Chương 31
Anllin2002
15/01/2024
Đại Huy vừa thút thít, trên đầu vẫn đội áo khoác của Diệp Lê vừa nức nở vừa kể:
- Mẹ tao cùng đường phải vào làm nhân viên cho hộp đêm ASTA, chỗ đó vừa kín tiếng lương vừa cao nên dù có cực vẫn duy trì sống được. Nhưng bà bị lũ người trong đó lôi kéo, cả tháng nay không ngừng xài tiền, tao đi theo mới phát hiện là bà chơi thuốc đến nghiện, phải có tiền mới mua được thứ đó, lúc tao biết thì bà đã vay của bọn đường ray rồi…
Diệp Lê trầm mặc, ASTA, club xa hoa bậc nhất thành phố, những con người nằm ở dưới màn đêm xã hội, nếu nhìn được một chút ánh sáng sẽ không ngừng khao khát mà với lấy, mẹ Đại Huy có lẽ vì đã quá cực khổ nên bị hấp dẫn bởi thứ hào quang đó cũng là lẽ đương nhiên:
- Nợ nhiều lắm không?
- Cả nợ lẫn lại là hơn 200 triệu.
Đoán chừng phần lớn là lãi, Diệp Lê biết bọn đường ray thông qua lũ côn đồ khu đất hoang. Nếu lũ côn đồ ở khu đất hoang là chuột thì lũ đường ray chẳng khác gì là rắn rết. Là một đường dây của một băng đảng chính hiệu, sở dĩ cảnh sát không làm được gì chúng, vì trên cơ của chúng chính là một bang ngầm xã hội đen chính hiệu, quyền lực rất lớn, không dễ đụng vào, cũng không dễ gì tìm được bằng chứng. Bố cậu từng dặn rất nhiều lần, tuyết đối không được dính tới chúng, mặc dù cậu không hiểu tại sao bố lại nói thế:
- Giờ mày tính làm gì, cũng không thể ở mãi trong bệnh viện.
Đại Huy trút được tâm sự, cũng vơi đi chút đau buồn, tuy mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng giọng điệu đã bình tĩnh trở lại:
- Trốn được ngày nào hay ngày đó, tao sẽ đi làm kiếm tiền, nợ mấy cũng trả được thôi. Nhưng bà tao thì …
Diệp Lê biết việc này mình cũng không thể giúp được, dù sao cậu vẫn còn là học sinh, cũng không thể đào gan đào phổi giúp bạn trả nợ được:
- Bà mày để tao phụ giúp, ngã nào mày cũng phải đi làm trả nợ, tao chỉ có thể thay mày chăm nom bà mày lúc bận rộn thôi.
Đại Huy từ trong áo ló ra nhìn Diệp Lê, không còn vẻ khách khí nữa thay vào đó là sự cảm ơn. Có lẽ vì sự thẳng thắng của Diệp Lê làm cậu ta bớt mặc cảm, không phải là lời an ủi hay động viên, cũng không bảo cậu ta sao không tìm mẹ trả nợ, chỉ im lặng để cậu ta quyết định:
- Ừm, Lão Lý hỏi tao sao mày không đi học.
- Học gì nữa, cũng không có tiền mà học.
Diệp Lê thở dài sau đó vỗ vào lưng Đại Huy một cái thật mạnh:
- Lão Lý mà quan tâm tới học phí thì học sinh của lão phải đông đến mức không cần hai tụi mày rồi. Mày cứ đi đi, chỉ cần mày dọn dẹp nấu cơm cho Lão thì Lão bao ăn bao học luôn.
- Nhưng cũng không thể như thế mãi được.
- Sao không, Châu Châu vì mày bỏ ăn bao nhiêu bữa rồi.
Đại Huy im lặng, toang suy nghĩ một lúc thì Diệp Lê đứng lên, định đi về, nhưng trước khi quay người lại thì Đại Huy nhắc nhở:
- Mày đừng nói ai chuyện này nhé!
- Chuyện gì? Chuyện mày khóc nhè ướt hết cả áo tao?
Đại Huy sững sốt một chút rồi mỉm cười định lấy áo trả thì Diệp Lê từ chối:
- Mày giữ đi, vài bữa tao sẽ tới lấy.
- Để tao giặt rồi trả cho mày.
Đại Huy không thắc mắc tại sao Diệp Lê không chịu lấy lại áo, vì cậu ta biết không phải Diệp Lê ngại bẩn mà là sợ cậu ta lạnh, ban đêm ở bệnh viện thật sự rất lạnh.
Lúc về lại phòng người thăm hỏi cũng vơi bớt, chỉ còn vài người cùng với bệnh nhân, Chu Lâm đang trò chuyện với bà Đại, thấy Diệp Lê liền vui vẻ:
- Hai cậu về rồi à!
Đại Huy đi tới đắp chăn cho bà rồi tạm biệt Diệp Lê với Chu Lâm. Khi hai người vừa ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối đen rồi, Diệp Lê nhìn điện thoại đã hơn 10h đêm, áy náy xin lỗi Chu Lâm:
- Cậu chắc giờ này về không sao chứ?
Chu Lâm lắc đầu:
- Mình cũng hay đi học tới giờ này nên sẽ ổn thôi.
Diệp Lê vẫn hơi lo lắng, là lỗi cậu khi đã lôi kéo Chu Lâm:
- Hiện tại trễ quá, tao không thể đãi mày ăn được, hẹn khi khác nhé. Tao cũng đã đặt xe rồi, mày đợi chút.
Không lâu sau, xe đã tới Chu Lâm cùng Diệp Lê lên xe, theo thói quen Diệp Lê muốn chở Chu Lâm về nhà cậu ta trước:
- Nhà mày ở đâu?
- Khu****.
Ồ, khu nhà giàu, nghe đâu con trai của ông chủ của bố cũng ở khu đó. Tài xế nghe tên nhà liền đã biết, nhưng cũng không tọc mạch, lặng lẽ lái xe đi. Trên đường về Diệp Lê nghe Chu Lâm kể cuộc hội thoại giữa cậu ta và Đại Huy, còn khoe là sẽ được bà Đại móc tặng cho một đôi găng tay khi nào bà khoẻ lại. Diệp Lê cứ nghe, lúc tới một chỗ thì phát hiện gì đó liền ra hiệu tại xế dừng xe lại, Chu Lâm tpf mò không biết Diệp Lê làm gì, chỉ thấy cậu đi tới quầy hạt dẻ ngọt mua liền ba bịch lớn. Lên xe liền đưa cho Chu Lâm một bịch:
- Này, ăn đỡ cái này nhé, còn nóng, ăn ngon lắm đó.
Chu Lâm bỡ ngỡ cầm thứ nóng hổi đang toả mùi thơm mà lặng lẽ nhìn, thấy cậu ta thất thần Diệp Lê tưởng cậu ta không thích ăn, liền lấy một hạt ở bịch của mình tách ra đưa cho Chu Lâm:
- Mày đừng thấy nó xấu mà tưởng nó không ngon, mẹ tao mỗi lần tức giận nhưng chỉ nhìn thấy thứ này thôi liền hoá thành bọt biển, thức cả đêm để ăn đấy. Này ăn thử đi.
Chu Lâm cầm hạt dẻ đã tách ra, liếc nhìn Diệp Lê rồi bỏ vào miệng, vị bùi béo có chút ngọt nhanh chóng toả ra:
- Ngon quá.
Diệp Lê mỉm cười, đắc ý:
- Đấy thấy chưa, cầm mà ăn, mà biết tách không đấy?
Diệp Lê bày cho Chu Lâm cách tách hạt, mùi hạt dẻ lan toả hết trong xe khiến tài xế cũng không nhịn được nuốt ực một miếng, Diệp Lê cũng không ích kỉ chia sẻ nửa túi của mình cho tài xế rồi cùng Chu Lâm ăn nửa túi còn lại.
- Mẹ tao cùng đường phải vào làm nhân viên cho hộp đêm ASTA, chỗ đó vừa kín tiếng lương vừa cao nên dù có cực vẫn duy trì sống được. Nhưng bà bị lũ người trong đó lôi kéo, cả tháng nay không ngừng xài tiền, tao đi theo mới phát hiện là bà chơi thuốc đến nghiện, phải có tiền mới mua được thứ đó, lúc tao biết thì bà đã vay của bọn đường ray rồi…
Diệp Lê trầm mặc, ASTA, club xa hoa bậc nhất thành phố, những con người nằm ở dưới màn đêm xã hội, nếu nhìn được một chút ánh sáng sẽ không ngừng khao khát mà với lấy, mẹ Đại Huy có lẽ vì đã quá cực khổ nên bị hấp dẫn bởi thứ hào quang đó cũng là lẽ đương nhiên:
- Nợ nhiều lắm không?
- Cả nợ lẫn lại là hơn 200 triệu.
Đoán chừng phần lớn là lãi, Diệp Lê biết bọn đường ray thông qua lũ côn đồ khu đất hoang. Nếu lũ côn đồ ở khu đất hoang là chuột thì lũ đường ray chẳng khác gì là rắn rết. Là một đường dây của một băng đảng chính hiệu, sở dĩ cảnh sát không làm được gì chúng, vì trên cơ của chúng chính là một bang ngầm xã hội đen chính hiệu, quyền lực rất lớn, không dễ đụng vào, cũng không dễ gì tìm được bằng chứng. Bố cậu từng dặn rất nhiều lần, tuyết đối không được dính tới chúng, mặc dù cậu không hiểu tại sao bố lại nói thế:
- Giờ mày tính làm gì, cũng không thể ở mãi trong bệnh viện.
Đại Huy trút được tâm sự, cũng vơi đi chút đau buồn, tuy mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng giọng điệu đã bình tĩnh trở lại:
- Trốn được ngày nào hay ngày đó, tao sẽ đi làm kiếm tiền, nợ mấy cũng trả được thôi. Nhưng bà tao thì …
Diệp Lê biết việc này mình cũng không thể giúp được, dù sao cậu vẫn còn là học sinh, cũng không thể đào gan đào phổi giúp bạn trả nợ được:
- Bà mày để tao phụ giúp, ngã nào mày cũng phải đi làm trả nợ, tao chỉ có thể thay mày chăm nom bà mày lúc bận rộn thôi.
Đại Huy từ trong áo ló ra nhìn Diệp Lê, không còn vẻ khách khí nữa thay vào đó là sự cảm ơn. Có lẽ vì sự thẳng thắng của Diệp Lê làm cậu ta bớt mặc cảm, không phải là lời an ủi hay động viên, cũng không bảo cậu ta sao không tìm mẹ trả nợ, chỉ im lặng để cậu ta quyết định:
- Ừm, Lão Lý hỏi tao sao mày không đi học.
- Học gì nữa, cũng không có tiền mà học.
Diệp Lê thở dài sau đó vỗ vào lưng Đại Huy một cái thật mạnh:
- Lão Lý mà quan tâm tới học phí thì học sinh của lão phải đông đến mức không cần hai tụi mày rồi. Mày cứ đi đi, chỉ cần mày dọn dẹp nấu cơm cho Lão thì Lão bao ăn bao học luôn.
- Nhưng cũng không thể như thế mãi được.
- Sao không, Châu Châu vì mày bỏ ăn bao nhiêu bữa rồi.
Đại Huy im lặng, toang suy nghĩ một lúc thì Diệp Lê đứng lên, định đi về, nhưng trước khi quay người lại thì Đại Huy nhắc nhở:
- Mày đừng nói ai chuyện này nhé!
- Chuyện gì? Chuyện mày khóc nhè ướt hết cả áo tao?
Đại Huy sững sốt một chút rồi mỉm cười định lấy áo trả thì Diệp Lê từ chối:
- Mày giữ đi, vài bữa tao sẽ tới lấy.
- Để tao giặt rồi trả cho mày.
Đại Huy không thắc mắc tại sao Diệp Lê không chịu lấy lại áo, vì cậu ta biết không phải Diệp Lê ngại bẩn mà là sợ cậu ta lạnh, ban đêm ở bệnh viện thật sự rất lạnh.
Lúc về lại phòng người thăm hỏi cũng vơi bớt, chỉ còn vài người cùng với bệnh nhân, Chu Lâm đang trò chuyện với bà Đại, thấy Diệp Lê liền vui vẻ:
- Hai cậu về rồi à!
Đại Huy đi tới đắp chăn cho bà rồi tạm biệt Diệp Lê với Chu Lâm. Khi hai người vừa ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối đen rồi, Diệp Lê nhìn điện thoại đã hơn 10h đêm, áy náy xin lỗi Chu Lâm:
- Cậu chắc giờ này về không sao chứ?
Chu Lâm lắc đầu:
- Mình cũng hay đi học tới giờ này nên sẽ ổn thôi.
Diệp Lê vẫn hơi lo lắng, là lỗi cậu khi đã lôi kéo Chu Lâm:
- Hiện tại trễ quá, tao không thể đãi mày ăn được, hẹn khi khác nhé. Tao cũng đã đặt xe rồi, mày đợi chút.
Không lâu sau, xe đã tới Chu Lâm cùng Diệp Lê lên xe, theo thói quen Diệp Lê muốn chở Chu Lâm về nhà cậu ta trước:
- Nhà mày ở đâu?
- Khu****.
Ồ, khu nhà giàu, nghe đâu con trai của ông chủ của bố cũng ở khu đó. Tài xế nghe tên nhà liền đã biết, nhưng cũng không tọc mạch, lặng lẽ lái xe đi. Trên đường về Diệp Lê nghe Chu Lâm kể cuộc hội thoại giữa cậu ta và Đại Huy, còn khoe là sẽ được bà Đại móc tặng cho một đôi găng tay khi nào bà khoẻ lại. Diệp Lê cứ nghe, lúc tới một chỗ thì phát hiện gì đó liền ra hiệu tại xế dừng xe lại, Chu Lâm tpf mò không biết Diệp Lê làm gì, chỉ thấy cậu đi tới quầy hạt dẻ ngọt mua liền ba bịch lớn. Lên xe liền đưa cho Chu Lâm một bịch:
- Này, ăn đỡ cái này nhé, còn nóng, ăn ngon lắm đó.
Chu Lâm bỡ ngỡ cầm thứ nóng hổi đang toả mùi thơm mà lặng lẽ nhìn, thấy cậu ta thất thần Diệp Lê tưởng cậu ta không thích ăn, liền lấy một hạt ở bịch của mình tách ra đưa cho Chu Lâm:
- Mày đừng thấy nó xấu mà tưởng nó không ngon, mẹ tao mỗi lần tức giận nhưng chỉ nhìn thấy thứ này thôi liền hoá thành bọt biển, thức cả đêm để ăn đấy. Này ăn thử đi.
Chu Lâm cầm hạt dẻ đã tách ra, liếc nhìn Diệp Lê rồi bỏ vào miệng, vị bùi béo có chút ngọt nhanh chóng toả ra:
- Ngon quá.
Diệp Lê mỉm cười, đắc ý:
- Đấy thấy chưa, cầm mà ăn, mà biết tách không đấy?
Diệp Lê bày cho Chu Lâm cách tách hạt, mùi hạt dẻ lan toả hết trong xe khiến tài xế cũng không nhịn được nuốt ực một miếng, Diệp Lê cũng không ích kỉ chia sẻ nửa túi của mình cho tài xế rồi cùng Chu Lâm ăn nửa túi còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.