Chương 109: Lươn thành tinh
Long bất bại
30/06/2022
Chỉ là sau khi trêu chọc một hồi, Mục Long cảm thấy thật vô nghĩa, cho nên, hắn không thèm để ý đến người kia nữa, hắn nhìn ra được, người đàn ông mặc áo vàng kia mới là chủ.
“Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện nhìn chằm chằm Mục Long, lồng ngực phập phồng, đơn giản giới thiệu một câu, mấy chữ “Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà” được nói vô cùng vang dội, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Long cũng mang theo sự đối chọi gay gắt.
“Ha ha…”
Vốn dĩ, khi nghe được mấy chữ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, hắn cảm thấy đáy lòng có chút rung động, thế nhưng khi nghe đến hai chữ cuối cùng, Mục Long không thể nào nhịn được nữa, không phúc hậu bật cười.
Mục Long lần nữa đáng giá Hoàng Thiện, hắn nhìn từ đầu đến chân người nọ, rồi mở miệng nói: “Thấy các hạ một thân áo vàng, khí chất hiên ngang, thanh tú phi phàm, thì ra là lươn thành tinh, trong Tiêu Dao Thần Tông này cũng có đệ tử Yêu tộc sao?”
*Thiện đồng âm với từ con lươn.
Vốn dĩ Hoàng Thiện còn tưởng rằng Mục Long đang khen hắn ta, nhưng khi nghe đến chỗ “lươn thành tinh”, sắc mặt Hoàng Thiện nháy mắt tối sầm lại.
“Là Thiện trong thiện lương!”, Hoàng Thiện cố nén nỗi tức giận, nghiến răng nghiến lợi sửa lại.
“Ta biết, Hoàng Thiện, nhưng mà nghe vẫn có chút trơn tuột…”
“Ngươi…ngươi có ý gì?”, Hoàng Thiện nghe được những lời này thì trừng mắt nhìn Mục Long, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đã đứng ở ranh giới chuẩn bị bùng nổ.
“Khụ khụ, hết cách, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, được rồi, ngươi tìm ta có việc gì?”, Mục Long hỏi.
“Hừ, ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau căn mật thất này là của ta, ngươi có thể cút được rồi”, Hoàng Thiện khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục Long nhìn chằm chằm Hoàng Thiện, cười lạnh: “Nói như vậy, ngươi là muốn đến đây để hỏi tội ấy à?”
“Xem ra, ngươi vẫn có chút đầu óc, một khi đã như vậy thì ta cũng không ngại nói trắng ra, ngươi cũng biết, huynh trưởng của Giang Thiên Vũ là ai đúng không?”, Hoàng Thiện nghe xong thì cười lạnh, híp mắt hỏi Mục Long.
“Là ai, có phải là người nuôi lươn không?”, Mục Long ra vẻ đoán mò nói.
“Nói hươu nói vượn!”, Hoàng Thiện nghe thấy thì không bình tĩnh nổi nữa, thở hổn hển nói.
“Giang Thiên Vũ chính là đệ đệ của Giang Thiên Tứ, thiên kiêu của nội môn, Giang sư huynh từng dặn dò ta, muốn ta chăm sóc Giang Thiên Vũ, mà bây giờ, ngươi lại dám chặt đứt một tay của hắn ta trên Sinh Tử đài, sao ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được?”, Hoàng Thiện dùng ánh mắt uy hiếp đánh giá Mục Long.
Mục Long nghe xong thì lập tức bật cười, cười đến mức có chút bừa bãi.
“Theo như lời ngươi nói, đáng lẽ ra ta nên bị Giang Thiên Vũ chém chết trên Sinh Tử đài hay sao? Nếu như thật sự có suy nghĩ như thế thì ta đây không thể không hoài nghi, ngươi thực sự là lươn thành tinh, đầu óc không được trọn vẹn”.
“Hẳn là ngươi cũng biết, những lời này của ngươi là đang đùa với lửa!”, trong cơ thể Hoàng Thiện ẩn ẩn xuất hiện một cỗ khí tức nóng bỏng.
“Không, ngươi sai rồi, không phải là ta đùa với lửa, mà là…”, Mục Long nói đến đây thì bỗng nhiên nhỏ tiếng lại.
“Hửm?”, trên mặt ba người hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Lươn”, cuối cùng Mục Long phun ra hai chữ.
Rốt cuộc Hoàng Thiện cũng không nhịn được nữa, chân nguyên toàn thân giống như lửa cháy mãnh liệt, trực tiếp thiêu đốt bên ngoài cơ thể, dưới ánh đỏ chiếu rọi của Liệt Hỏa Chân Nguyên, khuôn mặt hắn ta càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ.
“Không biết sống chết, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân đánh bại được Giang Thiên Vũ thì có thể thoải mái hoành hành, không chút kiêng dè ở ngoại môn hay sao?”
“Hiện giờ, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ đứng thứ mười hai trên bảng Sơn Hà, làm sao có thể biết được sự khủng bố của mười vị trí đầu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, vì sao Hoàng Thiện ta lại được xếp thứ tám!”.
Cái tên Hoàng Thiện này cũng có tu vi Tích Cung cảnh, chân nguyên toàn thân nóng bỏng như lửa, dường như có thể thiêu đốt tất cả, vô cùng bá đạo, hung mãnh, Mục Long có cảm giác hắn ta còn mạnh hơn so với Giang Thiên Vũ kia vài phần.
“Dáng vẻ tức giận này của ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị nướng lươn sao?”, Mục Long lẳng lặng cảm nhận hơi thở chân nguyên nóng rực của Hoàng Thiện, không chút dao động nói.
“Vô liêm sỉ, ta giết ngươi!”
Hoàng Thiện tức giận gầm lên, hắn ta bay thẳng đến chỗ Mục Long, tung ra một quyền.
Hôm nay, vốn dĩ hắn ta muốn dạy cho Mục Long một bài học, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, hắn ta đã bị Mục Long liên tục đùa giỡn, đường đường là người đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, từ lúc tạo nên tên tuổi đến giờ, chưa có người nào dám nói chuyện như thế với hắn ta, Mục Long mới chỉ đứng thứ mười hai, còn chưa tiến vào mười vị trí đầu.
Thế nhưng, ngay khi Mục Long chuẩn bị đánh trả thì sâu trong Tụ Linh tháp bỗng nhiên truyền đến một âm thanh như có như không vang vọng.
“Trong Tụ Linh tháp, không được tranh đấu!”
Lời nói còn chưa dứt, tất cả sức mạnh đã bị tan biến vào hư vô, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hai người Mục Long và Hoàng Thiện cũng bị giam giữ tại chỗ, không thể nào động đậy.
Sau đó, trên hư không, một bóng hình từ từ xuất hiện, đôi chân giẫm lên hư không, từng bước bước tới.
Đó là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, thân hình mạnh mẽ, dũng mãnh, trên người không có chút sức mạnh dao động nào nhưng lại có thể đi lại tự nhiên, rõ ràng là một thân tu vi đã trở lại nguyên trạng, đạt đến trình độ siêu phàm.
“Hai người các ngươi dám tranh đấu bên trong Tụ Linh tháp, đã biết tội chưa?”, người đàn ông râu quai nón nói xong thì vung tay lên, sau đó, hai người khôi phục tự do.
Thấy vậy, trong mắt Mục Long có chút hoảng sợ, hắn biết rõ người trước mắt là cao nhân tiền bối, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Hoàng Thiện giành trước nói: “Tiền bối xem xét cho, là tên Mục Long này nói năng bừa bãi, liên tục dùng hai chữ “Hoàng Thiện” để làm nhục ta, đệ tử tức giận quá nên lúc nãy mới…”, Hoàng Thiện nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Mục Long.
“Ồ?”, người đàn ông nghe xong, dường như có chút hứng thú, ông ta nhìn Hoàng Thiện nhiều hơn, cười hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đệ tử là người xếp thứ tám trên bảng Sơn Hà của ngoại môn, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện cung kính nói.
“Tên của ngươi đã là Hoàng Thiện, vậy thì hai chữ “Hoàng Thiện” kia còn có thể vũ nhục ngươi như thế nào?”, người đàn ông râu quai nón hỏi.
“Ta…”, nhất thời, Hoàng Thiện không biết nên mở miệng như thế nào.
“Thôi, vốn dĩ, dựa theo quy định của Tụ Linh tháp, bổn tọa sẽ huỷ bỏ tu vi của các ngươi, trục xuất khỏi Tụ Linh tháp, cả đời cũng không được trở lại đây nữa, nhưng xét thấy hai người các ngươi đều là thiên tài khó gặp, lần này, bổn toạ sẽ không truy xét nữa”, người đàn ông râu quai nón vuốt râu, dáng vẻ bí hiểm.
“Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”, mấy người Mục Long nhanh chóng hành lễ.
“Thế nhưng nếu như có mâu thuẫn mà không giải quyết thì dễ dàng nảy sinh oán hận, chất chứa thành thù, bất lợi cho việc tu hành, vừa lúc bổn tọa nhàn rỗi không có gì làm, ta có một biện pháp để các ngươi phân cao thấp, không biết các ngươi có muốn thử hay không?”, người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, hỏi
“Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện nhìn chằm chằm Mục Long, lồng ngực phập phồng, đơn giản giới thiệu một câu, mấy chữ “Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà” được nói vô cùng vang dội, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Long cũng mang theo sự đối chọi gay gắt.
“Ha ha…”
Vốn dĩ, khi nghe được mấy chữ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, hắn cảm thấy đáy lòng có chút rung động, thế nhưng khi nghe đến hai chữ cuối cùng, Mục Long không thể nào nhịn được nữa, không phúc hậu bật cười.
Mục Long lần nữa đáng giá Hoàng Thiện, hắn nhìn từ đầu đến chân người nọ, rồi mở miệng nói: “Thấy các hạ một thân áo vàng, khí chất hiên ngang, thanh tú phi phàm, thì ra là lươn thành tinh, trong Tiêu Dao Thần Tông này cũng có đệ tử Yêu tộc sao?”
*Thiện đồng âm với từ con lươn.
Vốn dĩ Hoàng Thiện còn tưởng rằng Mục Long đang khen hắn ta, nhưng khi nghe đến chỗ “lươn thành tinh”, sắc mặt Hoàng Thiện nháy mắt tối sầm lại.
“Là Thiện trong thiện lương!”, Hoàng Thiện cố nén nỗi tức giận, nghiến răng nghiến lợi sửa lại.
“Ta biết, Hoàng Thiện, nhưng mà nghe vẫn có chút trơn tuột…”
“Ngươi…ngươi có ý gì?”, Hoàng Thiện nghe được những lời này thì trừng mắt nhìn Mục Long, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đã đứng ở ranh giới chuẩn bị bùng nổ.
“Khụ khụ, hết cách, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, được rồi, ngươi tìm ta có việc gì?”, Mục Long hỏi.
“Hừ, ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau căn mật thất này là của ta, ngươi có thể cút được rồi”, Hoàng Thiện khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục Long nhìn chằm chằm Hoàng Thiện, cười lạnh: “Nói như vậy, ngươi là muốn đến đây để hỏi tội ấy à?”
“Xem ra, ngươi vẫn có chút đầu óc, một khi đã như vậy thì ta cũng không ngại nói trắng ra, ngươi cũng biết, huynh trưởng của Giang Thiên Vũ là ai đúng không?”, Hoàng Thiện nghe xong thì cười lạnh, híp mắt hỏi Mục Long.
“Là ai, có phải là người nuôi lươn không?”, Mục Long ra vẻ đoán mò nói.
“Nói hươu nói vượn!”, Hoàng Thiện nghe thấy thì không bình tĩnh nổi nữa, thở hổn hển nói.
“Giang Thiên Vũ chính là đệ đệ của Giang Thiên Tứ, thiên kiêu của nội môn, Giang sư huynh từng dặn dò ta, muốn ta chăm sóc Giang Thiên Vũ, mà bây giờ, ngươi lại dám chặt đứt một tay của hắn ta trên Sinh Tử đài, sao ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được?”, Hoàng Thiện dùng ánh mắt uy hiếp đánh giá Mục Long.
Mục Long nghe xong thì lập tức bật cười, cười đến mức có chút bừa bãi.
“Theo như lời ngươi nói, đáng lẽ ra ta nên bị Giang Thiên Vũ chém chết trên Sinh Tử đài hay sao? Nếu như thật sự có suy nghĩ như thế thì ta đây không thể không hoài nghi, ngươi thực sự là lươn thành tinh, đầu óc không được trọn vẹn”.
“Hẳn là ngươi cũng biết, những lời này của ngươi là đang đùa với lửa!”, trong cơ thể Hoàng Thiện ẩn ẩn xuất hiện một cỗ khí tức nóng bỏng.
“Không, ngươi sai rồi, không phải là ta đùa với lửa, mà là…”, Mục Long nói đến đây thì bỗng nhiên nhỏ tiếng lại.
“Hửm?”, trên mặt ba người hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Lươn”, cuối cùng Mục Long phun ra hai chữ.
Rốt cuộc Hoàng Thiện cũng không nhịn được nữa, chân nguyên toàn thân giống như lửa cháy mãnh liệt, trực tiếp thiêu đốt bên ngoài cơ thể, dưới ánh đỏ chiếu rọi của Liệt Hỏa Chân Nguyên, khuôn mặt hắn ta càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ.
“Không biết sống chết, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân đánh bại được Giang Thiên Vũ thì có thể thoải mái hoành hành, không chút kiêng dè ở ngoại môn hay sao?”
“Hiện giờ, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ đứng thứ mười hai trên bảng Sơn Hà, làm sao có thể biết được sự khủng bố của mười vị trí đầu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, vì sao Hoàng Thiện ta lại được xếp thứ tám!”.
Cái tên Hoàng Thiện này cũng có tu vi Tích Cung cảnh, chân nguyên toàn thân nóng bỏng như lửa, dường như có thể thiêu đốt tất cả, vô cùng bá đạo, hung mãnh, Mục Long có cảm giác hắn ta còn mạnh hơn so với Giang Thiên Vũ kia vài phần.
“Dáng vẻ tức giận này của ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị nướng lươn sao?”, Mục Long lẳng lặng cảm nhận hơi thở chân nguyên nóng rực của Hoàng Thiện, không chút dao động nói.
“Vô liêm sỉ, ta giết ngươi!”
Hoàng Thiện tức giận gầm lên, hắn ta bay thẳng đến chỗ Mục Long, tung ra một quyền.
Hôm nay, vốn dĩ hắn ta muốn dạy cho Mục Long một bài học, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, hắn ta đã bị Mục Long liên tục đùa giỡn, đường đường là người đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, từ lúc tạo nên tên tuổi đến giờ, chưa có người nào dám nói chuyện như thế với hắn ta, Mục Long mới chỉ đứng thứ mười hai, còn chưa tiến vào mười vị trí đầu.
Thế nhưng, ngay khi Mục Long chuẩn bị đánh trả thì sâu trong Tụ Linh tháp bỗng nhiên truyền đến một âm thanh như có như không vang vọng.
“Trong Tụ Linh tháp, không được tranh đấu!”
Lời nói còn chưa dứt, tất cả sức mạnh đã bị tan biến vào hư vô, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hai người Mục Long và Hoàng Thiện cũng bị giam giữ tại chỗ, không thể nào động đậy.
Sau đó, trên hư không, một bóng hình từ từ xuất hiện, đôi chân giẫm lên hư không, từng bước bước tới.
Đó là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, thân hình mạnh mẽ, dũng mãnh, trên người không có chút sức mạnh dao động nào nhưng lại có thể đi lại tự nhiên, rõ ràng là một thân tu vi đã trở lại nguyên trạng, đạt đến trình độ siêu phàm.
“Hai người các ngươi dám tranh đấu bên trong Tụ Linh tháp, đã biết tội chưa?”, người đàn ông râu quai nón nói xong thì vung tay lên, sau đó, hai người khôi phục tự do.
Thấy vậy, trong mắt Mục Long có chút hoảng sợ, hắn biết rõ người trước mắt là cao nhân tiền bối, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Hoàng Thiện giành trước nói: “Tiền bối xem xét cho, là tên Mục Long này nói năng bừa bãi, liên tục dùng hai chữ “Hoàng Thiện” để làm nhục ta, đệ tử tức giận quá nên lúc nãy mới…”, Hoàng Thiện nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Mục Long.
“Ồ?”, người đàn ông nghe xong, dường như có chút hứng thú, ông ta nhìn Hoàng Thiện nhiều hơn, cười hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đệ tử là người xếp thứ tám trên bảng Sơn Hà của ngoại môn, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện cung kính nói.
“Tên của ngươi đã là Hoàng Thiện, vậy thì hai chữ “Hoàng Thiện” kia còn có thể vũ nhục ngươi như thế nào?”, người đàn ông râu quai nón hỏi.
“Ta…”, nhất thời, Hoàng Thiện không biết nên mở miệng như thế nào.
“Thôi, vốn dĩ, dựa theo quy định của Tụ Linh tháp, bổn tọa sẽ huỷ bỏ tu vi của các ngươi, trục xuất khỏi Tụ Linh tháp, cả đời cũng không được trở lại đây nữa, nhưng xét thấy hai người các ngươi đều là thiên tài khó gặp, lần này, bổn toạ sẽ không truy xét nữa”, người đàn ông râu quai nón vuốt râu, dáng vẻ bí hiểm.
“Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”, mấy người Mục Long nhanh chóng hành lễ.
“Thế nhưng nếu như có mâu thuẫn mà không giải quyết thì dễ dàng nảy sinh oán hận, chất chứa thành thù, bất lợi cho việc tu hành, vừa lúc bổn tọa nhàn rỗi không có gì làm, ta có một biện pháp để các ngươi phân cao thấp, không biết các ngươi có muốn thử hay không?”, người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.