Chương 8: Anh là tên đàn ông vô sỉ
Hàn Thiên Lãnh
07/06/2021
- Lạy chúa!!!!!!!! - Tư Duệ hét lên khi vừa mới thức tỉnh sau 10s ngơ ngác. Quan trọng nhất là khi lật chăn bước xuống giường, cô nhận ra quần áo ngày hôm qua mình mặc cũng đã không còn nữa. Thay vào đó lại là chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình.
Các bạn hãy tưởng tượng xem, nếu như bạn ngủ rất say và sáng mai khi tỉnh dậy mà phát hiện ra trang phục của mình đã bị người nào đó tự ý thay dùm sẽ như thế nào?
- Điếc tai quá đó! - Bỗng bên cạnh cô gái vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc của một người đàn ông... Có vẻ anh ta đang cảm thấy khá khó chịu.
Tư Duệ bỗng dưng hét lên vì bị giọng nói ấy làm cho giật mình:
- Anh là ai? Tôi không quen! Anh đi ra đi!!!! - Theo phản xạ, Tư Duệ liền nhảy dựng lên bật nhanh ra khỏi giường. Không quên ôm theo cái gối mà ném mạnh về phía anh ta trong khi cô còn chưa nhìn mặt người đàn ông đó...
- Em mất trí à? - Hắn nhanh nhẹn đỡ được nhưng đồng thời cũng giận dữ quát lên. Người con gái này não có vấn đề sao? Rõ ràng đã từng rất ăn ý phối hợp suốt cả đêm mà giờ lại nói là không quen? Thật là có tố chất để chọc tức người khác!
Còn Tư Duệ, cô vẫn lặng đứng nép bên góc tủ, phòng thủ nhìn người đàn ông trước mặt.
" Trông cũng quen quen nhỉ? " - Cô tự hỏi...
Thực sự cô vẫn chưa tỉnh ngủ?
Phải mất khoảng 5'30s sau cô mới sáng mắt ra:
- À! Nhớ rồi, là cái ông hào phóng hôm đó! - Nhớ ra người này, cô cao hứng vỗ tay rồi chỉ thẳng vào mặt anh ta.
Người đàn ông đen mặt, nhìn chằm chằm cánh tay cô đang chỉ thẳng vào mặt mình, Tư Duệ nhận ra ánh mắt nguy hiểm đó của anh lập tức rụt tay lại mà cười trừ. Cô nói tiếp :
- Xin lỗi anh, tôi hơi đãng trí a~
- Không sao! Nhớ được là tốt rồi! - Anh bó tay xua tay và chấp nhận phải chịu thua cô gái ngốc này!
- Khoan! Tôi hỏi cái nhé! Tại sao tôi lại ở đây và anh,...anh đã làm gì tôi? - Tư Duệ nghi hoặc nhìn chằm chằm Cao Lãng. Người đàn ông này đúng thật là không tầm thường.
Anh lười biếng nhìn cô, nhàn nhạt đáp:
- Cả bên trong hay bên ngoài của em cũng đã thuộc về tôi rồi, cần gì mà phải quan tâm đã làm gì hay chưa?
Đây cũng là câu trả lời mà cô không tài nào nghĩ đến... Nó khiến Tư Duệ vừa tức vừa xấu hổ đến đỏ mặt mà thét lên:
- Đáng ghét! Biến thái! Những chuyện tế nhị như vậy mà anh cũng có thể nói ra được sao? - Đôi mày cô nhăn lại rất căng thẳng, anh lại xem cô là cái thể loại gì đây?
Cô mặc dù đã bán thân nhưng cũng không phải không biết xấu hổ như tên đàn ông vô sỉ này!
Cao Lãng ngồi bật dậy, ánh mắt **** ưng khẽ liếc sang cô. Đáng ghét? Biến thái? Trong mắt cô, anh là người tồi tệ đến vậy sao?
- Bình thường thôi, em không cần phải làm quá lên như vậy! - Cô trẻ con quá, anh thật không muốn chấp... Cao Lãng nhắm hờ mắt lười biếng buông một câu.
- ... - Bình thường? Cô cũng sa mạc lời luôn rồi!
Anh lẳng lặng bỏ vào phòng tắm, cho đến khi tiếng vòi nước chảy vang lên, cô vẫn đứng đó hồi tưởng lại kí ức ngày hôm qua.
+ Hình như cô đã đến bên một bờ sông?
+ Hình như cô đã ngủ quên ở ghế đá nhỉ?
+ Cô còn mơ thấy có một chàng hoàng tử đã hôn lên trán cô và thì thầm gì đó... Giọng nói anh ta truyền cảm và ấm áp, nó khiến trái tim nhỏ bé đã bị tổn thương của cô bị rung rinh!
Cô ước gì giấc mơ ấy có thật a~
Quay trở về hiện thực hay nói đúng hơn là Thực tế phũ phàng:
+Bờ sông thơ mộng không còn...
+Ghế đá thay bằng chiếc giường êm ái
+Hoàng tử lại biến thành tên biến thái chết tiệt kia...
Vui nhỉ?
Thôi, cuộc sống mà! Bổn cô nương mới không cần phải quan tâm. - Tư Duệ chán nản nghĩ trong lòng.
Bất ngờ hơn là...
- Đứng đó nghĩ lung tung gì vậy? - Lại là cái giọng nói băng lãnh ấy, giọng nói nghe chẳng hề giống Bạch mã hoàng tử đã xuất hiện trong giấc mơ của Tư Duệ, thậm chí còn luôn luôn kéo Tư Duệ ra khỏi cái mớ suy nghĩ đẹp đẽ của cô.
- À, không, không có gì? - Tư gãi đầu cười trừ, anh làm tôi xém mất hồn mấy lần rồi đó... Thật là muốn đánh người mà!
Lời của Tư Duệ vữa dứt thì anh cũng liền đáp:
- Lát nữa bà quản gia sẽ mang quần áo và bữa sáng lên cho em. Tôi phải đi làm bây giờ! - Vừa dặn anh vừa chỉnh trang lại trang phục trên người. Vẫn là bộ vest màu đen, chỉ có điều khác loại vải và kiểu cách thôi.
Cô không ngờ người đàn ông này lại cho người chuẩn bị chu đáo cho cô như vậy? Cô còn tưởng khi ở đây sẽ bị anh ta bắt làm osin, các thứ và cô sẽ không thể về gặp cha nữa chứ!
- À, vâng! Nhưng... Tôi sẽ không làm phiền anh nữa, tôi phải... - Tư Duệ chưa dứt câu thì bị anh chen vào:
- Em lại tính trở về căn nhà đó? - Ánh mắt anh khẽ liếc sang Tư Duệ, anh nhìn cô, có chút hụt hẫng. Có điều cô lại không nhận ra sự hụt hẫng ấy trong mắt người đàn ông đối diện.
Các bạn hãy tưởng tượng xem, nếu như bạn ngủ rất say và sáng mai khi tỉnh dậy mà phát hiện ra trang phục của mình đã bị người nào đó tự ý thay dùm sẽ như thế nào?
- Điếc tai quá đó! - Bỗng bên cạnh cô gái vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc của một người đàn ông... Có vẻ anh ta đang cảm thấy khá khó chịu.
Tư Duệ bỗng dưng hét lên vì bị giọng nói ấy làm cho giật mình:
- Anh là ai? Tôi không quen! Anh đi ra đi!!!! - Theo phản xạ, Tư Duệ liền nhảy dựng lên bật nhanh ra khỏi giường. Không quên ôm theo cái gối mà ném mạnh về phía anh ta trong khi cô còn chưa nhìn mặt người đàn ông đó...
- Em mất trí à? - Hắn nhanh nhẹn đỡ được nhưng đồng thời cũng giận dữ quát lên. Người con gái này não có vấn đề sao? Rõ ràng đã từng rất ăn ý phối hợp suốt cả đêm mà giờ lại nói là không quen? Thật là có tố chất để chọc tức người khác!
Còn Tư Duệ, cô vẫn lặng đứng nép bên góc tủ, phòng thủ nhìn người đàn ông trước mặt.
" Trông cũng quen quen nhỉ? " - Cô tự hỏi...
Thực sự cô vẫn chưa tỉnh ngủ?
Phải mất khoảng 5'30s sau cô mới sáng mắt ra:
- À! Nhớ rồi, là cái ông hào phóng hôm đó! - Nhớ ra người này, cô cao hứng vỗ tay rồi chỉ thẳng vào mặt anh ta.
Người đàn ông đen mặt, nhìn chằm chằm cánh tay cô đang chỉ thẳng vào mặt mình, Tư Duệ nhận ra ánh mắt nguy hiểm đó của anh lập tức rụt tay lại mà cười trừ. Cô nói tiếp :
- Xin lỗi anh, tôi hơi đãng trí a~
- Không sao! Nhớ được là tốt rồi! - Anh bó tay xua tay và chấp nhận phải chịu thua cô gái ngốc này!
- Khoan! Tôi hỏi cái nhé! Tại sao tôi lại ở đây và anh,...anh đã làm gì tôi? - Tư Duệ nghi hoặc nhìn chằm chằm Cao Lãng. Người đàn ông này đúng thật là không tầm thường.
Anh lười biếng nhìn cô, nhàn nhạt đáp:
- Cả bên trong hay bên ngoài của em cũng đã thuộc về tôi rồi, cần gì mà phải quan tâm đã làm gì hay chưa?
Đây cũng là câu trả lời mà cô không tài nào nghĩ đến... Nó khiến Tư Duệ vừa tức vừa xấu hổ đến đỏ mặt mà thét lên:
- Đáng ghét! Biến thái! Những chuyện tế nhị như vậy mà anh cũng có thể nói ra được sao? - Đôi mày cô nhăn lại rất căng thẳng, anh lại xem cô là cái thể loại gì đây?
Cô mặc dù đã bán thân nhưng cũng không phải không biết xấu hổ như tên đàn ông vô sỉ này!
Cao Lãng ngồi bật dậy, ánh mắt **** ưng khẽ liếc sang cô. Đáng ghét? Biến thái? Trong mắt cô, anh là người tồi tệ đến vậy sao?
- Bình thường thôi, em không cần phải làm quá lên như vậy! - Cô trẻ con quá, anh thật không muốn chấp... Cao Lãng nhắm hờ mắt lười biếng buông một câu.
- ... - Bình thường? Cô cũng sa mạc lời luôn rồi!
Anh lẳng lặng bỏ vào phòng tắm, cho đến khi tiếng vòi nước chảy vang lên, cô vẫn đứng đó hồi tưởng lại kí ức ngày hôm qua.
+ Hình như cô đã đến bên một bờ sông?
+ Hình như cô đã ngủ quên ở ghế đá nhỉ?
+ Cô còn mơ thấy có một chàng hoàng tử đã hôn lên trán cô và thì thầm gì đó... Giọng nói anh ta truyền cảm và ấm áp, nó khiến trái tim nhỏ bé đã bị tổn thương của cô bị rung rinh!
Cô ước gì giấc mơ ấy có thật a~
Quay trở về hiện thực hay nói đúng hơn là Thực tế phũ phàng:
+Bờ sông thơ mộng không còn...
+Ghế đá thay bằng chiếc giường êm ái
+Hoàng tử lại biến thành tên biến thái chết tiệt kia...
Vui nhỉ?
Thôi, cuộc sống mà! Bổn cô nương mới không cần phải quan tâm. - Tư Duệ chán nản nghĩ trong lòng.
Bất ngờ hơn là...
- Đứng đó nghĩ lung tung gì vậy? - Lại là cái giọng nói băng lãnh ấy, giọng nói nghe chẳng hề giống Bạch mã hoàng tử đã xuất hiện trong giấc mơ của Tư Duệ, thậm chí còn luôn luôn kéo Tư Duệ ra khỏi cái mớ suy nghĩ đẹp đẽ của cô.
- À, không, không có gì? - Tư gãi đầu cười trừ, anh làm tôi xém mất hồn mấy lần rồi đó... Thật là muốn đánh người mà!
Lời của Tư Duệ vữa dứt thì anh cũng liền đáp:
- Lát nữa bà quản gia sẽ mang quần áo và bữa sáng lên cho em. Tôi phải đi làm bây giờ! - Vừa dặn anh vừa chỉnh trang lại trang phục trên người. Vẫn là bộ vest màu đen, chỉ có điều khác loại vải và kiểu cách thôi.
Cô không ngờ người đàn ông này lại cho người chuẩn bị chu đáo cho cô như vậy? Cô còn tưởng khi ở đây sẽ bị anh ta bắt làm osin, các thứ và cô sẽ không thể về gặp cha nữa chứ!
- À, vâng! Nhưng... Tôi sẽ không làm phiền anh nữa, tôi phải... - Tư Duệ chưa dứt câu thì bị anh chen vào:
- Em lại tính trở về căn nhà đó? - Ánh mắt anh khẽ liếc sang Tư Duệ, anh nhìn cô, có chút hụt hẫng. Có điều cô lại không nhận ra sự hụt hẫng ấy trong mắt người đàn ông đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.