Chương 3
Diệp Chi Linh
15/12/2016
CHƯƠNG 3 – HỌP MẶT.
Trình Duyệt theo lời của Đông ca, đi lòng vòng một hồi mới tìm được nhà hàng mới mở gần đấy.
Vừa đẩy cửa, liền bị một người đàn ông nhiệt tình ôm lấy.
Giật mình một chút, thấy Đông ca đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt mang theo tiếu ý, lúc này mới kịp phản ứng —
“Tiểu Uy?”
Người nọ buông anh ra, vẻ mặt buồn bực nói: “Ai, cậu sao không giống như A Vinh nói vài câu kiểu như ‘nhiều năm không gặp, cậu đẹp trai đến nỗi tôi nhận không ra’ hả?”
Trình Duyệt mỉm cười, vỗ vỗ vai Tiểu Uy: “Nhiều năm không gặp, cậu đẹp trai đến nỗi tôi nhận không ra.”
Một lúc lâu sau, Tiểu Uy mới bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Cậu vẫn cứ y như cũ, có muốn tức giận với cậu cũng không được á.”
Vừa nói vừa đấm đấm vai Trình Duyệt.
Trình Duyệt cười cười, đi tới cạnh sô pha ngồi xuống, lần lượt bắt tay với A Vinh và Đông ca thăm hỏi.
Ba người này năm ấy đều là bằng hữu chung ký túc xá với Trình Duyệt thời đại học.
Cùng ở dưới một mái hiên suốt ba năm, tình cảm thân mật khăng khít như anh em vậy. Tiểu Uy tính cách hào phóng cởi mở, A Vinh mồm thối (luôn nói mấy lời hư hỏng), anh cả Đông ca trầm ổn, hơn nữa còn có Trình Duyệt ôn hòa luôn mang theo tiếu ý, bốn người ở chung một chỗ luôn luôn hòa thuận vui vẻ.
Năm đó máy vi tính cũng chưa được phổ cập như hiện giờ, thời gian buồn chán bọn họ đều tụm lại một chỗ đánh bài, các loại bài bạc đều được chơi đến thuần thục, sau đó còn mua thêm mạt chược, bốn người vừa vặn một bàn, tối nào cũng bát vạn nhị ngũ (*), đánh tới mấy ván, mãi cho tới sáng hôm sau.
(*) nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có một đôi chược mới được coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng.
Nam sinh đa số đều tương đối lười nhác, tất bẩn không chịu giặt, giày đá bóng vứt bừa cả lên, trong ký túc xá luôn luôn tản ra một mùi hôi thối khó mà đỡ được.
Thế nhưng ký túc xá của bốn người bọn họ lại không giống vậy, còn liên tục ba năm đạt danh hiệu ký túc xá văn minh nữa.
Bởi vì Trình Duyệt ưa sạch sẽ, anh không chịu nổi việc sống trong một nơi bẩn loạn như vậy được, thế nên mỗi tuần đều sẽ tổng vệ sinh một lần. A Vinh còn hay nói giỡn rằng: “Trình Duyệt nhà chúng ta thật sự là tốt đến nhân thần cộng phẫn a, biết dọn dẹp nè, lại còn biết nấu cơm nữa chứ.” Sau đó cười tủm tỉm sáp lại người anh, “Trình Duyệt, cậu gả cho tôi đi.” Thế là bị Trình Duyệt lấy chổi đánh vào cái mông bên trái. A Vinh lại nói tiếp: “Nếu không lấy tôi làm chồng, vậy tôi gả cho cậu cũng được a!” Cái mông bên phải lại tiếp tục ăn chổi. Bạn A Vinh của chúng ta cứ như vậy bị Trình Duyệt “quét ra khỏi nhà”.
Đây đều là những chuyện đã qua lâu lắm rồi.
Hôm nay mấy anh em hiếm khi được họp mặt cùng một chỗ, nhớ lại khoảng thời gian năm đó còn học đại học, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nở nụ cười.
Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Uy đi nước ngoài, A Vinh đến phía Bắc công tác, Đông ca tuy rằng ở chung một thành phố với Trình Duyệt, nhưng vẫn bề bộn nhiều việc, liên hệ giữa bốn người cũng càng ngày càng ít đi.
Lần này Tiểu Uy về nước, A Vinh cũng mang theo vợ con tới đây nghỉ phép, Đông ca mới tranh thủ kêu mọi người tới họp mặt.
Trình Duyệt nghe nói vậy liền tỏ vẻ không vui mà nói: “Tiểu Uy tháng trước về nước, sao không nói cho tôi biết gì hết vậy?”
“Cậu ấy vừa dẫn về một cô gái ngoại quốc, nói muốn lấy làm vợ, khiến mẹ cậu ta tức giận, mấy ngày nay một mực làm khổ chuyện kết hôn của bọn họ đấy mà.” Đông ca giải thích.
Trình Duyệt mỉm cười nhìn về phía Tiểu Uy đang khổ não: “Cậu thật có bản lĩnh nha, vừa xuất ngoại một chuyến đã lừa gạt được một cô Tây về làm vợ à?”
“Ba cô ấy là người Trung Quốc, cô ấy chỉ lớn lên ở nước ngoài mà thôi. Bất quá, vì di truyền từ mẹ nên mắt xanh tóc vàng, mẹ tôi không muốn tôi cưới búp bê về làm vợ, còn bảo mắt xanh nhìn rất kinh khủng. Ai, các cụ lúc nào cũng cố chấp cả.” Thở dài, lại quay về phía A Vinh nói, “Tôi thấy A Vinh là hạnh phúc nhất đấy, có vợ thanh mai trúc mã, môn đăng hậu đối, còn sinh được một cặp song sinh nữa.”
Việc này thì Trình Duyệt biết, lúc đi khám biết được vợ mình mang song thai, A Vinh mừng đến phát điên, gọi cho bằng hữu khắp nơi báo tin vui, lúc sau muốn đặt tên cho hai đứa con, còn tìm Trình Duyệt hỏi qua ý kiến nữa là.
Trình Duyệt quay đầu nhìn A Vinh nói: “Đúng rồi, vậy cuối cùng cậu đặt tên cho hai đứa là gì?”
“Thằng anh kêu Lâm Thiết, nhỏ em thì kêu Lâm Đồng.”
Hay thật…
Thiết (sắt) cùng đồng ở một chút, ít ra cũng sẽ không xảy ra phản ứng hóa học nào mạnh.
Ba người liếc nhìn nhau, cuối cùng Trình Duyệt tổng kết nói: “Không sai, vừa nghe đã biết là anh em.”
“Đó là đương nhiên.” A Vinh cười ha ha nói, “Được rồi Trình Duyệt, cậu thì sao, tình hình như thế nào? Dự định chừng nào kết hôn? Tôi còn chờ uống rượu mừng của cậu đó nha.”
Bình thường, lúc họp mặt bạn cũ, những người độc thân sẽ có chút xấu hổ.
Nhìn bọn họ từng người từng người có gia đình mỹ mãn, nhìn bọn họ chìa ra những bức ảnh khả ái của con cái, cùng với vẻ mặt hạnh phúc khi kể lại những câu chuyện lý thú về trẻ con, nhìn bọn họ mang theo ánh mắt quan tâm hỏi tình hình gần đây của mình, thậm chí còn hảo tâm giúp mình giới thiệu người yêu…
Còn chưa có kết hôn, thậm chí cũng không gặp gỡ người khác, sẽ có cái loại cảm giác… bị cho là động vật quý hiếm.
Trình Duyệt cười cười nói: “Tôi không vội, còn chưa tới lúc mà.”
Tiểu Uy vỗ vỗ vai anh, mang theo cái giọng như nói lời thấm thía lắm: “Cậu a, đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, muốn kiếm một cô gái thích hợp quả thật không dễ dàng. Bất quá, cậu cũng đừng kén cá chọn canh quá, phải gặp gỡ nhiều người vào. Là một người đàn ông, đừng để các anh em phải sốt ruột.”
A Vinh lại tiếp lời: “Tôi có một đứa bạn, nhìn đẹp lắm nha, tính cách cũng rất cởi mở, cô ấy còn chưa có bạn trai đâu, có người nói là vẫn chưa kiếm được ý trung nhân trong lòng, mà cũng trùng hợp đó, cô ấy thích nhất đàn ông ôn nhu, không bằng để tôi giới thiệu cho cậu nha?”
Lại nữa rồi…
Mình không kết hôn mình cũng không gấp, bằng hữu xung quanh làm gì mà gấp dữ vậy?
Thật sự là Hoàng đế không vội, lại vội chết thái giám.
Trình Duyệt có chút đau đầu nghĩ.
Nhưng vẫn quay sang cười cười với A Vinh, cũng không cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Sau này hẵng nói.”
“Các vị, có thể đem đồ ăn lên được chưa ạ?”
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng tới đúng lúc khiến Trình Duyệt nhẹ nhõm thở một hơi, vội vàng nói: “Có thể mang thức ăn lên rồi, cảm ơn.”
—
Đông ca gọi toàn những món mà trước đây ở đại học mọi người thường thích ăn, mà nhà hàng này lại có khá nhiều món ngon nổi tiếng, khung cảnh tốt, đồ ăn cũng ngon miệng, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
Đàn ông mà tụ lại một chỗ đương nhiên không thể thiếu bia rượu, bốn người cứ thế mà cậu mời tôi, tôi mời cậu, rất nhanh đã uống hết một két bia.
A Vinh và Tiểu Uy uống nhiều, phải chạy đi toilet mà nôn ra bớt. Đông ca do tửu lượng cao nên có uống nhiều mấy thì mặt vẫn như cũ không đổi sắc. Trình Duyệt thì uống không nhiều lắm, chỉ là sắc mặt có chút đỏ lên.
Mấy tên nói nhiều đều đi ra ngoài hết rồi, chỉ còn lại có hai người trong phòng, bầu không khí thoáng chốc đã gượng gạo hẳn.
Trầm mặc một lát sau, Trình Duyệt mới cười nói: “Hai người bọn họ thật đúng là không thể uống nhiều.”
“Ừ, vẫn thích quậy phá như trước đây.”
“Chuyện làm ăn của anh vẫn thuận lợi chứ?” Trình Duyệt thuận miệng hỏi.
Đông ca trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Cậu chẳng phải đã không còn quan tâm tới mấy chuyện trong giới thương nghiệp nữa hay sao?”
Ly bia trong tay Trình Duyệt thoáng dao động.
Bia ở trong ly nhẹ nhàng đảo quanh, bọt bia nổi lên theo động tác của anh mà vỡ tan từng chút từng chút một, thanh âm lóc bóc nhỏ vụn như vậy, có thể khiến cho tâm tình người ta trở nên bình tĩnh hơn.
Trình Duyệt khẽ cười cười, nhàn nhạt nói: “Anh cũng biết, tôi không thích hợp làm ở chốn thương trường, bản thân căn bản cũng không có hứng thú, cho nên tốt nghiệp xong liền dứt khoát đổi chuyên ngành lại luôn.”
“Bây giờ làm thầy giáo có tốt không?”
“Rất tốt, công việc thanh nhàn, tiền lương cũng không thấp. Tôi tương đối thích an an ổn ổn như bây giờ hơn.”
“Vậy cậu cũng không quan tâm đến tin tức của người kia sao?”
Trình Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình ngày càng thâm trầm.
Quả nhiên là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Đông ca ngày hôm nay, đã không còn nét ngây ngô như thời đại học nữa rồi, ánh mắt của hắn thậm chí còn chẳng biểu lộ lấy một chút tâm tình nào.
Trình Duyệt mỉm cười: “Lời này của anh, tôi không hiểu lắm.”
Đông ca gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trình Duyệt, nói: “Cậu ta đã về nước rồi.” Dừng một chút, ngữ khí lại càng nặng hơn, “Hơn nữa lần này, cả nhà bọn họ cùng trở về. Tin tức lớn như vậy, tôi không tin cậu không biết.”
Trình Duyệt tiếp tục mỉm cười nói: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Xin nói thẳng vào trọng tâm đi.”
“Lần trước sau khi có cuộc họp thông báo tin tức xong, tôi gặp cậu ấy. Không nghĩ tới cậu ta cư nhiên còn nhận ra tôi. Cậu đoán xem, câu nói đầu tiên cậu ấy nói với tôi là gì?”
Trình Duyệt trầm mặc, lẳng lặng nhìn chăm chú ly bia của mình.
Bọt bia đều đã tan hết, chất lỏng trong ly đã trở nên trong suốt hơn, thậm chí còn phản chiếu gương mặt của anh, mang theo dáng cười ôn hòa bình thản như thế.
Trầm mặc một lúc lâu, Đông ca mới thấp giọng nói: “Cậu ấy hỏi tôi, Trình Duyệt có khỏe không.”
Bàn tay dưới gầm bàn càng siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt lúc nào cũng không rõ.
Nhiệt độ từ máy điều hòa trong phòng như bị giảm xuống trong chớp mắt, khiến cho người ta phải run rẩy.
Trình Duyệt có khỏe không?
Người ấy cư nhiên, còn nhớ rõ?
Trình Duyệt nắm lấy ly bia kia, đưa tới bên mép.
Anh uống rất chậm, bởi vì anh cần chút thời gian để điều chỉnh tâm tình, tận lực làm cho biểu hiện của mình như không thèm quan tâm, tận lực cho nhìn có vẻ như bình thản.
Chỉ là anh không chú ý tới, đầu ngón tay trắng bệch cầm ly bia ấy, đã hơi run rẩy rồi.
Sớm đã bị người ngồi đối diện nhìn thấu hết.
“Vậy anh nói thế nào?” Trên mặt Trình Duyệt vẫn mang theo nụ cười đó, tựa hồ chỉ như đang nói về một vấn đề nhỏ nhặt, “Nói tôi khỏe? Hay không khỏe?”
Đông ca nhíu nhíu mày: “Tôi nói cho cậu ấy biết, cậu sau khi tốt nghiệp đã chuyển sang nơi khác học, thay đổi chuyên ngành, hiện giờ đang làm thầy giáo ở nhạc viện.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy thuận tiện hỏi tôi, em trai của cậu thế nào rồi.”
“Tôi lại nói với cậu ấy, em trai cậu năm nay đã thi đậu vào nghiên cứu sinh của đại học T.”
“Cậu ấy cười nói, thật trùng hợp, em trai cậu ấy cũng đang học ở đại học T.”
“Sau đó thì có vài ký giả tìm cậu ấy phỏng vấn, cậu ấy nói một tiếng xin lỗi tôi rồi bỏ đi. Trước khi đi có để lại danh thiếp.”
Đông ca lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Trình Duyệt.
Trình Duyệt khẽ nhíu mày: “Cho tôi làm cái gì?”
“Tôi nghĩ, cậu cần nó.”
“Tôi cầm danh thiếp của cậu ta thì có lợi ích gì?”
Đông ca trầm mặc một lúc lâu, mới khẽ thở dài: “Trình Duyệt, trước mặt tôi, cậu còn giả bộ cái gì?”
Đầu ngón tay cầm lấy danh thiếp hơi run lên.
Tấm danh thiếp kia, còn có cái tên quen thuộc, ở phía dưới tên là một loạt địa chỉ, chức vị, điện thoại, email…
Là mình muốn sao?
“Kỳ thật, tôi không cần. Đã sớm… không cần rồi.”
Trình Duyệt mỉm cười, cũng không nhìn nữa, liền đem tấm danh thiếp kia vo thành một cục, ném luôn vào thùng rác.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ rưỡi.
Trình Duyệt đứng lên nói: “Tôi về trước đây, em trai tôi còn đang chờ.”
Lúc đi tới cửa, lại nghe người phía sau nhẹ giọng nói: “Trình Duyệt, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy.”
Bàn tay mở cửa của Trình Duyệt ngừng lại trong thoáng chốc, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Giang Tử Đông, anh có tư cách gì nói với tôi những lời này?”
Đi ra khỏi cửa, sau đó, cố sức dập cửa lại.
—
Suy nghĩ của tác giả: Diệp đại ca bảo, anh đối với cái chuyện tôi bẻ cong anh quả thật là phi thường bất mãn, cho nên muốn bãi công vài ngày… (Do bộ này là bộ cuối cùng chị Linh viết sau khi đã viết về Diệp Kính Huy và Diệp Kính Văn aka 2 thằng em của anh Diệp, cho nên anh Diệp không ngờ chị Linh lại bẻ cong ảnh đây mà =)))))
Kỳ thật băng sơn cấm dục đế vương công và vân vân… cũng cảm thấy có chút xấu hổ a, ha ha ha ~~~
Rất khó tưởng tượng được sau này viết tới cảnh H của Diệp lão đại và Trình Duyệt thì nên làm cái gì bây giờ, Diệp lão đại anh thấy thoải mái được sao?
—
Trình Duyệt theo lời của Đông ca, đi lòng vòng một hồi mới tìm được nhà hàng mới mở gần đấy.
Vừa đẩy cửa, liền bị một người đàn ông nhiệt tình ôm lấy.
Giật mình một chút, thấy Đông ca đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt mang theo tiếu ý, lúc này mới kịp phản ứng —
“Tiểu Uy?”
Người nọ buông anh ra, vẻ mặt buồn bực nói: “Ai, cậu sao không giống như A Vinh nói vài câu kiểu như ‘nhiều năm không gặp, cậu đẹp trai đến nỗi tôi nhận không ra’ hả?”
Trình Duyệt mỉm cười, vỗ vỗ vai Tiểu Uy: “Nhiều năm không gặp, cậu đẹp trai đến nỗi tôi nhận không ra.”
Một lúc lâu sau, Tiểu Uy mới bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Cậu vẫn cứ y như cũ, có muốn tức giận với cậu cũng không được á.”
Vừa nói vừa đấm đấm vai Trình Duyệt.
Trình Duyệt cười cười, đi tới cạnh sô pha ngồi xuống, lần lượt bắt tay với A Vinh và Đông ca thăm hỏi.
Ba người này năm ấy đều là bằng hữu chung ký túc xá với Trình Duyệt thời đại học.
Cùng ở dưới một mái hiên suốt ba năm, tình cảm thân mật khăng khít như anh em vậy. Tiểu Uy tính cách hào phóng cởi mở, A Vinh mồm thối (luôn nói mấy lời hư hỏng), anh cả Đông ca trầm ổn, hơn nữa còn có Trình Duyệt ôn hòa luôn mang theo tiếu ý, bốn người ở chung một chỗ luôn luôn hòa thuận vui vẻ.
Năm đó máy vi tính cũng chưa được phổ cập như hiện giờ, thời gian buồn chán bọn họ đều tụm lại một chỗ đánh bài, các loại bài bạc đều được chơi đến thuần thục, sau đó còn mua thêm mạt chược, bốn người vừa vặn một bàn, tối nào cũng bát vạn nhị ngũ (*), đánh tới mấy ván, mãi cho tới sáng hôm sau.
(*) nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có một đôi chược mới được coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng.
Nam sinh đa số đều tương đối lười nhác, tất bẩn không chịu giặt, giày đá bóng vứt bừa cả lên, trong ký túc xá luôn luôn tản ra một mùi hôi thối khó mà đỡ được.
Thế nhưng ký túc xá của bốn người bọn họ lại không giống vậy, còn liên tục ba năm đạt danh hiệu ký túc xá văn minh nữa.
Bởi vì Trình Duyệt ưa sạch sẽ, anh không chịu nổi việc sống trong một nơi bẩn loạn như vậy được, thế nên mỗi tuần đều sẽ tổng vệ sinh một lần. A Vinh còn hay nói giỡn rằng: “Trình Duyệt nhà chúng ta thật sự là tốt đến nhân thần cộng phẫn a, biết dọn dẹp nè, lại còn biết nấu cơm nữa chứ.” Sau đó cười tủm tỉm sáp lại người anh, “Trình Duyệt, cậu gả cho tôi đi.” Thế là bị Trình Duyệt lấy chổi đánh vào cái mông bên trái. A Vinh lại nói tiếp: “Nếu không lấy tôi làm chồng, vậy tôi gả cho cậu cũng được a!” Cái mông bên phải lại tiếp tục ăn chổi. Bạn A Vinh của chúng ta cứ như vậy bị Trình Duyệt “quét ra khỏi nhà”.
Đây đều là những chuyện đã qua lâu lắm rồi.
Hôm nay mấy anh em hiếm khi được họp mặt cùng một chỗ, nhớ lại khoảng thời gian năm đó còn học đại học, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nở nụ cười.
Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Uy đi nước ngoài, A Vinh đến phía Bắc công tác, Đông ca tuy rằng ở chung một thành phố với Trình Duyệt, nhưng vẫn bề bộn nhiều việc, liên hệ giữa bốn người cũng càng ngày càng ít đi.
Lần này Tiểu Uy về nước, A Vinh cũng mang theo vợ con tới đây nghỉ phép, Đông ca mới tranh thủ kêu mọi người tới họp mặt.
Trình Duyệt nghe nói vậy liền tỏ vẻ không vui mà nói: “Tiểu Uy tháng trước về nước, sao không nói cho tôi biết gì hết vậy?”
“Cậu ấy vừa dẫn về một cô gái ngoại quốc, nói muốn lấy làm vợ, khiến mẹ cậu ta tức giận, mấy ngày nay một mực làm khổ chuyện kết hôn của bọn họ đấy mà.” Đông ca giải thích.
Trình Duyệt mỉm cười nhìn về phía Tiểu Uy đang khổ não: “Cậu thật có bản lĩnh nha, vừa xuất ngoại một chuyến đã lừa gạt được một cô Tây về làm vợ à?”
“Ba cô ấy là người Trung Quốc, cô ấy chỉ lớn lên ở nước ngoài mà thôi. Bất quá, vì di truyền từ mẹ nên mắt xanh tóc vàng, mẹ tôi không muốn tôi cưới búp bê về làm vợ, còn bảo mắt xanh nhìn rất kinh khủng. Ai, các cụ lúc nào cũng cố chấp cả.” Thở dài, lại quay về phía A Vinh nói, “Tôi thấy A Vinh là hạnh phúc nhất đấy, có vợ thanh mai trúc mã, môn đăng hậu đối, còn sinh được một cặp song sinh nữa.”
Việc này thì Trình Duyệt biết, lúc đi khám biết được vợ mình mang song thai, A Vinh mừng đến phát điên, gọi cho bằng hữu khắp nơi báo tin vui, lúc sau muốn đặt tên cho hai đứa con, còn tìm Trình Duyệt hỏi qua ý kiến nữa là.
Trình Duyệt quay đầu nhìn A Vinh nói: “Đúng rồi, vậy cuối cùng cậu đặt tên cho hai đứa là gì?”
“Thằng anh kêu Lâm Thiết, nhỏ em thì kêu Lâm Đồng.”
Hay thật…
Thiết (sắt) cùng đồng ở một chút, ít ra cũng sẽ không xảy ra phản ứng hóa học nào mạnh.
Ba người liếc nhìn nhau, cuối cùng Trình Duyệt tổng kết nói: “Không sai, vừa nghe đã biết là anh em.”
“Đó là đương nhiên.” A Vinh cười ha ha nói, “Được rồi Trình Duyệt, cậu thì sao, tình hình như thế nào? Dự định chừng nào kết hôn? Tôi còn chờ uống rượu mừng của cậu đó nha.”
Bình thường, lúc họp mặt bạn cũ, những người độc thân sẽ có chút xấu hổ.
Nhìn bọn họ từng người từng người có gia đình mỹ mãn, nhìn bọn họ chìa ra những bức ảnh khả ái của con cái, cùng với vẻ mặt hạnh phúc khi kể lại những câu chuyện lý thú về trẻ con, nhìn bọn họ mang theo ánh mắt quan tâm hỏi tình hình gần đây của mình, thậm chí còn hảo tâm giúp mình giới thiệu người yêu…
Còn chưa có kết hôn, thậm chí cũng không gặp gỡ người khác, sẽ có cái loại cảm giác… bị cho là động vật quý hiếm.
Trình Duyệt cười cười nói: “Tôi không vội, còn chưa tới lúc mà.”
Tiểu Uy vỗ vỗ vai anh, mang theo cái giọng như nói lời thấm thía lắm: “Cậu a, đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, muốn kiếm một cô gái thích hợp quả thật không dễ dàng. Bất quá, cậu cũng đừng kén cá chọn canh quá, phải gặp gỡ nhiều người vào. Là một người đàn ông, đừng để các anh em phải sốt ruột.”
A Vinh lại tiếp lời: “Tôi có một đứa bạn, nhìn đẹp lắm nha, tính cách cũng rất cởi mở, cô ấy còn chưa có bạn trai đâu, có người nói là vẫn chưa kiếm được ý trung nhân trong lòng, mà cũng trùng hợp đó, cô ấy thích nhất đàn ông ôn nhu, không bằng để tôi giới thiệu cho cậu nha?”
Lại nữa rồi…
Mình không kết hôn mình cũng không gấp, bằng hữu xung quanh làm gì mà gấp dữ vậy?
Thật sự là Hoàng đế không vội, lại vội chết thái giám.
Trình Duyệt có chút đau đầu nghĩ.
Nhưng vẫn quay sang cười cười với A Vinh, cũng không cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Sau này hẵng nói.”
“Các vị, có thể đem đồ ăn lên được chưa ạ?”
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng tới đúng lúc khiến Trình Duyệt nhẹ nhõm thở một hơi, vội vàng nói: “Có thể mang thức ăn lên rồi, cảm ơn.”
—
Đông ca gọi toàn những món mà trước đây ở đại học mọi người thường thích ăn, mà nhà hàng này lại có khá nhiều món ngon nổi tiếng, khung cảnh tốt, đồ ăn cũng ngon miệng, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
Đàn ông mà tụ lại một chỗ đương nhiên không thể thiếu bia rượu, bốn người cứ thế mà cậu mời tôi, tôi mời cậu, rất nhanh đã uống hết một két bia.
A Vinh và Tiểu Uy uống nhiều, phải chạy đi toilet mà nôn ra bớt. Đông ca do tửu lượng cao nên có uống nhiều mấy thì mặt vẫn như cũ không đổi sắc. Trình Duyệt thì uống không nhiều lắm, chỉ là sắc mặt có chút đỏ lên.
Mấy tên nói nhiều đều đi ra ngoài hết rồi, chỉ còn lại có hai người trong phòng, bầu không khí thoáng chốc đã gượng gạo hẳn.
Trầm mặc một lát sau, Trình Duyệt mới cười nói: “Hai người bọn họ thật đúng là không thể uống nhiều.”
“Ừ, vẫn thích quậy phá như trước đây.”
“Chuyện làm ăn của anh vẫn thuận lợi chứ?” Trình Duyệt thuận miệng hỏi.
Đông ca trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Cậu chẳng phải đã không còn quan tâm tới mấy chuyện trong giới thương nghiệp nữa hay sao?”
Ly bia trong tay Trình Duyệt thoáng dao động.
Bia ở trong ly nhẹ nhàng đảo quanh, bọt bia nổi lên theo động tác của anh mà vỡ tan từng chút từng chút một, thanh âm lóc bóc nhỏ vụn như vậy, có thể khiến cho tâm tình người ta trở nên bình tĩnh hơn.
Trình Duyệt khẽ cười cười, nhàn nhạt nói: “Anh cũng biết, tôi không thích hợp làm ở chốn thương trường, bản thân căn bản cũng không có hứng thú, cho nên tốt nghiệp xong liền dứt khoát đổi chuyên ngành lại luôn.”
“Bây giờ làm thầy giáo có tốt không?”
“Rất tốt, công việc thanh nhàn, tiền lương cũng không thấp. Tôi tương đối thích an an ổn ổn như bây giờ hơn.”
“Vậy cậu cũng không quan tâm đến tin tức của người kia sao?”
Trình Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình ngày càng thâm trầm.
Quả nhiên là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Đông ca ngày hôm nay, đã không còn nét ngây ngô như thời đại học nữa rồi, ánh mắt của hắn thậm chí còn chẳng biểu lộ lấy một chút tâm tình nào.
Trình Duyệt mỉm cười: “Lời này của anh, tôi không hiểu lắm.”
Đông ca gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trình Duyệt, nói: “Cậu ta đã về nước rồi.” Dừng một chút, ngữ khí lại càng nặng hơn, “Hơn nữa lần này, cả nhà bọn họ cùng trở về. Tin tức lớn như vậy, tôi không tin cậu không biết.”
Trình Duyệt tiếp tục mỉm cười nói: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Xin nói thẳng vào trọng tâm đi.”
“Lần trước sau khi có cuộc họp thông báo tin tức xong, tôi gặp cậu ấy. Không nghĩ tới cậu ta cư nhiên còn nhận ra tôi. Cậu đoán xem, câu nói đầu tiên cậu ấy nói với tôi là gì?”
Trình Duyệt trầm mặc, lẳng lặng nhìn chăm chú ly bia của mình.
Bọt bia đều đã tan hết, chất lỏng trong ly đã trở nên trong suốt hơn, thậm chí còn phản chiếu gương mặt của anh, mang theo dáng cười ôn hòa bình thản như thế.
Trầm mặc một lúc lâu, Đông ca mới thấp giọng nói: “Cậu ấy hỏi tôi, Trình Duyệt có khỏe không.”
Bàn tay dưới gầm bàn càng siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt lúc nào cũng không rõ.
Nhiệt độ từ máy điều hòa trong phòng như bị giảm xuống trong chớp mắt, khiến cho người ta phải run rẩy.
Trình Duyệt có khỏe không?
Người ấy cư nhiên, còn nhớ rõ?
Trình Duyệt nắm lấy ly bia kia, đưa tới bên mép.
Anh uống rất chậm, bởi vì anh cần chút thời gian để điều chỉnh tâm tình, tận lực làm cho biểu hiện của mình như không thèm quan tâm, tận lực cho nhìn có vẻ như bình thản.
Chỉ là anh không chú ý tới, đầu ngón tay trắng bệch cầm ly bia ấy, đã hơi run rẩy rồi.
Sớm đã bị người ngồi đối diện nhìn thấu hết.
“Vậy anh nói thế nào?” Trên mặt Trình Duyệt vẫn mang theo nụ cười đó, tựa hồ chỉ như đang nói về một vấn đề nhỏ nhặt, “Nói tôi khỏe? Hay không khỏe?”
Đông ca nhíu nhíu mày: “Tôi nói cho cậu ấy biết, cậu sau khi tốt nghiệp đã chuyển sang nơi khác học, thay đổi chuyên ngành, hiện giờ đang làm thầy giáo ở nhạc viện.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy thuận tiện hỏi tôi, em trai của cậu thế nào rồi.”
“Tôi lại nói với cậu ấy, em trai cậu năm nay đã thi đậu vào nghiên cứu sinh của đại học T.”
“Cậu ấy cười nói, thật trùng hợp, em trai cậu ấy cũng đang học ở đại học T.”
“Sau đó thì có vài ký giả tìm cậu ấy phỏng vấn, cậu ấy nói một tiếng xin lỗi tôi rồi bỏ đi. Trước khi đi có để lại danh thiếp.”
Đông ca lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Trình Duyệt.
Trình Duyệt khẽ nhíu mày: “Cho tôi làm cái gì?”
“Tôi nghĩ, cậu cần nó.”
“Tôi cầm danh thiếp của cậu ta thì có lợi ích gì?”
Đông ca trầm mặc một lúc lâu, mới khẽ thở dài: “Trình Duyệt, trước mặt tôi, cậu còn giả bộ cái gì?”
Đầu ngón tay cầm lấy danh thiếp hơi run lên.
Tấm danh thiếp kia, còn có cái tên quen thuộc, ở phía dưới tên là một loạt địa chỉ, chức vị, điện thoại, email…
Là mình muốn sao?
“Kỳ thật, tôi không cần. Đã sớm… không cần rồi.”
Trình Duyệt mỉm cười, cũng không nhìn nữa, liền đem tấm danh thiếp kia vo thành một cục, ném luôn vào thùng rác.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ rưỡi.
Trình Duyệt đứng lên nói: “Tôi về trước đây, em trai tôi còn đang chờ.”
Lúc đi tới cửa, lại nghe người phía sau nhẹ giọng nói: “Trình Duyệt, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy.”
Bàn tay mở cửa của Trình Duyệt ngừng lại trong thoáng chốc, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Giang Tử Đông, anh có tư cách gì nói với tôi những lời này?”
Đi ra khỏi cửa, sau đó, cố sức dập cửa lại.
—
Suy nghĩ của tác giả: Diệp đại ca bảo, anh đối với cái chuyện tôi bẻ cong anh quả thật là phi thường bất mãn, cho nên muốn bãi công vài ngày… (Do bộ này là bộ cuối cùng chị Linh viết sau khi đã viết về Diệp Kính Huy và Diệp Kính Văn aka 2 thằng em của anh Diệp, cho nên anh Diệp không ngờ chị Linh lại bẻ cong ảnh đây mà =)))))
Kỳ thật băng sơn cấm dục đế vương công và vân vân… cũng cảm thấy có chút xấu hổ a, ha ha ha ~~~
Rất khó tưởng tượng được sau này viết tới cảnh H của Diệp lão đại và Trình Duyệt thì nên làm cái gì bây giờ, Diệp lão đại anh thấy thoải mái được sao?
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.