Chương 13
Viên Chiên
31/07/2023
“bệ hạ, tối qua ngài ngủ không ngon giấc?” Trương công công thỏ thẻ.
“ Ừm... Trẫm hơi lo về vấn đề triều chính” Lục Ảnh Quân đỏ mặt nói dối.
“Bệ hạ chú ý bảo trọng thân thể”
“Biết rồi”hai cho câu bảo trọng thân thể, đang yên đang lành dúi cho ta cái hậu cung muốn bảo trọng cũng không thể.
Đúng lúc này tên tiểu thái giám sai vặt đi vào bẩm báo: “bệ hạ, Đức phi cầu kiến ạ”
Đức phi? Là một trong hai vị phi tần có gương mặt đen tối hôm qua ư: “bảo trẫm đang bận chính sự, không tiện gặp mặt” còn chưa để tên thái giám đó đi thông báo thì một giọng nói đầy yêu mị truyền đến bên tai cậu.
‘bệ hạ à! Ta biết người rất nhớ thương ta, nên giờ người bận không tiện gặp mặt thì tối đến ta sẽ tìm đến ngài chăm sóc thật tốt'
“Khoan khoan, mời nàng ta vào” Lục Ảnh Quân hét lên trong vô vọng với tên tiểu thai giám đang đi kia, tiếng hét thê lương lọt vào tai của Đức phi nương nương,y cười đầy quyến rũ không đợi tên thái giám kia ra thông báo đã tự ung dung bước vào.
Lặng lẽ đưa mắt nhìn toàn bộ Dưỡng Tâm điện đánh giá một lượt, đôi mắt kiểu bị liếc mắt đưa tình với vị hoàng thượng đang ngồi bên đống tấu chương cao ngất ngưởng.
“Các ngươi lui ra ngoài hết đi” đám nô tài thầm hiểu lui đi để lại không gian riêng tư cho họ. Chỉ đợi có thế, Đức phi lập tức biến trở lại hình dạng nam nhân của mình, lả lướt lao vào lòng Lục Ảnh Quân “hoàng thượng à...”
Giọng của tên hồ ly này có chút buồn nôn, tại nhìn cơ thể nam nhân của y còn cao to hơn cả cậu có chút buồn cười khi Khúc Dạ Hành ngồi trên đùi cậu nũng nịu: thật sự là chọt mù con mắt người nhìn.
“Bệ Hạ à!!! Người thật bất công, người bạn ăn sống cho con rắn đen kia mà quên bọn thần thiếp rồi”y dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Lục Ảnh Quân, vô tình hữu ý mà luôn cọ xát vào nụ hoa trước ngực cậu khiến cậu vô cùng ngại nhưng không đẩy ra được. Bị 'thần thiếp'ngồi đè lên người, hai tay bị kẹp dưới mông y có chút mất thể diện của đế vương.
Trước mọi lời than vãn ỷ ôi của Đức phi , bệ hạ câm nín không hé răng nửa lời càng làm cho Khúc Dạ Hành được nước lấn tới. Đôi tay Y không còn xoa xoa bên ngoài nữa mà cho hẳn vào trong y phục, ra sức cấu nhéo nụ hoa nhạy cảm: “ ngươi... ngươi...vô.sỉ...”
“Bệ hạ, sao người lại nỡ mắng thần thiếp, thân thiết chị đang bày tỏ tình yêu của mình thôi mà” Khúc Dạ Hành càn rỡ kéo cả y phục của cậu xuống, không khó để nhìn thấy những dấu hôn chưa tan ẩn hiện trên bờ ngực săn chắc: “ Ai dô... Hoàng hậu thật chả biết tiết chế gì cả, làm hao tổn long thể của bệ hạ như thế này” mồm thì hắn chê bai hoàng hậu vô đức nhưng bản thân cũng thuận thế cắn mạnh vào cổ Lục Ảnh Quân mỉm cười nói: “ Hừ... Thế này mới đẹp chứ”
“Đức phi, ngươi dám làm càn” thân thể cậu run lên vì xấu hổ, nhưng đó cũng có phần đau khi đôi chân mình bị tên to con này đẻ dưới mông.
“bệ hạ, thần thiếp vô lễ rồi, xin lỗi người” nói rồi y dùng tay đè gáy cậu tiến vào nụ hôn, môi lưỡi Khúc Dạ Hành linh hoạt cạy mở răng cậu, kéo cái lưỡi nhỏ xinh đỏ hồng rụt rè ra ngoài cùng mình va chạm. Dưới sức hôn mãnh liệt của Khúc Dạ Hành,Lục Ảnh Quân choáng váng đầu óc mặc y làm càn trong khoang miệng mình, tâm trí mơ hồ quên đi cơn đau dưới thân. Dần dần nụ hôn ngày càng nóng bỏng, cuồng nhiệt, trong căn phòng nghiêm trang phát ra tiếng hôn môi đầy *** dục của bọn họ. Hồ Ly *** **** lúc này như đã mất kiểm soát, dùng tay mạnh mẽ lột đám y phục vướng víu trên người cậu ra, nội tâm hưng phấn đến gào thét.
“bệ hạ, Lý tướng quân cầu kiến” tiếng nói the thé của Trương công công như gạo nước lạnh dội lên đôi bạn trẻ đang rừng rực lửa tình, khéo vị hoàng thượng từ cõi hư vô trở về mặt đất. Lục Ảnh Quân dùng hết sức đẩy Khúc Dạ Hành xuống đất, rối rắm mặt lại y phục, điều chỉnh cảm xúc, trong lúc đó cũng không quên nước xéo con hồ ly kia rồi đi ra nghị viện.
“má!!! Lúc nào không đến lại đến đúng lúc này” Khúc Dạ Hành vò đầu bứt tóc đứng dậy, nhìn cậu em đang hung hãn biểu tình: cứng cái gì mà cứng, mày làm như tao không muốn ý!!! Luyến tiếc biến trở lại thành Đức phi dịu dàng nho nhã, rất ý thức đem dọn dẹp đến tối chưa rơi dưới đất xong mới ra về. Lúc đi qua nghị viện không quên dùng thần lực để lại một câu cho Lục Ảnh Quân: bệ hạ! Tối nay nhớ ghé Mai Hiên cung của thần thiếp nhé! Thiếp chờ ngài.
Lục Ảnh Quân trước mặt Lý tướng Quân rùng mình trước lời truyền tải của Đức phi, nghĩ đến cái cảnh lúc nãy lại đỏ lựng cả người, rất khó để tập trung nói chuyện chính sự. Cũng may sao cậu giỏi điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày.
Lục Ảnh Quân biết với tính cách ham chơi, tùy ý lại ngông cuồng của con hồ ly kia thì tối nay cậu không đến thì đừng mong sau này sống yên ổn. Nhưng mà dường như ông trời đang muốn trêu đùa cậu khi mà vào lúc lật thẻ, cậu lật phải thẻ của Thục phi.
Toi đời rồi: khi không một chân đạp hai tổ kiến lửa vậy.
Theo trình độ hiểu biết về hậu cung bằng con số 0 của cậu cùng với sự tận trách của trưởng quản sự, Lục Ảnh Quân rất rất đành lòng. Theo thông lệ từ trước đến giờ, việc thị tẩm của hoàng đế quy định rất rõ ràng, buổi tối nào trong tháng với vị phi tần nào đều được ghi chép đầy đủ. Những lần thị tẩm mục đích giúp các vị hoàng đế giải tỏa áp lực, nếu ai mà có yêu cầu cao hơn trong việc giường chiếu thì việc thị tẩm thường xuyên cũng được. Đối với các vị hoàng đế đời trước thì không tồn tại định nghĩa ngày thị tẩm khi họ có nhu cầu sẽ lập tức đi giải tỏa, thậm chí một ngày ân sủng ba vì phi cũng được, điều này cũng nói lên được một trong những lý do tại sao các vị vua luôn sống trong sung sướng lại hay chết sớm vậy. Đơn giản là vì họ bị vắt khô a... Nhìn lại lịch sử hào hùng của các vị vua đời trước mà Lục Ảnh Quân như chết lặng, có vẻ cậu hơi khác thường.
Phải để trưởng quản sự đến tận nơi với ý nghĩa: bệ hạ, đến lúc ngài đi giải quyết nó rồi! Không thể trách ông ấy được khi mà ông còn lo cậu nghẹn đến hỏng rồi cơ.
Thế là Lục Ảnh Quân chân thành cảm nhận được sự lo lắng của tổ tiên mình khi lo cả vấn đề ấy ấy cho con cháu, thật đáng khâm phục.
Tin này truyền đến hậu cung, Diên Hòa cung của Thục phi tràn ngập gió xuân, Hạ Lâm tâm trạng phơi phới ngồi thưởng trà. Có trời mới biết là anh đã hạ chú lên mấy tấm thẻ đó nên dù Lục Ảnh Quân có lượt thẻ của ai đi chăng nữa thì cũng là cái tên Thục phi mà thôi “ há...há...”
Khác với Diên Hòa cung, Mai Hiên cung của Khúc Dạ Hành lại lạnh lẽo đến đáng sợ, y mất hình tượng thục nữ sang một bên, chân chống lên ghế, tay cầm đùi gà lớn, nhận ra sức ngấu nghiến miếng thịt như trút giận.
Con gà này do bệ hạ đã lỗi với Khúc Dạ Hành, bên trên còn có dòng chữ rồng bay phượng múa của cậu: tao xin lỗi, ta sẽ bù lại cho ngươi sau.
“ Hừ... Bù sao? Được để xem ngày có bù được không” Khúc Dạ Hành bực mình ăn hết con gà nặng hơn 4 kg trước con mắt ngạc nhiên của đám thái giám và nô tì.
“ Ừm... Trẫm hơi lo về vấn đề triều chính” Lục Ảnh Quân đỏ mặt nói dối.
“Bệ hạ chú ý bảo trọng thân thể”
“Biết rồi”hai cho câu bảo trọng thân thể, đang yên đang lành dúi cho ta cái hậu cung muốn bảo trọng cũng không thể.
Đúng lúc này tên tiểu thái giám sai vặt đi vào bẩm báo: “bệ hạ, Đức phi cầu kiến ạ”
Đức phi? Là một trong hai vị phi tần có gương mặt đen tối hôm qua ư: “bảo trẫm đang bận chính sự, không tiện gặp mặt” còn chưa để tên thái giám đó đi thông báo thì một giọng nói đầy yêu mị truyền đến bên tai cậu.
‘bệ hạ à! Ta biết người rất nhớ thương ta, nên giờ người bận không tiện gặp mặt thì tối đến ta sẽ tìm đến ngài chăm sóc thật tốt'
“Khoan khoan, mời nàng ta vào” Lục Ảnh Quân hét lên trong vô vọng với tên tiểu thai giám đang đi kia, tiếng hét thê lương lọt vào tai của Đức phi nương nương,y cười đầy quyến rũ không đợi tên thái giám kia ra thông báo đã tự ung dung bước vào.
Lặng lẽ đưa mắt nhìn toàn bộ Dưỡng Tâm điện đánh giá một lượt, đôi mắt kiểu bị liếc mắt đưa tình với vị hoàng thượng đang ngồi bên đống tấu chương cao ngất ngưởng.
“Các ngươi lui ra ngoài hết đi” đám nô tài thầm hiểu lui đi để lại không gian riêng tư cho họ. Chỉ đợi có thế, Đức phi lập tức biến trở lại hình dạng nam nhân của mình, lả lướt lao vào lòng Lục Ảnh Quân “hoàng thượng à...”
Giọng của tên hồ ly này có chút buồn nôn, tại nhìn cơ thể nam nhân của y còn cao to hơn cả cậu có chút buồn cười khi Khúc Dạ Hành ngồi trên đùi cậu nũng nịu: thật sự là chọt mù con mắt người nhìn.
“Bệ Hạ à!!! Người thật bất công, người bạn ăn sống cho con rắn đen kia mà quên bọn thần thiếp rồi”y dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Lục Ảnh Quân, vô tình hữu ý mà luôn cọ xát vào nụ hoa trước ngực cậu khiến cậu vô cùng ngại nhưng không đẩy ra được. Bị 'thần thiếp'ngồi đè lên người, hai tay bị kẹp dưới mông y có chút mất thể diện của đế vương.
Trước mọi lời than vãn ỷ ôi của Đức phi , bệ hạ câm nín không hé răng nửa lời càng làm cho Khúc Dạ Hành được nước lấn tới. Đôi tay Y không còn xoa xoa bên ngoài nữa mà cho hẳn vào trong y phục, ra sức cấu nhéo nụ hoa nhạy cảm: “ ngươi... ngươi...vô.sỉ...”
“Bệ hạ, sao người lại nỡ mắng thần thiếp, thân thiết chị đang bày tỏ tình yêu của mình thôi mà” Khúc Dạ Hành càn rỡ kéo cả y phục của cậu xuống, không khó để nhìn thấy những dấu hôn chưa tan ẩn hiện trên bờ ngực săn chắc: “ Ai dô... Hoàng hậu thật chả biết tiết chế gì cả, làm hao tổn long thể của bệ hạ như thế này” mồm thì hắn chê bai hoàng hậu vô đức nhưng bản thân cũng thuận thế cắn mạnh vào cổ Lục Ảnh Quân mỉm cười nói: “ Hừ... Thế này mới đẹp chứ”
“Đức phi, ngươi dám làm càn” thân thể cậu run lên vì xấu hổ, nhưng đó cũng có phần đau khi đôi chân mình bị tên to con này đẻ dưới mông.
“bệ hạ, thần thiếp vô lễ rồi, xin lỗi người” nói rồi y dùng tay đè gáy cậu tiến vào nụ hôn, môi lưỡi Khúc Dạ Hành linh hoạt cạy mở răng cậu, kéo cái lưỡi nhỏ xinh đỏ hồng rụt rè ra ngoài cùng mình va chạm. Dưới sức hôn mãnh liệt của Khúc Dạ Hành,Lục Ảnh Quân choáng váng đầu óc mặc y làm càn trong khoang miệng mình, tâm trí mơ hồ quên đi cơn đau dưới thân. Dần dần nụ hôn ngày càng nóng bỏng, cuồng nhiệt, trong căn phòng nghiêm trang phát ra tiếng hôn môi đầy *** dục của bọn họ. Hồ Ly *** **** lúc này như đã mất kiểm soát, dùng tay mạnh mẽ lột đám y phục vướng víu trên người cậu ra, nội tâm hưng phấn đến gào thét.
“bệ hạ, Lý tướng quân cầu kiến” tiếng nói the thé của Trương công công như gạo nước lạnh dội lên đôi bạn trẻ đang rừng rực lửa tình, khéo vị hoàng thượng từ cõi hư vô trở về mặt đất. Lục Ảnh Quân dùng hết sức đẩy Khúc Dạ Hành xuống đất, rối rắm mặt lại y phục, điều chỉnh cảm xúc, trong lúc đó cũng không quên nước xéo con hồ ly kia rồi đi ra nghị viện.
“má!!! Lúc nào không đến lại đến đúng lúc này” Khúc Dạ Hành vò đầu bứt tóc đứng dậy, nhìn cậu em đang hung hãn biểu tình: cứng cái gì mà cứng, mày làm như tao không muốn ý!!! Luyến tiếc biến trở lại thành Đức phi dịu dàng nho nhã, rất ý thức đem dọn dẹp đến tối chưa rơi dưới đất xong mới ra về. Lúc đi qua nghị viện không quên dùng thần lực để lại một câu cho Lục Ảnh Quân: bệ hạ! Tối nay nhớ ghé Mai Hiên cung của thần thiếp nhé! Thiếp chờ ngài.
Lục Ảnh Quân trước mặt Lý tướng Quân rùng mình trước lời truyền tải của Đức phi, nghĩ đến cái cảnh lúc nãy lại đỏ lựng cả người, rất khó để tập trung nói chuyện chính sự. Cũng may sao cậu giỏi điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày.
Lục Ảnh Quân biết với tính cách ham chơi, tùy ý lại ngông cuồng của con hồ ly kia thì tối nay cậu không đến thì đừng mong sau này sống yên ổn. Nhưng mà dường như ông trời đang muốn trêu đùa cậu khi mà vào lúc lật thẻ, cậu lật phải thẻ của Thục phi.
Toi đời rồi: khi không một chân đạp hai tổ kiến lửa vậy.
Theo trình độ hiểu biết về hậu cung bằng con số 0 của cậu cùng với sự tận trách của trưởng quản sự, Lục Ảnh Quân rất rất đành lòng. Theo thông lệ từ trước đến giờ, việc thị tẩm của hoàng đế quy định rất rõ ràng, buổi tối nào trong tháng với vị phi tần nào đều được ghi chép đầy đủ. Những lần thị tẩm mục đích giúp các vị hoàng đế giải tỏa áp lực, nếu ai mà có yêu cầu cao hơn trong việc giường chiếu thì việc thị tẩm thường xuyên cũng được. Đối với các vị hoàng đế đời trước thì không tồn tại định nghĩa ngày thị tẩm khi họ có nhu cầu sẽ lập tức đi giải tỏa, thậm chí một ngày ân sủng ba vì phi cũng được, điều này cũng nói lên được một trong những lý do tại sao các vị vua luôn sống trong sung sướng lại hay chết sớm vậy. Đơn giản là vì họ bị vắt khô a... Nhìn lại lịch sử hào hùng của các vị vua đời trước mà Lục Ảnh Quân như chết lặng, có vẻ cậu hơi khác thường.
Phải để trưởng quản sự đến tận nơi với ý nghĩa: bệ hạ, đến lúc ngài đi giải quyết nó rồi! Không thể trách ông ấy được khi mà ông còn lo cậu nghẹn đến hỏng rồi cơ.
Thế là Lục Ảnh Quân chân thành cảm nhận được sự lo lắng của tổ tiên mình khi lo cả vấn đề ấy ấy cho con cháu, thật đáng khâm phục.
Tin này truyền đến hậu cung, Diên Hòa cung của Thục phi tràn ngập gió xuân, Hạ Lâm tâm trạng phơi phới ngồi thưởng trà. Có trời mới biết là anh đã hạ chú lên mấy tấm thẻ đó nên dù Lục Ảnh Quân có lượt thẻ của ai đi chăng nữa thì cũng là cái tên Thục phi mà thôi “ há...há...”
Khác với Diên Hòa cung, Mai Hiên cung của Khúc Dạ Hành lại lạnh lẽo đến đáng sợ, y mất hình tượng thục nữ sang một bên, chân chống lên ghế, tay cầm đùi gà lớn, nhận ra sức ngấu nghiến miếng thịt như trút giận.
Con gà này do bệ hạ đã lỗi với Khúc Dạ Hành, bên trên còn có dòng chữ rồng bay phượng múa của cậu: tao xin lỗi, ta sẽ bù lại cho ngươi sau.
“ Hừ... Bù sao? Được để xem ngày có bù được không” Khúc Dạ Hành bực mình ăn hết con gà nặng hơn 4 kg trước con mắt ngạc nhiên của đám thái giám và nô tì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.