You Are My Soulmate

Chương 5: Hội ngộ

Nguyệt Cát

16/12/2013

Thời gian trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt. Có những câu chuyện thay đổi, có những con người đồi thay. Quá khứ như chiếc gương bị cuộc sống phủ một lớp bụi mờ. Phủi tay một cái, tất cả lại rõ ràng như ngày hôm qua.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên trong căn phòng , Tuệ Anh giật mình thoát ra khỏi những suy tư, vội vàng bắt máy.

_ Alô, Tuệ Anh xin nghe.

_ Là mình đây. Cậu đã tan ca chưa?

Phía bên kia là một giọng nói trong trẻo và dễ nghe. Tuệ Anh nhận ra ngay đó là Thục Quyên, cô bạn thân của mình. Cô mỉm cười đáp lại.

_ Mình cũng chuẩn bị về. Có chuyện gì sao ?

_ Vậy thì ghé nhà mình bây giờ đi. Uy mới đi công tác về, mang đến cho mình nhiều món đặc sản lắm. Mình cho xe đến đón cậu nhé !

Vũ Uy.

Tên người đàn ông này khiến Tuệ Anh cảm thấy bồi hồi khó tả, mi mắt cô giật nhẹ, trái tim đập hụt đi một nhịp. Hình như đã khá lâu rồi, cô không gặp người đó. Ngập ngừng một lúc, cô mới ậm ừ đồng ý.

oOo

Tại căn biệt thự tráng lệ của nhà họ Đỗ.

Dọc con đường từ cổng đi vào là hai bên hàng cây được cắt tỉa gọn gàng , thiết kế ngôi biệt thự đậm chất cổ điển. Tuệ Anh ngắm nhìn công trình đã có chút dấu vết năm tháng của mình, trong lòng không khỏi xao xuyến.

Đã năm năm trôi qua, Tuệ Anh giờ đây là một trong những kiến trúc sư thành đạt của thành phố. Cô nổi tiếng thông minh và tinh tế qua chính những công trình của mình. Thời gian khiến con người ta trưởng thành hơn, tuy nhiên cô vẫn giữ được vẻ mộc mạc và bình dị như ngày nào.

Vừa bước chân ra khỏi xe, cô đã nhìn thấy Thục Quyên đứng chờ sẵn trước cửa, trên môi vẫn là nụ cười tỏa nắng ấy.

Thục Quyên hồ hởi kéo Tuệ Anh tới một phòng ăn rộng lớn và sang trọng. Giữa phòng là một bàn ăn lớn bằng gỗ mun hảo hạng, trên bàn bày rất nhiều những món ngon bắt mắt. Xung quanh là những người giúp việc luôn trong tư thế sẵn sàng.

Ngồi ở vị trí chủ nhân là Đỗ Hào, tuy đã bước vào tuổi ngũ tuần nhưng dáng dấp cao lớn của ông vẫn toát ra vẻ quyền quí của một doanh nhân thành đạt. Ngồi bên trái ông là một phụ nữ cũng đã có tuổi, nhưng vẻ đẹp kiều diễm không hề bị phai nhạt bởi thời gian. Đó là mẹ của Thục Quyên, bà Thục Nhan. Và ngồi bên phải ông Hào là một người đàn ông anh tuấn có cặp mắt màu hổ phách đặc biệt.

_ Con chào hai bác. – Tuệ Anh nhìn từng người lễ phép chào hỏi rồi ánh mắt dừng lại ở người đàn ông kia, bất giác trái tim lại trở nên loạn nhịp. Cô cố giữ bình tĩnh nở nụ cười gượng gạo. – …Chào anh.

Anh không nhìn cô, cũng chẳng tỏ thái độ gì, vẫn giữ nguyên phong thái ung dung tự tại nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Biểu hiện hờ hững lạnh nhạt này anh luôn dành cho cô, Tuệ Anh cũng đã quen rồi. Đến nỗi không còn cảm giác hụt hẫng nữa, vì trong trái tim đầy vết xước đã tồn tại một khoảng không trống rỗng chẳng cách nào lấp đầy.

_ Tuệ Anh đến rồi sao? Lại đây ngồi đi con. – bà Thục Nhan chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, niềm nở nói.

Cô mỉm cười lễ phép tiến tới ngồi cạnh bà Thục Nhan. Còn Thục Quyên dịu dàng đoan trang đến bên Vũ Uy. Ánh mắt của hai người khi chạm nhau lộ rõ sự thâm tình. Tuệ Anh cố gắng né tránh cảm giác nhức nhối trong lòng, đôi mắt trở nên buồn rười rượi. Có đôi khi, hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của kẻ khác, chỉ có điều họ không hề hay biết mà thôi.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ với tiếng nói cười của gia đình nhà họ Đỗ. Tuệ Anh cũng bắt chuyện hỏi thăm hai vị trưởng bối. Thi thoảng ánh mắt cô lướt nhẹ qua gương mặt người đàn ông kia. Vũ Uy là người duy nhất hầu như không nói câu nào.

oOo

Lúc ra về.

_ Uy à, anh đưa Tuệ về dùm em nhé.

Vũ Uy nhìn điệu bộ làm nũng như con mèo nhỏ đáng yêu của Thục Quyên , gương mặt lạnh lùng bắt đầu giãn ra. Bờ môi anh cong lên nụ cười mê hoặc. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt nhẹ trên bờ môi hồng của cô, giọng trầm ấm khẽ nói :

_ Được rồi. Em nghỉ sớm đi.

Cảnh đôi trai tài gái sắc tình cảm mặn nồng thu hết vào đôi mắt tinh khiết của Tuệ Anh, có điều mang thêm phần ảm đảm. Đôi nam nữ đẹp như tranh ấy khiến lòng cô dấy lên nỗi xót xa, nhưng hoàn toàn không để lộ ra ngoài. Bởi vì cô biết, người đàn ông này không thuộc về cô, không dành cho cô. Những hiềm khích, những hiểu lầm trong quá khứ đã vô tình khiến mối quan hệ giữa anh và cô chỉ như những con người xa lạ. Thế nhưng, tại sao số phận lại mang anh xuất hiện trong cuộc đời cô? Để rồi khiến cô rơi vào bể tình muôn trùng đau khổ.

Trên con đường rộng thênh thang, xe cộ lướt qua như con thoi. Ánh sáng đèn điện chiếu rọi hòa lẫn bầu trời đen thẫm, tạo thành bức tranh rực rỡ đầy màu sắc.

Trong chiếc xe sang trọng, không khí hoàn toàn yên lặng. Chỉ có tiếng động cơ cùng tiếng điều hòa chạy ù ù. Tuệ Anh kín đáo liếc sang người đàn ông bên cạnh mình. Gương mặt nghiêng với đường nét góc cạnh như tạc ấy làm tim cô xốn xang. Anh có vầng trán cao ráo thông minh, sống mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng đầy khiêu khích mỗi khi nở nụ cười nửa miệng. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sáng quắc uy quyền luôn thâm trầm, nhưng có thể hút lấy hồn người đối diện bất cứ lúc nào. Ở anh vừa toát ra vẻ đẹp gợi cảm đầy nam tính của phương Tây, lại có nét lạnh lùng huyền bí của phương Đông, vô cùng cuốn hút.

Lạnh lùng và mê hoặc.

Đó là những từ chính xác để miêu tả về người đàn ông này. Anh luôn lạnh lùng như thế với bất cứ ai, trừ Thục Quyên – vị hôn thê của anh. Nhưng lại khiến người khác không thể không bị mê hoặc bởi thần thái lãnh đạm thờ ơ trời sinh của mình. Bản thân cô cũng bị thu hút bởi người đàn ông này, ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Có điều, anh hoàn toàn không hay biết chút gì về tình cảm của cô. Cũng phải, cô vốn dĩ che đậy cảm xúc trong lòng rất giỏi. Nhưng thể hiện ra có ích gì khi chính bản thân mình đã có câu trả lời. Nghĩ đến đây , đôi hàng mi mỏng manh của Tuệ Anh cụp xuống, chuyển tầm nhìn về phía ngoài ô cửa kính.

Bỗng tiếng chuông điện thoại di động của Tuệ Anh vang lên. Một bản nhạc không lời phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng.

_ Alô, Tuệ Anh xin nghe. – Cô nhỏ nhẹ cất giọng, sử dụng phong thái lịch sự vốn có mỗi khi nhận một cuộc gọi lạ.

Tiếng nói trong điện thoại khiến cô chững lại, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen chút vui mừng, tuy nhiên sau đó ánh mắt liếc nhìn Vũ Uy cảnh giác. Một vài giây sau cô mới lên tiếng đáp.

_ Hải Đăng, là cậu à?

Vũ Uy nghe đến cái tên này thì bất giác nhíu mày, đôi con ngươi hơi dao động, dường như là đang lắng nghe.

_ Gặp lại cậu tất nhiên là mình mừng chứ. Sao? Ngày mai à ?– giọng nói của Tuệ Anh có phần hơi kích động – Ừ, mình biết rồi..Mai gặp cậu!

Dứt lời, Tuệ Anh tắt máy. Cô khẽ liếc mắt qua gương mặt lạnh lùng của Vũ Uy chờ đợi. Đúng như cô dự đoán, anh lên tiếng hỏi, chất giọng trở nên sắc bén.

_ Cậu ta trở về rồi sao?



Tuệ Anh im lặng và gật đầu. Sau đó, chẳng ai nói thêm câu nào cho tới khi chiếc xe màu đen bóng loáng sang trọng dừng lại trước một căn nhà hai tầng màu trắng nhã nhặn. Tuy không lớn nhưng có một khu vườn nhỏ xinh xắn trước nhà, trồng những cây hoa giọt tuyết trắng tinh khôi. Những mảng tường bằng đá tự nhiên kết hợp hài hòa cuốn hút kì lạ. Có thể thấy chủ nhân nơi này rất chăm chút cho khoảnh sân nhỏ ấy. Đó chính là ngôi nhà mà ba Tuệ Anh mua tặng cho cô, cũng chính tự tay cô thiết kế.

Tuệ Anh toan bước xuống xe thì tiếng nói lạnh lùng đằng sau vang lên.

_ Đừng quên giao ước giữa chúng ta. – Vũ Uy nói với cô mà mắt luôn nhìn thẳng phía trước, không hề dịch chuyển.

Tuệ Anh chạnh lòng. Không biết lần cuối người đàn ông này nhìn thẳng vào cô là khi nào. Có lẽ là … năm năm về trước.

_ Tôi biết rồi.

Cô thở dài, chậm rãi đẩy cửa xe bước xuống. Ánh mắt lưu luyến nhìn bóng chiếc xe khuất trong màn đêm mà lòng man mác buồn.

Mở cổng, Tuệ Anh đi qua khu vườn và lên thẳng căn phòng tầng hai ở cuối sảnh. Đứng trước chiếc cửa gỗ mộc mạc, trên cánh cửa treo một vòng hoa kết bằng những bông hoa giọt tuyết đã được sấy khô vẫn giữ nguyên hình dáng và màu sắc như còn tươi mới, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đây là căn phòng bí mật của cô, nơi chứa đựng tâm tư cô.

Căn phòng nhỏ có khung cửa sổ hướng ra phía sau ngôi nhà, treo một chiếc rèm trắng tinh tế. Đứng ở đây có thể nhìn ra hồ nước trong một công viên um tùm cây xanh, cảnh vật vô cùng nên thơ. Mỗi khi muốn tìm nguồn cảm hứng, Tuệ Anh lại đứng bên bậu cửa sổ đặt chậu hoa tỉ muội ngát hương và ngắm nhìn ra bên ngoài. Trong căn phòng chỉ có một chiếc bàn làm việc kích cỡ vừa phải cùng vài chiếc kệ đựng dụng cụ mỹ thuật. Trên những bức tường sơn màu trắng bạc treo đầy những tác phẩm vẽ tay của Tuệ Anh.

Điều đáng chú ý nhất chính là chiếc giá vẽ được phủ tấm vải lụa trắng tinh đặt chỉnh tề tại trung tâm căn phòng. Tuệ Anh bước đến trước nó, từ từ kéo tấm vải tuột xuống, một bức tranh vẽ bằng than chì hiện ra. Bức tranh khắc họa chân dung một người đàn ông anh tuấn, thần thái lạnh lùng như băng tuyết, sinh động và chân thật đến khó tả.

Tuệ Anh ngắm nhìn bức tranh hồi lâu, đáy mắt chứa chan cảm xúc, tim cô đập mạnh từng hồi. Cô yêu người đàn ông này đã năm năm rồi, yêu trong lặng lẽ. Năm năm trôi qua chẳng hề phai nhạt. Đôi khi chính cô cũng không hiểu tại sao, phải chăng vì nụ hôn năm đó?

Tuệ Anh bất giác đưa ngón tay mảnh mai chạm nhẹ đầu môi. Cảm xúc xưa cũ lại bắt đầu dào dạt quay về.

oOo

Tại sân bay quốc tế Nội Bài, một cô gái dáng người thanh tú đang đứng ngóng về đoàn người lần lượt khệ nệ kéo va li từ phi trường đi ra. Bất chợt ánh mắt cô dừng lại trên thân hình cao lớn thanh lịch của một người đàn ông, gương mặt hé lộ sự vui mừng.

_ Hải Đăng ! – Tuệ Anh vừa gọi vừa vẫy tay ra hiệu.

Người đàn ông tên Hải Đăng nhìn thấy cô, đôi môi nở một nụ cười hiền hòa ấm áp. Anh mặc một chiếc áo thun màu ghi bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo vest đen lịch lãm nhưng không kém phần trẻ trung. Chiếc quần jean đen ôm lấy đôi chân dài và thẳng. Gương mặt nho nhã anh tuấn, đôi mắt cười ẩn sau cặp kính hiện rõ nét trí thức.

Hải Đăng sải những bước dài về phía Tuệ Anh. Nụ cười vẫn giữ trên môi, một tay anh kéo va li hành lí, tay kia quàng qua vai Tuệ Anh ôm lấy cô hết sức thân thiết.

_ Tuệ! Gặp lại cậu thật vui!

_ Mình cũng vậy! – Cô cũng ôm lấy anh, đôi tay mềm mại vỗ vỗ lên tấm lưng to lớn, nghẹn ngào nói. – … Năm năm rồi còn gì.

Sau đó, họ bắt taxi rời khỏi sân bay. Đường đi khá xa nên Tuệ Anh và Hải Đăng có nhiều thời gian trò chuyện với nhau sau thời gian dài xa cách.

_ Lần này cậu về không đi nữa chứ? – Tuệ Anh quay sang nhìn gương mặt anh tuấn bên cạnh, trầm giọng hỏi.

Hải Đăng nhìn cô, mỉm cười trả lời.

_ Ừ! Lần này mình về là để điều hành công việc của mình ở đây.

_ Công việc nào vậy ?

_ Vers’LNE. Đó là tập đoàn của mình.

_ Gì cơ? Tập đoàn LNE sao?

Cô không khỏi ngạc nhiên. LNE hiện nay là một tập đoàn đầu tư của nước ngoài đang đang dần lớn mạnh tại thành phố này. Hải Đăng nhìn khuôn mặt ngây ra của Tuệ Anh, không khỏi buồn cười.

_ Cậu nghĩ bạn của cậu không thể điều hành LNE sao ?

_ À không, mình không có ý đó. Chỉ là mình bị bất ngờ chút thôi. – Cô cười trừ, trả lời qua loa.

Tuệ Anh vốn thông minh và nhạy cảm, thái độ của Hải Đăng sau năm năm lưu lạc điềm nhiên hơn cô tưởng. Có cảm giác điều gì đó thật bất ổn, ít nhất là sự trở về đột ngột của người bạn cũ này.

oOo

Hải Đăng là bạn của Tuệ Anh thời còn đi học. Năm đó, cô và anh học cùng dưới mái trường phổ thông, lại là bạn cùng lớp. Tuy vậy tính cách hai người hoàn toàn đối lập.

Hải Đăng vừa đẹp trai lại học giỏi, thành tích vượt trội cộng thêm tính cách hòa đồng nên rất được mến mộ. Anh luôn là trung tâm của những sự kiện diễn ra trong trường, mọi lúc mọi nơi đều tỏa sáng như vầng thái dương. Còn Tuệ Anh tính tình trầm lặng, không thích ồn ào và kết giao với ai nên tuy cô học rất giỏi nhưng lại không được ưa thích. Thế rồi vào một lần sắp lại chỗ ngồi trong tiết sinh hoạt, hai người được xếp ngồi cùng bàn. Từ đó, Hải Đăng và Tuệ Anh bắt đầu ngấm ngầm cạnh tranh vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng của trường.

Và thật bất ngờ, vị trí đó luôn thuộc về Tuệ Anh.

Hải Đăng trước giờ không quan tâm đến điểm số hay xếp hạng. Nhưng lòng tự trọng và sĩ diện của một tên con trai mới lớn khiến anh không thể chấp nhận chuyện mình thua kém một đứa con gái về việc mà anh vốn tự hào nhất. Vậy là lần đầu tiên trong đời, anh học một cách nghiêm túc để lấy lại vị trí của mình. Nhưng tất cả không như mong đợi, anh vẫn xếp sau Tuệ Anh. Hải Đăng bắt đầu nghi ngờ thực lực chính bản thân mình. Anh rơi vào sự thất vọng và bắt đầu chểnh mảng.

Tất cả Tuệ Anh đều nhìn thấu.

Một hôm, mọi chuyện đột ngột thay đổi. Tên anh chễm trệ ở vị trí đầu tiên, sau đó mới đến Tuệ Anh. Từ ngạc nhiên đến bất ngờ, Hải Đăng tìm gặp giáo viên chủ nhiệm xin được xem bài làm của cô bạn. Ở bài thi toán, câu cuối cùng một điểm bị bỏ trống. Tuệ Anh kém anh đúng một điểm.

Khi đã hiểu ra, Hải Đăng vô cùng tức giận. Chưa bao giờ anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương đến vậy. Thà anh thua cô ấy đường đường chính chính, còn hơn là có được chiến thắng bởi sự thương hại của người khác, mà lại là một cô gái.

Anh mang lửa giận đến gặp Tuệ Anh hỏi cho ra nhẽ, giọng nói lộ vẻ khó chịu không hề giấu giếm.

_ Tại sao cậu làm thế ?



Tuệ Anh hiểu Hải Đăng đang muốn nói đến chuyện gì. Cô nhìn anh, hờ hững hỏi ngược lại :

_ Không phải đó là điều cậu muốn à ?

_ Tôi muốn đường đường chính chính vượt qua cậu. Chứ không phải là theo cách này. Cậu đang thương hại tôi sao?

_ Điều đó quan trọng với cậu đến thế sao ?

_ Ý cậu là gì ?

_ Tôi hỏi cậu. Thắng thua quan trọng đến thế sao? – Tuệ Anh nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành rọt từng chữ.

_ Tôi…. – Hải Đăng ngẩn người, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, đôi mắt kiên nghị kia khiến anh trở nên lúng túng.

_ Tôi không có ý định trở thành đối thủ của cậu. Hạng nhất hay hạng nào đi chăng nữa, đối với tôi không quan trọng. Nó chỉ là đích nhắm để rèn luyện ý chí, chứ không nói lên thực lực của mỗi người. Mọi sự trên đời đều có thể thay đổi, nếu biết bám vào sự nỗ lực để vươn lên.

Nói xong, Tuệ Anh quay lưng bỏ đi.

Hải Đăng đứng đó như trời trồng. Câu nói cuối cùng của Tuệ Anh hòan toàn thức tỉnh anh. Cuối cùng, anh đã hiểu, anh hoàn toàn thua cô gái này. Lần đầu tiên anh chấp nhận việc “núi cao còn có núi cao hơn”. Hải Đăng nhận ra bên trong bề ngoài giản đơn và lãnh đạm ấy không chỉ là trí thông minh hơn người, mà suy nghĩ và hiểu biết cũng hơn người.

Anh chạy theo cô, nở một nụ cười hiền hòa tươi sáng.

_ Tuệ Anh, mình xin lỗi. Chúng ta làm bạn nhé.

Tuệ Anh ngẩn người trước nụ cười đó. Sự ấm áp từ người con trai lan tỏa đến tâm hồn cô sự bình yên thật nhẹ nhàng. Cô gật đầu và họ trở thành bạn từ ngày hôm đó.

Hải Đăng là chàng trai đầu tiên bước vào cuộc sống vốn trầm lặng của Tuệ Anh. Anh kéo cô vào thế giới ngập tràn ánh sáng khiến cô bị choáng ngợp. Người con trai này đầy nhiệt huyết và sôi nổi. Nhất là nụ cười có sức nóng lan tỏa sưởi ấm nội tâm lạnh lẽo ẩn sâu bên trong cô.

Dù thông minh hơn người và có vẻ chững chạc hơn những người bạn cùng lứa nhưng Tuệ Anh vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Đứng trước chàng trai ưu tú như Hải Đăng, tâm tư cô không khỏi xao động. Anh khiến cô vui vẻ hơn, nhìn đời cũng đầy màu sắc hơn. Có đôi khi cô nghĩ rằng anh chính là mặt trời, là ngọn hải đăng sáng soi dẫn dắt cô trong đêm đen. Cô muốn bên cạnh anh thật nhiều, nhiều hơn nữa để thứ ánh sáng từ người con trai này xua đi sự tối tăm ngự trị tâm hồn.

Và rồi, vào một ngày đẹp trời, cô thổ lộ tình cảm của mình với Hải Đăng. Tuệ Anh những tưởng anh cũng có cùng cảm giác với cô, nhưng cô đã nhầm.

Anh bối rối đứng trước cô, dáng vẻ khổ sở mãi mới thốt nên lời :

_ Tuệ.. Chúng ta cứ làm bạn với nhau như thế này … không tốt sao?

Câu nói dè dặt ấy bỗng chốc dập tắt niềm hy vọng đang len lỏi trong lòng Tuệ Anh. Thế nhưng nó không đau như cô nghĩ, chỉ là cảm giác hụt hẫng lan tỏa, đồng thời bóng tối cũng ùa về đẩy lùi thứ ánh sáng tạm thời hiện hữu bấy lâu nay. Cô mỉm cười, điềm nhiên nói.

_ Ừ ! Mình cũng nghĩ như vậy. Coi như mình chưa nói gì nhé. Chúng ta vẫn là bạn tốt.

Sau hôm đó, Hải Đăng vô cùng lo lắng và áy náy. Anh e sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tình bạn giữa anh và cô. Nhưng thời gian trôi qua, Tuệ Anh dường như không có gì thay đổi khiến anh an tâm trở lại.

Vào một lần tình cờ, Hải Đăng gặp Thục Quyên khi cô đến trường tìm Tuệ Anh. Người thiếu nữ đẹp như thiên sứ ấy xuất hiện trước mắt anh sao mà rực rỡ đến thế. Tim anh đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần đó, anh đã biết thế nào là “tình yêu sét đánh”. Anh quyết định ngỏ lời với Thục Quyên. May mắn làm sao, cô cũng có cảm tình với anh. Và hai người đến với nhau theo một cách rất tự nhiên, ngập tràn trong hương vị hạnh phúc của tình yêu đầu đời.

Tuệ Anh biết chuyện luôn mỉm cười chúc phúc cho hai người bạn thân của mình. Nhìn thấy những người mà mình yêu quí hạnh phúc, cô cũng cảm thấy mãn nguyện. Có điều, tâm hồn cô ngày càng khép kín.

Thế nhưng, cuộc đời không như là mơ, không đẹp như những câu chuyện cổ tích với kết thúc viên mãn. Và hạnh phúc cũng thật mong manh. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi bởi sự xuất hiện của một người.

Vũ Uy – Người đàn ông này đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của ba người bọn họ.

oOo

Trong căn hộ chung cư cao cấp.

_ Đăng, cậu mới xuống máy bay nên chắc mệt rồi. Mình về cho cậu nghỉ ngơi nhé. – Tuệ Anh nhẹ nhàng nói trong khi Hải Đăng đang cất va li vào tủ.

_ Mình không sao. Chúng ta đi ăn chút gì đi. Mình hơi đói. – Hải Đăng đề nghị.

_ Vậy ăn ở nhà nhé ! Mình chạy ra siêu thị mua thức ăn về làm.

_ Tuyệt. Lâu lắm rồi không được thưởng thức tay nghề nấu ăn của tài nữ đây. Mình đi cùng cậu. – Anh lập tức vui vẻ hưởng ứng ngay, dù sao cũng phải đi mua ít đồ dùng cá nhân.

Họ cùng nhau đi đến siêu thị gần nhất. Đó là một siêu thị lớn nằm ở trung tâm thành phố. Hải Đăng và Tuệ Anh vừa mua sắm vừa tán gẫu vui vẻ. Nhiều người tưởng rằng họ là một đôi nên ánh mắt có phần ngưỡng mộ. Nhất là Hải Đăng, anh vẫn luôn thu hút như ngày nào.

Tuệ Anh nhìn gương mặt đang suy tư lựa đồ của Hải Đăng. Anh có nước da trắng sáng sủa, sống mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi quyến rũ luôn ẩn chứa nụ cười. Đôi mắt đẹp với hàng lông mi dài vẫn thế, không thay đổi. Có điều gương mặt thư sinh ngày nào giờ đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Không biết Hải Đăng đã vượt qua thế nào sau bao nhiêu chuyện của năm năm về trước.

_ Sao lại nhìn mình như vậy ? Mặt mình dính nhọ sao ? – Hải Đăng thấy cô ngẩn ra nhìn mình thì lấy làm buồn cười, buông một câu bông đùa. Tuệ Anh nghe thế cũng bất giác cười theo.

Bất chợt, cô bắt gặp bóng dáng của hai người đang nhìn mình chăm chăm. Người con trai cao lớn tuấn tú toát ra vẻ uy quyền, đi bên cạnh anh là cô gái xinh đẹp kiêu sa. Cặp mắt màu hổ phách và đôi mắt to tròn như viên trân châu của họ đang nhìn về phía cô, không giấu nổi sự kinh ngạc. Tại sao lại có thể trùng hợp như vậy? Tuệ Anh quay sang nhìn Hải Đăng, anh cũng đang thất thần.

Cả bốn người cứ đứng như thế nhìn nhau không ai thốt ra được lời nào, có lẽ vì quá bất ngờ, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Cho đến khi…

_ Hải… Hải Đăng.. là anh phải không? – giọng nói yêu kiều nhỏ nhẹ như làn nước của Thục Quyên cất lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng, ngữ khí hơi run run.

Như thức tỉnh khỏi quá khứ, khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ của Hải Đăng bắt đầu trở nên khó coi. Anh k** tay Tuệ Anh bỏ đi một mạch trước sự ngỡ ngàng của cô gái đằng sau lưng. Tuệ Anh để mặc cho Hải Đăng kéo đi, lòng cô trùng xuống. Phản ứng của anh không ngoài dự đoán của cô.

Người đàn ông kia vẫn đứng im lặng nãy giờ, cặp mắt hổ phách lóe lên tia tự mãn, khóe môi cong lên nụ cười nửa miệng tà mị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện You Are My Soulmate

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook