Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 330: Trai đẹp nhiều tiền đã nói đâu?
Moon
16/03/2021
"Khiết Vy, cô đột nhiên sáng suốt ra rồi hả? Không còn bệnh nhân nào phàn nàn cô tiêm nữa rồi." Một y tá đi ngang qua nghi ngờ nói.
Lâm Khiết Vy dở khóc dở cười: "."
Sao vậy chứ, cô tiêm cho người khác không đau nữa, vừa tiệm là đúng chỗ, sao lại thành chuyện lạ như vậy rồi?
Cúi đầu nhìn tay mình, cô cũng không khỏi ngạc nhiên. Hôm nay có chuyện gì vậy, lúc tiêm cũng không run như những lần trước nữa, trong lòng cũng không còn hoảng hốt, giống như sau khi xem nhật ký theo ngành Y của ba xong, cô có một chút thay đổi.
Ví dụ như chuẩn mạch.
Từ hôm qua đến bây giờ có thể mà lại có thể chuẩn mạch chính xác cho Mạc Lâm Kiêu.
"Sao mình cảm thấy giống như mình đột nhiên thông minh lên ấy nhỉ?"
Từ nhỏ đến lớn cô luôn nỗ lực học kiến thức trung y, nhưng cứ
luôn mù mờ, cứ nay học mai quên, cứ luôn quên cốt lõi quan trọng, mấy hôm nay thì cứ như ngộ ra chân lý. "Hứa Tịnh, cậu có thấy tớ có gì thay đổi không... Á! Mặt của cậu!”
Lâm Khiết Vy sợ hãi lùi về sau, nhìn Hứa Tịnh quay lưng ở quầy y
tá, khóe miệng không ngừng run rẩy. Mặt Hứa Tịnh vốn đã lớn, nay trắng bệch như bột mì, mí mắt vẽ đậm, khiến cho đôi mắt vừa to vừa đen giống như bị ai đấm, môi thì đó chót, nhìn lướt qua còn tưởng con ma mập.
Hứa Tịnh đắc ý nhe răng cười: "Có phải rung động lòng người lầm không?” Vừa nói vừa đá lông nheo một cách cứng nhắc.
Lâm Khiết Vy: "Ai trang điểm cho cậu vậy? Chắc chắn người đó có thù với cậu luôn
Hứa Tịnh tắt ngúm nụ cười: “Hừ, biết ngay là cậu ghen ty với tớ mà. Tớ nhắc nhở cậu nhé, cậu không được trang điểm, hôm nay tớ phải noi bật hơn cậu, nói không chừng còn câu được một anh người yêu ở khu nghỉ dưỡng nữa"
“Cô vui là được rồi."
Hai người một mập một ốm ra khỏi bệnh viện, Lâm Khiết Vy lén lút nhìn trái nhìn phải như ăn trộm, bước nhanh đến trước một chiếc xe sang trong góc, gõ cửa: "Tôi đã xin anh Kiêu được nghỉ phép rồi, tôi đi mua sắm với bạn, ông không cần đợi tôi đâu.”
Tài xế im lặng gật đầu.
Lâm Khiết Vy thở hắt ra, quay lại chỗ Hứa Tịnh: "Đi thôi."
"Có xe sang sao lại không ngồi, cử nhất định phải đi bộ? Chẳng lẽ phải đi bộ đến khu.”
Lâm Khiết Vy nhéo mạnh một phát vào tay Hứa Tịnh, sợ cô nói ra hết, rõ ràng người ốm như thế lại có thể kéo con voi Hứa Tịnh đi rõ nhanh.
"Đừng nói lung tung, không là không đưa cậu đi chơi nữa đâu."
Hai người đến đường lớn, Hứa Tịnh mệt mỏi thở hồng hộc, phát khùng nói: “Không phải tới khu nghỉ dưỡng à? Sao lại đi xa như vậy lại chạy đến chỗ này?”
Lâm Khiết Vy cười xòa: "Tên họ Mạc kia tính cách cổ quái, nếu biết chúng ta đi gặp sinh vật sống giống đực, thì chúng ta chết chắc.”
Hứa Tịnh run run: "Tính chiếm hữu cao dữ vậy?
Lâm Khiết Vy nhún vai không để ý. Trước đây cô đi ăn có một bữa cơm với Hạ Dịch Sâm mà còn khiến Mạc Lâm Kiêu nổi trận lôi đình, đó rõ ràng là thứ người thích bới lông tìm vết mà, đùng cái là tức giận, không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì.
Một chiếc xe nổi tiếng đậu bên cạnh, tài xế bước xuống cung kính nói: "Cô Vy, cậu Phùng bảo tôi đến đón cô."
"Được rồi, Hứa Tịnh, chúng ta đi thôi.”
Tài xế trợn tròn mắt, nụ cười cứng đờ: "Khoan đã! Không phải mỗi cô thôi sao? Tại sao còn có cả cô ấy?"
"Bạn của tôi, có chuyện gì à? Chỉ là một bữa cơm mà thôi. Đưa bạn bè theo cũng không được à, Phùng Thiên Long sẽ không keo kiệt như vậy chứ?"
Hứa Tịnh cũng hừ một tiếng: “Đúng vậy đó, với lại, tôi ăn cũng chẳng bao nhiêu, ăn còn ít hơn cả chim ăn.”
Tài xế khó xử nói: “Nhưng mà cậu Phùng không nói là hai người." Đón dư một người không biết cậu Phùng có giết anh ta không nữa.
Lâm Khiết Vy nhìn sắc mặt tài xế, nhíu mày, hơi nghi ngờ: “Không cho bạn tôi theo cùng, thế tôi cũng không đi nữa vậy." Tài xế sợ run người, vội đáp: "Được rồi, được rồi, hai cô lên xe đi" Nói thế nào thì vẫn nên đưa Lâm Khiết Vy về trước rồi tính vậy.
Chiếc xe nhanh chóng hướng ra ngoại ô, phong cảnh hai bên càng lúc càng trống trải.
Lâm Khiết Vy có chút lo lắng trong lòng. Chỉ là trả tiền, ăn một bữa mà thôi, tại sao Phùng Thiên Long phải đi xa như vậy? Cứ cảm thấy lạ lạ.
Dọc đường đi Hứa Tịnh cứ soi gương mãi, ngắm lại ngắm tới khôn mặt của mình, phấn khởi như mình sắp đi xem mất. Chiếc xe dừng lại ở khu nghỉ dưỡng.
Phùng Thiên Long đã sớm nhận được tin tức, căng thẳng đợi ở
trước cổng, hai tay xoa vào nhau, cười đến hớn hở.
"Khiết Vy, cuối cùng em cũng đến rồi, anh đợi em lâu lắm rồi. ấy?" Phùng Thiên Long nhìn về phía cửa xe, trông thấy một cái đầu to, mặt ngây ra. Sau đó mới thấy Lâm Khiết Vy chậm rãi bước ra, cười nhẹ với anh ta.
"Tôi dẫn theo bạn của tôi tới nữa, không sao chứ?”
Nụ cười Phùng Thiên Long cứng đờ: “Đương nhiên không sao." Mà trong lòng thì gào thét liên tục.
Hứa Tịnh tuy sợ Phùng Thiên Long nhưng vẫn không quên mục đích đến đây của mình ngày hôm nay, lúc bước vào nhà hàng nhìn lui nhìn tới, ảo não than phiền: “Sao không có ai hết vậy chứ?"
Phùng Thiên Long giật thót, liếc nhìn sắc mặt Lâm Khiết Vy một cái, khô khan nói: "Sao lại không có, có chúng ta còn gì?” anh nhà
"Tại sao ngoài chúng ta ra không còn ai hết chứ? Các giàu đâu hết rồi?"
Lâm Khiết Vy yên lặng nhìn xung quanh, quả thật, cả đại sảnh này trừ phục vụ thì không có một vị khách nào cả. Sau đó cô lặng lẽ nhìn Phùng Thiên Long, cứ cảm thấy tên này có gì đó không đúng, dường như... có chút khẩn trương?
"Đúng vậy, tẻ nhạt quả, tại sao nơi này không có vị khách nào cả thế?"
Tên giảo hoạt Phùng Thiên Long đối mặt với ánh nhìn của cô, thế mà trong lòng loạn cả lên, gần như không thể duy trì được nụ cười anh tuấn trên mặt nữa: "Ai biết đâu, hôm nay vắng khách thật, haha, chắc dạo gần đây kinh tế tụt dốc nên mọi người không có tiền để ra ngoài chơi nữa.” Vừa nói vừa lén lau mồ hôi lạnh.
Hứa Tịnh ảo não không thôi, lí nhí: "Biết vậy đã không tới đây! Phùng Thiên Long cũng thầm nhủ: “Không tới càng tốt”
Ba người ngồi vào bàn ăn, Phùng Thiên Long búng ngón tay, phục vụ liền mang các món ăn lên.
"Tôi không đợi hai người đến đã gọi món trước rồi, đều là những
món nổi tiếng ở chỗ này, mau thử xem ăn có hợp không?
Phùng Thiên Long ân cần gắp thức ăn cho Lâm Khiết Vy, Hứa Tịnh đã quên luôn phiền muộn của mình, nhanh chóng cầm đũa lên xới cơm.
Lâm Khiết Vy cũng là một người ham ăn nhưng cô vẫn nhớ nhiệm vụ đến đây của mình hôm nay, cô lấy điện thoại ra: "Anh đưa số tài khoản của anh cho tôi đi, tôi chuyển 350 triệu cho anh."
“Cô cứ giữ đi.”
“Không được, số tiền này vẫn phải đưa lại cho anh."
Phùng Thiên Long không còn cách nào khác đành đọc số tài khoản của mình, ngay sau đó, Lâm Khiết Vy chuyển tiền sang cho anh ta. Giải quyết xong chuyện này, Lâm Khiết Vy cũng bắt đầu ăn: “Cũng được đấy, ăn xong chúng tôi sẽ về”
Tim Phùng Thiên Long nhảy loạn, anh ta không ăn miếng nào, lặng lẽ nhìn đồng hồ, đưa mắt với tên thuộc hạ bên cạnh.
Lâm Khiết Vy dở khóc dở cười: "."
Sao vậy chứ, cô tiêm cho người khác không đau nữa, vừa tiệm là đúng chỗ, sao lại thành chuyện lạ như vậy rồi?
Cúi đầu nhìn tay mình, cô cũng không khỏi ngạc nhiên. Hôm nay có chuyện gì vậy, lúc tiêm cũng không run như những lần trước nữa, trong lòng cũng không còn hoảng hốt, giống như sau khi xem nhật ký theo ngành Y của ba xong, cô có một chút thay đổi.
Ví dụ như chuẩn mạch.
Từ hôm qua đến bây giờ có thể mà lại có thể chuẩn mạch chính xác cho Mạc Lâm Kiêu.
"Sao mình cảm thấy giống như mình đột nhiên thông minh lên ấy nhỉ?"
Từ nhỏ đến lớn cô luôn nỗ lực học kiến thức trung y, nhưng cứ
luôn mù mờ, cứ nay học mai quên, cứ luôn quên cốt lõi quan trọng, mấy hôm nay thì cứ như ngộ ra chân lý. "Hứa Tịnh, cậu có thấy tớ có gì thay đổi không... Á! Mặt của cậu!”
Lâm Khiết Vy sợ hãi lùi về sau, nhìn Hứa Tịnh quay lưng ở quầy y
tá, khóe miệng không ngừng run rẩy. Mặt Hứa Tịnh vốn đã lớn, nay trắng bệch như bột mì, mí mắt vẽ đậm, khiến cho đôi mắt vừa to vừa đen giống như bị ai đấm, môi thì đó chót, nhìn lướt qua còn tưởng con ma mập.
Hứa Tịnh đắc ý nhe răng cười: "Có phải rung động lòng người lầm không?” Vừa nói vừa đá lông nheo một cách cứng nhắc.
Lâm Khiết Vy: "Ai trang điểm cho cậu vậy? Chắc chắn người đó có thù với cậu luôn
Hứa Tịnh tắt ngúm nụ cười: “Hừ, biết ngay là cậu ghen ty với tớ mà. Tớ nhắc nhở cậu nhé, cậu không được trang điểm, hôm nay tớ phải noi bật hơn cậu, nói không chừng còn câu được một anh người yêu ở khu nghỉ dưỡng nữa"
“Cô vui là được rồi."
Hai người một mập một ốm ra khỏi bệnh viện, Lâm Khiết Vy lén lút nhìn trái nhìn phải như ăn trộm, bước nhanh đến trước một chiếc xe sang trong góc, gõ cửa: "Tôi đã xin anh Kiêu được nghỉ phép rồi, tôi đi mua sắm với bạn, ông không cần đợi tôi đâu.”
Tài xế im lặng gật đầu.
Lâm Khiết Vy thở hắt ra, quay lại chỗ Hứa Tịnh: "Đi thôi."
"Có xe sang sao lại không ngồi, cử nhất định phải đi bộ? Chẳng lẽ phải đi bộ đến khu.”
Lâm Khiết Vy nhéo mạnh một phát vào tay Hứa Tịnh, sợ cô nói ra hết, rõ ràng người ốm như thế lại có thể kéo con voi Hứa Tịnh đi rõ nhanh.
"Đừng nói lung tung, không là không đưa cậu đi chơi nữa đâu."
Hai người đến đường lớn, Hứa Tịnh mệt mỏi thở hồng hộc, phát khùng nói: “Không phải tới khu nghỉ dưỡng à? Sao lại đi xa như vậy lại chạy đến chỗ này?”
Lâm Khiết Vy cười xòa: "Tên họ Mạc kia tính cách cổ quái, nếu biết chúng ta đi gặp sinh vật sống giống đực, thì chúng ta chết chắc.”
Hứa Tịnh run run: "Tính chiếm hữu cao dữ vậy?
Lâm Khiết Vy nhún vai không để ý. Trước đây cô đi ăn có một bữa cơm với Hạ Dịch Sâm mà còn khiến Mạc Lâm Kiêu nổi trận lôi đình, đó rõ ràng là thứ người thích bới lông tìm vết mà, đùng cái là tức giận, không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì.
Một chiếc xe nổi tiếng đậu bên cạnh, tài xế bước xuống cung kính nói: "Cô Vy, cậu Phùng bảo tôi đến đón cô."
"Được rồi, Hứa Tịnh, chúng ta đi thôi.”
Tài xế trợn tròn mắt, nụ cười cứng đờ: "Khoan đã! Không phải mỗi cô thôi sao? Tại sao còn có cả cô ấy?"
"Bạn của tôi, có chuyện gì à? Chỉ là một bữa cơm mà thôi. Đưa bạn bè theo cũng không được à, Phùng Thiên Long sẽ không keo kiệt như vậy chứ?"
Hứa Tịnh cũng hừ một tiếng: “Đúng vậy đó, với lại, tôi ăn cũng chẳng bao nhiêu, ăn còn ít hơn cả chim ăn.”
Tài xế khó xử nói: “Nhưng mà cậu Phùng không nói là hai người." Đón dư một người không biết cậu Phùng có giết anh ta không nữa.
Lâm Khiết Vy nhìn sắc mặt tài xế, nhíu mày, hơi nghi ngờ: “Không cho bạn tôi theo cùng, thế tôi cũng không đi nữa vậy." Tài xế sợ run người, vội đáp: "Được rồi, được rồi, hai cô lên xe đi" Nói thế nào thì vẫn nên đưa Lâm Khiết Vy về trước rồi tính vậy.
Chiếc xe nhanh chóng hướng ra ngoại ô, phong cảnh hai bên càng lúc càng trống trải.
Lâm Khiết Vy có chút lo lắng trong lòng. Chỉ là trả tiền, ăn một bữa mà thôi, tại sao Phùng Thiên Long phải đi xa như vậy? Cứ cảm thấy lạ lạ.
Dọc đường đi Hứa Tịnh cứ soi gương mãi, ngắm lại ngắm tới khôn mặt của mình, phấn khởi như mình sắp đi xem mất. Chiếc xe dừng lại ở khu nghỉ dưỡng.
Phùng Thiên Long đã sớm nhận được tin tức, căng thẳng đợi ở
trước cổng, hai tay xoa vào nhau, cười đến hớn hở.
"Khiết Vy, cuối cùng em cũng đến rồi, anh đợi em lâu lắm rồi. ấy?" Phùng Thiên Long nhìn về phía cửa xe, trông thấy một cái đầu to, mặt ngây ra. Sau đó mới thấy Lâm Khiết Vy chậm rãi bước ra, cười nhẹ với anh ta.
"Tôi dẫn theo bạn của tôi tới nữa, không sao chứ?”
Nụ cười Phùng Thiên Long cứng đờ: “Đương nhiên không sao." Mà trong lòng thì gào thét liên tục.
Hứa Tịnh tuy sợ Phùng Thiên Long nhưng vẫn không quên mục đích đến đây của mình ngày hôm nay, lúc bước vào nhà hàng nhìn lui nhìn tới, ảo não than phiền: “Sao không có ai hết vậy chứ?"
Phùng Thiên Long giật thót, liếc nhìn sắc mặt Lâm Khiết Vy một cái, khô khan nói: "Sao lại không có, có chúng ta còn gì?” anh nhà
"Tại sao ngoài chúng ta ra không còn ai hết chứ? Các giàu đâu hết rồi?"
Lâm Khiết Vy yên lặng nhìn xung quanh, quả thật, cả đại sảnh này trừ phục vụ thì không có một vị khách nào cả. Sau đó cô lặng lẽ nhìn Phùng Thiên Long, cứ cảm thấy tên này có gì đó không đúng, dường như... có chút khẩn trương?
"Đúng vậy, tẻ nhạt quả, tại sao nơi này không có vị khách nào cả thế?"
Tên giảo hoạt Phùng Thiên Long đối mặt với ánh nhìn của cô, thế mà trong lòng loạn cả lên, gần như không thể duy trì được nụ cười anh tuấn trên mặt nữa: "Ai biết đâu, hôm nay vắng khách thật, haha, chắc dạo gần đây kinh tế tụt dốc nên mọi người không có tiền để ra ngoài chơi nữa.” Vừa nói vừa lén lau mồ hôi lạnh.
Hứa Tịnh ảo não không thôi, lí nhí: "Biết vậy đã không tới đây! Phùng Thiên Long cũng thầm nhủ: “Không tới càng tốt”
Ba người ngồi vào bàn ăn, Phùng Thiên Long búng ngón tay, phục vụ liền mang các món ăn lên.
"Tôi không đợi hai người đến đã gọi món trước rồi, đều là những
món nổi tiếng ở chỗ này, mau thử xem ăn có hợp không?
Phùng Thiên Long ân cần gắp thức ăn cho Lâm Khiết Vy, Hứa Tịnh đã quên luôn phiền muộn của mình, nhanh chóng cầm đũa lên xới cơm.
Lâm Khiết Vy cũng là một người ham ăn nhưng cô vẫn nhớ nhiệm vụ đến đây của mình hôm nay, cô lấy điện thoại ra: "Anh đưa số tài khoản của anh cho tôi đi, tôi chuyển 350 triệu cho anh."
“Cô cứ giữ đi.”
“Không được, số tiền này vẫn phải đưa lại cho anh."
Phùng Thiên Long không còn cách nào khác đành đọc số tài khoản của mình, ngay sau đó, Lâm Khiết Vy chuyển tiền sang cho anh ta. Giải quyết xong chuyện này, Lâm Khiết Vy cũng bắt đầu ăn: “Cũng được đấy, ăn xong chúng tôi sẽ về”
Tim Phùng Thiên Long nhảy loạn, anh ta không ăn miếng nào, lặng lẽ nhìn đồng hồ, đưa mắt với tên thuộc hạ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.