Chương 102: Cả đời cũng không thể bù đắp | Minh chứng chứng minh cho sự khốn nạn
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
Sáng sớm hừng đông, trời lạnh giá. Tư Duệ bất chợt tỉnh giấc, từ sau khi bị câm rồi đến mù, cảm giác của cô trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Vì vậy, có thể dễ dàng nhận ra trên giường, ở chỗ nằm bên cạnh còn có một người đang nằm.
Cô hơi khựng lại một chút khi ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh sạch có chút xa lạ lại rất đỗi quen thuộc. Nhưng ngẫm lại, làm sao có thể có chuyện đó!
Đoán rằng chỉ có thể là Hàn Tiểu Hy, Tư Duệ không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi bước xuống giường, sợ làm đánh thức cô.
Nào đâu, chỉ là một động tác gỡ chăn rất nhẹ nhàng cũng có thể kinh động tới người đó.
Phút chốc, Tư Duệ bị một lực kéo ngã nhào về phía sau, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người đó. Lưng cô áp sát khuôn ngực rắn chắc, đã từng rất thân thuộc rồi trở nên xa xỉ, nay chân thật hơn bao giờ hết.
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp cất lên, một đòn đánh tan những suy nghĩ mơ hồ hỗn loạn trong đầu cô:
" Duệ Duệ, mới 5 giờ sáng, em định đi đâu? "
Tư Duệ đứng hình, mất vài giây chấn động, hồi sau muốn nói, lại không nói được.
Người kia như có như không biết cô không thể nói, cũng chỉ xem như đó là một câu hỏi tu từ, không cần câu trả lời, lãng sang chuyện khác.
" Ngoan! Ngủ thêm chút nữa! "
Tư Duệ vẫn chưa thể tin vào tai mình. Giọng nói quá đỗi quen thuộc này là của anh?
Thật sự là của anh ư?
Tuy không thể nhìn thấy nhưng da thịt rắn chắc cô cảm nhận được ở sau lưng cùng sự ấm áp và hơi thở này, còn không phải là của anh thì có thể là của ai?
Cao Lãng thật sự đang ở đây! Sau lưng cô! Ôm cô thủ thỉ.
Không nhịn được, Tư Duệ lập tức xoay lưng lại, mặt đối mặt với anh. Cô muốn đính chính, rằng cô không mơ, bản thân cũng không ảo tưởng. Bởi vì làm sao Cao Lãng có thể ở đây? Chẳng phải mới tối qua, anh còn đang đính hôn với cô Đồng kia. Bọn họ thậm chí còn… hôn nhau!
Thế nhưng kể cả khi trời đã hửng sáng thì trước mắt Tư Duệ vẫn chỉ toàn là một màu đen tối. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như vậy! Không nhìn thấy bất cứ thứ gì! Càng không nhìn thấy anh! Cho dù anh có đang ở ngay trước mặt cô.
Tư Duệ đột ngột trở mình đối diện với anh khiến cho Cao Lãng có chút bất ngờ. Anh đưa bàn tay ra, những ngón tay thon dài vuốt ve trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn, khẽ gạt mấy lọn tóc bát nghịch ngợm giăng trên gò má cô:
" Sao vậy? " Nét mặt anh lộ rõ nét ôn nhu, nhưng là ánh mắt chất đầy sự đau xót. Ấy là khi anh nhìn vào đôi đồng tử loãng nhạt vắng bóng tiêu cự của cô.
Tư Duệ vì anh mà chấp nhận mù lòa, vậy mà anh lại không thể chăm sóc cho cô, bảo về cho cô, mang lại ánh sáng mới cho cô. Ngược lại, để cô một mình cô đơn trong bóng tối suốt ngần ấy ngày tháng vừa qua.
Cô rất buồn! Rất đau! Rất thất vọng về anh! Anh biết!
Càng nghĩ Cao Lãng càng tự trách, hơn hết, lòng ruột tâm can đều đau như cắt. Phải làm sao? Phải làm sao để có thể bù đắp lại cho cô gái nhỏ này?
Trước kia nghĩ rằng Đồng Giai Lị là người đã hiến giác mạc, chỉ vì cảm giác mắc nợ mà anh cố gắng đáp ứng và toại nguyện những mong muốn của cô ta.
Còn bây giờ khi biết được người thực sự hiến giác mạc là Tư Duệ. Đi tìm giác mạc mới cho cô, thực hiện những gì cô muốn, thậm chí dâng cả mạng sống của mình,... anh cái gì cũng có thể làm được! Chỉ sợ cả đời này cũng không đủ để bù đắp!
Tư Duệ cứ vậy trừng mắt nhìn anh. Đồng tử vì thiếu tiêu cự nên hàm ý trong đáy mắt ấy Cao Lãng khó lòng nhìn ra được. Như vậy, càng làm anh thấp thỏm lo sợ hơn bao giờ hết. Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Bỗng, Tư Duệ nhíu chặt chân mày, đưa chân nhắm một cái thật chuẩn xác rồi dùng sức đạp anh. Động tác diễn ra vô cùng chóng vánh khiến Cao Lãng nhất thời không phản ứng kịp ngã lăn xuống giường.
Chiếc giường đơn không quá rộng, một người nằm vừa vặn thoải mái, nhưng hai người một nhỏ một cao lớn nằm chung như vậy thì có chút chật hẹp. Bất quá Cao Lãng phải nằm nghiêng cả đêm, ôm cô ngủ. Ấy mà bây giờ lại bị Tư Duệ thẳng chân đạp bay khỏi giường.
Nghĩ mới thật đáng thương làm sao!
Cao Lãng ngồi bất động trên sàn gỗ lạnh lẽo cùng chiếc chăn, mất một lúc sau mới có thể cất tiếng:
" Duệ Duệ… " Cô đang tức giận với anh ư?
Còn vì sao cô lại tức giận như vậy, trong lòng Cao Lãng hiểu rõ hơn ai hết.
Tư Duệ lúc này rất muốn gào thét vào mặt anh, mắng anh, chửi anh, thậm chí xông tới đánh chết anh, nhưng ngặt nỗi cái gì cô cũng không thể làm.
Cô khoảng hai tháng trước đã vì người đàn ông này mà bị câm rồi! Cũng hai tháng trước và cũng là vì anh ta mà cô không thể nhìn thấy. Còn có khả năng mắng người sao? Còn có thể thấy đường lao đến đánh anh sao?
Uất ức, Tư Duệ ngồi lặng lẽ trên giường, tay siết chặt tấm drap mỏng manh, khóe mắt trực trào những giọt lệ. Trong sương sớm, hạt lệ châu ấy càng thêm long lanh đau nhói lòng người.
Thấy cô như vậy, trái tim Cao Lãng như thắt lại. Anh lủi thủi đứng dậy đi đến bên Tư Duệ, toan ôm cô vào lòng thì lại bị cô quờ quạng giằng ra, ngồi nhích lại về phía đuôi giường.
Cô gái nhỏ này, thật sự là đang tức giận anh, muốn tránh né anh.
" Duệ Duệ, ngoan! Đừng tức giận nữa! Nghe anh nói! "
Tư Duệ như không nghe thấy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Cao Lãng, tuy trước mắt là một màu đen tối, nhưng cô vẫn có thể xác định được vị trí của anh, môi mấp máy không thành tiếng:
' Anh cút! ' Sau những chuyện xảy ra trong thời gian qua, việc anh đường đột xuất hiện chỉ sau một đêm như vậy khiến cô vừa hoang mang vừa không thể chấp nhận được.
Nếu Cao Lãng tìm đến cô trước hôm qua, khi mà anh và người kia chưa đính hôn, Tư Duệ còn có thể chấp nhận được. Nhưng còn bây giờ…? Nói thẳng ra thì quá muộn rồi!
" Không được đuổi! Anh không đi đâu cả! " Vừa nói, Cao Lãng vừa tiến về phía cô. Lần này Tư Duệ có phản kháng giãy dụa đằng trời anh cũng ôm cô lấy được, siết chặt trong lòng, hận không thể hòa vào làm một.
" Là anh không tốt! Là anh có lỗi với em! Anh biết mình sai rồi! Nhưng xin em trước hết đừng tức giận anh nữa có được không? Nghe anh giải thích! " Cao Lãng nói, thiếu điều muốn gào lên từng chữ để lời thốt ra lọt trọn vào tai cô, chỉ sợ cô không nghe thấy, hoặc là cố ý bỏ ngoài tai.
' Không cần! Tôi không cần! Anh cút đi! ' Tư Duệ lắc đầu nguây nguẩy, vầng trán thanh tú không ngừng cọ trước ngực anh.
Cao Lãng đang ôm cô, dĩ nhiên không thể đọc được khẩu hình miệng. Lại gấp gáp nói tiếp:
" Anh ngu muội, bị người phụ nữ kia che mắt! Bị cô ta lừa gạt! Nhưng tất cả đều không như em nghĩ đâu Duệ Duệ! Ngoan! Bình tĩnh lại nghe anh nói có được không? "
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng bỗng lên tiếng đập cửa. Là đập cửa, không phải gõ cửa thông thường.
Anh và cô chẳng hẹn vô thức đưa mắt nhìn nhau. Nhân lúc Cao Lãng không để ý, Tư Duệ một lần nữa đẩy anh ra, theo đường mòn lối cũ đã dần quen thuộc sau khoảng hai tháng lò mò đi ra mở cửa.
Khỏi cần đoán, chỉ cần nghe tiếng đập cửa, Tư Duệ đã liền biết được chỉ có thể là người đó.
Quả nhiên, cánh cửa vừa được mở ra đã thấy Hướng Mạc Tâm đứng sừng sững trước phòng. Đôi mắt vốn to tròn càng lớn thêm mấy phần, để lộ rõ chân dung đôi con ngươi đầy sốt ruột cùng hiếu kỳ.
Cô bé nhìn Tư Duệ mặt mũi đỏ bừng, tèm nhèm nước mặt liền giật mình kêu lên một tiếng, rút vội khăn tay lau mặt cho cô. Sau đó tranh thủ ngó mắt vào bên trong hóng hớt:
" Ai khiến chị khóc thành như vậy? " Vừa rồi đang ngủ ở bên nhà cô còn nghe thấy một giọng đàn ông nữa. Thật không thể tin được liền phải chạy sang xem sao. Chẳng ngờ rằng, Tư Duệ bấy giờ còn thảm hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Tư Duệ còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông cao lớn ở bên trong đã thong thả đi ra, viền môi mỏng khẽ cử động:
" Gọi cô ấy là Tiểu Duệ! " Giọng nói trầm thấp, nhưng ngữ khí lại như một lệnh, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Hướng Mạc Tâm nheo mắt nhìn người đàn ông đứng sau lưng Tư Duệ. Tư Duệ chỉ đứng đến đầu vai anh nhưng so với cô không sai biệt lắm, cùng lắm thấp hơn gần một cái đầu.
Rõ ràng trông chẳng vừa vạm vỡ vừa cao lớn như A Thiển, thế nhưng khí chất toát ra từ người đàn ông này lại như một cơn gió bấc khiến cô không khỏi rùng mình một cái. Đặc biệt gương mặt điển trai lạnh lùng đang biểu hiện rõ nét không vui khi bị làm phiền.
Còn chưa kịp lép vế bao lâu, Hướng Mạc Tâm đã nhận ra đây là người đàn ông trên TV hôm đó. Câu chuyện mối tình tay ba lập tức hiện lên trong đầu cô cùng suy nghĩ: Cao Lãng là một nam nhân không tốt.
Vì vậy, Hướng Mạc Tâm lập tức trở mặt, cô đứng thẳng người, mắt giao đấu với Cao Lãng, chiếc giọng thánh thót ngày nào nay hạ xuống đến mức thấp nhất có thể:
" Tại sao anh lại ở đây? " Hướng Mạc Tâm vừa nói vừa kéo Tư Duệ ra sau lưng, còn mình thì đứng chắn trước mặt cô, nói tiếp: " Không phải anh hôm qua đính hôn rồi sao? "
Tư Duệ như tìm được cứu cánh, nép sát sau lưng Hướng Mạc Tâm, cúi gằm mặt không nói gì.
Cao Lãng nhìn hành động của cô, song lại mặt đối mặt với Hướng Mạc Tâm, hờ hững đáp:
" Tới lượt nhóc quản sao? "
" Dĩ nhiên rồi! Tiểu Tư là chị của tôi, tôi đương nhiên có tư cách này! Nhất là khi anh đang quấy rối chị ấy, còn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác! "
Cô vừa dứt câu, Cao Lãng đã nhếch môi cười khẩy một cái:
" Được rồi! Vậy nhóc cứ về nhà mà quản chị Tiểu Tư gì đó đi! " Đoạn vươn cánh tay ra, một lực kéo Tư Duệ trở lại bên mình: " Còn đây là Tư Duệ của tôi! "
Nói xong, không để Hướng Mạc Tâm kịp phản ứng, Cao Lãng đã nhanh tay đóng cửa cái " Rầm ". Thiếu chút nữa mặt gỗ kia đã va phải chiếc mũi nhỏ đáng thương của cô nàng.
Nhưng Cao Lãng nào có thèm để tâm, mặc cho Hướng Mạc Tâm ra sức đánh động ngoài kia, anh vẫn chăm chăm vào Tư Duệ. Thế mà cô lại không tập trung vào anh, chỉ luôn hướng ánh mắt về phía cửa.
Đối với Tư Duệ làm vậy thật quá đáng! Xét về ứng xử càng bất lịch sự vô cùng! Hơn hết, anh sao có thể đối với Hướng Mạc Tâm như thế chứ? Trong lúc cô lạc lõng cô đơn nhất, là Hướng Mạc Tâm đã thắp sáng ngọn nến bằng Cẩm Tú Cầu cho cô. Còn anh? Anh ở đâu?
Anh ngày đêm tận tình săn sóc cho người phụ nữ khác, bên cạnh cô ta, ân ái ngọt ngào. Đính hôn còn sầm uất như vậy, trao nhau nụ hôn thắm thiết như vậy! Bây giờ ở đây ôm cô? Giằng co với một kẻ vừa câm vừa mù như cô?
Làm vậy để làm gì?
Điên tiết, Tư Duệ giằng khỏi sự kìm hãm của Cao Lãng, quờ quạng tát anh một cái thật kêu. Vì không nhìn thấy, nên bạt tai của cô hơi chếch xuống xương quai hàm của anh một chút, trượt xuống cổ.
' Anh đã đính hôn với người ta rồi, chuyện đã đến nước này còn có thể cứu vãn được sao? Còn có gì để mà giải thích sao? Cứ cho là có đi, nhưng tôi không muốn nghe! ' Anh và cô từ sau đêm qua đã thật sự kết thúc rồi! Cô sẽ không đặt chân vào cuộc sống của người đàn ông này nữa, khi mà anh đã có một ràng buộc mối quan hệ với người phụ nữ khác.
Cô mấp máy môi, không mong rằng Cao Lãng sẽ hiểu được. Thế nhưng anh như đọc được khẩu hình miệng của cô, sau khi tiếp thu được lời nói liền cuống quýt cả lên:
" Anh đính hôn với Đồng Giai Lị là có mục đích! Tất cả chỉ là giao dịch! Em… "
' Đủ rồi! ' Tư Duệ lùi về sau mấy bước, tà váy lụa cũng vì vậy mà đung đưa theo. Dưới màu trời hừng Đông, tà váy có phần mỏng manh, nhạt sắc.
Cô giơ bàn ta ra dấu hiệu ngừng lại: ' Đính hôn chỉ vì mục đích, xem nó như giao dịch càng là minh chứng chứng minh cho sự khốn nạn của anh mà thôi! '
Vì mục đích, có thể quên cả sự tồn tại của cô, quên luôn tình cảm giữa hai người để rồi đính hôn với Đồng Giai Lị. Bây giờ đi giải thích? Muốn cô nghe? Muốn cô thông cảm? Anh nghĩ mình là ai?
Cao Lãng hít một hơi khí lạnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một người gán là 'khốn nạn'. Ai nói cũng được, anh không quan tâm. Nhưng hai chữ 'khốn nạn' thốt ra từ miệng người con gái này sao lại khiến anh nhói lòng đến thế?
Đăm chiêu nhìn cô một lát, Cao Lãng mới lại lên tiếng:
" Duệ Duệ, thực ra… Anh đính hôn với Đồng Giai Lị là để tìm em! "
__________________________________
Sắp vào Tết Tây, nhưng phải đến tận ngày 31 tháng 12 mới được nghỉ học. Vì vậy nên hôm nay Hướng Mạc Tâm vẫn phải cắp sách đến trường trong tiết trời mùa đông lạnh giá.
Cô quản ngại nhìn con đường mòn quen thuộc phủ tầng tầng lớp tuyết, đột nhiên chẳng muốn về nhà nữa.
Biết thế này ngay từ đầu cứ để anh trai mua xe cho chạy có phải đỡ hơn không? Ai bảo cô những năm đó thích thể hiện mình dẻo dai khỏe mạnh, báo hại bây giờ phải ngày ngày đến trường bằng loại xe căng hải. Thật mệt chết!
Đang lết uể oải từng bước về nhà, đằng sau Hướng Mạc Tâm bỗng truyền đến tiếng bánh xe đi trên đường tuyết chậm dần rồi dừng lại ở bên cạnh.
Cô quay đầu, bắt gặp một chiếc xe Jeep lớn màu đen. Cùng lúc, người trong xe cũng hạ cửa kính xuống ló đầu ra nhìn cô, là một nam nhân trẻ tuổi.
" Tiểu thư, xin cho tôi hỏi đường đến thôn Hoài có được không? "
Hướng Mạc Tâm thầm quan sát đánh giá anh ta một lượt. Vẻ ngoài ưu tú, gương mặt hòa nhã, lời nói lịch sự, chất giọng trầm ổn, không sai thì là một người tốt. Anh ta lại đi một chiếc xe ngon như vậy, cùng loại với của Hướng Mạc Thâm anh trai cô. Trùng hợp hơn hết, anh ta cũng muốn đến thôn Hoài nơi cô ở, có thể nhờ vả rồi!
" Tôi cũng sống ở thôn Hoài, chi bằng anh đưa tôi về, tiện thể chỉ đường cho anh luôn! "
Nam nhân nghe vậy không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý.
Nhưng theo lẽ thường, dân vùng núi thường rất giữ khoảng cách với người từ miền xuôi lên. Thế mà cô bé này còn biết mượn việc người khác giúp đỡ chính mình. Sau đó rất tự nhiên, thuần thục mở cửa leo lên xe bên vị trí phụ lái. Thắt dây an toàn xong xuôi còn nhe răng cười hì hì với nam nhân một cái rồi mới chỉ đường.
Sau một hồi vòng vèo, chiếc xe Jeep rốt cuộc cũng vào được thôn Hoài. Bảo là thôn nhưng có được mấy hộ dân cư. Mỗi hộ đa số lại cách rất xa nhau, được vài trường hợp là sát vách giống nhà của Hướng Mạc Tâm và Tư Duệ. Vậy nên quang cảnh vắng vẻ, hoang sơ hơn bao giờ hết.
Vừa đi, nam nhân vừa trò chuyện với Hướng Mạc Tâm mấy câu:
" Tiểu thư năm nay là năm thứ mấy trung học? "
Hướng Mạc Tâm giơ mười ngón tay ra:
" Năm nhất trung học! "
Nam nhân gật đầu đột nhiên hỏi sang một chuyện khác:
" Cô có biết nơi nào ở thôn Hoài chuẩn bị xây một ngôi nhà mới không? "
" Tiến trình tới đâu? "
" Đang đào móng! "
Hình ảnh khu đất đang thi công bên nhà Tư Duệ sáng nay chợt hiện ra trong đầu cô:
" Có! Tôi biết! Cách nhà tôi một căn! "
Như đoán ra một điều gì đó, Hướng Mạc Tâm vỗ tay cái bốp kêu lên:
" Anh là chủ nhà đó sao? Vậy sắp thành hàng xóm mới của tôi rồi nha! "
Gần đây đất ở Đông Sơn thật đắt giá. Đột nhiên lại có người hứng thú muốn chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này xây nhà.
Hoặc là muốn gần gũi với thiên nhiên hoặc là sở thích cổ quái - Ấy hay còn chính là suy nghĩ Hướng Mạc Tâm dành cho nam nhân ngồi ở ghế lái bên cạnh.
Thế nhưng cậu ta chỉ cười, không đáp.
____________________________________
-Còn tiếp-
Cô hơi khựng lại một chút khi ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh sạch có chút xa lạ lại rất đỗi quen thuộc. Nhưng ngẫm lại, làm sao có thể có chuyện đó!
Đoán rằng chỉ có thể là Hàn Tiểu Hy, Tư Duệ không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi bước xuống giường, sợ làm đánh thức cô.
Nào đâu, chỉ là một động tác gỡ chăn rất nhẹ nhàng cũng có thể kinh động tới người đó.
Phút chốc, Tư Duệ bị một lực kéo ngã nhào về phía sau, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người đó. Lưng cô áp sát khuôn ngực rắn chắc, đã từng rất thân thuộc rồi trở nên xa xỉ, nay chân thật hơn bao giờ hết.
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp cất lên, một đòn đánh tan những suy nghĩ mơ hồ hỗn loạn trong đầu cô:
" Duệ Duệ, mới 5 giờ sáng, em định đi đâu? "
Tư Duệ đứng hình, mất vài giây chấn động, hồi sau muốn nói, lại không nói được.
Người kia như có như không biết cô không thể nói, cũng chỉ xem như đó là một câu hỏi tu từ, không cần câu trả lời, lãng sang chuyện khác.
" Ngoan! Ngủ thêm chút nữa! "
Tư Duệ vẫn chưa thể tin vào tai mình. Giọng nói quá đỗi quen thuộc này là của anh?
Thật sự là của anh ư?
Tuy không thể nhìn thấy nhưng da thịt rắn chắc cô cảm nhận được ở sau lưng cùng sự ấm áp và hơi thở này, còn không phải là của anh thì có thể là của ai?
Cao Lãng thật sự đang ở đây! Sau lưng cô! Ôm cô thủ thỉ.
Không nhịn được, Tư Duệ lập tức xoay lưng lại, mặt đối mặt với anh. Cô muốn đính chính, rằng cô không mơ, bản thân cũng không ảo tưởng. Bởi vì làm sao Cao Lãng có thể ở đây? Chẳng phải mới tối qua, anh còn đang đính hôn với cô Đồng kia. Bọn họ thậm chí còn… hôn nhau!
Thế nhưng kể cả khi trời đã hửng sáng thì trước mắt Tư Duệ vẫn chỉ toàn là một màu đen tối. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như vậy! Không nhìn thấy bất cứ thứ gì! Càng không nhìn thấy anh! Cho dù anh có đang ở ngay trước mặt cô.
Tư Duệ đột ngột trở mình đối diện với anh khiến cho Cao Lãng có chút bất ngờ. Anh đưa bàn tay ra, những ngón tay thon dài vuốt ve trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn, khẽ gạt mấy lọn tóc bát nghịch ngợm giăng trên gò má cô:
" Sao vậy? " Nét mặt anh lộ rõ nét ôn nhu, nhưng là ánh mắt chất đầy sự đau xót. Ấy là khi anh nhìn vào đôi đồng tử loãng nhạt vắng bóng tiêu cự của cô.
Tư Duệ vì anh mà chấp nhận mù lòa, vậy mà anh lại không thể chăm sóc cho cô, bảo về cho cô, mang lại ánh sáng mới cho cô. Ngược lại, để cô một mình cô đơn trong bóng tối suốt ngần ấy ngày tháng vừa qua.
Cô rất buồn! Rất đau! Rất thất vọng về anh! Anh biết!
Càng nghĩ Cao Lãng càng tự trách, hơn hết, lòng ruột tâm can đều đau như cắt. Phải làm sao? Phải làm sao để có thể bù đắp lại cho cô gái nhỏ này?
Trước kia nghĩ rằng Đồng Giai Lị là người đã hiến giác mạc, chỉ vì cảm giác mắc nợ mà anh cố gắng đáp ứng và toại nguyện những mong muốn của cô ta.
Còn bây giờ khi biết được người thực sự hiến giác mạc là Tư Duệ. Đi tìm giác mạc mới cho cô, thực hiện những gì cô muốn, thậm chí dâng cả mạng sống của mình,... anh cái gì cũng có thể làm được! Chỉ sợ cả đời này cũng không đủ để bù đắp!
Tư Duệ cứ vậy trừng mắt nhìn anh. Đồng tử vì thiếu tiêu cự nên hàm ý trong đáy mắt ấy Cao Lãng khó lòng nhìn ra được. Như vậy, càng làm anh thấp thỏm lo sợ hơn bao giờ hết. Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Bỗng, Tư Duệ nhíu chặt chân mày, đưa chân nhắm một cái thật chuẩn xác rồi dùng sức đạp anh. Động tác diễn ra vô cùng chóng vánh khiến Cao Lãng nhất thời không phản ứng kịp ngã lăn xuống giường.
Chiếc giường đơn không quá rộng, một người nằm vừa vặn thoải mái, nhưng hai người một nhỏ một cao lớn nằm chung như vậy thì có chút chật hẹp. Bất quá Cao Lãng phải nằm nghiêng cả đêm, ôm cô ngủ. Ấy mà bây giờ lại bị Tư Duệ thẳng chân đạp bay khỏi giường.
Nghĩ mới thật đáng thương làm sao!
Cao Lãng ngồi bất động trên sàn gỗ lạnh lẽo cùng chiếc chăn, mất một lúc sau mới có thể cất tiếng:
" Duệ Duệ… " Cô đang tức giận với anh ư?
Còn vì sao cô lại tức giận như vậy, trong lòng Cao Lãng hiểu rõ hơn ai hết.
Tư Duệ lúc này rất muốn gào thét vào mặt anh, mắng anh, chửi anh, thậm chí xông tới đánh chết anh, nhưng ngặt nỗi cái gì cô cũng không thể làm.
Cô khoảng hai tháng trước đã vì người đàn ông này mà bị câm rồi! Cũng hai tháng trước và cũng là vì anh ta mà cô không thể nhìn thấy. Còn có khả năng mắng người sao? Còn có thể thấy đường lao đến đánh anh sao?
Uất ức, Tư Duệ ngồi lặng lẽ trên giường, tay siết chặt tấm drap mỏng manh, khóe mắt trực trào những giọt lệ. Trong sương sớm, hạt lệ châu ấy càng thêm long lanh đau nhói lòng người.
Thấy cô như vậy, trái tim Cao Lãng như thắt lại. Anh lủi thủi đứng dậy đi đến bên Tư Duệ, toan ôm cô vào lòng thì lại bị cô quờ quạng giằng ra, ngồi nhích lại về phía đuôi giường.
Cô gái nhỏ này, thật sự là đang tức giận anh, muốn tránh né anh.
" Duệ Duệ, ngoan! Đừng tức giận nữa! Nghe anh nói! "
Tư Duệ như không nghe thấy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Cao Lãng, tuy trước mắt là một màu đen tối, nhưng cô vẫn có thể xác định được vị trí của anh, môi mấp máy không thành tiếng:
' Anh cút! ' Sau những chuyện xảy ra trong thời gian qua, việc anh đường đột xuất hiện chỉ sau một đêm như vậy khiến cô vừa hoang mang vừa không thể chấp nhận được.
Nếu Cao Lãng tìm đến cô trước hôm qua, khi mà anh và người kia chưa đính hôn, Tư Duệ còn có thể chấp nhận được. Nhưng còn bây giờ…? Nói thẳng ra thì quá muộn rồi!
" Không được đuổi! Anh không đi đâu cả! " Vừa nói, Cao Lãng vừa tiến về phía cô. Lần này Tư Duệ có phản kháng giãy dụa đằng trời anh cũng ôm cô lấy được, siết chặt trong lòng, hận không thể hòa vào làm một.
" Là anh không tốt! Là anh có lỗi với em! Anh biết mình sai rồi! Nhưng xin em trước hết đừng tức giận anh nữa có được không? Nghe anh giải thích! " Cao Lãng nói, thiếu điều muốn gào lên từng chữ để lời thốt ra lọt trọn vào tai cô, chỉ sợ cô không nghe thấy, hoặc là cố ý bỏ ngoài tai.
' Không cần! Tôi không cần! Anh cút đi! ' Tư Duệ lắc đầu nguây nguẩy, vầng trán thanh tú không ngừng cọ trước ngực anh.
Cao Lãng đang ôm cô, dĩ nhiên không thể đọc được khẩu hình miệng. Lại gấp gáp nói tiếp:
" Anh ngu muội, bị người phụ nữ kia che mắt! Bị cô ta lừa gạt! Nhưng tất cả đều không như em nghĩ đâu Duệ Duệ! Ngoan! Bình tĩnh lại nghe anh nói có được không? "
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng bỗng lên tiếng đập cửa. Là đập cửa, không phải gõ cửa thông thường.
Anh và cô chẳng hẹn vô thức đưa mắt nhìn nhau. Nhân lúc Cao Lãng không để ý, Tư Duệ một lần nữa đẩy anh ra, theo đường mòn lối cũ đã dần quen thuộc sau khoảng hai tháng lò mò đi ra mở cửa.
Khỏi cần đoán, chỉ cần nghe tiếng đập cửa, Tư Duệ đã liền biết được chỉ có thể là người đó.
Quả nhiên, cánh cửa vừa được mở ra đã thấy Hướng Mạc Tâm đứng sừng sững trước phòng. Đôi mắt vốn to tròn càng lớn thêm mấy phần, để lộ rõ chân dung đôi con ngươi đầy sốt ruột cùng hiếu kỳ.
Cô bé nhìn Tư Duệ mặt mũi đỏ bừng, tèm nhèm nước mặt liền giật mình kêu lên một tiếng, rút vội khăn tay lau mặt cho cô. Sau đó tranh thủ ngó mắt vào bên trong hóng hớt:
" Ai khiến chị khóc thành như vậy? " Vừa rồi đang ngủ ở bên nhà cô còn nghe thấy một giọng đàn ông nữa. Thật không thể tin được liền phải chạy sang xem sao. Chẳng ngờ rằng, Tư Duệ bấy giờ còn thảm hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Tư Duệ còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông cao lớn ở bên trong đã thong thả đi ra, viền môi mỏng khẽ cử động:
" Gọi cô ấy là Tiểu Duệ! " Giọng nói trầm thấp, nhưng ngữ khí lại như một lệnh, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Hướng Mạc Tâm nheo mắt nhìn người đàn ông đứng sau lưng Tư Duệ. Tư Duệ chỉ đứng đến đầu vai anh nhưng so với cô không sai biệt lắm, cùng lắm thấp hơn gần một cái đầu.
Rõ ràng trông chẳng vừa vạm vỡ vừa cao lớn như A Thiển, thế nhưng khí chất toát ra từ người đàn ông này lại như một cơn gió bấc khiến cô không khỏi rùng mình một cái. Đặc biệt gương mặt điển trai lạnh lùng đang biểu hiện rõ nét không vui khi bị làm phiền.
Còn chưa kịp lép vế bao lâu, Hướng Mạc Tâm đã nhận ra đây là người đàn ông trên TV hôm đó. Câu chuyện mối tình tay ba lập tức hiện lên trong đầu cô cùng suy nghĩ: Cao Lãng là một nam nhân không tốt.
Vì vậy, Hướng Mạc Tâm lập tức trở mặt, cô đứng thẳng người, mắt giao đấu với Cao Lãng, chiếc giọng thánh thót ngày nào nay hạ xuống đến mức thấp nhất có thể:
" Tại sao anh lại ở đây? " Hướng Mạc Tâm vừa nói vừa kéo Tư Duệ ra sau lưng, còn mình thì đứng chắn trước mặt cô, nói tiếp: " Không phải anh hôm qua đính hôn rồi sao? "
Tư Duệ như tìm được cứu cánh, nép sát sau lưng Hướng Mạc Tâm, cúi gằm mặt không nói gì.
Cao Lãng nhìn hành động của cô, song lại mặt đối mặt với Hướng Mạc Tâm, hờ hững đáp:
" Tới lượt nhóc quản sao? "
" Dĩ nhiên rồi! Tiểu Tư là chị của tôi, tôi đương nhiên có tư cách này! Nhất là khi anh đang quấy rối chị ấy, còn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác! "
Cô vừa dứt câu, Cao Lãng đã nhếch môi cười khẩy một cái:
" Được rồi! Vậy nhóc cứ về nhà mà quản chị Tiểu Tư gì đó đi! " Đoạn vươn cánh tay ra, một lực kéo Tư Duệ trở lại bên mình: " Còn đây là Tư Duệ của tôi! "
Nói xong, không để Hướng Mạc Tâm kịp phản ứng, Cao Lãng đã nhanh tay đóng cửa cái " Rầm ". Thiếu chút nữa mặt gỗ kia đã va phải chiếc mũi nhỏ đáng thương của cô nàng.
Nhưng Cao Lãng nào có thèm để tâm, mặc cho Hướng Mạc Tâm ra sức đánh động ngoài kia, anh vẫn chăm chăm vào Tư Duệ. Thế mà cô lại không tập trung vào anh, chỉ luôn hướng ánh mắt về phía cửa.
Đối với Tư Duệ làm vậy thật quá đáng! Xét về ứng xử càng bất lịch sự vô cùng! Hơn hết, anh sao có thể đối với Hướng Mạc Tâm như thế chứ? Trong lúc cô lạc lõng cô đơn nhất, là Hướng Mạc Tâm đã thắp sáng ngọn nến bằng Cẩm Tú Cầu cho cô. Còn anh? Anh ở đâu?
Anh ngày đêm tận tình săn sóc cho người phụ nữ khác, bên cạnh cô ta, ân ái ngọt ngào. Đính hôn còn sầm uất như vậy, trao nhau nụ hôn thắm thiết như vậy! Bây giờ ở đây ôm cô? Giằng co với một kẻ vừa câm vừa mù như cô?
Làm vậy để làm gì?
Điên tiết, Tư Duệ giằng khỏi sự kìm hãm của Cao Lãng, quờ quạng tát anh một cái thật kêu. Vì không nhìn thấy, nên bạt tai của cô hơi chếch xuống xương quai hàm của anh một chút, trượt xuống cổ.
' Anh đã đính hôn với người ta rồi, chuyện đã đến nước này còn có thể cứu vãn được sao? Còn có gì để mà giải thích sao? Cứ cho là có đi, nhưng tôi không muốn nghe! ' Anh và cô từ sau đêm qua đã thật sự kết thúc rồi! Cô sẽ không đặt chân vào cuộc sống của người đàn ông này nữa, khi mà anh đã có một ràng buộc mối quan hệ với người phụ nữ khác.
Cô mấp máy môi, không mong rằng Cao Lãng sẽ hiểu được. Thế nhưng anh như đọc được khẩu hình miệng của cô, sau khi tiếp thu được lời nói liền cuống quýt cả lên:
" Anh đính hôn với Đồng Giai Lị là có mục đích! Tất cả chỉ là giao dịch! Em… "
' Đủ rồi! ' Tư Duệ lùi về sau mấy bước, tà váy lụa cũng vì vậy mà đung đưa theo. Dưới màu trời hừng Đông, tà váy có phần mỏng manh, nhạt sắc.
Cô giơ bàn ta ra dấu hiệu ngừng lại: ' Đính hôn chỉ vì mục đích, xem nó như giao dịch càng là minh chứng chứng minh cho sự khốn nạn của anh mà thôi! '
Vì mục đích, có thể quên cả sự tồn tại của cô, quên luôn tình cảm giữa hai người để rồi đính hôn với Đồng Giai Lị. Bây giờ đi giải thích? Muốn cô nghe? Muốn cô thông cảm? Anh nghĩ mình là ai?
Cao Lãng hít một hơi khí lạnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một người gán là 'khốn nạn'. Ai nói cũng được, anh không quan tâm. Nhưng hai chữ 'khốn nạn' thốt ra từ miệng người con gái này sao lại khiến anh nhói lòng đến thế?
Đăm chiêu nhìn cô một lát, Cao Lãng mới lại lên tiếng:
" Duệ Duệ, thực ra… Anh đính hôn với Đồng Giai Lị là để tìm em! "
__________________________________
Sắp vào Tết Tây, nhưng phải đến tận ngày 31 tháng 12 mới được nghỉ học. Vì vậy nên hôm nay Hướng Mạc Tâm vẫn phải cắp sách đến trường trong tiết trời mùa đông lạnh giá.
Cô quản ngại nhìn con đường mòn quen thuộc phủ tầng tầng lớp tuyết, đột nhiên chẳng muốn về nhà nữa.
Biết thế này ngay từ đầu cứ để anh trai mua xe cho chạy có phải đỡ hơn không? Ai bảo cô những năm đó thích thể hiện mình dẻo dai khỏe mạnh, báo hại bây giờ phải ngày ngày đến trường bằng loại xe căng hải. Thật mệt chết!
Đang lết uể oải từng bước về nhà, đằng sau Hướng Mạc Tâm bỗng truyền đến tiếng bánh xe đi trên đường tuyết chậm dần rồi dừng lại ở bên cạnh.
Cô quay đầu, bắt gặp một chiếc xe Jeep lớn màu đen. Cùng lúc, người trong xe cũng hạ cửa kính xuống ló đầu ra nhìn cô, là một nam nhân trẻ tuổi.
" Tiểu thư, xin cho tôi hỏi đường đến thôn Hoài có được không? "
Hướng Mạc Tâm thầm quan sát đánh giá anh ta một lượt. Vẻ ngoài ưu tú, gương mặt hòa nhã, lời nói lịch sự, chất giọng trầm ổn, không sai thì là một người tốt. Anh ta lại đi một chiếc xe ngon như vậy, cùng loại với của Hướng Mạc Thâm anh trai cô. Trùng hợp hơn hết, anh ta cũng muốn đến thôn Hoài nơi cô ở, có thể nhờ vả rồi!
" Tôi cũng sống ở thôn Hoài, chi bằng anh đưa tôi về, tiện thể chỉ đường cho anh luôn! "
Nam nhân nghe vậy không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý.
Nhưng theo lẽ thường, dân vùng núi thường rất giữ khoảng cách với người từ miền xuôi lên. Thế mà cô bé này còn biết mượn việc người khác giúp đỡ chính mình. Sau đó rất tự nhiên, thuần thục mở cửa leo lên xe bên vị trí phụ lái. Thắt dây an toàn xong xuôi còn nhe răng cười hì hì với nam nhân một cái rồi mới chỉ đường.
Sau một hồi vòng vèo, chiếc xe Jeep rốt cuộc cũng vào được thôn Hoài. Bảo là thôn nhưng có được mấy hộ dân cư. Mỗi hộ đa số lại cách rất xa nhau, được vài trường hợp là sát vách giống nhà của Hướng Mạc Tâm và Tư Duệ. Vậy nên quang cảnh vắng vẻ, hoang sơ hơn bao giờ hết.
Vừa đi, nam nhân vừa trò chuyện với Hướng Mạc Tâm mấy câu:
" Tiểu thư năm nay là năm thứ mấy trung học? "
Hướng Mạc Tâm giơ mười ngón tay ra:
" Năm nhất trung học! "
Nam nhân gật đầu đột nhiên hỏi sang một chuyện khác:
" Cô có biết nơi nào ở thôn Hoài chuẩn bị xây một ngôi nhà mới không? "
" Tiến trình tới đâu? "
" Đang đào móng! "
Hình ảnh khu đất đang thi công bên nhà Tư Duệ sáng nay chợt hiện ra trong đầu cô:
" Có! Tôi biết! Cách nhà tôi một căn! "
Như đoán ra một điều gì đó, Hướng Mạc Tâm vỗ tay cái bốp kêu lên:
" Anh là chủ nhà đó sao? Vậy sắp thành hàng xóm mới của tôi rồi nha! "
Gần đây đất ở Đông Sơn thật đắt giá. Đột nhiên lại có người hứng thú muốn chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này xây nhà.
Hoặc là muốn gần gũi với thiên nhiên hoặc là sở thích cổ quái - Ấy hay còn chính là suy nghĩ Hướng Mạc Tâm dành cho nam nhân ngồi ở ghế lái bên cạnh.
Thế nhưng cậu ta chỉ cười, không đáp.
____________________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.