Chương 95: Cam tâm nguyện ý | Cơ hội cuối cùng
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
A Thiển gắp thịt gà của mình vào bát của Hướng Mạc Tâm, cười trêu:
" Em vô duyên quá! Chuyện của người ta, thích như thế nào là việc của họ, quan tâm làm gì? Coi sắc mặt em kìa, nhăn như khỉ rồi, thật xấu chết! "
" Anh…! " Hướng Mạc Tâm trừng mắt người đàn ông đối diện, đang định quát vào mặt hắn thì Tiểu Tư ngồi bên cạnh bỗng đứng phắt dậy với với về phía Tiểu Hà.
Thấy cô gọi Tiểu Hà vội đi đến bên cạnh, theo phản xạ có điều kiện xòe lòng bàn tay ra cho cô viết lên. Hướng Mạc Tâm cũng tò mò đứng lên xem, qua một lát thì sửng sốt kêu lớn:
" Tiểu Tư? Chị muốn đi thành phố C? "
Tiểu Tư gật đầu. Lễ đính hôn của anh và cô Đồng kia sẽ được tổ chức vào ngày 25. Hôm nay đã là 23 rồi, nếu không đi, sợ rằng không kịp nữa. Cho dù có như thế nào, cô cũng phải làm rõ mọi chuyện.
Cái gì mà phải rời đi một thời gian để Cao Lãng dưỡng thương cho tốt, sau đó sẽ lại đi tìm cô trở về? Từ đầu chí cuối chỉ có Đồng Giai Lị lừa cô! Cô ta vậy mà đã lừa cô!
Tư Duệ hít một hơi khí lạnh, tự trách mình thật ngu ngốc vì bây giờ mới ngộ ra.
Bởi vì kia là giác mạc của cô hiến cho anh, nếu biết sự thật anh sẽ không đồng ý cấy ghép. Vậy nên cô mới nghe theo lời Đồng Giai Lị đến đây và bỏ lại bức thư tuyệt tình để tiếp thêm động lực cho anh chữa trị.
Kế hoạch thực hay! Thực tốt cho anh! Đương nhiên cũng thực có lợi cho cô ta trong việc thừa nước đục thả câu, thành công chia rẽ hai người bọn họ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Đồng Giai Lị đề xuất đính hôn, nhưng nếu Cao Lãng không đồng ý thì ai ép buộc được anh chứ? Đằng này, chỉ có thể là anh cam tâm nguyện ý mà thôi!
Nghĩ rồi, Tư Duệ vô thức xoa bụng mình, nơi này dường như to hơn một chút rồi. Vậy mà cha của nó… Cha của nó còn muốn bỏ rơi hai mẹ con cô, đi đính hôn với người phụ nữ khác.
Cũng chẳng trách, bởi vì bức thư tuyệt tình kia tựa như một lưỡi dao hai lưỡi. Không chỉ khiến Cao Lãng có động lực hồi phục, còn khiến anh thay đổi suy nghĩ về Tư Duệ.
Vậy nên anh hận cô thấu xương còn không kịp, còn có tâm tình yêu cô nữa sao? Còn có một người đàn ông rộng lượng như vậy sao?
Tư Duệ cảm giác sống mũi mình bắt đầu cay cay, cô đưa tay day day mũi. Đúng lúc Tiểu Hà nghiền ngẫm xong, đáp lại bên tai cô:
" Được rồi! Ngày mai chúng ta sẽ trở lại thành phố C! ". Tuy cô Đồng kia có dặn dù bất cứ giá nào cũng không được đưa Tiểu Tư trở lại thành phố. Nhưng trước sự khẩn trương của Tiểu Tư, chị không thể nhắm mắt làm ngơ. Thú thật ngoại trừ muốn giúp đỡ cô gái nhỏ này, chị cũng muốn biết rõ chân tình của mối quan hệ giữa bọn họ.
" Vậy để ngày mai tôi đưa các cô ra ga tàu nhé? " A Thiển buông đũa xuống nghiêm túc nói.
Hướng Mạc Tâm chớp chớp mắt, qua một lát mới bắt được tình hình hiện tại:
" Cho em theo với! Em cũng muốn tiễn các chị! "
Nghe Hướng Mạc Tâm nói vậy, Tiểu Hà liền quay sang nhìn cô:
" Tâm Tâm, ngày mai hình như em còn phải đi học mà? "
Tiểu Tư cũng gật đầu, đoạn viết vào tay cô:
' Đúng vậy! Đừng tùy tiện nghỉ học! '
" Nhưng mà… " Hướng Mạc Tâm lắc đầu nguây nguẩy " Cư nhiên lại muốn đi lên thành phố gấp như vậy? Các chị lên đó để làm gì? Bao giờ các chị trở lại? Đừng nói với em là đi luôn đó chứ? "
Bao giờ thì trở lại? Tư Duệ đột nhiên không biết phải trả lời cô bé thế nào.
Rằng nếu anh sẽ hủy đính hôn với Đồng Giai Lị, cô sẽ lại trở về với cuộc sống trước kia, sống cùng anh dưới một mái nhà.
Rằng nếu anh không thèm đoái hoài tới cô nữa, cô sẽ chẳng còn nơi nào để đi, chỉ có thể về lại nơi này, trở về bên Hướng Mạc Tâm.
Là như vậy ư?
" Chị Tiểu Tư… " Không thấy Tiểu Tư trả lời, Hướng Mạc Tâm sốt ruột lay lay tay cô: " Sẽ đi luôn sao? "
Lúc này, Tư Duệ mới sực người bừng tỉnh vội lắc đầu.
Không! Trong lúc cô lẻ loi lạc lõng trong bóng tối, Hướng Mạc Tâm là người đã mang ánh sáng đến cho cô, bầu bạn cùng cô, thắp nên sự thấu hiểu và bày tỏ lòng chân thành thông qua những đóa Cẩm Tú Cầu nở rộ.
Tư Duệ với Hướng Mạc Tâm tứ đó đã có một mối liên kết vô hình. Cô sẽ không bỏ rơi cô bé! Cho dù có ở lại đây hay trở về với cuộc sống trước kia, Tư Duệ vẫn sẽ thường xuyên đến thăm Hướng Mạc Tâm. Cô bé rất thích thành thị, vậy nên thỉnh thoảng Tư Duệ sẽ đưa hai mẹ con cô lên thành phố chơi.
Nghĩ rồi Tư Duệ mỉm cười viết vào tay Hướng Mạc Tâm đáp lại:
' Chị sẽ trở lại thăm em sau! '
" Nhất định? "
' Nhất định! '
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới thấy yên tâm một chút. Cô dứt khoát nói, lời lẽ có chút bông đùa nhưng là khiến người ta không thể từ chối được nữa.
" Ngày mai em vẫn sẽ đưa tiễn các chị! Tâm Tâm học tốt lắm! Nghỉ một buổi không dốt được đâu haha! "
***
Buổi cơm trưa kết thúc một cách trầm lắng, tất thảy dường như đều có tâm sự riêng chẳng thể nói thành lời.
A Thiển xách quà trúng thưởng của Hướng Mạc Tâm ra xe cất. Ba cô nàng lại tiếp tục vào trong chợ. Lần này, bọn họ đến gian bán quần áo.
Hướng Mạc Tâm gu thẩm mỹ không tốt. Cái gì xấu nhất ở chợ thì cô lại nhiệt tình chọn mua cho A Thiển. Thật may A Thiển là kiểu người đơn giản không kén chọn, chỉ cần là Tâm Tâm của hắn chọn, có là váy con gái hắn cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Nhìn mấy món hàng xấu tệ hại trong túi, Tiểu Hà nhịn không được rốt cuộc cũng phải giằng lại từ trên tay Hướng Mạc Tâm đem đi đổi cái khác.
Trong lúc Tiểu Hà đi đổi quần áo, Hướng Mạc Tâm tranh thủ dẫn Tiểu Tư đi xem Thổ Cẩm.
Nhìn những chiếc váy truyền thống tinh tế treo trên sạp hàng, Hướng Mạc Tâm cẩn thận xem xét rồi gọi bác bán đồ lấy xuống.
" Chị Tiểu Tư, chị thử bộ này nhé? "
Tiểu Tư hoàn toàn không nhận thức được thứ trên tay Hướng Mạc Tâm cầm là gì. Nghĩ là quần áo bình thường liền gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, cô nàng phấn khích nói:
" Vậy để em giúp chị! "
***
Khi gặp lại Tiểu Hà đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lộp bộp.
Những túi đựng quần áo trên tay Tiểu Hà rơi tự do xuống đất. Chị mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt. Thật lâu sau, mới từ từ liếc sang Hướng Mạc Tâm ngốc nghếch hỏi:
" Kia là Tiểu Tư đúng không? "
" Haha đúng vậy! Chị phải tự tin vào mắt của mình chứ! " Hướng Mạc Tâm cười lớn, kéo tay Tiểu Tư đến trước mặt Tiểu Hà. Nhân tiện nhặt lên luôn mấy túi quần áo rơi dưới đất.
Tiểu Hà vẫn không dám tin vào mắt mình, cho đến khi Tiểu Tư phải thở hắt một hơi viết vào tay chị:
' Trông em khác lắm sao? '
" Khác! Rất khác! " Tiểu Hà nhìn cô không chớp mắt nói: " Nhưng lại giống hệt các thiếu nữ Đông Sơn! Thậm chí xinh đẹp hơn rất nhiều! "
Chị cẩn thận quan sát lại Tiểu Tư từ đầu đến chân một lần nữa. Mái tóc đen dài mềm mại phủ bên vai, đầu đội nón len thêu hoa đỏ phối với Thổ Cẩm dài phủ gối, màu đen, dáng xòe. Chân váy được dệt hoa văn tỉ mỉ và tinh tế, rất phù hợp với hình hoa trên nón. Khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn phá lệ non nớt càng tô lên sự mộc mạc, hoang dã của bộ trang phục truyền thống thuộc vùng núi Đông Sơn.
Tư Duệ tuy không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt chị đang nhìn nhìn mình chăm chăm, không khỏi có chút bối rối:
' Tâm Tâm có mua tặng chị một bộ nữa đó! ' Cô viết vào tay Tiểu Hà.
Về phần Tiểu Hà, chị vui đến không kìm được giọng kêu lên một tiếng hướng về phía cô gái cao lớn đối diện:
" Tâm Tâm, thật sao? "
" Nè, có bằng chứng ở đây ạ! " Hướng Mạc Tâm híp mắt nói, đoạn lấy một túi đồ khác đưa cho Tiểu Hà. Vì dáng người của chị tương đối giống Tiểu Tư, thanh mảnh hơi gầy, có điều cao hơn một chút nên rất dễ chọn size.
" Tí về nhất định phải mặc thử cho em xem nhé! "
***
Lại đi ăn uống linh tinh mất một lúc lâu, ba cô nàng mới đi đến tạp hóa cũ để gặp A Thiển đang đợi ở đó.
Tạp hóa cũ là một gian hàng rất nhỏ, nhưng sân thì khá rộng, có thể kê liền ba bốn chiếc bàn với hơn chục cái ghế, đặc biệt có cả một bàn bi-a.
A Thiển đứng tựa người vào bàn bi-a, hơi khom người vấn thuốc lá sợi. Mí mắt hơi cụp xuống mang theo một nỗi trầm tư khó giãi bày.
Cảm nhận được có người đang tiến về phía mình, hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một thân ảnh cao gầy quen thuộc cùng với hai người khác. Trong đó có cô gái bị khiếm khuyết hình như là Tiểu Tư thì phải! Cô mặc váy truyền thống, làm hắn suýt nữa nhìn không ra.
Phải thừa nhận tuy không được may mắn như người khác nhưng ông trời đã rất ưu ái cho cô gái này về dung mạo lẫn ngoại hình. Nếu không phải hắn đã có người trong lòng thì nhất định cũng sẽ bị hạ gục trước vẻ đẹp non nớt ấy.
Ánh mắt lướt qua hai người kia vài giây ngắn ngủi, rất nhanh lại đặt trọn lên người Hướng Mạc Tâm. Vừa thấy cô, A Thiển liền vô thức đút điếu thuốc lá đang vấn dở trên tay vào túi. Hắn không thể hút trước ở trước mặt đứa trẻ này, bởi vì cô không thích.
Xoa xoa mũi đi đến trước mặt ba cô nàng, A Thiển cười cười hỏi:
" Chơi chán rồi à? Về nhé? "
Tiểu Hà gật đầu cười toe: " Ừ! " Cô còn phải về mặc thử Thổ Cẩm mà bé Tâm Tâm tặng cho mình nữa, thật là nôn nóng a.
" Danh sách em đưa anh mua đủ hết chưa? " Hướng Mạc Tâm dúi túi quần áo nam vào tay A Thiển, hạ giọng hỏi.
Hắn cầm lấy, không vội mở ra xem mà thư thái lướt qua ba cô nàng sải bước về phía chiếc xe ba bánh đậu trước tạp hóa:
" Dĩ nhiên đủ cả rồi! Tâm Tâm, anh đã bảo về vấn đề này em không cần lo! "
________________________________
Lúc về đến thôn Hoài trời đã sập tối, sau đó ai về nhà nấy chuẩn bị cơm nước. Tiểu Hà cũng chưa có thời gian thử Thổ Cẩm cho Hướng Mạc Tâm chiêm ngưỡng.
Buổi tối, Hướng Mạc Tâm tạm gác bài tập sang một bên phụ mẹ dọn cơm. Vừa bê nồi thịt hầm ra cô vừa luyên thuyên đủ chuyện với mẹ. Vong vo tam quốc một hồi cuối cùng nói tới Tiểu Tư:
" Mẹ, mẹ biết không? "
" Chuyện gì? " Hướng Mạc Thanh xới cơm, tranh thủ ngẩng lên nhìn cô một cái.
" Ngày mai hai chị Tiểu Tư với Tiểu Hà sẽ đi lên thành phố đó mẹ! "
Mẹ Thanh ngạc nhiên:
" Không ở đây nữa à? "
Hướng Mạc Tâm lắc đầu:
" Con cũng không rõ nữa! Nhưng chị ấy bảo là sẽ trở lại thăm con. " Cô nói, ngữ điệu yểu xìu, buồn bã. Trong lòng vô thức dấy lên một trực giác, rằng lần này Tiểu Tư rời đi, sẽ thực lâu, thực lâu sau cũng không thấy trở lại.
" Mấy giờ thì đi? Con có tiễn hai chị không? " Mẹ Thanh hỏi tiếp, tiện tay gắp cho cô mấy miếng thịt nạc.
" Đi sớm lắm ạ! Khoảng tầm 5 giờ sáng! Ngày mai mẹ xin nghỉ giúp con nha! " Trả lời xong, cô gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai rất qua loa.
Hướng Mạc Thanh cũng không nói gì nữa. Ăn xong, Hướng Mạc Tâm ở sau nhà rửa bát vẫn thấy mẹ lục đục trong bếp. Bình thường giờ này bà phải ở phòng khách đan len hoặc nghỉ ngơi rồi chứ nhỉ?
Lấy làm lạ, Hướng Mạc Tâm nhanh chóng rửa cho xong bát chạy ùa vào bếp xem.
" Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? "
" Làm bánh bao! " Mẹ Thanh đáp.
Cô di chuyển tầm mắt xuống cục bột lớn được nhào nặn dưới tay bà, hàng mi cong vút chớp chớp:
" Giờ này ạ? " Kỳ thực trong nhà đã hết bánh bao, nhưng để sáng mai làm cũng đâu có muộn.
Hướng Mạc Thanh quay đầu nhìn cô:
" Lên nhà học đi! Mẹ làm bánh bao cho Tiểu Hà với Tiểu Tư ngày mai ăn đi đường. "
" A! " Thì ra là làm cho Tiểu Hà và Tiểu Tư. Mẹ cô kỳ thực thật yêu quý hai chị hàng xóm này nha.
Sống 16 năm, cô thấy mẹ mình đối với những người xung quanh đều rất tốt, chỉ là chưa từng thấy bà đặc biệt quan tâm ai như vậy. Hẳn là thương cho hoàn cảnh của Tiểu Tư đi? Dù gì một người con gái chỉ đáng tuổi con mình lại phải sống cô đơn ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này với chị giúp việc…
Nghĩ tới đây Tâm Tâm bỗng sực người.
Đúng nhỉ! Tại sao Tiểu Tư chỉ hơn cô có một tuổi nhưng lại phải dọn tới đây ở một mình, không người thân không bạn bè chứ? Gia đình chị ấy đâu? Chị ấy còn đi học không?
Còn có tại sao Tiểu Tư lại không thể nói chuyện? Bình thường nếu bị câm sẽ xui xẻo bị luôn cả điếc. Thế nhưng thính giác của Tiểu Tư rất tốt, không bị ảnh hưởng gì. Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp vắng bóng tiêu cự kia, nhìn vào nó cô không thể tin rằng đó là bị mù bẩm sinh
Trước đây, Hướng Mạc Tâm cũng tò mò qua mấy lần, nhưng hễ cứ nhìn thấy sự trầm lặng của Tiểu Tư, nỗi hiếu kỳ trong cô lại tan biến.
Còn bây giờ thì…
Cô muốn biết! Cô muốn biết nhiều hơn về Tiểu Tư! Chỉ vậy thôi! Có khi đây sẽ là lần cuối cùng hai người còn có thể gặp nhau, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu cô bỏ qua, cô vĩnh viễn sẽ không thể hiểu thấu cô ấy, sẽ hối hận suốt đời.
Nghĩ vậy, Hướng Mạc Tâm liền chạy một mạch định sang nhà bên cạnh. Nhưng ra đến cổng cô bỗng khựng bước, vuốt cằm nghĩ nghĩ một hồi lại chạy ngược vào trong nhà, lấy trong tủ quần áo ra một món đồ đã được cất giữ từ rất lâu.
___________________________________
-Còn tiếp-
" Em vô duyên quá! Chuyện của người ta, thích như thế nào là việc của họ, quan tâm làm gì? Coi sắc mặt em kìa, nhăn như khỉ rồi, thật xấu chết! "
" Anh…! " Hướng Mạc Tâm trừng mắt người đàn ông đối diện, đang định quát vào mặt hắn thì Tiểu Tư ngồi bên cạnh bỗng đứng phắt dậy với với về phía Tiểu Hà.
Thấy cô gọi Tiểu Hà vội đi đến bên cạnh, theo phản xạ có điều kiện xòe lòng bàn tay ra cho cô viết lên. Hướng Mạc Tâm cũng tò mò đứng lên xem, qua một lát thì sửng sốt kêu lớn:
" Tiểu Tư? Chị muốn đi thành phố C? "
Tiểu Tư gật đầu. Lễ đính hôn của anh và cô Đồng kia sẽ được tổ chức vào ngày 25. Hôm nay đã là 23 rồi, nếu không đi, sợ rằng không kịp nữa. Cho dù có như thế nào, cô cũng phải làm rõ mọi chuyện.
Cái gì mà phải rời đi một thời gian để Cao Lãng dưỡng thương cho tốt, sau đó sẽ lại đi tìm cô trở về? Từ đầu chí cuối chỉ có Đồng Giai Lị lừa cô! Cô ta vậy mà đã lừa cô!
Tư Duệ hít một hơi khí lạnh, tự trách mình thật ngu ngốc vì bây giờ mới ngộ ra.
Bởi vì kia là giác mạc của cô hiến cho anh, nếu biết sự thật anh sẽ không đồng ý cấy ghép. Vậy nên cô mới nghe theo lời Đồng Giai Lị đến đây và bỏ lại bức thư tuyệt tình để tiếp thêm động lực cho anh chữa trị.
Kế hoạch thực hay! Thực tốt cho anh! Đương nhiên cũng thực có lợi cho cô ta trong việc thừa nước đục thả câu, thành công chia rẽ hai người bọn họ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Đồng Giai Lị đề xuất đính hôn, nhưng nếu Cao Lãng không đồng ý thì ai ép buộc được anh chứ? Đằng này, chỉ có thể là anh cam tâm nguyện ý mà thôi!
Nghĩ rồi, Tư Duệ vô thức xoa bụng mình, nơi này dường như to hơn một chút rồi. Vậy mà cha của nó… Cha của nó còn muốn bỏ rơi hai mẹ con cô, đi đính hôn với người phụ nữ khác.
Cũng chẳng trách, bởi vì bức thư tuyệt tình kia tựa như một lưỡi dao hai lưỡi. Không chỉ khiến Cao Lãng có động lực hồi phục, còn khiến anh thay đổi suy nghĩ về Tư Duệ.
Vậy nên anh hận cô thấu xương còn không kịp, còn có tâm tình yêu cô nữa sao? Còn có một người đàn ông rộng lượng như vậy sao?
Tư Duệ cảm giác sống mũi mình bắt đầu cay cay, cô đưa tay day day mũi. Đúng lúc Tiểu Hà nghiền ngẫm xong, đáp lại bên tai cô:
" Được rồi! Ngày mai chúng ta sẽ trở lại thành phố C! ". Tuy cô Đồng kia có dặn dù bất cứ giá nào cũng không được đưa Tiểu Tư trở lại thành phố. Nhưng trước sự khẩn trương của Tiểu Tư, chị không thể nhắm mắt làm ngơ. Thú thật ngoại trừ muốn giúp đỡ cô gái nhỏ này, chị cũng muốn biết rõ chân tình của mối quan hệ giữa bọn họ.
" Vậy để ngày mai tôi đưa các cô ra ga tàu nhé? " A Thiển buông đũa xuống nghiêm túc nói.
Hướng Mạc Tâm chớp chớp mắt, qua một lát mới bắt được tình hình hiện tại:
" Cho em theo với! Em cũng muốn tiễn các chị! "
Nghe Hướng Mạc Tâm nói vậy, Tiểu Hà liền quay sang nhìn cô:
" Tâm Tâm, ngày mai hình như em còn phải đi học mà? "
Tiểu Tư cũng gật đầu, đoạn viết vào tay cô:
' Đúng vậy! Đừng tùy tiện nghỉ học! '
" Nhưng mà… " Hướng Mạc Tâm lắc đầu nguây nguẩy " Cư nhiên lại muốn đi lên thành phố gấp như vậy? Các chị lên đó để làm gì? Bao giờ các chị trở lại? Đừng nói với em là đi luôn đó chứ? "
Bao giờ thì trở lại? Tư Duệ đột nhiên không biết phải trả lời cô bé thế nào.
Rằng nếu anh sẽ hủy đính hôn với Đồng Giai Lị, cô sẽ lại trở về với cuộc sống trước kia, sống cùng anh dưới một mái nhà.
Rằng nếu anh không thèm đoái hoài tới cô nữa, cô sẽ chẳng còn nơi nào để đi, chỉ có thể về lại nơi này, trở về bên Hướng Mạc Tâm.
Là như vậy ư?
" Chị Tiểu Tư… " Không thấy Tiểu Tư trả lời, Hướng Mạc Tâm sốt ruột lay lay tay cô: " Sẽ đi luôn sao? "
Lúc này, Tư Duệ mới sực người bừng tỉnh vội lắc đầu.
Không! Trong lúc cô lẻ loi lạc lõng trong bóng tối, Hướng Mạc Tâm là người đã mang ánh sáng đến cho cô, bầu bạn cùng cô, thắp nên sự thấu hiểu và bày tỏ lòng chân thành thông qua những đóa Cẩm Tú Cầu nở rộ.
Tư Duệ với Hướng Mạc Tâm tứ đó đã có một mối liên kết vô hình. Cô sẽ không bỏ rơi cô bé! Cho dù có ở lại đây hay trở về với cuộc sống trước kia, Tư Duệ vẫn sẽ thường xuyên đến thăm Hướng Mạc Tâm. Cô bé rất thích thành thị, vậy nên thỉnh thoảng Tư Duệ sẽ đưa hai mẹ con cô lên thành phố chơi.
Nghĩ rồi Tư Duệ mỉm cười viết vào tay Hướng Mạc Tâm đáp lại:
' Chị sẽ trở lại thăm em sau! '
" Nhất định? "
' Nhất định! '
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới thấy yên tâm một chút. Cô dứt khoát nói, lời lẽ có chút bông đùa nhưng là khiến người ta không thể từ chối được nữa.
" Ngày mai em vẫn sẽ đưa tiễn các chị! Tâm Tâm học tốt lắm! Nghỉ một buổi không dốt được đâu haha! "
***
Buổi cơm trưa kết thúc một cách trầm lắng, tất thảy dường như đều có tâm sự riêng chẳng thể nói thành lời.
A Thiển xách quà trúng thưởng của Hướng Mạc Tâm ra xe cất. Ba cô nàng lại tiếp tục vào trong chợ. Lần này, bọn họ đến gian bán quần áo.
Hướng Mạc Tâm gu thẩm mỹ không tốt. Cái gì xấu nhất ở chợ thì cô lại nhiệt tình chọn mua cho A Thiển. Thật may A Thiển là kiểu người đơn giản không kén chọn, chỉ cần là Tâm Tâm của hắn chọn, có là váy con gái hắn cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Nhìn mấy món hàng xấu tệ hại trong túi, Tiểu Hà nhịn không được rốt cuộc cũng phải giằng lại từ trên tay Hướng Mạc Tâm đem đi đổi cái khác.
Trong lúc Tiểu Hà đi đổi quần áo, Hướng Mạc Tâm tranh thủ dẫn Tiểu Tư đi xem Thổ Cẩm.
Nhìn những chiếc váy truyền thống tinh tế treo trên sạp hàng, Hướng Mạc Tâm cẩn thận xem xét rồi gọi bác bán đồ lấy xuống.
" Chị Tiểu Tư, chị thử bộ này nhé? "
Tiểu Tư hoàn toàn không nhận thức được thứ trên tay Hướng Mạc Tâm cầm là gì. Nghĩ là quần áo bình thường liền gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, cô nàng phấn khích nói:
" Vậy để em giúp chị! "
***
Khi gặp lại Tiểu Hà đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lộp bộp.
Những túi đựng quần áo trên tay Tiểu Hà rơi tự do xuống đất. Chị mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt. Thật lâu sau, mới từ từ liếc sang Hướng Mạc Tâm ngốc nghếch hỏi:
" Kia là Tiểu Tư đúng không? "
" Haha đúng vậy! Chị phải tự tin vào mắt của mình chứ! " Hướng Mạc Tâm cười lớn, kéo tay Tiểu Tư đến trước mặt Tiểu Hà. Nhân tiện nhặt lên luôn mấy túi quần áo rơi dưới đất.
Tiểu Hà vẫn không dám tin vào mắt mình, cho đến khi Tiểu Tư phải thở hắt một hơi viết vào tay chị:
' Trông em khác lắm sao? '
" Khác! Rất khác! " Tiểu Hà nhìn cô không chớp mắt nói: " Nhưng lại giống hệt các thiếu nữ Đông Sơn! Thậm chí xinh đẹp hơn rất nhiều! "
Chị cẩn thận quan sát lại Tiểu Tư từ đầu đến chân một lần nữa. Mái tóc đen dài mềm mại phủ bên vai, đầu đội nón len thêu hoa đỏ phối với Thổ Cẩm dài phủ gối, màu đen, dáng xòe. Chân váy được dệt hoa văn tỉ mỉ và tinh tế, rất phù hợp với hình hoa trên nón. Khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn phá lệ non nớt càng tô lên sự mộc mạc, hoang dã của bộ trang phục truyền thống thuộc vùng núi Đông Sơn.
Tư Duệ tuy không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt chị đang nhìn nhìn mình chăm chăm, không khỏi có chút bối rối:
' Tâm Tâm có mua tặng chị một bộ nữa đó! ' Cô viết vào tay Tiểu Hà.
Về phần Tiểu Hà, chị vui đến không kìm được giọng kêu lên một tiếng hướng về phía cô gái cao lớn đối diện:
" Tâm Tâm, thật sao? "
" Nè, có bằng chứng ở đây ạ! " Hướng Mạc Tâm híp mắt nói, đoạn lấy một túi đồ khác đưa cho Tiểu Hà. Vì dáng người của chị tương đối giống Tiểu Tư, thanh mảnh hơi gầy, có điều cao hơn một chút nên rất dễ chọn size.
" Tí về nhất định phải mặc thử cho em xem nhé! "
***
Lại đi ăn uống linh tinh mất một lúc lâu, ba cô nàng mới đi đến tạp hóa cũ để gặp A Thiển đang đợi ở đó.
Tạp hóa cũ là một gian hàng rất nhỏ, nhưng sân thì khá rộng, có thể kê liền ba bốn chiếc bàn với hơn chục cái ghế, đặc biệt có cả một bàn bi-a.
A Thiển đứng tựa người vào bàn bi-a, hơi khom người vấn thuốc lá sợi. Mí mắt hơi cụp xuống mang theo một nỗi trầm tư khó giãi bày.
Cảm nhận được có người đang tiến về phía mình, hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một thân ảnh cao gầy quen thuộc cùng với hai người khác. Trong đó có cô gái bị khiếm khuyết hình như là Tiểu Tư thì phải! Cô mặc váy truyền thống, làm hắn suýt nữa nhìn không ra.
Phải thừa nhận tuy không được may mắn như người khác nhưng ông trời đã rất ưu ái cho cô gái này về dung mạo lẫn ngoại hình. Nếu không phải hắn đã có người trong lòng thì nhất định cũng sẽ bị hạ gục trước vẻ đẹp non nớt ấy.
Ánh mắt lướt qua hai người kia vài giây ngắn ngủi, rất nhanh lại đặt trọn lên người Hướng Mạc Tâm. Vừa thấy cô, A Thiển liền vô thức đút điếu thuốc lá đang vấn dở trên tay vào túi. Hắn không thể hút trước ở trước mặt đứa trẻ này, bởi vì cô không thích.
Xoa xoa mũi đi đến trước mặt ba cô nàng, A Thiển cười cười hỏi:
" Chơi chán rồi à? Về nhé? "
Tiểu Hà gật đầu cười toe: " Ừ! " Cô còn phải về mặc thử Thổ Cẩm mà bé Tâm Tâm tặng cho mình nữa, thật là nôn nóng a.
" Danh sách em đưa anh mua đủ hết chưa? " Hướng Mạc Tâm dúi túi quần áo nam vào tay A Thiển, hạ giọng hỏi.
Hắn cầm lấy, không vội mở ra xem mà thư thái lướt qua ba cô nàng sải bước về phía chiếc xe ba bánh đậu trước tạp hóa:
" Dĩ nhiên đủ cả rồi! Tâm Tâm, anh đã bảo về vấn đề này em không cần lo! "
________________________________
Lúc về đến thôn Hoài trời đã sập tối, sau đó ai về nhà nấy chuẩn bị cơm nước. Tiểu Hà cũng chưa có thời gian thử Thổ Cẩm cho Hướng Mạc Tâm chiêm ngưỡng.
Buổi tối, Hướng Mạc Tâm tạm gác bài tập sang một bên phụ mẹ dọn cơm. Vừa bê nồi thịt hầm ra cô vừa luyên thuyên đủ chuyện với mẹ. Vong vo tam quốc một hồi cuối cùng nói tới Tiểu Tư:
" Mẹ, mẹ biết không? "
" Chuyện gì? " Hướng Mạc Thanh xới cơm, tranh thủ ngẩng lên nhìn cô một cái.
" Ngày mai hai chị Tiểu Tư với Tiểu Hà sẽ đi lên thành phố đó mẹ! "
Mẹ Thanh ngạc nhiên:
" Không ở đây nữa à? "
Hướng Mạc Tâm lắc đầu:
" Con cũng không rõ nữa! Nhưng chị ấy bảo là sẽ trở lại thăm con. " Cô nói, ngữ điệu yểu xìu, buồn bã. Trong lòng vô thức dấy lên một trực giác, rằng lần này Tiểu Tư rời đi, sẽ thực lâu, thực lâu sau cũng không thấy trở lại.
" Mấy giờ thì đi? Con có tiễn hai chị không? " Mẹ Thanh hỏi tiếp, tiện tay gắp cho cô mấy miếng thịt nạc.
" Đi sớm lắm ạ! Khoảng tầm 5 giờ sáng! Ngày mai mẹ xin nghỉ giúp con nha! " Trả lời xong, cô gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai rất qua loa.
Hướng Mạc Thanh cũng không nói gì nữa. Ăn xong, Hướng Mạc Tâm ở sau nhà rửa bát vẫn thấy mẹ lục đục trong bếp. Bình thường giờ này bà phải ở phòng khách đan len hoặc nghỉ ngơi rồi chứ nhỉ?
Lấy làm lạ, Hướng Mạc Tâm nhanh chóng rửa cho xong bát chạy ùa vào bếp xem.
" Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? "
" Làm bánh bao! " Mẹ Thanh đáp.
Cô di chuyển tầm mắt xuống cục bột lớn được nhào nặn dưới tay bà, hàng mi cong vút chớp chớp:
" Giờ này ạ? " Kỳ thực trong nhà đã hết bánh bao, nhưng để sáng mai làm cũng đâu có muộn.
Hướng Mạc Thanh quay đầu nhìn cô:
" Lên nhà học đi! Mẹ làm bánh bao cho Tiểu Hà với Tiểu Tư ngày mai ăn đi đường. "
" A! " Thì ra là làm cho Tiểu Hà và Tiểu Tư. Mẹ cô kỳ thực thật yêu quý hai chị hàng xóm này nha.
Sống 16 năm, cô thấy mẹ mình đối với những người xung quanh đều rất tốt, chỉ là chưa từng thấy bà đặc biệt quan tâm ai như vậy. Hẳn là thương cho hoàn cảnh của Tiểu Tư đi? Dù gì một người con gái chỉ đáng tuổi con mình lại phải sống cô đơn ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này với chị giúp việc…
Nghĩ tới đây Tâm Tâm bỗng sực người.
Đúng nhỉ! Tại sao Tiểu Tư chỉ hơn cô có một tuổi nhưng lại phải dọn tới đây ở một mình, không người thân không bạn bè chứ? Gia đình chị ấy đâu? Chị ấy còn đi học không?
Còn có tại sao Tiểu Tư lại không thể nói chuyện? Bình thường nếu bị câm sẽ xui xẻo bị luôn cả điếc. Thế nhưng thính giác của Tiểu Tư rất tốt, không bị ảnh hưởng gì. Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp vắng bóng tiêu cự kia, nhìn vào nó cô không thể tin rằng đó là bị mù bẩm sinh
Trước đây, Hướng Mạc Tâm cũng tò mò qua mấy lần, nhưng hễ cứ nhìn thấy sự trầm lặng của Tiểu Tư, nỗi hiếu kỳ trong cô lại tan biến.
Còn bây giờ thì…
Cô muốn biết! Cô muốn biết nhiều hơn về Tiểu Tư! Chỉ vậy thôi! Có khi đây sẽ là lần cuối cùng hai người còn có thể gặp nhau, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu cô bỏ qua, cô vĩnh viễn sẽ không thể hiểu thấu cô ấy, sẽ hối hận suốt đời.
Nghĩ vậy, Hướng Mạc Tâm liền chạy một mạch định sang nhà bên cạnh. Nhưng ra đến cổng cô bỗng khựng bước, vuốt cằm nghĩ nghĩ một hồi lại chạy ngược vào trong nhà, lấy trong tủ quần áo ra một món đồ đã được cất giữ từ rất lâu.
___________________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.