Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 26: Đưa về nhà
Trường Dã Mạn Mạn
17/04/2024
(Edit: Dii)
Kỷ Tô vừa xấu hổ vừa lúng túng, thấy Cố Chiêu ngừng tay, cậu lập tức muốn co chân lại.
Một giây sau, bàn tay nóng rực kia nắm lấy bắp chân cậu kéo trở về.
Cố Chiêu mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Trốn cái gì?”
“Tôi...” Kỷ Tô bị nóng tới nỗi giật bắn, cậu nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Tôi có thể tự mang vào không?”
Cố Chiêu cụp mắt, bàn tay đang nắm cẳng chân cậu bất giác siết chặt, gân xanh gợi cảm trên mu bàn tay gợi cảm lập tức hiện lên.
Kỷ Tô bị đau liền kêu lên: “A!”
Trái cổ của Cố Chiêu khẽ động đậy, cuối cùng hắn kiềm chế buông tay ra.
Hắn buông cái chân vừa mới mang tất kia xuống, đứng dậy xoay người lại, nhắm mắt ổn định nhịp thở.
Kỷ Tô hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của hắn, cậu mang nốt chiếc vớ còn lại bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, sau đó đứng dậy: “Tôi mang xong rồi.”
Cố Chiêu quay người lại, tầm mắt hắn dính chặt lấy đôi chân mang tất kia, cảm xúc trong mắt dần trở nên u tối.
Kỷ Tô nhìn mũi chân mình chằm chằm, khẽ hỏi: “Vậy được chưa?”
Cố Chiêu không hé nửa lời, ánh mắt chầm chậm rảo lên trên.
Hệt như một con rắn độc máu lạnh dính nhớp, sít sao quấn quanh đôi chân đẹp đẽ kia từng vòng từng vòng một.
Kỷ Tô lấy dũng khí ngước mắt lên nhìn thẳng vào đối phương: “Cậu nhìn dáng vẻ mặc váy của tôi, có phải thấy rất kỳ cục không?”
Trừ đôi chân dài ra thì tóc cậu ngắn, ngực phẳng lì, nhìn kiểu gì cũng ra một chàng trai bình thường.
Không có tên trai thẳng nào lại đi thích con trai bình thường đi mặc váy đâu nhở?
Ánh mắt của Cố Chiêu dừng trên gương mặt cậu, hừ một tiếng không rõ có ý gì.
Kỷ Tô vẫn tiếp tục cố gắng: “Có phải đã hoàn toàn hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của Manh Manh trong lòng cậu không?”
Tròng mắt của Cố Chiêu hơi co lại, hắn trả lời nhàn nhạt: “Không giống với tưởng tượng của tôi lắm.”
“Tốt quá rồi.” Kỷ Tô thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại vô thức kéo chiếc váy ngắn kia xuống, “Vậy tôi cởi váy ra được chưa?”
Cố Chiêu: “Chưa được.”
“Hả?” Kỷ Tô bối rối, “Tại sao?”
“Cậu vẫn chưa phục dựng lại những tấm ảnh cậu từng gửi cho tôi.” Cố Chiêu khoanh tay lại, “Chỉ khi nhìn thấy tư thế giống với trong ảnh, tôi mới có thể hoàn toàn gom hai người lại thành một người.”
Giọng điệu của hắn vô cùng đoan chính, giống y như đang nghiêm túc thảo luận nghiên cứu học thuật gì đấy, hoặc tựa như đang nêu ra chứng cứ quan trọng trên tòa.
Trong đầu Kỷ Tô hiện lên những tấm ảnh từng gửi cho G, cậu nằm nghiêng trên giường, ngay cả mông cũng sắp để lộ ra.
Đối phương trả lời cậu bằng tin nhắn thoại, bảo cậu đừng có dâm...
Cố Chiêu nhìn chằm chằm vành tai đỏ lựng của cậu: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”
Kỷ Tô hoàn hồn: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm đến mức đó...”
Cố Chiêu tiến về phía trước mặt cậu: “Tôi cảm thấy cần thiết.”
Kỷ Tô bị ép phải liên tục lùi về sau, cuối cùng lại ngã ngồi lên mép giường.
Cố Chiêu rũ mắt nhìn cậu, giọng nói êm tai biến thành lời thì thầm của ác quỷ: “Cần tôi chỉnh tư thế giúp cậu không?”
“Không cần!” Kỷ Tô cắn môi, thỏa hiệp với hắn: “Tôi, tôi tự làm...”
Cố Chiêu dừng bước: “Ừm.”
Mặt Kỷ Tô tỏ vẻ do dự: “Cậu có chụp ảnh lại không đấy?”
Liệu Cố Chiêu có chụp lại ảnh toàn thân còn lộ mặt của cậu, sau đó dùng nó để uy hiếp cậu không?
Cố Chiêu lạnh lùng nói: “Trong lòng cậu, tôi là người như vậy sao?”
Kỷ Tô nào dám thừa nhận: “Không phải, tôi chỉ hỏi vậy thôi...”
“Tôi không phải người mù luật.” Khóe miệng Cố Chiêu hơi cong lên, hắn nở nụ cười giễu cợt, “Tôi không những chuyện như dùng ảnh riêng tư để uy hiếp người khác.”
Kỷ Tô xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi thật sự không có ý đó...”
Cậu mặc váy thủy thủ ngồi trên giường, mái tóc đen hơi rối, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp trông vô cùng tội nghiệp. Môi đỏ khép mở, tựa như đang cầu xin đối phương đừng làm những chuyện quá đáng với cậu. Nhưng như thế lại càng dễ khiến người ta muốn mạnh bạo với cậu hơn.
Cố Chiêu cắn răng hàm, gân xanh trên trán giần giật. Hắn đang cật lực kìm nén ham muốn “bạo dâm” sâu trong lòng mình.
Ngay khi Kỷ Tô chuẩn bị nằm xuống thì đột nhiên cửa bị gõ vang: “Anh Cố? Cậu có trong phòng không? Sao lại khóa cửa?”
Kỷ Tô sợ run, co vào giữa giường theo bản năng: “Sao, sao bây giờ?”
Cố Chiêu bình tĩnh lại: “Vào phòng tắm thay đồ trước đi.”
Kỷ Tô hoàn hồn, lập tức đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, chạy vội đến nỗi còn bị vấp một cái.
“Chậm thôi.” Cố Chiêu bỏ qua tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp kia, đợi Kỷ Tô đóng cửa phòng tắm rồi hắn mới xoay người đi đến chỗ cửa phòng.
Vừa mở cửa ra, cái mặt mo của Vương Minh Triết tức khắc thò vào: “Anh Cố, một mình cậu ở trong ký túc xá khóa cửa làm gì?”
Mặt Cố Chiêu lạnh tanh: “Tôi bảo các cậu về muộn hơn chút rồi mà?”
“Ê...” Vương Minh Triết giơ tay gõ vào mặt đồng hồ, “Sắp tám giờ rồi đấy, vầy chưa đủ muộn hả?”
Chu Dương giải thích: “Chân lão Vương vừa mới khỏi nên không thể vận động mạnh, chỉ có thể ngồi nhìn tôi chơi bóng rổ, cậu ta ngồi yên không nổi.”
Cố Chiêu không nói gì nữa, xoay người đi vào trong.
Vương Minh Triết cũng theo vào phòng, miệng vẫn liến thoắng: “Tôi đi vệ sinh đã, nhịn gần chết.”
“Đợi đã.” Cố Chiêu giơ tay ra cản cậu ta lại, “Trong đó có người.”
Vương Minh Triết chả hiểu mô tê gì: “Ai vậy? Không phải ký túc xá bọn mình có mỗi ba người thôi hả?”
Vừa nói dứt câu, cửa nhà vệ sinh bật mở, Kỷ Tô bước ra ngoài.
“Kỷ Tô?” Vương Minh Triết vô cùng ngạc nhiên, “Sao cậu lại đến ký túc xá của bọn tôi?”
Kỷ Tô đâm lao phải theo lao: “Tôi sang mượn nhà vệ sinh dùng một lát.”
“Không phải chứ?” Vương Minh Triết mở to mắt, “Tôi nhớ ký túc xá khoa Kiến trúc mấy cậu cách xa khoa Luật bọn tôi lắm mà, sao cậu lại chạy tới chỗ bọn tôi mượn nhà vệ sinh thế?”
Cố Chiêu: “Không được sao?”
Vương Minh Triết vội nói: “Được được được, sao lại không được!”
“Vậy...” Kỷ Tô đi đến trước bàn cầm balo của mình lên, “Tôi về ký túc xá trước nhé.”
Chu Dương giữ cậu lại: “Lỡ tới rồi thì ngồi chơi thêm tí nữa đi.”
Kỷ Tô từ chối: “Muộn quá rồi, tôi phải về vẽ bài tập nữa.”
Cố Chiêu nói: “Tôi tiễn cậu.”
Kỷ Tô định từ chối, nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu hoắm đen kịt kia, cậu lại khẽ gật đầu: “Được, phiền cậu.”
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa ký túc xá rồi đi đến đầu cầu thang.
Trên cầu thang có rất nhiều nam sinh đang ở trần. Vừa nhìn thấy Kỷ Tô, họ liền không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm, kết quả lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Chiêu quét trúng nên vội vàng rời mắt.
Đi đến cổng ký túc xá của nam sinh khoa Luật, Kỷ Tô dừng bước: “Tôi tự về được.”
Cố Chiêu bước xuống bậc thềm trước: “Tôi đưa cậu về ký túc xá.”
Kỷ Tô đành phải đi theo, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đi được vài bước, Cố Chiêu hỏi bất chợt: “Cậu nói cậu học đàn từ hồi tiểu học, là thật sao?”
Kỷ Tô gật đầu: “Cái này là thật.”
Cố Chiêu đánh mắt sang: “Vậy tại sao bây giờ lại học kiến trúc?”
“Hồi tiểu học tập piano, là bởi vì...” Kỷ Tô ngập ngừng, “Là vì không có gì khác để làm, coi như tập để giết thời gian, thua xa những ai học chuyên nghiệp.”
Cố Chiêu khen một câu: “Cậu đàn piano hay lắm.”
“Cũng chỉ một bài đó thôi, dù sao từ nhỏ đã đàn đi đàn lại rất nhiều lần.” Kỷ Tô cong môi, “Nhưng mà trùng hợp thật, vừa khéo cậu cũng thích bài đó.”
Cố Chiêu im lặng. Đoạn đường còn lại hai người không nói chuyện, chỉ có hai chiếc bóng cứ chốc chốc lại lồng vào nhau.
Chừng mười phút sau, Kỷ Tô đứng lại: “Đến rồi.”
Cố Chiêu cũng dừng bước, đột nhiên giơ một tay lên.
Kỷ Tô lùi về sau theo phản xạ, mắt cũng nhắm lại.
Tay của Cố Chiêu dừng ở không trung: “Cậu tưởng tôi muốn đánh cậu?”
“Không, sao tôi lại nghĩ như vậy được...” Kỷ Tô mở to hai mắt, khẽ phủ nhận, “Đây chỉ là phản xạ của con người thôi, tôi không có ý gì khác.”
Hàng mi vừa dài vừa dày run rẩy bất an tạo thành bóng râm dưới mí mắt, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Cố Chiêu hạ cánh tay vừa giơ lên xuống, giúp cậu lật cổ áo sơ mi trắng ra, tỉ mỉ chỉnh đốn lại.
Kỷ Tô đứng yên không nhúc nhích, lưng cậu cứng còng thấy rõ.
“Được rồi.” Cố Chiêu rút tay về, “Lên đi.”
“Ngủ ngon.” Kỷ Tô như được lệnh đặc xá, nói xong thì vội bước về phía cửa ký túc xá.
Cố Chiêu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng gầy gò biến mất khỏi tầm mắt mình, cuối cùng xoay người rời đi.
*
Kỷ Tô quay về ký túc xá, đóng cửa lại rồi dựa lưng lên cửa, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang đập thình thịch.
“Tô Tô về rồi!” Kiều Cẩm lăn mình, nhảy xuống khỏi giường, “Tôi gửi tin nhắn mà không thấy cậu trả lời gì hết, tôi lo quá trời quá đất!”
“Không có gì đâu.” Kỷ Tô ngẩng đầu, “Tôi không xem điện thoại, xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”
Kiều Cẩm quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Tôi lo lắng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là Cố Chiêu có làm gì cậu không?”
Kỷ Tô nhớ lại cảnh xảy ra trong phòng ký túc khi nãy, gò má đỏ lên: “Không có...”
“Không đúng, chắc chắn có gì đó!” Kiều Cẩm giục, “Mau nói tôi nghe, rốt cuộc cậu ta bảo cậu làm gì?”
Giọng Kỷ Tô ngày càng nhỏ: “Bảo tôi mặc váy thủy thủ vào để cậu ấy xem.”
“Má nó!” Kiều Cẩm la to, “Kích thích vậy cơ á?”
Kỷ Tô: “...”
Giọng điệu của Kiều Cẩm rất phức tạp: “Hot boy Cố biết hưởng thụ thế, ngắm chân của Manh Manh chưa đã ghiền nên còn đòi xem cả người thật đúng không?”
“Không phải vậy đâu, Tiểu Kiều.” Kỷ Tô giải thích giúp Cố Chiêu, “Cậu ấy muốn thông qua hình ảnh mặc váy của tôi để xóa đi chấp niệm với Manh Manh.”
Kiều Cẩm không hiểu: “Là sao?”
“Trong lòng Cố Chiêu, Manh Manh chưa từng để lộ nửa người trên chắc chắn rất xinh đẹp.” Kỷ Tô nghiêm túc phân tích, “Nhưng lúc cậu ấy nhìn thấy tôi mặc váy thủy thủ, thì ảo tưởng sẽ bị tiêu tán.”
Kiều Cẩm nghi ngờ: “Cậu chắc chưa?”
Kỷ Tô: “Chắc chắn.”
Kiều Cẩm tỏ vẻ “một lời khó nói hết”: “Cậu ta chính miệng nói với cậu?”
Kỷ Tô suy nghĩ vài giây: “Cũng gần như vậy.”
“Được thôi.” Kiều Cẩm vẫn bán tính bán nghi: “Có lẽ là vì... mức độ kỳ thị đồng tính của Cố Chiêu khá nặng?”
Trừ khi hắn mắc chứng kỳ thị đồng tính mức độ nặng, nếu cậu ta không tin có người nhìn thấy cảnh Tô Tô giả gái sẽ cảm thấy sụp đổ.
Vòng eo mảnh đôi chân dài, dáng vẻ e thẹn quyến rũ kia, rõ ràng ngay cả 0 thuần chủng như cậu ta còn không kìm được muốn nhào lên...
“Nói tóm lại, Cố Chiêu không đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta.” Kỷ Tô đứng thẳng dậy, đi đến trước bàn.
Kiều Cẩm mếu máo: “Thì do hồi trước bị Chu Dương dọa cho sợ đó.”
“Chu Dương cũng nói Cố Chiêu là người tốt mà.” Kỷ Tô thở hắt ra, “Là tôi đã làm hại đến một người tốt.”
“Ây da Tô Tô à, đừng nghĩ nhiều nữa.” Kiều Cẩm ôm cánh tay cậu lắc ưua lắc lại, “Tôi thấy thái độ của hot boy Cố vẫn ổn, hơn nữa cậu cũng đang cố gắng cứu vãn mà.”
“Biết rồi.” Kỷ Tô cười cười, “Vậy cậu với tôi cùng cầu khẩn Cố Chiêu có thể mau chóng tha thứ cho tôi đi.”
Kiều Cẩm khẳng định: “Đương nhiên rồi, ai nỡ giận cục cưng Tô Tô chứ!”
Kỷ Tô rút tay về: “Được rồi, cậu đi chơi đi.”
Sau đó, cậu rút điện thoại ra khỏi túi, ấn mở WeChat gửi tin nhắn cho Cố Chiêu.
Kỷ Tô: [Cậu về ký túc chưa?]
Cố Chiêu: [Vừa về tới.]
Kỷ Tô: [Ừ ừ vậy thì được.]
Kỷ Tô: [Ngủ sớm đi, ngủ ngon.]
Cố Chiêu: [Sao cậu không gửi sticker nữa?]
Kỷ Tô: “...”
Cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó gửi tin nhắn thăm dò.
Kỷ Tô: [Cậu... muốn tôi dùng tài khoản của Manh Manh để add lại cậu không?]
Cố Chiêu: [Không cần.]
Kỷ Tô hơi rầu rĩ, đã biết Manh Manh là kẻ lừa gạt rồi, add lại Cố Chiêu chẳng phải là xát muối vào vết thương của hắn ư?
Kỷ Tô: [Xin lỗi cậu.]
Cố Chiêu: [Tôi từng nói, cậu đừng lúc nào cũng xin lỗi.]
Kỷ Tô cắn môi dưới, đang định trả lời thì khung chat lại có tin nhắn mới.
Cố Chiêu: [Hôm ấy người mặc chiếc váy tôi tặng cho cậu, chính là đàn chị bị sở khanh lừa?]
Kỷ Tô giật mình, lại lần nữa ngạc nhiên trước trực giác nhạy bén của đối phương.
Kỷ Tô: [Ừ...]
Kỷ Tô: [Nhưng mọi chuyện không liên quan đến đàn chị, là lỗi của tôi hết.]
Cố Chiêu: [Cậu có quan hệ gì với chị ấy?]
Kỷ Tô: [Quan hệ khóa trên khóa dưới.]
Cố Chiêu: [Cậu thích chị ấy?]
Kỷ Tô: [Không thể nào.]
Kỷ Tô: [Tôi với đàn chị học cùng trường cấp ba, chị ấy rất quan tâm tôi, cho nên tôi mới muốn giúp đỡ chị ấy, không ngờ lại khéo quá hóa vụng...]
Cố Chiêu: [Ừm.]
Kỷ Tô hơi không hiểu ý của hắn, bấy giờ lại có một tin nhắn mới nhảy ra.
Cố Chiêu: [Bảo chị ấy chỉnh lý mọi thông tin liên quan đến tên kia lại thành file rồi gửi cho cậu, sau đó cậu gửi cho tôi.]
Kỷ Tô đơ ra vài giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.
Kỷ Tô: [Cậu muốn giúp đàn chị tìm ra tên sở khanh kia sao?]
Cố Chiêu: [Kẻ bắt tôi gánh tội thay, cậu cảm thấy tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho gã sao?]
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Kỷ Tô, khiến cậu phải rùng mình một cái.
Có lẽ Chu Dương nói đúng, kẻ đắc tội với Cố Chiêu, dù cho đào ba thước đất hắn cũng phải tìm cho ra, có thù báo thù, có oán báo oán.
Vậy xem ra, Cố Chiêu cũng coi như đã nương tay với cậu rồi... nhỉ?
Kỷ Tô: [Được, tôi hiểu rồi.”
Kỷ Tô: [Tôi sẽ liên lạc với đàn chị ngay.]
Cố Chiêu: [Chuyện này không phải lỗi của một mình cậu, cậu không cần trả nợ vì sai lầm của người khác.]
Kỷ Tô ôm điện thoại di động, gần như không tin nổi vào mắt mình.
Cố Chiêu tha thứ cho cậu rồi sao?
chc: [Có điều, người lừa gạt tình cảm của tôi là cậu, vậy nên cậu vẫn phải chịu trách nhiệm với tôi.]
Sự cảm động trong lòng Kỷ Tô bỗng chốc tiêu tán.
Kỷ Tô: [Ừ, tôi biết rồi.]
*
Không biết Cố Chiêu dùng cách gì mà mới hai ngày sau Kỷ Tô đã nhận được thông tin của tên khốn nạn kia.
Thông tin vô cùng chi tiết, họ tên, số tuổi, chiều cao, cân nặng, số căn cước và phương thức liên hệ, học trường nào ngành gì, thậm chí còn tra ra được số nhà cụ thể của gã.
Kỷ Tô nói cảm ơn, sau đó chuyển tư liệu của sở khanh qua cho đàn chị.
Còn việc đàn chị mới xử lý thế nào thì cậu không liên can gì đến nữa.
Cố Chiêu ngồi đối diện cậu: “Chỉ nói cảm ơn thôi à?”
Kỷ Tô ngớ người: “Gì cơ?”
Cố Chiêu đổi cách hỏi khác: “Cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Kỷ Tô nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi báo đáp cậu thế nào?”
Suýt nữa thì cậu quên, phong cách làm việc của Cố Chiêu là trước giờ chẳng cho không ai điều gì.
“Cho nợ trước.” Cố Chiêu đổi đề tài, “Nhiệm vụ lần trước cậu vẫn chưa hoàn thành.”
“Lần trước...” Kỷ Tô nói được một nửa thì hiểu ra, vành tai nóng rực lên, “Chuyện đó đã cho qua rồi mà...”
“Ai bảo cho qua?” Cố Chiêu nhìn cậu bằng cặp mắt đen kịt âm trầm, “Tôi nói cho qua chưa?”
Kỷ Tô mím môi, không nói không rằng.
“Đêm qua tôi mơ thấy Manh Manh.” Cố Chiêu thong thả nói chuyện bằng chất giọng trầm thấp gợi cảm, “Trong mơ cô ấy liên tục gọi tôi là đàn anh, là anh trai...”
Kỷ Tô cắn răng đồng ý: “Được, khi nào cậu rảnh?”
Xem ra Cố Chiêu vẫn chưa thể thoát khỏi sự ám ảnh về Manh Manh, hắn cần một liều thuốc mạnh hơn.
Cố Chiêu: “Tối nay.”
“Tối nay?” Kỷ Tô do dự, “Tối nay ký túc xá của các cậu không có ai khác sao?”
Cố Chiêu bình tĩnh đáp: “Đến nhà tôi.”
“Hả?” Kỷ Tô mở to mắt: “Nhà cậu?”
“Sao?” Cố Chiêu hơi hất cằm lên, “Hay cậu muốn đến khách sạn?”
Kỷ Tô: “...”
Cậu từ chối hết hai cái luôn được không?
Hiếm khi Cố Chiêu chịu giải thích thêm: “Tôi có một căn nhà ở gần trường, chỉ có mình tôi sống.”
Tiếc rằng câu này chẳng thể an ủi Kỷ Tô nổi, ở một mình với hắn hình như còn đáng sợ hơn.
Cố Chiêu đứng dậy: “Đi thôi.”
Kỷ Tô nghe lệnh đứng dậy, theo sau hắn đi ra ngoài.
Cố Chiêu có một chiếc xe đang dừng ở cổng trường.
Kỷ Tô vốn định mở cửa ghế sau, do dự một hồi lại ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái.
Tuy cậu không muốn ngồi cạnh Cố Chiêu cho lắm, nhưng coi người ta thành tài xế thì rất mất lịch sự.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Chiêu lái xe. Ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm trên vô lăng, dáng vẻ ung dung bình tĩnh, nhưng xe chạy vừa nhanh vừa vững vàng.
Chẳng mấy chốc xe đã tiến vào một khu chung cư cao cấp, sau đó xe chạy thẳng xuống bãi xe dưới hầm.
Hai người xuống xe, vào thang máy để lên lầu.
Cố Chiêu đứng ở cửa nhập sáu con số: “Mật mã là sinh nhật tôi.”
Kỷ Tô hoàn toàn chẳng để ý, đáp qua loa: “Ồ.”
Cố Chiêu liếc cậu một cái: “Đọc lại xem.”
Kỷ Tô: “...”
Sau khi bị ép phải ghi nhớ mật khẩu cửa nhà của Cố Chiêu xong, Kỷ Tô chính thức được bước vào trong.
Thân là sinh viên kiến trúc, cậu vô thức đánh giá bố cục và bày trí của căn nhà này.
Không gian nhà rất rộng, có kết cấu bốn phòng ngủ hai phòng khách. Màu sắc được trang trí chủ yếu là màu đen xám, cho nên tất cả mọi dụng cụ trong nhà đều có gam màu lạnh. Phong cách tổng thể lạnh trầm ảm đạm, rất giống với cảm giác mà Cố Chiêu mang lại.
Kỷ Tô không kìm được mà hỏi: “Nhà này do cậu tự tay trang trí sao?”
“Ừ.” Cố Chiêu đáp, “Đồ của tôi đều phải qua bàn tay tôi.”
Kỷ Tô gật đầu, thay dép lê rồi tiến vào phòng khách. Đột nhiên cậu nhớ ra một câu hỏi quan trọng: “Đợi đã, tôi không mang theo váy.”
“Không cần.” Cố Chiêu đi lên từ đằng sau cậu, “Tôi chuẩn bị rồi.”
Kỷ Tô: “...”
Chuẩn bị đầy đủ như thế, bộ hắn chắc chắn cậu sẽ theo hắn về nhà à?
Cố Chiêu đi vào trong nhà bếp kiểu mở: “Tối nay cậu muốn ăn gì?
“Không sao, tôi không đói.” Kỷ Tô muốn đánh nhanh thắng nhanh, “Hay là... thôi để tôi hoàn thành nhiệm vụ trước đi.”
Cố Chiêu quay lại nhìn: “Cậu vội vậy à?”
Kỷ Tô không biết trả lời sao, chỉ đành cười cười.
“Được.” Cố Chiêu xoay người lại đi về phía phòng ngủ, “Vào đây.”
Kỷ Tô hít sâu một hơi, rảo bước đi theo hắn.
Cố Chiêu đứng trước cửa phòng ngủ, vặn chốt cửa rồi đẩy vào.
Kỷ Tô nhìn vào phòng, bị bất ngờ đến ngớ người.
Giữa phòng ngủ có đặt một chiếc giường sang trọng cực lớn, trên giường trải đủ các loại váy đầm.
Kỷ Tô há miệng không nói nên lời.
Đống váy này trông rất quen mắt, hình như giống y hệt mấy cái trước đây cậu nhận được...
“Váy tôi tặng cậu—— tặng Manh Manh, đều do chính tay tôi lựa từng cái một.” Ánh mắt của Cố Chiêu âm u rét lạnh, “Nếu cậu đã tặng hết váy đi, tôi đành phải lựa lại lần nữa.”
Kỷ Tô vô thức lùi về sau một bước, một bàn tay to lớn nóng rực đỡ cậu đứng vững lại.
Cố Chiêu nói rất lạnh lùng: “Lại định chạy?”
“Không phải...” Cổ họng của Kỷ Tô khô khốc, nói chuyện ấp úng: “Nhiều, nhiều quá...”
“Nhiều cái gì?” Cố Chiêu cười giễu, “Có bắt cậu mặc hết đâu.”
Lòng Kỷ Tô lại nhen nhóm lên một ngọn lửa hy vọng: “Vậy tôi có thể tự chọn váy để mặc không?”
Cố Chiêu rủ lòng từ bi, nói: “Được.”
Kỷ Tô khẽ thở phào, lê chân bước tới trước giường, chọn một chiếc váy dài: “Bộ này được không?”
Cố Chiêu cười nhạt: “Manh Manh từng mặc váy dài chưa?”
Kỷ Tô: “Chưa...”
Cố Chiêu: “Chọn lại.”
Kỷ Tô nhắm mắt lại hạ quyết tâm, vơ vội tay ra nắm lấy một chiếc váy khác: “Vậy cái này thì sao?”
Cố Chiêu nhìn vào chiếc váy đỏ bó eo kia, ánh mắt trở tối sầm đi: “Được.”
Kỷ Tô mở váy ra, bấy giờ mới nhìn rõ kiểu dáng của cái đầm này, đầu cậu nổ oành một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Tôi chọn lại lần nữa được không?
Cố cẩu: Không được.
Kỷ Tô vừa xấu hổ vừa lúng túng, thấy Cố Chiêu ngừng tay, cậu lập tức muốn co chân lại.
Một giây sau, bàn tay nóng rực kia nắm lấy bắp chân cậu kéo trở về.
Cố Chiêu mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Trốn cái gì?”
“Tôi...” Kỷ Tô bị nóng tới nỗi giật bắn, cậu nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Tôi có thể tự mang vào không?”
Cố Chiêu cụp mắt, bàn tay đang nắm cẳng chân cậu bất giác siết chặt, gân xanh gợi cảm trên mu bàn tay gợi cảm lập tức hiện lên.
Kỷ Tô bị đau liền kêu lên: “A!”
Trái cổ của Cố Chiêu khẽ động đậy, cuối cùng hắn kiềm chế buông tay ra.
Hắn buông cái chân vừa mới mang tất kia xuống, đứng dậy xoay người lại, nhắm mắt ổn định nhịp thở.
Kỷ Tô hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của hắn, cậu mang nốt chiếc vớ còn lại bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, sau đó đứng dậy: “Tôi mang xong rồi.”
Cố Chiêu quay người lại, tầm mắt hắn dính chặt lấy đôi chân mang tất kia, cảm xúc trong mắt dần trở nên u tối.
Kỷ Tô nhìn mũi chân mình chằm chằm, khẽ hỏi: “Vậy được chưa?”
Cố Chiêu không hé nửa lời, ánh mắt chầm chậm rảo lên trên.
Hệt như một con rắn độc máu lạnh dính nhớp, sít sao quấn quanh đôi chân đẹp đẽ kia từng vòng từng vòng một.
Kỷ Tô lấy dũng khí ngước mắt lên nhìn thẳng vào đối phương: “Cậu nhìn dáng vẻ mặc váy của tôi, có phải thấy rất kỳ cục không?”
Trừ đôi chân dài ra thì tóc cậu ngắn, ngực phẳng lì, nhìn kiểu gì cũng ra một chàng trai bình thường.
Không có tên trai thẳng nào lại đi thích con trai bình thường đi mặc váy đâu nhở?
Ánh mắt của Cố Chiêu dừng trên gương mặt cậu, hừ một tiếng không rõ có ý gì.
Kỷ Tô vẫn tiếp tục cố gắng: “Có phải đã hoàn toàn hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của Manh Manh trong lòng cậu không?”
Tròng mắt của Cố Chiêu hơi co lại, hắn trả lời nhàn nhạt: “Không giống với tưởng tượng của tôi lắm.”
“Tốt quá rồi.” Kỷ Tô thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại vô thức kéo chiếc váy ngắn kia xuống, “Vậy tôi cởi váy ra được chưa?”
Cố Chiêu: “Chưa được.”
“Hả?” Kỷ Tô bối rối, “Tại sao?”
“Cậu vẫn chưa phục dựng lại những tấm ảnh cậu từng gửi cho tôi.” Cố Chiêu khoanh tay lại, “Chỉ khi nhìn thấy tư thế giống với trong ảnh, tôi mới có thể hoàn toàn gom hai người lại thành một người.”
Giọng điệu của hắn vô cùng đoan chính, giống y như đang nghiêm túc thảo luận nghiên cứu học thuật gì đấy, hoặc tựa như đang nêu ra chứng cứ quan trọng trên tòa.
Trong đầu Kỷ Tô hiện lên những tấm ảnh từng gửi cho G, cậu nằm nghiêng trên giường, ngay cả mông cũng sắp để lộ ra.
Đối phương trả lời cậu bằng tin nhắn thoại, bảo cậu đừng có dâm...
Cố Chiêu nhìn chằm chằm vành tai đỏ lựng của cậu: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”
Kỷ Tô hoàn hồn: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm đến mức đó...”
Cố Chiêu tiến về phía trước mặt cậu: “Tôi cảm thấy cần thiết.”
Kỷ Tô bị ép phải liên tục lùi về sau, cuối cùng lại ngã ngồi lên mép giường.
Cố Chiêu rũ mắt nhìn cậu, giọng nói êm tai biến thành lời thì thầm của ác quỷ: “Cần tôi chỉnh tư thế giúp cậu không?”
“Không cần!” Kỷ Tô cắn môi, thỏa hiệp với hắn: “Tôi, tôi tự làm...”
Cố Chiêu dừng bước: “Ừm.”
Mặt Kỷ Tô tỏ vẻ do dự: “Cậu có chụp ảnh lại không đấy?”
Liệu Cố Chiêu có chụp lại ảnh toàn thân còn lộ mặt của cậu, sau đó dùng nó để uy hiếp cậu không?
Cố Chiêu lạnh lùng nói: “Trong lòng cậu, tôi là người như vậy sao?”
Kỷ Tô nào dám thừa nhận: “Không phải, tôi chỉ hỏi vậy thôi...”
“Tôi không phải người mù luật.” Khóe miệng Cố Chiêu hơi cong lên, hắn nở nụ cười giễu cợt, “Tôi không những chuyện như dùng ảnh riêng tư để uy hiếp người khác.”
Kỷ Tô xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi thật sự không có ý đó...”
Cậu mặc váy thủy thủ ngồi trên giường, mái tóc đen hơi rối, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp trông vô cùng tội nghiệp. Môi đỏ khép mở, tựa như đang cầu xin đối phương đừng làm những chuyện quá đáng với cậu. Nhưng như thế lại càng dễ khiến người ta muốn mạnh bạo với cậu hơn.
Cố Chiêu cắn răng hàm, gân xanh trên trán giần giật. Hắn đang cật lực kìm nén ham muốn “bạo dâm” sâu trong lòng mình.
Ngay khi Kỷ Tô chuẩn bị nằm xuống thì đột nhiên cửa bị gõ vang: “Anh Cố? Cậu có trong phòng không? Sao lại khóa cửa?”
Kỷ Tô sợ run, co vào giữa giường theo bản năng: “Sao, sao bây giờ?”
Cố Chiêu bình tĩnh lại: “Vào phòng tắm thay đồ trước đi.”
Kỷ Tô hoàn hồn, lập tức đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, chạy vội đến nỗi còn bị vấp một cái.
“Chậm thôi.” Cố Chiêu bỏ qua tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp kia, đợi Kỷ Tô đóng cửa phòng tắm rồi hắn mới xoay người đi đến chỗ cửa phòng.
Vừa mở cửa ra, cái mặt mo của Vương Minh Triết tức khắc thò vào: “Anh Cố, một mình cậu ở trong ký túc xá khóa cửa làm gì?”
Mặt Cố Chiêu lạnh tanh: “Tôi bảo các cậu về muộn hơn chút rồi mà?”
“Ê...” Vương Minh Triết giơ tay gõ vào mặt đồng hồ, “Sắp tám giờ rồi đấy, vầy chưa đủ muộn hả?”
Chu Dương giải thích: “Chân lão Vương vừa mới khỏi nên không thể vận động mạnh, chỉ có thể ngồi nhìn tôi chơi bóng rổ, cậu ta ngồi yên không nổi.”
Cố Chiêu không nói gì nữa, xoay người đi vào trong.
Vương Minh Triết cũng theo vào phòng, miệng vẫn liến thoắng: “Tôi đi vệ sinh đã, nhịn gần chết.”
“Đợi đã.” Cố Chiêu giơ tay ra cản cậu ta lại, “Trong đó có người.”
Vương Minh Triết chả hiểu mô tê gì: “Ai vậy? Không phải ký túc xá bọn mình có mỗi ba người thôi hả?”
Vừa nói dứt câu, cửa nhà vệ sinh bật mở, Kỷ Tô bước ra ngoài.
“Kỷ Tô?” Vương Minh Triết vô cùng ngạc nhiên, “Sao cậu lại đến ký túc xá của bọn tôi?”
Kỷ Tô đâm lao phải theo lao: “Tôi sang mượn nhà vệ sinh dùng một lát.”
“Không phải chứ?” Vương Minh Triết mở to mắt, “Tôi nhớ ký túc xá khoa Kiến trúc mấy cậu cách xa khoa Luật bọn tôi lắm mà, sao cậu lại chạy tới chỗ bọn tôi mượn nhà vệ sinh thế?”
Cố Chiêu: “Không được sao?”
Vương Minh Triết vội nói: “Được được được, sao lại không được!”
“Vậy...” Kỷ Tô đi đến trước bàn cầm balo của mình lên, “Tôi về ký túc xá trước nhé.”
Chu Dương giữ cậu lại: “Lỡ tới rồi thì ngồi chơi thêm tí nữa đi.”
Kỷ Tô từ chối: “Muộn quá rồi, tôi phải về vẽ bài tập nữa.”
Cố Chiêu nói: “Tôi tiễn cậu.”
Kỷ Tô định từ chối, nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu hoắm đen kịt kia, cậu lại khẽ gật đầu: “Được, phiền cậu.”
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa ký túc xá rồi đi đến đầu cầu thang.
Trên cầu thang có rất nhiều nam sinh đang ở trần. Vừa nhìn thấy Kỷ Tô, họ liền không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm, kết quả lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Chiêu quét trúng nên vội vàng rời mắt.
Đi đến cổng ký túc xá của nam sinh khoa Luật, Kỷ Tô dừng bước: “Tôi tự về được.”
Cố Chiêu bước xuống bậc thềm trước: “Tôi đưa cậu về ký túc xá.”
Kỷ Tô đành phải đi theo, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đi được vài bước, Cố Chiêu hỏi bất chợt: “Cậu nói cậu học đàn từ hồi tiểu học, là thật sao?”
Kỷ Tô gật đầu: “Cái này là thật.”
Cố Chiêu đánh mắt sang: “Vậy tại sao bây giờ lại học kiến trúc?”
“Hồi tiểu học tập piano, là bởi vì...” Kỷ Tô ngập ngừng, “Là vì không có gì khác để làm, coi như tập để giết thời gian, thua xa những ai học chuyên nghiệp.”
Cố Chiêu khen một câu: “Cậu đàn piano hay lắm.”
“Cũng chỉ một bài đó thôi, dù sao từ nhỏ đã đàn đi đàn lại rất nhiều lần.” Kỷ Tô cong môi, “Nhưng mà trùng hợp thật, vừa khéo cậu cũng thích bài đó.”
Cố Chiêu im lặng. Đoạn đường còn lại hai người không nói chuyện, chỉ có hai chiếc bóng cứ chốc chốc lại lồng vào nhau.
Chừng mười phút sau, Kỷ Tô đứng lại: “Đến rồi.”
Cố Chiêu cũng dừng bước, đột nhiên giơ một tay lên.
Kỷ Tô lùi về sau theo phản xạ, mắt cũng nhắm lại.
Tay của Cố Chiêu dừng ở không trung: “Cậu tưởng tôi muốn đánh cậu?”
“Không, sao tôi lại nghĩ như vậy được...” Kỷ Tô mở to hai mắt, khẽ phủ nhận, “Đây chỉ là phản xạ của con người thôi, tôi không có ý gì khác.”
Hàng mi vừa dài vừa dày run rẩy bất an tạo thành bóng râm dưới mí mắt, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Cố Chiêu hạ cánh tay vừa giơ lên xuống, giúp cậu lật cổ áo sơ mi trắng ra, tỉ mỉ chỉnh đốn lại.
Kỷ Tô đứng yên không nhúc nhích, lưng cậu cứng còng thấy rõ.
“Được rồi.” Cố Chiêu rút tay về, “Lên đi.”
“Ngủ ngon.” Kỷ Tô như được lệnh đặc xá, nói xong thì vội bước về phía cửa ký túc xá.
Cố Chiêu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng gầy gò biến mất khỏi tầm mắt mình, cuối cùng xoay người rời đi.
*
Kỷ Tô quay về ký túc xá, đóng cửa lại rồi dựa lưng lên cửa, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang đập thình thịch.
“Tô Tô về rồi!” Kiều Cẩm lăn mình, nhảy xuống khỏi giường, “Tôi gửi tin nhắn mà không thấy cậu trả lời gì hết, tôi lo quá trời quá đất!”
“Không có gì đâu.” Kỷ Tô ngẩng đầu, “Tôi không xem điện thoại, xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”
Kiều Cẩm quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Tôi lo lắng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là Cố Chiêu có làm gì cậu không?”
Kỷ Tô nhớ lại cảnh xảy ra trong phòng ký túc khi nãy, gò má đỏ lên: “Không có...”
“Không đúng, chắc chắn có gì đó!” Kiều Cẩm giục, “Mau nói tôi nghe, rốt cuộc cậu ta bảo cậu làm gì?”
Giọng Kỷ Tô ngày càng nhỏ: “Bảo tôi mặc váy thủy thủ vào để cậu ấy xem.”
“Má nó!” Kiều Cẩm la to, “Kích thích vậy cơ á?”
Kỷ Tô: “...”
Giọng điệu của Kiều Cẩm rất phức tạp: “Hot boy Cố biết hưởng thụ thế, ngắm chân của Manh Manh chưa đã ghiền nên còn đòi xem cả người thật đúng không?”
“Không phải vậy đâu, Tiểu Kiều.” Kỷ Tô giải thích giúp Cố Chiêu, “Cậu ấy muốn thông qua hình ảnh mặc váy của tôi để xóa đi chấp niệm với Manh Manh.”
Kiều Cẩm không hiểu: “Là sao?”
“Trong lòng Cố Chiêu, Manh Manh chưa từng để lộ nửa người trên chắc chắn rất xinh đẹp.” Kỷ Tô nghiêm túc phân tích, “Nhưng lúc cậu ấy nhìn thấy tôi mặc váy thủy thủ, thì ảo tưởng sẽ bị tiêu tán.”
Kiều Cẩm nghi ngờ: “Cậu chắc chưa?”
Kỷ Tô: “Chắc chắn.”
Kiều Cẩm tỏ vẻ “một lời khó nói hết”: “Cậu ta chính miệng nói với cậu?”
Kỷ Tô suy nghĩ vài giây: “Cũng gần như vậy.”
“Được thôi.” Kiều Cẩm vẫn bán tính bán nghi: “Có lẽ là vì... mức độ kỳ thị đồng tính của Cố Chiêu khá nặng?”
Trừ khi hắn mắc chứng kỳ thị đồng tính mức độ nặng, nếu cậu ta không tin có người nhìn thấy cảnh Tô Tô giả gái sẽ cảm thấy sụp đổ.
Vòng eo mảnh đôi chân dài, dáng vẻ e thẹn quyến rũ kia, rõ ràng ngay cả 0 thuần chủng như cậu ta còn không kìm được muốn nhào lên...
“Nói tóm lại, Cố Chiêu không đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta.” Kỷ Tô đứng thẳng dậy, đi đến trước bàn.
Kiều Cẩm mếu máo: “Thì do hồi trước bị Chu Dương dọa cho sợ đó.”
“Chu Dương cũng nói Cố Chiêu là người tốt mà.” Kỷ Tô thở hắt ra, “Là tôi đã làm hại đến một người tốt.”
“Ây da Tô Tô à, đừng nghĩ nhiều nữa.” Kiều Cẩm ôm cánh tay cậu lắc ưua lắc lại, “Tôi thấy thái độ của hot boy Cố vẫn ổn, hơn nữa cậu cũng đang cố gắng cứu vãn mà.”
“Biết rồi.” Kỷ Tô cười cười, “Vậy cậu với tôi cùng cầu khẩn Cố Chiêu có thể mau chóng tha thứ cho tôi đi.”
Kiều Cẩm khẳng định: “Đương nhiên rồi, ai nỡ giận cục cưng Tô Tô chứ!”
Kỷ Tô rút tay về: “Được rồi, cậu đi chơi đi.”
Sau đó, cậu rút điện thoại ra khỏi túi, ấn mở WeChat gửi tin nhắn cho Cố Chiêu.
Kỷ Tô: [Cậu về ký túc chưa?]
Cố Chiêu: [Vừa về tới.]
Kỷ Tô: [Ừ ừ vậy thì được.]
Kỷ Tô: [Ngủ sớm đi, ngủ ngon.]
Cố Chiêu: [Sao cậu không gửi sticker nữa?]
Kỷ Tô: “...”
Cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó gửi tin nhắn thăm dò.
Kỷ Tô: [Cậu... muốn tôi dùng tài khoản của Manh Manh để add lại cậu không?]
Cố Chiêu: [Không cần.]
Kỷ Tô hơi rầu rĩ, đã biết Manh Manh là kẻ lừa gạt rồi, add lại Cố Chiêu chẳng phải là xát muối vào vết thương của hắn ư?
Kỷ Tô: [Xin lỗi cậu.]
Cố Chiêu: [Tôi từng nói, cậu đừng lúc nào cũng xin lỗi.]
Kỷ Tô cắn môi dưới, đang định trả lời thì khung chat lại có tin nhắn mới.
Cố Chiêu: [Hôm ấy người mặc chiếc váy tôi tặng cho cậu, chính là đàn chị bị sở khanh lừa?]
Kỷ Tô giật mình, lại lần nữa ngạc nhiên trước trực giác nhạy bén của đối phương.
Kỷ Tô: [Ừ...]
Kỷ Tô: [Nhưng mọi chuyện không liên quan đến đàn chị, là lỗi của tôi hết.]
Cố Chiêu: [Cậu có quan hệ gì với chị ấy?]
Kỷ Tô: [Quan hệ khóa trên khóa dưới.]
Cố Chiêu: [Cậu thích chị ấy?]
Kỷ Tô: [Không thể nào.]
Kỷ Tô: [Tôi với đàn chị học cùng trường cấp ba, chị ấy rất quan tâm tôi, cho nên tôi mới muốn giúp đỡ chị ấy, không ngờ lại khéo quá hóa vụng...]
Cố Chiêu: [Ừm.]
Kỷ Tô hơi không hiểu ý của hắn, bấy giờ lại có một tin nhắn mới nhảy ra.
Cố Chiêu: [Bảo chị ấy chỉnh lý mọi thông tin liên quan đến tên kia lại thành file rồi gửi cho cậu, sau đó cậu gửi cho tôi.]
Kỷ Tô đơ ra vài giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.
Kỷ Tô: [Cậu muốn giúp đàn chị tìm ra tên sở khanh kia sao?]
Cố Chiêu: [Kẻ bắt tôi gánh tội thay, cậu cảm thấy tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho gã sao?]
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Kỷ Tô, khiến cậu phải rùng mình một cái.
Có lẽ Chu Dương nói đúng, kẻ đắc tội với Cố Chiêu, dù cho đào ba thước đất hắn cũng phải tìm cho ra, có thù báo thù, có oán báo oán.
Vậy xem ra, Cố Chiêu cũng coi như đã nương tay với cậu rồi... nhỉ?
Kỷ Tô: [Được, tôi hiểu rồi.”
Kỷ Tô: [Tôi sẽ liên lạc với đàn chị ngay.]
Cố Chiêu: [Chuyện này không phải lỗi của một mình cậu, cậu không cần trả nợ vì sai lầm của người khác.]
Kỷ Tô ôm điện thoại di động, gần như không tin nổi vào mắt mình.
Cố Chiêu tha thứ cho cậu rồi sao?
chc: [Có điều, người lừa gạt tình cảm của tôi là cậu, vậy nên cậu vẫn phải chịu trách nhiệm với tôi.]
Sự cảm động trong lòng Kỷ Tô bỗng chốc tiêu tán.
Kỷ Tô: [Ừ, tôi biết rồi.]
*
Không biết Cố Chiêu dùng cách gì mà mới hai ngày sau Kỷ Tô đã nhận được thông tin của tên khốn nạn kia.
Thông tin vô cùng chi tiết, họ tên, số tuổi, chiều cao, cân nặng, số căn cước và phương thức liên hệ, học trường nào ngành gì, thậm chí còn tra ra được số nhà cụ thể của gã.
Kỷ Tô nói cảm ơn, sau đó chuyển tư liệu của sở khanh qua cho đàn chị.
Còn việc đàn chị mới xử lý thế nào thì cậu không liên can gì đến nữa.
Cố Chiêu ngồi đối diện cậu: “Chỉ nói cảm ơn thôi à?”
Kỷ Tô ngớ người: “Gì cơ?”
Cố Chiêu đổi cách hỏi khác: “Cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Kỷ Tô nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi báo đáp cậu thế nào?”
Suýt nữa thì cậu quên, phong cách làm việc của Cố Chiêu là trước giờ chẳng cho không ai điều gì.
“Cho nợ trước.” Cố Chiêu đổi đề tài, “Nhiệm vụ lần trước cậu vẫn chưa hoàn thành.”
“Lần trước...” Kỷ Tô nói được một nửa thì hiểu ra, vành tai nóng rực lên, “Chuyện đó đã cho qua rồi mà...”
“Ai bảo cho qua?” Cố Chiêu nhìn cậu bằng cặp mắt đen kịt âm trầm, “Tôi nói cho qua chưa?”
Kỷ Tô mím môi, không nói không rằng.
“Đêm qua tôi mơ thấy Manh Manh.” Cố Chiêu thong thả nói chuyện bằng chất giọng trầm thấp gợi cảm, “Trong mơ cô ấy liên tục gọi tôi là đàn anh, là anh trai...”
Kỷ Tô cắn răng đồng ý: “Được, khi nào cậu rảnh?”
Xem ra Cố Chiêu vẫn chưa thể thoát khỏi sự ám ảnh về Manh Manh, hắn cần một liều thuốc mạnh hơn.
Cố Chiêu: “Tối nay.”
“Tối nay?” Kỷ Tô do dự, “Tối nay ký túc xá của các cậu không có ai khác sao?”
Cố Chiêu bình tĩnh đáp: “Đến nhà tôi.”
“Hả?” Kỷ Tô mở to mắt: “Nhà cậu?”
“Sao?” Cố Chiêu hơi hất cằm lên, “Hay cậu muốn đến khách sạn?”
Kỷ Tô: “...”
Cậu từ chối hết hai cái luôn được không?
Hiếm khi Cố Chiêu chịu giải thích thêm: “Tôi có một căn nhà ở gần trường, chỉ có mình tôi sống.”
Tiếc rằng câu này chẳng thể an ủi Kỷ Tô nổi, ở một mình với hắn hình như còn đáng sợ hơn.
Cố Chiêu đứng dậy: “Đi thôi.”
Kỷ Tô nghe lệnh đứng dậy, theo sau hắn đi ra ngoài.
Cố Chiêu có một chiếc xe đang dừng ở cổng trường.
Kỷ Tô vốn định mở cửa ghế sau, do dự một hồi lại ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái.
Tuy cậu không muốn ngồi cạnh Cố Chiêu cho lắm, nhưng coi người ta thành tài xế thì rất mất lịch sự.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Chiêu lái xe. Ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm trên vô lăng, dáng vẻ ung dung bình tĩnh, nhưng xe chạy vừa nhanh vừa vững vàng.
Chẳng mấy chốc xe đã tiến vào một khu chung cư cao cấp, sau đó xe chạy thẳng xuống bãi xe dưới hầm.
Hai người xuống xe, vào thang máy để lên lầu.
Cố Chiêu đứng ở cửa nhập sáu con số: “Mật mã là sinh nhật tôi.”
Kỷ Tô hoàn toàn chẳng để ý, đáp qua loa: “Ồ.”
Cố Chiêu liếc cậu một cái: “Đọc lại xem.”
Kỷ Tô: “...”
Sau khi bị ép phải ghi nhớ mật khẩu cửa nhà của Cố Chiêu xong, Kỷ Tô chính thức được bước vào trong.
Thân là sinh viên kiến trúc, cậu vô thức đánh giá bố cục và bày trí của căn nhà này.
Không gian nhà rất rộng, có kết cấu bốn phòng ngủ hai phòng khách. Màu sắc được trang trí chủ yếu là màu đen xám, cho nên tất cả mọi dụng cụ trong nhà đều có gam màu lạnh. Phong cách tổng thể lạnh trầm ảm đạm, rất giống với cảm giác mà Cố Chiêu mang lại.
Kỷ Tô không kìm được mà hỏi: “Nhà này do cậu tự tay trang trí sao?”
“Ừ.” Cố Chiêu đáp, “Đồ của tôi đều phải qua bàn tay tôi.”
Kỷ Tô gật đầu, thay dép lê rồi tiến vào phòng khách. Đột nhiên cậu nhớ ra một câu hỏi quan trọng: “Đợi đã, tôi không mang theo váy.”
“Không cần.” Cố Chiêu đi lên từ đằng sau cậu, “Tôi chuẩn bị rồi.”
Kỷ Tô: “...”
Chuẩn bị đầy đủ như thế, bộ hắn chắc chắn cậu sẽ theo hắn về nhà à?
Cố Chiêu đi vào trong nhà bếp kiểu mở: “Tối nay cậu muốn ăn gì?
“Không sao, tôi không đói.” Kỷ Tô muốn đánh nhanh thắng nhanh, “Hay là... thôi để tôi hoàn thành nhiệm vụ trước đi.”
Cố Chiêu quay lại nhìn: “Cậu vội vậy à?”
Kỷ Tô không biết trả lời sao, chỉ đành cười cười.
“Được.” Cố Chiêu xoay người lại đi về phía phòng ngủ, “Vào đây.”
Kỷ Tô hít sâu một hơi, rảo bước đi theo hắn.
Cố Chiêu đứng trước cửa phòng ngủ, vặn chốt cửa rồi đẩy vào.
Kỷ Tô nhìn vào phòng, bị bất ngờ đến ngớ người.
Giữa phòng ngủ có đặt một chiếc giường sang trọng cực lớn, trên giường trải đủ các loại váy đầm.
Kỷ Tô há miệng không nói nên lời.
Đống váy này trông rất quen mắt, hình như giống y hệt mấy cái trước đây cậu nhận được...
“Váy tôi tặng cậu—— tặng Manh Manh, đều do chính tay tôi lựa từng cái một.” Ánh mắt của Cố Chiêu âm u rét lạnh, “Nếu cậu đã tặng hết váy đi, tôi đành phải lựa lại lần nữa.”
Kỷ Tô vô thức lùi về sau một bước, một bàn tay to lớn nóng rực đỡ cậu đứng vững lại.
Cố Chiêu nói rất lạnh lùng: “Lại định chạy?”
“Không phải...” Cổ họng của Kỷ Tô khô khốc, nói chuyện ấp úng: “Nhiều, nhiều quá...”
“Nhiều cái gì?” Cố Chiêu cười giễu, “Có bắt cậu mặc hết đâu.”
Lòng Kỷ Tô lại nhen nhóm lên một ngọn lửa hy vọng: “Vậy tôi có thể tự chọn váy để mặc không?”
Cố Chiêu rủ lòng từ bi, nói: “Được.”
Kỷ Tô khẽ thở phào, lê chân bước tới trước giường, chọn một chiếc váy dài: “Bộ này được không?”
Cố Chiêu cười nhạt: “Manh Manh từng mặc váy dài chưa?”
Kỷ Tô: “Chưa...”
Cố Chiêu: “Chọn lại.”
Kỷ Tô nhắm mắt lại hạ quyết tâm, vơ vội tay ra nắm lấy một chiếc váy khác: “Vậy cái này thì sao?”
Cố Chiêu nhìn vào chiếc váy đỏ bó eo kia, ánh mắt trở tối sầm đi: “Được.”
Kỷ Tô mở váy ra, bấy giờ mới nhìn rõ kiểu dáng của cái đầm này, đầu cậu nổ oành một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Tôi chọn lại lần nữa được không?
Cố cẩu: Không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.