Chương 95: Danh sách bạn bè của Thổ địa công (6)
Lộng Thanh Phong
17/10/2020
Tiếng thở dài sâu kín của Thổ địa công cuối cùng biến thành một thanh âm tô điểm đêm mưa mờ mịt, lướt qua mấy tầng cỏ cây xanh biếc, cuối cùng rót vào bùn đất bị lá khô che phủ.
“Haizzzi…” Thổ địa công nhìn cảnh khô lá rụng đầy đất, cảm xúc trào dâng.
“Haizzz…” Thái Bạch hai tay nâng chống cằm, dầy mặt ưu sầu.
“Haizzz…” Thái Hắc cũng theo sát phía sau, ưu quốc ưu dân.
Thương Tứ đôn đốc Lục Tri Phi ngủ trong nhà, bước ra nhìn thấy một hàng ba người ngồi dưới mái hiên chống cằm than thở, nhìn thế nào cũng muốn đánh người.
“Ngày mai tận thế rồi sao?” Thương Tứ hỏi.
Thổ địa công quay đầu lại, vẻ mặt như đang nói ‘anh bị ngốc à’ nhìn qua. Thương Tứ nhướn mày, “Nếu ngày mai không phải tận thế, nhân loại sẽ không tuyệt diệt, Hoan Hỷ sơn cũng sẽ không đổ nát, các người ngồi đây than thở cái gì?”
Thái Bạch Thái Hắc quay đầu, mắt to long lanh ngấn nước, “Thế nhưng nhỡ đâu Thổ địa công thực sự tan biến thì làm sao bây giờ?”
Thương Tứ đứng dựa cửa, nói: “Vĩnh viễn không chết được gọi là lão bất tử, giống như ta.”
Thái Bạch Thái Hắc lập tức vội vàng đứng dậy, chạy tới ôm mắt cá chân Thương Tứ làm nũng, “Chủ nhân ngài giúp Thổ địa công một chút đi, giúp một chút đi mà.”
“Chủ nhân của các ngươi thực sự pháp lực vô biên, bất quá cũng không phải cái gì cũng có thể làm được.” Thương Tứ nói.
Thái Bạch Thái Hắc nghe vậy rất khó chịu, hai cái mông đầy thịt ngồi bệt lên bàn chân Thương Tứ, gương mặt phúng phính dánh vào mắt cá chân của hắn, gắt gao không chịu buông tay, bộ dạng vừa yếu ớt vừa quấn người. Thương Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nếu hai đứa thích hắn như vậy, không bằng sau này cứ ở lại đây là được rồi. Hiện tại nhân loại không phải rất thích nuôi cá chép cầu tài vận sao? Hai ngươi liền xem như hộ pháp đồng tử của hắn, tùy tiện ra ngoài lăn lộn vài vòng, mỗi ngày hẳn là sẽ có người đến bái hắn.”
Thái Bạch Thái Hắc chợt ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ, “Chủ nhân ngài không cần chúng ta nữa sao…”
“Ai…” Thương Tứ thở dài, “Ta cũng rất luyến tiếc các ngươi nha, thế nhưng các ngươi không phải nói muốn giúp Thổ địa công sao? Chủ nhân như ta tuy rằng trong lòng cực kỳ đau đớn nhưng cũng đành phải nhịn lại dứt bỏ những thứ mình yêu thích.”
“Hức hức hức đừng mà!” Thái Bạch Thái Hắc nóng nảy, “Thái Bạch/Thái Hắc muốn ở lại bên cạnh chủ nhân, Thái Bạch/Thái Hắc yêu ngài nhất!”
Thương Tứ ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu bọn họ, “Chủ nhân cũng rất thương các ngươi, thế nhưng Thổ địa công công cũng cần người yêu thương mà.”
Thái Bạch Thái Hắc vừa nghĩ cảm thấy cũng đúng, nhìn Thổ địa công lại nhìn chủ nhân, trong lòng giãy dụa đến khóc ròng. Thổ địa công thoạt nhìn thật đáng thương, thế nhưng bọn họ cũng không muốn rời xa chủ nhân thân yêu nhất đâu.
Hai bé mập càng nghĩ càng khổ sở, cái miệng nhỏ mếu máo, ô oa một tiếng khóc váng lên, tiếng khóc vang dội hòa cùng tiếng nước mưa lộp bộp, giống như bảng hòa tấu hổ lốn điếc tay.
Thương Tứ chơi có chút quá mức, lập tức ngồi xổm xuống, không có chút hình tượng nào chống cằm ra vẻ lưu manh, nói: “Ôi chao, hai tiểu tổ tông, ta chỉ đùa với các ngươi thôi mà.”
“Thế nhưng ngài cũng không muốn chúng ta!” Bé mập khóc càng lúc càng thương tâm, nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền vậy, “Ô ô ô ô ô ô…”
“Được rồi được rồi, ta sai rồi được chưa?” Thương Tứ nhận thua.
Nhưng mà hai bé mập đã khóc đến quên hết tất cả, cái mặt nhỏ đỏ bừng, bờ vai rung động theo tiếng nấc, “Ô ô ô ô ô ô Thái Bạch/Thái Hắc sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn, vì sao không muốn chúng ta chứ, vì sao chứ…”
Thương Tứ triệt để xin khoan dung, cũng không ngại nước mắt nước mũi của bọn họ, trưc tiếp đem hai bé mập ôm vào ngực dỗ dành. Nhỏ nhẹ hơn nửa ngày hai bé mập rốt cục cũng chịu yên tĩnh lại, giang rông tay ôm lấy quần áo của Thương Tứ, ngửa đầu thút thít hỏi: “Chủ nhân sau này còn không cần Thái Bạch /Thái Hắc sao?”
“Chắc chắn sẽ không, ta thề.”
“Chủ nhân yêu Thái Bạch/Thái Hắc sao?”
“Yêu yêu yêu.”
“Chủ nhân sẽ mua đồ ăn ngon cho Thái Bạch/Thái Hắc sao?”
“Mua mua mua.”
“Có thể ngủ cùng Lục Lục sao?”
“Ta cảnh cáo các ngươi, không cần được một tấc lại tiến một thước!”
“Ô ô ô ô chủ nhân một chút cũng không thương ta nữa, Thái Bạch/Thái Hắc đau lòng muốn chết…” Hai bé mập lần nữa ôm nhau khóc rống.
Thương Tứ lần thứ hai bại trận, lại không ngừng dỗ dành hồi lâu hai bé mập mới chịu ngừng khóc. Có lẽ là do khóc mệt, cả hai vùi trong lòng Thương Tứ nắm lấy quần áo của hắn, cho dù ngủ cũng không chịu buông tay.
Thương Tứ dành phải để mặc cho hai đứa lôi kéo, tay áo rộng lớn phủ ở bên ngoài không để nước mưa làm ướt bọn nhỏ. Trong lồng ngực ấm áp của chủ nhân, hai bé mập ngủ được ngon lành, bất quá oán niệm trong lòng quá sâu, lúc xoay người còn lẩm bẩm ‘Chủ nhân là đại bại hoại’, Thương Tứ dở khóc dở cười xấu xa chọt chọt gương mặt phúng phính của hai bé mập, lại không cẩn thận dính phải một tay nước mũi.
Thương Tứ vẻ mặt ghét bỏ, Thổ địa công ở một bên lại toát ra một tia ước ao từ trong đáy mắt.
Thật tốt nha.
–
Cùng lúc đó, Mạnh Tiểu Thuyên dưới sự hộ tống của đám Sơn yêu một đường đi xuống chân núi, nhìn thấy chiếc xe đen có rèm che đậu bên một bãi hoang phế thì không khỏi thầm thì một tiếng ‘Quả nhiên’
Y thở phì phò vài hơi, điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó đi tới gõ cửa xe bang bang vài tiếng. Người đang vùi đầu vào laptop nghe tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy y trong mắt còn hiện ra một mạt kinh ngạc.
Anh ta lập tức mở cửa, “Ssao lại xuống đây?”
Mạnh Tiểu Thuyên hùng hổ vào trong ngồi xuống, đá rơi đôi giày cao gót xoa xoa cổ chân, “Đừng nói chuyện của tôi, anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Sáng mai phải tới đón giám đốc, sợ giờ cao điểm bị kẹt xe nên tới sớm một chút.” Quý Tiêu thần sắc bình tĩnh.
Nhưng mà trong mắt Mạnh Tiểu Thuyên lại hiện ra một tia sắc bén, đuôi mắt dài nhỏ đảo qua gương mặt bình tĩnh của Quý Tiêu, khóe miệng chợt câu lên một nụ cười, “Tôi nói nha, cho dù tôi trả lương cho anh không thấp, thế nhưng anh không cần mỗi lần đều ngồi trong xe cả đêm chờ tôi chứ? Hơn nữa còn không nói cho tôi biết?”
“Tổng giám đốc Mạnh cũng chưa từng căn dặn tôi không thể tới?” Quý tiêu phản bác.
“Vậy nên anh liền ngồi tại đây chờ? Đây mẹ nó là kiểu logic gì?” Mạnh Tiểu Thuyên hỏi ngược lại, sau đó bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người đối mặt với Quý Tiêu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, như cười như không, “Anh không phải đã thích tôi rồi đấy chứ?”
Trong không gian xe mờ tối, thân thể của Quý Tiêu giống như chợt cứng lại, thật lâu cũng không trả lời.
Mạnh Tiểu Thuyên mở to đôi mắt đẹp nam nữ khó phân tỉ mỉ quan sát đối phương, trong lúc Quý Tiêu run run môi muốn nói ra câu trả lời lại nghiêng người ngồi xuống.
“Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ là nói đùa thôi.” Y thuần thúc mở ngăn kéo nhỏ trên xe lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu đốt lên, ngước đầu rít sâu rồi thả ra ngụm khói, ánh mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ có hơi mê ly.
Trời chợt đổ mưa, đem hai người triệt để vây trong xe.
Thùng xe rất ngộp, tràn đầy mùi thuốc lá, Mạnh Tiểu Thuyên nhíu nhíu mày, mở cửa sổ ra hóng mát. Hạt mưa xiên xiên rất nhanh từ cửa sổ bay vào, thế nhưng Mạnh Tiểu Thuyên lại không thèm để ý, trái lại vì không khí mát mẻ ùa đến mà vùng lông mày thoáng giãn ra, hài lòng.
Quý Tiêu lại hơi nhíu mi, không nói một lời đóng lại cửa sổ bên phía Mạnh Tiểu Thuyên.
“Anh làm gì đó?” Mạnh Tiểu Thuyên tâm tình khó chịu, đang định mắt người lại thấy Quý Tiêu mở cửa sổ phía mình ra, mưa phùn bay vào làm ướt lớp áo vest bên ngoài của hắn, cũng thuận lợi đem lời nói của Mạnh Tiểu Thuyên chặn trở về.
Mùi thuốc lá còn quanh quẩn, Mạnh Tiểu Thuyên nhìn nửa điếu thuốc trên tay, không còn tâm trạng hút tiếp. Ngón tay mảnh khảnh dập tắt tàn thuốc, y có chút mệt mỏi tựa vào ghế ngồi, nói: “Không hút nửa, đóng cửa lại đi.”
Thế nhưng Quý Tiêu cũng không vội đóng cửa, chờ đến khi mùi thuốc triệt để tiêu tán mới chịu kéo cửa sổ.
Mạnh Tiểu Thuyên nhớ lại, Quý Tiêu hình như không hút thuốc lá, quả thực rất có tính tự chủ. Xuất thân đại học danh tiếng, dung mạo thượng đẳng, năng lực xử sự hạng nhất, là nam thần được nhân viên trên dưới của công ty công nhận. Loại người này nếu đưa vào tiểu thuyết chính là truyền kỳ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến ba mươi tuổi liền có thể trèo lên đỉnh cao nhân sinh, một nhân vật như vậy vì sao phải ở bên cạnh mình làm trợ lý chứ?
Mạnh Tiểu Thuyên nhìn Hoan Hỷ sơn ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới.
Ngày hôm đó khi y xông lầm vào mê trận của Hoan Hỷ sơn, bị Thổ địa công cứu đưa vào miếu thổ địa, Quý Tiêu cũng có mặt. Lúc ấy Mạnh Tiểu Thuyên có trang điểm, đội tóc giả, mặc váy ngắn, bị Thổ địa công lải nhải thuyết giáo đến gần bạo phát, khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đang đứng xem bên cạnh, trong lòng càng giận.
Vốn khi đó Mạnh Tiểu Thuyên cũng không định phản ứng hắn, thế nhưng y hơi kích động trực tiếp vấp chân té ngã, ở trước mặt Quý Tiêu lộ nguyên hình. Y còn nhớ rõ biểu tình sửng sốt khi đó của Quý Tiêu, đại khái hắn không ngờ được Mạnh Tiểu Thuyên lại là một người đàn ông.
Khi ấy Mạnh Tiểu Thuyên đang nổ nóng, không chút nghĩ ngợi mắng mộtc âu, “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy cú có gai à. Mẹ!”
Sau đó lại xảy ra chuyện gì thì Mạnh Tiểu Thuyên cũng không nhớ rõ, dù sao thoáng cái đã tiêu xài hết tiết tháo tích góp suốt hai mươi mấy năm, y cảm thấy linh hồn của mình hẳn cũng đã trôi dạt ra ngoài không gian rồi.
Sau đó, Quý Tiêu tiễn y về nhà.
Bí mật được Mạnh Tiểu Thuyên ẩn dấu nhiều năm như vậy lại bị người phát hiện, tuy rằng y rất muốn đã vỡ thì cho nát, thế nhưng công ty Mạnh thị lớn như vậy, y không muốn chỉ vì chút tin tức cá nhân của mình mà kéo thấp giá cổ phiếu, lại phải đối mặt với đám Hội đồng quản trị mặt nhăn chằng khác gì đám giấy vệ sinh hai đồng một cuộn bán ngoài đường.
Sau đó, y liền đưa cho Quý Tiêu một lời mời công tác, năm triệu một năm, coi như phí bảo mật. Sau khi trở về tra lý lịch của Quý Tiêu lại phát hiện mình buôn bán không lỗ, vậy nên hai bên đều vui vẻ.
Tính tính giản lược, Quý Tiêu cũng đã ở bên cạnh y được năm sáu năm rồi.
Mạnh Tiểu Thuyên từ ban đầu có chút thu liễm, càng về sau càng thả bổng bản thân, trên phương diện này xả ra một cú nhảy vọt về lượng lẫn về chất. Hiện tại suy nghĩ một chút, có lẽ do phản ứng của Quý Tiêu lúc nào cũng quá mức bình thản, khiến Mạnh Tiểu Thuyên càng lúc càng không am hiểu ngụy trang bản thân trước mặt anh ta.
“Mọi chuyện đều đã xử lý tốt chứ?” Mạnh Tiểu Thuyên xoa xoa thái dương hỏi.
“Tôi đã đa ra tối hậu thư, nếu như bên kia còn muốn gây chuyện sẽ làm theo trình tự pháp luật. Tôi đã sớm phái người điều tra qua, công ty này trước đó cũng không quá sạch sẽ, từng có tiền án. Lần này tin tức gọi thầu của chúng ta bị lộ, tuyệt đối không phải chuyện vô tình bất đắc dĩ gì.”
“Cái này gọi là chó không đổi được ăn phân.” Mạnh Tiểu Thuyên biểu tình nhàn nhạt, khóe miệng lại nổi lên một tia cười lạnh, “Là ai tuyển tên đó vào công ty?”
“Là Phó phòng nhân sự.” Quý tiêu sớm có chuẩn bị, ăn ý đến mức khiến cả thể xác và tinh thần Mạnh Tiểu Thuyên đều thư sướng, “Nghe nói là anh họ bà con xa. Thân phận Phó phòng rất quý giá, yết bảng rõ ràng, một vị anh họ hai trăm nghìn.”
Mạnh Tiểu Thuyên hừ lạnh một tiếng, vô thức lại rút điếu thuốc ra định đốt, “Anh giúp tôi hỏi thăm một chút, tôi ra hai triệu bảo tên đó quỳ xuống gọi tôi một tiếng ‘Gia gia’, không chịu gọi thì cút xéo cho tôi.”
“Được.” Quý tiêu nói, vươn tay giành lấy điếu thuốc từ trên môi Mạnh Tiểu Thuyên, không chút lưu tình ném ra ngoài cửa sổ, “Tổng giám đốc Mạnh vừa nói không hút thuốc nữa.”
Mạnh Tiểu Thuyên nhướn mày, “Tôi dùng tiền thuê anh về là để anh quản tôi sao? Tôi là ông chủ hay anh là ông chủ?”
Quý Tiêu mỉm cười, “Ông chủ cũng nói phải giữ lời.”
“Chẳng bằng nuôi chó.”
“Anh thích giống gì, tôi đi mua.”
“Cút.” Mạnh Tiểu Thuyên tiện tay nhặt cái kính râm trên xe đeo vào, “Lái xe, về nhà!”
–
Hôm sau, Lục Tri Phi dậy sớm, nằm trên giương sửng sốt một chút, chợt nhớ ra tối hôm qua cậu đã ngủ lại trong nhà tranh của Thổ địa công. Thế nhưng cái giường dưới thân rất mềm, giống như có trải một lớp nhung thiên nga cực dày, vươn tay sờ một cái, phát hiện đây chính là áo khoác của Thương Tứ.
Y phục của Thương Tứ luôn rất thần kỳ, lâu dài Lục Tri Phi cũng đã quen với việc này.
Thương Tứ không ở đây, Lục Tri Phi liền khoác áo ngoài vào đi tìm hắn. Tuy rằng tìm không được người, lại nhìn thấy Thổ địa công đang ngồi dưới mái hiên chăm chú cầm điện thoại đánh chữ.
Lục Tri Phi tò mò nhìn sang, chỉ thấy đối phương đang gõ ra mấy chữ —— lại hỏi tiếp liền tự sát.
“Lại có người muốn cố vẫn những chuyện kỳ quái gì đó sao?” Lục Tri Phi buồn cười.
Thổ địa công quay đầu lại, nói: “Hắn hỏi ta bình thường có phải đều ở dưới đất không, Thổ địa công chẳng lẽ không thể ở trong nhà?”
Lúc này, từ xa có tiếng bước chân truyền đến, Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thương Tứ mang theo một cái giỏ trúc chậm rãi bước lên đường mòn đi tới, Thái Bạch Thái Hắc nhô đầu ra khỏi ngực hắn, quơ tay ngoắc ngoắc, “Lục Lục! Thổ địa công công! Chúng ta đã về rồi!”
Lục Tri Phi bước ra nghênh đón, chỉ thấy trong giỏ trúc của Thương Tứ tràn đầy nấm dại, “Các người sáng sớm thức dậy đi hái nấm?”
“Đúng nha đúng nha! Chúng ta hái thật nhiều thật nhiều nấm!” Thái Bạch ưỡn cao cái ngực nhỏ, rất kiêu ngạo.
“Nấm vừa tươi vừa giòn, cho Lục Lục nấu canh uống!” Thái Hắc cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Lục Tri Phi cười chọt chọt cái mông nhỏ của bọn chúng, “Xem ra là muốn anh hầm canh cho hai đứa uống mới đúng.”
Hai bé mập lập tức xấu hổ, đem đầu chôn sâu vào ngực Thương Tứ ra vẻ e thẹn.
Sau đó, Thương Tứ nhanh chóng dùng pháp lực đắp một cái lò đất, lại mượn nồi của Thổ địa công hầm canh nấm làm điểm tâm. Người đứng bếp đương nhiên vẫn là Lục Tri Phi, bất quá không bao lâu cậu lại có hơi thất thần, bởi vì cậu phát hiện hôm nay Thái Bạch Thái Hắc đặc biệt dính Thương Tứ, nếu không vùi trong ngực Thương Tứ chính là kéo kéo ống quàn anh ta đòi ôm một cái, Thương Tứ đi đến đâu bọn họ đi đến đó, tiếng ‘Chủ nhân, chủ nhân’ gọi đến phá lệ ngọt ngào.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Tri Phi dùng ánh mắt hỏi Thương Tứ, Thương Tứ ngẩng đầu nhìn trời.
Ăn điểm tâm xong, nhóm người Lục Tri Phi chuẩn bị về nhà. Hơn chín giờ cậu có tiết học, hiện tại rời đi cũng vừa vặn.
Thái Bạch Thái Hắc ghé vào vai Thương Tứ, lưu luyến nhièn về phía Thổ địa công vẫy tay từ biệt, “Thổ địa công công, hẹn gặp lại.”
Thổ địa công rất thích hai đứa bé khả ái này, vì vậy cũng hướng về phía bọn chúng phất tay, bộ dạng mỉm cười của ông giống hệt tấm hình đại diện hiền hòa trên wechat.
Thái Bạch Thái Hắc càng thêm luyến tiếc, hít hít cái mũi nhỏ, vung nắm đấm be bé của mình lên, “Ngài cứ yên tâm, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngài!”
“Đúng rồi đúng rồi, chủ nhân rất lợi hại!”
“Sau này chúng ta còn quay lại thăm ngài, ngài phải chờ bọn ta đó!”
Thương Tứ mỉm cười, ra vẻ trách cứ vỗ vỗ cái mông hai bé, “Ai dạy mấy đứa bốc phét thay ta vậy?”
“Nhưng chủ nhân vốn rất lợi hại mà!” Thái Bạch Thái Hắc ủy khuất xoa xoa cái mông nhỏ, nhất tề quay đầu nhìn về phía Lục Tri Phi, “Đúng hay không nha Lục Lục?”
Lục Tri Phi do dự, “Cái này sao…”
Thái Bạch Thái Hắc nhất thời bối rối, “Lục Lục, Lục Lục…”
Dưới mái hiên, Thổ địa công nghe tiếng ríu rít càng lúc càng xa, trên tay cầm chén canh nấm thơm nồng, ngồi lẳng lặng. Xuyên qua lớp khói đang bốc lên từ chén canh nấm, đôi mắt của lão không ngừng kéo dài nhìn về phhía xăm xăm, hít sâu một hơi, không khí mát mẻ sau cơn mưa hòa quyện cùng hương vị canh nấm, thấm tận ruột gan.
“Haizzzi…” Thổ địa công nhìn cảnh khô lá rụng đầy đất, cảm xúc trào dâng.
“Haizzz…” Thái Bạch hai tay nâng chống cằm, dầy mặt ưu sầu.
“Haizzz…” Thái Hắc cũng theo sát phía sau, ưu quốc ưu dân.
Thương Tứ đôn đốc Lục Tri Phi ngủ trong nhà, bước ra nhìn thấy một hàng ba người ngồi dưới mái hiên chống cằm than thở, nhìn thế nào cũng muốn đánh người.
“Ngày mai tận thế rồi sao?” Thương Tứ hỏi.
Thổ địa công quay đầu lại, vẻ mặt như đang nói ‘anh bị ngốc à’ nhìn qua. Thương Tứ nhướn mày, “Nếu ngày mai không phải tận thế, nhân loại sẽ không tuyệt diệt, Hoan Hỷ sơn cũng sẽ không đổ nát, các người ngồi đây than thở cái gì?”
Thái Bạch Thái Hắc quay đầu, mắt to long lanh ngấn nước, “Thế nhưng nhỡ đâu Thổ địa công thực sự tan biến thì làm sao bây giờ?”
Thương Tứ đứng dựa cửa, nói: “Vĩnh viễn không chết được gọi là lão bất tử, giống như ta.”
Thái Bạch Thái Hắc lập tức vội vàng đứng dậy, chạy tới ôm mắt cá chân Thương Tứ làm nũng, “Chủ nhân ngài giúp Thổ địa công một chút đi, giúp một chút đi mà.”
“Chủ nhân của các ngươi thực sự pháp lực vô biên, bất quá cũng không phải cái gì cũng có thể làm được.” Thương Tứ nói.
Thái Bạch Thái Hắc nghe vậy rất khó chịu, hai cái mông đầy thịt ngồi bệt lên bàn chân Thương Tứ, gương mặt phúng phính dánh vào mắt cá chân của hắn, gắt gao không chịu buông tay, bộ dạng vừa yếu ớt vừa quấn người. Thương Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nếu hai đứa thích hắn như vậy, không bằng sau này cứ ở lại đây là được rồi. Hiện tại nhân loại không phải rất thích nuôi cá chép cầu tài vận sao? Hai ngươi liền xem như hộ pháp đồng tử của hắn, tùy tiện ra ngoài lăn lộn vài vòng, mỗi ngày hẳn là sẽ có người đến bái hắn.”
Thái Bạch Thái Hắc chợt ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ, “Chủ nhân ngài không cần chúng ta nữa sao…”
“Ai…” Thương Tứ thở dài, “Ta cũng rất luyến tiếc các ngươi nha, thế nhưng các ngươi không phải nói muốn giúp Thổ địa công sao? Chủ nhân như ta tuy rằng trong lòng cực kỳ đau đớn nhưng cũng đành phải nhịn lại dứt bỏ những thứ mình yêu thích.”
“Hức hức hức đừng mà!” Thái Bạch Thái Hắc nóng nảy, “Thái Bạch/Thái Hắc muốn ở lại bên cạnh chủ nhân, Thái Bạch/Thái Hắc yêu ngài nhất!”
Thương Tứ ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu bọn họ, “Chủ nhân cũng rất thương các ngươi, thế nhưng Thổ địa công công cũng cần người yêu thương mà.”
Thái Bạch Thái Hắc vừa nghĩ cảm thấy cũng đúng, nhìn Thổ địa công lại nhìn chủ nhân, trong lòng giãy dụa đến khóc ròng. Thổ địa công thoạt nhìn thật đáng thương, thế nhưng bọn họ cũng không muốn rời xa chủ nhân thân yêu nhất đâu.
Hai bé mập càng nghĩ càng khổ sở, cái miệng nhỏ mếu máo, ô oa một tiếng khóc váng lên, tiếng khóc vang dội hòa cùng tiếng nước mưa lộp bộp, giống như bảng hòa tấu hổ lốn điếc tay.
Thương Tứ chơi có chút quá mức, lập tức ngồi xổm xuống, không có chút hình tượng nào chống cằm ra vẻ lưu manh, nói: “Ôi chao, hai tiểu tổ tông, ta chỉ đùa với các ngươi thôi mà.”
“Thế nhưng ngài cũng không muốn chúng ta!” Bé mập khóc càng lúc càng thương tâm, nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền vậy, “Ô ô ô ô ô ô…”
“Được rồi được rồi, ta sai rồi được chưa?” Thương Tứ nhận thua.
Nhưng mà hai bé mập đã khóc đến quên hết tất cả, cái mặt nhỏ đỏ bừng, bờ vai rung động theo tiếng nấc, “Ô ô ô ô ô ô Thái Bạch/Thái Hắc sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn, vì sao không muốn chúng ta chứ, vì sao chứ…”
Thương Tứ triệt để xin khoan dung, cũng không ngại nước mắt nước mũi của bọn họ, trưc tiếp đem hai bé mập ôm vào ngực dỗ dành. Nhỏ nhẹ hơn nửa ngày hai bé mập rốt cục cũng chịu yên tĩnh lại, giang rông tay ôm lấy quần áo của Thương Tứ, ngửa đầu thút thít hỏi: “Chủ nhân sau này còn không cần Thái Bạch /Thái Hắc sao?”
“Chắc chắn sẽ không, ta thề.”
“Chủ nhân yêu Thái Bạch/Thái Hắc sao?”
“Yêu yêu yêu.”
“Chủ nhân sẽ mua đồ ăn ngon cho Thái Bạch/Thái Hắc sao?”
“Mua mua mua.”
“Có thể ngủ cùng Lục Lục sao?”
“Ta cảnh cáo các ngươi, không cần được một tấc lại tiến một thước!”
“Ô ô ô ô chủ nhân một chút cũng không thương ta nữa, Thái Bạch/Thái Hắc đau lòng muốn chết…” Hai bé mập lần nữa ôm nhau khóc rống.
Thương Tứ lần thứ hai bại trận, lại không ngừng dỗ dành hồi lâu hai bé mập mới chịu ngừng khóc. Có lẽ là do khóc mệt, cả hai vùi trong lòng Thương Tứ nắm lấy quần áo của hắn, cho dù ngủ cũng không chịu buông tay.
Thương Tứ dành phải để mặc cho hai đứa lôi kéo, tay áo rộng lớn phủ ở bên ngoài không để nước mưa làm ướt bọn nhỏ. Trong lồng ngực ấm áp của chủ nhân, hai bé mập ngủ được ngon lành, bất quá oán niệm trong lòng quá sâu, lúc xoay người còn lẩm bẩm ‘Chủ nhân là đại bại hoại’, Thương Tứ dở khóc dở cười xấu xa chọt chọt gương mặt phúng phính của hai bé mập, lại không cẩn thận dính phải một tay nước mũi.
Thương Tứ vẻ mặt ghét bỏ, Thổ địa công ở một bên lại toát ra một tia ước ao từ trong đáy mắt.
Thật tốt nha.
–
Cùng lúc đó, Mạnh Tiểu Thuyên dưới sự hộ tống của đám Sơn yêu một đường đi xuống chân núi, nhìn thấy chiếc xe đen có rèm che đậu bên một bãi hoang phế thì không khỏi thầm thì một tiếng ‘Quả nhiên’
Y thở phì phò vài hơi, điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó đi tới gõ cửa xe bang bang vài tiếng. Người đang vùi đầu vào laptop nghe tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy y trong mắt còn hiện ra một mạt kinh ngạc.
Anh ta lập tức mở cửa, “Ssao lại xuống đây?”
Mạnh Tiểu Thuyên hùng hổ vào trong ngồi xuống, đá rơi đôi giày cao gót xoa xoa cổ chân, “Đừng nói chuyện của tôi, anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Sáng mai phải tới đón giám đốc, sợ giờ cao điểm bị kẹt xe nên tới sớm một chút.” Quý Tiêu thần sắc bình tĩnh.
Nhưng mà trong mắt Mạnh Tiểu Thuyên lại hiện ra một tia sắc bén, đuôi mắt dài nhỏ đảo qua gương mặt bình tĩnh của Quý Tiêu, khóe miệng chợt câu lên một nụ cười, “Tôi nói nha, cho dù tôi trả lương cho anh không thấp, thế nhưng anh không cần mỗi lần đều ngồi trong xe cả đêm chờ tôi chứ? Hơn nữa còn không nói cho tôi biết?”
“Tổng giám đốc Mạnh cũng chưa từng căn dặn tôi không thể tới?” Quý tiêu phản bác.
“Vậy nên anh liền ngồi tại đây chờ? Đây mẹ nó là kiểu logic gì?” Mạnh Tiểu Thuyên hỏi ngược lại, sau đó bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người đối mặt với Quý Tiêu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, như cười như không, “Anh không phải đã thích tôi rồi đấy chứ?”
Trong không gian xe mờ tối, thân thể của Quý Tiêu giống như chợt cứng lại, thật lâu cũng không trả lời.
Mạnh Tiểu Thuyên mở to đôi mắt đẹp nam nữ khó phân tỉ mỉ quan sát đối phương, trong lúc Quý Tiêu run run môi muốn nói ra câu trả lời lại nghiêng người ngồi xuống.
“Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ là nói đùa thôi.” Y thuần thúc mở ngăn kéo nhỏ trên xe lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu đốt lên, ngước đầu rít sâu rồi thả ra ngụm khói, ánh mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ có hơi mê ly.
Trời chợt đổ mưa, đem hai người triệt để vây trong xe.
Thùng xe rất ngộp, tràn đầy mùi thuốc lá, Mạnh Tiểu Thuyên nhíu nhíu mày, mở cửa sổ ra hóng mát. Hạt mưa xiên xiên rất nhanh từ cửa sổ bay vào, thế nhưng Mạnh Tiểu Thuyên lại không thèm để ý, trái lại vì không khí mát mẻ ùa đến mà vùng lông mày thoáng giãn ra, hài lòng.
Quý Tiêu lại hơi nhíu mi, không nói một lời đóng lại cửa sổ bên phía Mạnh Tiểu Thuyên.
“Anh làm gì đó?” Mạnh Tiểu Thuyên tâm tình khó chịu, đang định mắt người lại thấy Quý Tiêu mở cửa sổ phía mình ra, mưa phùn bay vào làm ướt lớp áo vest bên ngoài của hắn, cũng thuận lợi đem lời nói của Mạnh Tiểu Thuyên chặn trở về.
Mùi thuốc lá còn quanh quẩn, Mạnh Tiểu Thuyên nhìn nửa điếu thuốc trên tay, không còn tâm trạng hút tiếp. Ngón tay mảnh khảnh dập tắt tàn thuốc, y có chút mệt mỏi tựa vào ghế ngồi, nói: “Không hút nửa, đóng cửa lại đi.”
Thế nhưng Quý Tiêu cũng không vội đóng cửa, chờ đến khi mùi thuốc triệt để tiêu tán mới chịu kéo cửa sổ.
Mạnh Tiểu Thuyên nhớ lại, Quý Tiêu hình như không hút thuốc lá, quả thực rất có tính tự chủ. Xuất thân đại học danh tiếng, dung mạo thượng đẳng, năng lực xử sự hạng nhất, là nam thần được nhân viên trên dưới của công ty công nhận. Loại người này nếu đưa vào tiểu thuyết chính là truyền kỳ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến ba mươi tuổi liền có thể trèo lên đỉnh cao nhân sinh, một nhân vật như vậy vì sao phải ở bên cạnh mình làm trợ lý chứ?
Mạnh Tiểu Thuyên nhìn Hoan Hỷ sơn ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới.
Ngày hôm đó khi y xông lầm vào mê trận của Hoan Hỷ sơn, bị Thổ địa công cứu đưa vào miếu thổ địa, Quý Tiêu cũng có mặt. Lúc ấy Mạnh Tiểu Thuyên có trang điểm, đội tóc giả, mặc váy ngắn, bị Thổ địa công lải nhải thuyết giáo đến gần bạo phát, khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đang đứng xem bên cạnh, trong lòng càng giận.
Vốn khi đó Mạnh Tiểu Thuyên cũng không định phản ứng hắn, thế nhưng y hơi kích động trực tiếp vấp chân té ngã, ở trước mặt Quý Tiêu lộ nguyên hình. Y còn nhớ rõ biểu tình sửng sốt khi đó của Quý Tiêu, đại khái hắn không ngờ được Mạnh Tiểu Thuyên lại là một người đàn ông.
Khi ấy Mạnh Tiểu Thuyên đang nổ nóng, không chút nghĩ ngợi mắng mộtc âu, “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy cú có gai à. Mẹ!”
Sau đó lại xảy ra chuyện gì thì Mạnh Tiểu Thuyên cũng không nhớ rõ, dù sao thoáng cái đã tiêu xài hết tiết tháo tích góp suốt hai mươi mấy năm, y cảm thấy linh hồn của mình hẳn cũng đã trôi dạt ra ngoài không gian rồi.
Sau đó, Quý Tiêu tiễn y về nhà.
Bí mật được Mạnh Tiểu Thuyên ẩn dấu nhiều năm như vậy lại bị người phát hiện, tuy rằng y rất muốn đã vỡ thì cho nát, thế nhưng công ty Mạnh thị lớn như vậy, y không muốn chỉ vì chút tin tức cá nhân của mình mà kéo thấp giá cổ phiếu, lại phải đối mặt với đám Hội đồng quản trị mặt nhăn chằng khác gì đám giấy vệ sinh hai đồng một cuộn bán ngoài đường.
Sau đó, y liền đưa cho Quý Tiêu một lời mời công tác, năm triệu một năm, coi như phí bảo mật. Sau khi trở về tra lý lịch của Quý Tiêu lại phát hiện mình buôn bán không lỗ, vậy nên hai bên đều vui vẻ.
Tính tính giản lược, Quý Tiêu cũng đã ở bên cạnh y được năm sáu năm rồi.
Mạnh Tiểu Thuyên từ ban đầu có chút thu liễm, càng về sau càng thả bổng bản thân, trên phương diện này xả ra một cú nhảy vọt về lượng lẫn về chất. Hiện tại suy nghĩ một chút, có lẽ do phản ứng của Quý Tiêu lúc nào cũng quá mức bình thản, khiến Mạnh Tiểu Thuyên càng lúc càng không am hiểu ngụy trang bản thân trước mặt anh ta.
“Mọi chuyện đều đã xử lý tốt chứ?” Mạnh Tiểu Thuyên xoa xoa thái dương hỏi.
“Tôi đã đa ra tối hậu thư, nếu như bên kia còn muốn gây chuyện sẽ làm theo trình tự pháp luật. Tôi đã sớm phái người điều tra qua, công ty này trước đó cũng không quá sạch sẽ, từng có tiền án. Lần này tin tức gọi thầu của chúng ta bị lộ, tuyệt đối không phải chuyện vô tình bất đắc dĩ gì.”
“Cái này gọi là chó không đổi được ăn phân.” Mạnh Tiểu Thuyên biểu tình nhàn nhạt, khóe miệng lại nổi lên một tia cười lạnh, “Là ai tuyển tên đó vào công ty?”
“Là Phó phòng nhân sự.” Quý tiêu sớm có chuẩn bị, ăn ý đến mức khiến cả thể xác và tinh thần Mạnh Tiểu Thuyên đều thư sướng, “Nghe nói là anh họ bà con xa. Thân phận Phó phòng rất quý giá, yết bảng rõ ràng, một vị anh họ hai trăm nghìn.”
Mạnh Tiểu Thuyên hừ lạnh một tiếng, vô thức lại rút điếu thuốc ra định đốt, “Anh giúp tôi hỏi thăm một chút, tôi ra hai triệu bảo tên đó quỳ xuống gọi tôi một tiếng ‘Gia gia’, không chịu gọi thì cút xéo cho tôi.”
“Được.” Quý tiêu nói, vươn tay giành lấy điếu thuốc từ trên môi Mạnh Tiểu Thuyên, không chút lưu tình ném ra ngoài cửa sổ, “Tổng giám đốc Mạnh vừa nói không hút thuốc nữa.”
Mạnh Tiểu Thuyên nhướn mày, “Tôi dùng tiền thuê anh về là để anh quản tôi sao? Tôi là ông chủ hay anh là ông chủ?”
Quý Tiêu mỉm cười, “Ông chủ cũng nói phải giữ lời.”
“Chẳng bằng nuôi chó.”
“Anh thích giống gì, tôi đi mua.”
“Cút.” Mạnh Tiểu Thuyên tiện tay nhặt cái kính râm trên xe đeo vào, “Lái xe, về nhà!”
–
Hôm sau, Lục Tri Phi dậy sớm, nằm trên giương sửng sốt một chút, chợt nhớ ra tối hôm qua cậu đã ngủ lại trong nhà tranh của Thổ địa công. Thế nhưng cái giường dưới thân rất mềm, giống như có trải một lớp nhung thiên nga cực dày, vươn tay sờ một cái, phát hiện đây chính là áo khoác của Thương Tứ.
Y phục của Thương Tứ luôn rất thần kỳ, lâu dài Lục Tri Phi cũng đã quen với việc này.
Thương Tứ không ở đây, Lục Tri Phi liền khoác áo ngoài vào đi tìm hắn. Tuy rằng tìm không được người, lại nhìn thấy Thổ địa công đang ngồi dưới mái hiên chăm chú cầm điện thoại đánh chữ.
Lục Tri Phi tò mò nhìn sang, chỉ thấy đối phương đang gõ ra mấy chữ —— lại hỏi tiếp liền tự sát.
“Lại có người muốn cố vẫn những chuyện kỳ quái gì đó sao?” Lục Tri Phi buồn cười.
Thổ địa công quay đầu lại, nói: “Hắn hỏi ta bình thường có phải đều ở dưới đất không, Thổ địa công chẳng lẽ không thể ở trong nhà?”
Lúc này, từ xa có tiếng bước chân truyền đến, Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thương Tứ mang theo một cái giỏ trúc chậm rãi bước lên đường mòn đi tới, Thái Bạch Thái Hắc nhô đầu ra khỏi ngực hắn, quơ tay ngoắc ngoắc, “Lục Lục! Thổ địa công công! Chúng ta đã về rồi!”
Lục Tri Phi bước ra nghênh đón, chỉ thấy trong giỏ trúc của Thương Tứ tràn đầy nấm dại, “Các người sáng sớm thức dậy đi hái nấm?”
“Đúng nha đúng nha! Chúng ta hái thật nhiều thật nhiều nấm!” Thái Bạch ưỡn cao cái ngực nhỏ, rất kiêu ngạo.
“Nấm vừa tươi vừa giòn, cho Lục Lục nấu canh uống!” Thái Hắc cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Lục Tri Phi cười chọt chọt cái mông nhỏ của bọn chúng, “Xem ra là muốn anh hầm canh cho hai đứa uống mới đúng.”
Hai bé mập lập tức xấu hổ, đem đầu chôn sâu vào ngực Thương Tứ ra vẻ e thẹn.
Sau đó, Thương Tứ nhanh chóng dùng pháp lực đắp một cái lò đất, lại mượn nồi của Thổ địa công hầm canh nấm làm điểm tâm. Người đứng bếp đương nhiên vẫn là Lục Tri Phi, bất quá không bao lâu cậu lại có hơi thất thần, bởi vì cậu phát hiện hôm nay Thái Bạch Thái Hắc đặc biệt dính Thương Tứ, nếu không vùi trong ngực Thương Tứ chính là kéo kéo ống quàn anh ta đòi ôm một cái, Thương Tứ đi đến đâu bọn họ đi đến đó, tiếng ‘Chủ nhân, chủ nhân’ gọi đến phá lệ ngọt ngào.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Tri Phi dùng ánh mắt hỏi Thương Tứ, Thương Tứ ngẩng đầu nhìn trời.
Ăn điểm tâm xong, nhóm người Lục Tri Phi chuẩn bị về nhà. Hơn chín giờ cậu có tiết học, hiện tại rời đi cũng vừa vặn.
Thái Bạch Thái Hắc ghé vào vai Thương Tứ, lưu luyến nhièn về phía Thổ địa công vẫy tay từ biệt, “Thổ địa công công, hẹn gặp lại.”
Thổ địa công rất thích hai đứa bé khả ái này, vì vậy cũng hướng về phía bọn chúng phất tay, bộ dạng mỉm cười của ông giống hệt tấm hình đại diện hiền hòa trên wechat.
Thái Bạch Thái Hắc càng thêm luyến tiếc, hít hít cái mũi nhỏ, vung nắm đấm be bé của mình lên, “Ngài cứ yên tâm, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngài!”
“Đúng rồi đúng rồi, chủ nhân rất lợi hại!”
“Sau này chúng ta còn quay lại thăm ngài, ngài phải chờ bọn ta đó!”
Thương Tứ mỉm cười, ra vẻ trách cứ vỗ vỗ cái mông hai bé, “Ai dạy mấy đứa bốc phét thay ta vậy?”
“Nhưng chủ nhân vốn rất lợi hại mà!” Thái Bạch Thái Hắc ủy khuất xoa xoa cái mông nhỏ, nhất tề quay đầu nhìn về phía Lục Tri Phi, “Đúng hay không nha Lục Lục?”
Lục Tri Phi do dự, “Cái này sao…”
Thái Bạch Thái Hắc nhất thời bối rối, “Lục Lục, Lục Lục…”
Dưới mái hiên, Thổ địa công nghe tiếng ríu rít càng lúc càng xa, trên tay cầm chén canh nấm thơm nồng, ngồi lẳng lặng. Xuyên qua lớp khói đang bốc lên từ chén canh nấm, đôi mắt của lão không ngừng kéo dài nhìn về phhía xăm xăm, hít sâu một hơi, không khí mát mẻ sau cơn mưa hòa quyện cùng hương vị canh nấm, thấm tận ruột gan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.