0852

Chương 38

Giải Tổng

01/05/2018

Lô Nhân muốn nói gì đó nhưng đã bị anh kéo vào nhà.

Tiền Viện Thanh đang nằm dựa người trên ghế, trong nhà chỉ mở có một ngọn đèn, mờ mờ ám ám, bầu không khí rất khác với nhà Căn Tử.

Thấy có người bước vào, Tiền Viện Thanh liền phát hoảng, sau đó gương mặt bà lập tức trầm xuống.

Lục Cường cũng không đi về phía trước: "Mẹ." Anh gọi: "Con dẫn cô ấy đến đây chăm sóc cho mẹ. Đây là Lô Nhân."

Lô Nhân không để ý đến lời giới thiệu của Lục CƯờng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn thờ đối diện, phía trên là một tấm hình trắng đen, hộp thuốc lá màu bạc. Khung cảnh này khiến cho Lô Nhân hơi hoảng sợ. Lúc nhìn thấy hình ảnh ông lão trong lồng kính mặt mũi hiền lành, đôi mắt mang theo ý cười, không hiểu vì sao cô lại có cảm giác gần gũi, không sợ nữa rồi.

Nhận thấy Lục Cường cầm tay mình, không biết cô thất thần mất bao lâu.

Lô Nhân nhìn anh, chỉ nghe anh nói: "Đây là mẹ anh."

Cô vội vã mỉm cười: "Cháu chào bác ạ."

tiền Viện Thanh liếc mắt nhìn Lô Nhân, quan sát một lát, hừ lạnh: "Đi ra ngoài."

Lô Nhân sửng sốt. Lục Cường vẫn không nhúc nhích: "Bọn con không có chỗ ở, trú ở nhà Căn Tử không tiện cho lắm, đêm nay ngủ với mẹ có được không?"

Lần đầu tiên Lô Nhân nghe thấy anh dùng loại khẩu khí này để nói chuyện, không giống như đang dỗ, lại càng không khí thế bức người, cảm giác mới lạ nhưng không hẳn là đang lấy lòng.

Tiền Viện Thanh im lặng một lát, hồi sau bà mới nói: "Nhà nhỏ quá, không chứa chấp nổi."



Lô Nhân cảm thấy lòng bàn tay Lục Cường đang đổ mồ hôi, cô nghe thấy anh nói: "Mẹ... Chuyện trước kia kỳ thực..."

"Câm miệng." Bà quát lớn, tay hơi run: "Mày nghĩ rằng ba của mày có thể sống yên ổn ở dưới đó hay sao?"

Lục Cường không nói nữa, qua một lát anh mới nói: "Nhân Nhân vốn sẽ mừng năm mới ở nhà, nghe nói mẹ bị ngã nên sáng nay liền ngồi máy bay bay tới Hoài Châu, lại chuyển mấy giờ xe lửa đến Võ thanh, mệt mỏi một ngày... cô ấy là người phương Nam, lần đầu tiên đến phương Bắc, khí hậu không thích ứng, ăn mặc cũng ít..."

Tiền Viện Thanh cũng không ngẩn đầu: "Không liên quan đến tôi."

Sau một lúc Lục Cường mới lên tiếng, quay đầu dặn dò Lô Nhân: "Buổi tối em đừng đặt lò sưởi gần đầu giường, nóng quá mẹ anh sẽ không ngủ được."

Bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Anh tiếp tục: "Buổi tối bà hay tiểu đêm, đừng tắt đèn, anh sợ bà lại ngã."

tiền Viện Thanh không muốn nghe, nhíu mày quát: "Cút đi."

lục Cường cúi đầu, không nặng không nhẹ đem Lô Nhân đẩy về phía trước: "Em là con dâu, làm gì đi chứ."

Lô Nhân bị Lục Cường đẩy đẩy người, theo bản năng lại túm chặt cánh tay anh, bước hai bước, lại dừng lại.

Đi cũng không được, ở cũng không xong, cô hơi tức giận vì anh cố tình đẩy cô vào thế khó, nhưng nghĩ lại, anh không thể làm điều này nên mới lợi dụng sự dịu dàng của cô.

Lô Nhân âm thầm cắn răng, trong lòng không khỏi mắng mỏ ah mấy trăm lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện 0852

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook