Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Chương 152: Diệp Tinh Bắc, Sao Cô Lại Độc Ác Như Vậy?
Giang Lưu Vân
16/05/2021
Cô sợ thúc giục rồi khiến Tạ Cẩm Phicảm thấy phiền, Tạ Cẩm Phisẽ không thích cô, đem đun sôi con vịt làm bay.
Nhưng cô lại không thể ngờ tới cô không thúc giục, thì vịt cũng baymất!
Vừa nãy cô cùng bạn bè ăn cơm, nói đã gặp Tạ Cẩm Phi, còn nói rõ phòngTạ Cẩm Phivào là phòng nào.
Cô mừng rỡ không thôi, lập tức đến đây chặn anh.
Cô còn muốn dẫn Tạ Cẩm Phi đi gặp mấy người bạn của cô, để cho bọn họ hâm một cô, đừng tưởng rằng không có Giang gia thì cô sẽ trở nên nghèo túng.
Sau này cô sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Cô gõ cửa đi vào, muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho Tạ Cẩm Phi, nhưng Tạ Cẩm Phi lại cảnh cáo cô.
Tạ Cẩm Phi muốn chia tay cô!
Cô còn chưa tới bất cứ chỗ nào vớiTạ Cẩm Phi màTạ Cẩm Phiđã muốn chia tay với cô!
Cô vừa tức vừa sợ, cả người run rẩy.
Tạ Cẩm Phi nói không sai.
Buổi tối ngày hôm ấy hai người bọn họ không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ nằm chung trên một chiếc giường ngủ cả đêm thôi.
Tạ Cẩm Phi đồng ý thử ở chung với cô là bởi vì Tạ Cẩm Phicó một chút tình cảm với cô.
Cô cũng vì cảm thấyTạ Cẩm Phi thích cô, có chút tình cảm với cô, nên cô mới tự tin, kiêu ngạonhư vậy.
Ngay cả thiếu gia Tạ Cẩm Phinhà giàu hiển hách cũng có tình cảm với cô, có thể thấy được cô cũng có mị lực!
Lại nhìn tới Diệp Tinh Bắc, cô ta không còn khúm núm như trước đây, lưng đứng thẳng tắp.
Cô cho rằng, Tạ Cẩm Phi thích cô thì sau này cô có thể trở mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tạ Cẩm Phi thích, là như vậy không chịunổi đánh bóng.
Lúc này thời gian mới co bao lâu?
Ánh mắt tràn ngập tình ý của Tạ Cẩm Phikhi nhìn cô cũng biến mất không còn tăm hơi, biến thành căm ghét và thiếu kiên nhẫn.
Cô nhìn Tạ Cẩm Phi, ánh mắt rưng rưng, âm thanh run rẩy: "Tại sao? Tạ Cẩm Phi, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh nói anh chịu trách nhiệm với em, tại sao anh lại lật lọng?"
"Tại sao tôi không thể lật lọng?" Tạ Cẩm Phi cau mày nhìn cô, căm ghét và buồn bực nhìn cô: "Giang Tư Du, ngày đó tôi đồng ý sẽ sống chung với cô một khoảng thời gian, thử xem đối phương có thích hợp với mình hay không, đó là bởi vì tôi cảm thấy cô là người phụ nữ tốt thiện lương, nhưng bây giờ tôi biết rồi, cô không phải! Cô lòng dạ ác độc, tâm tư xấu xa, trong ngoài bất nhất, dù cả đời tôi không cưới, tôicũng sẽ không cưới một người phụ nữ như cô! Tôi khuyên cô dừng ở đây lagx phí thời gian của tôi, sau này gặp tôi, chạy xa được đến đâu thì chạy, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!"
"Anh, anh nói cái gì?" Giang Tư Dutứcgiận sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt lớn rơi xuống: "Tạ Cẩm Phi, anh ngậm máu phun người! Sao em lại là trong ngoài bất nhất, tâm tư xấu xa? Anh, anh... Anh làm sao có thể nói xấu em như vậy?"
"Chẳng lẽ cô không phải như thế?" Tạ Cẩm Phi nhìn Diệp Tinh Bắc một chút, quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lẽo hung hăng: "Giang Tư Du, cô đa làm gì Bắc Bắc, trong lòng cô không biết sao? Năm đó, cô dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại Bắc Bắc, bây giờ cô lấy cái gì ở trước mặt tôi giả vờ thanh thuần thiện lương? Chuyện ác trước kia cô làm, muốn tôi phải nói rõ từng chuyện một sao?"
Giang Tư Du tái métmặt, ngón tay run rẩy.
Cô nhìn về phía Diệp Tinh Bắc, sự thù hận trong mắt như muốn hóa thành thực chất, chém vào Diệp Tinh Bắc.
Là Diệp Tinh Bắc!
Lại là Diệp Tinh Bắc!
Cô không dễ dàng gì mới tìm được chút hy vọng sống sót, lại bị Diệp Tinh Bắc làm hỏng!
Diệp Tinh Bắc làm sao có thể như vậy?
Cô ta không bỏ qua cho cô được hay sao?
"Tại sao không chịu bỏ qua cho tôi?" Cô nhìn Diệp Tinh Bắc, sắc mặt trắng bệch, hàm răng run rẩy, nói không rõ ràng, "Diệp Tinh Bắc, sao cô lại độc ác như vậy? Tại sao cô không chịu bỏ qua cho tôi?"
Nhưng cô lại không thể ngờ tới cô không thúc giục, thì vịt cũng baymất!
Vừa nãy cô cùng bạn bè ăn cơm, nói đã gặp Tạ Cẩm Phi, còn nói rõ phòngTạ Cẩm Phivào là phòng nào.
Cô mừng rỡ không thôi, lập tức đến đây chặn anh.
Cô còn muốn dẫn Tạ Cẩm Phi đi gặp mấy người bạn của cô, để cho bọn họ hâm một cô, đừng tưởng rằng không có Giang gia thì cô sẽ trở nên nghèo túng.
Sau này cô sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Cô gõ cửa đi vào, muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho Tạ Cẩm Phi, nhưng Tạ Cẩm Phi lại cảnh cáo cô.
Tạ Cẩm Phi muốn chia tay cô!
Cô còn chưa tới bất cứ chỗ nào vớiTạ Cẩm Phi màTạ Cẩm Phiđã muốn chia tay với cô!
Cô vừa tức vừa sợ, cả người run rẩy.
Tạ Cẩm Phi nói không sai.
Buổi tối ngày hôm ấy hai người bọn họ không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ nằm chung trên một chiếc giường ngủ cả đêm thôi.
Tạ Cẩm Phi đồng ý thử ở chung với cô là bởi vì Tạ Cẩm Phicó một chút tình cảm với cô.
Cô cũng vì cảm thấyTạ Cẩm Phi thích cô, có chút tình cảm với cô, nên cô mới tự tin, kiêu ngạonhư vậy.
Ngay cả thiếu gia Tạ Cẩm Phinhà giàu hiển hách cũng có tình cảm với cô, có thể thấy được cô cũng có mị lực!
Lại nhìn tới Diệp Tinh Bắc, cô ta không còn khúm núm như trước đây, lưng đứng thẳng tắp.
Cô cho rằng, Tạ Cẩm Phi thích cô thì sau này cô có thể trở mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tạ Cẩm Phi thích, là như vậy không chịunổi đánh bóng.
Lúc này thời gian mới co bao lâu?
Ánh mắt tràn ngập tình ý của Tạ Cẩm Phikhi nhìn cô cũng biến mất không còn tăm hơi, biến thành căm ghét và thiếu kiên nhẫn.
Cô nhìn Tạ Cẩm Phi, ánh mắt rưng rưng, âm thanh run rẩy: "Tại sao? Tạ Cẩm Phi, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh nói anh chịu trách nhiệm với em, tại sao anh lại lật lọng?"
"Tại sao tôi không thể lật lọng?" Tạ Cẩm Phi cau mày nhìn cô, căm ghét và buồn bực nhìn cô: "Giang Tư Du, ngày đó tôi đồng ý sẽ sống chung với cô một khoảng thời gian, thử xem đối phương có thích hợp với mình hay không, đó là bởi vì tôi cảm thấy cô là người phụ nữ tốt thiện lương, nhưng bây giờ tôi biết rồi, cô không phải! Cô lòng dạ ác độc, tâm tư xấu xa, trong ngoài bất nhất, dù cả đời tôi không cưới, tôicũng sẽ không cưới một người phụ nữ như cô! Tôi khuyên cô dừng ở đây lagx phí thời gian của tôi, sau này gặp tôi, chạy xa được đến đâu thì chạy, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!"
"Anh, anh nói cái gì?" Giang Tư Dutứcgiận sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt lớn rơi xuống: "Tạ Cẩm Phi, anh ngậm máu phun người! Sao em lại là trong ngoài bất nhất, tâm tư xấu xa? Anh, anh... Anh làm sao có thể nói xấu em như vậy?"
"Chẳng lẽ cô không phải như thế?" Tạ Cẩm Phi nhìn Diệp Tinh Bắc một chút, quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lẽo hung hăng: "Giang Tư Du, cô đa làm gì Bắc Bắc, trong lòng cô không biết sao? Năm đó, cô dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại Bắc Bắc, bây giờ cô lấy cái gì ở trước mặt tôi giả vờ thanh thuần thiện lương? Chuyện ác trước kia cô làm, muốn tôi phải nói rõ từng chuyện một sao?"
Giang Tư Du tái métmặt, ngón tay run rẩy.
Cô nhìn về phía Diệp Tinh Bắc, sự thù hận trong mắt như muốn hóa thành thực chất, chém vào Diệp Tinh Bắc.
Là Diệp Tinh Bắc!
Lại là Diệp Tinh Bắc!
Cô không dễ dàng gì mới tìm được chút hy vọng sống sót, lại bị Diệp Tinh Bắc làm hỏng!
Diệp Tinh Bắc làm sao có thể như vậy?
Cô ta không bỏ qua cho cô được hay sao?
"Tại sao không chịu bỏ qua cho tôi?" Cô nhìn Diệp Tinh Bắc, sắc mặt trắng bệch, hàm răng run rẩy, nói không rõ ràng, "Diệp Tinh Bắc, sao cô lại độc ác như vậy? Tại sao cô không chịu bỏ qua cho tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.