Chương 107: Có cùng chí hướng | Quà Giáng Sinh muộn | Trò chơi sai khiến
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
Hướng Mạc Tâm vào trong nhà, ngó nghiêng một hồi rốt cuộc chọn đi đến chỗ A Tài. Bây giờ mẹ cô và Tiểu Hy đều đang ở trong bếp. Cô không biết nấu ăn, chẳng nên vào đó làm gì! Còn A Thiển đã quyết tâm 'cạch người người cạch lại'.
Vậy nên vẫn chỉ có A Tài.
A Tài đang pha trà cho Mạc Khâm tiếp khách. Thấy có người ngồi xuống bên cạnh, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người đó, khỏi cần nhìn cũng biết là ai.
" Tiểu thư không ở ngoài kia với Tiểu phu nhân sao? Sao lại chạy vào đây rồi? "
Hướng Mạc Tâm ngồi chồm hổm bên bàn trà, ngay cạnh chân A Tài, hai tay chống dưới má làm mặt cô phồng lên thành hai cục thịt trắng nõn như bánh bao. Cô bĩu môi:
" Vừa mới có khách, tôi chẳng biết là ai nốt! "
A Tài " À! " một tiếng, tranh thủ nhìn bộ dáng bây giờ của cô:
" Là bạn thân của cậu chủ! Có phải còn đi cùng với một cô gái không? "
Hướng Mạc Tâm gật đầu, đồng tử đảo về phía cậu:
" Cô ấy khóc quá trời luôn! "
" Cô ấy tên Tiểu Miểu, lớn hơn tiểu thư hai tuổi! "
Hướng Mạc Tâm nhíu nhíu mày, lập tức ngờ ngợ ra một vấn đề. Cô đảo tròng mắt lên xéo về phía A Tài:
" Ơ kìa! Cậu chủ của anh và bạn của anh ta có sở thích thật dị nha! "
" Dị? " A Tài không hiểu ý của cô, khó hiểu lặp lại.
Hướng Mạc Tâm chép miệng:
" Toàn yêu đương với các nữ sinh cấp ba, còn không phải dị sao? "
Nói rồi híp mắt nhìn người bên trên:
" Anh về sau đừng nói là cũng… "
A Tài biết được cô sắp nói cái gì vội nhét một quả mâm xôi ở chiếc đĩa trên bàn chặn miệng cô.
Hướng Mạc Tâm câm nín. Lúc nuốt vội mâm xôi để nói tiếp thì bị sặc, cô ho sặc sụa, làm A Tài quắn hết cả lên.
" Tiểu thư, không sao chứ? " Vừa nói anh vừa vỗ lưng cô, giọng điệu không giấu nổi lo lắng. Đâu có nghĩ cô nhóc này đã hậu đậu lại bướng bỉnh cố chấp đến vậy.
Nghe tiếng ho của Hướng Mạc Tâm, mẹ Thanh và A Thiển cũng từ nhà sau lần lượt đi lên xem.
Mẹ Thanh biết con gái ăn mâm xôi bị sặc thì quát cô, song vẫn lo lắng hơn cả! A Thiển thì nhanh chân đi rót một cốc nước ấm.
Hướng Mạc Tâm đưa ánh mắt căm hận nhìn A Tài. Tất cả là tại anh ta, vừa bị sặc còn bị mẹ mắng! Thật là khốn khiếp mà!
A Tài căn bản không để ý đến cái nhìn này, vẫn chăm chỉ hết vuốt rồi lại vỗ lưng cho cô. Làm như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
Hành động tưởng chừng như rất bình thường lọt vào mắt A Thiển lại cực kỳ bất bình thường.
Bởi vì hắn rõ hơn ai hết, Hướng Mạc Tâm ngoại trừ anh trai Hướng Mạc Thâm, tất cả những người khác giới còn lại cô đều bị 'dị ứng', trong đó, bao gồm hắn.
Vậy mà hiện tại nam nhân này rất tự nhiên chạm vào cô. Hướng Mạc Tâm không những không có phản ứng 'khoảng cách' còn để hắn tùy ý như vậy. Là trường hợp gì đây?
A Thiển bày rõ vẻ không vui trên gương mặt, nện từng bước mạnh mẽ đến kéo Hướng Mạc Tâm đứng dậy, lần đầu tiên lớn giọng quát cô:
" Sặc như vậy còn không mau đứng dậy, cứ ngồi thế thì hết được sao? " Nói đoạn dúi cốc nước vào tay cô, ý muốn cô uống.
Hướng Mạc Tâm còn chưa kịp uống đã bị A Tài ở phía sau cản lại. Cậu đứng dậy, cầm lấy cốc nước trên tay cô, cất giọng:
" Đang sặc, uống nước vào càng làm tắc đường hô hấp! "
Lúc này Hướng Mạc Tâm thực sự khó xử, cô quên cả sặc, cầm lại cốc nước trên tay A Tài, nhưng là cũng chẳng dám uống. Còn chưa kể đến loại sát khí tỏa ra từ hai nam nhân một trước một sau cô, thật sự sẽ bức người ta đến chết.
Mẹ Thanh thì không thấy có gì lạ, chỉ cảm thấy lời A Tài đúng liền nghe theo, bảo cô khoan hẵng uống.
Cho đến khi Hướng Mạc Tâm đỡ hơn, mẹ Thanh cũng trở lại vào bếp rồi, A Thiển vẫn đứng đó, bắn ánh mắt viên đạn nhìn A Tài.
Nam nhân này và Hướng Mạc Tâm thật sự có vấn đề.
A Tài như không để A Thiển vào mắt. Đem khay trà ra bên ngoài đãi khách. Lúc đi ngang qua còn không thèm liếc hắn lấy một cái.
A Thiển sau đó cũng chẳng thèm đoái hoài tới Hướng Mạc Tâm nữa. Chỉ còn lại một mình cô ngồi ở ghế gỗ, siết chặt cốc nước trên tay.
___________________________________
Gần 20:00 giờ tối, bữa tiệc cũng đã được chuẩn bị xong, bày biện tươm tất đủ các loại món trên hai chiếc bàn lớn được ghép lại kê ở mảnh đất trống đối diện nhà Hướng Mạc Tâm.
Mọi người ai nấy tìm chỗ ngồi cho mình. Tư Duệ đương nhiên bị Cao Lãng ép ngồi bên cạnh, dù cho điều đó cô không hề muốn chút nào.
Hướng Mạc Tâm loay hoay một hồi ra sau cùng, thành ra không có quyền chọn chỗ. Chỉ có thể ngồi vào vị trí còn trống duy nhất, ấy là giữa A Tài và A Thiển.
Hai người này không biết là vì sao lại ngồi gần nhau như vậy. Khiến cho không khí càng trở nên bức bối khó xử.
Lại nói, Cao Lãng hôm nay không uống mấy, từ đầu chí cuối chỉ bận đút thức ăn cho Tư Duệ. Cô gần đây gầy quá! Càng nhìn càng không nỡ! Gầy như vậy chạm mạnh anh còn không dám, cô còn phải mang một cái thai đang lớn dần, làm sao đủ sức?
Vậy nên anh phải vỗ béo cô lại từ đầu!
Bên cạnh đó, A Tài cũng rất hay gắp thức ăn vào bát cho Hướng Mạc Tâm. Cậu chẳng rõ tại sao mình làm vậy, thôi thì cứ cho là tiện tay đi.
Hướng Mạc Tâm về mặt này thì khỏe miễn bàn. A Tài gắp cho bao nhiêu, cô đều ăn được hết chẳng kén món gì.
" Chả trách lại cao lớn khỏe mạnh như vậy! " A Tài thuận miệng cảm thán một câu.
Hướng Mạc Tâm lại được đắc ý:
" Quá khen nha! "
A Thiển giống như không khí ngầm ngầm quan sát hai người bên cạnh. Một màn này của nam nhân kia đối với Hướng Mạc Tâm cỏn chẳng phải là quan tâm mới vậy ư?
Hắn bỗng cảm thấy khó chịu khó chịu hơn bao giờ hết liền phải hạ giọng lên tiếng:
" Đừng quên em bị trào ngược dạ dày, ăn nhiều buổi tối sẽ không tốt! Đừng ăn nữa! "
Nghe vậy, A Tài lập tức cau mày nhìn sang cô:
" Hướng tiểu thư, cô có bệnh sao không nói? " Ngữ khí của cậu lộ rõ vẻ không vui. Đứa con gái này bên cạnh việc tự cao tự đắc ra còn có rất không biết cách chăm sóc bản thân.
Về phần Hướng Mạc Tâm, cô bỗng cảm thấy mừng vì hắn chịu nói chuyện với cô trở lại. Thế nhưng phương án ' Cạch người người cạch lại ' vừa được đưa ra còn chưa có thực hiện được bao lâu. Vậy nên cô cứ thế mà lơ hắn chỉ cười trừ đáp lại A Tài:
" Có hề gì chứ! Lâu lâu mới được một bữa tiệc lớn, cấm tôi ăn là một tội ác đó! "
A Thiển đen mặt, muốn nói gì lại thôi. Lúc này cũng còn tâm trạng để ăn uống gì nữa, mượn cớ còn công việc nhà trường rồi ra về.
Bóng lưng dài rộng của hắn dần hòa vào màn đêm, kéo theo sự cô độc cùng nỗi bất an không nói thành lời. Trên đường về, A Thiển bỗng nhiên xoay người nhìn lại lối mòn phía sau. Hắn nhíu mày, là do hắn nghĩ nhiều ư? Nhưng là tại vì sao hắn lại có cảm giác như có người đang theo dõi mình.
***
Cao Lãng và Tư Duệ ngồi đối diện với Hướng Mạc Tâm. Vì không thấy đường nên Tư Duệ chẳng biết cô bé ở đâu để mà cầu cứu. Chỉ sợ ngồi thêm chút nữa sẽ bị anh ép ăn đến vỡ dạ dày.
Nhưng thật may Hướng Mạc Tâm đã tinh ý nhận ra. Cô biết Tư Duệ không thể ăn nhiều, lại còn đang mang thai nên có ít thứ cần phải kiêng cữ.
Nghĩ rồi cô đứng dậy nói với tất cả:
" Con ăn xong rồi, mọi người cứ thong thả dùng bữa tiếp nhé! "
Nói xong không để ý đến mấy người lớn kêu gọi mình ăn thêm liền đi đến chỗ Tư Duệ, dìu cô đứng dậy:
" Đi với em một chút cho tiêu hóa bớt nhé! "
Trong lòng Tư Duệ bấy giờ reo hò một sự cảm kích không thốt thành lời. Cô gật đầu lia lịa thể hiện sự đồng tình. Hướng Mạc Tâm thực ra vẫn chưa đã no, luyến tiếc nhìn mâm cỗ lớn một lúc lâu, rốt cuộc phải nhặt thêm hai xâu thịt nướng cùng một cái bánh bao nữa mới dứt áo xoay người rời đi.
Chỉ tội nghiệp Cao Lãng phải ngồi nhìn vật nhỏ của mình bị người ta dắt đi mà chẳng thể làm gì. Thấy vậy, A Tài thừa cơ hội trêu anh:
" Đừng lo! Cô ấy không bắt mất vợ cậu đâu! "
" Vớ vẩn! " Cao Lãng lườm cậu, đặt đũa xuống rót một chén rượu uống một hơi hết sạch.
Ở đây không có rượu thượng hạng như thành phố. Thế nhưng mùi vị là vô cùng hiếm lạ, loại mà có tìm ở 10 cái thành phố cũng không thấy. Hỏi ra mới biết là rượu mâm xôi do mẹ Thanh tự ngâm bằng công thức gia truyền do một cụ bà quá cố nơi đây chỉ dạy.
Lần này, Cao Lãng nghiêm túc kính rượu với Hướng Mạc Thâm liền một lúc ba chén. Chính là thay lời cảm ơn anh vì tất cả những chuyện đã làm cho Tư Duệ. Không có người đàn ông này, Tư Duệ và con của anh và cô có lẽ đã mất mạng vào hôm đó, cái ngày mà anh đính hôn với Đồng Giai Lị.
Hướng Mạc Thâm cũng nể mặt uống trả ba chén, mỉm cười vỗ vai anh:
" Người cũng đã tìm lại được! Về sau nhất định phải bảo vệ cho tốt! " Lời nói tuy ngắn gọn nhưng bao chứa một niềm tin gửi vô cùng sâu xa.
***
Hướng Mạc Tâm không đưa Tư Duệ vào trong nhà, cũng chẳng đi đâu xa. Vẫn là lượn lờ ở quanh bụi Cẩm Tú Cầu. Ban đầu là nói chuyện phiếm, dẫn dắt một hồi thì tới vấn đề thi cử.
" Tiểu Duệ, năm sau chị tính thi vào trường gì? " Hướng Mạc Tâm tựa người vào hàng rào trắng, nghiêng đầu nhìn Tư Duệ hỏi, đôi mắt to tròn không giấu nổi tò mò.
Tư Duệ thoáng khựng người. Phải rồi! Năm sau sẽ đến lượt cô thi đại học.
Cô nghiền ngẫm một lúc, vấn đề này Tự Duệ cũng đã từng nghĩ đến. Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra như bây giờ, kỳ thực không dám mộng tưởng nữa.
Trước kia vì cha bị ốm nặng không thể lao động, nên Tư Duệ từng mãnh liệt mong muốn thi vào trường Y. Bây giờ ước mơ ấy vẫn còn đó, nhưng lại được chôn giấu kĩ trong tim.
Hướng Mạc Tâm thấy Tư Duệ không phản ứng cũng không hỏi tới nữa. Tưởng rằng Tư Duệ sẽ không trả lời nhưng cuối lại viết vào tay cô:
' Chị muốn thi Y! Còn em? '
Hướng Mạc Tâm bất ngờ, hồi sau bỗng rạng rỡ nói:
" Có cùng chí hướng nha! Em cũng muốn thi Y! " Sở dĩ cô thích ngành này vì anh trai học Y xong ra trường kiếm được nhiều tiền quá mà!
Tư Duệ cười khẽ gật đầu. Không ngờ Hướng Mạc Tâm cũng giống cô, muốn thi Y. Nhưng lý do là gì cô cũng không tiện hỏi.
Không khí lại rơi vào trầm tư. Bọn họ là vậy, khi nói chuyện đều rất tâm đồng ý hợp. Nhưng những lúc chẳng còn gì để hàn thuyên, cả hai đều im lặng.
Hướng Mạc Tâm rỗi tay lại hái mấy bông Cẩm Tú Cầu đặt vào lòng Tư Duệ cho cô chơi. Tư Duệ rất thích vuốt ve và ngửi lấy mùi hương của chúng. Vì vậy mà ngày trước, Hướng Mạc Tâm đã nảy ra một ý tưởng.
Sau đó, Tư Duệ cảm giác như Hướng Mạc Tâm đã đi đâu đó. Qua một lúc, quanh cổ bỗng có thứ gì mềm mềm mịn mịn choàng qua, mang theo một hương thơm nhàn nhạt.
" Tặng chị! Quà Giáng Sinh muộn! "
Tư Duệ đưa tay sờ sờ, thì ra là một chiếc khăn quàng cổ bằng len. Hẳn là vừa rồi Hướng Mạc Tâm trở vào trong nhà đem lấy ra.
' Là em tự làm sao? ' Tư Duệ kéo tay Hướng Mạc Tâm viết vào lòng bàn tay cô.
Hướng Mạc Tâm cẩn thận chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cô đáp:
" Vâng! Màu trắng sữa! Trắng như chị vậy! "
Tư Duệ phì cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt. Cô rút cằm vào khăn quàng cổ, chóp mũi cạ cạ lên mặt len cảm nhận được rõ tinh chất của Cẩm Tú Cầu, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Bàn tay Tư Duệ vẫn siết chặt tay Hướng Mạc Tâm, hướng về cô bé gật đầu, miệng nhỏ cong lên một nụ cười hạnh phúc:
' Cảm ơn em! Chị nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận! '
__________________________________
Giây phút giao thừa rốt cuộc cũng tới. Bàn tiệc đã được tất cả cùng nhau dọn dẹp, bày biện lên những món ăn vặt cùng tráng miệng khác.
Dưới sự kêu gọi của bố mẹ, A Thiển bất đắc dĩ phải quay trở lại bữa tiệc. Hắn không thích, nhất là vô cùng bứt rứt khi đối diện với Hướng Mạc Tâm. Nhưng cũng may đã có Hướng Mạc Thâm ngồi uống với hắn vài chén, sau đó thì ôn chuyện rất lâu, cũng coi như không phải phiền lòng điều gì khác.
Lại nói, Tết Tây năm nay là bữa tiệc chưa từng có tại thôn Hoài nói chung và nhà họ Hướng nói riêng.
Không chỉ tập trung đông khách mà còn có những trò chơi giải trí rất độc lạ. Người đầu trò là Hàn Tiểu Hy.
Thật ra trò này khá phổ biến tại thành phố nhưng ở nông thôn miền núi như vậy, trẻ con thường không hay tụ tập. Ngoài việc học ra chỉ có phụ giúp cha mẹ việc gia đình là chính. Căn bản không có thời gian để vui chơi cùng nhau, càng không có cơ hội biết đến những trò vui đó, đặc biệt không có điều kiện.
Hàn Tiểu Hy rút điện thoại, ấn vào một ứng dụng, sau đó đặt lên chiếc bàn tròn giải thích:
" Bây giờ chúng ta chơi trò 'Sai Khiến', ở đây có bao nhiêu người nhỉ? "
Tiểu Miểu nhìn sơ qua một lượt đếm nhanh:
" Tề Vỹ Thiên, Cao Lãng, Tư Duệ, Hướng Mạc Tâm, A Tài, A Sở, Châu Sở Kiệt, Hàn Tiểu Hy… tính thêm chị nữa là có 9 người tất cả! "
Hàn Tiểu Hy bỗng nhíu mày, hướng ra bàn lớn ngoài bãi đất trống gọi to:
" A Vinh, đừng uống nữa vào đây đi có trò vui lắm! "
A Vinh tính tình cục súc, mặt mũi lúc nào cũng hằm hằm dữ tợn. Ngoài việc đánh nhau và bảo vệ thân chủ, hắn căn bản không có hứng thú với công việc nào khác cho dù đó có là trò chơi.
" Thôi thôi tôi xin! " A Vinh hô to đáp lại. Hắn đang uống với Hướng Mạc Thâm và A Thiển, vừa uống vừa bàn chuyện nhân thế. Có đâu rảnh rỗi mà tham gia vào dăm ba cái trò chơi trẻ con.
Nhưng nghĩ vậy lại chẳng khác nào bảo cậu chủ của hắn là trẻ con? Còn có ông trùm Tử Thượng - Tề Vỹ Thiên và thiếu gia Châu Sở Kiệt.
Bỏ đi! Hắn không nói! Không ai biết hắn nghĩ như thế!
Không rủ rê được A Vinh nên Hàn Tiểu Hy chốt ngay danh sách tại đây. Cô bắt đầu nêu ra luật chơi cho tất cả mọi người cùng nghe:
" Đây là một trò chơi vui có tính chất may rủi, có thể khiến bạn hoặc người khác bị sai khiến theo yêu cầu được đặt sẵn trong ứng dụng này và được sự đồng ý của tất cả mọi người! Mặc định của trò chơi sai khiến này đó chính là những thử thách bất kỳ. Sẽ có những nút như Hát một bài, hôn một người, nhảy một điệu bất kỳ, chụp hình cùng ai đó, tát một người, hoặc là chống đẩy bao nhiêu cái, may mắn nhất là bỏ qua. "
Hàn Tiểu Hy nói đoạn đặt ngón trỏ lên một hình tròn hiển thị trên màn hình:
" Mọi người cũng đặt vào đi! "
Tư Duệ trước đây từng thấy các bạn trong lớp chơi nên không lấy làm lạ. Nhưng bây giờ cô không thấy đường, không thể xác định vị trí hình tròn nên chỉ ngồi bất động. Thấy vậy, Cao Lãng nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng kéo ngón trỏ đặt lên màn hình.
Hệ thống sau đó chọn ngẫu nhiên ngón tay của một người. Ấy là hình tròn của Hướng Mạc Tâm đột nhiên được làm nổi bật lên.
Hàn Tiểu Hy thấy vậy nói tiếp:
" Em bấm một lần nữa vào vòng tròn đã chọn đi! "
Hướng Mạc Tâm làm theo, màn hình sau đó được chuyển sang bảng chọn yêu cầu. Cô nhận được thử thách đó là: ' Kể một câu chuyện kinh dị ''.
________________________________
-Còn tiếp-
Vậy nên vẫn chỉ có A Tài.
A Tài đang pha trà cho Mạc Khâm tiếp khách. Thấy có người ngồi xuống bên cạnh, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người đó, khỏi cần nhìn cũng biết là ai.
" Tiểu thư không ở ngoài kia với Tiểu phu nhân sao? Sao lại chạy vào đây rồi? "
Hướng Mạc Tâm ngồi chồm hổm bên bàn trà, ngay cạnh chân A Tài, hai tay chống dưới má làm mặt cô phồng lên thành hai cục thịt trắng nõn như bánh bao. Cô bĩu môi:
" Vừa mới có khách, tôi chẳng biết là ai nốt! "
A Tài " À! " một tiếng, tranh thủ nhìn bộ dáng bây giờ của cô:
" Là bạn thân của cậu chủ! Có phải còn đi cùng với một cô gái không? "
Hướng Mạc Tâm gật đầu, đồng tử đảo về phía cậu:
" Cô ấy khóc quá trời luôn! "
" Cô ấy tên Tiểu Miểu, lớn hơn tiểu thư hai tuổi! "
Hướng Mạc Tâm nhíu nhíu mày, lập tức ngờ ngợ ra một vấn đề. Cô đảo tròng mắt lên xéo về phía A Tài:
" Ơ kìa! Cậu chủ của anh và bạn của anh ta có sở thích thật dị nha! "
" Dị? " A Tài không hiểu ý của cô, khó hiểu lặp lại.
Hướng Mạc Tâm chép miệng:
" Toàn yêu đương với các nữ sinh cấp ba, còn không phải dị sao? "
Nói rồi híp mắt nhìn người bên trên:
" Anh về sau đừng nói là cũng… "
A Tài biết được cô sắp nói cái gì vội nhét một quả mâm xôi ở chiếc đĩa trên bàn chặn miệng cô.
Hướng Mạc Tâm câm nín. Lúc nuốt vội mâm xôi để nói tiếp thì bị sặc, cô ho sặc sụa, làm A Tài quắn hết cả lên.
" Tiểu thư, không sao chứ? " Vừa nói anh vừa vỗ lưng cô, giọng điệu không giấu nổi lo lắng. Đâu có nghĩ cô nhóc này đã hậu đậu lại bướng bỉnh cố chấp đến vậy.
Nghe tiếng ho của Hướng Mạc Tâm, mẹ Thanh và A Thiển cũng từ nhà sau lần lượt đi lên xem.
Mẹ Thanh biết con gái ăn mâm xôi bị sặc thì quát cô, song vẫn lo lắng hơn cả! A Thiển thì nhanh chân đi rót một cốc nước ấm.
Hướng Mạc Tâm đưa ánh mắt căm hận nhìn A Tài. Tất cả là tại anh ta, vừa bị sặc còn bị mẹ mắng! Thật là khốn khiếp mà!
A Tài căn bản không để ý đến cái nhìn này, vẫn chăm chỉ hết vuốt rồi lại vỗ lưng cho cô. Làm như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
Hành động tưởng chừng như rất bình thường lọt vào mắt A Thiển lại cực kỳ bất bình thường.
Bởi vì hắn rõ hơn ai hết, Hướng Mạc Tâm ngoại trừ anh trai Hướng Mạc Thâm, tất cả những người khác giới còn lại cô đều bị 'dị ứng', trong đó, bao gồm hắn.
Vậy mà hiện tại nam nhân này rất tự nhiên chạm vào cô. Hướng Mạc Tâm không những không có phản ứng 'khoảng cách' còn để hắn tùy ý như vậy. Là trường hợp gì đây?
A Thiển bày rõ vẻ không vui trên gương mặt, nện từng bước mạnh mẽ đến kéo Hướng Mạc Tâm đứng dậy, lần đầu tiên lớn giọng quát cô:
" Sặc như vậy còn không mau đứng dậy, cứ ngồi thế thì hết được sao? " Nói đoạn dúi cốc nước vào tay cô, ý muốn cô uống.
Hướng Mạc Tâm còn chưa kịp uống đã bị A Tài ở phía sau cản lại. Cậu đứng dậy, cầm lấy cốc nước trên tay cô, cất giọng:
" Đang sặc, uống nước vào càng làm tắc đường hô hấp! "
Lúc này Hướng Mạc Tâm thực sự khó xử, cô quên cả sặc, cầm lại cốc nước trên tay A Tài, nhưng là cũng chẳng dám uống. Còn chưa kể đến loại sát khí tỏa ra từ hai nam nhân một trước một sau cô, thật sự sẽ bức người ta đến chết.
Mẹ Thanh thì không thấy có gì lạ, chỉ cảm thấy lời A Tài đúng liền nghe theo, bảo cô khoan hẵng uống.
Cho đến khi Hướng Mạc Tâm đỡ hơn, mẹ Thanh cũng trở lại vào bếp rồi, A Thiển vẫn đứng đó, bắn ánh mắt viên đạn nhìn A Tài.
Nam nhân này và Hướng Mạc Tâm thật sự có vấn đề.
A Tài như không để A Thiển vào mắt. Đem khay trà ra bên ngoài đãi khách. Lúc đi ngang qua còn không thèm liếc hắn lấy một cái.
A Thiển sau đó cũng chẳng thèm đoái hoài tới Hướng Mạc Tâm nữa. Chỉ còn lại một mình cô ngồi ở ghế gỗ, siết chặt cốc nước trên tay.
___________________________________
Gần 20:00 giờ tối, bữa tiệc cũng đã được chuẩn bị xong, bày biện tươm tất đủ các loại món trên hai chiếc bàn lớn được ghép lại kê ở mảnh đất trống đối diện nhà Hướng Mạc Tâm.
Mọi người ai nấy tìm chỗ ngồi cho mình. Tư Duệ đương nhiên bị Cao Lãng ép ngồi bên cạnh, dù cho điều đó cô không hề muốn chút nào.
Hướng Mạc Tâm loay hoay một hồi ra sau cùng, thành ra không có quyền chọn chỗ. Chỉ có thể ngồi vào vị trí còn trống duy nhất, ấy là giữa A Tài và A Thiển.
Hai người này không biết là vì sao lại ngồi gần nhau như vậy. Khiến cho không khí càng trở nên bức bối khó xử.
Lại nói, Cao Lãng hôm nay không uống mấy, từ đầu chí cuối chỉ bận đút thức ăn cho Tư Duệ. Cô gần đây gầy quá! Càng nhìn càng không nỡ! Gầy như vậy chạm mạnh anh còn không dám, cô còn phải mang một cái thai đang lớn dần, làm sao đủ sức?
Vậy nên anh phải vỗ béo cô lại từ đầu!
Bên cạnh đó, A Tài cũng rất hay gắp thức ăn vào bát cho Hướng Mạc Tâm. Cậu chẳng rõ tại sao mình làm vậy, thôi thì cứ cho là tiện tay đi.
Hướng Mạc Tâm về mặt này thì khỏe miễn bàn. A Tài gắp cho bao nhiêu, cô đều ăn được hết chẳng kén món gì.
" Chả trách lại cao lớn khỏe mạnh như vậy! " A Tài thuận miệng cảm thán một câu.
Hướng Mạc Tâm lại được đắc ý:
" Quá khen nha! "
A Thiển giống như không khí ngầm ngầm quan sát hai người bên cạnh. Một màn này của nam nhân kia đối với Hướng Mạc Tâm cỏn chẳng phải là quan tâm mới vậy ư?
Hắn bỗng cảm thấy khó chịu khó chịu hơn bao giờ hết liền phải hạ giọng lên tiếng:
" Đừng quên em bị trào ngược dạ dày, ăn nhiều buổi tối sẽ không tốt! Đừng ăn nữa! "
Nghe vậy, A Tài lập tức cau mày nhìn sang cô:
" Hướng tiểu thư, cô có bệnh sao không nói? " Ngữ khí của cậu lộ rõ vẻ không vui. Đứa con gái này bên cạnh việc tự cao tự đắc ra còn có rất không biết cách chăm sóc bản thân.
Về phần Hướng Mạc Tâm, cô bỗng cảm thấy mừng vì hắn chịu nói chuyện với cô trở lại. Thế nhưng phương án ' Cạch người người cạch lại ' vừa được đưa ra còn chưa có thực hiện được bao lâu. Vậy nên cô cứ thế mà lơ hắn chỉ cười trừ đáp lại A Tài:
" Có hề gì chứ! Lâu lâu mới được một bữa tiệc lớn, cấm tôi ăn là một tội ác đó! "
A Thiển đen mặt, muốn nói gì lại thôi. Lúc này cũng còn tâm trạng để ăn uống gì nữa, mượn cớ còn công việc nhà trường rồi ra về.
Bóng lưng dài rộng của hắn dần hòa vào màn đêm, kéo theo sự cô độc cùng nỗi bất an không nói thành lời. Trên đường về, A Thiển bỗng nhiên xoay người nhìn lại lối mòn phía sau. Hắn nhíu mày, là do hắn nghĩ nhiều ư? Nhưng là tại vì sao hắn lại có cảm giác như có người đang theo dõi mình.
***
Cao Lãng và Tư Duệ ngồi đối diện với Hướng Mạc Tâm. Vì không thấy đường nên Tư Duệ chẳng biết cô bé ở đâu để mà cầu cứu. Chỉ sợ ngồi thêm chút nữa sẽ bị anh ép ăn đến vỡ dạ dày.
Nhưng thật may Hướng Mạc Tâm đã tinh ý nhận ra. Cô biết Tư Duệ không thể ăn nhiều, lại còn đang mang thai nên có ít thứ cần phải kiêng cữ.
Nghĩ rồi cô đứng dậy nói với tất cả:
" Con ăn xong rồi, mọi người cứ thong thả dùng bữa tiếp nhé! "
Nói xong không để ý đến mấy người lớn kêu gọi mình ăn thêm liền đi đến chỗ Tư Duệ, dìu cô đứng dậy:
" Đi với em một chút cho tiêu hóa bớt nhé! "
Trong lòng Tư Duệ bấy giờ reo hò một sự cảm kích không thốt thành lời. Cô gật đầu lia lịa thể hiện sự đồng tình. Hướng Mạc Tâm thực ra vẫn chưa đã no, luyến tiếc nhìn mâm cỗ lớn một lúc lâu, rốt cuộc phải nhặt thêm hai xâu thịt nướng cùng một cái bánh bao nữa mới dứt áo xoay người rời đi.
Chỉ tội nghiệp Cao Lãng phải ngồi nhìn vật nhỏ của mình bị người ta dắt đi mà chẳng thể làm gì. Thấy vậy, A Tài thừa cơ hội trêu anh:
" Đừng lo! Cô ấy không bắt mất vợ cậu đâu! "
" Vớ vẩn! " Cao Lãng lườm cậu, đặt đũa xuống rót một chén rượu uống một hơi hết sạch.
Ở đây không có rượu thượng hạng như thành phố. Thế nhưng mùi vị là vô cùng hiếm lạ, loại mà có tìm ở 10 cái thành phố cũng không thấy. Hỏi ra mới biết là rượu mâm xôi do mẹ Thanh tự ngâm bằng công thức gia truyền do một cụ bà quá cố nơi đây chỉ dạy.
Lần này, Cao Lãng nghiêm túc kính rượu với Hướng Mạc Thâm liền một lúc ba chén. Chính là thay lời cảm ơn anh vì tất cả những chuyện đã làm cho Tư Duệ. Không có người đàn ông này, Tư Duệ và con của anh và cô có lẽ đã mất mạng vào hôm đó, cái ngày mà anh đính hôn với Đồng Giai Lị.
Hướng Mạc Thâm cũng nể mặt uống trả ba chén, mỉm cười vỗ vai anh:
" Người cũng đã tìm lại được! Về sau nhất định phải bảo vệ cho tốt! " Lời nói tuy ngắn gọn nhưng bao chứa một niềm tin gửi vô cùng sâu xa.
***
Hướng Mạc Tâm không đưa Tư Duệ vào trong nhà, cũng chẳng đi đâu xa. Vẫn là lượn lờ ở quanh bụi Cẩm Tú Cầu. Ban đầu là nói chuyện phiếm, dẫn dắt một hồi thì tới vấn đề thi cử.
" Tiểu Duệ, năm sau chị tính thi vào trường gì? " Hướng Mạc Tâm tựa người vào hàng rào trắng, nghiêng đầu nhìn Tư Duệ hỏi, đôi mắt to tròn không giấu nổi tò mò.
Tư Duệ thoáng khựng người. Phải rồi! Năm sau sẽ đến lượt cô thi đại học.
Cô nghiền ngẫm một lúc, vấn đề này Tự Duệ cũng đã từng nghĩ đến. Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra như bây giờ, kỳ thực không dám mộng tưởng nữa.
Trước kia vì cha bị ốm nặng không thể lao động, nên Tư Duệ từng mãnh liệt mong muốn thi vào trường Y. Bây giờ ước mơ ấy vẫn còn đó, nhưng lại được chôn giấu kĩ trong tim.
Hướng Mạc Tâm thấy Tư Duệ không phản ứng cũng không hỏi tới nữa. Tưởng rằng Tư Duệ sẽ không trả lời nhưng cuối lại viết vào tay cô:
' Chị muốn thi Y! Còn em? '
Hướng Mạc Tâm bất ngờ, hồi sau bỗng rạng rỡ nói:
" Có cùng chí hướng nha! Em cũng muốn thi Y! " Sở dĩ cô thích ngành này vì anh trai học Y xong ra trường kiếm được nhiều tiền quá mà!
Tư Duệ cười khẽ gật đầu. Không ngờ Hướng Mạc Tâm cũng giống cô, muốn thi Y. Nhưng lý do là gì cô cũng không tiện hỏi.
Không khí lại rơi vào trầm tư. Bọn họ là vậy, khi nói chuyện đều rất tâm đồng ý hợp. Nhưng những lúc chẳng còn gì để hàn thuyên, cả hai đều im lặng.
Hướng Mạc Tâm rỗi tay lại hái mấy bông Cẩm Tú Cầu đặt vào lòng Tư Duệ cho cô chơi. Tư Duệ rất thích vuốt ve và ngửi lấy mùi hương của chúng. Vì vậy mà ngày trước, Hướng Mạc Tâm đã nảy ra một ý tưởng.
Sau đó, Tư Duệ cảm giác như Hướng Mạc Tâm đã đi đâu đó. Qua một lúc, quanh cổ bỗng có thứ gì mềm mềm mịn mịn choàng qua, mang theo một hương thơm nhàn nhạt.
" Tặng chị! Quà Giáng Sinh muộn! "
Tư Duệ đưa tay sờ sờ, thì ra là một chiếc khăn quàng cổ bằng len. Hẳn là vừa rồi Hướng Mạc Tâm trở vào trong nhà đem lấy ra.
' Là em tự làm sao? ' Tư Duệ kéo tay Hướng Mạc Tâm viết vào lòng bàn tay cô.
Hướng Mạc Tâm cẩn thận chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cô đáp:
" Vâng! Màu trắng sữa! Trắng như chị vậy! "
Tư Duệ phì cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt. Cô rút cằm vào khăn quàng cổ, chóp mũi cạ cạ lên mặt len cảm nhận được rõ tinh chất của Cẩm Tú Cầu, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Bàn tay Tư Duệ vẫn siết chặt tay Hướng Mạc Tâm, hướng về cô bé gật đầu, miệng nhỏ cong lên một nụ cười hạnh phúc:
' Cảm ơn em! Chị nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận! '
__________________________________
Giây phút giao thừa rốt cuộc cũng tới. Bàn tiệc đã được tất cả cùng nhau dọn dẹp, bày biện lên những món ăn vặt cùng tráng miệng khác.
Dưới sự kêu gọi của bố mẹ, A Thiển bất đắc dĩ phải quay trở lại bữa tiệc. Hắn không thích, nhất là vô cùng bứt rứt khi đối diện với Hướng Mạc Tâm. Nhưng cũng may đã có Hướng Mạc Thâm ngồi uống với hắn vài chén, sau đó thì ôn chuyện rất lâu, cũng coi như không phải phiền lòng điều gì khác.
Lại nói, Tết Tây năm nay là bữa tiệc chưa từng có tại thôn Hoài nói chung và nhà họ Hướng nói riêng.
Không chỉ tập trung đông khách mà còn có những trò chơi giải trí rất độc lạ. Người đầu trò là Hàn Tiểu Hy.
Thật ra trò này khá phổ biến tại thành phố nhưng ở nông thôn miền núi như vậy, trẻ con thường không hay tụ tập. Ngoài việc học ra chỉ có phụ giúp cha mẹ việc gia đình là chính. Căn bản không có thời gian để vui chơi cùng nhau, càng không có cơ hội biết đến những trò vui đó, đặc biệt không có điều kiện.
Hàn Tiểu Hy rút điện thoại, ấn vào một ứng dụng, sau đó đặt lên chiếc bàn tròn giải thích:
" Bây giờ chúng ta chơi trò 'Sai Khiến', ở đây có bao nhiêu người nhỉ? "
Tiểu Miểu nhìn sơ qua một lượt đếm nhanh:
" Tề Vỹ Thiên, Cao Lãng, Tư Duệ, Hướng Mạc Tâm, A Tài, A Sở, Châu Sở Kiệt, Hàn Tiểu Hy… tính thêm chị nữa là có 9 người tất cả! "
Hàn Tiểu Hy bỗng nhíu mày, hướng ra bàn lớn ngoài bãi đất trống gọi to:
" A Vinh, đừng uống nữa vào đây đi có trò vui lắm! "
A Vinh tính tình cục súc, mặt mũi lúc nào cũng hằm hằm dữ tợn. Ngoài việc đánh nhau và bảo vệ thân chủ, hắn căn bản không có hứng thú với công việc nào khác cho dù đó có là trò chơi.
" Thôi thôi tôi xin! " A Vinh hô to đáp lại. Hắn đang uống với Hướng Mạc Thâm và A Thiển, vừa uống vừa bàn chuyện nhân thế. Có đâu rảnh rỗi mà tham gia vào dăm ba cái trò chơi trẻ con.
Nhưng nghĩ vậy lại chẳng khác nào bảo cậu chủ của hắn là trẻ con? Còn có ông trùm Tử Thượng - Tề Vỹ Thiên và thiếu gia Châu Sở Kiệt.
Bỏ đi! Hắn không nói! Không ai biết hắn nghĩ như thế!
Không rủ rê được A Vinh nên Hàn Tiểu Hy chốt ngay danh sách tại đây. Cô bắt đầu nêu ra luật chơi cho tất cả mọi người cùng nghe:
" Đây là một trò chơi vui có tính chất may rủi, có thể khiến bạn hoặc người khác bị sai khiến theo yêu cầu được đặt sẵn trong ứng dụng này và được sự đồng ý của tất cả mọi người! Mặc định của trò chơi sai khiến này đó chính là những thử thách bất kỳ. Sẽ có những nút như Hát một bài, hôn một người, nhảy một điệu bất kỳ, chụp hình cùng ai đó, tát một người, hoặc là chống đẩy bao nhiêu cái, may mắn nhất là bỏ qua. "
Hàn Tiểu Hy nói đoạn đặt ngón trỏ lên một hình tròn hiển thị trên màn hình:
" Mọi người cũng đặt vào đi! "
Tư Duệ trước đây từng thấy các bạn trong lớp chơi nên không lấy làm lạ. Nhưng bây giờ cô không thấy đường, không thể xác định vị trí hình tròn nên chỉ ngồi bất động. Thấy vậy, Cao Lãng nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng kéo ngón trỏ đặt lên màn hình.
Hệ thống sau đó chọn ngẫu nhiên ngón tay của một người. Ấy là hình tròn của Hướng Mạc Tâm đột nhiên được làm nổi bật lên.
Hàn Tiểu Hy thấy vậy nói tiếp:
" Em bấm một lần nữa vào vòng tròn đã chọn đi! "
Hướng Mạc Tâm làm theo, màn hình sau đó được chuyển sang bảng chọn yêu cầu. Cô nhận được thử thách đó là: ' Kể một câu chuyện kinh dị ''.
________________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.