Chương 81: Điều trị tâm lý | Quan hệ đối tác | Lãng, hãy cho em một cơ hội!
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
Ngô Hạo nhìn dãy số viết trên tờ giấy đang cầm trong tay, chần chừ nửa ngày cũng nhấn nút gọi. Bên kia sau mấy tiếng tút tút liền có người nhấc máy, là một giọng nữ trong trẻo:
" Xin chào! Tôi là bác sĩ Đồng, đến từ phòng khám tư nhân thành phố C, chuyên về trị liệu tâm lý. Cảm ơn đã liên hệ đến phòng khám của tôi! Tôi sẽ cố gắng hết sức! "
Sau một màn chào hỏi giới thiệu của bác sĩ Đồng, Ngô Hạo vẫn không biết phải nên nói gì về tình trạng của mình hiện tại. Nếu không phải Tề Vỹ Thiên đề xuất việc điều trị tâm lý, anh cũng chẳng rỗi hơi nhờ người tìm kiếm bác sĩ để ngồi nói chuyện thế này.
Bên kia thấy anh không lên tiếng lại cất giọng:
" Alo ạ? "
" Chào cô! Tôi là Ngô Hạo! "
Đầu dây bên kia chợt im lặng một lúc, lát sau lại vui vẻ nói:
" Vậy… anh Ngô, từ giờ anh là bệnh nhân của tôi! Cho hỏi anh đang gặp vấn đề gì? Tình trạng sức khỏe ra sao? "
Ngô Hạo ngập ngừng, tay cầm điện thoại hơi run, không biết phải diễn tả thế nào về tình hình của mình lúc này.
Là một bác sĩ tâm lý, bác sĩ Đồng thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của anh hơn ai hết. Cô khẽ cười, điềm nhiên trấn an:
" Anh Ngô, trước hết hãy thả lỏng! Tôi là người sẽ đồng hành cùng anh trong suốt quá trình điều trị tâm lý. Vì vậy không cần ngại ngùng hay che giấu bất kỳ điều gì cả! Anh cần nói rõ vấn đề anh đang gặp phải. Anh cảm thấy thế nào thì cứ nói thẳng thế ấy, bất cứ biểu hiện gì cũng được. Có dữ liệu, tôi mới có thể giúp anh! "
Nghe xong những lời trên, Ngô Hạo khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng nói ra:
" Tôi… có ác cảm với em gái! "
Bên kia không lên tiếng, chờ anh nói tiếp:
" Con bé là gái cùng cha khác mẹ, là một người tốt! Rất hiếu thảo với cha và biết nghĩ cho gia đình! Nhưng tôi từng tổn thương con bé, rất tàn nhẫn, rất vô tình. "
" Anh Ngô, anh cảm thấy ghét cô ấy từ lúc nào? Đã có mâu thuẫn hay xích mích gì xảy ra giữa hai người chăng? Anh có thể nói rõ cho tôi biết không? "
Mắt anh bỗng tối sầm, nhớ lại sự việc ở quá khứ, đáy mắt lập tức trở nên lạnh lùng:
" Chẳng có mâu thuẫn hay xích mích nào cả! Tôi ghét con bé từ khi nó đến với thế giới này! Là minh chứng cho sự không tôn trọng của người đàn ông đó giáng xuống đầu mẹ tôi khi bà vừa mất. "
Bác sĩ Đồng gật gù:
" Tôi hiểu rồi! Đây có thể được xem là nguyên nhân bắt nguồn cho ác cảm này! Nhưng tôi muốn biết rõ hơn để có thể hiểu sâu sắc vấn đề của anh. Anh có thể thuật lại tất cả mọi chuyện về hai người không? "
Bên kia im lặng, Ngô Hạo mím môi, biểu lộ rất rõ là không muốn làm theo yêu cầu này. Bác sĩ Đồng tinh ý nhận ra, cũng chẳng gò bó hay bắt ép:
" Không sao! Dù gì đây cũng mới là lần đầu tiên chúng ta trao đổi, anh chưa thể đặt niềm tin ở tôi! Tôi hiểu! Có nhiều chuyện cần thời gian để giải quyết, đợi khi nào anh sẵn sàng và hoàn toàn tin tưởng tôi có thể nói sau cũng được! "
" Được! " Anh đáp.
" Vậy nhé! Bây giờ tôi có hẹn, nếu không có gì tối nay chúng ta lại trao đổi thêm thông tin! "
" Ừ! " Dứt câu, Ngô Hạo chủ động cúp máy. Diệp Mai Chi vừa hay trong tắm đi ra. Cô vừa lau tóc vừa hỏi:
" Anh vừa nói chuyện với ai thế? "
Ngô Hạo ném điện thoại sang một bên, rất tự nhiên tiến đến giúp cô lau tóc:
" Bác sĩ tâm lý. "
Nói đến đây, Diệp Mai Chi liền biết anh tại sao cần trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Còn không phải là vì suy nghĩ và hành động mâu thuẫn nhau hoàn toàn khi đối với Tư Duệ đó ư?
Chuyện giữa anh và em gái cùng cha khác mẹ Tư Duệ, khi Diệp Mai Chi đề cập đến, Ngô Hạo đã nói sơ lược qua cho cô nghe.
Đại khái thì là ở trước mặt Tư Duệ, anh lạnh lùng xa cách, ngược đãi vô tình. Mặt khác, anh âm thầm lo cho cô, giúp đỡ cô, thừa nhận cô là em gái của mình. Biểu hiện y hệt như của một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Nghĩ ngợi một hồi, Diệp Mai Chi không khỏi thở dài:
" Bác sĩ chuẩn đoán anh bị gì? "
" Chưa gì hết! Mới chào hỏi thôi! " Anh đáp, bàn tay lau tóc cho cô rất đỗi dịu dàng. Diệp Mai Chi thật không dám tin đôi bàn tay thon dài thô ráp này đã từng ngược đãi em gái.
__________________________________
19 giờ 43 phút.
Nhà hàng Pháp đường Tâm Quý.
Cô gái với ngoại hình thanh lịch, tao nhã từ tốn bước từng bậc thang đi lên trên tầng thượng của nhà hàng. Hôm nay cô vẫn như mọi ngày, trang điểm nhẹ, tóc búi sau gáy, diện đồ công sở mùa đông, khoác ngoài chiếc áo ấm tối màu, đeo một chiếc túi xách màu đen. Phong cách tuy đơn giản nhưng với khí chất của một nhà trí thức và sự quý phái, trưởng thành toát ra trên người cô vẫn khiến người ta có vô tình đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn một cái.
Vừa đặt chân lên tầng thượng, Đồng Giai Lị đã liền phát hiện ra bóng lưng quen thuộc của người đàn ông. Cô không nhanh không chậm bước tới, cất giọng ngọt ngào:
" Xin lỗi Lãng, hôm nay em có bệnh nhân nên em đến hơi muộn. Anh chờ lâu không? "
Cao Lãng hơi nhướng mày:
" Bệnh nhân? "
Đồng Giai Lị ngồi xuống vị trí đối diện anh, mỉm cười đáp:
" Sau khi tốt nghiệp Quản trị kinh doanh, vì chưa phải tiếp quản công ty của cha, nên em đã học thêm chuyên ngành tâm lý mà mình yêu thích! Hiện tại làm một lúc hai công việc! "
Anh gật đầu xem như đã biết, đưa thực đơn cho cô chọn món trước. Đồng Giai Lị nhận lấy, máy móc chọn vài món rồi đưa lại cho anh chọn, sau đó gọi phục vụ.
Trong khi chờ thức ăn được đưa tới, Cao Lãng đã tranh thủ vào vấn đề chính của cuộc hẹn ngày hôm nay
" Cô nói xem dự án kia còn chỗ nào chưa thỏa đáng? "
Đồng Giai Lị không vội trả lời, môi nở nụ cười chua xót.
Anh gặp cô, không nể tình cũ, càng không có mặt người kia ở đây, vậy mà cũng chẳng buồn trò chuyện với cô một chút. Gặp mặt là để bàn công việc, thì ngồi đối diện nhau cũng chỉ có công việc, không có gì khác! Hoàn toàn không!
Dù vậy, cô vẫn giữ thái độ thản nhiên, lấy trong túi xách ra một tệp hồ sơ, rút một tờ giấy được xếp sẵn ở trang đầu đưa đến trước mặt Cao Lãng nêu rõ chỗ cần sửa đổi. Anh nhận lấy, nghiêm túc lắng nghe. Đồng Giai Lị vừa dứt lời, anh đã có thể đưa ra nhiều phương pháp khác đều có lợi cho hai bên, cô có thể tùy ý lựa chọn.
Vừa bàn bạc xong cũng là lúc phục vụ mang thức ăn lên. Chiếc bàn vuông vắn trải khăn đỏ sang trọng phút chốc đã được bày kín bở những món ăn khác nhau, tất cả đều là sơn hào hải vị đắt đỏ.
" Ăn cơm! "
Cao Lãng theo phép tắc nhàn nhạt mời Đồng Giai Lị một tiếng, sau đó cầm đũa tùy ý gắp một miếng. Món gì mà nhạt quá! Anh lại gắp thử một món khác, mày không khỏi xoắn tít vì quá mặn.
Cứ vậy, Cao Lãng thử hết tất cả các món, mỗi món một miếng, chẳng món nào vừa miệng. Bấy giờ anh mới sực nhận ra thiếu Tư Duệ, ăn cái gì cũng đều không có khẩu vị.
Đồng Giai Lị thấy anh ăn cơm nhà hàng Pháp mà cơ mặt cứ căng như dây đàn, mày nhíu chặt, mắt híp lại, kết hợp bộ dáng thử hết món này đến món khác trông vừa chật vật vừa kén chọn thì phụt cười:
" Lãng, anh là con nít sao? 26 tuổi rồi mà vẫn còn kén ăn! Giống hệt hồi đó, chẳng thay đổi tẹo nào! "
Cao Lãng đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ngồi đối diện:
" Cô Đồng, quan hệ của chúng ta không gì khác là đối tác, cách gọi thẳng tên tôi như vậy rất không phù hợp! Yêu cầu cô điều chỉnh! "
Dứt câu, anh lấy khăn giấy lau miệng. Động tác của Đồng Giai Lị vì câu nói tuyệt tình của anh mà khựng lại. Cô ngẩng lên nhìn anh, như không thể tin vào mắt mình.
" Còn nữa! " Cao Lãng tiếp tục: " Không cần ở trước mặt tôi ôn lại quá khứ! "
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy rời bàn ăn đi ra quầy thanh toán. Nhìn bóng lưng cao ngạo, lạnh lùng của Cao Lãng, trái tim cô vô thức hoảng loạn, ánh mắt kiên cường bỗng ngân ngấn nước, mũi cùng lúc hùa vào cay xè lên. Đồng Giai Lị đang cảm nhận được một điều, điều mà cô không mong muốn xảy đến nhất! Chính là cảm giác bị đoạn tuyệt!
Cô vội đuổi theo, không màng đến ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh níu chặt lấy vạt áo anh. Ánh mắt ngấn lệ, tha thiết, với sự thành khẩn, lưu luyến chất chứa đầy hy vọng.
" Lãng, 5 năm tình cảm của chúng ta anh có thể dễ dàng phủ nhận như vậy sao? Năm đó… năm đó quả thật là em không tốt! Là em sai! Là em không nghĩ đến cảm nhận của anh! Em… em biết lỗi rồi! Em trở lại là để sám hối! Là để bù đắp cho anh! "
" Lãng, hãy cho em một cơ hội! Em nhất định sẽ hết lòng vì anh! Yêu anh thương anh! Trân trọng anh! Lãng! Ah! "
Lời đang nói của Đồng Giai Lị bỗng bị cắt ngang giữa chừng. Ấy là khi một nhân viên phục vụ không cẩn thận vấp ngã đã làm đổ cả khay đựng thức uống lên người cô từ đằng sau. Khiến cho tấm lưng mảnh khảnh của Đồng Giai Lị ướt đẫm, đánh dấu sự tụ họp của các loại nước khác nhau.
Ly cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà sang trọng vỡ tan tành, vang lên những thanh âm cực kỳ chói tai.
Trong khi Đồng Giai Lị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người phục vụ trên mặt và bàn tay bị xước vài vết thương nhỏ đã lật đật đứng dậy cuống quýt cúi đầu xin lỗi cô.
Nhìn vẻ ngây người bất động của Đồng Giai Lị, lưng áo đã thấm ướt một mảng lớn. Là một người đàn ông chân chính, dù không muốn nhưng Cao Lãng cũng chẳng thể đứng trơ ra nhìn. Anh thở dài, bất đắc dĩ cởi áo khoác của mình khoác lên người cho cô.
_______________________________
-Còn tiếp-
" Xin chào! Tôi là bác sĩ Đồng, đến từ phòng khám tư nhân thành phố C, chuyên về trị liệu tâm lý. Cảm ơn đã liên hệ đến phòng khám của tôi! Tôi sẽ cố gắng hết sức! "
Sau một màn chào hỏi giới thiệu của bác sĩ Đồng, Ngô Hạo vẫn không biết phải nên nói gì về tình trạng của mình hiện tại. Nếu không phải Tề Vỹ Thiên đề xuất việc điều trị tâm lý, anh cũng chẳng rỗi hơi nhờ người tìm kiếm bác sĩ để ngồi nói chuyện thế này.
Bên kia thấy anh không lên tiếng lại cất giọng:
" Alo ạ? "
" Chào cô! Tôi là Ngô Hạo! "
Đầu dây bên kia chợt im lặng một lúc, lát sau lại vui vẻ nói:
" Vậy… anh Ngô, từ giờ anh là bệnh nhân của tôi! Cho hỏi anh đang gặp vấn đề gì? Tình trạng sức khỏe ra sao? "
Ngô Hạo ngập ngừng, tay cầm điện thoại hơi run, không biết phải diễn tả thế nào về tình hình của mình lúc này.
Là một bác sĩ tâm lý, bác sĩ Đồng thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của anh hơn ai hết. Cô khẽ cười, điềm nhiên trấn an:
" Anh Ngô, trước hết hãy thả lỏng! Tôi là người sẽ đồng hành cùng anh trong suốt quá trình điều trị tâm lý. Vì vậy không cần ngại ngùng hay che giấu bất kỳ điều gì cả! Anh cần nói rõ vấn đề anh đang gặp phải. Anh cảm thấy thế nào thì cứ nói thẳng thế ấy, bất cứ biểu hiện gì cũng được. Có dữ liệu, tôi mới có thể giúp anh! "
Nghe xong những lời trên, Ngô Hạo khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng nói ra:
" Tôi… có ác cảm với em gái! "
Bên kia không lên tiếng, chờ anh nói tiếp:
" Con bé là gái cùng cha khác mẹ, là một người tốt! Rất hiếu thảo với cha và biết nghĩ cho gia đình! Nhưng tôi từng tổn thương con bé, rất tàn nhẫn, rất vô tình. "
" Anh Ngô, anh cảm thấy ghét cô ấy từ lúc nào? Đã có mâu thuẫn hay xích mích gì xảy ra giữa hai người chăng? Anh có thể nói rõ cho tôi biết không? "
Mắt anh bỗng tối sầm, nhớ lại sự việc ở quá khứ, đáy mắt lập tức trở nên lạnh lùng:
" Chẳng có mâu thuẫn hay xích mích nào cả! Tôi ghét con bé từ khi nó đến với thế giới này! Là minh chứng cho sự không tôn trọng của người đàn ông đó giáng xuống đầu mẹ tôi khi bà vừa mất. "
Bác sĩ Đồng gật gù:
" Tôi hiểu rồi! Đây có thể được xem là nguyên nhân bắt nguồn cho ác cảm này! Nhưng tôi muốn biết rõ hơn để có thể hiểu sâu sắc vấn đề của anh. Anh có thể thuật lại tất cả mọi chuyện về hai người không? "
Bên kia im lặng, Ngô Hạo mím môi, biểu lộ rất rõ là không muốn làm theo yêu cầu này. Bác sĩ Đồng tinh ý nhận ra, cũng chẳng gò bó hay bắt ép:
" Không sao! Dù gì đây cũng mới là lần đầu tiên chúng ta trao đổi, anh chưa thể đặt niềm tin ở tôi! Tôi hiểu! Có nhiều chuyện cần thời gian để giải quyết, đợi khi nào anh sẵn sàng và hoàn toàn tin tưởng tôi có thể nói sau cũng được! "
" Được! " Anh đáp.
" Vậy nhé! Bây giờ tôi có hẹn, nếu không có gì tối nay chúng ta lại trao đổi thêm thông tin! "
" Ừ! " Dứt câu, Ngô Hạo chủ động cúp máy. Diệp Mai Chi vừa hay trong tắm đi ra. Cô vừa lau tóc vừa hỏi:
" Anh vừa nói chuyện với ai thế? "
Ngô Hạo ném điện thoại sang một bên, rất tự nhiên tiến đến giúp cô lau tóc:
" Bác sĩ tâm lý. "
Nói đến đây, Diệp Mai Chi liền biết anh tại sao cần trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Còn không phải là vì suy nghĩ và hành động mâu thuẫn nhau hoàn toàn khi đối với Tư Duệ đó ư?
Chuyện giữa anh và em gái cùng cha khác mẹ Tư Duệ, khi Diệp Mai Chi đề cập đến, Ngô Hạo đã nói sơ lược qua cho cô nghe.
Đại khái thì là ở trước mặt Tư Duệ, anh lạnh lùng xa cách, ngược đãi vô tình. Mặt khác, anh âm thầm lo cho cô, giúp đỡ cô, thừa nhận cô là em gái của mình. Biểu hiện y hệt như của một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Nghĩ ngợi một hồi, Diệp Mai Chi không khỏi thở dài:
" Bác sĩ chuẩn đoán anh bị gì? "
" Chưa gì hết! Mới chào hỏi thôi! " Anh đáp, bàn tay lau tóc cho cô rất đỗi dịu dàng. Diệp Mai Chi thật không dám tin đôi bàn tay thon dài thô ráp này đã từng ngược đãi em gái.
__________________________________
19 giờ 43 phút.
Nhà hàng Pháp đường Tâm Quý.
Cô gái với ngoại hình thanh lịch, tao nhã từ tốn bước từng bậc thang đi lên trên tầng thượng của nhà hàng. Hôm nay cô vẫn như mọi ngày, trang điểm nhẹ, tóc búi sau gáy, diện đồ công sở mùa đông, khoác ngoài chiếc áo ấm tối màu, đeo một chiếc túi xách màu đen. Phong cách tuy đơn giản nhưng với khí chất của một nhà trí thức và sự quý phái, trưởng thành toát ra trên người cô vẫn khiến người ta có vô tình đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn một cái.
Vừa đặt chân lên tầng thượng, Đồng Giai Lị đã liền phát hiện ra bóng lưng quen thuộc của người đàn ông. Cô không nhanh không chậm bước tới, cất giọng ngọt ngào:
" Xin lỗi Lãng, hôm nay em có bệnh nhân nên em đến hơi muộn. Anh chờ lâu không? "
Cao Lãng hơi nhướng mày:
" Bệnh nhân? "
Đồng Giai Lị ngồi xuống vị trí đối diện anh, mỉm cười đáp:
" Sau khi tốt nghiệp Quản trị kinh doanh, vì chưa phải tiếp quản công ty của cha, nên em đã học thêm chuyên ngành tâm lý mà mình yêu thích! Hiện tại làm một lúc hai công việc! "
Anh gật đầu xem như đã biết, đưa thực đơn cho cô chọn món trước. Đồng Giai Lị nhận lấy, máy móc chọn vài món rồi đưa lại cho anh chọn, sau đó gọi phục vụ.
Trong khi chờ thức ăn được đưa tới, Cao Lãng đã tranh thủ vào vấn đề chính của cuộc hẹn ngày hôm nay
" Cô nói xem dự án kia còn chỗ nào chưa thỏa đáng? "
Đồng Giai Lị không vội trả lời, môi nở nụ cười chua xót.
Anh gặp cô, không nể tình cũ, càng không có mặt người kia ở đây, vậy mà cũng chẳng buồn trò chuyện với cô một chút. Gặp mặt là để bàn công việc, thì ngồi đối diện nhau cũng chỉ có công việc, không có gì khác! Hoàn toàn không!
Dù vậy, cô vẫn giữ thái độ thản nhiên, lấy trong túi xách ra một tệp hồ sơ, rút một tờ giấy được xếp sẵn ở trang đầu đưa đến trước mặt Cao Lãng nêu rõ chỗ cần sửa đổi. Anh nhận lấy, nghiêm túc lắng nghe. Đồng Giai Lị vừa dứt lời, anh đã có thể đưa ra nhiều phương pháp khác đều có lợi cho hai bên, cô có thể tùy ý lựa chọn.
Vừa bàn bạc xong cũng là lúc phục vụ mang thức ăn lên. Chiếc bàn vuông vắn trải khăn đỏ sang trọng phút chốc đã được bày kín bở những món ăn khác nhau, tất cả đều là sơn hào hải vị đắt đỏ.
" Ăn cơm! "
Cao Lãng theo phép tắc nhàn nhạt mời Đồng Giai Lị một tiếng, sau đó cầm đũa tùy ý gắp một miếng. Món gì mà nhạt quá! Anh lại gắp thử một món khác, mày không khỏi xoắn tít vì quá mặn.
Cứ vậy, Cao Lãng thử hết tất cả các món, mỗi món một miếng, chẳng món nào vừa miệng. Bấy giờ anh mới sực nhận ra thiếu Tư Duệ, ăn cái gì cũng đều không có khẩu vị.
Đồng Giai Lị thấy anh ăn cơm nhà hàng Pháp mà cơ mặt cứ căng như dây đàn, mày nhíu chặt, mắt híp lại, kết hợp bộ dáng thử hết món này đến món khác trông vừa chật vật vừa kén chọn thì phụt cười:
" Lãng, anh là con nít sao? 26 tuổi rồi mà vẫn còn kén ăn! Giống hệt hồi đó, chẳng thay đổi tẹo nào! "
Cao Lãng đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ngồi đối diện:
" Cô Đồng, quan hệ của chúng ta không gì khác là đối tác, cách gọi thẳng tên tôi như vậy rất không phù hợp! Yêu cầu cô điều chỉnh! "
Dứt câu, anh lấy khăn giấy lau miệng. Động tác của Đồng Giai Lị vì câu nói tuyệt tình của anh mà khựng lại. Cô ngẩng lên nhìn anh, như không thể tin vào mắt mình.
" Còn nữa! " Cao Lãng tiếp tục: " Không cần ở trước mặt tôi ôn lại quá khứ! "
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy rời bàn ăn đi ra quầy thanh toán. Nhìn bóng lưng cao ngạo, lạnh lùng của Cao Lãng, trái tim cô vô thức hoảng loạn, ánh mắt kiên cường bỗng ngân ngấn nước, mũi cùng lúc hùa vào cay xè lên. Đồng Giai Lị đang cảm nhận được một điều, điều mà cô không mong muốn xảy đến nhất! Chính là cảm giác bị đoạn tuyệt!
Cô vội đuổi theo, không màng đến ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh níu chặt lấy vạt áo anh. Ánh mắt ngấn lệ, tha thiết, với sự thành khẩn, lưu luyến chất chứa đầy hy vọng.
" Lãng, 5 năm tình cảm của chúng ta anh có thể dễ dàng phủ nhận như vậy sao? Năm đó… năm đó quả thật là em không tốt! Là em sai! Là em không nghĩ đến cảm nhận của anh! Em… em biết lỗi rồi! Em trở lại là để sám hối! Là để bù đắp cho anh! "
" Lãng, hãy cho em một cơ hội! Em nhất định sẽ hết lòng vì anh! Yêu anh thương anh! Trân trọng anh! Lãng! Ah! "
Lời đang nói của Đồng Giai Lị bỗng bị cắt ngang giữa chừng. Ấy là khi một nhân viên phục vụ không cẩn thận vấp ngã đã làm đổ cả khay đựng thức uống lên người cô từ đằng sau. Khiến cho tấm lưng mảnh khảnh của Đồng Giai Lị ướt đẫm, đánh dấu sự tụ họp của các loại nước khác nhau.
Ly cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà sang trọng vỡ tan tành, vang lên những thanh âm cực kỳ chói tai.
Trong khi Đồng Giai Lị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người phục vụ trên mặt và bàn tay bị xước vài vết thương nhỏ đã lật đật đứng dậy cuống quýt cúi đầu xin lỗi cô.
Nhìn vẻ ngây người bất động của Đồng Giai Lị, lưng áo đã thấm ướt một mảng lớn. Là một người đàn ông chân chính, dù không muốn nhưng Cao Lãng cũng chẳng thể đứng trơ ra nhìn. Anh thở dài, bất đắc dĩ cởi áo khoác của mình khoác lên người cho cô.
_______________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.