Chương 6
Anllin2002
15/01/2024
Chỉ vì đánh võ cả đêm, hậu quả là Diệp Lê sáng nay dậy muộn:
- Lê!!! Con dậy ngay cho mẹ!!!
Giọng mẹ Diệp vang đến mức khiến chồng bà đang uống cà phê suýt nữa phun ra:
- Em yêu, Lê nhà ta đang dậy mà, em ăn sáng đi.
Mẹ Lê thở dài cằn nhằn:
- Thằng bé ngày càng đi xuống, anh lo dạy lại con cho em đi, đừng suốt ngày đi uống nữa.
Ông Diệp có cảm giác nguy cơ mọi chuyện sẽ lái sang mình nhanh chóng nói:
- Em nói đúng, anh sẽ bảo nó một trận.
Diệp Lê thay áo quần chạy xuống phòng bếp, nghe đồng đội mình sắp phản bội:
- Mẹ, con trễ rồi nên đi đây.
- Ăn sáng đã.
- Con ăn ở trường được rồi ạ.
Cậu không muốn vừa ăn vừa bị nhằn đâu, bố sợ mẹ như thế ngã nào cũng bị mắng cả bữa. Diệp Lê nhanh chóng chạy ra cửa, xui xẻo quá, hôm nay tiết đầu lại là tiết Văn học. Diệp Lê môn nào cũng kém, nhưng kém nhất lại là môn này, để không bị ở lại cậu đã cố gắng chuyên cần biết bao nhiêu. Lần này, đành phải đi lối tắt, Diệp Lê nhún chân nhảy lên thành cửa rồi nhảy xa qua vách tường đáp xuống một con đường vắng. Lối này khá ít người đi nên cũng sẽ không lo ai để ý. Đang chạy, Diệp Lê nghe đâu đó tiếng khóc:
- Cứu với!!!
***, Diệp Lê chửi thề, sao đúng lúc thế? Dù trễ cũng không thể lơ đi được, Diệp Lê liền đi theo nơi phát ra tiếng. Là một bé gái đang cùng một con chó đang bị một con chó khác tấn công, đứa bé hoảng sợ đến mức ngồi bệt xuống đất:
- Anh hai, cứu em với. Huhu..
Con chó nhỏ của cô bé cũng bị doạ sợ, núp trong lòng. Con chó hung dữ được đà lấn tới, Diệp Lê thấy nguy hiểm liền lấy giày của mình ném tới. Con chó bị giày ném trúng, đau kêu lên thất thanh, toang định tới cắn người ném. Diệp Lê lại tiếp tục ném chiếc còn lại thật mạnh, nếu nó không chạy, cậu không ngại cho nó một cước đâu. Quả thật, chiếc thứ hai và với vẻ mặt không sợ của Diệp Lê đã hù đến nó, cong đuôi chạy đi. Diệp Lê thấy nó chạy, nhẹ nhõm mà thở. 1 chiếc đã bii con chó đó tha đi rồi, chiếc còn lại cũng không mang được, Diệp Lê đành tới nhặt nó:
- Cảm ơn anh trai.
- Gâu!!
Diệp Lê nhìn con bé với chiếc đầm xinh xắn:
- Em ở đâu tới?
Con bé mờ mịt khóc:
- Em không biết, Gâu Gâu kéo em tới đây.
- Gâu, gâu..
Một người một chó đi lạc hả trời?:
- Em có nhờ nhà mình ở đâu hay là số điện thoại không?
Bây giờ cậu đang rất là gấp, trễ quá rồi. Con bé cứ lắc đầu, hết cách rồi, đành dẫn nó tới đồn cảnh sát thôi. Mà hơi mệt, đồn cảnh sát trái tuyến với đường đến trường, đồng nghĩa với việc là phải đi xa hơn một đoạn dài:
- Em sợ người lạ không? Không anh dẫn em tới chỗ cảnh sát nhé.
Con bé nhìn Diệp Lê với cặp mắt tròn đầy nước, gật đầu. Diệp Lê dắt tay nó, tranh thủ mua cho con bé và mình hai cái bánh cùng với sữa, không quên cho con chó một phần. Cả ba vừa đi vừa nói chuyện:
- Làm sao em lạc tới đây hay vậy, nhà không thuộc khu này sao?
- Em không biết, em đi theo mẹ và Gâu Gâu, rồi bị Gâu Gâu kéo tới đây.
- Mẹ em sẽ lo cho em lắm. Nhanh lên nào, anh bế em đi.
- Dạ.
Diệp Lê bế bé gái:
- Em không sợ anh bắt em sao?
Con bé lắc đầu, nở nụ cười rạng rỡ:
- Không đâu, anh em nói người đẹp không phải là người xấu.
- Anh đẹp?
- Đẹp ạ.
Diệp Lê bị nó nịnh mà cười theo, tới nơi, Diệp Lê làm tường trình và đưa số mình cho cảnh sát:
- Đây là số cháu, có chuyện gì chú hãy liên lạc cho cháu nhé.
- Ừm, chú sẽ nhanh chóng tìm mẹ con bé.
Bé gái thấy Diệp Lê gần đi, mếu máo khóc:
- Anh đừng đi, ở lại với em đi mà.
Diệp Lê hơi mủi lòng, xoa đầu nó:
- Ngoan, giờ anh phải đi học. Em đứng lại đây, mẹ sẽ tới nhanh thôi.
Nói xong đưa cho nó bịch kẹo mới mua để dỗ, xong xuôi rồi mới chạy thật nhanh tới trường. Sơ sơ cũng biết mình trễ ngang tiết thứ 2 luôn rồi. Đúng là hoạ vô đơn chí, tới nơi thì thầy giám thị đang đứng canh sẵn ở cửa, biết bản thân không thể để bị bắt được, Diệp Lê chỉ đành chọn cách cuối cùng, trèo tường. Vách tường cửa trường trung học H quả là ác mộng đối với học sinh. Để đề phòng trốn học, tường được xây ngang 2m, năm nào cũng phải kiểm tra sửa chữa để tránh có lỗ chó hay là bị nức. Với chiều cao này thì quả thật là leo không hề dễ vì vậy hiếm khi giám thị kiểm tra ở nơi đây, nhưng Diệp Lê là ai cơ chứ. Cậu đã lập kỉ lục nhảy cao ở đại hội, nên bức tường 2m bằng phẳng này quả thật không thành vấn đề. Để thuận tiện, Diệp Lê đã kê một cục đá lớn để làm bậc nhảy, và sau đó bám chặc vách để trèo qua. Lúc vừa nhảy xuống thì bắt gặp một giọng nói:
- Giỏi quá! 100 điểm.
- Lê!!! Con dậy ngay cho mẹ!!!
Giọng mẹ Diệp vang đến mức khiến chồng bà đang uống cà phê suýt nữa phun ra:
- Em yêu, Lê nhà ta đang dậy mà, em ăn sáng đi.
Mẹ Lê thở dài cằn nhằn:
- Thằng bé ngày càng đi xuống, anh lo dạy lại con cho em đi, đừng suốt ngày đi uống nữa.
Ông Diệp có cảm giác nguy cơ mọi chuyện sẽ lái sang mình nhanh chóng nói:
- Em nói đúng, anh sẽ bảo nó một trận.
Diệp Lê thay áo quần chạy xuống phòng bếp, nghe đồng đội mình sắp phản bội:
- Mẹ, con trễ rồi nên đi đây.
- Ăn sáng đã.
- Con ăn ở trường được rồi ạ.
Cậu không muốn vừa ăn vừa bị nhằn đâu, bố sợ mẹ như thế ngã nào cũng bị mắng cả bữa. Diệp Lê nhanh chóng chạy ra cửa, xui xẻo quá, hôm nay tiết đầu lại là tiết Văn học. Diệp Lê môn nào cũng kém, nhưng kém nhất lại là môn này, để không bị ở lại cậu đã cố gắng chuyên cần biết bao nhiêu. Lần này, đành phải đi lối tắt, Diệp Lê nhún chân nhảy lên thành cửa rồi nhảy xa qua vách tường đáp xuống một con đường vắng. Lối này khá ít người đi nên cũng sẽ không lo ai để ý. Đang chạy, Diệp Lê nghe đâu đó tiếng khóc:
- Cứu với!!!
***, Diệp Lê chửi thề, sao đúng lúc thế? Dù trễ cũng không thể lơ đi được, Diệp Lê liền đi theo nơi phát ra tiếng. Là một bé gái đang cùng một con chó đang bị một con chó khác tấn công, đứa bé hoảng sợ đến mức ngồi bệt xuống đất:
- Anh hai, cứu em với. Huhu..
Con chó nhỏ của cô bé cũng bị doạ sợ, núp trong lòng. Con chó hung dữ được đà lấn tới, Diệp Lê thấy nguy hiểm liền lấy giày của mình ném tới. Con chó bị giày ném trúng, đau kêu lên thất thanh, toang định tới cắn người ném. Diệp Lê lại tiếp tục ném chiếc còn lại thật mạnh, nếu nó không chạy, cậu không ngại cho nó một cước đâu. Quả thật, chiếc thứ hai và với vẻ mặt không sợ của Diệp Lê đã hù đến nó, cong đuôi chạy đi. Diệp Lê thấy nó chạy, nhẹ nhõm mà thở. 1 chiếc đã bii con chó đó tha đi rồi, chiếc còn lại cũng không mang được, Diệp Lê đành tới nhặt nó:
- Cảm ơn anh trai.
- Gâu!!
Diệp Lê nhìn con bé với chiếc đầm xinh xắn:
- Em ở đâu tới?
Con bé mờ mịt khóc:
- Em không biết, Gâu Gâu kéo em tới đây.
- Gâu, gâu..
Một người một chó đi lạc hả trời?:
- Em có nhờ nhà mình ở đâu hay là số điện thoại không?
Bây giờ cậu đang rất là gấp, trễ quá rồi. Con bé cứ lắc đầu, hết cách rồi, đành dẫn nó tới đồn cảnh sát thôi. Mà hơi mệt, đồn cảnh sát trái tuyến với đường đến trường, đồng nghĩa với việc là phải đi xa hơn một đoạn dài:
- Em sợ người lạ không? Không anh dẫn em tới chỗ cảnh sát nhé.
Con bé nhìn Diệp Lê với cặp mắt tròn đầy nước, gật đầu. Diệp Lê dắt tay nó, tranh thủ mua cho con bé và mình hai cái bánh cùng với sữa, không quên cho con chó một phần. Cả ba vừa đi vừa nói chuyện:
- Làm sao em lạc tới đây hay vậy, nhà không thuộc khu này sao?
- Em không biết, em đi theo mẹ và Gâu Gâu, rồi bị Gâu Gâu kéo tới đây.
- Mẹ em sẽ lo cho em lắm. Nhanh lên nào, anh bế em đi.
- Dạ.
Diệp Lê bế bé gái:
- Em không sợ anh bắt em sao?
Con bé lắc đầu, nở nụ cười rạng rỡ:
- Không đâu, anh em nói người đẹp không phải là người xấu.
- Anh đẹp?
- Đẹp ạ.
Diệp Lê bị nó nịnh mà cười theo, tới nơi, Diệp Lê làm tường trình và đưa số mình cho cảnh sát:
- Đây là số cháu, có chuyện gì chú hãy liên lạc cho cháu nhé.
- Ừm, chú sẽ nhanh chóng tìm mẹ con bé.
Bé gái thấy Diệp Lê gần đi, mếu máo khóc:
- Anh đừng đi, ở lại với em đi mà.
Diệp Lê hơi mủi lòng, xoa đầu nó:
- Ngoan, giờ anh phải đi học. Em đứng lại đây, mẹ sẽ tới nhanh thôi.
Nói xong đưa cho nó bịch kẹo mới mua để dỗ, xong xuôi rồi mới chạy thật nhanh tới trường. Sơ sơ cũng biết mình trễ ngang tiết thứ 2 luôn rồi. Đúng là hoạ vô đơn chí, tới nơi thì thầy giám thị đang đứng canh sẵn ở cửa, biết bản thân không thể để bị bắt được, Diệp Lê chỉ đành chọn cách cuối cùng, trèo tường. Vách tường cửa trường trung học H quả là ác mộng đối với học sinh. Để đề phòng trốn học, tường được xây ngang 2m, năm nào cũng phải kiểm tra sửa chữa để tránh có lỗ chó hay là bị nức. Với chiều cao này thì quả thật là leo không hề dễ vì vậy hiếm khi giám thị kiểm tra ở nơi đây, nhưng Diệp Lê là ai cơ chứ. Cậu đã lập kỉ lục nhảy cao ở đại hội, nên bức tường 2m bằng phẳng này quả thật không thành vấn đề. Để thuận tiện, Diệp Lê đã kê một cục đá lớn để làm bậc nhảy, và sau đó bám chặc vách để trèo qua. Lúc vừa nhảy xuống thì bắt gặp một giọng nói:
- Giỏi quá! 100 điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.