Chương 71: Còn có lần sau, thì cô liệu hồn! | Chẳng một chút nể tình!
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
Ngô Hạo không những không tránh ra chỗ khác, còn rít thêm một hơi sâu bước đến trước mặt Diệp Mai Chi, khom người nhả thuốc. Làn khói trắng mờ nhạt cứ vậy ùa ra bao phủ trước gương mặt xinh đẹp, ngăn cách tầm nhìn của hai người, lại vừa hay cùng khuôn ngực rộng lớn của anh bao vây lấy cô, gói gọn trong một không gian.
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Mai Chi, hai cánh môi khẽ động:
" Có phải cô đang nghĩ tôi không giống với Ngô Tư Duệ không? "
Bị bắt trúng tim đen, Diệp Mai Chi thoáng giật mình cả kinh. Người đàn ông này vậy mà đọc được suy nghĩ trong lòng cô khi chỉ dựa vào mấy câu nói úp úp mở mở.
Hồi lâu chưa thấy Diệp Mai Chi trả lời, Ngô Hạo không kiên nhẫn, một tay đưa ra bóp mạnh cắp cằm cô gầm nhẹ:
" Nói! "
" Đúng… Đúng vậy! "
Trước thái độ nóng lạnh thất thường của anh, Diệp Mai Chi tự nhiên cũng trở nên dè dặt với người đàn ông này. Cô thật sự đã quên mất bản chất kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của mình trước đây. Thậm chí chẳng dám chắc chắn rằng nó có tồn tại hay không. Hay sự nhát gan, yếu đuối bây giờ mới đúng là con người thật của cô. Bản chất kia suy cho cùng cũng chỉ là lớp vỏ bọc giả tạo.
Nghe được câu trả lời, Ngô Hạo mới hài lòng buông cằm cô ra. Anh sải bước trở lại sofa lười biếng ngồi xuống.
" Vốn chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, có thể giống sao? "
Ngô Hạo vừa nói vừa nhìn điếu thuốc sắp tàn trên tay. Anh rít một hơi cuối cùng rồi vứt xuống sàn nhà, thẳng chân dậm tắt.
" Chuyện cô làm với con bé ấy, tôi biết! "
Diệp Mai Chi lại một lần nữa cả kinh. Anh ta biết mọi chuyện rồi nhưng vẫn đối với cô rất tử tế. Xem ra quan hệ anh em giữa hai người thật sự rất không tốt. Diệp Mai Chi cô tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, an yên chờ cha tới cứu.
Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng, Ngô Hạo đã lại nói tiếp, ngữ khí trong từng câu chữ thốt ra lạnh đến rét run:
" Sự việc đấy không gây tổn hại nhiều đến con bé, tôi bỏ qua cho cô. Nhưng còn có lần sau… " Nói đoạn nguy hiểm liếc mắt nhìn Diệp Mai Chi: " Thì cô liệu hồn! "
__________________________________
Diệp gia.
Diệp Tấn hai ngày nay đều đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng khách trông ngóng tin tức của con gái. Khi vừa thấy có thuộc hạ tiến vào, ông liền gấp gáp hỏi:
" Thế nào? Điều tra được chỗ con bé bị bắt đi chưa? "
Người cuối cùng thấy Diệp Mai Chi trước khi mất tích là tài xế riêng của Diệp gia. Hôm đó, cậu ta chở cô đến quán bar dự sinh nhật bạn, lúc đến đón, chờ tới khi quán bar đóng cửa cũng không thấy tăm hơi cô nàng đâu. Thấy hoài nghi anh ta liền gọi điện báo cho ông chủ. Diệp Tấn lập tức cho người tìm Diệp Mai Chi, sau đó thì biết tin cô đã bị người của Tử Thượng bắt.
Tên thuộc hạ hơi cúi người chào ông một tiếng, áy náy nói:
" Vẫn chưa thưa ông. Tử Thượng khét tiếng nguy hiểm, mọi chuyện luôn được xử lý triệt để, nhanh, gọn, lẹ. Căn cứ của chúng thật sự không dễ tra ra ạ! Có khả năng… "
" Khả năng gì? " Diệp Tần sốt ruột.
" Khả năng căn cứ của chúng không nằm trong thành phố mà ở ngoại ô hoặc tỉnh khác, thậm chí là ở nước ngoài. "
Nghe vậy, Diệp Tấn không khỏi sầu não ôm trán rủa thầm một tiếng. Con gái duy nhất của ông hiện giờ đang rơi vào tay một trong những Tổ chức lớn mạnh nguy hiểm nhất bang giới. Ông ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhớ con vừa lo lắng đến phát điên.
" Ông chủ, bây giờ phải làm gì? Tại sao cô chủ lại bị bọn người của Tử Thượng bắt đi chứ? Cô ấy… " Hắn ngập ngừng: " Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì động đến bọn chúng? "
" Không thể nào! " Diệp Tấn lập tức phủ nhận: " Quả thực trước giờ con bé đều rất ăn chơi, tác tung tác quái ở bên ngoài nhưng ta chắc chắc con bé sẽ không bao giờ đụng chạm đến xã hội đen! "
Ngưng một chút, ông nói tiếp, lần này đã thật sự hạ quyết tâm:
" Chỉ còn cách này thôi! Gọi báo cảnh sát! "
Tên thuộc hạ nghe lệnh lập tức tuân theo:
" Vâng thưa ông chủ! " Hắn nói rồi cúi chào Diệp Tấn, sau đó liền xoay người rời đi.
Có cảnh sát nhúng tay vào, mọi chuyện có lẽ sẽ ổn hơn. Dù vậy, ông vẫn không thôi hết lo lắng cho cô.
Diệp Tấn ủ rũ ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một tách trà nóng. Trong đầu đồng thời nghiền ngẫm mọi chuyện. Mắt ông chợt như lóe lên, bất giác nhớ đến một người. Người mà gần đây, ông cùng con gái đồng thời đã đắc tội.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến người kia sống lưng ông bỗng dưng lạnh toát, đôi tay thô ráp cũng vô thức khẽ run theo. Ông vội lấy điện thoại đặt trên bàn lên, do dự một lúc mới tìm tới dãy số đã rất lâu không liên lạc.
Bên kia đổ chuông thật lâu, tưởng chừng như không thèm nghe máy. Đợi đến phút cuối cùng cũng vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo:
" A lô? "
Mới chỉ nghe thấy giọng của anh, Diệp Tấn đã không kìm được sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói:
" Cao… Cao Tổng! Là cậu sao? "
" Có gì không? " Đầu dây bên kia nhàn nhạt đáp lại.
" Cậu… Con gái tôi… Diệp Mai Chi nó… "
Còn chưa nói dứt câu, Cao Lãng đã lạnh lùng cắt ngang:
" Cô ta thì có liên quan gì đến tôi? "
Diệp Tấn run run, vì lo cho con mà run và cũng là do sợ hãi anh:
" Không, không phải! Cậu nghe tôi nói hết đã! Con bé đã bị bắt cóc, là người của Tử Thượng. Cậu hẳn là có quen biết với bên đó, làm ơn hãy giúp tôi! Hãy cứu con gái tôi! Tôi xin cậu! "
Trước những lời van xin, Cao Lãng vẫn không chút động lòng lên tiếng. Càng làm Diệp Tấn thêm phần khẩn trương:
" Cao Tổng! Nể tình chúng ta là đối tác cũng như có chút quan hệ thân cận! Cậu hãy bỏ qua cho con bé đừng truy cứu nữa có được không? Tôi cam kết sau khi con gái tôi được an toàn trở về, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa! Tôi cầu xin cậu đấy! "
Một hồi lâu sau, đầu dây bên kia vẫn chẳng nghe ra động tĩnh gì. Diệp Tấn ngầm biết lời anh đã nói ra sẽ không bao giờ thu lại hay làm trái nên đành bất lực. Ông thở dài một tiếng, bất quá chỉ còn cách này:
" Cao Tổng, cậu không muốn ra tay cũng được! Nhưng hãy cho tôi biết chỗ ở của con bé hiện tại. Tôi sẽ tự mình tới đó! "
Lúc này, Cao Lãng mới chợt lên tiếng đáp:
" Diệp Tổng, về phía Tử Thượng người của ông căn bản không đấu lại! Đừng cố chấp! "
" Vậy thì tôi phải làm sao! Con gái của tôi hiện giờ sống chết không rõ, tôi có thể không liều mình động thủ sao? "
Diệp Tấn như mất hết kiên nhẫn, gằn lên từng chữ qua điện thoại. Mắt ông bây giờ đã đỏ ngầu, tơ màu cuồn cuộn tựa như muốn đổ lệ ngay lập tức.
Trái lại, Cao Lãng vẫn rất bình tĩnh, hạ giọng nói:
" Lúc cha con các người bỏ thuốc tôi, có từng nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay chưa? "
Diệp Tấn câm nín. Cao Lãng lại bình thản nói tiếp:
" Chưa hết! Con gái của ông còn cả gan động đến người phụ nữ của tôi! Tội lỗi chồng chất, có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao? "
Trong đầu ông thoáng nhớ lại những lời nói trước đây của Diệp Mai Chi. Ở trước mặt ông cô từng bảo nhất định sẽ trở thành Cao phu nhân. Diệp Tấn vốn không để tâm, nghĩ cô nhất thời nóng giận nên nói như vậy. Nào có ngờ con gái ông thật sự gan lớn, ai không động lại đi động đến nữ nhân của Cao Lãng.
Giọng nói ông trở nên hoang mang, có chút run rẩy:
" Con… con… con bé đã làm gì? "
" Muốn biết? Phiền Diệp Tổng đích thân đến Tử Thượng trực tiếp đi hỏi con gái ông! Địa chỉ tôi sẽ gửi mail. "
Diệp Tấn không do dự lập tức gật đầu:
" Được! Được! " Cho dù có phải lao đầu vào hang cọp ông cũng bằng lòng. Miễn là cứu được cô an toàn trở về.
Không để ông nói thêm câu gì, Cao Lãng chủ động ngắt máy trước, chuyên tâm vào việc lái xe. Coi như không thấy cái nhíu mày nheo mắt của cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh.
Tư Duệ vốn đang giận dỗi không thèm nói chuyện với anh. Nhưng qua lời anh nói, sự việc lọt vào tai cô có vẻ hơi quá đáng. Khiến cô không thể tai điếc mắt đui làm ngơ chuyện này.
Cái gì mà Tử Thượng chẳng đơn giản dễ đụng, cái gì mà bỏ thuốc?
Về việc bị bỏ thuốc, ký ức ngày đó thoáng sượt ngang qua đầu. Cô còn nhớ đó là một buổi tối Cao Lãnh ra ngoài ăn cơm với đối tác. Dù cho cô đã đích thân xuống bếp cùng dì Liễu nấu bữa tối chờ anh. Sau khi trở về, bộ dáng của anh cực kỳ chật vật. Không nói không rằng trực tiếp đem cô ra…
Nghĩ đến đây mặt Tư Duệ tự nhiên đỏ bừng. Không muốn nhớ tới nữa!
Hóa ra sự việc ngày đó là do hai cha con người đàn ông đang gọi điện cho Cao Lãng làm sao?
Hơn hết là cô ta còn động đến người phụ nữ của anh. Nói cách khác thì chính là Tư Duệ cô chứ không ai vào đây. Mà người gây sự với cô gần đây nhất cũng chỉ có Diệp Mai Chi, chị họ của Châu Sở Kiệt. Người đàn ông này đang nói chuyện với anh và Diệp Mai Chi lại không ngờ là hai cha con. Tức nghĩa đều là họ hàng của Châu gia, bên đó lại có quan hệ thân thiết với Cao Lãng.
Tư Duệ ngầm liên kết mọi chuyện, có thể hiểu và đoán ra chút sự tình hiện tại. Không khỏi cau mày nheo mắt lườm Cao Lãng. Anh vậy mà chẳng có một chút nể tình gì!
Người đàn ông này rốt cuộc đã âm thầm trả đũa hai cha con kia tới mức nào? Để rồi ông ta phải gọi điện cho anh nói nhiều như vậy! Chuyện kia xảy ra với cô, cô không để bụng thì thôi, anh cần gì phải tốn công thay chứ? Suy cho cùng đó hẳn cũng chỉ là thêm một cái cớ để anh ra tay với bọn họ.
Nghĩ vậy, trong lòng Tư Duệ bỗng cảm thấy có chút nhức nhối kỳ lạ.
Tư Duệ vĩnh viễn chẳng thể biết rằng, Cao Lãng vốn định bỏ qua cho hai cha con nọ. Nhưng vì Diệp Mai Chi không biết điều, bày trò hãm hại cô nên anh mới chủ trương động thủ, dạy cho cô ả một bài học nhớ đời.
__________________________________
-Còn tiếp-
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Mai Chi, hai cánh môi khẽ động:
" Có phải cô đang nghĩ tôi không giống với Ngô Tư Duệ không? "
Bị bắt trúng tim đen, Diệp Mai Chi thoáng giật mình cả kinh. Người đàn ông này vậy mà đọc được suy nghĩ trong lòng cô khi chỉ dựa vào mấy câu nói úp úp mở mở.
Hồi lâu chưa thấy Diệp Mai Chi trả lời, Ngô Hạo không kiên nhẫn, một tay đưa ra bóp mạnh cắp cằm cô gầm nhẹ:
" Nói! "
" Đúng… Đúng vậy! "
Trước thái độ nóng lạnh thất thường của anh, Diệp Mai Chi tự nhiên cũng trở nên dè dặt với người đàn ông này. Cô thật sự đã quên mất bản chất kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của mình trước đây. Thậm chí chẳng dám chắc chắn rằng nó có tồn tại hay không. Hay sự nhát gan, yếu đuối bây giờ mới đúng là con người thật của cô. Bản chất kia suy cho cùng cũng chỉ là lớp vỏ bọc giả tạo.
Nghe được câu trả lời, Ngô Hạo mới hài lòng buông cằm cô ra. Anh sải bước trở lại sofa lười biếng ngồi xuống.
" Vốn chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, có thể giống sao? "
Ngô Hạo vừa nói vừa nhìn điếu thuốc sắp tàn trên tay. Anh rít một hơi cuối cùng rồi vứt xuống sàn nhà, thẳng chân dậm tắt.
" Chuyện cô làm với con bé ấy, tôi biết! "
Diệp Mai Chi lại một lần nữa cả kinh. Anh ta biết mọi chuyện rồi nhưng vẫn đối với cô rất tử tế. Xem ra quan hệ anh em giữa hai người thật sự rất không tốt. Diệp Mai Chi cô tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, an yên chờ cha tới cứu.
Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng, Ngô Hạo đã lại nói tiếp, ngữ khí trong từng câu chữ thốt ra lạnh đến rét run:
" Sự việc đấy không gây tổn hại nhiều đến con bé, tôi bỏ qua cho cô. Nhưng còn có lần sau… " Nói đoạn nguy hiểm liếc mắt nhìn Diệp Mai Chi: " Thì cô liệu hồn! "
__________________________________
Diệp gia.
Diệp Tấn hai ngày nay đều đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng khách trông ngóng tin tức của con gái. Khi vừa thấy có thuộc hạ tiến vào, ông liền gấp gáp hỏi:
" Thế nào? Điều tra được chỗ con bé bị bắt đi chưa? "
Người cuối cùng thấy Diệp Mai Chi trước khi mất tích là tài xế riêng của Diệp gia. Hôm đó, cậu ta chở cô đến quán bar dự sinh nhật bạn, lúc đến đón, chờ tới khi quán bar đóng cửa cũng không thấy tăm hơi cô nàng đâu. Thấy hoài nghi anh ta liền gọi điện báo cho ông chủ. Diệp Tấn lập tức cho người tìm Diệp Mai Chi, sau đó thì biết tin cô đã bị người của Tử Thượng bắt.
Tên thuộc hạ hơi cúi người chào ông một tiếng, áy náy nói:
" Vẫn chưa thưa ông. Tử Thượng khét tiếng nguy hiểm, mọi chuyện luôn được xử lý triệt để, nhanh, gọn, lẹ. Căn cứ của chúng thật sự không dễ tra ra ạ! Có khả năng… "
" Khả năng gì? " Diệp Tần sốt ruột.
" Khả năng căn cứ của chúng không nằm trong thành phố mà ở ngoại ô hoặc tỉnh khác, thậm chí là ở nước ngoài. "
Nghe vậy, Diệp Tấn không khỏi sầu não ôm trán rủa thầm một tiếng. Con gái duy nhất của ông hiện giờ đang rơi vào tay một trong những Tổ chức lớn mạnh nguy hiểm nhất bang giới. Ông ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhớ con vừa lo lắng đến phát điên.
" Ông chủ, bây giờ phải làm gì? Tại sao cô chủ lại bị bọn người của Tử Thượng bắt đi chứ? Cô ấy… " Hắn ngập ngừng: " Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì động đến bọn chúng? "
" Không thể nào! " Diệp Tấn lập tức phủ nhận: " Quả thực trước giờ con bé đều rất ăn chơi, tác tung tác quái ở bên ngoài nhưng ta chắc chắc con bé sẽ không bao giờ đụng chạm đến xã hội đen! "
Ngưng một chút, ông nói tiếp, lần này đã thật sự hạ quyết tâm:
" Chỉ còn cách này thôi! Gọi báo cảnh sát! "
Tên thuộc hạ nghe lệnh lập tức tuân theo:
" Vâng thưa ông chủ! " Hắn nói rồi cúi chào Diệp Tấn, sau đó liền xoay người rời đi.
Có cảnh sát nhúng tay vào, mọi chuyện có lẽ sẽ ổn hơn. Dù vậy, ông vẫn không thôi hết lo lắng cho cô.
Diệp Tấn ủ rũ ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một tách trà nóng. Trong đầu đồng thời nghiền ngẫm mọi chuyện. Mắt ông chợt như lóe lên, bất giác nhớ đến một người. Người mà gần đây, ông cùng con gái đồng thời đã đắc tội.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến người kia sống lưng ông bỗng dưng lạnh toát, đôi tay thô ráp cũng vô thức khẽ run theo. Ông vội lấy điện thoại đặt trên bàn lên, do dự một lúc mới tìm tới dãy số đã rất lâu không liên lạc.
Bên kia đổ chuông thật lâu, tưởng chừng như không thèm nghe máy. Đợi đến phút cuối cùng cũng vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo:
" A lô? "
Mới chỉ nghe thấy giọng của anh, Diệp Tấn đã không kìm được sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói:
" Cao… Cao Tổng! Là cậu sao? "
" Có gì không? " Đầu dây bên kia nhàn nhạt đáp lại.
" Cậu… Con gái tôi… Diệp Mai Chi nó… "
Còn chưa nói dứt câu, Cao Lãng đã lạnh lùng cắt ngang:
" Cô ta thì có liên quan gì đến tôi? "
Diệp Tấn run run, vì lo cho con mà run và cũng là do sợ hãi anh:
" Không, không phải! Cậu nghe tôi nói hết đã! Con bé đã bị bắt cóc, là người của Tử Thượng. Cậu hẳn là có quen biết với bên đó, làm ơn hãy giúp tôi! Hãy cứu con gái tôi! Tôi xin cậu! "
Trước những lời van xin, Cao Lãng vẫn không chút động lòng lên tiếng. Càng làm Diệp Tấn thêm phần khẩn trương:
" Cao Tổng! Nể tình chúng ta là đối tác cũng như có chút quan hệ thân cận! Cậu hãy bỏ qua cho con bé đừng truy cứu nữa có được không? Tôi cam kết sau khi con gái tôi được an toàn trở về, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa! Tôi cầu xin cậu đấy! "
Một hồi lâu sau, đầu dây bên kia vẫn chẳng nghe ra động tĩnh gì. Diệp Tấn ngầm biết lời anh đã nói ra sẽ không bao giờ thu lại hay làm trái nên đành bất lực. Ông thở dài một tiếng, bất quá chỉ còn cách này:
" Cao Tổng, cậu không muốn ra tay cũng được! Nhưng hãy cho tôi biết chỗ ở của con bé hiện tại. Tôi sẽ tự mình tới đó! "
Lúc này, Cao Lãng mới chợt lên tiếng đáp:
" Diệp Tổng, về phía Tử Thượng người của ông căn bản không đấu lại! Đừng cố chấp! "
" Vậy thì tôi phải làm sao! Con gái của tôi hiện giờ sống chết không rõ, tôi có thể không liều mình động thủ sao? "
Diệp Tấn như mất hết kiên nhẫn, gằn lên từng chữ qua điện thoại. Mắt ông bây giờ đã đỏ ngầu, tơ màu cuồn cuộn tựa như muốn đổ lệ ngay lập tức.
Trái lại, Cao Lãng vẫn rất bình tĩnh, hạ giọng nói:
" Lúc cha con các người bỏ thuốc tôi, có từng nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay chưa? "
Diệp Tấn câm nín. Cao Lãng lại bình thản nói tiếp:
" Chưa hết! Con gái của ông còn cả gan động đến người phụ nữ của tôi! Tội lỗi chồng chất, có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao? "
Trong đầu ông thoáng nhớ lại những lời nói trước đây của Diệp Mai Chi. Ở trước mặt ông cô từng bảo nhất định sẽ trở thành Cao phu nhân. Diệp Tấn vốn không để tâm, nghĩ cô nhất thời nóng giận nên nói như vậy. Nào có ngờ con gái ông thật sự gan lớn, ai không động lại đi động đến nữ nhân của Cao Lãng.
Giọng nói ông trở nên hoang mang, có chút run rẩy:
" Con… con… con bé đã làm gì? "
" Muốn biết? Phiền Diệp Tổng đích thân đến Tử Thượng trực tiếp đi hỏi con gái ông! Địa chỉ tôi sẽ gửi mail. "
Diệp Tấn không do dự lập tức gật đầu:
" Được! Được! " Cho dù có phải lao đầu vào hang cọp ông cũng bằng lòng. Miễn là cứu được cô an toàn trở về.
Không để ông nói thêm câu gì, Cao Lãng chủ động ngắt máy trước, chuyên tâm vào việc lái xe. Coi như không thấy cái nhíu mày nheo mắt của cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh.
Tư Duệ vốn đang giận dỗi không thèm nói chuyện với anh. Nhưng qua lời anh nói, sự việc lọt vào tai cô có vẻ hơi quá đáng. Khiến cô không thể tai điếc mắt đui làm ngơ chuyện này.
Cái gì mà Tử Thượng chẳng đơn giản dễ đụng, cái gì mà bỏ thuốc?
Về việc bị bỏ thuốc, ký ức ngày đó thoáng sượt ngang qua đầu. Cô còn nhớ đó là một buổi tối Cao Lãnh ra ngoài ăn cơm với đối tác. Dù cho cô đã đích thân xuống bếp cùng dì Liễu nấu bữa tối chờ anh. Sau khi trở về, bộ dáng của anh cực kỳ chật vật. Không nói không rằng trực tiếp đem cô ra…
Nghĩ đến đây mặt Tư Duệ tự nhiên đỏ bừng. Không muốn nhớ tới nữa!
Hóa ra sự việc ngày đó là do hai cha con người đàn ông đang gọi điện cho Cao Lãng làm sao?
Hơn hết là cô ta còn động đến người phụ nữ của anh. Nói cách khác thì chính là Tư Duệ cô chứ không ai vào đây. Mà người gây sự với cô gần đây nhất cũng chỉ có Diệp Mai Chi, chị họ của Châu Sở Kiệt. Người đàn ông này đang nói chuyện với anh và Diệp Mai Chi lại không ngờ là hai cha con. Tức nghĩa đều là họ hàng của Châu gia, bên đó lại có quan hệ thân thiết với Cao Lãng.
Tư Duệ ngầm liên kết mọi chuyện, có thể hiểu và đoán ra chút sự tình hiện tại. Không khỏi cau mày nheo mắt lườm Cao Lãng. Anh vậy mà chẳng có một chút nể tình gì!
Người đàn ông này rốt cuộc đã âm thầm trả đũa hai cha con kia tới mức nào? Để rồi ông ta phải gọi điện cho anh nói nhiều như vậy! Chuyện kia xảy ra với cô, cô không để bụng thì thôi, anh cần gì phải tốn công thay chứ? Suy cho cùng đó hẳn cũng chỉ là thêm một cái cớ để anh ra tay với bọn họ.
Nghĩ vậy, trong lòng Tư Duệ bỗng cảm thấy có chút nhức nhối kỳ lạ.
Tư Duệ vĩnh viễn chẳng thể biết rằng, Cao Lãng vốn định bỏ qua cho hai cha con nọ. Nhưng vì Diệp Mai Chi không biết điều, bày trò hãm hại cô nên anh mới chủ trương động thủ, dạy cho cô ả một bài học nhớ đời.
__________________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.