Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 26

Diệp Chi Linh

15/12/2016

CHƯƠNG 26 – MẸ.

Điện thoại lần thứ hai vang lên, Diệp Kính Hy nhìn điện thoại báo cuộc gọi tới, bình tĩnh nghe máy.

“Con nói rồi, nếu như các người làm chuyện gì tổn thương tới Trình Duyệt, con tuyệt đối sẽ không tha thứ. Chuyện trước đây con có thể không so đo, thế nhưng Trình Duyệt đã là ranh giới cuối cùng của con rồi, cái này con cũng đã nhiều lần nói qua. Rắc rối của nhà ta không nên liên lụy tới cậu ấy.” Diệp Kính Hy nói rất nhanh, thanh âm cũng lạnh tới cực điểm, tựa hồ như bị tin nhắn mới nhận vừa rồi làm cho kích động, ngay cả hai mắt cũng đều đỏ lên. Anh nghiêng đầu nghe động tĩnh trong phòng tắm bên kia, sau đó hạ giọng nói, “Ngay mai con sẽ tới trường học xin nghỉ, vài ngày nữa sẽ bay về New York. Kính Huy cũng đã về nhà rồi phải không? Đợi con trở lại sẽ nói chuyện với mọi người sau, cứ như vậy đi.”

Cúp điện thoại xong, Diệp Kính Hy mới thở phào một hơi, bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo.

Trình Duyệt vội vàng bước nhanh về phòng tắm tiếp tục giả bộ tắm, một lát sau chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Diệp Kính Hy nhẹ giọng hỏi: “Trình Duyệt, còn chưa tắm xong sao?”

Trình Duyệt cười cười, đi ra mở cửa, ôm lấy eo Diệp Kính Hy, kiễng đầu ngón chân nhẹ nhàng hôn lên môi người nọ, “Về vấn đề vừa rồi, kỳ thực, ở trong lòng em, anh so với cầm thú tất nhiên cũng chênh lệch một chút xíu.”

Diệp Kính Hy thuận tay ôm lấy anh, dán vào mũi anh nói: “Em xem anh còn không bằng cầm thú chứ gì?”

Trình Duyệt cười tháo dây lưng đồ ngủ của Diệp Kính Hy ra, lấy tay phủ lên bộ vị mẫn cảm của đối phương, “Anh nghĩ sao?”

Diệp Kính Hy ngay đơ cả người, “Trình Duyệt, em…”

Sắc mặt Trình Duyệt càng thêm hồng, thân thể trần trụi tiến vào trong lòng Diệp Kính Hy, nói: “Ngày mai là cuối tuần rồi, chúng ta đã lâu chưa…”

Còn chưa nói xong, môi đã bị hung hăng hôn lấy, thân thể cũng bị người nọ ôm lên, bế vào trong bồn tắm.

“Ưm…”

Nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt hơn. Hai chân Trình Duyệt bị nâng cao khoác lên vai Diệp Kính Hy. Ngón tay của Diệp Kính Hy bắt đầu bôi chút dầu tắm vừa mới mua, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng tắm.

Từ đêm Thất Tịch tới nay, hai người đã lâu rồi không có làm, bị vật lạ đâm vào tuy rằng khiến Trình Duyệt rất khó chịu, thế nhưng vẫn nỗ lực thả lỏng để tiếp nhận Diệp Kính Hy, khi người nọ rốt cuộc cũng thẳng lưng tiến nhập, ngón tay chế trụ mép bồn tắm của Trình Duyệt càng siết chặt hơn, bắt đầu kịch liệt thở dốc.

Hít sâu một lúc lâu, Trình Duyệt thích ứng rồi mới bắt đầu học cách phối hợp với Diệp Kính Hy, thậm chí còn chậm rãi chủ động hơn, tuy rằng động tác vẫn còn trúc trắc như trước, xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng Trình Duyệt chủ động đáp lại thế này, hiển nhiên càng khiến Diệp Kính Hy thêm phần kích động.

Đêm hôm đó, Diệp Kính Hy tựa hồ điên cuồng hơn bình thường, đem Trình Duyệt đặt trong bồn tắm làm hết lần này tới lần khác.

Nước trong bồn tắm theo động tác của hai người không ngừng tràn ra, ào ào đổ xuống sàn nhà. Tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt, độ ấm bên trong cũng dần dần lên cao. Trong gương phản chiếu hình ảnh hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, dần dần bị hơi nước che phủ, nhìn không rõ nữa.

Mồ hôi, nước ấm trong bồn tắm, còn có nước mắt, tất cả đều hòa cùng một chỗ. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, hôn môi, vuốt ve, trừu tống kịch liệt, như là làm thế nào cũng thấy không đủ. Tràn ngập trong không gian là ba chữ không ngừng vang vọng, anh yêu em.

Mãi cho đến đêm khuya, hai người mới sức cùng lực kiệt mà ngừng lại. Nước trong bồn tắm đã sớm trở nên lạnh lẽo, Diệp Kính Hy thay nước ấm thêm lần nữa, cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch vết tích trên người Trình Duyệt, lúc này mới ôm Trình Duyệt trở về phòng.

Chăn đệm vừa thay mềm mại ấm áp, hai người ở trong ổ chăn thân mật ôm nhau, ổn định lại dư vị sau cơn kích tình vừa rồi.

Ngón tay Diệp Kính Hy ở trên vai Trình Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc sau mới nói: “Trình Duyệt, anh… Phải rời đi một thời gian ngắn.”

Đầu ngón tay Trình Duyệt run lên, làm bộ như không có việc gì mà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Kính Hy rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Trong nhà có chút chuyện xảy ra, anh phải quay về giải quyết, ngày mai anh sẽ tới trường xin nghỉ học một tháng.”

Trình Duyệt nhẹ giọng hỏi: “Một tháng, lâu như vậy sao?”

“Ừm, người ba anh đắc tội trên thương trường nhiều lắm, chuyện lần này… Có chút nan giải.” Dừng một lát, lại an ủi, “Yên tâm đi, anh sẽ mau chóng xử lý tốt.” Nói xong liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Duyệt, nói, “Chờ anh trở về nhé.”

Trình Duyệt gật đầu, ôm chặt lấy đối phương: “Ừ. Em chờ anh trở lại.”

Đây là lần thứ hai Trình Duyệt tiễn Diệp Kính Hy tới sân bay.

Diệp Kính Hy trong lúc tiến vào cửa an ninh, tựa hồ có chút gì đó bất an, luôn luôn quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Trình Duyệt. May mắn là Trình Duyệt vẫn một mực đứng đó chờ anh. Tầm mắt của hai người vừa đối nhau, trên mặt Diệp Kính Hy liền lộ ra nụ cười mỉm, Trình Duyệt cũng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Mãi đến khi bóng lưng của người nọ biến mất ở trước mặt, nụ cười trên mặt Trình Duyệt mới dần dần rút đi. Yên lặng xoay người, ra khỏi sân bay.

Anh biết, kết quả lần này về nhà của Diệp Kính Hy, hoặc là sẽ thuận lợi giải quyết khó khăn, hai người tiếp tục bên nhau một chỗ. Hoặc là dưới áp lực của ba mẹ mình, bị ép chia tay anh.

Đây là một bài trắc nghiệm rất đơn giản, cũng chỉ có hai đáp án mà thôi, nhưng hướng đi của hai đáp án này lại hoàn toàn khác nhau.

Trình Duyệt tin tưởng tình cảm của Diệp Kính Hy đối với mình, thế nhưng anh cũng rất rõ ràng, thân là con trưởng của Diệp gia, trọng trách trên người Diệp Kính Hy không phải dễ dàng buông ra được.



Diệp Kính Hy yêu mình không hề sai. Thế nhưng, Diệp Kính Hy cũng rất yêu người nhà của anh ấy.

Ngày hôm nay, Diệp Kính Hy phải đối mặt với một cán cân rất lớn, một bên cân chỉ có một mình Trình Duyệt, thế nhưng bên còn lại có rất nhiều người. Có người cha mà anh vừa thống hận vừa kính trọng, có người mẹ vừa dịu dàng lại vừa am hiểu lòng người, có cậu em trai song sinh tuy rằng từ nhỏ đã bị cách xa nhau nhưng anh vẫn một mực quan tâm tới, còn có đứa em út nhỏ tuổi thông minh hơn người kia nữa, mà quan trọng hơn hết là, còn có cả gia nghiệp mà Diệp gia phải vất vả nhiều năm mới có được.

Bên kia không phải nặng hơn rất nhiều sao?

Vậy anh còn do dự lâu như vậy làm gì?

Dù sao đi nữa chính mình cũng sẽ chờ anh trở về không phải sao?

Nói không chừng lần này tiễn người đi, người cũng sẽ không trở về nữa.

Có lẽ trong lòng người nọ cũng đã rõ ràng, cho nên vừa nãy trước khi lên máy bay mới có thể lưu luyến như vậy, không ngừng quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của mình.

Trình Duyệt nở nụ cười một chút, nhưng lại cảm thấy nụ cười này khiến từng thớ thịt trên mặt mình đều hằn lên đau đớn. Có thể thấy được, Diệp Kính Hy mấy ngày nay giả bộ tươi cười với mình có bao nhiêu khổ cực.



Trời đã cuối thu, nhiều loài hoa rực rỡ đều đã héo tàn, mặt cỏ ven đường cũng trở nên khô vàng hơn. Đường phố lúc nào cũng được quét tước sạch sẽ, thế nhưng chẳng bao giờ quét hết được những chiếc lá vàng luôn luôn rơi xuống bất cứ lúc nào, Trình Duyệt cảm thấy rằng những chiếc lá này giống như là vĩnh viễn cũng không rụng hết được vậy. Gió vừa thổi qua, cành cây khô xào xạc rung động, lá vàng lại bị cuốn lên không trung, xoay tròn rồi lại rơi lả tả, trên đường chỉ có lác đác vài người đi lại, nhìn sơ qua lại có phần hiu quạnh thê lương.

Trình Duyệt kéo lại áo khoác của mình, đem cả người bọc cho thật kín, xoay người đi về phía trạm xe buýt.

Tối hôm qua cố ý quyến rũ người kia thật là khùng quá đi mất, đến bây giờ cái chỗ khó nói ở phía sau vẫn còn đau nhức dữ dội. Ngồi trên xe buýt, mỗi lần xe thắng lại thôi, thân thể liền đau đớn giống như bị phanh thây ra vậy. Trình Duyệt cắn răng chịu đựng, so với sự khó chịu ở trong lòng, chút đau đớn này thật sự chẳng là gì cả.

Sau khi về nhà, Trình Duyệt cởi áo khoác, có chút buồn chán ngồi trước đàn dương cầm, lại phát hiện ra mình đã lâu rồi không đánh đàn, phím đàn đã phủ một lớp bụi mỏng. Trình Duyệt lấy khăn ra nhẹ nhàng chà lau sạch sẽ.

Hiện giờ đang là cuối mùa thu, tựa hồ rất thích hợp đàn khúc “A Comme Amour” kia. Đó là bản nhạc Diệp Kính Hy thích nhất, Trình Duyệt còn nhớ rõ lần đầu tiên người nọ đàn cho mình nghe, biểu tình chăm chú say sưa có bao nhiêu mê người.

Đột nhiên nhớ tới lúc đó Diệp Kính Hy hình như có nói “Lần sau anh đàn cho tôi nghe”, mà mình lúc đấy cũng đã đồng ý rồi, bảo là “Có cơ hội nhất định sẽ đàn.” Sau này hai người ở bên nhau, cơ hội thật ra có rất nhiều, thế nhưng Trình Duyệt đã đem chuyện này quên mất tiêu.

Trình Duyệt cười cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay đặt lên phím đàn.

Bản nhạc này, anh đã thuộc nằm lòng luôn rồi, nhắm mắt lại cũng có thể đàn ra được.

Khi còn bé ba thường ôm anh dạy anh đánh đàn, bài học đầu tiên chính là A Comme Amour, khi đó mới học đàn dương cầm, luôn luôn vụng về đàn sai tới sai lui, thế nhưng ba anh vẫn luôn kiên nhẫn, sửa đúng từng âm từng âm cho anh, còn làm mẫu nhiều lần cho anh xem nữa. Trình Duyệt đối với bản nhạc này có một loại cảm tình rất đặc biệt, sau lại nghe Diệp Kính Hy đàn một lần, mà nốt nhạc ấy, cùng với mỗi một động tác và biểu tình của người nọ khi đánh đàn, đều đã khắc thật sâu vào đáy lòng anh rồi.

Bây giờ, Trình Duyệt lần đầu tiên thật nghiêm túc, thật hoàn chỉnh, đàn lại khúc A Comme Amour ấy. Đáng tiếc, ba đã không còn, mà Diệp Kính Hy cũng không có ở bên.

Khúc dương cầm vốn mang theo hương vị cuối thu, lại bởi vì tâm tình của người đánh đàn nặng nề mà trong căn nhà nhỏ tịch tĩnh bị phủ lên một bầu không khí bi thương nồng đậm.

Có một vị thính giả dừng chân ở cửa, xuất thần nghe Trình Duyệt đánh đàn, mãi đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, mới do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Xin hỏi… Trình Duyệt có nhà không?”

Thanh âm quen thuộc kia khiến toàn thân Trình Duyệt đều cứng đờ, một lát sau, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười tự giễu.

Có cái gì tử tế đâu, bất quá chỉ là nhanh hơn một chút so với dự liệu của mình mà thôi. Diệp Kính Hy chân trước mới đi, bà đã tìm tới, người Diệp gia làm việc, hiệu suất thật đúng là khiến người ta phải sợ hãi.

Trình Duyệt thở sâu, ổn định tâm tình của mình, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.

Người phụ nữ ngoài cửa so với tưởng tượng của anh trẻ hơn nhiều, da dẻ cũng được chăm sóc rất tốt, mặc một chiếc đầm đen trang nhã khéo léo, tóc được búi gọn ở sau đầu, nhìn qua rất có khí chất.

Chỉ là tinh thần của bà tựa hồ không tốt lắm, lớp trang điểm nhàn nhạt trên mặt vẫn không che đi được sự mệt mỏi của mình.

“Xin lỗi, trực tiếp đến tìm cháu như vậy rất mạo muội, thế nhưng tình hình khẩn cấp, trong điện thoại cũng không nói rõ được, cho nên cô…” Nói đến đây liền cười cười xin lỗi.

“Cô vào trong ngồi rồi nói.” Trình Duyệt mở cửa, mời bà vào nhà, bàn tay dưới ống tay áo gắt gao nắm lại.

Văn Tích Tuệ đi theo Trình Duyệt, ánh mắt chậm rãi đảo qua cách bày trí trong phòng, chiếc giường đôi trong phòng ngủ khiến bà dừng lại trong chốc lát, thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn như cũ không có chút gợn sóng nào.

Quả nhiên là phụ nữ đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, người vừa đẹp, lại có khí chất, thái độ cũng trấn định thong dong như vậy.

Trình Duyệt nhìn bà một cái, xoay người đi pha một tách trà, đoạn đưa tới trước mặt bà nói, “Cô ngồi máy bay lâu như vậy có lẽ cũng mệt rồi, mời cô uống chút trà ạ.”



“Cảm ơn cháu.” Văn Tích Tuệ cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, uống được một lúc mới nói, “Cô đột nhiên xuất hiện, cháu hình như cũng không kinh ngạc mấy thì phải? Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với cô, cháu còn rất khẩn trương kia mà.”

Trình Duyệt nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện đã trong dự liệu, đương nhiên cũng phải chuẩn bị tâm lý tốt chứ ạ.”

“Cháu biết cô tới tìm cháu?” Văn Tích Tuệ có chút kinh ngạc.

Thái độ Trình Duyệt vẫn đúng mực như trước, lời nói cũng cực kỳ lễ phép: “Cháu trong lúc vô ý đã nhìn thấy tin nhắn của Diệp Kính Hy, cũng đã biết một chút sự tình. Ngày hôm nay anh ấy quay về New York, cháu nghĩ có thể cô chú sẽ tìm đến cháu. Dù sao đây cũng là thời cơ tốt nhất, không phải sao?”

Trầm mặc một lúc lâu sau, Văn Tích Tuệ mới cười cười nói: “Gặp qua cháu rồi, mới biết được vì sao Kính Hy nó lại… Thích cháu như vậy.” Trình Duyệt thoáng chốc cứng đờ, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn vào mắt bà nữa. Ánh mắt của bà rất chân thành, Trình Duyệt thậm chí còn sợ sẽ bị sự chân thành ấy của bà làm cho cảm động.

Văn Tích Tuệ chậm rãi nói: “Cháu yên tâm, cháu là người con trai cô thích nhất, cô sẽ không tổn thương tới cháu, chút chừng mực này cô vẫn biết. Lần này tới tìm cháu, chỉ là muốn phân tích cho cháu một ít vấn đề mà thôi.”

“Nói thật lòng thì cô rất thích tính cách của cháu, cho dù cháu là con trai cô cũng không ngại. Phận làm mẹ, cô tin tưởng ánh mắt của con trai cô, cô cũng mong nó có thể hạnh phúc.”

“Kính Hy là đứa hiểu chuyện nhất trong ba đứa con nhà cô, nó mỗi lần làm cái gì, cũng đều có thể làm được tốt nhất. Cô rất yên tâm với nó, cho nên chuyện nó yêu cháu cô cũng không muốn can thiệp làm gì, đồng thời cũng đã thuyết phục ba Kính Hy không cần lo tới chuyện này.”

Trình Duyệt giật mình, còn tưởng rằng người phụ nữ này tìm tới chính mình, sẽ nói mấy lời đại loại như “Hai thằng con trai sao có thể ở cùng một chỗ”, “Vì tương lai nên buông tay sớm”, “Tình yêu thế này không thể lâu dài được” v..v… Không nghĩ tới bà cư nhiên còn đồng ý cho cả hai bên nhau sao? Vậy bà ấy tới đây là vì cái gì…

Trong lòng Trình Duyệt nghi nghi hoặc hoặc, cũng không nói gì, an tĩnh nghe Văn Tích Tuệ nói tiếp.

“Từ nhỏ tới lớn, Kính Hy nó chưa từng để ý tới ai, cô biết nó đối với cháu là rất thật lòng, sau khi gặp cháu rồi, tính cách nó ôn hòa hơn rất nhiều, ngay cả cười cũng cười nhiều hơn trước, mấy cái này cô đều biết cả…”

Thanh âm của Văn Tích Tuệ dần trở nên nghẹn ngào hơn, trong mắt thậm chí còn mang theo hơi nước.

“Thế nhưng Trình Duyệt à, cô không chỉ có mình nó là con trai, mà cô còn có Kính Huy và Kính Văn nữa, còn có một người chồng vì tập đoàn Thiên Vũ mà chống đỡ hơn nửa đời người. Hôm nay, toàn bộ Diệp gia sống chết ra sao, tất cả đều gánh trên người cô hết rồi…”

“Ba nó thân thể vẫn luôn không khỏe, ngày trước bởi vì mệt nhọc quá độ mà nhập viện. Mấy ngày nay cô học theo ngữ khí của ba nó mà gửi tin nhắn giục nó nhanh chóng đưa ra quyết định, trong lòng cô cũng không dễ chịu chút nào…”

“Cô thật sự không muốn chính tay mình hủy đi hạnh phúc của thằng con trai cô yêu quý nhất, thế nhưng, cô càng không thể để nó chỉ vì một người mà bỏ mặc cả nhà họ Diệp được.”

“Cháu… Có hiểu không?”

Nhìn hai mắt ngấn nước của bà, Trình Duyệt nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

“Cháu… Hiểu rồi. Cô một mình chống đỡ cho cả gia đình, quả thật… Rất khổ cực.”

“Cháu có thể hiểu là tốt rồi, Trình Duyệt, cô biết cháu rất hiểu chuyện.” Văn Tích Tuệ dừng một chút, từ trong túi xách của mình lấy ra một xấp tư liệu, “Cháu đã từng học qua kinh tế, những số liệu này… Cháu thử nhìn xem xem.”

Trình Duyệt cầm lấy xấp tài liệu kia, chính là bảng báo cáo tài vụ mấy tháng gần đây nhất của tập đoàn Thiên Vũ, mấy tháng gần đây, sổ sách tổn hao càng ngày càng nghiêm trọng, tổng số thậm chí còn hơn một trăm triệu.

Ngón tay của Trình Duyệt nhịn không được mà siết lại, khiến cho tài liệu bị nắm nhăn một góc.

“Sao lại lỗ nhiều như vậy?”

“Hạng mục đầu tư lần này thất bại, lưu chuyển tiền tệ không linh nghiệm, hơn nữa giá cả sản phẩm mới của chúng ta bị sụt giá, tồn kho nghiêm trọng, toàn bộ tiền kỳ này như nước đổ ra biển vậy, không thể thu lại được. Nhà cô không chỉ đối mặt với phá sản, mà còn gánh thêm một đống nợ nần trên lưng, nếu như không thể xoay chuyển được, Diệp gia lần này khó mà trụ nổi…”

Văn Tích Tuệ lấy tay che lại hai mắt, cố nén không cho nước mắt chảy xuống mặt mình, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Nếu không phải Diệp gia bị buộc tới tuyệt cảnh, cô cũng sẽ không buông tự tôn, mặt dày chạy đến đây tìm cháu đâu.”

“Nếu có biện pháp, cô thà lấy mạng mình ra liều, chứ cũng không muốn hy sinh hạnh phúc của con cô. Cô thậm chí còn muốn vĩnh viễn gạt nó, để nó an tâm ở đây bên cạnh cháu…”

“Thế nhưng mà bây giờ… Quả thật là… Tới tuyệt lộ rồi…”

Người phụ nữ này quả thật rất thiện lương, lúc nói ra những lời này với Trình Duyệt, từng câu từng chữ đều nói ra một cách cực kỳ gian nan, thậm chí còn nhịn không được mà chảy cả nước mắt.

Nước mắt rửa đi lớp trang điểm trên mặt bà, lộ ra vành mắt thâm đen cùng với đôi môi tái nhợt. Bà nhìn qua có lẽ đã rất mệt rồi, nếu không phải nhờ lớp trang điểm kia, cả người có lẽ đã tiều tụy đến nỗi giống như già đi vài tuổi.

Trình Duyệt nhìn bà như vậy, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

“Nếu như Diệp gia tuyên bố phá sản, với tính tình của Trí Viễn, thật không biết có thể ở trong bệnh viện chống đỡ được hay không… Thủ đoạn của ông ấy trước đây quá tàn nhẫn, trong chốn làm ăn đắc tội với không ít người, người nhà bọn cô lại phải gánh trên lưng khoản nợ lớn như vậy, không có nơi nào là sống yên ổn được, thậm chí còn giống như mấy con chuột nhắt chạy qua đường*, bị người người ném đá…”

(*) Quá nhai lão thử: chuột chạy qua đường, ví với bọn xấu đáng căm giận.

“Kỳ thực cô không sợ chịu khổ, ở bên Mỹ mấy năm nay, khổ nào mà chẳng từng ăn qua. Thế nhưng, gánh nợ này không có cách nào khác trả được, một nhà Diệp gia chúng ta căn bản là không có cách nào khác để tiếp tục sinh tồn. Kính Văn hãy còn nhỏ, Kính Huy cũng chưa hiểu chuyện nhiều, hiện tại hy vọng của cả nhà đều đặt trên người anh hai Kính Hy mà thôi… Cô…” Nói đến đây, Văn Tích Tuệ lại bắt đầu nghẹn ngào.

Trình Duyệt trầm mặc chỉ trong chốc lát, mới đem đầu ngón tay nhẹ nhàng siết chặt lại, ngẩng đầu nói: “Cháu có thể giúp được gì đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thương Tựa Không Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook