Chương 16: Ác mộng
Hàn Thiên Lãnh
07/06/2021
Anh khó chịu gầm lên một tiếng "hự" cũng không quên nhắc nhở bản thân rằng Tư Duệ đang mang thai, cho nên tuyệt đối không được vận động mạnh.
Anh khó khăn nhìn cô rồi nhanh chóng quay đi, nhưng khi thấy Cao Lãng đột nhiên bị như vậy, mồ hôi trên vầng trán thanh tú của anh rơi xuống từng giọt khiến cô không an tâm để anh rời đi. Liền bắt lấy cánh tay to lớn của anh níu lại, vô tình lại hơi cọ vào ngực mình...
Hành động của cô khiến cơ thể anh phản ứng dữ dội, cảm giác vô cùng khó chịu, nơi nào đó ngày càng mạnh mẽ hơn mà vươn cao. Sắc mặt anh lạnh đi, có hơi đen lại,...
- Này Lãng, anh làm sao thế? Ổn không? - Cô lo lắng hỏi anh, còn nhỏm người dậy lấy bàn tay nhỏ của mình lau đi mồ hôi trên gương mặt tuấn mĩ ấy.
Đáp lại sự quan tâm của cô chỉ là cái xua tay của Cao Lãng, anh trầm khàn buông hai chữ: " Không sao! " liền rút tay về và quay phắt bỏ đi. Để lại Tư Duệ khó hiểu mà nhìn theo bóng lưng to lớn của anh, cô cau mày, bĩu môi:
- Nếu không phải sợ anh đột nhiên bị đột quỵ chết và vẫn chưa biết cha tôi tung tích thế nào thì cũng đừng mơ tôi đếm xỉa tới người như anh... Hắc!
Tư Duệ lại nằm xuống, thẩn thờ nhìn lên trần nhà, mỗi lần không có việc gì để làm cô đều suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng cũng rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ... Và rồi cơn ác mộng hồi nãy lại quay về, kinh hoàng hơn, dữ dội hơn!
Con trai của cô, đứa bé mà trong giấc mơ lần trước đã phải rời xa người mẹ khi vừa mới lọt lòng. Bây giờ lại bị một người phụ nữ lạ mặt đem vứt vào thùng rác trước mặt mình.
Mặc kệ cô khóc lóc van xin tha thiết, lúc này không biết vì sao Tư Duệ lại chẳng thể bước xuống giường để chạy đến và giành lại đứa con ấy. Có thể nó không qua khỏi nhưng cô cũng không muốn con mình bị vứt bỏ như vậy.
Đặc biệt, Tư Duệ không thể nhìn được mặt người phụ nữ đó, nhưng cô chắc chắn, cô ta có lòng dạ rất độc ác. Lương tâm của cô ta hẳn đã bị chó tha, ngay cả đứa trẻ mới toàn thân vẫn còn dính đầy máu mà cũng có thể nhẫn tâm vứt đi. Cô có chết cũng không tha cho người đàn bà này!
- TÔI HẬN CÔ!!! - Tư Duệ hét lên thật lớn, nước mắt giàn giụa mà bật dậy đưa tay về phía trước như muốn bắt lấy một thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng cô chợt bừng tỉnh khi không gian trước mặt đã thay đổi, không còn là căn phòng bệnh tối tăm tanh nồng mùi máu, không còn người phụ nữ độc ác đang thản nhiên cầm cái tay nhỏ xíu của con cô mà ném vào thùng rác.
Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt ngực tự trấn an mình. Mới hơn một tiếng từ lúc Cao Lãng đi, vậy mà giấc mơ kinh khủng vừa rồi cô gặp phải như kéo dài cả ngàn giờ đồng hồ.
Vừa hay cô định bước xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh táo thì Cao Lãng mở cửa bước vô phòng. Bốn con mắt, hai cái nhìn chăm chăm giao nhau, im lặng một lúc cả hai đều đồng thanh cất tiếng
- Anh đi đâu vậy? - Tư Duệ
- Em định đi đâu? - Cao Lãng
Xong, họ lại im... Cuối cùng Cao Lãng lại phải lên tiếng trước, anh thản nhiên bước đến gần cô, ngồi xuống bên mép giường, đưa mắt nhìn Tư Duệ, khẽ nói:
- Đến giờ uống thuốc rồi, tôi lấy cho em! - Anh vừa dứt câu thì liền lấy trong túi áo khoác ra một cái túi nhỏ đựng thuốc. Cứ thế lấy ra một cữ thuốc rồi đi lại bàn rót một ly nước đưa cho Tư Duệ. Lần này cô liền đón nhận lấy những thứ từ tay anh, cười nhẹ:
- Cảm ơn anh!
Anh không nói gì, lặng lẽ nhìn cô uống thuốc, gương mặt lạnh lẽo nhìn cô đăm chiêu. Tư Duệ từ lúc uống thuốc giả bộ không để ý người trước mặt chứ thật ra lại quan sát anh rất kĩ. Từ đó mới phát hiện ra cơ mặt của anh không hề đa dạng. Hầu như chỉ có 3 cái thần sắc là lạnh lùng, mà mị, đôi lúc hơi nhăn vì lo lắng hoặc khó chịu. Tư Duệ thật sự rất muốn biết thêm nhiều biểu hiện trên gương trên gương mặt điển trai ấy của anh! Vì mỗi lần nhìn ngắm là tim cô lại đập rất nhanh, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên kì lạ và hơn hết là không dám nhìn thẳng đôi con ngươi màu hổ phách kia...
- Ngắm đủ chưa? - Giọng anh trầm trầm vang lên đánh tan cái sự im lặng ngột ngạt trong căn phòng.
Cô đang uống nước, nghe anh nói vậy có chút chột dạ mà mém tí sặc... Hận người đàn ông này ăn gì mà có khả năng làm cho người khác giật mình không biết bao nhiêu lần! Có ngày chắc cô sẽ bị hồn bay phách lạc mà chết mất - Tư Duệ oai oán nghĩ trong lòng.
- Ai thèm ngắm anh, ảo tưởng vừa thôi! - Cô chu môi nhìn anh khinh bỉ,... Hành động này không ngờ lại khiến Cao Lãng bật cười thành tiếng:
- Thật sao? Tôi lại không thể tin cơ!
- Kệ anh, không tin thì thôi, tôi ép được anh à? - Cô đặt cốc nước lên cái bàn cạnh giường rồi quay ra phũ câu nói của Cao Lãng. Anh cũng không nói gì, chỉ xoa đầu cô một cái:
- Tối nay tôi ở lại đây nhé! Có vẻ khi vắng tôi em gặp ác mộng - Thực chất anh đề nghị như vậy là muốn ở lại chăm sóc cho mẹ của con anh mà thôi. Lỡ cô có chuyện gì, anh còn có thể bên cạnh chăm sóc.
Với cả khi nãy anh ở bên thư phòng cách vách, nghe thấy tiếng cô la rất lớn, chắc là gặp ác mộng. Vậy nên là anh liền chạy sang xem thử...
Cô đã mơ thấy những gì? Anh thật sự rất muốn biết!
__________________________________
Anh khó khăn nhìn cô rồi nhanh chóng quay đi, nhưng khi thấy Cao Lãng đột nhiên bị như vậy, mồ hôi trên vầng trán thanh tú của anh rơi xuống từng giọt khiến cô không an tâm để anh rời đi. Liền bắt lấy cánh tay to lớn của anh níu lại, vô tình lại hơi cọ vào ngực mình...
Hành động của cô khiến cơ thể anh phản ứng dữ dội, cảm giác vô cùng khó chịu, nơi nào đó ngày càng mạnh mẽ hơn mà vươn cao. Sắc mặt anh lạnh đi, có hơi đen lại,...
- Này Lãng, anh làm sao thế? Ổn không? - Cô lo lắng hỏi anh, còn nhỏm người dậy lấy bàn tay nhỏ của mình lau đi mồ hôi trên gương mặt tuấn mĩ ấy.
Đáp lại sự quan tâm của cô chỉ là cái xua tay của Cao Lãng, anh trầm khàn buông hai chữ: " Không sao! " liền rút tay về và quay phắt bỏ đi. Để lại Tư Duệ khó hiểu mà nhìn theo bóng lưng to lớn của anh, cô cau mày, bĩu môi:
- Nếu không phải sợ anh đột nhiên bị đột quỵ chết và vẫn chưa biết cha tôi tung tích thế nào thì cũng đừng mơ tôi đếm xỉa tới người như anh... Hắc!
Tư Duệ lại nằm xuống, thẩn thờ nhìn lên trần nhà, mỗi lần không có việc gì để làm cô đều suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng cũng rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ... Và rồi cơn ác mộng hồi nãy lại quay về, kinh hoàng hơn, dữ dội hơn!
Con trai của cô, đứa bé mà trong giấc mơ lần trước đã phải rời xa người mẹ khi vừa mới lọt lòng. Bây giờ lại bị một người phụ nữ lạ mặt đem vứt vào thùng rác trước mặt mình.
Mặc kệ cô khóc lóc van xin tha thiết, lúc này không biết vì sao Tư Duệ lại chẳng thể bước xuống giường để chạy đến và giành lại đứa con ấy. Có thể nó không qua khỏi nhưng cô cũng không muốn con mình bị vứt bỏ như vậy.
Đặc biệt, Tư Duệ không thể nhìn được mặt người phụ nữ đó, nhưng cô chắc chắn, cô ta có lòng dạ rất độc ác. Lương tâm của cô ta hẳn đã bị chó tha, ngay cả đứa trẻ mới toàn thân vẫn còn dính đầy máu mà cũng có thể nhẫn tâm vứt đi. Cô có chết cũng không tha cho người đàn bà này!
- TÔI HẬN CÔ!!! - Tư Duệ hét lên thật lớn, nước mắt giàn giụa mà bật dậy đưa tay về phía trước như muốn bắt lấy một thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng cô chợt bừng tỉnh khi không gian trước mặt đã thay đổi, không còn là căn phòng bệnh tối tăm tanh nồng mùi máu, không còn người phụ nữ độc ác đang thản nhiên cầm cái tay nhỏ xíu của con cô mà ném vào thùng rác.
Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt ngực tự trấn an mình. Mới hơn một tiếng từ lúc Cao Lãng đi, vậy mà giấc mơ kinh khủng vừa rồi cô gặp phải như kéo dài cả ngàn giờ đồng hồ.
Vừa hay cô định bước xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh táo thì Cao Lãng mở cửa bước vô phòng. Bốn con mắt, hai cái nhìn chăm chăm giao nhau, im lặng một lúc cả hai đều đồng thanh cất tiếng
- Anh đi đâu vậy? - Tư Duệ
- Em định đi đâu? - Cao Lãng
Xong, họ lại im... Cuối cùng Cao Lãng lại phải lên tiếng trước, anh thản nhiên bước đến gần cô, ngồi xuống bên mép giường, đưa mắt nhìn Tư Duệ, khẽ nói:
- Đến giờ uống thuốc rồi, tôi lấy cho em! - Anh vừa dứt câu thì liền lấy trong túi áo khoác ra một cái túi nhỏ đựng thuốc. Cứ thế lấy ra một cữ thuốc rồi đi lại bàn rót một ly nước đưa cho Tư Duệ. Lần này cô liền đón nhận lấy những thứ từ tay anh, cười nhẹ:
- Cảm ơn anh!
Anh không nói gì, lặng lẽ nhìn cô uống thuốc, gương mặt lạnh lẽo nhìn cô đăm chiêu. Tư Duệ từ lúc uống thuốc giả bộ không để ý người trước mặt chứ thật ra lại quan sát anh rất kĩ. Từ đó mới phát hiện ra cơ mặt của anh không hề đa dạng. Hầu như chỉ có 3 cái thần sắc là lạnh lùng, mà mị, đôi lúc hơi nhăn vì lo lắng hoặc khó chịu. Tư Duệ thật sự rất muốn biết thêm nhiều biểu hiện trên gương trên gương mặt điển trai ấy của anh! Vì mỗi lần nhìn ngắm là tim cô lại đập rất nhanh, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên kì lạ và hơn hết là không dám nhìn thẳng đôi con ngươi màu hổ phách kia...
- Ngắm đủ chưa? - Giọng anh trầm trầm vang lên đánh tan cái sự im lặng ngột ngạt trong căn phòng.
Cô đang uống nước, nghe anh nói vậy có chút chột dạ mà mém tí sặc... Hận người đàn ông này ăn gì mà có khả năng làm cho người khác giật mình không biết bao nhiêu lần! Có ngày chắc cô sẽ bị hồn bay phách lạc mà chết mất - Tư Duệ oai oán nghĩ trong lòng.
- Ai thèm ngắm anh, ảo tưởng vừa thôi! - Cô chu môi nhìn anh khinh bỉ,... Hành động này không ngờ lại khiến Cao Lãng bật cười thành tiếng:
- Thật sao? Tôi lại không thể tin cơ!
- Kệ anh, không tin thì thôi, tôi ép được anh à? - Cô đặt cốc nước lên cái bàn cạnh giường rồi quay ra phũ câu nói của Cao Lãng. Anh cũng không nói gì, chỉ xoa đầu cô một cái:
- Tối nay tôi ở lại đây nhé! Có vẻ khi vắng tôi em gặp ác mộng - Thực chất anh đề nghị như vậy là muốn ở lại chăm sóc cho mẹ của con anh mà thôi. Lỡ cô có chuyện gì, anh còn có thể bên cạnh chăm sóc.
Với cả khi nãy anh ở bên thư phòng cách vách, nghe thấy tiếng cô la rất lớn, chắc là gặp ác mộng. Vậy nên là anh liền chạy sang xem thử...
Cô đã mơ thấy những gì? Anh thật sự rất muốn biết!
__________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.