10 Ngàn Vạn! Không Trả Hãy Làm Vợ Tôi
Chương 9: Vì điều gì...
Hảo Diệp Ân
14/12/2021
Thân hình nhỏ nhắn của Thanh Thanh co thắt lại, chắc vì quá mệt mõi với mọi thứ xung quanh mình. Mi mắt cô vẫn ướt đẫm, hơi thở thì thào trong lúc ngũ cũng khiến cho lòng Tiết Hải thêm cay xè
- nhất định ta sẽ bảo vệ cô.. (ngồi xuống vỗ về)
Tránh làm cô ấy thức giấc, Tiết Hải lấy gối dưới sàn, giữ nguyên vị trí trên đó. Hắn sợ một chút cử động nhỏ của mình có thể làm Thanh Thanh tỉnh giấc
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua chiếc màn che, Thanh Thanh mở ti hí đôi mắt còn ngái ngủ, cảm giác như trên người mình có gì rất nặng đang đè chặt lên. Cô nghiêng người qua, phát hiện cô đang nằm ngũ chung với Tiết Hải dưới nền nhà
Hai mắt cô mở to ra, không tài nào ngủ lại được nửa. Cô há hốc, tỏ vẻ lo lắng, thắc mắc tại sao mình lại nằm ở đây, chẳng phải tối qua.....
- cô bé khóc nhè này, dậy sớm thật (Tiết Hải ghì mạnh người Thanh Thanh vào cạnh ngực mình)
- thiếu gia, sao chúng ta lại.... ngài... tôi..... (lấp bấp)
Tiết Hải kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Thanh Thanh nghe: đáng lẽ tối qua hắn đã có 1 giấc ngũ trọn vẹn nhưng bất ngờ Thanh Thanh từ trên giường lăn xuống đất, nằm ngay trên người hắn, lại còn dùng những hành động xờ xoạn ôm ấp khiến hắn không thể nào buông tha cho cô trở lại giường
Nghe đến đây, cả người cô như có 1 luồn điện xoẹt ngang người mình. Cô lấy tay ôm mặt lại, xấu hổ như muốn hủy diệt trái đất
- vòng nào ra vòng đó, không khó để phân biệt (Tiết Hải đang có ý ám chỉ cơ thể của cô)
- (nhặt gối ôm che người mình lại) thiếu gia, ngài thật quá đáng
- (mở mắt ra nhìn Thanh Thanh)... vì cô là của ta, ngoài ta ra, tất cả những người khác không được chạm hay sờ vào hiện vật
Nói rồi, Tiết Hải đứng lên vào phòng thay đồ. Thanh Thanh vẫn còn nằm ở đó, tim dập nhanh liên hồi, không khí dường như bị hút hết từ khi hắn nói ra câu đó
- cô vào đây giúp ta mặc trang phục ngay đi (tiếng gọi từ hắn)
Cô đương nhiên là không dám từ chối, nhưng cũng không muốn đến gần hắn, nhất là khi chỉ có mỗi cô và hắn ở nơi này
- có việc đơn giản như thế mà thiếu gia cũng chẳng làm được? (có chút trách móc)
Tiết Hải chỉ nhấc chân mày, ra hiệu cho Thanh Thanh nghiêm túc mặc trang phục cho hắn thật chỉnh tề. Chiếc áo somi được phủ lên cơ thễ rắn chắc, bờ vai này thật rộng, cảm giác muốn làm chỗ dựa cho cô cả đời
Thanh Thanh ngây người ra 1 chút, Tiết Hải biết cô đang nghĩ gì, liền ôm lấy cô, cúc áo vẫn chưa mặc lại, 2 cơ thể cọ sát vào nhau
- thân thể này lúc trước là của ta, nhưng giờ thì trao cho cô vậy
- nhất định ta sẽ bảo vệ cô.. (ngồi xuống vỗ về)
Tránh làm cô ấy thức giấc, Tiết Hải lấy gối dưới sàn, giữ nguyên vị trí trên đó. Hắn sợ một chút cử động nhỏ của mình có thể làm Thanh Thanh tỉnh giấc
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua chiếc màn che, Thanh Thanh mở ti hí đôi mắt còn ngái ngủ, cảm giác như trên người mình có gì rất nặng đang đè chặt lên. Cô nghiêng người qua, phát hiện cô đang nằm ngũ chung với Tiết Hải dưới nền nhà
Hai mắt cô mở to ra, không tài nào ngủ lại được nửa. Cô há hốc, tỏ vẻ lo lắng, thắc mắc tại sao mình lại nằm ở đây, chẳng phải tối qua.....
- cô bé khóc nhè này, dậy sớm thật (Tiết Hải ghì mạnh người Thanh Thanh vào cạnh ngực mình)
- thiếu gia, sao chúng ta lại.... ngài... tôi..... (lấp bấp)
Tiết Hải kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Thanh Thanh nghe: đáng lẽ tối qua hắn đã có 1 giấc ngũ trọn vẹn nhưng bất ngờ Thanh Thanh từ trên giường lăn xuống đất, nằm ngay trên người hắn, lại còn dùng những hành động xờ xoạn ôm ấp khiến hắn không thể nào buông tha cho cô trở lại giường
Nghe đến đây, cả người cô như có 1 luồn điện xoẹt ngang người mình. Cô lấy tay ôm mặt lại, xấu hổ như muốn hủy diệt trái đất
- vòng nào ra vòng đó, không khó để phân biệt (Tiết Hải đang có ý ám chỉ cơ thể của cô)
- (nhặt gối ôm che người mình lại) thiếu gia, ngài thật quá đáng
- (mở mắt ra nhìn Thanh Thanh)... vì cô là của ta, ngoài ta ra, tất cả những người khác không được chạm hay sờ vào hiện vật
Nói rồi, Tiết Hải đứng lên vào phòng thay đồ. Thanh Thanh vẫn còn nằm ở đó, tim dập nhanh liên hồi, không khí dường như bị hút hết từ khi hắn nói ra câu đó
- cô vào đây giúp ta mặc trang phục ngay đi (tiếng gọi từ hắn)
Cô đương nhiên là không dám từ chối, nhưng cũng không muốn đến gần hắn, nhất là khi chỉ có mỗi cô và hắn ở nơi này
- có việc đơn giản như thế mà thiếu gia cũng chẳng làm được? (có chút trách móc)
Tiết Hải chỉ nhấc chân mày, ra hiệu cho Thanh Thanh nghiêm túc mặc trang phục cho hắn thật chỉnh tề. Chiếc áo somi được phủ lên cơ thễ rắn chắc, bờ vai này thật rộng, cảm giác muốn làm chỗ dựa cho cô cả đời
Thanh Thanh ngây người ra 1 chút, Tiết Hải biết cô đang nghĩ gì, liền ôm lấy cô, cúc áo vẫn chưa mặc lại, 2 cơ thể cọ sát vào nhau
- thân thể này lúc trước là của ta, nhưng giờ thì trao cho cô vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.