Chương 92: Bị tính kế | Xuống huyện | Cạp đất gặm cỏ | Khó quá bỏ qua
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
" Tổng cộng có ba khu vực. Đầu tiên là vùng núi Đông Sơn, tuy gần chỗ chúng ta nhất chỉ cách khoảng hơn 200 cây số nhưng cũng thuộc dạng xôi hẻo lánh nhất. Địa hình nơi này rất cao so với với mực nước biển. Khí hậu cực kỳ giá rét cho nên không có mấy dân cư sinh sống. "
" Tiếp theo là ven biển Bắc Nam, cách thành phố C 380km. Biển nơi đây có màu rất đục, đáy sâu và giáp Đại Dương nên thường xuất hiện cá mập. Vì vậy người ta không mở dịch vụ du lịch, dân cư thưa thớt không kém vùng núi Đông Sơn. "
Ngưng một chút, Châu Sở Kiệt tranh thủ quan sát nét mặt của cô rồi mới lại nói tiếp:
" Cuối cùng là thị trấn Hàng Mai, giáp rừng nhiệt đới phía Tây, từ thành phố C đi qua năm thành phố nữa sẽ tới. Thị trấn này chỉ có người dân tộc thiểu số sinh sống, là kiểu người bảo thủ tự cô lập chính mình khỏi xã hội hiện đại. Mật độ dân số thấp nhất nhì trên toàn nước ta! "
Nghe xong, Hàn Tiểu Hy không khỏi nuốt nước bọt:
" Cậu định sẽ tới đâu tìm trước? "
Châu Sở Kiệt rời ánh mắt khỏi bản đồ, một lần nữa ngẩng lên nhìn Hàn Tiểu Hy, cậu không trả lời mà nói một cách vòng vo:
" Bình thường muốn bỏ trốn, người ta thường đi đến những nơi xa xôi và ít ai ngờ tới nhất! "
" Là thị trấn Hàng Mai ư? "
" Không! " Châu Sở Kiệt nói đoạn gập bản đồ lại, khóe môi khẽ nhếch lên: " Vùng núi Đông Sơn! "
" Đông Sơn tuy hẻo lánh nhưng gần chúng ta nhất, ý cậu tức là nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất ư? Nhưng nhỡ đâu Duệ Duệ cũng nghĩ như chúng ta, cậu ấy sẽ đến hai nơi còn lại thì sao? Còn chưa kể đến khả năng Duệ Duệ bán điện thoại để đổi một cái khác, thay luôn số và tạo tài khoản mạng mới nữa! "
Càng nói, Hàn Tiểu Hy càng thêm sốt ruột, đứng ngồi không yên. Trái lại, Châu Sở Kiệt rất điềm tĩnh, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cậu.
" Ai thì tôi không biết! Nhưng nếu là Tư Duệ,... " Cậu đánh mắt sang Hàn Tiểu Hy, ánh mắt thâm sâu, cười như không cười: " Cậu ấy không nghĩ nhiều vậy đâu! Nhất là khi còn đang bị người khác tính kế! "
Hàn Tiểu Hy kinh ngạc: " Tính… tính kế? "
__________________________________
Người xưa có câu:
Ngày tháng mười chưa cười đã tối
Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng.
Đằng này tiết trời đã bước sang tháng mười hai, trời rất nhanh đã phá lệ tối sẫm. Xung quanh là núi non hùng vĩ đều đã bị màn đêm dần dần nuốt chửng.
Hướng Mạc Lam mở tủ lạnh nấu đồ ăn tối, nhìn thức ăn dự trữ đã không còn nhiều, bà gọi với ra bên ngoài:
" Tâm Tâm, ngày mai là chủ nhật, con đi nhờ xe A Thiển xuống huyện mua cho mẹ ít đồ nhé! "
Hướng Mạc Tâm đang chuyên tâm học bài ở nhà trước, nghe đến xuống huyện với A Thiển, cô cũng chỉ " Vâng, dạ! " cho qua. Qua một lát, Hướng Mạc Tâm đột nhiên bật dậy, chạy sang ngôi nhà bên cạnh. Bây giờ hai nhà rất thân thiết, Hướng Mạc Tâm có thể tự do ra vào mà không cần gọi cửa.
" Tiểu Tư, Tiểu Hà, hai chị có muốn xuống huyện chơi không? "
Hai cô gái trẻ đang cùng ở phòng khách, một người gọt trái cây, một người nghe tin tức. Thấy Hướng Mạc Tâm vào, Tiểu Tư không nghe nữa, bàn tay nhỏ lần mò tìm điều khiển tắt TV đi trước khi bảng tin kịp chuyển sang một tin tức chấn động khác.
" Xuống huyện vui lắm nha! Hai chị mới chuyển tới chưa đi bao giờ nhỉ? "
Tiểu Hà phấn khích gật đầu: " Đúng vậy! " Dù vậy vẫn không quên nhìn sang Tiểu Tư, quan trọng là cô bé này có chịu hay không. Trái lại với mong đợi, Tiểu Tư chỉ cười nhẹ, khẽ lắc đầu từ chối.
Thấy vậy Hướng Mạc Tâm liền hiểu ra vội ngồi thụp xuống bên chân Tiểu Tư, bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, nỉ non gọi mời:
" Chị Tiểu Tư, em rất thích đi xuống huyện chơi, ngặt nỗi không có thời gian. Ngày mai vừa hay được nghỉ, còn phải mua đồ cho mẹ nữa. Nhưng đi một mình thì buồn lắm luôn ạ! " Nói đoạn nhìn sang Tiểu Hà: " Chị xem trong nhà thiếu cái gì ngày mai xuống huyện sắm thêm! "
Tiểu Hà nghe vậy mừng rỡ gật đầu lia lại:
" Được được! Thiếu nhiều lắm! Chị đi lên danh sách đây! "
Biết rõ Tiểu Tư không thể nhìn thấy, chỉ mỗi việc đi đi lại lại cũng đã vô cùng bất tiện. Hướng Mạc Tâm cố gắng không đề cập tới, rất tự nhiên dồn ép đối phương không đồng ý cũng phải đồng ý.
" Vậy nha! "
***
Sáng hôm sau, trời chỉ vừa hưng hửng, Hướng Mạc Thanh đã dậy rất sớm. Việc đầu tiên là đi đến nhà A Thiển.
Kỳ thực, cô không thích đến đây chút nào! Đặc biệt không thích anh chàng này!
Biết sao được! Ai bảo anh ta thích cô chứ? Thích kiểu gì mà cả cái thôn người lớn trẻ nhỏ đều biết. Chưa hết, hắn còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng chờ cô học xong sẽ lập tức đem sính lễ sang hỏi cưới.
Nhưng thôi thôi thôi! Cho cô xin!
Hương Mạc Tâm cô sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức nối gót anh trai cao chạy xa bay khỏi cái nơi nghèo nàn rách nát này lên Thành phố lập nghiệp. Sau đó sẽ tìm kiếm một anh chàng ưa nhìn, có công ăn việc làm ổn định yêu đương một thời gian rồi kết hôn. Chứ học xong để mà gả luôn cho A Thiển, cuộc đời Hướng Mạc Tâm cô chỉ có nước gặm cỏ cạp đất mà sống qua ngày.
Cả thanh xuân tâm huyết với việc học rốt cuộc cũng chỉ vì muốn có một tương lai tươi sáng, sống một cuộc sống tốt hơn, lấy được một anh chồng có tiền đồ, đổi đời mình cũng đồng thời đổi đời cho mẹ. Nghĩ vậy, cô càng quyết tâm! Cô phải hành động làm sao cho xứng đáng nhất với cái tên mà mẹ Thanh đã đặt cho mình.
Lại nói, A Thiển là một chàng trai 24 tuổi, là người miền núi chính gốc với làn da ngăm đen, dáng người cao to vạm vỡ. Khắp người luôn bừng bừng khí thế và sự mạnh mẽ bất diệt.
Hắn đang ngồi ăn mì ở trước nhà, thấy bóng dáng cao gầy từ đằng xa đang tiến dần về phía nhà mình không giấu nổi vui sướng. Cô gái kia còn chẳng phải là Tâm Tâm của hắn ư?
A Thiển vội đứng dậy, theo bản năng vuốt vuốt lại mái tóc húi cua, cất bát mì sang một bên niềm nở đi ra mở cổng đón tiếp cô:
" Tâm Tâm, tí nữa lại mua đồ giúp mẹ à? "
Hắn biết rõ nếu không phải là đi nhờ xe xuống huyện thì cho dù trời có sập, cô gái này cũng sẽ không bao giờ vác mặt đến tìm hắn.
Mà cũng chẳng sao! Dù có vì cái gì, chỉ cần cô tới tìm hắn, chỉ cần hắn còn có ý nghĩa với cô, cho dù có làm trâu làm ngựa hắn cũng cam lòng. Ai bảo hắn thích cô quá đi?
A Thiển mở cổng, đứng gọn sang một bên ý tứ rõ ràng là muốn nhường đường cho cô đi vào. Nhưng Hướng Mạc Tâm nửa bước cũng không bước thêm, chỉ đứng ở ngoài cổng, cách hắn một đoạn đủ xa:
" Vâng! Tí nữa làm phiền anh ạ! "
" Haha! " A Thiển cười lớn, để lộ hàm răng trắng: " Có gì đâu! Được chở em là vinh hạnh của anh mới phải! "
Hướng Mạc Tâm cười trừ:
" Còn nữa, xuống huyện có cả bạn em đi cùng, tiện không anh? "
Sắc mặt hào hứng hứng của A Thiển thoáng chốc mất đi vài phần. Hắn ậm ừ trả lời:
" Tiện… Tiện chứ… haha… sao lại không! " Nói là vậy, trong lòng A Thiển lại nghĩ khác.
Thật sự thì rất không tiện nha! Vốn dĩ muốn hai người có không gian riêng, hắn có thể thoải mái bộc bạch tâm tình của mình. Hắn không tin trái tim thiếu nữ của cô sẽ không xiêu lòng. Nhưng là đã nhiều năm rồi, kết quả vẫn chẳng tiến triển thêm, hắn và cô rốt cuộc cũng chỉ là anh em hàng xóm.
Thiếu nữ của cả cái thôn này, hầu hết đều sùng bái yêu thích hắn. Nhà hắn rất khá, sở hữu rất nhiều đất đai màu mỡ, giá trị. Bản thân lại là con một, về sau số của cải kia đều sẽ do hắn thừa kế. Đất nhiều như vậy bán bớt đi vài mảnh chẳng những không ảnh hưởng gì ngược lại còn có bội tiền trong tay. Nhưng ai ham thì ham, người hắn thích lại thì chẳng thèm đoái hoài tới. Thế mới sầu!
" Vậy em về trước gọi bạn, anh cứ từ từ chuẩn bị! " Nói rồi cô nàng gật đầu một cái nhanh chân chạy tót về nhà, thật chẳng dám nán lại lâu.
Còn nhớ có một lần năm ngoái cô vô tư vào nhà A Thiển chơi, ngồi đợi hắn chuẩn bị đồ đạc rồi lấy xe đưa cô xuống huyện. Dựa hơi vườn không nhà trống, hắn cả gan ôm cô, còn hôn một cái lên trán cô. Nghĩ lại, Hướng Mạc Tâm vẫn không khỏi rùng mình nổi da gà. Từ đó, cô bị ám ảnh, rút kinh nghiệm luôn bật chế độ đề phòng cảnh giác tối đa khi gặp A Thiển, nhất là khi chỉ có riêng hai người.
Đến lối mòn thân thuộc, Hướng Mạc Tâm không về nhà mà chạy sang ngôi nhà bên cạnh. Tiểu Hà và Tiểu Tư đều đã dậy, đang ăn sáng. Thấy cô, Tiểu Hà vui vẻ lên tiếng:
" Tâm Tâm đó à? Vào đây ăn sáng luôn đi em! "
Trên bàn gỗ, bày một đĩa bánh bao trắng mịn thơm nức, bên cạnh là một bình thủy tinh đựng sữa dê. Tâm Tâm liếm môi, chiếc bụng đói cũng hùa vào réo lên như khích lệ: " Vào ăn đi! Vào ăn đi! Có gì mà phải ngại! "
Tâm hồn ăn uống chiến thắng lý trí, Hướng Mạc Tâm cười toe toét ngồi vào bàn, rất tự nhiên nhận lấy bánh bao từ Tiểu Hà gặm lấy.
" Bánh bao này chị làm ạ? "
Tiểu Hà gật đầu:
" Ngon không? "
" Ngon lắm ạ! " Hướng Mạc Tâm dơ tay làm kí hiệu dấu like.
Trong khi hai người nói qua nói lại rất vui vẻ, Tiểu Tư trái lại tuyệt đối im lặng, một tay cầm bánh bao đưa lên miệng cắn, tay còn lại đặt ở trên bụng, thỉnh thoảng sẽ vuốt ve, sắc mặt vẫn ôn nhu hòa nhã.
Hành động này của Tiểu Tư không phải lần đầu tiên Hướng Mạc Tâm được thấy, nhưng không hiểu vẫn là không hiểu vì sao cô lại làm vậy. Thói quen chăng?
Hướng Mạc Tâm lắc đầu thở hắt, khó quá bỏ qua!
***
Mặt trời đã ló rạng, xe của A Thiển cũng đã nhanh chóng có mặt đợi trước cổng nhà cô. Là loại xe ba bánh, thùng xe không lớn không nhỏ, vừa vặn để mấy cái sọt hàng và đủ chỗ cho ba cô gái ngồi lên.
A Thiển thấy Tiểu Hà và Tiểu Tư, không khỏi khựng người. Nếu hắn không nhìn lầm, trong hai cô gái này, có một người bị mù.
Hướng Mạc Tâm leo lên thùng xe trước, sau đó khom người bế Tiểu Tư lên, Tiểu Hà sợ cô còn nhỏ không đủ sức, đứng ở sau hỗ trợ đẩy người lên. Nào ngờ chỉ dùng chút sức, cô bé đã có thể xách nách Tiểu Tư lên một cách dễ dàng.
Tiểu Hà cùng A Thiển đều há hốc mồm kinh ngạc. Ánh mắt hai người cứ thế vô tình giao nhau. Tiểu Hà bơi rối cười xã giao một cai, A Thiển cũng cười nhạt đáp lại, tầm nhìn lại đặt lên người Hướng Mạc Tâm.
Lại nói, Hướng Mạc Tâm vốn chán ghét về bề ngoài cao lớn của mình, cảm giác quá là đáng sợ so với những bạn nữ đồng trang lứa ở thành thị. Nhưng bây giờ chính là nhờ vào lợi thế này, cô có thể giúp được Tiểu Tư mà không cần đến một nam nhân cao lớn như A Thiển động tay vào. Cảm giác có thể che chở, bảo vệ cho người mình quý mến mới thật hạnh phúc làm sao!
Tiểu Tư lên được thùng xe, khẽ gật đầu với Hướng Mạc Tâm một cái. Cũng là lúc A Thiển chắc chắn rằng suy đoán của mình không sai! Quả nhiên! Cô gái nhỏ này không những bị mù mà còn bị câm.
Hướng Mạc Tâm tuy cao nhưng cân đối, không mập nhưng cũng chẳng quá gầy nên chiếm nhiều chỗ nhất. Cô một mình ngồi ở đuôi xe, không có thanh chắn. Lại sợ Tiểu Hà và Tiểu Tư ngồi ở đầu thùng xe không thoải mái, cô chồng ba cái sọt lên nhau dẹp sang một bên, trong lòng ôm lấy một cái sọt thừa. Xuống núi đường đi rất gập ghềnh, xóc nảy, chồng sọt lên cao quá có giữ cũng không tránh khỏi bị rơi giữa đường.
Trên đường đi, Hướng Mạc Tâm không ngừng kể chuyện tấu hài cho Tiểu Tư và Tiểu Hà nghe, không thèm để mắt đến ngồi trước lái xe đằng trước. Tiểu Hà cũng rất nhiệt tình lắng nghe, còn có nhiệt tình pha trò.
Ở một góc, Tiểu Tư bỗng hắt xì một cái, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Hướng Mạc Tâm không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Tiểu Tư hôm nay mặc một chiếc áo len form rộng màu ấm, và quần nỉ tối màu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dạ màu xám. Nhìn thoáng qua cũng biết là hàng hiệu đắt tiền, chất vải rất dày, độ ấm cũng khỏi phải nói đi.
Chẳng biết bên trong Tiểu Tư có mặc thêm áo giữ nhiệt nữa hay không nhưng với tiết trời ở vùng núi Đông Sơn nổi tiếng khắc nghiệt, đồ có dày thế nào mặc ít như vậy cũng phải chào thua thôi!
Hướng Mạc Tâm nhìn cô khịt mũi một cái cảm thấy rét hộ, lặng lẽ cởi khăn len đang quàng quấn lên cổ cho Tiểu Tư.
" Cẩn thận kẻo trúng gió ạ! "
Tiểu Tư tuy không thấy nhưng quanh cổ đột nhiên truyền đến hơi ấm liền hiểu ra vấn đề. Cô vội ngăn Hướng Mạc Tâm lại, lắc đầu. Sợ Hướng Mạc Tâm không hiểu, Tiểu Tư vội bắt lấy tay cô nàng viết vào lòng bàn tay cô:
' Đừng! Lạnh em! '
" Không sao! Em mặc áo cổ lọ mà! "
Đến đây, Tư Duệ bỗng khựng người, cô sực nhớ ra một chuyện, hoàn cảnh cũng tương tự như vậy.
Ấy là khi cô cùng Cao Lãng ngồi nói chuyện ở xích đu Tình yêu trong hoa viên. Cô cũng vì sợ anh bị lạnh mà áp tay vào má anh. Anh cũng nói với cô: " Đừng! Lạnh em! " Nhưng cô vẫn cố chấp, bảo mình có găng tay rồi sẽ không lạnh.
Một sự ấm áp thổi vào lòng. Tư Duệ rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là lo lắng cho một người. Cô không từ chối nữa, thậm chí chủ động nắm tay Hướng Mạc Tâm.
Đối với cô, Hướng Mạc Tâm không chỉ là một cô em hàng xóm năng động hoạt bát, mà còn là một người bạn, một người thân.
" Tiếp theo là ven biển Bắc Nam, cách thành phố C 380km. Biển nơi đây có màu rất đục, đáy sâu và giáp Đại Dương nên thường xuất hiện cá mập. Vì vậy người ta không mở dịch vụ du lịch, dân cư thưa thớt không kém vùng núi Đông Sơn. "
Ngưng một chút, Châu Sở Kiệt tranh thủ quan sát nét mặt của cô rồi mới lại nói tiếp:
" Cuối cùng là thị trấn Hàng Mai, giáp rừng nhiệt đới phía Tây, từ thành phố C đi qua năm thành phố nữa sẽ tới. Thị trấn này chỉ có người dân tộc thiểu số sinh sống, là kiểu người bảo thủ tự cô lập chính mình khỏi xã hội hiện đại. Mật độ dân số thấp nhất nhì trên toàn nước ta! "
Nghe xong, Hàn Tiểu Hy không khỏi nuốt nước bọt:
" Cậu định sẽ tới đâu tìm trước? "
Châu Sở Kiệt rời ánh mắt khỏi bản đồ, một lần nữa ngẩng lên nhìn Hàn Tiểu Hy, cậu không trả lời mà nói một cách vòng vo:
" Bình thường muốn bỏ trốn, người ta thường đi đến những nơi xa xôi và ít ai ngờ tới nhất! "
" Là thị trấn Hàng Mai ư? "
" Không! " Châu Sở Kiệt nói đoạn gập bản đồ lại, khóe môi khẽ nhếch lên: " Vùng núi Đông Sơn! "
" Đông Sơn tuy hẻo lánh nhưng gần chúng ta nhất, ý cậu tức là nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất ư? Nhưng nhỡ đâu Duệ Duệ cũng nghĩ như chúng ta, cậu ấy sẽ đến hai nơi còn lại thì sao? Còn chưa kể đến khả năng Duệ Duệ bán điện thoại để đổi một cái khác, thay luôn số và tạo tài khoản mạng mới nữa! "
Càng nói, Hàn Tiểu Hy càng thêm sốt ruột, đứng ngồi không yên. Trái lại, Châu Sở Kiệt rất điềm tĩnh, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cậu.
" Ai thì tôi không biết! Nhưng nếu là Tư Duệ,... " Cậu đánh mắt sang Hàn Tiểu Hy, ánh mắt thâm sâu, cười như không cười: " Cậu ấy không nghĩ nhiều vậy đâu! Nhất là khi còn đang bị người khác tính kế! "
Hàn Tiểu Hy kinh ngạc: " Tính… tính kế? "
__________________________________
Người xưa có câu:
Ngày tháng mười chưa cười đã tối
Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng.
Đằng này tiết trời đã bước sang tháng mười hai, trời rất nhanh đã phá lệ tối sẫm. Xung quanh là núi non hùng vĩ đều đã bị màn đêm dần dần nuốt chửng.
Hướng Mạc Lam mở tủ lạnh nấu đồ ăn tối, nhìn thức ăn dự trữ đã không còn nhiều, bà gọi với ra bên ngoài:
" Tâm Tâm, ngày mai là chủ nhật, con đi nhờ xe A Thiển xuống huyện mua cho mẹ ít đồ nhé! "
Hướng Mạc Tâm đang chuyên tâm học bài ở nhà trước, nghe đến xuống huyện với A Thiển, cô cũng chỉ " Vâng, dạ! " cho qua. Qua một lát, Hướng Mạc Tâm đột nhiên bật dậy, chạy sang ngôi nhà bên cạnh. Bây giờ hai nhà rất thân thiết, Hướng Mạc Tâm có thể tự do ra vào mà không cần gọi cửa.
" Tiểu Tư, Tiểu Hà, hai chị có muốn xuống huyện chơi không? "
Hai cô gái trẻ đang cùng ở phòng khách, một người gọt trái cây, một người nghe tin tức. Thấy Hướng Mạc Tâm vào, Tiểu Tư không nghe nữa, bàn tay nhỏ lần mò tìm điều khiển tắt TV đi trước khi bảng tin kịp chuyển sang một tin tức chấn động khác.
" Xuống huyện vui lắm nha! Hai chị mới chuyển tới chưa đi bao giờ nhỉ? "
Tiểu Hà phấn khích gật đầu: " Đúng vậy! " Dù vậy vẫn không quên nhìn sang Tiểu Tư, quan trọng là cô bé này có chịu hay không. Trái lại với mong đợi, Tiểu Tư chỉ cười nhẹ, khẽ lắc đầu từ chối.
Thấy vậy Hướng Mạc Tâm liền hiểu ra vội ngồi thụp xuống bên chân Tiểu Tư, bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, nỉ non gọi mời:
" Chị Tiểu Tư, em rất thích đi xuống huyện chơi, ngặt nỗi không có thời gian. Ngày mai vừa hay được nghỉ, còn phải mua đồ cho mẹ nữa. Nhưng đi một mình thì buồn lắm luôn ạ! " Nói đoạn nhìn sang Tiểu Hà: " Chị xem trong nhà thiếu cái gì ngày mai xuống huyện sắm thêm! "
Tiểu Hà nghe vậy mừng rỡ gật đầu lia lại:
" Được được! Thiếu nhiều lắm! Chị đi lên danh sách đây! "
Biết rõ Tiểu Tư không thể nhìn thấy, chỉ mỗi việc đi đi lại lại cũng đã vô cùng bất tiện. Hướng Mạc Tâm cố gắng không đề cập tới, rất tự nhiên dồn ép đối phương không đồng ý cũng phải đồng ý.
" Vậy nha! "
***
Sáng hôm sau, trời chỉ vừa hưng hửng, Hướng Mạc Thanh đã dậy rất sớm. Việc đầu tiên là đi đến nhà A Thiển.
Kỳ thực, cô không thích đến đây chút nào! Đặc biệt không thích anh chàng này!
Biết sao được! Ai bảo anh ta thích cô chứ? Thích kiểu gì mà cả cái thôn người lớn trẻ nhỏ đều biết. Chưa hết, hắn còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng chờ cô học xong sẽ lập tức đem sính lễ sang hỏi cưới.
Nhưng thôi thôi thôi! Cho cô xin!
Hương Mạc Tâm cô sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức nối gót anh trai cao chạy xa bay khỏi cái nơi nghèo nàn rách nát này lên Thành phố lập nghiệp. Sau đó sẽ tìm kiếm một anh chàng ưa nhìn, có công ăn việc làm ổn định yêu đương một thời gian rồi kết hôn. Chứ học xong để mà gả luôn cho A Thiển, cuộc đời Hướng Mạc Tâm cô chỉ có nước gặm cỏ cạp đất mà sống qua ngày.
Cả thanh xuân tâm huyết với việc học rốt cuộc cũng chỉ vì muốn có một tương lai tươi sáng, sống một cuộc sống tốt hơn, lấy được một anh chồng có tiền đồ, đổi đời mình cũng đồng thời đổi đời cho mẹ. Nghĩ vậy, cô càng quyết tâm! Cô phải hành động làm sao cho xứng đáng nhất với cái tên mà mẹ Thanh đã đặt cho mình.
Lại nói, A Thiển là một chàng trai 24 tuổi, là người miền núi chính gốc với làn da ngăm đen, dáng người cao to vạm vỡ. Khắp người luôn bừng bừng khí thế và sự mạnh mẽ bất diệt.
Hắn đang ngồi ăn mì ở trước nhà, thấy bóng dáng cao gầy từ đằng xa đang tiến dần về phía nhà mình không giấu nổi vui sướng. Cô gái kia còn chẳng phải là Tâm Tâm của hắn ư?
A Thiển vội đứng dậy, theo bản năng vuốt vuốt lại mái tóc húi cua, cất bát mì sang một bên niềm nở đi ra mở cổng đón tiếp cô:
" Tâm Tâm, tí nữa lại mua đồ giúp mẹ à? "
Hắn biết rõ nếu không phải là đi nhờ xe xuống huyện thì cho dù trời có sập, cô gái này cũng sẽ không bao giờ vác mặt đến tìm hắn.
Mà cũng chẳng sao! Dù có vì cái gì, chỉ cần cô tới tìm hắn, chỉ cần hắn còn có ý nghĩa với cô, cho dù có làm trâu làm ngựa hắn cũng cam lòng. Ai bảo hắn thích cô quá đi?
A Thiển mở cổng, đứng gọn sang một bên ý tứ rõ ràng là muốn nhường đường cho cô đi vào. Nhưng Hướng Mạc Tâm nửa bước cũng không bước thêm, chỉ đứng ở ngoài cổng, cách hắn một đoạn đủ xa:
" Vâng! Tí nữa làm phiền anh ạ! "
" Haha! " A Thiển cười lớn, để lộ hàm răng trắng: " Có gì đâu! Được chở em là vinh hạnh của anh mới phải! "
Hướng Mạc Tâm cười trừ:
" Còn nữa, xuống huyện có cả bạn em đi cùng, tiện không anh? "
Sắc mặt hào hứng hứng của A Thiển thoáng chốc mất đi vài phần. Hắn ậm ừ trả lời:
" Tiện… Tiện chứ… haha… sao lại không! " Nói là vậy, trong lòng A Thiển lại nghĩ khác.
Thật sự thì rất không tiện nha! Vốn dĩ muốn hai người có không gian riêng, hắn có thể thoải mái bộc bạch tâm tình của mình. Hắn không tin trái tim thiếu nữ của cô sẽ không xiêu lòng. Nhưng là đã nhiều năm rồi, kết quả vẫn chẳng tiến triển thêm, hắn và cô rốt cuộc cũng chỉ là anh em hàng xóm.
Thiếu nữ của cả cái thôn này, hầu hết đều sùng bái yêu thích hắn. Nhà hắn rất khá, sở hữu rất nhiều đất đai màu mỡ, giá trị. Bản thân lại là con một, về sau số của cải kia đều sẽ do hắn thừa kế. Đất nhiều như vậy bán bớt đi vài mảnh chẳng những không ảnh hưởng gì ngược lại còn có bội tiền trong tay. Nhưng ai ham thì ham, người hắn thích lại thì chẳng thèm đoái hoài tới. Thế mới sầu!
" Vậy em về trước gọi bạn, anh cứ từ từ chuẩn bị! " Nói rồi cô nàng gật đầu một cái nhanh chân chạy tót về nhà, thật chẳng dám nán lại lâu.
Còn nhớ có một lần năm ngoái cô vô tư vào nhà A Thiển chơi, ngồi đợi hắn chuẩn bị đồ đạc rồi lấy xe đưa cô xuống huyện. Dựa hơi vườn không nhà trống, hắn cả gan ôm cô, còn hôn một cái lên trán cô. Nghĩ lại, Hướng Mạc Tâm vẫn không khỏi rùng mình nổi da gà. Từ đó, cô bị ám ảnh, rút kinh nghiệm luôn bật chế độ đề phòng cảnh giác tối đa khi gặp A Thiển, nhất là khi chỉ có riêng hai người.
Đến lối mòn thân thuộc, Hướng Mạc Tâm không về nhà mà chạy sang ngôi nhà bên cạnh. Tiểu Hà và Tiểu Tư đều đã dậy, đang ăn sáng. Thấy cô, Tiểu Hà vui vẻ lên tiếng:
" Tâm Tâm đó à? Vào đây ăn sáng luôn đi em! "
Trên bàn gỗ, bày một đĩa bánh bao trắng mịn thơm nức, bên cạnh là một bình thủy tinh đựng sữa dê. Tâm Tâm liếm môi, chiếc bụng đói cũng hùa vào réo lên như khích lệ: " Vào ăn đi! Vào ăn đi! Có gì mà phải ngại! "
Tâm hồn ăn uống chiến thắng lý trí, Hướng Mạc Tâm cười toe toét ngồi vào bàn, rất tự nhiên nhận lấy bánh bao từ Tiểu Hà gặm lấy.
" Bánh bao này chị làm ạ? "
Tiểu Hà gật đầu:
" Ngon không? "
" Ngon lắm ạ! " Hướng Mạc Tâm dơ tay làm kí hiệu dấu like.
Trong khi hai người nói qua nói lại rất vui vẻ, Tiểu Tư trái lại tuyệt đối im lặng, một tay cầm bánh bao đưa lên miệng cắn, tay còn lại đặt ở trên bụng, thỉnh thoảng sẽ vuốt ve, sắc mặt vẫn ôn nhu hòa nhã.
Hành động này của Tiểu Tư không phải lần đầu tiên Hướng Mạc Tâm được thấy, nhưng không hiểu vẫn là không hiểu vì sao cô lại làm vậy. Thói quen chăng?
Hướng Mạc Tâm lắc đầu thở hắt, khó quá bỏ qua!
***
Mặt trời đã ló rạng, xe của A Thiển cũng đã nhanh chóng có mặt đợi trước cổng nhà cô. Là loại xe ba bánh, thùng xe không lớn không nhỏ, vừa vặn để mấy cái sọt hàng và đủ chỗ cho ba cô gái ngồi lên.
A Thiển thấy Tiểu Hà và Tiểu Tư, không khỏi khựng người. Nếu hắn không nhìn lầm, trong hai cô gái này, có một người bị mù.
Hướng Mạc Tâm leo lên thùng xe trước, sau đó khom người bế Tiểu Tư lên, Tiểu Hà sợ cô còn nhỏ không đủ sức, đứng ở sau hỗ trợ đẩy người lên. Nào ngờ chỉ dùng chút sức, cô bé đã có thể xách nách Tiểu Tư lên một cách dễ dàng.
Tiểu Hà cùng A Thiển đều há hốc mồm kinh ngạc. Ánh mắt hai người cứ thế vô tình giao nhau. Tiểu Hà bơi rối cười xã giao một cai, A Thiển cũng cười nhạt đáp lại, tầm nhìn lại đặt lên người Hướng Mạc Tâm.
Lại nói, Hướng Mạc Tâm vốn chán ghét về bề ngoài cao lớn của mình, cảm giác quá là đáng sợ so với những bạn nữ đồng trang lứa ở thành thị. Nhưng bây giờ chính là nhờ vào lợi thế này, cô có thể giúp được Tiểu Tư mà không cần đến một nam nhân cao lớn như A Thiển động tay vào. Cảm giác có thể che chở, bảo vệ cho người mình quý mến mới thật hạnh phúc làm sao!
Tiểu Tư lên được thùng xe, khẽ gật đầu với Hướng Mạc Tâm một cái. Cũng là lúc A Thiển chắc chắn rằng suy đoán của mình không sai! Quả nhiên! Cô gái nhỏ này không những bị mù mà còn bị câm.
Hướng Mạc Tâm tuy cao nhưng cân đối, không mập nhưng cũng chẳng quá gầy nên chiếm nhiều chỗ nhất. Cô một mình ngồi ở đuôi xe, không có thanh chắn. Lại sợ Tiểu Hà và Tiểu Tư ngồi ở đầu thùng xe không thoải mái, cô chồng ba cái sọt lên nhau dẹp sang một bên, trong lòng ôm lấy một cái sọt thừa. Xuống núi đường đi rất gập ghềnh, xóc nảy, chồng sọt lên cao quá có giữ cũng không tránh khỏi bị rơi giữa đường.
Trên đường đi, Hướng Mạc Tâm không ngừng kể chuyện tấu hài cho Tiểu Tư và Tiểu Hà nghe, không thèm để mắt đến ngồi trước lái xe đằng trước. Tiểu Hà cũng rất nhiệt tình lắng nghe, còn có nhiệt tình pha trò.
Ở một góc, Tiểu Tư bỗng hắt xì một cái, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Hướng Mạc Tâm không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Tiểu Tư hôm nay mặc một chiếc áo len form rộng màu ấm, và quần nỉ tối màu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dạ màu xám. Nhìn thoáng qua cũng biết là hàng hiệu đắt tiền, chất vải rất dày, độ ấm cũng khỏi phải nói đi.
Chẳng biết bên trong Tiểu Tư có mặc thêm áo giữ nhiệt nữa hay không nhưng với tiết trời ở vùng núi Đông Sơn nổi tiếng khắc nghiệt, đồ có dày thế nào mặc ít như vậy cũng phải chào thua thôi!
Hướng Mạc Tâm nhìn cô khịt mũi một cái cảm thấy rét hộ, lặng lẽ cởi khăn len đang quàng quấn lên cổ cho Tiểu Tư.
" Cẩn thận kẻo trúng gió ạ! "
Tiểu Tư tuy không thấy nhưng quanh cổ đột nhiên truyền đến hơi ấm liền hiểu ra vấn đề. Cô vội ngăn Hướng Mạc Tâm lại, lắc đầu. Sợ Hướng Mạc Tâm không hiểu, Tiểu Tư vội bắt lấy tay cô nàng viết vào lòng bàn tay cô:
' Đừng! Lạnh em! '
" Không sao! Em mặc áo cổ lọ mà! "
Đến đây, Tư Duệ bỗng khựng người, cô sực nhớ ra một chuyện, hoàn cảnh cũng tương tự như vậy.
Ấy là khi cô cùng Cao Lãng ngồi nói chuyện ở xích đu Tình yêu trong hoa viên. Cô cũng vì sợ anh bị lạnh mà áp tay vào má anh. Anh cũng nói với cô: " Đừng! Lạnh em! " Nhưng cô vẫn cố chấp, bảo mình có găng tay rồi sẽ không lạnh.
Một sự ấm áp thổi vào lòng. Tư Duệ rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là lo lắng cho một người. Cô không từ chối nữa, thậm chí chủ động nắm tay Hướng Mạc Tâm.
Đối với cô, Hướng Mạc Tâm không chỉ là một cô em hàng xóm năng động hoạt bát, mà còn là một người bạn, một người thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.