Chương 15
Anllin2002
15/01/2024
Diệp Lê bị đuổi ra đâu còn mặt dày mà ở lại, thu dọn xong thì cũng nhanh chân đi xuống lầu:
- Con xong rồi hả, Lê?
Mẹ Chí ở dưới ngước nhìn lên hỏi, Diệp Lê theo lễ gật đầu một cái đáp lại:
- Con về đây, thưa dì.
Mẹ Chí đứng lại ngăn cản:
- Từ từ rồi về, dì mới nấu cơm xong, con ở lại ăn luôn đi.
- Thôi ạ, con về ăn với nhà luôn.
Mẹ Chí bị từ chối, vẻ mặt tỏ ra đau lòng:
- Dì đã bỏ công nấu thật nhiều cho con ăn, nhưng con muốn về thì thôi vậy.
Diệp Lê có điểm yếu lớn nhất là rất dễ mềm lòng, đặc biệt là phụ nữ. Cậu không thích con gái, nhưng cứ hễ thấy nước mắt của họ thì liền tan ra:
- Vậy thì con ở lại ăn phụ dì, để con nói trước cho mẹ đã.
Mẹ Chí được thoã mãn liền lật mặt tươi cười rạng rỡ:
- Khỏi lo, dì nói cho mẹ con biết trước rồi, nên hôm nay cứ ở nhà dì nhé.
Diệp Lê:... Dạ.
Mẹ Chí kéo tay Diệp Lê đi vào phòng ăn, trên bàn bầy đủ món, Diệp Lê phụ bà lấy chén cơm, hơi thắc mắc hỏi:
- Chí Minh không xuống ăn ạ?
Mẹ Chí xới cơm đưa cho Diệp Lê, thở dài một hơi:
- Thằng bé đó tính càng ngày càng giống bố nó, nếu mà không muốn thì có gọi rát cả họng cũng không xuống ăn.
Diệp Lê chậm rãi ăn vài hột cơm, có phải là tại vì mình mà cậu ta mới không muốn xuống? Hơi ngẩn ngơ thì bị mẹ Chí cắt ngang:
- Con đừng để ý tới nó, cái nhà này tính ai cũng như nhau. Đôi lúc,dì chỉ muốn có ai để trò chuyện cùng, thật may mà con tới, ăn thêm cái này đi.
Diệp Lê gắp thêm vài miếng thịt, ngồi nghe mẹ Chí tâm sự:
- Con thật đó, sao lâu rồi không ghé chơi, từ khi Chí Quang đi là dì không thấy mặt con đâu cả.
- Chắc do con hơi bận.
Mẹ Chí uống cốc nước rồi đập bàn một cái:
- Đừng giấu dì, là do Chí Minh phải không? Càng ngày càng tệ, chỉ vì vài chuyện bé bé thời mặc bỉm mà nó lạnh nhạt với con tới giờ, phải không?
Diệp Lê như mắc nghẹn, liên tục lắc đầu phủ nhận:
- Khụ, dì à, không có chuyện đó đâu.
- Thế sao con không tới?
Diệp Lê uống hết một hơi ly nước, giải nghẹn cậu mới nói:
- Con bận thật mà.
Mẹ Chí " xì" một cái:
- Dì muốn có thêm đứa nữa ghê, chắc con không nhớ, khi nhỏ hai đứa đáng yêu như thế nào đâu.
Diệp Lê nhớ sao không, bản năng của cậu rất mạnh mẽ, chỉ một chút gợi ý nho nhỏ liền thức tỉnh. Vì vậy, mỗi lần gặp Chí Minh, cảm giác thôi thúc muốn tới gần không kìm được:
- Dễ thương lắm sao ạ?
Mẹ Chí như nhớ tới hồi ức đẹp đẽ nào đó, cười vui vẻ:
- Rất dễ thương, còn nhớ mỗi lần con gặp Chí Minh là không ngừng tè dầm dính vào nó, hại Chí Minh phải đi thay áo quần cả mấy lần.
Diệp Lê suýt phụt cả nước, chuyện xấu hổ như vậy sao cậu không nhớ chút nào, thì ra bản năng này bắt đầu từ nhỏ rồi:
- Dì, chuyện lâu rồi mà.
- Sao lâu được, dì còn có thể kể rõ từng thứ luôn nhé. Như con hay nắm tóc Chí Minh khi thằng bé để ý đứa khác nè, hay mỗi lần nhân lúc nó ngủ sẽ kiếm chỗ bên cạnh ngủ chung... Nhiều không kể hết.
Diệp Lê bị đào lịch sử đen, mặt đỏ đến tận tai. Không ngờ, mình lại không có một chút liêm sỉ nào. Bảo sao cậu ấy càng ngày càng ghét mình:
- Con không nhớ luôn đó.
Mẹ Chí cười cười, sau đó liền mang theo chút buồn:
- Hai đứa từng bám nhau như thế, vậy mà Chí Minh lại chỉ vì chuyện đó mà không để ý tới con nữa. Lê, dì xin lỗi vì không lay chuyển được nó.
Diệp Lê nhớ tới vết sẹo ở chân của mình, lúc đó vì còn quá nhỏ, lại phải cứu thêm Chí Minh nặng gần bằng mình, cậu bám không chắc liền bị đá cứa vào chân, nhớ lại vẫn còn thấy ê ẩm:
- Không có gì đâu ạ! Con thấy giờ tụi con vẫn rất ổn.
Mẹ Chí mỉm cười, mang thêm nhiều tráng miệng ra, cả hai tiếp tục vừa xem phim vừa nói chuyện.
Chí Minh nghe ở dưới ồn ào, nhìn xem đồng hồ thì đã quá 12h, mẹ phải đi nghỉ trưa giờ này, sao lại ồn vậy?
Ngồi một chút thấy không chịu nổi, Chí Minh mang bộ mặt lạnh tanh đi xuống, mẹ Chí thấy con trai, ngạc nhiên hỏi:
- Con đói bụng rồi à?
Chí Minh nhìn hai nguyên nhân gây ồn đang bày là liệt đồ ăn vặt, nhấc nhẹ mày hỏi:
- Sao cậu còn ở đây?
Diệp Lê bị hỏi như vậy, luống cuống không biết nói sao, xảm giác như bị bắt một chuyện vô cùng xấu hổ, mẹ Chị thì khác:
- Là mẹ giữ Lê ở lại đó, hiện tại Lê là khách của mẹ, con đói bụng thì đi ăn đi, để mẹ với Lê xem phim.
Chí Minh biết tính khí mẹ mình, cũng không nói thêm gì, định lên lại phòng thì mẹ Chí chợt hỏi:
- Đúng rồi, hồi nãy anh con muốn nói gì với con thế? Lê, con cũng có nghe phải không?
Diệp Lê lúng túng nãy giờ, nhờ có mẹ Chí ra tay thì thả lỏng hơn, nhưng cậu không trả lời, để cho Chí Minh nói trước. Chí Quay người lại, nói:
- Anh ấy bảo sẽ về nước làm nghiên cứu sinh
- Con xong rồi hả, Lê?
Mẹ Chí ở dưới ngước nhìn lên hỏi, Diệp Lê theo lễ gật đầu một cái đáp lại:
- Con về đây, thưa dì.
Mẹ Chí đứng lại ngăn cản:
- Từ từ rồi về, dì mới nấu cơm xong, con ở lại ăn luôn đi.
- Thôi ạ, con về ăn với nhà luôn.
Mẹ Chí bị từ chối, vẻ mặt tỏ ra đau lòng:
- Dì đã bỏ công nấu thật nhiều cho con ăn, nhưng con muốn về thì thôi vậy.
Diệp Lê có điểm yếu lớn nhất là rất dễ mềm lòng, đặc biệt là phụ nữ. Cậu không thích con gái, nhưng cứ hễ thấy nước mắt của họ thì liền tan ra:
- Vậy thì con ở lại ăn phụ dì, để con nói trước cho mẹ đã.
Mẹ Chí được thoã mãn liền lật mặt tươi cười rạng rỡ:
- Khỏi lo, dì nói cho mẹ con biết trước rồi, nên hôm nay cứ ở nhà dì nhé.
Diệp Lê:... Dạ.
Mẹ Chí kéo tay Diệp Lê đi vào phòng ăn, trên bàn bầy đủ món, Diệp Lê phụ bà lấy chén cơm, hơi thắc mắc hỏi:
- Chí Minh không xuống ăn ạ?
Mẹ Chí xới cơm đưa cho Diệp Lê, thở dài một hơi:
- Thằng bé đó tính càng ngày càng giống bố nó, nếu mà không muốn thì có gọi rát cả họng cũng không xuống ăn.
Diệp Lê chậm rãi ăn vài hột cơm, có phải là tại vì mình mà cậu ta mới không muốn xuống? Hơi ngẩn ngơ thì bị mẹ Chí cắt ngang:
- Con đừng để ý tới nó, cái nhà này tính ai cũng như nhau. Đôi lúc,dì chỉ muốn có ai để trò chuyện cùng, thật may mà con tới, ăn thêm cái này đi.
Diệp Lê gắp thêm vài miếng thịt, ngồi nghe mẹ Chí tâm sự:
- Con thật đó, sao lâu rồi không ghé chơi, từ khi Chí Quang đi là dì không thấy mặt con đâu cả.
- Chắc do con hơi bận.
Mẹ Chí uống cốc nước rồi đập bàn một cái:
- Đừng giấu dì, là do Chí Minh phải không? Càng ngày càng tệ, chỉ vì vài chuyện bé bé thời mặc bỉm mà nó lạnh nhạt với con tới giờ, phải không?
Diệp Lê như mắc nghẹn, liên tục lắc đầu phủ nhận:
- Khụ, dì à, không có chuyện đó đâu.
- Thế sao con không tới?
Diệp Lê uống hết một hơi ly nước, giải nghẹn cậu mới nói:
- Con bận thật mà.
Mẹ Chí " xì" một cái:
- Dì muốn có thêm đứa nữa ghê, chắc con không nhớ, khi nhỏ hai đứa đáng yêu như thế nào đâu.
Diệp Lê nhớ sao không, bản năng của cậu rất mạnh mẽ, chỉ một chút gợi ý nho nhỏ liền thức tỉnh. Vì vậy, mỗi lần gặp Chí Minh, cảm giác thôi thúc muốn tới gần không kìm được:
- Dễ thương lắm sao ạ?
Mẹ Chí như nhớ tới hồi ức đẹp đẽ nào đó, cười vui vẻ:
- Rất dễ thương, còn nhớ mỗi lần con gặp Chí Minh là không ngừng tè dầm dính vào nó, hại Chí Minh phải đi thay áo quần cả mấy lần.
Diệp Lê suýt phụt cả nước, chuyện xấu hổ như vậy sao cậu không nhớ chút nào, thì ra bản năng này bắt đầu từ nhỏ rồi:
- Dì, chuyện lâu rồi mà.
- Sao lâu được, dì còn có thể kể rõ từng thứ luôn nhé. Như con hay nắm tóc Chí Minh khi thằng bé để ý đứa khác nè, hay mỗi lần nhân lúc nó ngủ sẽ kiếm chỗ bên cạnh ngủ chung... Nhiều không kể hết.
Diệp Lê bị đào lịch sử đen, mặt đỏ đến tận tai. Không ngờ, mình lại không có một chút liêm sỉ nào. Bảo sao cậu ấy càng ngày càng ghét mình:
- Con không nhớ luôn đó.
Mẹ Chí cười cười, sau đó liền mang theo chút buồn:
- Hai đứa từng bám nhau như thế, vậy mà Chí Minh lại chỉ vì chuyện đó mà không để ý tới con nữa. Lê, dì xin lỗi vì không lay chuyển được nó.
Diệp Lê nhớ tới vết sẹo ở chân của mình, lúc đó vì còn quá nhỏ, lại phải cứu thêm Chí Minh nặng gần bằng mình, cậu bám không chắc liền bị đá cứa vào chân, nhớ lại vẫn còn thấy ê ẩm:
- Không có gì đâu ạ! Con thấy giờ tụi con vẫn rất ổn.
Mẹ Chí mỉm cười, mang thêm nhiều tráng miệng ra, cả hai tiếp tục vừa xem phim vừa nói chuyện.
Chí Minh nghe ở dưới ồn ào, nhìn xem đồng hồ thì đã quá 12h, mẹ phải đi nghỉ trưa giờ này, sao lại ồn vậy?
Ngồi một chút thấy không chịu nổi, Chí Minh mang bộ mặt lạnh tanh đi xuống, mẹ Chí thấy con trai, ngạc nhiên hỏi:
- Con đói bụng rồi à?
Chí Minh nhìn hai nguyên nhân gây ồn đang bày là liệt đồ ăn vặt, nhấc nhẹ mày hỏi:
- Sao cậu còn ở đây?
Diệp Lê bị hỏi như vậy, luống cuống không biết nói sao, xảm giác như bị bắt một chuyện vô cùng xấu hổ, mẹ Chị thì khác:
- Là mẹ giữ Lê ở lại đó, hiện tại Lê là khách của mẹ, con đói bụng thì đi ăn đi, để mẹ với Lê xem phim.
Chí Minh biết tính khí mẹ mình, cũng không nói thêm gì, định lên lại phòng thì mẹ Chí chợt hỏi:
- Đúng rồi, hồi nãy anh con muốn nói gì với con thế? Lê, con cũng có nghe phải không?
Diệp Lê lúng túng nãy giờ, nhờ có mẹ Chí ra tay thì thả lỏng hơn, nhưng cậu không trả lời, để cho Chí Minh nói trước. Chí Quay người lại, nói:
- Anh ấy bảo sẽ về nước làm nghiên cứu sinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.