Chương 16
Phạm Vũ Anh Thư
19/09/2022
Khi mẹ tôi nói đến đây toàn thân tôi cũng bủn rủn vội vã túm lấy cạp lồng đựng cháo và hai suất cơm. Người đàn ông kia vừa hay có điện thoại, tôi cũng không nghĩ ngợi được gì nữa đi thẳng một mạch lên phòng bệnh mẹ chồng tôi đang nằm. Mẹ chồng tôi thấy tôi hớt hơ hớt hải thì hỏi:
– Sao vậy? Có chuyện gì đấy con?
Tôi nhìn mẹ chồng tôi, cố bình tĩnh đáp lại:
– Thỏ nhà con không biết bị lạc đi đâu, mẹ con vừa gọi điện, mẹ chắc…
Còn chưa kịp nói hết câu mẹ chồng tôi đã ngồi bật dậy hoảng hốt bảo:
– Trời ơi! Con bé Thỏ bị lạc sao? Vân, con mau về đi, mau về tìm xem con bé ở đâu. Ở đây có Dung, thằng Quân cũng đang chuẩn bị sang rồi, con mau đi đi. Trẻ con mới có ba tuổi thôi lạc thì lo lắm.
Tôi cũng không còn cách nào khác, lòng dạ nóng như lửa đốt đưa cho Dung cạp lồng cháo dặn cô ấy giúp tôi chăm mẹ chồng rồi vội vã phi xuống dưới. Khi chạy đến cổng bệnh viện chân tôi cũng như muốn khuỵ xuống. Trời giờ đã sẩm tối, tôi đang định chạy ra bắt xe ôm thì một chiếc xe ô tô từ đâu đã phanh kít lại. Lúc này mới nhận ra đó là xe của Khánh, anh hạ cửa kính xe rồi gấp gáp giục tôi:
– Lên xe đi.
Tôi vội vã trèo lên xe của Khánh rồi hỏi:
– Sao anh lại ở đây?
– Mẹ gọi cho tôi nên tôi qua đón em luôn. Bình tĩnh đừng lo lắng quá, tôi đã nhờ thêm vài đồng chí trong đội tìm giúp rồi.
Biết là phải bình tĩnh nhưng chuyện thế này không lo không được. Thỏ là em tôi, từ nhỏ tôi đã chăm sóc con bé, tắm rửa, ăn uống đều gần như tôi lo. Hơn ba năm từ lúc con bé sinh ra, từng quá trình lớn lên của nó tôi đều chứng kiến. Thực lòng tôi còn thương em hơn cả máu mủ ruột thịt, con bé mới chỉ ba tuổi thôi lạc đi đâu được cơ chứ? Khi tôi và Khánh đến gần khu trường học của Thỏ cũng thấy mẹ tôi đang hoảng loạn chạy đi tìm. Khánh đỗ xe lại cùng tôi đi xuống, vừa thấy tôi mẹ đã oà lên khóc nức nở, túm lấy tay tôi nghẹn ngào:
– Vân, Khánh con bé không biết đi đâu được, giờ tối rồi phải làm sao đây?
Tôi nhìn mẹ, biết mẹ đang hoảng loạn lắm nên cố trấn an:
– Mẹ đừng khóc nữa, có anh Khánh ở đây rồi, mẹ nói cho bọn con nghe sao Thỏ lại bị mất tích?
– Mẹ đón nó rồi đi ra cái chợ cóc đằng kia định mua ít thức ăn. Mà đi vào chợ đông quá nên mẹ để nó ở hàng tạp hoá quen nhờ bà bán hàng mẹ hay mua hàng nhìn hộ chạy ù đi mua mớ rau với thịt thôi. Ai ngờ lúc ra không thấy con bé đâu nữa, bà bán hàng bảo đông khách quá nên lúc quay ra cũng không biết con bé đi đâu mất. Bình thường mẹ cũng hay nhờ bà ấy trông hộ một lúc. Mẹ tìm hết cả chợ rồi không thấy đâu.
Tôi nghe đến đây, suýt chút nữa đã thốt ra câu sao mẹ bất cẩn thế, một đứa bé mới ba tuổi nhận thức đến đâu mà có thể để nó một mình nhờ người khác trông? Thế nhưng giờ mẹ cũng đang mất bình tĩnh nên chỉ có thể quay sang Khánh hỏi anh xem giờ nên làm thế nào để tìm được con bé sớm nhất. Khu vực chợ này không có camera, Khánh phụ trách ở quận Hà Đông này nên anh rõ nhất. Cuối cùng theo lời Khánh thì tôi, mẹ, và Khánh cùng vài người đồng đội của anh chia nhau ra tìm, còn vài người sẽ liên hệ thêm với công an các quận khác để xem có dấu hiệu bị bắt cóc ở đây không.
Trời càng lúc càng thêm tối, đèn đường đã sáng trưng cả một khu phố. Tôi men theo mấy con hẻm quanh khu vực trường của Thỏ để tìm em. Chỉ có điều chạy không biết bao con đường đến nỗi chiếc áo đang mặc cũng ướt đẫm như mưa. Đến khi không còn sức lực nữa tôi ngồi bệt xuống vệ đường vẫn không thấy Thỏ đâu. Thậm chí bên phía mẹ tôi và Khánh cũng không một chút tin tức gì từ Thỏ. Con bé ở đâu được cơ chứ? Trời đã khuya rồi, một con bé con mới ba tuổi thôi có thể đi đâu được? Sương đêm hơi lành lạnh phả xuống, tôi cố đứng dậy lo muốn phát khóc, cứ nghĩ đến giờ con bé đang ở nơi nào đó đói lả gào khóc gọi mẹ, gọi chị tôi lại thấy không thở được.
Tôi tìm mãi, tìm mãi, khi ra đến một con đường một chiều, cứ tưởng sẽ bế tắc hoàn toàn thì bất chợt nghe tiếng khóc quen thuộc từ phía bên kia đường. Đoạn đường này không có nhiều xe cộ đi lại nên khi nghe tiếng khóc tôi đã nhận ra ngay là Thỏ. Con bé mái tóc rối bù, mặt mũi tèm nhem nước, vừa thấy tôi đã hoảng loạn gào khóc lớn hơn rồi định chạy qua đường. Tôi nhìn em, vội vã hét lớn:
– Thỏ, đừng chạy qua, đứng yên đấy chị qua.
Thế nhưng không kịp nữa, con bé đã vụt chạy xuống lòng đường. Đoạn đường này ít xe nhưng không phải không có xe chạy qua, nhất là lúc này một chiếc xe máy từ xa đang phóng tới với tốc độ khá nhanh. Tôi nhìn em sợ hãi vội gấp gáp định lao đến, thế nhưng phía sau đột nhiên có ai túm lấy tôi đẩy sang một bên, nhanh như cắt người đó đã ôm lấy Thỏ, vừa vặn lúc này chiếc xe máy kia cũng phóng tới đâm thẳng vào phía bên trái của người đó. Tôi bàng hoàng đưa tay lên bụm miệng cũng nhận ra đó là Khánh. Cánh tay bên phải anh vẫn đang ôm lấy Thỏ nhưng từ bả vai trái xuống cánh tay trái rách toạc ra, máu cũng chảy xuống. Chiếc xe máy kia cũng vội vàng phóng mất không hề ở lại có ý định xin lỗi.
Tôi không nghĩ ngợi được gì nữa chạy thẳng đến. Thỏ không sao, con bé không xây xát chút nào chỉ có Khánh dường như bị yếm xe hay gì đó đâm vào nên máu chảy không ngừng. Thế nhưng anh vẫn cố đưa Thỏ vào vệ đường dù cho máu đã ướt đẫm chiếc áo đang mặc. Tôi khẽ quỳ chân xuống, lẩy bẩy gọi xe cứu thương. Anh thấy tôi như vậy thì nói:
– Không sao tôi né được nên chỉ rách tí da thôi… ôm Thỏ đi, con bé đang sợ hãi lắm.
Tôi đưa tay ôm lấy Thỏ, con bé cũng rúc vào lòng tôi oà lên khóc. Hai tay tôi vuốt vuốt tóc em nhìn dòng máu vẫn đang chảy trên tay Khánh không hiểu sao khoé mắt bỗng cay xè. Đến tận lúc này anh vẫn nghĩ đến sự hoảng loạn sợ hãi của Thỏ thay vì vết thương trên người. Nghĩ đến đây tôi bỗng cảm thấy lồng ngực quặn lại, chưa bao giờ cảm thấy xót xa đến thế. Rõ ràng là rất đau nhưng anh không hề than thở lấy một câu vẫn nghĩ đến người khác còn mình thì chịu đau như vậy.
Cũng may xe cứu thương đến sớm, Khánh được nhân viên y tế cầm máu rồi đưa lên xe. Tôi cũng ôm Thỏ đi theo. Vào đến viện mẹ tôi cũng đến, ngoài Khánh tôi cũng cho Thỏ vào kiểm tra xem con bé có vấn đề gì không. Sau khi kiểm tra bác sĩ Thỏ không sao cả, chỉ là sợ hãi nên khóc suốt, mẹ tôi ôm con bé vào lòng vẫn chưa thể nào hoàn hồn.
Tôi với mẹ ngồi một lúc thì Khánh cũng ra, chụp chiếu anh không có vấn đề gì về xương nhưng phải khâu mười mấy mũi. Quả thực đến đây tôi vừa thương lại vừa khâm phục Khánh, đúng là anh được đào tạo trong môi trường lực lượng vũ trang nên phản xạ cũng nhanh chứ thật sự là tôi trong hoàn cảnh đó không biết phải né xe như thế nào nữa. Chỉ là nghĩ đến cái xe chết tiệt kia tôi lại tức mình, dẫu biết có thể biết vì tự dưng Thỏ chạy ra đường như vậy là sai nhưng đâm vào người ta ít ra cũng nên ngồi xuống xem có sao không chứ chưa gì đã chạy đi như vậy có phải hơi vô cảm rồi không?
Sau khi băng bó, lấy thuốc xong tôi và Khánh đưa mẹ và Thỏ về nhà. Vì con bé mới hơn ba tuổi lại mới trải qua chuyện thế này nên hỏi gì con bé cũng không trả lời được nên tôi cũng không thể biết vì sao Thỏ lại đi lạc. Lúc vào đến trong nhà tôi liền nói với mẹ về việc chú ý an toàn cho Thỏ, mẹ tôi có thể bất cẩn bất cứ việc gì nhưng việc lơ là thế này tôi không chấp nhận được. Tôi biết mẹ tôi rất bận, nhất là khi có dự án của nhà Khánh trong tay, bà vừa phải lo cho công ty, lo cho bố tôi nằm viện lại lo cho em nên mới để chuyện này xảy ra chứ mẹ cũng không muốn nhưng sai thì vẫn phải nói. Mẹ nghe tôi nói cứ ôm lấy Thỏ khóc mãi, tôi thấy vậy thì bảo tiếp:
– Sau nếu mẹ hoặc dì Lan bận thì cứ gọi cho con đón Thỏ. Mẹ chồng con cũng rất quý con bé nên nếu bận quá con đưa Thỏ sang bên ấy chơi cũng được.
Mẹ tôi nghe đến đây mới gật đầu nghẹn ngào đáp:
– Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. Hai đứa cũng về đi muộn rồi.
Tôi ôm Thỏ, an ủi con bé thêm mấy câu rồi mới về. Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ mãi không hiểu sao Thỏ có thể đi lạc được. Nhưng Khánh nói với tôi khu vực đó không có camera, Thỏ lại còn quá bé không thể nói với chúng tôi có chuyện gì xảy ra nên rất khó có thể biết con bé đi lạc thật hay có người nhúng tay vào. Vả lại tuy đoạn đường tìm thấy Thỏ phải đi qua vài hẻm nhưng lại không quá xa chợ, giờ phán đoán cũng không có kết quả gì. Quan trọng nhất là tìm được con bé trong tình trạng an toàn, không tống tiền cũng không đem con bé đi xa nên khó mà nghi ngờ bắt cóc được.
Về đến nhà tôi gọi điện cho mẹ chồng tôi thông báo tìm được Thỏ rồi, lúc này tôi cũng mới biết hoá ra bà lo lắng cả tối giờ tôi báo tin mới thở phào nhẹ nhõm. Báo tin cho mẹ chồng xong tôi cũng lấy quần áo cho Khánh đi tắm. Thế nhưng lúc đưa quần áo cho anh thì anh khẽ gạt đi nói:
– Tay tôi đau không tắm được đâu!
Thấy vậy tôi há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
– Không tắm được thì anh định để người như thế ngủ à?
– Người tôi bẩn cũng không ngủ được.
– Vậy phải làm sao?
– Em tắm cho tôi.
Nghe đến đây tôi liền ho sặc sụa hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
– Tôi nói em tắm cho tôi.
– Tắm cho anh… tôi…
– Tôi tôi cái gì? Tôi với em là vợ chồng rồi, chuyện làm tình cũng làm cả rồi, lúc em nằm viện cũng là tôi lau thân thể cho em, đến giờ còn gì nữa mà ngại với ngùng? Chẳng phải biết rõ của nhau hết rồi sao mà phải ngại?
– Nhưng mà…
– Giờ tôi bị đau thế này bác sĩ cũng dặn không để nước vào. Hay em muốn tôi bị nhiễm trùng mới vui?
Sặc! Có thế thôi mà đã làm quá lên rồi, tắm thì tắm bà đây ngại gì? Tôi vứt quần áo của Khánh lên giường rồi kéo anh vào nhà tắm. Vì tay Khánh đau nên tôi phải cởi đồ cho anh, cởi áo thì không sao nhưng cởi đến quần mặt mũi tôi cũng đỏ ửng cả lên, vừa cởi vừa run, khi kéo chiếc quần con xuống tôi cũng không kìm được nuốt nước bọt một cái. Lúc ngước lên còn thấy Khánh cười gian xảo báo hại tôi xấu hổ gần chết. Khánh rất cao, mặc dù tôi cao mét bảy rồi nhưng anh vẫn cao hơn tôi gần cái đầu. Tôi cố gạt đi mấy cái suy nghĩ đen tối gội đầu cho anh trước rồi xịt vòi hoa sen xuống người. Vì đứng sát nhau nên quần áo tôi cũng ướt, chiếc áo sơ mi bị ướt để lộ ra cả nội y bên trong. Khánh thấy vậy đưa cánh tay không bị thương xuống cởi nút áo sơ mi cho tôi rồi nói:
– Đằng nào cũng tắm, tắm chung cũng được.
Tôi còn chưa kịp ngăn lại anh đã tháo xong mấy cái cúc. Cả bầu ngực cũng lồ lộ ra ngoài. Tôi thấy vậy liền bảo:
– Anh bảo anh không tự tắm được kia mà?
– Thì tôi có tự tắm đâu, tôi tắm cho em mà.
Nói rồi Khánh kéo hẳn áo sơ mi của tôi ra. Một tay thôi mà chẳng mấy chốc anh đã cởi được hết quần áo trên người tôi. Trong phòng tắm nước chảy róc rách, toàn thân tôi lúc này cũng ướt sũng. Tôi và Khánh sát nhau đến mức có thể nghe được nhịp thở của anh. Trong một không gian thế này nếu không có cảm giác gì thì quả là giới tính lệch lạc, mà tôi là gái thẳng, trước mặt là chồng mình, lại còn đẹp trai nam tính thế này người cũng nóng cả lên. Tôi lấy sữa tắm thoa lên người Khánh, khi chạm xuống sâu hơn cũng thấy có vật thể nào đó đã cương cứng, đôi tay cũng bất chợt dừng lại. Khánh cúi xuống nhìn tôi, bất chợt hôn lên môi tôi, hơi thở gấp gáp phả qua vành tai khiến tôi run lên. Nụ hôn mang theo cả hơi nước, ướt át nhưng lại ấm áp, còn có cả hương thơm của hương táo quen thuộc, chạm vào lưỡi rồi quấn lấy tôi không buông. Lần đầu tiên suốt mấy tháng lấy nhau tôi mong chờ cảm giác này đến vậy, lần đầu tiên tôi thấy mình hoang hoải muốn được siết chặt lấy Khánh hoà vào làm một. Nhưng rồi cuối cùng Khánh không làm gì cả, khi hôn xong anh bỗng buông tôi ra rồi bảo:
– Quên mất! Còn đang kiêng cữ!
Lúc này tôi vừa hụt hẫng vừa buồn cười nhưng sau cùng tự dưng lại xen lẫn cả một nỗi xúc động. Từ lúc tôi có bầu đến khi sẩy thai Khánh vẫn luôn kiêng cữ cho tôi. Khánh không phải kiểu dễ dàng nói ra miệng, nhưng những việc anh làm cho tôi đến giờ chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến sức khoẻ của tôi. Tắm xong đi vào giường tôi ngồi lấy thuốc sát trùng lau vết thương cho Khánh. Vừa lau tôi vừa hỏi:
– Anh nhịn như vậy… có nhịn nổi không?
Khi tôi hỏi đến đây Khánh cũng ho sặc sụa rồi hỏi lại:
– Không nhịn nổi thì em nghĩ tôi sẽ làm gì?
– Thì đại loại tôi thấy đàn ông mà không nhịn được thì hay ra ngoài bóc bánh trả tiền.
– Tiền đưa cho em cả rồi lấy đâu mà bóc?
Nghe đến đây tôi bật cười đáp:
– Thế chính ra tôi cầm tiền của anh cũng chẳng có gì phải áy náy nhỉ, đàn ông cứ phải đưa hết tiền cho vợ mới ngoan. Sau có bao nhiêu tiền cứ đưa hết cho tôi.
– Em đúng là hết thuốc chữa rồi. Mà có biết bóc bánh trả tiền là thế nào không?
– Là thế nào?
– Là mại dâm, là một tệ nạn đấy! Ngày xưa sao đỗ được đại học thế? Mua điểm à?
– Sặc! Anh nói thế là ý gì? Ý là tôi ngu hả?
– Là em tự nói đấy nhé! Nhận thức được thế thì tốt.
Tôi nghe xong tức anh ách nhưng không làm gì được, tốt nhất là không nói nữa không thì lại há miệng mắc quai. Tối đó Khánh bị đau tay nên anh chỉ có thể nằm ngửa được, vậy nên tôi xoay nghiêng người chủ động ôm anh. Mặc dù tôi cũng chẳng biết cảm giác trong lòng mình đến giờ với anh là thế nào chỉ dần dần nhận ra tôi bỗng quen với việc ở cạnh anh mỗi ngày, quen với cả việc đụng chạm thể xác và quen cả việc mỗi khi có chuyện gì đều nghĩ đến anh đầu tiên. Nghĩ đến đây tôi mới nhớ ra mình chưa cảm ơn anh chuyện anh đã giúp tôi và mẹ tìm Thỏ, còn vì tìm con bé mà bị thương liền nói:
– Cảm ơn anh nhé!
– Về chuyện gì?
– Chuyện anh đã giúp tôi và mẹ tìm được Thỏ, anh còn bị thương vì con bé nữa. Hôm nay không có anh không biết tôi và mẹ xoay sở thế nào.
Khánh thấy vậy đưa cánh tay không đau của mình vuốt vuốt mấy sợi tóc trên má tôi rồi đáp:
– Ngủ đi ơn với huệ gì chứ. Người một nhà cả những việc này đều là việc nên làm thôi.
Nghe Khánh nói đến đây trong lòng tôi bỗng nảy sinh một cảm giác ấm áp, ngọt ngào. Người một nhà cả… ý anh là anh coi tôi là người một nhà của anh rồi?
– Mà kể cả không phải người một nhà thì đó cũng là trách nhiệm của tôi nên không phải suy nghĩ gì cả.
Vừa mới làm người ta nảy sinh cảm giác ấm áp chút sau đã tạt ngay gáo nước lạnh vào mặt. Đúng là không nên chấp và để ý những lời nói của con người thô lỗ này mà!
Những ngày tiếp theo mẹ chồng tôi vẫn phải nằm viện. Thế nhưng vì bố mẹ chồng thuê hẳn y tá riêng chăm sóc cho cẩn thận và có chuyên môn nên ông bà nhất quyết không cho con cái vào chăm nữa mà bắt chúng tôi đi làm. Nói thì nói vậy thôi chứ tối nào tôi và Khánh cũng vào chơi với bà, thi thoảng Dung với anh Quân cũng có mặt ở đấy khiến bà rất vui vẻ, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều.
Kể từ ngày Thỏ xảy ra chuyện đến giờ mẹ tôi cũng cẩn thận hơn nhiều còn tôi thì an ổn đi làm. Trước kia mỗi ngày đi làm kiểu gì chị Thu cũng bóng gió, xóc xỉa, mỉa mai tôi, thế nhưng không hiểu vì sao đợt này chị ra im ru. Mãi cho đến khi tôi đi làm được hơn một chục ngày thì cái Nguyệt gọi cho tôi. Nó kể với tôi Vy đi nước ngoài rồi, nghe đâu gia đình chị ta gấp gáp tống chị ta sang bên đấy còn làm thủ tục cho chị ta định cư luôn. Chẳng biết vì lý do gì chị lại đi gấp như vậy nhưng đúng là trong công ty tôi cũng đồn ầm lên chuyện ấy, còn nói rằng trước khi đi một hai tuần ông Sơn và Vy từng cãi vã nhau một trận ầm ĩ, ông Sơn còn tát chị ta ngay trong công ty mà chẳng thèm kiêng nể ai. Thật ra ban đầu tôi đoán vì cái chuyện chị ta hại tôi nên gia đình chị ta mới muốn cho chị ta đi như vậy. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại nếu chỉ có lý do ấy thì vẫn thiếu thiếu, tôi cứ có một linh cảm rằng còn lý do gì nữa nhưng không đoán ra. Sau tôi về có hỏi Khánh nhưng anh bảo tôi không cần quan tâm mấy chuyện ấy làm gì. Tôi cũng nghĩ nguyên nhân là gì thì chị ta đi tôi cũng sẽ đỡ thấy phiền phức hơn nên cũng chả cần quan tâm lý do đằng sau là gì nữa.
Nhắc lại mới nhớ từ sau lần gặp người đàn ông kia ở trong viện tôi không gặp lại ông thêm lần nào nữa. Thế nhưng không gặp lại càng tốt, tôi chưa từng mong chờ người bỏ rơi tôi suốt mười mấy năm dài đằng đẵng phải nhận tôi làm gì. Hai mươi mấy năm trước khi tôi còn là bào thai trong bụng mẹ tôi ông đâu cần tôi? Ông bỏ rơi mẹ con tôi, phũ phàng đến mức mẹ đâm ra hận tôi, còn coi tôi như con ghẻ, bán tôi đi không thương tiếc, vậy cớ sao giờ phải tỏ ra như muốn gặp, như tiếc nuối hay nhận nhau để làm gì? Năm năm trôi qua rồi, tôi còn nhớ như in những gì ông nói ở giàn bầu năm ấy, cũng nhớ như in vợ ông từng tìm đến mẹ tôi chửi rủa. Những chuyện thế này chẳng tốt đẹp gì, tôi cũng không muốn nhắc lại, càng không mong nhận lại bất cứ ai thêm nữa.
Gần Tết dương công ty tôi tổ chức đi du lịch. Tôi mới đi làm chưa thân quen ai nên từ chối đăng ký đi. Lúc đi làm về lên thay quần áo xong xuống thấy Khánh đang tỉa cây cảnh cho bố chồng tôi. Từ hồi mẹ chồng nằm viện đến nay ra viện cũng nửa tháng rồi mà hôm nào đi làm về anh cũng cầm đồ nghề ra tỉa. Trước tôi nghe Khánh nói bố chồng hay trả công cho Khánh mỗi lần tỉa cây cảnh, nhưng đợt này ngày nào anh cũng tỉa, tỉa sắp hết cả vườn cây đến nơi rồi nên tôi nghĩ anh tỉa vì đam mê thôi chứ ai rảnh mà ngày nào cũng mang tiền ra trả công cho anh. Lúc tỉa gần xong cây sưa nhỏ Khánh bất chợt quay lại hỏi tôi:
– Sao không đi du lịch với công ty?
– Tôi đâu thân ai mà đi. Đi rồi lủi thủi một mình buồn chết, để sang năm thân thiết rồi đi.
– Trước đến nay đã đi du lịch ở đâu chưa?
– Tôi nói anh đừng cười nhé, ngoài dưới quê và Hà Nội tôi chưa từng đi đâu cả.
Nghe đến đây Khánh hơi dừng động tác lại rồi bất chợt hỏi:
– Nếu được đi du lịch thì em thích đi đâu?
– Tôi thích đi Đà Nẵng. Thấy mọi người kể thành phố Đà Nẵng đẹp mà sạch lắm, cũng ao ước được đi một lần để biết.
– Thế thì chuẩn bị đi thứ hai tôi đưa em đi.
Tôi nghe đến đây thì ngớ người chỉ “hả” một tiếng. Khánh không nhìn tôi vẫn tiếp tục tỉa cây rồi bảo:
– Hả cái gì? Tôi còn nửa phép nữa chưa nghỉ, gần chục ngày. Tóm lại có muốn đi hay không?
– Muốn! Muốn chứ.
Cứ tưởng Khánh nói đùa thế thôi mà cuối cùng là đi du lịch thật. Mẹ chồng còn bảo với Khánh đi hết phép hãy về, dạo này trong nhà xảy ra nhiều chuyện, giờ yên ổn rồi đưa nhau đi xả stress rồi kiếm cho bà đứa cháu làm tôi ngượng đỏ cả mặt. Trước hôm đi Khánh vẫn tỉa nốt hai cây cảnh trước mặt nhà còn tôi thì chuẩn đồ đạc cho chuyến đi dài cả tuần.
Lần đầu tiên được đi ra khỏi Hà Nội, lần đầu tiên được đi máy bay nên tôi háo hức lắm. Khánh đặt hẳn vé máy bay hạng nhất cho hai chúng tôi. Cái cảm giác ngồi trong khoang dành cho những người giàu có, được ngắm nhìn bầu trời rộng lớn khiến tôi vừa bỡ ngỡ lại vừa thấy hạnh phúc. Khi máy bay cất cánh, nhìn lại người bên cạnh mình cũng vui vẻ mỉm cười tôi bỗng thấy trong lòng tràn ngập một dư vị ngọt ngào. Lúc ấy tôi còn buột miệng hỏi anh:
– Sao anh có tiền đưa tôi đi du lịch, còn mua cả vé của khoang hạng nhất luôn vậy?
Khánh nhìn tôi cốc lên trán tôi đáp lại:
– Có thể một ngày em thôi nhắc đến tiền được không? Rảnh quá thì nghĩ xem làm gì để tôi vui đi còn có ý nghĩ hơn.
– Anh vui thì anh cho tôi tiền hả?
– Em… đúng là điên mà!
Thấy Khánh nói như vậy tôi cũng không thèm hỏi nữa cười hi hí ăn chút bánh rồi lại nằm xuống tận hưởng. Khi ấy tôi cứ nghĩ rằng mẹ chồng tôi cho Khánh tiền, nhưng sau này tôi mới biết hoá ra toàn bộ tiền đi du lịch của chúng tôi đều là do anh lao động cật lực, tranh thủ đi làm về tỉa cây cảnh cho bố chồng tôi rồi dành dụm lại để đưa tôi đi chứ anh không lấy đồng nào của mẹ chồng tôi đưa. Anh đã chuẩn bị lên kế hoạch cho chuyến du lịch này suốt gần một tháng mà tôi không hay biết gì.
Sau khi từ sân bay xuống tôi và Khánh trở về khách sạn, đó là một khách sạn view biển rất đẹp và sang trọng. Lần đầu tiên tôi đến một nơi xịn xò thế này nên không kìm được chụp phải gần trăm cái ảnh. Trời lúc này cũng chiều tà, hoàng hôn đỏ rực xuyên qua ô cửa kính. Tôi nhìn qua lớp kính ra biển, nhìn thấy cả một bầu trời tuyệt đẹp chỉ tiếc là giờ quá muộn rồi nên tôi và Khánh không thể đi tắm biển được. Lúc tôi mải mê chụp ảnh thì Khánh đang xếp đồ, quần áo của tôi và anh được treo gọn gàng trong tủ, đồ đạc cũng được xếp ngăn nắp đúng phong cách của anh. Chụp xong tôi lại lấy máy chụp cảnh Khánh xếp đồ, lúc ấy tự dưng lại thấy hoá ra đôi khi hạnh phúc cũng là cảm giác bình dị thế này.
Tối tôi và Khánh tắm xong thì đi ăn. Anh đặt sẵn một bàn ăn ngoài biển, đúng là du lịch biển có khác, nhân viên bê lên toàn tôm cua ghẹ cá. Khi tôi đang định bóc ghe ăn thì Khánh đã bảo:
– Em muốn uống gì thì rót ra, tay tôi dính mùi rồi để tôi bóc cho.
Oà! Hôm nay Khánh đột nhiên lại ga lăng tệ, nhưng anh đã lòng tôi đây cũng có dạ. Giữa một không gian đẹp đẽ thế này, nghe tiếng sóng vỗ rì rào lại có cả trai đẹp phục vụ đúng là không còn gì tuyệt vời bằng mà. Mà ăn hải sản thì phải uống rượu, thời tiết Đà Nẵng mùa này tuy có chút mát trời nhưng không lạnh như ngoài Bắc, uống chút rượu vẫn cứ là đưa miệng.
Lâu lắm rồi tôi không đụng đến bia rượu, hình như từ lúc có bầu đến khi sẩy thai, giờ cũng mấy tháng trôi qua rồi, lần đầu tiên uống chút rượu ấm nồng cảm thấy bén hơi. Khánh đưa cho tôi con tôm vào miệng, động tác rất tự nhiên rồi nâng chén rượu lên cạn ly. Dưới những ngọn hải đăng sáng rực tôi thấy gương mặt Khánh đẹp đến vô cùng, dường như tôi chưa gặp một người đàn ông nào đẹp đến vậy, đẹp đến mức uống xong vài ly rượu tôi còn thấy bâng khuâng như vừa bị sét đánh! Chết cha! Đừng bảo tôi bị rung động bởi anh rồi đấy nhé! Khánh thấy tôi ngây người thì nhét cho tôi cái miếng thịt ghẹ rồi bảo:
– Làm gì mà trông như mất hồn thế? Đói quá hoa mắt à?
Nghe đến đây tôi liền vỗ vỗ nhẹ vào má mình. Gã đàn ông này chỉ đẹp khi không mở miệng, chỉ cần mở miệng ra là một bầu trời nhạt nhẽo, thô lỗ, cục súc chẳng có điểm gì để khen nữa.
Tôi không nhớ tôi và Khánh đã uống hết bao nhiêu rượu, chỉ biết đến khi ăn xong về khách sạn người tôi cũng chuếnh choáng vô cùng. Khánh thì dường như tỉnh táo hơn đưa tôi vào nhà tắm rửa ráy tay chân mặt mũi rồi mới ra ngoài. Hương nước rửa tay cũng là mùi táo thơm phức sau đó lấy chiếc khăn ấm lau qua mặt cho tôi rồi tự tay mở tủ lạnh pha cho tôi cốc chanh đá.
Bên ngoài kia có trăng lên, qua lớp cửa kính là những tia vàng rực nhẹ nhàng xuyên qua. Tôi tuy chuếnh choáng nhưng lại chưa say hẳn. Nhìn ánh trăng đêm nay trong lòng bỗng cảm thấy chỉ muốn giữ mãi giây phút này, mãi mãi như vậy kéo dài cả ngàn vạn năm. Bỗng dưng trong một buổi đêm thế này tôi còn nảy sinh ra một cảm giác bi thương. Trước kia Khánh từng nói với tôi anh không quan tâm đến chuyện quá khứ của tôi, cũng không quan tâm trước khi gặp anh tôi đã trải qua những chuyện gì. Thực ra khi ấy tôi đã lờ mờ nhận ra Khánh biết rất rõ về tôi nhưng tôi đã gạt đi tất cả không phải chỉ bởi anh không quan tâm, mà một phần tôi chưa đủ dũng cảm vượt qua mặc cảm, không đủ can đảm để nói ra với anh tất cả mọi chuyện.
Có điều hôm nay có chút rượu trong người, lần đầu tiên tôi bỗng muốn nói hết với anh tất cả mọi chuyện. Dù cho có thể anh không muốn nghe, dù cho anh không quan tâm đi chăng nữa hay thế nào đi nữa tôi vẫn muốn can đảm nói ra. Bởi tôi không thể biết sau này tôi và anh thế nào, không biết tương lai ra sao, ngay từ khi đặt chân vào cuộc hôn nhân này đã xác định kết quả có thể không giống như các cuộc hôn nhân khác. Tôi muốn đủ dũng khí để nói ra, đủ can đảm để thừa nhận mọi chuyện với duy nhất một mình anh, người mà tôi thật sự đã coi là chồng. Nếu lỡ sau này tôi và anh xảy ra chuyện gì, sau này mọi chuyện có bung bét, sau này vỡ lở thì ít nhất tôi cũng không hối hận vì mình không hề giấu giếm anh điều gì cả.
Dưới ánh trăng vành vạnh kia, tôi nhìn Khánh rất lâu rồi cuối cùng hít một hơi thật dài khẽ nói:
– Khánh! Tôi có chuyện này muốn nói với anh.
– Có chuyện gì em nói đi.
– Chuyện này chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, anh có thể đừng nói gì chỉ nghe tôi nói được không?
Nghe xong câu này Khánh hơi nghiêng đầu, mọi động tác cũng dừng lại, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi khẽ gật đầu. Tôi ngẩng cao đầu, cuối cùng cố giữ cho giọng nói của mình bĩnh tĩnh nhất nói ra được mấy chữ:
– Năm mười bảy tuổi tôi đã từng bị cưỡng hiếp!
Khi tôi nói đến câu này ánh mắt Khánh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, thâm trầm như biển khơi còn mang một nỗi chua xót xen lẫn cả một nỗi bi thương. Anh không hề nói gì lặng lẽ tiếp tục nhìn tôi. Tôi gần như không nói nổi nữa giọng cũng lạc đi:
– Xin lỗi! Thực ra tôi mất trinh lâu rồi, xin lỗi anh. Tôi đã gài bẫy anh, lừa dối anh, vá màng trinh giả để ép anh phải lấy tôi đổi lấy dự án.
Cuối cùng tôi thật sự không nói nổi nữa tưởng như mình sẽ oà lên khóc. Nỗi đau năm nào đến giờ vẫn không thể nguôi, vì hắn ta đến ngay cả một hạnh phúc trọn vẹn tôi cũng không dám mơ tưởng đến. Khánh bất chợt đưa tay chạm lên tóc tôi, rồi đột nhiên siết chặt tôi vào lồng ngực mình. Tôi nghe được cả tiếng tim anh đập, vừa đau vừa thổn thức, anh siết chặt đến mức tôi cũng không thở được, cuối cùng tôi nghe tiếng anh nói:
– Em không có lỗi gì cả, không cần phải xin lỗi.
Tôi nghe đến đây ngước lên nhìn anh hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
– Anh nói tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của em, em không cần xin lỗi bất cứ ai.
– Sao anh không trách tôi?
– Sao lại trách em? Những chuyện đó em cũng đâu phải lỗi của em mà trách em? Anh không quan tâm những chuyện như vậy nên em đừng tự dằn vặt mình.
Chưa có ai nói với tôi như vậy cả, chưa có ai nói với tôi tất cả mọi chuyện tôi đều không có lỗi, chưa có ai bảo tôi đừng tự dằn vặt mình. Tôi bất chợt cúi đầu xuống lặng lẽ rơi nước mắt rồi cuối cùng oà lên khóc. Khóc không phải bởi vì tủi thân, không phải vì nỗi đau năm xưa ùa về, tôi khóc vì Khánh. Một người đàn ông nghe tôi nói tôi từng bị cưỡng hiếp, nghe tôi nói tôi vá màng trinh giả lừa anh, nghe tôi nói tôi gài bẫy anh nhưng đổi lại không phải là sự tức giận mà lại nói tất cả không phải lỗi của tôi. Anh phải bao dung, vĩ đại cỡ nào tôi không sao có thể đo được nổi. Trước kia tôi từng nghĩ liệu sau này có ai sẽ lấy tôi không, có ai sẽ chấp nhận tất cả mọi chuyện về tôi không, hoá ra vẫn có một người lặng lẽ nghe tôi nói, lặng lẽ chấp nhận tất cả. Anh rất bình thản khi nghe tin này, không có gì là bất ngờ cũng không có gì là kinh ngạc chỉ có một nỗi xót thương hiện lên đáy mắt. Tôi rất muốn hỏi anh rốt cuộc anh đã biết những gì về tôi nhưng anh lại cúi xuống, đưa tay lau những giọt nước lấp lánh trên mắt tôi, chậm rãi, kiên trì đến khi gương mặt tôi không còn giọt nước nào mới từ từ cúi xuống khẽ nói:
– Đừng khóc! Ngoan! Nín đi.
Tôi ngước lên nhìn anh, đáy mắt long lanh như muốn vỡ oà lần nữa những dòng lệ thì Khánh đã nâng cằm tôi lên, đặt vào môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn của Khánh rất ấm, ấm đến mức tôi thấy hơi ấm ấy lan xuống cả cổ họng rồi rơi thẳng vào mạch máu đi vào nơi sâu thẳm nhất dừng lại ở trái tim tôi. Cuối cùng tôi cũng không còn muốn quan tâm vì sao anh biết, cũng không muốn nghĩ thêm gì chỉ muốn được siết chặt anh không rời! Anh hôn tôi không dứt, sâu sắc, mãnh liệt nhưng tôi cảm nhận hôn ấy mang theo một nỗi đau phảng phất, một nỗi đau gần như không thể nói thành lời. Tôi không hề chống cự dù ám ảnh năm xưa vẫn còn nhưng đối với anh lại không hề có ý định bài xích thậm chí còn chờ đợi và đáp trả lại nụ hôn ấy một cách mạnh mẽ. Tay anh bắt đầu di chuyển xuống cởi chiếc áo bên ngoài vứt xuống đất, cởi dần cả những lớp áo bên trong của rôi. Cuối cùng khi cả cơ thể tôi không còn một mảnh vải che thân anh mới dừng lại. Bàn tay anh chạm vào tay tôi, kéo đặt lên chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Tôi lúng túng cởi từng nút áo, đến khi quần áo anh cũng rơi xuống hết mới cảm nhận tiếng thở dốc hỗn loạn, môi anh vẫn không hề rời môi tôi. Anh ôm lấy eo tôi, siết chặt, da thịt chạm vào nhau, khiến tôi bỗng bùng lên một khao khát khó tả, chỉ có thể túm lấy hai vai anh cắn chặt môi để không phát ra âm thanh gợi tình trong cổ họng. Anh thấy vậy liền ghì chặt lấy tôi hôn mạnh hơn lên nhũ hoa ấy, bàn tay bên cạnh cũng đùa nghịch nhũ hoa còn lại. Cơ thể tôi bị kích thích cong lên, anh liền cúi xuống bế thốc tôi lên giường, lại tiếp tục hôn lên bầu ngực, mấy ngón tay di chuyển từ từ xuống qua eo, rồi dừng ở điểm kích tình nhất. Ngón tay anh lướt nhẹ, tôi khẽ rùng mình phát ra tiếng rên nho nhỏ. Anh liền nhanh chóng dùng mấy ngón tay ấy tách nhẹ cách hoa, chạm vào điểm G dạo chơi như phím đàn. Mấy tháng rồi chúng tôi chưa đụng vào nhau vì kiêng cữ. Giờ đây tôi bỗng thấy mình không chịu nổi, cảm giác đê mê điên dại dù có cố gắng cũng không kìm lại được ôm lấy vai anh. Mồ hôi trên trán anh lấm tấm, anh vẫn dùng mấy ngón tay nghịch ngợm, trêu đùa. Bên dưới ấy như thuỷ triều, đến khi cảm thấy tôi không chịu được nữa anh liền chống tay, rồi mạnh mẽ đẩy thân dưới lấp đầy khoảng trống hoang hoải của tôi. Ngay giây phút ấy tôi bỗng cảm thấy tôi và anh hoà lại làm một. Một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua còn khiến tôi cảm thấy xúc động, mũi hơi cay cay. Anh chợt cúi xuống hôn tôi, thân dưới ra vào kịch liệt như vũ bão, anh bỗng hổn hển gọi tên tôi:
– Vân!
Dường như anh đang định nói gì đó, nhưng rồi lại cúi xuống tiếp tục hôn. Bên dưới làm việc không ngừng nghỉ. Khoái cảm bùng lên cuối cùng tôi cũng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ, cuối cùng bên dưới một dòng khí nóng trào ra, một giọt mồ hôi trên trán anh cũng rơi xuống. Anh nằm trên người tôi, ôm tôi một lúc rồi mới vào nhà vệ sinh dùng chiếc khăn ấm sấp nước ra lau sạch sẽ những thứ đang dính ở đùi. Sau khi lau xong anh mang vào giặt rồi mới ra, lúc này tôi cũng mặc xong quần áo, tự nhiên gối đầu lên cánh tay anh nhắm mắt. Cảm giác này tôi thật sự không muốn tỉnh lại, chỉ muốn được như vậy mãi mãi!
– Sao vậy? Có chuyện gì đấy con?
Tôi nhìn mẹ chồng tôi, cố bình tĩnh đáp lại:
– Thỏ nhà con không biết bị lạc đi đâu, mẹ con vừa gọi điện, mẹ chắc…
Còn chưa kịp nói hết câu mẹ chồng tôi đã ngồi bật dậy hoảng hốt bảo:
– Trời ơi! Con bé Thỏ bị lạc sao? Vân, con mau về đi, mau về tìm xem con bé ở đâu. Ở đây có Dung, thằng Quân cũng đang chuẩn bị sang rồi, con mau đi đi. Trẻ con mới có ba tuổi thôi lạc thì lo lắm.
Tôi cũng không còn cách nào khác, lòng dạ nóng như lửa đốt đưa cho Dung cạp lồng cháo dặn cô ấy giúp tôi chăm mẹ chồng rồi vội vã phi xuống dưới. Khi chạy đến cổng bệnh viện chân tôi cũng như muốn khuỵ xuống. Trời giờ đã sẩm tối, tôi đang định chạy ra bắt xe ôm thì một chiếc xe ô tô từ đâu đã phanh kít lại. Lúc này mới nhận ra đó là xe của Khánh, anh hạ cửa kính xe rồi gấp gáp giục tôi:
– Lên xe đi.
Tôi vội vã trèo lên xe của Khánh rồi hỏi:
– Sao anh lại ở đây?
– Mẹ gọi cho tôi nên tôi qua đón em luôn. Bình tĩnh đừng lo lắng quá, tôi đã nhờ thêm vài đồng chí trong đội tìm giúp rồi.
Biết là phải bình tĩnh nhưng chuyện thế này không lo không được. Thỏ là em tôi, từ nhỏ tôi đã chăm sóc con bé, tắm rửa, ăn uống đều gần như tôi lo. Hơn ba năm từ lúc con bé sinh ra, từng quá trình lớn lên của nó tôi đều chứng kiến. Thực lòng tôi còn thương em hơn cả máu mủ ruột thịt, con bé mới chỉ ba tuổi thôi lạc đi đâu được cơ chứ? Khi tôi và Khánh đến gần khu trường học của Thỏ cũng thấy mẹ tôi đang hoảng loạn chạy đi tìm. Khánh đỗ xe lại cùng tôi đi xuống, vừa thấy tôi mẹ đã oà lên khóc nức nở, túm lấy tay tôi nghẹn ngào:
– Vân, Khánh con bé không biết đi đâu được, giờ tối rồi phải làm sao đây?
Tôi nhìn mẹ, biết mẹ đang hoảng loạn lắm nên cố trấn an:
– Mẹ đừng khóc nữa, có anh Khánh ở đây rồi, mẹ nói cho bọn con nghe sao Thỏ lại bị mất tích?
– Mẹ đón nó rồi đi ra cái chợ cóc đằng kia định mua ít thức ăn. Mà đi vào chợ đông quá nên mẹ để nó ở hàng tạp hoá quen nhờ bà bán hàng mẹ hay mua hàng nhìn hộ chạy ù đi mua mớ rau với thịt thôi. Ai ngờ lúc ra không thấy con bé đâu nữa, bà bán hàng bảo đông khách quá nên lúc quay ra cũng không biết con bé đi đâu mất. Bình thường mẹ cũng hay nhờ bà ấy trông hộ một lúc. Mẹ tìm hết cả chợ rồi không thấy đâu.
Tôi nghe đến đây, suýt chút nữa đã thốt ra câu sao mẹ bất cẩn thế, một đứa bé mới ba tuổi nhận thức đến đâu mà có thể để nó một mình nhờ người khác trông? Thế nhưng giờ mẹ cũng đang mất bình tĩnh nên chỉ có thể quay sang Khánh hỏi anh xem giờ nên làm thế nào để tìm được con bé sớm nhất. Khu vực chợ này không có camera, Khánh phụ trách ở quận Hà Đông này nên anh rõ nhất. Cuối cùng theo lời Khánh thì tôi, mẹ, và Khánh cùng vài người đồng đội của anh chia nhau ra tìm, còn vài người sẽ liên hệ thêm với công an các quận khác để xem có dấu hiệu bị bắt cóc ở đây không.
Trời càng lúc càng thêm tối, đèn đường đã sáng trưng cả một khu phố. Tôi men theo mấy con hẻm quanh khu vực trường của Thỏ để tìm em. Chỉ có điều chạy không biết bao con đường đến nỗi chiếc áo đang mặc cũng ướt đẫm như mưa. Đến khi không còn sức lực nữa tôi ngồi bệt xuống vệ đường vẫn không thấy Thỏ đâu. Thậm chí bên phía mẹ tôi và Khánh cũng không một chút tin tức gì từ Thỏ. Con bé ở đâu được cơ chứ? Trời đã khuya rồi, một con bé con mới ba tuổi thôi có thể đi đâu được? Sương đêm hơi lành lạnh phả xuống, tôi cố đứng dậy lo muốn phát khóc, cứ nghĩ đến giờ con bé đang ở nơi nào đó đói lả gào khóc gọi mẹ, gọi chị tôi lại thấy không thở được.
Tôi tìm mãi, tìm mãi, khi ra đến một con đường một chiều, cứ tưởng sẽ bế tắc hoàn toàn thì bất chợt nghe tiếng khóc quen thuộc từ phía bên kia đường. Đoạn đường này không có nhiều xe cộ đi lại nên khi nghe tiếng khóc tôi đã nhận ra ngay là Thỏ. Con bé mái tóc rối bù, mặt mũi tèm nhem nước, vừa thấy tôi đã hoảng loạn gào khóc lớn hơn rồi định chạy qua đường. Tôi nhìn em, vội vã hét lớn:
– Thỏ, đừng chạy qua, đứng yên đấy chị qua.
Thế nhưng không kịp nữa, con bé đã vụt chạy xuống lòng đường. Đoạn đường này ít xe nhưng không phải không có xe chạy qua, nhất là lúc này một chiếc xe máy từ xa đang phóng tới với tốc độ khá nhanh. Tôi nhìn em sợ hãi vội gấp gáp định lao đến, thế nhưng phía sau đột nhiên có ai túm lấy tôi đẩy sang một bên, nhanh như cắt người đó đã ôm lấy Thỏ, vừa vặn lúc này chiếc xe máy kia cũng phóng tới đâm thẳng vào phía bên trái của người đó. Tôi bàng hoàng đưa tay lên bụm miệng cũng nhận ra đó là Khánh. Cánh tay bên phải anh vẫn đang ôm lấy Thỏ nhưng từ bả vai trái xuống cánh tay trái rách toạc ra, máu cũng chảy xuống. Chiếc xe máy kia cũng vội vàng phóng mất không hề ở lại có ý định xin lỗi.
Tôi không nghĩ ngợi được gì nữa chạy thẳng đến. Thỏ không sao, con bé không xây xát chút nào chỉ có Khánh dường như bị yếm xe hay gì đó đâm vào nên máu chảy không ngừng. Thế nhưng anh vẫn cố đưa Thỏ vào vệ đường dù cho máu đã ướt đẫm chiếc áo đang mặc. Tôi khẽ quỳ chân xuống, lẩy bẩy gọi xe cứu thương. Anh thấy tôi như vậy thì nói:
– Không sao tôi né được nên chỉ rách tí da thôi… ôm Thỏ đi, con bé đang sợ hãi lắm.
Tôi đưa tay ôm lấy Thỏ, con bé cũng rúc vào lòng tôi oà lên khóc. Hai tay tôi vuốt vuốt tóc em nhìn dòng máu vẫn đang chảy trên tay Khánh không hiểu sao khoé mắt bỗng cay xè. Đến tận lúc này anh vẫn nghĩ đến sự hoảng loạn sợ hãi của Thỏ thay vì vết thương trên người. Nghĩ đến đây tôi bỗng cảm thấy lồng ngực quặn lại, chưa bao giờ cảm thấy xót xa đến thế. Rõ ràng là rất đau nhưng anh không hề than thở lấy một câu vẫn nghĩ đến người khác còn mình thì chịu đau như vậy.
Cũng may xe cứu thương đến sớm, Khánh được nhân viên y tế cầm máu rồi đưa lên xe. Tôi cũng ôm Thỏ đi theo. Vào đến viện mẹ tôi cũng đến, ngoài Khánh tôi cũng cho Thỏ vào kiểm tra xem con bé có vấn đề gì không. Sau khi kiểm tra bác sĩ Thỏ không sao cả, chỉ là sợ hãi nên khóc suốt, mẹ tôi ôm con bé vào lòng vẫn chưa thể nào hoàn hồn.
Tôi với mẹ ngồi một lúc thì Khánh cũng ra, chụp chiếu anh không có vấn đề gì về xương nhưng phải khâu mười mấy mũi. Quả thực đến đây tôi vừa thương lại vừa khâm phục Khánh, đúng là anh được đào tạo trong môi trường lực lượng vũ trang nên phản xạ cũng nhanh chứ thật sự là tôi trong hoàn cảnh đó không biết phải né xe như thế nào nữa. Chỉ là nghĩ đến cái xe chết tiệt kia tôi lại tức mình, dẫu biết có thể biết vì tự dưng Thỏ chạy ra đường như vậy là sai nhưng đâm vào người ta ít ra cũng nên ngồi xuống xem có sao không chứ chưa gì đã chạy đi như vậy có phải hơi vô cảm rồi không?
Sau khi băng bó, lấy thuốc xong tôi và Khánh đưa mẹ và Thỏ về nhà. Vì con bé mới hơn ba tuổi lại mới trải qua chuyện thế này nên hỏi gì con bé cũng không trả lời được nên tôi cũng không thể biết vì sao Thỏ lại đi lạc. Lúc vào đến trong nhà tôi liền nói với mẹ về việc chú ý an toàn cho Thỏ, mẹ tôi có thể bất cẩn bất cứ việc gì nhưng việc lơ là thế này tôi không chấp nhận được. Tôi biết mẹ tôi rất bận, nhất là khi có dự án của nhà Khánh trong tay, bà vừa phải lo cho công ty, lo cho bố tôi nằm viện lại lo cho em nên mới để chuyện này xảy ra chứ mẹ cũng không muốn nhưng sai thì vẫn phải nói. Mẹ nghe tôi nói cứ ôm lấy Thỏ khóc mãi, tôi thấy vậy thì bảo tiếp:
– Sau nếu mẹ hoặc dì Lan bận thì cứ gọi cho con đón Thỏ. Mẹ chồng con cũng rất quý con bé nên nếu bận quá con đưa Thỏ sang bên ấy chơi cũng được.
Mẹ tôi nghe đến đây mới gật đầu nghẹn ngào đáp:
– Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. Hai đứa cũng về đi muộn rồi.
Tôi ôm Thỏ, an ủi con bé thêm mấy câu rồi mới về. Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ mãi không hiểu sao Thỏ có thể đi lạc được. Nhưng Khánh nói với tôi khu vực đó không có camera, Thỏ lại còn quá bé không thể nói với chúng tôi có chuyện gì xảy ra nên rất khó có thể biết con bé đi lạc thật hay có người nhúng tay vào. Vả lại tuy đoạn đường tìm thấy Thỏ phải đi qua vài hẻm nhưng lại không quá xa chợ, giờ phán đoán cũng không có kết quả gì. Quan trọng nhất là tìm được con bé trong tình trạng an toàn, không tống tiền cũng không đem con bé đi xa nên khó mà nghi ngờ bắt cóc được.
Về đến nhà tôi gọi điện cho mẹ chồng tôi thông báo tìm được Thỏ rồi, lúc này tôi cũng mới biết hoá ra bà lo lắng cả tối giờ tôi báo tin mới thở phào nhẹ nhõm. Báo tin cho mẹ chồng xong tôi cũng lấy quần áo cho Khánh đi tắm. Thế nhưng lúc đưa quần áo cho anh thì anh khẽ gạt đi nói:
– Tay tôi đau không tắm được đâu!
Thấy vậy tôi há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
– Không tắm được thì anh định để người như thế ngủ à?
– Người tôi bẩn cũng không ngủ được.
– Vậy phải làm sao?
– Em tắm cho tôi.
Nghe đến đây tôi liền ho sặc sụa hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
– Tôi nói em tắm cho tôi.
– Tắm cho anh… tôi…
– Tôi tôi cái gì? Tôi với em là vợ chồng rồi, chuyện làm tình cũng làm cả rồi, lúc em nằm viện cũng là tôi lau thân thể cho em, đến giờ còn gì nữa mà ngại với ngùng? Chẳng phải biết rõ của nhau hết rồi sao mà phải ngại?
– Nhưng mà…
– Giờ tôi bị đau thế này bác sĩ cũng dặn không để nước vào. Hay em muốn tôi bị nhiễm trùng mới vui?
Sặc! Có thế thôi mà đã làm quá lên rồi, tắm thì tắm bà đây ngại gì? Tôi vứt quần áo của Khánh lên giường rồi kéo anh vào nhà tắm. Vì tay Khánh đau nên tôi phải cởi đồ cho anh, cởi áo thì không sao nhưng cởi đến quần mặt mũi tôi cũng đỏ ửng cả lên, vừa cởi vừa run, khi kéo chiếc quần con xuống tôi cũng không kìm được nuốt nước bọt một cái. Lúc ngước lên còn thấy Khánh cười gian xảo báo hại tôi xấu hổ gần chết. Khánh rất cao, mặc dù tôi cao mét bảy rồi nhưng anh vẫn cao hơn tôi gần cái đầu. Tôi cố gạt đi mấy cái suy nghĩ đen tối gội đầu cho anh trước rồi xịt vòi hoa sen xuống người. Vì đứng sát nhau nên quần áo tôi cũng ướt, chiếc áo sơ mi bị ướt để lộ ra cả nội y bên trong. Khánh thấy vậy đưa cánh tay không bị thương xuống cởi nút áo sơ mi cho tôi rồi nói:
– Đằng nào cũng tắm, tắm chung cũng được.
Tôi còn chưa kịp ngăn lại anh đã tháo xong mấy cái cúc. Cả bầu ngực cũng lồ lộ ra ngoài. Tôi thấy vậy liền bảo:
– Anh bảo anh không tự tắm được kia mà?
– Thì tôi có tự tắm đâu, tôi tắm cho em mà.
Nói rồi Khánh kéo hẳn áo sơ mi của tôi ra. Một tay thôi mà chẳng mấy chốc anh đã cởi được hết quần áo trên người tôi. Trong phòng tắm nước chảy róc rách, toàn thân tôi lúc này cũng ướt sũng. Tôi và Khánh sát nhau đến mức có thể nghe được nhịp thở của anh. Trong một không gian thế này nếu không có cảm giác gì thì quả là giới tính lệch lạc, mà tôi là gái thẳng, trước mặt là chồng mình, lại còn đẹp trai nam tính thế này người cũng nóng cả lên. Tôi lấy sữa tắm thoa lên người Khánh, khi chạm xuống sâu hơn cũng thấy có vật thể nào đó đã cương cứng, đôi tay cũng bất chợt dừng lại. Khánh cúi xuống nhìn tôi, bất chợt hôn lên môi tôi, hơi thở gấp gáp phả qua vành tai khiến tôi run lên. Nụ hôn mang theo cả hơi nước, ướt át nhưng lại ấm áp, còn có cả hương thơm của hương táo quen thuộc, chạm vào lưỡi rồi quấn lấy tôi không buông. Lần đầu tiên suốt mấy tháng lấy nhau tôi mong chờ cảm giác này đến vậy, lần đầu tiên tôi thấy mình hoang hoải muốn được siết chặt lấy Khánh hoà vào làm một. Nhưng rồi cuối cùng Khánh không làm gì cả, khi hôn xong anh bỗng buông tôi ra rồi bảo:
– Quên mất! Còn đang kiêng cữ!
Lúc này tôi vừa hụt hẫng vừa buồn cười nhưng sau cùng tự dưng lại xen lẫn cả một nỗi xúc động. Từ lúc tôi có bầu đến khi sẩy thai Khánh vẫn luôn kiêng cữ cho tôi. Khánh không phải kiểu dễ dàng nói ra miệng, nhưng những việc anh làm cho tôi đến giờ chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến sức khoẻ của tôi. Tắm xong đi vào giường tôi ngồi lấy thuốc sát trùng lau vết thương cho Khánh. Vừa lau tôi vừa hỏi:
– Anh nhịn như vậy… có nhịn nổi không?
Khi tôi hỏi đến đây Khánh cũng ho sặc sụa rồi hỏi lại:
– Không nhịn nổi thì em nghĩ tôi sẽ làm gì?
– Thì đại loại tôi thấy đàn ông mà không nhịn được thì hay ra ngoài bóc bánh trả tiền.
– Tiền đưa cho em cả rồi lấy đâu mà bóc?
Nghe đến đây tôi bật cười đáp:
– Thế chính ra tôi cầm tiền của anh cũng chẳng có gì phải áy náy nhỉ, đàn ông cứ phải đưa hết tiền cho vợ mới ngoan. Sau có bao nhiêu tiền cứ đưa hết cho tôi.
– Em đúng là hết thuốc chữa rồi. Mà có biết bóc bánh trả tiền là thế nào không?
– Là thế nào?
– Là mại dâm, là một tệ nạn đấy! Ngày xưa sao đỗ được đại học thế? Mua điểm à?
– Sặc! Anh nói thế là ý gì? Ý là tôi ngu hả?
– Là em tự nói đấy nhé! Nhận thức được thế thì tốt.
Tôi nghe xong tức anh ách nhưng không làm gì được, tốt nhất là không nói nữa không thì lại há miệng mắc quai. Tối đó Khánh bị đau tay nên anh chỉ có thể nằm ngửa được, vậy nên tôi xoay nghiêng người chủ động ôm anh. Mặc dù tôi cũng chẳng biết cảm giác trong lòng mình đến giờ với anh là thế nào chỉ dần dần nhận ra tôi bỗng quen với việc ở cạnh anh mỗi ngày, quen với cả việc đụng chạm thể xác và quen cả việc mỗi khi có chuyện gì đều nghĩ đến anh đầu tiên. Nghĩ đến đây tôi mới nhớ ra mình chưa cảm ơn anh chuyện anh đã giúp tôi và mẹ tìm Thỏ, còn vì tìm con bé mà bị thương liền nói:
– Cảm ơn anh nhé!
– Về chuyện gì?
– Chuyện anh đã giúp tôi và mẹ tìm được Thỏ, anh còn bị thương vì con bé nữa. Hôm nay không có anh không biết tôi và mẹ xoay sở thế nào.
Khánh thấy vậy đưa cánh tay không đau của mình vuốt vuốt mấy sợi tóc trên má tôi rồi đáp:
– Ngủ đi ơn với huệ gì chứ. Người một nhà cả những việc này đều là việc nên làm thôi.
Nghe Khánh nói đến đây trong lòng tôi bỗng nảy sinh một cảm giác ấm áp, ngọt ngào. Người một nhà cả… ý anh là anh coi tôi là người một nhà của anh rồi?
– Mà kể cả không phải người một nhà thì đó cũng là trách nhiệm của tôi nên không phải suy nghĩ gì cả.
Vừa mới làm người ta nảy sinh cảm giác ấm áp chút sau đã tạt ngay gáo nước lạnh vào mặt. Đúng là không nên chấp và để ý những lời nói của con người thô lỗ này mà!
Những ngày tiếp theo mẹ chồng tôi vẫn phải nằm viện. Thế nhưng vì bố mẹ chồng thuê hẳn y tá riêng chăm sóc cho cẩn thận và có chuyên môn nên ông bà nhất quyết không cho con cái vào chăm nữa mà bắt chúng tôi đi làm. Nói thì nói vậy thôi chứ tối nào tôi và Khánh cũng vào chơi với bà, thi thoảng Dung với anh Quân cũng có mặt ở đấy khiến bà rất vui vẻ, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều.
Kể từ ngày Thỏ xảy ra chuyện đến giờ mẹ tôi cũng cẩn thận hơn nhiều còn tôi thì an ổn đi làm. Trước kia mỗi ngày đi làm kiểu gì chị Thu cũng bóng gió, xóc xỉa, mỉa mai tôi, thế nhưng không hiểu vì sao đợt này chị ra im ru. Mãi cho đến khi tôi đi làm được hơn một chục ngày thì cái Nguyệt gọi cho tôi. Nó kể với tôi Vy đi nước ngoài rồi, nghe đâu gia đình chị ta gấp gáp tống chị ta sang bên đấy còn làm thủ tục cho chị ta định cư luôn. Chẳng biết vì lý do gì chị lại đi gấp như vậy nhưng đúng là trong công ty tôi cũng đồn ầm lên chuyện ấy, còn nói rằng trước khi đi một hai tuần ông Sơn và Vy từng cãi vã nhau một trận ầm ĩ, ông Sơn còn tát chị ta ngay trong công ty mà chẳng thèm kiêng nể ai. Thật ra ban đầu tôi đoán vì cái chuyện chị ta hại tôi nên gia đình chị ta mới muốn cho chị ta đi như vậy. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại nếu chỉ có lý do ấy thì vẫn thiếu thiếu, tôi cứ có một linh cảm rằng còn lý do gì nữa nhưng không đoán ra. Sau tôi về có hỏi Khánh nhưng anh bảo tôi không cần quan tâm mấy chuyện ấy làm gì. Tôi cũng nghĩ nguyên nhân là gì thì chị ta đi tôi cũng sẽ đỡ thấy phiền phức hơn nên cũng chả cần quan tâm lý do đằng sau là gì nữa.
Nhắc lại mới nhớ từ sau lần gặp người đàn ông kia ở trong viện tôi không gặp lại ông thêm lần nào nữa. Thế nhưng không gặp lại càng tốt, tôi chưa từng mong chờ người bỏ rơi tôi suốt mười mấy năm dài đằng đẵng phải nhận tôi làm gì. Hai mươi mấy năm trước khi tôi còn là bào thai trong bụng mẹ tôi ông đâu cần tôi? Ông bỏ rơi mẹ con tôi, phũ phàng đến mức mẹ đâm ra hận tôi, còn coi tôi như con ghẻ, bán tôi đi không thương tiếc, vậy cớ sao giờ phải tỏ ra như muốn gặp, như tiếc nuối hay nhận nhau để làm gì? Năm năm trôi qua rồi, tôi còn nhớ như in những gì ông nói ở giàn bầu năm ấy, cũng nhớ như in vợ ông từng tìm đến mẹ tôi chửi rủa. Những chuyện thế này chẳng tốt đẹp gì, tôi cũng không muốn nhắc lại, càng không mong nhận lại bất cứ ai thêm nữa.
Gần Tết dương công ty tôi tổ chức đi du lịch. Tôi mới đi làm chưa thân quen ai nên từ chối đăng ký đi. Lúc đi làm về lên thay quần áo xong xuống thấy Khánh đang tỉa cây cảnh cho bố chồng tôi. Từ hồi mẹ chồng nằm viện đến nay ra viện cũng nửa tháng rồi mà hôm nào đi làm về anh cũng cầm đồ nghề ra tỉa. Trước tôi nghe Khánh nói bố chồng hay trả công cho Khánh mỗi lần tỉa cây cảnh, nhưng đợt này ngày nào anh cũng tỉa, tỉa sắp hết cả vườn cây đến nơi rồi nên tôi nghĩ anh tỉa vì đam mê thôi chứ ai rảnh mà ngày nào cũng mang tiền ra trả công cho anh. Lúc tỉa gần xong cây sưa nhỏ Khánh bất chợt quay lại hỏi tôi:
– Sao không đi du lịch với công ty?
– Tôi đâu thân ai mà đi. Đi rồi lủi thủi một mình buồn chết, để sang năm thân thiết rồi đi.
– Trước đến nay đã đi du lịch ở đâu chưa?
– Tôi nói anh đừng cười nhé, ngoài dưới quê và Hà Nội tôi chưa từng đi đâu cả.
Nghe đến đây Khánh hơi dừng động tác lại rồi bất chợt hỏi:
– Nếu được đi du lịch thì em thích đi đâu?
– Tôi thích đi Đà Nẵng. Thấy mọi người kể thành phố Đà Nẵng đẹp mà sạch lắm, cũng ao ước được đi một lần để biết.
– Thế thì chuẩn bị đi thứ hai tôi đưa em đi.
Tôi nghe đến đây thì ngớ người chỉ “hả” một tiếng. Khánh không nhìn tôi vẫn tiếp tục tỉa cây rồi bảo:
– Hả cái gì? Tôi còn nửa phép nữa chưa nghỉ, gần chục ngày. Tóm lại có muốn đi hay không?
– Muốn! Muốn chứ.
Cứ tưởng Khánh nói đùa thế thôi mà cuối cùng là đi du lịch thật. Mẹ chồng còn bảo với Khánh đi hết phép hãy về, dạo này trong nhà xảy ra nhiều chuyện, giờ yên ổn rồi đưa nhau đi xả stress rồi kiếm cho bà đứa cháu làm tôi ngượng đỏ cả mặt. Trước hôm đi Khánh vẫn tỉa nốt hai cây cảnh trước mặt nhà còn tôi thì chuẩn đồ đạc cho chuyến đi dài cả tuần.
Lần đầu tiên được đi ra khỏi Hà Nội, lần đầu tiên được đi máy bay nên tôi háo hức lắm. Khánh đặt hẳn vé máy bay hạng nhất cho hai chúng tôi. Cái cảm giác ngồi trong khoang dành cho những người giàu có, được ngắm nhìn bầu trời rộng lớn khiến tôi vừa bỡ ngỡ lại vừa thấy hạnh phúc. Khi máy bay cất cánh, nhìn lại người bên cạnh mình cũng vui vẻ mỉm cười tôi bỗng thấy trong lòng tràn ngập một dư vị ngọt ngào. Lúc ấy tôi còn buột miệng hỏi anh:
– Sao anh có tiền đưa tôi đi du lịch, còn mua cả vé của khoang hạng nhất luôn vậy?
Khánh nhìn tôi cốc lên trán tôi đáp lại:
– Có thể một ngày em thôi nhắc đến tiền được không? Rảnh quá thì nghĩ xem làm gì để tôi vui đi còn có ý nghĩ hơn.
– Anh vui thì anh cho tôi tiền hả?
– Em… đúng là điên mà!
Thấy Khánh nói như vậy tôi cũng không thèm hỏi nữa cười hi hí ăn chút bánh rồi lại nằm xuống tận hưởng. Khi ấy tôi cứ nghĩ rằng mẹ chồng tôi cho Khánh tiền, nhưng sau này tôi mới biết hoá ra toàn bộ tiền đi du lịch của chúng tôi đều là do anh lao động cật lực, tranh thủ đi làm về tỉa cây cảnh cho bố chồng tôi rồi dành dụm lại để đưa tôi đi chứ anh không lấy đồng nào của mẹ chồng tôi đưa. Anh đã chuẩn bị lên kế hoạch cho chuyến du lịch này suốt gần một tháng mà tôi không hay biết gì.
Sau khi từ sân bay xuống tôi và Khánh trở về khách sạn, đó là một khách sạn view biển rất đẹp và sang trọng. Lần đầu tiên tôi đến một nơi xịn xò thế này nên không kìm được chụp phải gần trăm cái ảnh. Trời lúc này cũng chiều tà, hoàng hôn đỏ rực xuyên qua ô cửa kính. Tôi nhìn qua lớp kính ra biển, nhìn thấy cả một bầu trời tuyệt đẹp chỉ tiếc là giờ quá muộn rồi nên tôi và Khánh không thể đi tắm biển được. Lúc tôi mải mê chụp ảnh thì Khánh đang xếp đồ, quần áo của tôi và anh được treo gọn gàng trong tủ, đồ đạc cũng được xếp ngăn nắp đúng phong cách của anh. Chụp xong tôi lại lấy máy chụp cảnh Khánh xếp đồ, lúc ấy tự dưng lại thấy hoá ra đôi khi hạnh phúc cũng là cảm giác bình dị thế này.
Tối tôi và Khánh tắm xong thì đi ăn. Anh đặt sẵn một bàn ăn ngoài biển, đúng là du lịch biển có khác, nhân viên bê lên toàn tôm cua ghẹ cá. Khi tôi đang định bóc ghe ăn thì Khánh đã bảo:
– Em muốn uống gì thì rót ra, tay tôi dính mùi rồi để tôi bóc cho.
Oà! Hôm nay Khánh đột nhiên lại ga lăng tệ, nhưng anh đã lòng tôi đây cũng có dạ. Giữa một không gian đẹp đẽ thế này, nghe tiếng sóng vỗ rì rào lại có cả trai đẹp phục vụ đúng là không còn gì tuyệt vời bằng mà. Mà ăn hải sản thì phải uống rượu, thời tiết Đà Nẵng mùa này tuy có chút mát trời nhưng không lạnh như ngoài Bắc, uống chút rượu vẫn cứ là đưa miệng.
Lâu lắm rồi tôi không đụng đến bia rượu, hình như từ lúc có bầu đến khi sẩy thai, giờ cũng mấy tháng trôi qua rồi, lần đầu tiên uống chút rượu ấm nồng cảm thấy bén hơi. Khánh đưa cho tôi con tôm vào miệng, động tác rất tự nhiên rồi nâng chén rượu lên cạn ly. Dưới những ngọn hải đăng sáng rực tôi thấy gương mặt Khánh đẹp đến vô cùng, dường như tôi chưa gặp một người đàn ông nào đẹp đến vậy, đẹp đến mức uống xong vài ly rượu tôi còn thấy bâng khuâng như vừa bị sét đánh! Chết cha! Đừng bảo tôi bị rung động bởi anh rồi đấy nhé! Khánh thấy tôi ngây người thì nhét cho tôi cái miếng thịt ghẹ rồi bảo:
– Làm gì mà trông như mất hồn thế? Đói quá hoa mắt à?
Nghe đến đây tôi liền vỗ vỗ nhẹ vào má mình. Gã đàn ông này chỉ đẹp khi không mở miệng, chỉ cần mở miệng ra là một bầu trời nhạt nhẽo, thô lỗ, cục súc chẳng có điểm gì để khen nữa.
Tôi không nhớ tôi và Khánh đã uống hết bao nhiêu rượu, chỉ biết đến khi ăn xong về khách sạn người tôi cũng chuếnh choáng vô cùng. Khánh thì dường như tỉnh táo hơn đưa tôi vào nhà tắm rửa ráy tay chân mặt mũi rồi mới ra ngoài. Hương nước rửa tay cũng là mùi táo thơm phức sau đó lấy chiếc khăn ấm lau qua mặt cho tôi rồi tự tay mở tủ lạnh pha cho tôi cốc chanh đá.
Bên ngoài kia có trăng lên, qua lớp cửa kính là những tia vàng rực nhẹ nhàng xuyên qua. Tôi tuy chuếnh choáng nhưng lại chưa say hẳn. Nhìn ánh trăng đêm nay trong lòng bỗng cảm thấy chỉ muốn giữ mãi giây phút này, mãi mãi như vậy kéo dài cả ngàn vạn năm. Bỗng dưng trong một buổi đêm thế này tôi còn nảy sinh ra một cảm giác bi thương. Trước kia Khánh từng nói với tôi anh không quan tâm đến chuyện quá khứ của tôi, cũng không quan tâm trước khi gặp anh tôi đã trải qua những chuyện gì. Thực ra khi ấy tôi đã lờ mờ nhận ra Khánh biết rất rõ về tôi nhưng tôi đã gạt đi tất cả không phải chỉ bởi anh không quan tâm, mà một phần tôi chưa đủ dũng cảm vượt qua mặc cảm, không đủ can đảm để nói ra với anh tất cả mọi chuyện.
Có điều hôm nay có chút rượu trong người, lần đầu tiên tôi bỗng muốn nói hết với anh tất cả mọi chuyện. Dù cho có thể anh không muốn nghe, dù cho anh không quan tâm đi chăng nữa hay thế nào đi nữa tôi vẫn muốn can đảm nói ra. Bởi tôi không thể biết sau này tôi và anh thế nào, không biết tương lai ra sao, ngay từ khi đặt chân vào cuộc hôn nhân này đã xác định kết quả có thể không giống như các cuộc hôn nhân khác. Tôi muốn đủ dũng khí để nói ra, đủ can đảm để thừa nhận mọi chuyện với duy nhất một mình anh, người mà tôi thật sự đã coi là chồng. Nếu lỡ sau này tôi và anh xảy ra chuyện gì, sau này mọi chuyện có bung bét, sau này vỡ lở thì ít nhất tôi cũng không hối hận vì mình không hề giấu giếm anh điều gì cả.
Dưới ánh trăng vành vạnh kia, tôi nhìn Khánh rất lâu rồi cuối cùng hít một hơi thật dài khẽ nói:
– Khánh! Tôi có chuyện này muốn nói với anh.
– Có chuyện gì em nói đi.
– Chuyện này chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, anh có thể đừng nói gì chỉ nghe tôi nói được không?
Nghe xong câu này Khánh hơi nghiêng đầu, mọi động tác cũng dừng lại, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi khẽ gật đầu. Tôi ngẩng cao đầu, cuối cùng cố giữ cho giọng nói của mình bĩnh tĩnh nhất nói ra được mấy chữ:
– Năm mười bảy tuổi tôi đã từng bị cưỡng hiếp!
Khi tôi nói đến câu này ánh mắt Khánh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, thâm trầm như biển khơi còn mang một nỗi chua xót xen lẫn cả một nỗi bi thương. Anh không hề nói gì lặng lẽ tiếp tục nhìn tôi. Tôi gần như không nói nổi nữa giọng cũng lạc đi:
– Xin lỗi! Thực ra tôi mất trinh lâu rồi, xin lỗi anh. Tôi đã gài bẫy anh, lừa dối anh, vá màng trinh giả để ép anh phải lấy tôi đổi lấy dự án.
Cuối cùng tôi thật sự không nói nổi nữa tưởng như mình sẽ oà lên khóc. Nỗi đau năm nào đến giờ vẫn không thể nguôi, vì hắn ta đến ngay cả một hạnh phúc trọn vẹn tôi cũng không dám mơ tưởng đến. Khánh bất chợt đưa tay chạm lên tóc tôi, rồi đột nhiên siết chặt tôi vào lồng ngực mình. Tôi nghe được cả tiếng tim anh đập, vừa đau vừa thổn thức, anh siết chặt đến mức tôi cũng không thở được, cuối cùng tôi nghe tiếng anh nói:
– Em không có lỗi gì cả, không cần phải xin lỗi.
Tôi nghe đến đây ngước lên nhìn anh hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
– Anh nói tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của em, em không cần xin lỗi bất cứ ai.
– Sao anh không trách tôi?
– Sao lại trách em? Những chuyện đó em cũng đâu phải lỗi của em mà trách em? Anh không quan tâm những chuyện như vậy nên em đừng tự dằn vặt mình.
Chưa có ai nói với tôi như vậy cả, chưa có ai nói với tôi tất cả mọi chuyện tôi đều không có lỗi, chưa có ai bảo tôi đừng tự dằn vặt mình. Tôi bất chợt cúi đầu xuống lặng lẽ rơi nước mắt rồi cuối cùng oà lên khóc. Khóc không phải bởi vì tủi thân, không phải vì nỗi đau năm xưa ùa về, tôi khóc vì Khánh. Một người đàn ông nghe tôi nói tôi từng bị cưỡng hiếp, nghe tôi nói tôi vá màng trinh giả lừa anh, nghe tôi nói tôi gài bẫy anh nhưng đổi lại không phải là sự tức giận mà lại nói tất cả không phải lỗi của tôi. Anh phải bao dung, vĩ đại cỡ nào tôi không sao có thể đo được nổi. Trước kia tôi từng nghĩ liệu sau này có ai sẽ lấy tôi không, có ai sẽ chấp nhận tất cả mọi chuyện về tôi không, hoá ra vẫn có một người lặng lẽ nghe tôi nói, lặng lẽ chấp nhận tất cả. Anh rất bình thản khi nghe tin này, không có gì là bất ngờ cũng không có gì là kinh ngạc chỉ có một nỗi xót thương hiện lên đáy mắt. Tôi rất muốn hỏi anh rốt cuộc anh đã biết những gì về tôi nhưng anh lại cúi xuống, đưa tay lau những giọt nước lấp lánh trên mắt tôi, chậm rãi, kiên trì đến khi gương mặt tôi không còn giọt nước nào mới từ từ cúi xuống khẽ nói:
– Đừng khóc! Ngoan! Nín đi.
Tôi ngước lên nhìn anh, đáy mắt long lanh như muốn vỡ oà lần nữa những dòng lệ thì Khánh đã nâng cằm tôi lên, đặt vào môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn của Khánh rất ấm, ấm đến mức tôi thấy hơi ấm ấy lan xuống cả cổ họng rồi rơi thẳng vào mạch máu đi vào nơi sâu thẳm nhất dừng lại ở trái tim tôi. Cuối cùng tôi cũng không còn muốn quan tâm vì sao anh biết, cũng không muốn nghĩ thêm gì chỉ muốn được siết chặt anh không rời! Anh hôn tôi không dứt, sâu sắc, mãnh liệt nhưng tôi cảm nhận hôn ấy mang theo một nỗi đau phảng phất, một nỗi đau gần như không thể nói thành lời. Tôi không hề chống cự dù ám ảnh năm xưa vẫn còn nhưng đối với anh lại không hề có ý định bài xích thậm chí còn chờ đợi và đáp trả lại nụ hôn ấy một cách mạnh mẽ. Tay anh bắt đầu di chuyển xuống cởi chiếc áo bên ngoài vứt xuống đất, cởi dần cả những lớp áo bên trong của rôi. Cuối cùng khi cả cơ thể tôi không còn một mảnh vải che thân anh mới dừng lại. Bàn tay anh chạm vào tay tôi, kéo đặt lên chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Tôi lúng túng cởi từng nút áo, đến khi quần áo anh cũng rơi xuống hết mới cảm nhận tiếng thở dốc hỗn loạn, môi anh vẫn không hề rời môi tôi. Anh ôm lấy eo tôi, siết chặt, da thịt chạm vào nhau, khiến tôi bỗng bùng lên một khao khát khó tả, chỉ có thể túm lấy hai vai anh cắn chặt môi để không phát ra âm thanh gợi tình trong cổ họng. Anh thấy vậy liền ghì chặt lấy tôi hôn mạnh hơn lên nhũ hoa ấy, bàn tay bên cạnh cũng đùa nghịch nhũ hoa còn lại. Cơ thể tôi bị kích thích cong lên, anh liền cúi xuống bế thốc tôi lên giường, lại tiếp tục hôn lên bầu ngực, mấy ngón tay di chuyển từ từ xuống qua eo, rồi dừng ở điểm kích tình nhất. Ngón tay anh lướt nhẹ, tôi khẽ rùng mình phát ra tiếng rên nho nhỏ. Anh liền nhanh chóng dùng mấy ngón tay ấy tách nhẹ cách hoa, chạm vào điểm G dạo chơi như phím đàn. Mấy tháng rồi chúng tôi chưa đụng vào nhau vì kiêng cữ. Giờ đây tôi bỗng thấy mình không chịu nổi, cảm giác đê mê điên dại dù có cố gắng cũng không kìm lại được ôm lấy vai anh. Mồ hôi trên trán anh lấm tấm, anh vẫn dùng mấy ngón tay nghịch ngợm, trêu đùa. Bên dưới ấy như thuỷ triều, đến khi cảm thấy tôi không chịu được nữa anh liền chống tay, rồi mạnh mẽ đẩy thân dưới lấp đầy khoảng trống hoang hoải của tôi. Ngay giây phút ấy tôi bỗng cảm thấy tôi và anh hoà lại làm một. Một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua còn khiến tôi cảm thấy xúc động, mũi hơi cay cay. Anh chợt cúi xuống hôn tôi, thân dưới ra vào kịch liệt như vũ bão, anh bỗng hổn hển gọi tên tôi:
– Vân!
Dường như anh đang định nói gì đó, nhưng rồi lại cúi xuống tiếp tục hôn. Bên dưới làm việc không ngừng nghỉ. Khoái cảm bùng lên cuối cùng tôi cũng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ, cuối cùng bên dưới một dòng khí nóng trào ra, một giọt mồ hôi trên trán anh cũng rơi xuống. Anh nằm trên người tôi, ôm tôi một lúc rồi mới vào nhà vệ sinh dùng chiếc khăn ấm sấp nước ra lau sạch sẽ những thứ đang dính ở đùi. Sau khi lau xong anh mang vào giặt rồi mới ra, lúc này tôi cũng mặc xong quần áo, tự nhiên gối đầu lên cánh tay anh nhắm mắt. Cảm giác này tôi thật sự không muốn tỉnh lại, chỉ muốn được như vậy mãi mãi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.