Chương 13
Diệp Chi Linh
15/12/2016
CHƯƠNG 13 – NĂM MỚI
Cái ôm ấm áp này chẳng biết duy trì được bao lâu, hai người đều luyến tiếc buông ra, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ ôm nhau, cảm thụ độ ấm từ đối phương mang tới, nghe tiếng tim đập và hô hấp của đối phương.
Mãi đến khi bảo vệ khu phố cầm đèn pin đi ngang qua, tia sáng chói mắt mới làm cho Trình Duyệt tỉnh ngộ lại.
Trình Duyệt bình tĩnh đẩy Diệp Kính Hy ra, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ bình thản, xoay người đi ở phía trước, nói: “Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Sau đó mở cửa đi thẳng vào.
Biểu hiện bên ngoài thì tự nhiên như thế, nhưng kỳ thật tim Trình Duyệt đập nhanh muốn chết, nhớ tới vừa rồi đột nhiên nhào vào lòng người ta gắt gao mà ôm lấy, Trình Duyệt thậm chí chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chôn mình xuống mà thôi.
Leo tới tầng năm, gương mặt vốn đã ửng đỏ bởi vì xấu hổ mà biến luôn thành quả hồng đào, may là Diệp Kính Hy không có hỏi nguyên nhân, nếu không chỉ có nước độn thổ mất.
Hai người vừa vào nhà đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
“A, canh gà của tôi…”
Trình Duyệt bỏ Diệp Kính Hy lại, xoay người bay vào nhà bếp, tay chân luống cuống thiếu chút nữa đã hầm canh gà thành canh than luôn rồi, cũng thuận tiện múc ra hai chén.
Diệp Kính Hy rất tự giác đem hành lý cất kỹ, tự mình ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Trình Duyệt đem canh gà tới, nói: “Cậu đói bụng không? Canh gà còn đang nóng, cậu uống một chút đi. Tôi vừa hầm xong.”
“Cảm ơn.” Diệp Kính Hy cũng không khách khí, cầm lấy húp từng muỗng từng muỗng. Tựa hồ rất thích mùi vị này, vì thế lúc ăn canh mặt mày đều giãn ra, biểu tình có vẻ rất hưởng thụ.
Trình Duyệt nhìn Diệp Kính Hy, nhẹ giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại tới thăm tôi?”
Từ lúc anh dọn ra, đám người Giang Tử Đông kia ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Trình Duyệt đối với vị bằng hữu này đã sớm nguội lạnh trong lòng rồi. Lại không nghĩ rằng, Diệp Kính Hy đột nhiên tới thăm.
“Hôm đó gặp anh, thấy tâm tình anh không tốt cho lắm, tôi cũng hơi lo lắng, sau đó đi tra ra nguyên nhân tạm nghỉ học của anh, mới biết được là do cha anh bị bệnh.” Diệp Kính Hy mỉm cười giải thích, “Ngày hôm qua trường cho nghỉ đông, dù sao mấy ngày nghỉ này tôi cũng không về nhà, cho nên muốn tới thăm anh một chút xem sao.”
Diệp Kính Hy nói những lời này, khiến Trình Duyệt hết sức cảm động.
Bạn bè làm được đến mức này, Diệp Kính Hy quả thật là rất có nghĩa khí.
Trình Duyệt cúi đầu, ấp úng nói: “Bệnh tình của ông ấy càng ngày càng nặng, bác sĩ bảo, có thể không qua được mười lăm tháng giêng…”
Diệp Kính Hy không nói gì, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang run rẩy của anh.
Trình Duyệt liền giống như người chết đuối vớ được cọc, gắt gao siết lấy tay Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy có lẽ không biết, Trình Duyệt cần chút sức mạnh này tới cỡ nào.
Mấy ngày nay một bên chăm sóc cho cha, một bên lo lắng thân thể của mẹ, còn phải tìm lời nói dối trấn an Trình Nhạc, Trình Duyệt xem như là trụ cột của cả gia đình rồi, tinh thần phải chịu áp lực cực đại, ăn không ngon, ngủ không yên, cả người đều gầy hẳn đi. Nhưng đến khi Diệp Kính Hy xuất hiện, lại làm cho anh hòa hoãn không ít. Mỗi khi nắm chặt tay của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt lại cảm thấy đặc biệt an tâm.
Buổi tối, Trình Duyệt mang canh gà tới bệnh viện, Diệp Kính Hy cũng đi theo, trên đường còn mua chút hoa tươi.
Diệp Kính Hy mang hoa tới làm cho phòng bệnh thêm chút sức sống, sắc mặt cha nhìn qua cũng khá hơn nhiều. Trình Duyệt giới thiệu với cha Diệp Kính Hy là bạn tốt nhất của anh, cha còn mỉm cười với Diệp Kính Hy xem như cảm tạ.
Hai người ngồi trong phòng bệnh một lát, mẹ của Trình Duyệt mới nói, bạn của con đường xa tới thăm, con về nhà tiếp đãi bạn cho tốt đi, ở trong bệnh viện có mẹ lo là được rồi. Bà hình như có chuyện gì đó muốn nói riêng với cha, vì vậy Trình Duyệt liền thức thời dẫn Diệp Kính Hy đi, thuận tiện dẫn Trình Nhạc về nhà luôn thể.
Đường về nhà được giăng đèn kết hoa rất rực rỡ, người đi đường cũng thưa thớt, ai nấy đều vội vội vàng vàng trở về nhà để đón năm mới.
Trình Duyệt lúc này mới nhớ tới, ngày hôm nay là đêm trừ tịch (đêm 30), mình còn chưa chuẩn bị cơm tất niên và các thứ. Vì thế lại kéo Diệp Kính Hy đi siêu thị, mua một đống rau quả tươi mới về, sau đó lại chui vào trong bếp bắt đầu nấu nướng.
Trình Nhạc rất biết điều, cũng không sợ người lạ, biết Diệp Kính Hy là bạn của anh hai, vì thế mở miệng ra là kêu một tiếng “anh” đặc biệt thân thiết.
Diệp Kính Hy nói thằng nhóc này so với em trai của mình dễ thương hơn, hai người cũng rất hợp nhau, lúc Trình Duyệt ở trong bếp làm cơm, Diệp Kính Hy cùng với Trình Nhạc ngồi trong phòng khách xem chương trình đón năm mới.
Trình Duyệt làm đồ ăn rất ngon, vừa bưng lên đã bị hai người một lớn một nhỏ càn quét sạch sẽ.
Tết âm lịch chỉ có ba người, có chút quạnh quẽ, nhưng cũng rất ấm áp.
Mười một giờ, Trình Nhạc đã thấy buồn ngủ. Trình Duyệt ở trong bếp thu dọn bát đĩa, Diệp Kính Hy liền ôm nó về phòng ngủ, đắp chăn cho nó. Trình Nhạc trong lúc mơ mơ màng màng còn hỏi: “Anh ơi, cha lúc nào trở về a?”
Diệp Kính Hy giật mình, nhóc con đơn thuần như vậy khiến người ta không khỏi đau lòng. Nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nó, Diệp Kính Hy thoải mái nói, “Cha của em… Sẽ khỏe nhanh thôi.”
Lúc quay đầu lại, đã thấy Trình Duyệt đứng ở ngoài cửa, trên mặt là hai hàng nước mắt.
“Mẹ vừa gọi điện thoại tới, nói cha đã… mất rồi.” Thanh âm của anh mang theo nghẹn ngào, nói xong câu đó, liền chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
Diệp Kính Hy bước nhanh tới, tiện tay đóng cửa phòng Trình Nhạc lại.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, Trình Duyệt, đừng làm khó mình.” Diệp Kính Hy vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm người trước mặt đang không ngừng run rẩy vào trong lòng.
Hầu như là trong nháy mắt, phần áo sơ mi trước ngực đã bị nước mắt thấm ướt.
Trình Duyệt chôn đầu trước ngực Diệp Kính Hy, bờ vai không ngừng run rẩy, thanh âm khàn khàn gián đoạn…
“Vốn nghĩ rằng ông ấy sẽ không chịu đựng nổi tới mười lăm, vậy mà ngay cả đêm trừ tịch cũng không qua được… Vừa rồi khi chúng ta tới thăm ông ấy, ông còn nhìn chúng ta cười… Lại không ngờ, đó là lần cuối cùng tôi gặp mặt cha…”
“Tôi tự tay làm canh cho ông ấy, vậy mà ngay cả một muỗng ông cũng không thể uống được. Cha tôi bị loại bệnh này, mỗi một ngày đều trôi qua rất vất vả… Nhìn bộ dạng đau đớn của ông, tôi thật không đành lòng… Giờ ông ấy đi rồi, có thể cũng là một loại giải thoát, thế nhưng tôi luyến tiếc, rất luyến tiếc… Cha đã chết rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.”
“Ông ấy chết rồi…”
Diệp Kính Hy không nói gì cả, chỉ càng siết chặt hai tay hơn, ôm lấy Trình Duyệt, để anh mặc sức khóc trong lòng mình.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông báo năm mới, trên quảng trường cách đó không xa bắt đầu bắn lên những tràng pháo hoa rực rỡ, mọi người reo vui đón mừng năm mới, Trình Duyệt nhưng lại nhận được tin báo cha mình qua đời vào lúc này.
Đó là đêm trừ tịch lạnh lẽo nhất trong cuộc đời của anh.
***
Người cha mình yêu nhất đã rời xa nhân thế. Trình Duyệt trước đó vẫn không dám ở trước mặt mẹ và em trai mình lộ ra chút mềm yếu nào, rốt cuộc cũng có một người cho anh cái ôm ấm áp, thỏa thích khóc thành tiếng.
Sau này Trình Duyệt vẫn hay nghĩ lại, nếu như năm đó, Diệp Kính Hy không tới thăm anh, nếu như năm đó, anh cứ như vậy cắt đứt quan hệ với Diệp Kính Hy, kết cục của hai người, có phải rất tốt hay không?
Khi một người đang trong giai đoạn yếu đuối nhất, sẽ đặc biệt rất dễ bị rung động.
Lúc Trình Duyệt yếu đuối nhất, Diệp Kính Hy lại xuất hiện, cho anh một bờ vai để dựa vào, giúp anh vượt qua đêm trừ tịch lạnh lẽo nhất trong đời.
Cho nên Trình Duyệt mới có thể nảy sinh một hy vọng xa vời, muốn vĩnh viễn giữ chặt phần ấm áp ấy, không bao giờ buông tay ra nữa.
Người thân nhà Trình Duyệt vốn không nhiều lắm, lễ tang vào đầu năm, có vẻ cực kỳ quạnh quẽ.
Trong cơn mưa nhỏ tí tách tí tách, Trình Duyệt ôm di ảnh của cha, cùng với mẹ, Trình Nhạc và Diệp Kính Hy an táng cha trong nghĩa trang công cộng ở Nam Sơn.
Trình Nhạc còn nhỏ, nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật cha mình đột nhiên qua đời, vì thế khóc đến tê tâm liệt phế, ngay cả hai mắt đều sưng lên. Mẹ cũng khóc trong trầm lặng, nước mắt vẫn liên tục chảy dài, che miệng không phát ra âm thanh. Nhưng Trình Duyệt lại có vẻ rất kiên cường, anh một tay nắm tay Trình Nhạc, một tay ôm vai mẹ mình, nhẹ giọng an ủi bọn họ.
Có lẽ là do trước đây Trình Duyệt đều chăm sóc cha mỗi ngày, nhìn ông càng ngày càng gầy, trong lòng cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cho nên đến tang lễ của cha, Trình Duyệt mới có thể bình tĩnh như thế.
Lúc này, trong lòng anh thật sự rất cảm ơn Diệp Kính Hy lặn lội đường xa đến đây. Bởi vì có người nọ, Trình Duyệt mới có thể đem toàn bộ nước mắt dồn nén đã lâu mà khóc hết ra, mới có thể kiên cường như hôm nay mà an ủi thân nhân của mình, cổ vũ họ, cho bọn họ một chỗ dựa thoải mái.
Người của Trình gia, không thể ngã xuống hết được.
Lễ tang yên lặng rất nhanh đã kết thúc.
Cha của Trình Duyệt đã vĩnh viễn rời xa thế giới này, chỉ để lại một cây đàn dương cầm màu trắng, lẻ loi nằm trong căn phòng tối tăm, không còn ai chạm tới nó nữa.
Sau khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, Trình Duyệt và Diệp Kính Hy cùng nhau quay về trường học.
Trong tuần tháng hai, khí hậu ở phía bắc vốn đã dần dần ấm áp, lại không nghĩ rằng hôm hai người họ trở về trường học, cư nhiên lại nổi lên một trận tuyết lớn.
Trình Duyệt từ nhỏ lớn lên ở phía nam, cho tới bây giờ chưa nhìn thấy tuyết. Tuy đã đến phương bắc học được hai năm nay, thế nhưng vẫn hiếm khi thấy cảnh tuyết tráng lệ như bây giờ.
Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, bay lả tả giữa đất trời. Tuyết đọng trên mặt đất rất dày, khiến con đường như được trải một lớp thảm lông trắng nõn. Trên những cành cây khô ven đường cũng được phủ một lớp hoa tuyết, gió vừa thổi qua, liền nhẹ nhàng bay xuống, tựa như những tinh linh đang khiêu vũ.
Con đường thân thuộc, phòng ốc phía xa xa, toàn bộ thế giới đều được phủ một lớp màu bạc, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không nỡ rời mắt.
Trình Duyệt cứ thế đứng ở bên đường, nhìn cảnh tuyết mỹ lệ.
Cách đó không xa, có vài đứa nhóc đang hưng phấn chơi ném tuyết, trong đó có một đứa nghịch ngợm nhìn Trình Duyệt chớp chớp mắt, sau đó ném một quả cầu tuyết về phía anh.
Trình Duyệt ngẩn người, trơ mắt nhìn vật thể tròn tròn trắng trắng kia bay tới…
Tay bị nắm lấy, cả người bị kéo mạnh qua một bên, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mang theo chút quở trách: “Làm gì mà nhìn tuyết đến ngây người luôn thế? Không cẩn thận gì cả.”
Trình Duyệt quay đầu, nhìn hình dạng nhíu mày cằn nhằn của Diệp Kính Hy, không khỏi hơi nở nụ cười.
Diệp Kính Hy cũng cười cười, vươn tay nhẹ nhàng phủi lớp tuyết rơi xuống vai anh, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quấn quanh cổ Trình Duyệt, cẩn thận tỉ mỉ cột chặt lại.
“Sao lại đông lạnh thành thế này rồi.”
— Khuôn mặt kia đương nhiên không phải vì đông lạnh mà hồng lên a.
Trình Duyệt trong lòng rõ ràng, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, nghiêng đầu đi, nhìn cảnh tuyết ở xa xa, mỉm cười nói: “Chúng mình về nhà cậu đi, lâu rồi không tới.”
Diệp Kính Hy gật đầu: “Ừm.”
Trình Duyệt cúi đầu, khóe miệng cong lên, len lén thò tay ra khỏi tay áo khoác nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy cũng không tránh ra.
Từ lúc nghỉ đông đến nay, Diệp Kính Hy tựa hồ đã dần quen với những động tác thân mật của hai người rồi.
Thế nhưng trong lòng Trình Duyệt rất rõ ràng, anh đang kéo người nọ tiến vào trong cái hố sâu kia từng bước từng bước một.
Việc này đã hoàn toàn đi ngược với dự tính ban đầu của anh.
Thế nhưng, anh một chút cũng không hối hận.
Sau khi cha qua đời, suy nghĩ của anh đột nhiên thoáng hơn rất nhiều.
Bởi vì cha đã mất, cho nên anh mới hiểu tư vị của việc mất đi rồi mới hối hận là như thế nào, khó chấp nhận biết bao nhiêu. Nếu như khoảng thời gian này là khoảng thời gian u tối nhất của đời anh, như vậy anh nghĩ, những chuyện xảy ra sau này cũng sẽ không tệ hơn bây giờ là bao, còn có chuyện gì là Trình Duyệt anh không thể chịu đựng được chứ?
Đồng tính luyến ái thì làm sao, suốt một đời người, vì người nhà vì bằng hữu nghĩ trước nghĩ sau, lúc nào cũng lo lo lắng lắng, vất vả như vậy. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, cũng phải có lúc ích kỷ một chút. Nếu đã thích, lại không dám thử mà buông tay, như vậy mới đúng là hèn nhát.
Người mình thích, dựa vào cái gì phải nhường cho kẻ khác chứ?
Hơn nữa, Diệp Kính Hy tựa hồ cũng không ghét tiếp xúc với anh, càng cho anh thêm lòng tin và dũng khí.
Mặc kệ sau này có thế nào đi nữa, hiện tại Trình Duyệt chỉ muốn cầm chặt tay người nọ, quyết không buông ra.
***
Suy nghĩ của tác giả: Đại Chanh đáng thương a~… Không phải do tôi nhẫn tâm đâu, mà là do tình tiết cần phải như thế, cậu phải ăn chút khổ thôi T_T~
Trình Duyệt mà nghĩ thông suốt rồi thì dễ xử lý a.
~~
Cái ôm ấm áp này chẳng biết duy trì được bao lâu, hai người đều luyến tiếc buông ra, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ ôm nhau, cảm thụ độ ấm từ đối phương mang tới, nghe tiếng tim đập và hô hấp của đối phương.
Mãi đến khi bảo vệ khu phố cầm đèn pin đi ngang qua, tia sáng chói mắt mới làm cho Trình Duyệt tỉnh ngộ lại.
Trình Duyệt bình tĩnh đẩy Diệp Kính Hy ra, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ bình thản, xoay người đi ở phía trước, nói: “Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Sau đó mở cửa đi thẳng vào.
Biểu hiện bên ngoài thì tự nhiên như thế, nhưng kỳ thật tim Trình Duyệt đập nhanh muốn chết, nhớ tới vừa rồi đột nhiên nhào vào lòng người ta gắt gao mà ôm lấy, Trình Duyệt thậm chí chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chôn mình xuống mà thôi.
Leo tới tầng năm, gương mặt vốn đã ửng đỏ bởi vì xấu hổ mà biến luôn thành quả hồng đào, may là Diệp Kính Hy không có hỏi nguyên nhân, nếu không chỉ có nước độn thổ mất.
Hai người vừa vào nhà đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
“A, canh gà của tôi…”
Trình Duyệt bỏ Diệp Kính Hy lại, xoay người bay vào nhà bếp, tay chân luống cuống thiếu chút nữa đã hầm canh gà thành canh than luôn rồi, cũng thuận tiện múc ra hai chén.
Diệp Kính Hy rất tự giác đem hành lý cất kỹ, tự mình ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Trình Duyệt đem canh gà tới, nói: “Cậu đói bụng không? Canh gà còn đang nóng, cậu uống một chút đi. Tôi vừa hầm xong.”
“Cảm ơn.” Diệp Kính Hy cũng không khách khí, cầm lấy húp từng muỗng từng muỗng. Tựa hồ rất thích mùi vị này, vì thế lúc ăn canh mặt mày đều giãn ra, biểu tình có vẻ rất hưởng thụ.
Trình Duyệt nhìn Diệp Kính Hy, nhẹ giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại tới thăm tôi?”
Từ lúc anh dọn ra, đám người Giang Tử Đông kia ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Trình Duyệt đối với vị bằng hữu này đã sớm nguội lạnh trong lòng rồi. Lại không nghĩ rằng, Diệp Kính Hy đột nhiên tới thăm.
“Hôm đó gặp anh, thấy tâm tình anh không tốt cho lắm, tôi cũng hơi lo lắng, sau đó đi tra ra nguyên nhân tạm nghỉ học của anh, mới biết được là do cha anh bị bệnh.” Diệp Kính Hy mỉm cười giải thích, “Ngày hôm qua trường cho nghỉ đông, dù sao mấy ngày nghỉ này tôi cũng không về nhà, cho nên muốn tới thăm anh một chút xem sao.”
Diệp Kính Hy nói những lời này, khiến Trình Duyệt hết sức cảm động.
Bạn bè làm được đến mức này, Diệp Kính Hy quả thật là rất có nghĩa khí.
Trình Duyệt cúi đầu, ấp úng nói: “Bệnh tình của ông ấy càng ngày càng nặng, bác sĩ bảo, có thể không qua được mười lăm tháng giêng…”
Diệp Kính Hy không nói gì, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang run rẩy của anh.
Trình Duyệt liền giống như người chết đuối vớ được cọc, gắt gao siết lấy tay Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy có lẽ không biết, Trình Duyệt cần chút sức mạnh này tới cỡ nào.
Mấy ngày nay một bên chăm sóc cho cha, một bên lo lắng thân thể của mẹ, còn phải tìm lời nói dối trấn an Trình Nhạc, Trình Duyệt xem như là trụ cột của cả gia đình rồi, tinh thần phải chịu áp lực cực đại, ăn không ngon, ngủ không yên, cả người đều gầy hẳn đi. Nhưng đến khi Diệp Kính Hy xuất hiện, lại làm cho anh hòa hoãn không ít. Mỗi khi nắm chặt tay của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt lại cảm thấy đặc biệt an tâm.
Buổi tối, Trình Duyệt mang canh gà tới bệnh viện, Diệp Kính Hy cũng đi theo, trên đường còn mua chút hoa tươi.
Diệp Kính Hy mang hoa tới làm cho phòng bệnh thêm chút sức sống, sắc mặt cha nhìn qua cũng khá hơn nhiều. Trình Duyệt giới thiệu với cha Diệp Kính Hy là bạn tốt nhất của anh, cha còn mỉm cười với Diệp Kính Hy xem như cảm tạ.
Hai người ngồi trong phòng bệnh một lát, mẹ của Trình Duyệt mới nói, bạn của con đường xa tới thăm, con về nhà tiếp đãi bạn cho tốt đi, ở trong bệnh viện có mẹ lo là được rồi. Bà hình như có chuyện gì đó muốn nói riêng với cha, vì vậy Trình Duyệt liền thức thời dẫn Diệp Kính Hy đi, thuận tiện dẫn Trình Nhạc về nhà luôn thể.
Đường về nhà được giăng đèn kết hoa rất rực rỡ, người đi đường cũng thưa thớt, ai nấy đều vội vội vàng vàng trở về nhà để đón năm mới.
Trình Duyệt lúc này mới nhớ tới, ngày hôm nay là đêm trừ tịch (đêm 30), mình còn chưa chuẩn bị cơm tất niên và các thứ. Vì thế lại kéo Diệp Kính Hy đi siêu thị, mua một đống rau quả tươi mới về, sau đó lại chui vào trong bếp bắt đầu nấu nướng.
Trình Nhạc rất biết điều, cũng không sợ người lạ, biết Diệp Kính Hy là bạn của anh hai, vì thế mở miệng ra là kêu một tiếng “anh” đặc biệt thân thiết.
Diệp Kính Hy nói thằng nhóc này so với em trai của mình dễ thương hơn, hai người cũng rất hợp nhau, lúc Trình Duyệt ở trong bếp làm cơm, Diệp Kính Hy cùng với Trình Nhạc ngồi trong phòng khách xem chương trình đón năm mới.
Trình Duyệt làm đồ ăn rất ngon, vừa bưng lên đã bị hai người một lớn một nhỏ càn quét sạch sẽ.
Tết âm lịch chỉ có ba người, có chút quạnh quẽ, nhưng cũng rất ấm áp.
Mười một giờ, Trình Nhạc đã thấy buồn ngủ. Trình Duyệt ở trong bếp thu dọn bát đĩa, Diệp Kính Hy liền ôm nó về phòng ngủ, đắp chăn cho nó. Trình Nhạc trong lúc mơ mơ màng màng còn hỏi: “Anh ơi, cha lúc nào trở về a?”
Diệp Kính Hy giật mình, nhóc con đơn thuần như vậy khiến người ta không khỏi đau lòng. Nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nó, Diệp Kính Hy thoải mái nói, “Cha của em… Sẽ khỏe nhanh thôi.”
Lúc quay đầu lại, đã thấy Trình Duyệt đứng ở ngoài cửa, trên mặt là hai hàng nước mắt.
“Mẹ vừa gọi điện thoại tới, nói cha đã… mất rồi.” Thanh âm của anh mang theo nghẹn ngào, nói xong câu đó, liền chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
Diệp Kính Hy bước nhanh tới, tiện tay đóng cửa phòng Trình Nhạc lại.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, Trình Duyệt, đừng làm khó mình.” Diệp Kính Hy vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm người trước mặt đang không ngừng run rẩy vào trong lòng.
Hầu như là trong nháy mắt, phần áo sơ mi trước ngực đã bị nước mắt thấm ướt.
Trình Duyệt chôn đầu trước ngực Diệp Kính Hy, bờ vai không ngừng run rẩy, thanh âm khàn khàn gián đoạn…
“Vốn nghĩ rằng ông ấy sẽ không chịu đựng nổi tới mười lăm, vậy mà ngay cả đêm trừ tịch cũng không qua được… Vừa rồi khi chúng ta tới thăm ông ấy, ông còn nhìn chúng ta cười… Lại không ngờ, đó là lần cuối cùng tôi gặp mặt cha…”
“Tôi tự tay làm canh cho ông ấy, vậy mà ngay cả một muỗng ông cũng không thể uống được. Cha tôi bị loại bệnh này, mỗi một ngày đều trôi qua rất vất vả… Nhìn bộ dạng đau đớn của ông, tôi thật không đành lòng… Giờ ông ấy đi rồi, có thể cũng là một loại giải thoát, thế nhưng tôi luyến tiếc, rất luyến tiếc… Cha đã chết rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.”
“Ông ấy chết rồi…”
Diệp Kính Hy không nói gì cả, chỉ càng siết chặt hai tay hơn, ôm lấy Trình Duyệt, để anh mặc sức khóc trong lòng mình.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông báo năm mới, trên quảng trường cách đó không xa bắt đầu bắn lên những tràng pháo hoa rực rỡ, mọi người reo vui đón mừng năm mới, Trình Duyệt nhưng lại nhận được tin báo cha mình qua đời vào lúc này.
Đó là đêm trừ tịch lạnh lẽo nhất trong cuộc đời của anh.
***
Người cha mình yêu nhất đã rời xa nhân thế. Trình Duyệt trước đó vẫn không dám ở trước mặt mẹ và em trai mình lộ ra chút mềm yếu nào, rốt cuộc cũng có một người cho anh cái ôm ấm áp, thỏa thích khóc thành tiếng.
Sau này Trình Duyệt vẫn hay nghĩ lại, nếu như năm đó, Diệp Kính Hy không tới thăm anh, nếu như năm đó, anh cứ như vậy cắt đứt quan hệ với Diệp Kính Hy, kết cục của hai người, có phải rất tốt hay không?
Khi một người đang trong giai đoạn yếu đuối nhất, sẽ đặc biệt rất dễ bị rung động.
Lúc Trình Duyệt yếu đuối nhất, Diệp Kính Hy lại xuất hiện, cho anh một bờ vai để dựa vào, giúp anh vượt qua đêm trừ tịch lạnh lẽo nhất trong đời.
Cho nên Trình Duyệt mới có thể nảy sinh một hy vọng xa vời, muốn vĩnh viễn giữ chặt phần ấm áp ấy, không bao giờ buông tay ra nữa.
Người thân nhà Trình Duyệt vốn không nhiều lắm, lễ tang vào đầu năm, có vẻ cực kỳ quạnh quẽ.
Trong cơn mưa nhỏ tí tách tí tách, Trình Duyệt ôm di ảnh của cha, cùng với mẹ, Trình Nhạc và Diệp Kính Hy an táng cha trong nghĩa trang công cộng ở Nam Sơn.
Trình Nhạc còn nhỏ, nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật cha mình đột nhiên qua đời, vì thế khóc đến tê tâm liệt phế, ngay cả hai mắt đều sưng lên. Mẹ cũng khóc trong trầm lặng, nước mắt vẫn liên tục chảy dài, che miệng không phát ra âm thanh. Nhưng Trình Duyệt lại có vẻ rất kiên cường, anh một tay nắm tay Trình Nhạc, một tay ôm vai mẹ mình, nhẹ giọng an ủi bọn họ.
Có lẽ là do trước đây Trình Duyệt đều chăm sóc cha mỗi ngày, nhìn ông càng ngày càng gầy, trong lòng cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cho nên đến tang lễ của cha, Trình Duyệt mới có thể bình tĩnh như thế.
Lúc này, trong lòng anh thật sự rất cảm ơn Diệp Kính Hy lặn lội đường xa đến đây. Bởi vì có người nọ, Trình Duyệt mới có thể đem toàn bộ nước mắt dồn nén đã lâu mà khóc hết ra, mới có thể kiên cường như hôm nay mà an ủi thân nhân của mình, cổ vũ họ, cho bọn họ một chỗ dựa thoải mái.
Người của Trình gia, không thể ngã xuống hết được.
Lễ tang yên lặng rất nhanh đã kết thúc.
Cha của Trình Duyệt đã vĩnh viễn rời xa thế giới này, chỉ để lại một cây đàn dương cầm màu trắng, lẻ loi nằm trong căn phòng tối tăm, không còn ai chạm tới nó nữa.
Sau khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, Trình Duyệt và Diệp Kính Hy cùng nhau quay về trường học.
Trong tuần tháng hai, khí hậu ở phía bắc vốn đã dần dần ấm áp, lại không nghĩ rằng hôm hai người họ trở về trường học, cư nhiên lại nổi lên một trận tuyết lớn.
Trình Duyệt từ nhỏ lớn lên ở phía nam, cho tới bây giờ chưa nhìn thấy tuyết. Tuy đã đến phương bắc học được hai năm nay, thế nhưng vẫn hiếm khi thấy cảnh tuyết tráng lệ như bây giờ.
Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, bay lả tả giữa đất trời. Tuyết đọng trên mặt đất rất dày, khiến con đường như được trải một lớp thảm lông trắng nõn. Trên những cành cây khô ven đường cũng được phủ một lớp hoa tuyết, gió vừa thổi qua, liền nhẹ nhàng bay xuống, tựa như những tinh linh đang khiêu vũ.
Con đường thân thuộc, phòng ốc phía xa xa, toàn bộ thế giới đều được phủ một lớp màu bạc, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không nỡ rời mắt.
Trình Duyệt cứ thế đứng ở bên đường, nhìn cảnh tuyết mỹ lệ.
Cách đó không xa, có vài đứa nhóc đang hưng phấn chơi ném tuyết, trong đó có một đứa nghịch ngợm nhìn Trình Duyệt chớp chớp mắt, sau đó ném một quả cầu tuyết về phía anh.
Trình Duyệt ngẩn người, trơ mắt nhìn vật thể tròn tròn trắng trắng kia bay tới…
Tay bị nắm lấy, cả người bị kéo mạnh qua một bên, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mang theo chút quở trách: “Làm gì mà nhìn tuyết đến ngây người luôn thế? Không cẩn thận gì cả.”
Trình Duyệt quay đầu, nhìn hình dạng nhíu mày cằn nhằn của Diệp Kính Hy, không khỏi hơi nở nụ cười.
Diệp Kính Hy cũng cười cười, vươn tay nhẹ nhàng phủi lớp tuyết rơi xuống vai anh, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quấn quanh cổ Trình Duyệt, cẩn thận tỉ mỉ cột chặt lại.
“Sao lại đông lạnh thành thế này rồi.”
— Khuôn mặt kia đương nhiên không phải vì đông lạnh mà hồng lên a.
Trình Duyệt trong lòng rõ ràng, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, nghiêng đầu đi, nhìn cảnh tuyết ở xa xa, mỉm cười nói: “Chúng mình về nhà cậu đi, lâu rồi không tới.”
Diệp Kính Hy gật đầu: “Ừm.”
Trình Duyệt cúi đầu, khóe miệng cong lên, len lén thò tay ra khỏi tay áo khoác nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy cũng không tránh ra.
Từ lúc nghỉ đông đến nay, Diệp Kính Hy tựa hồ đã dần quen với những động tác thân mật của hai người rồi.
Thế nhưng trong lòng Trình Duyệt rất rõ ràng, anh đang kéo người nọ tiến vào trong cái hố sâu kia từng bước từng bước một.
Việc này đã hoàn toàn đi ngược với dự tính ban đầu của anh.
Thế nhưng, anh một chút cũng không hối hận.
Sau khi cha qua đời, suy nghĩ của anh đột nhiên thoáng hơn rất nhiều.
Bởi vì cha đã mất, cho nên anh mới hiểu tư vị của việc mất đi rồi mới hối hận là như thế nào, khó chấp nhận biết bao nhiêu. Nếu như khoảng thời gian này là khoảng thời gian u tối nhất của đời anh, như vậy anh nghĩ, những chuyện xảy ra sau này cũng sẽ không tệ hơn bây giờ là bao, còn có chuyện gì là Trình Duyệt anh không thể chịu đựng được chứ?
Đồng tính luyến ái thì làm sao, suốt một đời người, vì người nhà vì bằng hữu nghĩ trước nghĩ sau, lúc nào cũng lo lo lắng lắng, vất vả như vậy. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, cũng phải có lúc ích kỷ một chút. Nếu đã thích, lại không dám thử mà buông tay, như vậy mới đúng là hèn nhát.
Người mình thích, dựa vào cái gì phải nhường cho kẻ khác chứ?
Hơn nữa, Diệp Kính Hy tựa hồ cũng không ghét tiếp xúc với anh, càng cho anh thêm lòng tin và dũng khí.
Mặc kệ sau này có thế nào đi nữa, hiện tại Trình Duyệt chỉ muốn cầm chặt tay người nọ, quyết không buông ra.
***
Suy nghĩ của tác giả: Đại Chanh đáng thương a~… Không phải do tôi nhẫn tâm đâu, mà là do tình tiết cần phải như thế, cậu phải ăn chút khổ thôi T_T~
Trình Duyệt mà nghĩ thông suốt rồi thì dễ xử lý a.
~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.