Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Chương 64: Súc Sinh Mặt Người Dạ Thú!
Giang Lưu Vân
16/05/2021
"Có trời, anh nghe người ta nói, ở Ngọc Thành nhìn thấy chú ba em, chú ấy lập tức muốn đi tìm, lúc ấy chú ấy lại vẫn bị ốm, mẹ em lo lắng, không cho anh đi, anh không chịu, mẹ ngươi tiện cùng đi anh cùng đi, kết quả trên đường có tai nạn cộ, xe hỏng người chết..."
Diệp Tinh Bắc sững sờ một hồi, che miệng lại, nước mắt ẩm ướt.
Cố Quân Trục nhẹ nhàng vỗ vỗ cô "Bây giờ thủ hạ của tôi nói cho tôi biết, bọn họ hoài nghi, trận tai nạn xe kia là vì sao, nhưng bây giờ bọn họ vẫn không tìm được chứng cớ..."
"Vì sao?" Diệp Tinh Bắc mạnh mẽ từ trên giường làm tới, thanh âm chấn kinh thanh âm phát run "Anh nói cha mẹ tôi chết không phải ngoài ý muốn, bọn họ là bị người ta hại chết?"
"Đúng!" Cố Quân Trục gật đầu "Bọn họ suy đoán là như thế này, nhưng là chuyện đó qua lâu lắm rồi, lại vẫn không tìm được chứng cứ ."
Diệp Tinh Bắc là người thông minh, cô cùng Cố Quân Trục nói chuyện, cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt mở lớn hơn nữa: "Ý của anh là nói, sở dĩ hai người anh trai tôi đối phó Giang Chính Hành, là vì cha mẹ tôi chết có liên quan đến Giang Chính Hành?"
Trong lòng Cố Quân Trục thầm khen một câu thông minh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trấn an cảm xúc của cô: "Em đừng kích động, tất cả bất quá chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không có bất cứ chứng cứ gì."
"Tôi đoán, hai người anh của em cũng chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cứ, nói cách khác, tính cách anh cả em khẳng định không ngừng thu mua Giang thị đơn giản như vậy."
Diệp Tinh Bắc mở to mắt: "Anh biết anh cả tôi sao?"
"Hai anh trai em tôi đều biết " Cố Quân Trục nói: "Nhưng là không có thâm giao."
Bọn họ đều là đời sau của danh môn ở Bắc Kinh, vòng luẩn quẩn xã hội thượng lưu ở Bắc Kinh lớn như vậy, cực kỳ dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng, bởi vì có chút nguyên nhân, anh cùng hai anh em nhà họ Tạ, là hai người hẹp hòi, trong lúc đó cũng không có giao tình gì.
Diệp Tinh Bắc ngồi ở trên giường, ngơ ngẩn ngẩn người.
Cô trở lại Giang Thành chỉ vài ngày, nhưng cô cảm thấy thế giới của cô đã long trời lở đất.
Cô có chồng trên danh nghĩa.
Cô bị đàn ông ngủ qua, không còn là xử nữ.
Cha mẹ ruột của cô thay đổi, mà bọn họ đều đã qua đời.
Cô không có cha mẹ rồi.
Hai anh trai cô, lại còn không biết hai anh cô có nguyện ý nhận em gái hay không.
Người cô gọi là cha một năm có khả năng giết chết cha mẹ ruột của cô…..
Việc này từng việc, tùy tiện xách ra liền làm cho cuộc đời của cô bị biển lấp rồi.
Bây giờ, nhiều chuyện lớn như vậy, đều đã cùng xảy ra.
Cô cảm thấy được đầu cô cùng trái tim đều bị mấy tin tức này làm nổ ra rồi.
Nếu Giang Chính Hành thật sự là hại chết cha mẹ ruột của cô, kẻ địch kia liền là người cô gọi là “ Cha” trong một năm!
Giang Chính Hành kia là súc sinh mặt người dạ thú!
Như quả thật là ông ta hại chết cha mẹ ruột của cô, cũng khó giải thích, vì cái gì Giang Chính Hành thà rằng đi nuôi một đứa bé, cũng không chịu nuôi cháu gái ruột như cô!
Ai dám nuôi con gái của người bị mình giết?
Thấy cô vừa ghét vừa giận, lệ lóng lánh trong mắt, thân thể mảnh khảnh hơi hơi phát run, Cố Quân Trục nhịn không được cũng ngồi dậy, đem cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi lưng cô: "Ngoan, không bực bội! Tôi vừa mới nói, chuyện chỉ là tôi xuy đoán, còn không có chứng cứ, có lẽ nghĩ sai rồi không chừng."
"Em yên tâm, sẽ có một ngày, chân tướng nhất định sẽ bị phát hiện, người xấu nhất định phải nhận được trừng phạt, tôi sẽ thay cha mẹ em lấy lại công đạo!"
Diệp Tinh Bắc sững sờ một hồi, che miệng lại, nước mắt ẩm ướt.
Cố Quân Trục nhẹ nhàng vỗ vỗ cô "Bây giờ thủ hạ của tôi nói cho tôi biết, bọn họ hoài nghi, trận tai nạn xe kia là vì sao, nhưng bây giờ bọn họ vẫn không tìm được chứng cớ..."
"Vì sao?" Diệp Tinh Bắc mạnh mẽ từ trên giường làm tới, thanh âm chấn kinh thanh âm phát run "Anh nói cha mẹ tôi chết không phải ngoài ý muốn, bọn họ là bị người ta hại chết?"
"Đúng!" Cố Quân Trục gật đầu "Bọn họ suy đoán là như thế này, nhưng là chuyện đó qua lâu lắm rồi, lại vẫn không tìm được chứng cứ ."
Diệp Tinh Bắc là người thông minh, cô cùng Cố Quân Trục nói chuyện, cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt mở lớn hơn nữa: "Ý của anh là nói, sở dĩ hai người anh trai tôi đối phó Giang Chính Hành, là vì cha mẹ tôi chết có liên quan đến Giang Chính Hành?"
Trong lòng Cố Quân Trục thầm khen một câu thông minh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trấn an cảm xúc của cô: "Em đừng kích động, tất cả bất quá chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không có bất cứ chứng cứ gì."
"Tôi đoán, hai người anh của em cũng chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cứ, nói cách khác, tính cách anh cả em khẳng định không ngừng thu mua Giang thị đơn giản như vậy."
Diệp Tinh Bắc mở to mắt: "Anh biết anh cả tôi sao?"
"Hai anh trai em tôi đều biết " Cố Quân Trục nói: "Nhưng là không có thâm giao."
Bọn họ đều là đời sau của danh môn ở Bắc Kinh, vòng luẩn quẩn xã hội thượng lưu ở Bắc Kinh lớn như vậy, cực kỳ dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng, bởi vì có chút nguyên nhân, anh cùng hai anh em nhà họ Tạ, là hai người hẹp hòi, trong lúc đó cũng không có giao tình gì.
Diệp Tinh Bắc ngồi ở trên giường, ngơ ngẩn ngẩn người.
Cô trở lại Giang Thành chỉ vài ngày, nhưng cô cảm thấy thế giới của cô đã long trời lở đất.
Cô có chồng trên danh nghĩa.
Cô bị đàn ông ngủ qua, không còn là xử nữ.
Cha mẹ ruột của cô thay đổi, mà bọn họ đều đã qua đời.
Cô không có cha mẹ rồi.
Hai anh trai cô, lại còn không biết hai anh cô có nguyện ý nhận em gái hay không.
Người cô gọi là cha một năm có khả năng giết chết cha mẹ ruột của cô…..
Việc này từng việc, tùy tiện xách ra liền làm cho cuộc đời của cô bị biển lấp rồi.
Bây giờ, nhiều chuyện lớn như vậy, đều đã cùng xảy ra.
Cô cảm thấy được đầu cô cùng trái tim đều bị mấy tin tức này làm nổ ra rồi.
Nếu Giang Chính Hành thật sự là hại chết cha mẹ ruột của cô, kẻ địch kia liền là người cô gọi là “ Cha” trong một năm!
Giang Chính Hành kia là súc sinh mặt người dạ thú!
Như quả thật là ông ta hại chết cha mẹ ruột của cô, cũng khó giải thích, vì cái gì Giang Chính Hành thà rằng đi nuôi một đứa bé, cũng không chịu nuôi cháu gái ruột như cô!
Ai dám nuôi con gái của người bị mình giết?
Thấy cô vừa ghét vừa giận, lệ lóng lánh trong mắt, thân thể mảnh khảnh hơi hơi phát run, Cố Quân Trục nhịn không được cũng ngồi dậy, đem cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi lưng cô: "Ngoan, không bực bội! Tôi vừa mới nói, chuyện chỉ là tôi xuy đoán, còn không có chứng cứ, có lẽ nghĩ sai rồi không chừng."
"Em yên tâm, sẽ có một ngày, chân tướng nhất định sẽ bị phát hiện, người xấu nhất định phải nhận được trừng phạt, tôi sẽ thay cha mẹ em lấy lại công đạo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.