Chương 108: Tiến vào Tụ Linh tháp
Long bất bại
30/06/2022
Mà một khi được ghi tên vào hai mươi vị trí đầu tiên trên bảng Sơn Hà, một tháng có thể nhận được ước chừng tám trăm viên Huyền Linh đan, đồng thời còn được vào Tụ Linh tháp ba lần mỗi tháng.
So ra, một tháng, đệ tử ngoại môn bình thường chỉ nhận được mười viên Huyền Linh đan, đây chính là sự chênh lệch.
“Mục Long, chúc mừng ngươi được ghi tên vào bảng Sơn Hà, đây là phần thưởng của ngươi!”, vị quản sự áo xanh có chút tò mò đánh giá Mục Long, sau đó đưa cho hắn Huyền Linh đan và một lệnh bài bằng ngọc.
“Tám trăm viên Huyền Linh đan, nhiều như vậy…”, Mục Long đếm sơ qua, trong lòng không khỏi chấn động, không ngờ được ghi tên vào bảng Sơn Hà còn có được ưu đãi đến mức này.
Huyền Linh đan có xuất xứ từ điện Đan Vương, một trong ba vương điện lớn, để luyện chế nó, người ta phải thu thập linh khí đất trời, dung hợp nhiều loại linh dược mới có thể luyện thành, dược lực thuần khiết mà dồi dào, là thứ đệ tử ngoại môn không thể thiếu khi tu luyện.
Về phần lệnh bài kia thì chính là chứng cứ để có thể tiến vào Tụ Linh tháp.
“Tuy rằng không thể giết chết cái tên Giang Thiên Vũ kia, nhưng có được ưu đãi này thì lên Sinh Tử đài một lần cũng thật đáng giá”, Mục Long nghĩ thầm, sau đó chắp tay nói lời cảm ơn: “Làm phiền quản sự đại nhân rồi”.
Vị quản sự áo xanh có tu vi Ngự Hồn cảnh, còn cao hơn so với vị quản sự lúc trước dẫn dắt Mục Long.
Nhìn thấy Mục Long cũng không có ngông cuồng như lời đồn, vị quản sự kia gật đầu nói: “Đây là bổn phận của ta, không cần khách khí”.
“Thế nhưng…”, quản sự nói xong thì nhìn xung quanh.
“Quản sự đại nhân không cần băn khoăn, cứ nói đi đừng ngại”, Mục Long cười.
“Vậy thì ta đây đành nói thẳng, chắc hẳn ngươi cũng biết Giang Thiên Vũ có một người huynh trưởng, tên là Giang Thiên Tứ, là nhân vật thiên tài của nội môn phải không?”
“Ồ?”, nghe vậy, dường như Mục Long nghĩ đến điều gì đó.
Quản sự lại tiếp: “Tuy rằng tông môn có quy định, trên Sinh Tử đài, sống chết dựa theo ý trời, sau này không được trả thù, nhưng bên trong tông môn, lòng người phức tạp, tranh đấu gay gắt, không ngừng tính toán lẫn nhau, nghĩ lại năm đó ta cũng giống như ngươi, tuổi trẻ cuồng nhiệt, một lòng muốn trở thành cường giả, đắc tội với rất nhiều người, cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại ngoại môn làm quản sự…”
“Tất cả những gì cần nói ta đã nói xong, cố gắng bảo vệ tốt bản thân”, quản sự nói xong thì thở dài, dường như là nhớ lại rất nhiều chuyện năm ấy, sau đó, ông ta xoay người rời đi, trên tấm lưng lộ ra chút cô đơn.
“Nhắc nhở của quản sự đại nhân, Mục Long ghi nhớ trong lòng”, Mục Long nhìn vào tấm lưng kia, lần thứ hai chắp tay nói.
“Giang Thiên Tứ sao? Thiên tài nội môn…”
“Người đời có câu nhiều rận thì không sợ bị cắn, ta đã sớm có ước hẹn ba tháng với Pháp Vương, bây giờ lại nhiều thêm một Giang Thiên Tứ thì tính là gì?”
“Kế hoạch lúc này vẫn là sớm ngày gia tăng thực lực của bản thân, thời gian ba tháng cũng không còn nhiều nữa…”, ánh mắt Mục Long loé lên, trong đó hiện ra một tia sáng sắc bén, hắn nắm chặt lấy lệnh bài Tụ Linh tháp.
Sau khi nói chuyện phiếm, cơm no rượu say với Kim Bá Thiên, Mục Long cũng không bị thắng lợi trước mắt làm cho choáng váng đầu óc, hắn trực tiếp đi đến Tụ Linh tháp, dự định khắc khổ tu hành.
Bên ngoài Tụ Linh tháp bao phủ một tầng sáng, đây chính là cấm chế hộ tháp, những người không có phận sự thì không thể ra vào, nhưng Mục Long có được lệnh bài thông hành Tụ Linh tháp, tất nhiên là có thể đi lại không chút trở ngại gì.
Sau khi tiến vào Tụ Linh tháp, Mục Long cảm thấy linh hồn thư thái, dường như là thoải mái đến từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Tụ Linh tháp này không hổ là tồn tại nối liền với linh mạch, khí tức linh lực bên trong đó nồng đậm hơn linh khí bên ngoài ngoại môn gấp mười lần!
Hơn nữa, đây mới chỉ là vừa bước vào mà thôi.
Tiếp đó, Mục Long đi sâu vào trong, tìm được một mất thất trống, hắn lấy lệnh bài ra mở cấm chế, dự định đi vào đó tu hành.
“Đứng lại!”
Ngay khi Mục Long sắp bước chân vào mật thất, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”, Mục Long quay đầu lại hỏi.
“Ngươi chính là cái tên Mục Long mà người bên ngoài đang bàn tán xôn xao sao?”
Nhóm người kia tổng cộng có ba người, cầm đầu là một người đàn ông mặc trang phục màu vàng, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt ẩn ẩn mang theo sát khí, giọng điệu vô cùng ngông cuồng, bá đạo.
Thế nhưng Mục Long chỉ thản nhiên liếc hắn ta, nói: “Không phải!”
“Nói bậy, rõ ràng ngươi chính là Mục Long, còn dám lừa gạt ta”, người đàn ông áo vàng nói xong, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, lông mày nhíu lại một chỗ, dựng đứng lên.
Mục Long nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn hắn ta nói: “Ngươi đã biết rõ rồi mà còn muốn dùng cái giọng điệu chất vất kia để nói chuyện với ta, chẳng lẽ là muốn phô trương khí phách của ngươi trước mặt ta hay sao?”
“Làm loạn, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?”, Mục Long vừa dứt lời, thiếu niên bên cạnh người đàn ông áo vàng đã mở miệng quát lớn.
Trên mặt Mục Long lộ ra vẻ trào phúng, cười nói: “Vì sao lúc các ngươi đi ra ngoài đều muốn dẫn theo một hai con chó vậy?”
Nghe được những lời này, thiếu niên kia lập tức nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt phẫn nộ hét: “Ta chính là Triệu Cuồng Phong, cường giả đứng thứ bảy mươi hai trên bảng Sơn Hà, ngươi dám chửi ta là chó?”
“Cái gì? Ngươi chính là Triệu Cuồng Phong?”, Mục Long nghe vậy thì đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Hừ, xem ra ngươi còn có chút kiến thức, ta không thay tên, cũng không đổi họ, ta chính là Triệu Cuồng Phong!”, Triệu Cuồng Phong nói xong, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.
Thế nhưng trong chớp mắt, Mục Long dường như mất hết hứng thú, cũng không thèm liếc nhìn hắn ta, nói: “Thật có lỗi, ta nhớ nhầm, ta chỉ mới nghe qua gió Đông, Tây, Nam, Bắc, vừa rồi ngươi nói ngươi là cái gì phong?”
“Ngươi…Ngươi dám đùa giỡn ta?”, nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên làm người khác tức chết kia của Mục Long, rõ ràng là đang đùa giỡn hắn ta, trong lòng Triệu Cuồng Phong vô cùng giận dữ.
Hắn ta chính là nhân vật thiên kiêu nằm trong một trăm vị trí đầu trên bảng Sơn Hà, đã khi nào hắn ta bị người ta đùa giỡn như thế?
So ra, một tháng, đệ tử ngoại môn bình thường chỉ nhận được mười viên Huyền Linh đan, đây chính là sự chênh lệch.
“Mục Long, chúc mừng ngươi được ghi tên vào bảng Sơn Hà, đây là phần thưởng của ngươi!”, vị quản sự áo xanh có chút tò mò đánh giá Mục Long, sau đó đưa cho hắn Huyền Linh đan và một lệnh bài bằng ngọc.
“Tám trăm viên Huyền Linh đan, nhiều như vậy…”, Mục Long đếm sơ qua, trong lòng không khỏi chấn động, không ngờ được ghi tên vào bảng Sơn Hà còn có được ưu đãi đến mức này.
Huyền Linh đan có xuất xứ từ điện Đan Vương, một trong ba vương điện lớn, để luyện chế nó, người ta phải thu thập linh khí đất trời, dung hợp nhiều loại linh dược mới có thể luyện thành, dược lực thuần khiết mà dồi dào, là thứ đệ tử ngoại môn không thể thiếu khi tu luyện.
Về phần lệnh bài kia thì chính là chứng cứ để có thể tiến vào Tụ Linh tháp.
“Tuy rằng không thể giết chết cái tên Giang Thiên Vũ kia, nhưng có được ưu đãi này thì lên Sinh Tử đài một lần cũng thật đáng giá”, Mục Long nghĩ thầm, sau đó chắp tay nói lời cảm ơn: “Làm phiền quản sự đại nhân rồi”.
Vị quản sự áo xanh có tu vi Ngự Hồn cảnh, còn cao hơn so với vị quản sự lúc trước dẫn dắt Mục Long.
Nhìn thấy Mục Long cũng không có ngông cuồng như lời đồn, vị quản sự kia gật đầu nói: “Đây là bổn phận của ta, không cần khách khí”.
“Thế nhưng…”, quản sự nói xong thì nhìn xung quanh.
“Quản sự đại nhân không cần băn khoăn, cứ nói đi đừng ngại”, Mục Long cười.
“Vậy thì ta đây đành nói thẳng, chắc hẳn ngươi cũng biết Giang Thiên Vũ có một người huynh trưởng, tên là Giang Thiên Tứ, là nhân vật thiên tài của nội môn phải không?”
“Ồ?”, nghe vậy, dường như Mục Long nghĩ đến điều gì đó.
Quản sự lại tiếp: “Tuy rằng tông môn có quy định, trên Sinh Tử đài, sống chết dựa theo ý trời, sau này không được trả thù, nhưng bên trong tông môn, lòng người phức tạp, tranh đấu gay gắt, không ngừng tính toán lẫn nhau, nghĩ lại năm đó ta cũng giống như ngươi, tuổi trẻ cuồng nhiệt, một lòng muốn trở thành cường giả, đắc tội với rất nhiều người, cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại ngoại môn làm quản sự…”
“Tất cả những gì cần nói ta đã nói xong, cố gắng bảo vệ tốt bản thân”, quản sự nói xong thì thở dài, dường như là nhớ lại rất nhiều chuyện năm ấy, sau đó, ông ta xoay người rời đi, trên tấm lưng lộ ra chút cô đơn.
“Nhắc nhở của quản sự đại nhân, Mục Long ghi nhớ trong lòng”, Mục Long nhìn vào tấm lưng kia, lần thứ hai chắp tay nói.
“Giang Thiên Tứ sao? Thiên tài nội môn…”
“Người đời có câu nhiều rận thì không sợ bị cắn, ta đã sớm có ước hẹn ba tháng với Pháp Vương, bây giờ lại nhiều thêm một Giang Thiên Tứ thì tính là gì?”
“Kế hoạch lúc này vẫn là sớm ngày gia tăng thực lực của bản thân, thời gian ba tháng cũng không còn nhiều nữa…”, ánh mắt Mục Long loé lên, trong đó hiện ra một tia sáng sắc bén, hắn nắm chặt lấy lệnh bài Tụ Linh tháp.
Sau khi nói chuyện phiếm, cơm no rượu say với Kim Bá Thiên, Mục Long cũng không bị thắng lợi trước mắt làm cho choáng váng đầu óc, hắn trực tiếp đi đến Tụ Linh tháp, dự định khắc khổ tu hành.
Bên ngoài Tụ Linh tháp bao phủ một tầng sáng, đây chính là cấm chế hộ tháp, những người không có phận sự thì không thể ra vào, nhưng Mục Long có được lệnh bài thông hành Tụ Linh tháp, tất nhiên là có thể đi lại không chút trở ngại gì.
Sau khi tiến vào Tụ Linh tháp, Mục Long cảm thấy linh hồn thư thái, dường như là thoải mái đến từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Tụ Linh tháp này không hổ là tồn tại nối liền với linh mạch, khí tức linh lực bên trong đó nồng đậm hơn linh khí bên ngoài ngoại môn gấp mười lần!
Hơn nữa, đây mới chỉ là vừa bước vào mà thôi.
Tiếp đó, Mục Long đi sâu vào trong, tìm được một mất thất trống, hắn lấy lệnh bài ra mở cấm chế, dự định đi vào đó tu hành.
“Đứng lại!”
Ngay khi Mục Long sắp bước chân vào mật thất, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”, Mục Long quay đầu lại hỏi.
“Ngươi chính là cái tên Mục Long mà người bên ngoài đang bàn tán xôn xao sao?”
Nhóm người kia tổng cộng có ba người, cầm đầu là một người đàn ông mặc trang phục màu vàng, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt ẩn ẩn mang theo sát khí, giọng điệu vô cùng ngông cuồng, bá đạo.
Thế nhưng Mục Long chỉ thản nhiên liếc hắn ta, nói: “Không phải!”
“Nói bậy, rõ ràng ngươi chính là Mục Long, còn dám lừa gạt ta”, người đàn ông áo vàng nói xong, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, lông mày nhíu lại một chỗ, dựng đứng lên.
Mục Long nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn hắn ta nói: “Ngươi đã biết rõ rồi mà còn muốn dùng cái giọng điệu chất vất kia để nói chuyện với ta, chẳng lẽ là muốn phô trương khí phách của ngươi trước mặt ta hay sao?”
“Làm loạn, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?”, Mục Long vừa dứt lời, thiếu niên bên cạnh người đàn ông áo vàng đã mở miệng quát lớn.
Trên mặt Mục Long lộ ra vẻ trào phúng, cười nói: “Vì sao lúc các ngươi đi ra ngoài đều muốn dẫn theo một hai con chó vậy?”
Nghe được những lời này, thiếu niên kia lập tức nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt phẫn nộ hét: “Ta chính là Triệu Cuồng Phong, cường giả đứng thứ bảy mươi hai trên bảng Sơn Hà, ngươi dám chửi ta là chó?”
“Cái gì? Ngươi chính là Triệu Cuồng Phong?”, Mục Long nghe vậy thì đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Hừ, xem ra ngươi còn có chút kiến thức, ta không thay tên, cũng không đổi họ, ta chính là Triệu Cuồng Phong!”, Triệu Cuồng Phong nói xong, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.
Thế nhưng trong chớp mắt, Mục Long dường như mất hết hứng thú, cũng không thèm liếc nhìn hắn ta, nói: “Thật có lỗi, ta nhớ nhầm, ta chỉ mới nghe qua gió Đông, Tây, Nam, Bắc, vừa rồi ngươi nói ngươi là cái gì phong?”
“Ngươi…Ngươi dám đùa giỡn ta?”, nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên làm người khác tức chết kia của Mục Long, rõ ràng là đang đùa giỡn hắn ta, trong lòng Triệu Cuồng Phong vô cùng giận dữ.
Hắn ta chính là nhân vật thiên kiêu nằm trong một trăm vị trí đầu trên bảng Sơn Hà, đã khi nào hắn ta bị người ta đùa giỡn như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.