You Are My Soulmate

Chương 4: Khép lại quá khứ

Nguyệt Cát

16/12/2013

Cuộc sống càng sóng yên biển lặng, nguy hiểm rình rập lại càng lớn.

Tuệ Anh có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều chuyện để suy nghĩ với các dự án công trình chồng chất nên cô quên bẵng đi dự cảm bất an trước đây. Cho tới một hôm...

Các bài báo, các bản tin truyền hình đều đưa tin tập đoàn đầu tư bất động sản Nhật Hoàng đã thắng lô đất G. Giá cổ phiếu đang tăng lên vùn vụt thì bỗng một tin đồn quái ác tung ra rằng lô đất G từng là một bệnh viện bỏ hoang thời chiến tranh nên không một nhà đầu tư nào dám mạo hiểm góp vốn kinh doanh trên lô đất « tử » đó. Vì thế, nó bị đóng băng. Nhật Hoàng đã bỏ ra một số tiền lớn để thầu lô đất này, vậy mà chưa được lời lãi gì đã bị lỗ vốn nghiêm trọng. Chỉ trong vòng vài ngày, giá cổ phiếu của Nhật Hoàng rớt thảm hại. Lại có nguồn tin từ đâu đưa ra rằng, Nhật Hoàng đang đứng trên bờ vực phá sản.

Tuệ Anh kinh ngạc. Cô vội vã gọi điện cho Hải Đăng nhưng không liên lạc được.

Thật khó tưởng tưởng. Tin đồn không thể phát tán ra ngoài đúng thời điểm nước sôi lửa bỏng như thế này, trừ khi có người nhúng tay vào. Cô bấm một dãy số khác, lần này cô gọi cho ba cô. Chỉ có ông mới có thể biết rõ tình tiết sự việc.

_ Ba nghe đây Tuệ.

_ Ba, tại sao tin đồn mà ba nói với con lại bị tung ra? Chẳng phải nhà nước đã ếm thông tin này kỹ lắm rồi sao? Mà ai đã phát tán tin đồn này ? – Tuệ Anh thực sự rất sốt ruột, đặt câu hỏi liên tiếp.

_ Bình tĩnh, con gái. – Ông ôn tồn nói. – Đây chắc chắn là thủ đoạn nhằm triệt hạ Nhật Hoàng. Ba cũng không biết sự việc cụ thể bên trong ra sao. Nhưng chính tập đoàn SCJ đã tung ra tin đồn này.

_ SCJ ???? – Tuệ Anh lại một lần nữa bị kinh ngạc. – Sao SCJ lại xuất hiện ở đây? Trước giờ Nhật Hoàng và SCJ nào có hiềm khích gì đâu cơ chứ?

_ Tuệ à, con không biết SCJ cũng tham gia đấu thầu lô đất G sao?

Trời đất! Có chuyện đó sao? Cô hoàn toàn không ngờ được bác Hào lại tham gia đấu thầu lô đất ấy. Lẽ nào…

Phải rồi, tại sao cô không nghĩ ra chứ? Đó là lý do tại sao anh ta muốn qua lại với bác Hào, bàn công việc tại chính nhà của Thục Quyên để đánh lạc hướng cô. Đó mới là mục đích thật sự của anh ta khi yêu cầu cô đưa đến nhà họ Đỗ. Anh ta đã tính toán từng đường đi nước bước không lộ một sơ hở nào.

_ Tuệ? Tuệ? Con không sao đấy chứ? – thấy cô im lặng một lúc lâu, đầu dây bên kia lo lắng gọi.

_ Ba à, con phải đi bây giờ. Lúc khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé. – nói xong cô cúp máy và đi thật nhanh đến một nơi.

Chẳng mấy chốc, cô đã đến trước cửa phòng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ. Tuệ Anh không kiêng nể đẩy cửa bước vào. Vũ Uy và Đình Trung đang bàn việc gì đó, thấy Tuệ Anh đột ngột tới, nhất thời có chút bất ngờ. Vũ Uy ra hiệu cho Đình Trung ra ngoài, để lại cô và anh ở trong văn phòng, mặt đối mặt.

Anh nở nụ cười nửa miệng nhìn cô gái đứng kia, gương mặt cô vẫn bình tĩnh ôn nhu như mọi ngày nhưng đáy mắt thì đã gợn sóng.

_ Đến đây chẳng phải có chuyện muốn nói sao? Nói đi. – Vũ Uy dường như biết rằng Tuệ Anh sẽ đến. Hai tay khoanh trước ngực, thư thái ngồi trên ghế tổng giám đốc với dáng vẻ cao ngạo.

_ Tất cả là do anh làm? – Tuệ Anh nhíu mày chất vấn.

_ Nói xem, tôi đã làm gì ? – Trái ngược với vẻ mặt đăm đăm của Tuệ Anh, Vũ Uy có vẻ như rất thỏa mãn.

_ Hừ! Bước đầu, anh lợi dụng tôi để tiếp cận bác Hào với lý do là Thục Quyên, để tôi cứ đinh ninh anh vì Thục Quyên mà không hề chú ý đến mục đích thực sự. Đó là dụ bác Hào vào dự án đấu thầu lô đất G cùng với bên Nhật Hoàng, khiến họ gây mâu thuẫn rồi tự diệt nhau, còn anh làm « ngư ông đắc lợi ». Không những thế, anh vừa triệt hạ được Nhật Hoàng, vừa làm cho Hải Đăng và Thục Quyên không còn có thể đến được với nhau nữa. « Một mũi tên trung hai đích ». Thật sự là một kế hoạch hoàn hảo. – Tuệ Anh bức xúc nói một hơi dài, không hề bị vấp váp.

Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Vũ Uy tỏ ý khen ngợi.

_ Quả nhiên thông minh! Đúng thế, tôi đã dụ Đỗ Hào và Hoàng Tư Hà vào lô đất G bằng cách o bế toàn bộ thông tin về lô đất ấy cho đến khi cả SCJ và Nhật Hoàng đều cắn câu. Sau đó, tôi cài người giả làm gián điệp của Nhật Hoàng xem giá thầu của SCJ và tuồn cho Nhật Hoàng. Thế là Nhật Hoàng thắng lô đất ấy. Tiếp theo, tôi bí mật đưa cho bác Hào bằng chứng Nhật Hoàng đã cử gián điệp để thắng thầu và cho ông ấy biết thông tin về lô đất. Mọi chuyện sau đó thế nào thì cô cũng đã biết rồi đấy. Kế hoạch của tôi thành công quá mỹ mãn. Có đúng không? – Vũ Uy nói một tràng với giọng điệu đắc thắng.

_ Anh đừng quá đắc ý. Nếu Quyên biết tất cả chuyện này, anh không có cơ hội đâu. - Tuệ Anh nhíu mày nhìn thẳng vào anh, không hề e sợ.

Vũ Uy nhếch mép, ánh mắt trở nên âm hiểm.

_ Không ngờ tôi lại bị một ả hạ đẳng như cô đe dọa cơ đấy. Thật khôi hài làm sao.

_ Anh có ý gì? – Lời nói không đầu không đuôi kia khiến cô cảm thấy khó chịu. Đang gọi cô là « ả hạ đẳng » ư ?

_ Còn tỏ ra thanh cao sao? Mồi chài được ngài chủ tịch của Hoàn Dương thì tự cho mình cái quyền thanh cao vậy sao? – Vũ Uy cười khinh miệt.

_ Anh điều tra tôi ư? – Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt của Tuệ Anh.

_ Mười bốn tuổi đã làm cái công việc hạ đẳng đó. Nhìn cô bây giờ thật không nghĩ ra cô là hạng người chuyên quyến rũ đàn ông. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một ả nhân tình đáng khinh. – Vẻ chế nhạo thể hiện rõ trên từng đường nét gương mặt của Vũ Uy.

Cảm giác nhức nhối trỗi dậy, lan toả. Tim Tuệ Anh tưởng chừng bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim xuyên thấu, đâm tan nát trái tim cô. Người đàn ông ngồi kia đang dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô, lại là người mà cô đem lòng yêu thương. Ánh mắt ấy dường như đang giết dần giết mòn tâm hồn cô. Nhưng cô không thể giải thích. Bởi vì chuyện này là bí mật. Nếu để lộ ra ngoài không những thanh danh của ba bị hủy hoại, cả gia đình hiện tại của ba cũng khó giữ hạnh phúc.

“Mười bốn tuổi đã làm cái công việc hạ đẳng đó”

Câu nói này quả thực là nhát dao chí mạng. Cơn ác mộng quá khứ đó mãi mãi là vệt đen tối, không thể xóa nhòa. Quên đi và chịu đựng. Chịu đựng rồi quên đi. Nuốt nước mắt vào trong.

Vũ Uy hơi sững lại khi nhìn thấy dáng vẻ lẫn thái độ của Tuệ Anh. Cô gái thân hình mảnh mai đang đứng kia cứ như giọt sương thủy tinh sắp sửa rơi xuống, và vỡ tan. Vẻ tĩnh lặng trong đôi mắt giờ đây không còn nữa mà thay vào đó là một làn sương mờ tối tăm bao phủ.

Lạnh lẽo – Trống rỗng.



Trong một chốc lát, dường như anh nhìn thấy được cái mà người ta gọi là THƯƠNG TỔN.

Loại người làm những việc hạ thấp nhân phẩm như cô ta đáng lẽ phải chây lì với những lời miệt thị như thế mới phải? Cớ sao lại có cái bộ dạng tan nát cõi lòng đó? Vũ Uy nhíu mày, định làm anh cảm thông chắc?

Nhưng cũng chỉ một chốc lát trôi qua, Tuệ Anh kìm nén cơn nhức nhối tận nơi lồng ngực. Quay trở về với thực tại, đối mặt với người đàn ông này.

_ Cứ cho là vậy. – Cô bình thản nói, đôi mắt phần nào lấy lại vẻ âm trầm nhưng phảng phất u buồn. – Mưu mô và thủ đoạn thì làm gì phân biệt đẳng cấp? Đúng không?

Hừ, người đàn bà này quả nhiên trơ tráo, vừa rồi chắc chắn là anh nhìn lầm.

_ Được, cho là cô giỏi đi. Vậy giờ cô muốn gì ?

_ Làm thì cũng đã làm rồi. Chuyện xảy ra cũng không thể cứu vãn nữa. Chỉ cần anh dừng lại.

_ Không thể dừng lại được nữa.

_ Tại sao?

_ Vì tôi đã bí mật nhờ bên trung gian cho Nhật Hoàng vay một số tiền khá lớn. – Nói đến đây Vũ Uy nhếch khóe môi cười độc địa. – Và đến hôm nay là đáo hạn, ngay trước khi cô tới.

Tuệ Anh lặng người. Tại sao anh ta làm vậy? Tại sao muốn bức người đến bước đường cùng mới hả dạ? Hải Đăng rồi sẽ ra sao? Cả gia đình cậu ấy rồi sẽ ra sao? Cô đã chứng kiến không ít tấn thảm kịch của những nhà đầu tư bị phá sản, thật sự rất thê thảm.

Một chuỗi ký ức hiện về trong đầu cô, không tự chủ mà rơi nước mắt, nhạt nhòa. Người ta nói, phụ nữ chỉ đẹp mỗi khi buồn. Tuệ Anh chính là như thế.

Đôi mắt ướt long lanh như nước hồ thu gợn sóng, lần đầu rũ bỏ cái vẻ ngoài phẳng lặng, đẹp đến mê hồn. Những hạt lệ châu sa tinh khiết, Vũ Uy dường như cảm giác được chúng đang rơi vào lòng anh, ngọt ngào và thanh mát, u uất và thê lương. Người con gái khi khóc có thể động lòng đến thế này sao?

Lại một chiêu trò khác của cô ta. Dùng nước mắt cá sấu để khiến anh động lòng ư? Đừng hòng! Vũ Uy tự cảnh tỉnh chính mình.

_ Cô khóc cái gì? – Anh nhíu đôi chân mày, bất mãn hỏi.

_ Anh đang trả thù. Có phải không ?

Vũ Uy không lường trước được Tuệ Anh lại đột ngột thay đổi chủ đề, bất động có đến một lúc.

_ Trả thù xong rồi, có thấy dễ chịu không ?

_ Cô đang lảm nhảm cái quái gì đó? – Vũ Uy gằn giọng.

_ Anh dừng lại đi..

Giọng nói nhẹ tựa lông hồng và dáng vẻ u uất của người con gái cứ như chạm vào vết ngứa trong lòng Vũ Uy, khó chịu vô cùng. Cuối cùng, anh không giữ được bình tĩnh nữa.

Anh đứng phắt dậy, đẩy ghế một cái rầm. Bước chân mang theo sự tức giận hướng về phía Tuệ Anh, bàn tay như gọng kìm bóp lấy đôi bờ vai mảnh mai của cô khiến làn da trắng nõn đỏ ửng lên. Từ cổ họng phát ra tiếng gằn dữ tợn.

_ Cô im ngay cho tôi! – Cặp mắt màu hổ phách long lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt.

Khốn thật! Lại dám ngang nhiên đọc tâm tư của anh.

Tuệ Anh ngước nhìn vào cặp mắt đầy hận ý kia. Dường như chẳng còn gì có thể khuất phục được sự đau lòng dấy lên tận tâm can.

_ Anh dùng thủ đoạn để có được tình yêu, sẽ không bao giờ có hạnh phúc đâu.

Cô gái này thật khiến Vũ Uy tức sôi gan. Không coi lời anh nói ra gì sao?

_ Dốc hết sức và khả năng mình có để đạt được thứ mong muốn thì có gì sai? Cô nói thử xem.

Tuệ Anh thừ người ra một chốc. Câu nói này cô đã nói với Hải Đăng năm xưa. Nhưng ngày đó, cô dốc hết sức vì một chuyện khác, một mục đích khác. Cô chẳng còn gì để mà phản bác, cũng chẳng biết phản bác như thế nào. Vì chính cô cũng không đủ tư cách.

Làn mi mỏng cụp xuống, cô lặng lẽ đẩy đôi bàn tay đang đặt trên vai mình ra.

_ Tôi muốn có một cuộc trao đổi.

_ Trao đổi? – Vũ Uy cười phá lên. – Tại sao tôi lại phải trao đổi với hạng người như cô ?

_ Vì chúng ta đều nắm những bí mật của nhau.

"Ả này, còn dám hạch sách, khá khen cho sự dũng cảm của cô ta." Anh nhìn cô với ánh mắt khinh thị.

_ Rồi sao?



_ Chuyện tôi là gì của ngài Phạm Tùng. Nếu anh nói ra, anh sẽ đắc tội với ngài ấy. Mà tôi nghe nói quan hệ giữa hai tập đoàn Hoàn Vũ và Hoàn Dương không phải quan hệ bình thường. Tôi nghĩ anh là người thông minh, sẽ không vì chuyện cỏn con này mà làm tổn hại đến hòa khí hai bên. Vì vậy, thông tin anh có về tôi, không có giá trị trao đổi.

_ Tiếp theo? – Vũ Uy vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng hỏi.

_ Còn tôi, tôi biết tất cả những gì anh làm. Tôi chỉ cần anh thực hiện ba yêu cầu của tôi. Sau đó, tôi sẽ coi như không biết gì.

_ Cô nghĩ cô là cái quái gì mà dám đưa ra điều kiện với tôi ? – Đáy mắt Vũ Uy bắt đầu sôi lên.

Tuệ Anh có chút sợ hãi, im lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của anh. Quả thật bây giờ cô đang rất liều lĩnh. Người đàn ông này đã không từ thủ đoạn để triệt tận gốc Nhật Hoàng, việc giao kèo với cô là một điều phi lý.

_ Nói xem. – Bỗng Vũ Uy hạ thấp giọng. Anh vẫn muốn thử xem cô gái này đến tột cùng là thế nào.

Tuệ Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô mím đôi môi khô khốc lại, từ tốn nói.

_ Thứ nhất, anh phải buông tha Hải Đăng, không được bức cậu ấy vào đường cùng.

Cô khẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, thấy anh im lặng, lại mím môi nói tiếp.

_ Thứ hai, phải đối xử tốt với Quyên, giúp cô ấy vượt qua chuyện này. Nếu chẳng may có một ngày cô ấy biết được tất cả, hãy để cho cô ấy tự do lựa chọn.

Nói xong câu này, ánh mắt cô chợt lóe lên một tia sầu muộn.

_ Cuối cùng … – Tuệ Anh đột nhiên ngập ngừng.

_ Cuối cùng sao?

_ Tôi … chưa nghĩ ra. – Tuệ Anh vày vò vạt váy trong tay, bối rối nói. Cô đã quá hấp tấp rồi.

_ Cô đùa tôi chắc. – Giọng nói Vũ Uy lúc này đã lộ rõ sự không vui.

_ Sau này nghĩ ra, tôi sẽ nói.

_ Tại sao cô nghĩ tôi sẽ đồng ý với ba điều kiện của cô ? – Vũ Uy cười khẩy.

_ Sao? Anh không làm được? Không lẽ tôi đã đánh giá anh quá cao? - Lời nói của cô lộ rõ sự khiêu khích.

_ Coi như cô giỏi. – Vũ Uy nhếch môi cười khinh miệt.

Anh bước lại ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, ánh nhìn cao ngạo hướng về phía cô gái đứng kia. Cô ta định giở trò gì? Đưa ra những yêu cầu kỳ lạ như thế, chẳng tư lợi gì cho bản thân. Anh không tin. Chắc chắn yêu cầu thứ ba sẽ lộ bản chất thôi.

_ Vậy, tôi đi. – Tuệ Anh dợm bước ra khỏi cửa, nhưng Vũ Uy không quên cất giọng chế giễu.

_ Khoan đã, hạng người như cô mà cũng biết đến tình yêu sao?

Trước câu hỏi giễu cợt của anh, cô không tỏ thái độ gì. Quay đầu nhẹ về sau, khóe môi gợn nụ cười buồn như buổi mưa phùn đầu đông.

_ Tất nhiên là tôi biết.

Rồi bóng dáng mỏng manh ấy khuất sau cánh cửa.

Còn lại một mình trong phòng, đôi mắt Vũ Uy bắt đầu tối sầm lại, biểu cảm trở nên vô cùng khó coi. Hôm nay, anh đã phá lệ thể hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt cô ta. Càng giận hơn đó là một cô ả hạ đẳng. Một cô ả hạ đẳng trong vẻ bề ngoài thanh thuần. Lại còn trong một thoáng chốc bị cái dáng vẻ rơi lệ của cô ta làm xao động. Chắc hẳn đó là mánh khóe để đi quyến rũ đàn ông.

Thật đáng khinh.

Anh sẽ không bao giờ để cô ta vào mắt, dù chỉ một giây.

Không bao giờ!

oOo

Ngày hôm sau, sóng gió vẫn chưa dứt. Bản tin **** sáng đưa tin, chủ tịch tập đoàn Nhật Hoàng, ông Hoàng Tư Hà đã tự vẫn vì công ty phá sản.

Hải Đăng biến mất.

Thục Quyên biết chuyện, đau khổ tột cùng. Một thời gian dài cô sống trong trầm lặng. Nhưng Vũ Uy luôn bên cạnh cô, sự dịu dàng, ân cần chăm sóc của anh đã lấp đi tổn thương trong lòng Thục Quyên. Dần dà, cô cũng quên đi Hải Đăng và chấp nhận anh.

Tuệ Anh rời tập đoàn Hoàn Vũ, bỏ lại đằng sau mối tình câm lặng. Có điều, năm năm sau cô vẫn bị tình yêu này trói buộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện You Are My Soulmate

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook