Chương 63: Không hứng thú, không động! | Nhờ có em!
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
Ở một diễn biến khác.
Tử Thượng, phòng 103.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Diệp Mai Chi đã bị cơn đau rát khắp toàn thân làm cho bừng tỉnh.
Cô ôm đầu không vội ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở hướng lên trần nhà lạnh lẽo. Căn phòng gần như rơi vào bóng tối nếu không có ánh bình minh hờ hững hắt từ ngoài cửa sổ vào.
Bên cửa sổ, người đàn ông dáng người cao gầy đứng im lìm nhìn ra bầu trời hửng sáng, khẽ lắc lư ly rượu vang cầm trên tay, ánh mắt hắn đen thẳm tựa hồ có thể cuốn linh hồn người khác vào tận cùng vực sâu.
Như có thần giao cách cảm, Diệp Mai Chi vừa mở mắt, hắn đã cất giọng lạnh băng:
" Còn sớm, ngủ thêm một chút đi! "
Diệp Mai Chi chớp chớp mắt, người đàn ông này ở đâu tức là người của Tử Thượng. Bảo cô ngủ thêm? Côn đồ từ khi nào lại có tâm như vậy?
Thấy cô không nói, cũng không có ý định ngủ tiếp, còn giương ánh mắt cả kinh nhìn mình. Ngô Hạo nhấp cạn ly rượu đặt xuống bên bàn cửa sổ, xoay người nhàn nhạ bước đến bên giường.
Thấy hắn đang dần tiến về phía mình, ánh mắt nhìn cô băng giá còn hơn cả giọng nói. Diệp Mai Chi đề phòng ngồi dậy, vết thương được băng bó kỹ lưỡng bị động tác của cô truyền thêm cơn đau rát.
" Anh… anh muốn làm gì? "
Trái lại với sự cảnh giác của cô, Ngô Hạo chỉ lặng lẽ ngồi bên mép giường. Chiếc nệm bị trọng lượng của người đàn ông cao lớn ép lún xuống. Lúc này, hắn lại khẽ liếc sang cô thầm đánh giá. Diệp Mai Chi kéo chăn che cao quá ngực. Đề phòng hắn có ý muốn xâm phạm đến cô.
Ngô Hạo nhìn hành động của cô thì cười khẩy một cái thu tầm mắt về:
" Tôi không có hứng thú với cô! "
" Vậy anh đến đây làm gì? "
" Giường của tôi, cô có quyền cấm tôi ngồi? "
Diệp Mai Chi nhất thời cứng họng, hắn nói không sai! Đây là hang ổ của hắn, cô lấy cái quyền gì lên tiếng.
Sự việc trước khi bất tỉnh dần dần trở lại với bộ nhớ, Diệp Mai Chi vẫn không dám tin rằng mình bị bọn người của Tự Thượng bắt cóc - băng đảng xã hội đen lớn nhất nhì thành phố. Càng nghĩ cô càng không khỏi lo lắng lẫn kinh sợ. Càng không ngờ tới tên cầm đầu băng đảng lại là anh em chí cốt của Cao Lãng. Sớm biết như vậy cô đã không dại dột động đến Tư Duệ, để rồi bây giờ thành ra nông nỗi này.
Cô cúi đầu nhìn xuống những vết thương đã được băng bó trên cơ thể, đồng thời phát hiện quần áo mặc trước đó cũng đã được thay bằng áo nỉ dày cộm của nam. Ngẩng lên nhìn chăm chăm người đàn ông ngồi bên mép giường, mặt Diệp Mai Chi bất giác ửng đỏ.
" Anh… anh thay quần áo cho tôi? "
" Cảm ơn tôi đi! Nếu là kẻ khác, chẳng ai đảm bảo được họ sẽ không động đến cô! "
Không để Diệp Mai Chi lên tiếng, Ngô Hạo đã trầm giọng tiếp tục:
" Tề Vỹ Thiên sai người mang cô đến đây tặng cho tôi làm quà gia nhập. Tôi lại không có hứng thú với cô, tuyệt nhiên sẽ không động vào cô! "
Hắn dứt câu đột nhiên xoay người, nhướng tấm lưng cao lớn về phía trước đưa hai ngón tay dài, thô ráp bắt lấy cằm cô nâng lên. Từng chữ thốt ra như một lời tuyên thệ:
" Nhưng cô bây giờ là người của tôi! Nhất cử nhất động đều không được trái ý tôi! Càng không thể rời khỏi tôi! Nghe rõ chưa! "
Diệp Mai Chi lén nuốt nước bọt cũng như cảm giác sợ hãi trong lòng mình. Ánh mắt lúc này của hắn thật sự đáng sợ, tuy không hằn lên những tia hung ác, nhưng uy lực phát ra lại khiến người ta phải thấp thỏm. Hoàn toàn chẳng còn tâm trạng để mà chú ý đến dung mạo đẹp như tạc tượng của hắn.
Hắn nói rồi thả tay khỏi cằm cô. Dứt khoát đứng thẳng người rời khỏi phòng. Trước khi bước qua cửa không quên nhắc lại một lần nữa:
" Đừng cố ý rời khỏi đây! "
Ngày thường, Diệp Mai Chi cậy gia quyền thế kiêu ngạo khí chất ngất trời cũng không ngờ có ngày lại bị một tên đàn ông như hắn dọa sợ lép vế. Ngồi trên giường, cô cảm nhận được bản thân đang run rẩy. Ý nghĩ muốn bỏ trốn nhân lúc hắn rời đi cũng tự nhiên bị đổ nát.
Cô có nên hay không nghe theo lời hắn?
Không thể rời khỏi đây? Không thể rời khỏi hắn? Tức là vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi Tử Thượng ngục đẫm máu này ư?
Nghĩ đến đây Diệp Mai Chi chợt nhớ tới cha. Đúng vậy! Ông nhất định sẽ cho người đến cứu cô. Nhất định rồi!
___________________________________
Chiều hôm ấy tan học, cả ba người Tư Duệ, Hàn Tiểu Hy cùng Lý Kỳ Nhan đến đón Nặc Hiên xuất viện. Tư Duệ vì không giữ lời hứa nên khi gặp cậu có chút áy náy. Nhưng chuyện đã đến nước này thì Nặc Hiên có muốn cũng không thể trách cô. Điều quan trọng là cậu và Lý Kỳ Nhan đã nói chuyện sáng tỏ, có thể giãi bày tất cả cảm xúc với nhau. Vậy nên mọi vấn đề nhỏ nhặt kia đã không còn quan trọng nữa. Mọi chuyện cứ vậy êm đềm trôi qua.
Phải đến tận 8 giờ tối, Tư Duệ mới về nhà, hôm nay Cao Lãng có cuộc gặp mặt với đối tác, A Tài cũng đi theo cho nên lần này người hộ tống của cô là A Vinh và A Sở.
" Cảm ơn hai anh! " Tư Duệ bước xuống xe nhìn hai người đàn ông mỉm cười buông một câu, vẫy tay chào rồi bước vào trong nhà.
Hai người đáp lại khách khí nhìn cô nhảy chân sáo rồi lại nhìn nhau cười nhạt.
Chưa vào đến nhà Tư Duệ đã líu lo gọi dì Liễu:
" Dì ơi con đi học về rồi ạ! "
Nghe tiếng cô, dì Liễu đang ở trong bếp vội đi ra.
" Sao lại về muộn thế này? Có tiết tự học sao? "
" Không ạ! Con đi đón bạn từ bệnh viện về! "
" Ừ! Vậy con lên phòng tắm rửa đi! Một chốc nữa xuống ăn tối là vừa! " Dì Liễu nói đoạn treo áo khoác dạ lên giá giúp cô.
Tư Duệ "Vâng!" một tiếng ôm cặp đi lên cầu thang. Cô bỗng sực nhớ ra một điều gì đó vội quay đầu nhìn dì Liễu sốt ruột hỏi:
" Dì Liễu, chị Tiểu Miểu có ở nhà không? "
Dì Liễu đang định trở vào bếp, nghe cô hỏi bước chân khựng lại, ngước mặt lên đáp:
" Con bé đi học chưa về! Hình như có tiết tự học! "
" Phòng chị ấy ở đâu vậy ạ? "
Dì Liễu thắc mắc không hiểu tại sao Tư Duệ lại hỏi vậy nhưng vẫn nhiệt tình chỉ đường.
" Gian nhà sau biệt thự có xây một khu nhà ở cho người giúp việc tá túc. Con bé ở tầng hai, phòng ngay gần lối cầu thang bên tay phải. "
" Vâng cảm ơn dì! " Tư Duệ đổi hướng không lên phòng nữa mà quăng cặp sách ở sofa rồi chạy vọt đi. Để mặc dì Liễu lo lắng không ngừng nói với theo sau: " Duệ Duệ, đừng chạy! Cẩn thận! "
Tư Duệ nào còn có thể để ý gì khác. Bấy giờ cô chỉ có duy nhất một hy vọng. Hy vọng rằng giống như lời dì Liễu nói, hy vọng chị ấy sẽ không bị đưa đi. Nếu đúng như dì Liễu nói, không biết bao giờ Tiểu Miểu mới trở về. Càng không thể đợi Cao Lãng về nhà mới hỏi. Vì vậy Tư Duệ đành phải tự mình đi xác nhận trước.
Đi theo chỉ dẫn của dì Liễu, phía sau biệt thự, cách một khoảng sân quả thật có xây một ngôi nhà hai tầng diện tích không lớn lắm nhưng cũng chẳng gọi là nhỏ. Cửa chính không khóa, Tư Duệ đẩy cửa bước vào trong, bên trong được chia làm hai dãy, ở giữa là lối đi chính được lát gỗ sáng. Nơi cửa kê mấy cái kệ đựng giày, dép và móc treo dù.
Tư Duệ quan sát một lượt, các phòng đều đóng cửa im lìm. Thế rồi cũng không để tâm đến trực tiếp chạy đến cuối dãy vòng lên cầu thang đi lên trên lầu. Hai gian rộng bên cạnh cầu thang là hai khu nhà vệ sinh nam và nữ. Trên tầng thiết kế cũng không khác biệt. Vừa lên đến tầng 2 Tư Duệ liền nhắm vào căn phòng gần cầu thang nhất phía bên tay phải. Không nghĩ ngợi gì lập tức đẩy cửa bước vào.
Bên trong không bật đèn, Tư Duệ mò mẫm trong bóng tối một lúc mới tìm ra công tắc bật lên. Khung cảnh trong phòng cũng được hiện ra rõ ràng. Căn phòng tuy hơi nhỏ nhưng thoáng đãng, sạch sẽ. Bức tường đối diện cửa vào có một cái cửa sổ nhỏ, bên kệ cửa trưng bày những chậu xương rồng nhỏ bé đáng yêu. Mọi thứ đồ đạc: sách vở, chăn gối trên giường, vật dụng cá nhân đều còn nguyên. Tư Duệ lại tìm đến tủ quần áo, chần chừ một lúc cũng quyết định mở ra. Quần áo tuy không nhiều nhưng quả nhiên không trống rỗng.
Lúc này Tư Duệ mới thở phào, nhưng còn chưa được ba giây, đằng sau chợt thò ra một cánh tay đặt lên vai cô. Cô sợ hết hồn la lên một tiếng xoay người lại. Người đằng sau cũng giật mình không kém vội rụt tay về, miệng liên tục mấp máy giải thích:
" Tiểu Duệ, là chị! Tiểu Miểu đây! "
" Chị Tiểu Miểu… " Biết cánh tay vừa rồi là của cô ấy chứ không phải ma nữ phương nào, Tư Duệ mới thả lỏng: " Chị dọa em sợ chết thôi! "
" Chị xin lỗi! " Tiểu Miểu cười gượng " Nhưng mà tại sao em lại ở đây? Đã ăn cơm chưa? "
" A! " Tư Duệ sực người một cái không nói không rằng lao vào ôm chầm lấy Tiểu Miểu " Thật mừng vì chị không phải đi! "
Trước hành động này của Tư Duệ, Tiểu Miểu ngẩn người một lúc rốt cuộc cũng hiểu ra. Thế rồi liền vòng tay qua tấm lưng nhỏ đáp trả:
" Ừ! Nhờ có em đó! Cảm ơn Tiểu Duệ nhé! "
Tư Duệ tựa cằm bên vai Tiểu Miểu, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lắc phủ nhận.
Ôm một lúc, Tiểu Miểu khẽ đẩy cô gái trong lòng ra mỉm cười:
" Trễ rồi em mau về lại biệt thự ăn cơm đi kẻo dì Liễu trông. "
" Vâng! "
_________________________
-Còn tiếp-
Tử Thượng, phòng 103.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Diệp Mai Chi đã bị cơn đau rát khắp toàn thân làm cho bừng tỉnh.
Cô ôm đầu không vội ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở hướng lên trần nhà lạnh lẽo. Căn phòng gần như rơi vào bóng tối nếu không có ánh bình minh hờ hững hắt từ ngoài cửa sổ vào.
Bên cửa sổ, người đàn ông dáng người cao gầy đứng im lìm nhìn ra bầu trời hửng sáng, khẽ lắc lư ly rượu vang cầm trên tay, ánh mắt hắn đen thẳm tựa hồ có thể cuốn linh hồn người khác vào tận cùng vực sâu.
Như có thần giao cách cảm, Diệp Mai Chi vừa mở mắt, hắn đã cất giọng lạnh băng:
" Còn sớm, ngủ thêm một chút đi! "
Diệp Mai Chi chớp chớp mắt, người đàn ông này ở đâu tức là người của Tử Thượng. Bảo cô ngủ thêm? Côn đồ từ khi nào lại có tâm như vậy?
Thấy cô không nói, cũng không có ý định ngủ tiếp, còn giương ánh mắt cả kinh nhìn mình. Ngô Hạo nhấp cạn ly rượu đặt xuống bên bàn cửa sổ, xoay người nhàn nhạ bước đến bên giường.
Thấy hắn đang dần tiến về phía mình, ánh mắt nhìn cô băng giá còn hơn cả giọng nói. Diệp Mai Chi đề phòng ngồi dậy, vết thương được băng bó kỹ lưỡng bị động tác của cô truyền thêm cơn đau rát.
" Anh… anh muốn làm gì? "
Trái lại với sự cảnh giác của cô, Ngô Hạo chỉ lặng lẽ ngồi bên mép giường. Chiếc nệm bị trọng lượng của người đàn ông cao lớn ép lún xuống. Lúc này, hắn lại khẽ liếc sang cô thầm đánh giá. Diệp Mai Chi kéo chăn che cao quá ngực. Đề phòng hắn có ý muốn xâm phạm đến cô.
Ngô Hạo nhìn hành động của cô thì cười khẩy một cái thu tầm mắt về:
" Tôi không có hứng thú với cô! "
" Vậy anh đến đây làm gì? "
" Giường của tôi, cô có quyền cấm tôi ngồi? "
Diệp Mai Chi nhất thời cứng họng, hắn nói không sai! Đây là hang ổ của hắn, cô lấy cái quyền gì lên tiếng.
Sự việc trước khi bất tỉnh dần dần trở lại với bộ nhớ, Diệp Mai Chi vẫn không dám tin rằng mình bị bọn người của Tự Thượng bắt cóc - băng đảng xã hội đen lớn nhất nhì thành phố. Càng nghĩ cô càng không khỏi lo lắng lẫn kinh sợ. Càng không ngờ tới tên cầm đầu băng đảng lại là anh em chí cốt của Cao Lãng. Sớm biết như vậy cô đã không dại dột động đến Tư Duệ, để rồi bây giờ thành ra nông nỗi này.
Cô cúi đầu nhìn xuống những vết thương đã được băng bó trên cơ thể, đồng thời phát hiện quần áo mặc trước đó cũng đã được thay bằng áo nỉ dày cộm của nam. Ngẩng lên nhìn chăm chăm người đàn ông ngồi bên mép giường, mặt Diệp Mai Chi bất giác ửng đỏ.
" Anh… anh thay quần áo cho tôi? "
" Cảm ơn tôi đi! Nếu là kẻ khác, chẳng ai đảm bảo được họ sẽ không động đến cô! "
Không để Diệp Mai Chi lên tiếng, Ngô Hạo đã trầm giọng tiếp tục:
" Tề Vỹ Thiên sai người mang cô đến đây tặng cho tôi làm quà gia nhập. Tôi lại không có hứng thú với cô, tuyệt nhiên sẽ không động vào cô! "
Hắn dứt câu đột nhiên xoay người, nhướng tấm lưng cao lớn về phía trước đưa hai ngón tay dài, thô ráp bắt lấy cằm cô nâng lên. Từng chữ thốt ra như một lời tuyên thệ:
" Nhưng cô bây giờ là người của tôi! Nhất cử nhất động đều không được trái ý tôi! Càng không thể rời khỏi tôi! Nghe rõ chưa! "
Diệp Mai Chi lén nuốt nước bọt cũng như cảm giác sợ hãi trong lòng mình. Ánh mắt lúc này của hắn thật sự đáng sợ, tuy không hằn lên những tia hung ác, nhưng uy lực phát ra lại khiến người ta phải thấp thỏm. Hoàn toàn chẳng còn tâm trạng để mà chú ý đến dung mạo đẹp như tạc tượng của hắn.
Hắn nói rồi thả tay khỏi cằm cô. Dứt khoát đứng thẳng người rời khỏi phòng. Trước khi bước qua cửa không quên nhắc lại một lần nữa:
" Đừng cố ý rời khỏi đây! "
Ngày thường, Diệp Mai Chi cậy gia quyền thế kiêu ngạo khí chất ngất trời cũng không ngờ có ngày lại bị một tên đàn ông như hắn dọa sợ lép vế. Ngồi trên giường, cô cảm nhận được bản thân đang run rẩy. Ý nghĩ muốn bỏ trốn nhân lúc hắn rời đi cũng tự nhiên bị đổ nát.
Cô có nên hay không nghe theo lời hắn?
Không thể rời khỏi đây? Không thể rời khỏi hắn? Tức là vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi Tử Thượng ngục đẫm máu này ư?
Nghĩ đến đây Diệp Mai Chi chợt nhớ tới cha. Đúng vậy! Ông nhất định sẽ cho người đến cứu cô. Nhất định rồi!
___________________________________
Chiều hôm ấy tan học, cả ba người Tư Duệ, Hàn Tiểu Hy cùng Lý Kỳ Nhan đến đón Nặc Hiên xuất viện. Tư Duệ vì không giữ lời hứa nên khi gặp cậu có chút áy náy. Nhưng chuyện đã đến nước này thì Nặc Hiên có muốn cũng không thể trách cô. Điều quan trọng là cậu và Lý Kỳ Nhan đã nói chuyện sáng tỏ, có thể giãi bày tất cả cảm xúc với nhau. Vậy nên mọi vấn đề nhỏ nhặt kia đã không còn quan trọng nữa. Mọi chuyện cứ vậy êm đềm trôi qua.
Phải đến tận 8 giờ tối, Tư Duệ mới về nhà, hôm nay Cao Lãng có cuộc gặp mặt với đối tác, A Tài cũng đi theo cho nên lần này người hộ tống của cô là A Vinh và A Sở.
" Cảm ơn hai anh! " Tư Duệ bước xuống xe nhìn hai người đàn ông mỉm cười buông một câu, vẫy tay chào rồi bước vào trong nhà.
Hai người đáp lại khách khí nhìn cô nhảy chân sáo rồi lại nhìn nhau cười nhạt.
Chưa vào đến nhà Tư Duệ đã líu lo gọi dì Liễu:
" Dì ơi con đi học về rồi ạ! "
Nghe tiếng cô, dì Liễu đang ở trong bếp vội đi ra.
" Sao lại về muộn thế này? Có tiết tự học sao? "
" Không ạ! Con đi đón bạn từ bệnh viện về! "
" Ừ! Vậy con lên phòng tắm rửa đi! Một chốc nữa xuống ăn tối là vừa! " Dì Liễu nói đoạn treo áo khoác dạ lên giá giúp cô.
Tư Duệ "Vâng!" một tiếng ôm cặp đi lên cầu thang. Cô bỗng sực nhớ ra một điều gì đó vội quay đầu nhìn dì Liễu sốt ruột hỏi:
" Dì Liễu, chị Tiểu Miểu có ở nhà không? "
Dì Liễu đang định trở vào bếp, nghe cô hỏi bước chân khựng lại, ngước mặt lên đáp:
" Con bé đi học chưa về! Hình như có tiết tự học! "
" Phòng chị ấy ở đâu vậy ạ? "
Dì Liễu thắc mắc không hiểu tại sao Tư Duệ lại hỏi vậy nhưng vẫn nhiệt tình chỉ đường.
" Gian nhà sau biệt thự có xây một khu nhà ở cho người giúp việc tá túc. Con bé ở tầng hai, phòng ngay gần lối cầu thang bên tay phải. "
" Vâng cảm ơn dì! " Tư Duệ đổi hướng không lên phòng nữa mà quăng cặp sách ở sofa rồi chạy vọt đi. Để mặc dì Liễu lo lắng không ngừng nói với theo sau: " Duệ Duệ, đừng chạy! Cẩn thận! "
Tư Duệ nào còn có thể để ý gì khác. Bấy giờ cô chỉ có duy nhất một hy vọng. Hy vọng rằng giống như lời dì Liễu nói, hy vọng chị ấy sẽ không bị đưa đi. Nếu đúng như dì Liễu nói, không biết bao giờ Tiểu Miểu mới trở về. Càng không thể đợi Cao Lãng về nhà mới hỏi. Vì vậy Tư Duệ đành phải tự mình đi xác nhận trước.
Đi theo chỉ dẫn của dì Liễu, phía sau biệt thự, cách một khoảng sân quả thật có xây một ngôi nhà hai tầng diện tích không lớn lắm nhưng cũng chẳng gọi là nhỏ. Cửa chính không khóa, Tư Duệ đẩy cửa bước vào trong, bên trong được chia làm hai dãy, ở giữa là lối đi chính được lát gỗ sáng. Nơi cửa kê mấy cái kệ đựng giày, dép và móc treo dù.
Tư Duệ quan sát một lượt, các phòng đều đóng cửa im lìm. Thế rồi cũng không để tâm đến trực tiếp chạy đến cuối dãy vòng lên cầu thang đi lên trên lầu. Hai gian rộng bên cạnh cầu thang là hai khu nhà vệ sinh nam và nữ. Trên tầng thiết kế cũng không khác biệt. Vừa lên đến tầng 2 Tư Duệ liền nhắm vào căn phòng gần cầu thang nhất phía bên tay phải. Không nghĩ ngợi gì lập tức đẩy cửa bước vào.
Bên trong không bật đèn, Tư Duệ mò mẫm trong bóng tối một lúc mới tìm ra công tắc bật lên. Khung cảnh trong phòng cũng được hiện ra rõ ràng. Căn phòng tuy hơi nhỏ nhưng thoáng đãng, sạch sẽ. Bức tường đối diện cửa vào có một cái cửa sổ nhỏ, bên kệ cửa trưng bày những chậu xương rồng nhỏ bé đáng yêu. Mọi thứ đồ đạc: sách vở, chăn gối trên giường, vật dụng cá nhân đều còn nguyên. Tư Duệ lại tìm đến tủ quần áo, chần chừ một lúc cũng quyết định mở ra. Quần áo tuy không nhiều nhưng quả nhiên không trống rỗng.
Lúc này Tư Duệ mới thở phào, nhưng còn chưa được ba giây, đằng sau chợt thò ra một cánh tay đặt lên vai cô. Cô sợ hết hồn la lên một tiếng xoay người lại. Người đằng sau cũng giật mình không kém vội rụt tay về, miệng liên tục mấp máy giải thích:
" Tiểu Duệ, là chị! Tiểu Miểu đây! "
" Chị Tiểu Miểu… " Biết cánh tay vừa rồi là của cô ấy chứ không phải ma nữ phương nào, Tư Duệ mới thả lỏng: " Chị dọa em sợ chết thôi! "
" Chị xin lỗi! " Tiểu Miểu cười gượng " Nhưng mà tại sao em lại ở đây? Đã ăn cơm chưa? "
" A! " Tư Duệ sực người một cái không nói không rằng lao vào ôm chầm lấy Tiểu Miểu " Thật mừng vì chị không phải đi! "
Trước hành động này của Tư Duệ, Tiểu Miểu ngẩn người một lúc rốt cuộc cũng hiểu ra. Thế rồi liền vòng tay qua tấm lưng nhỏ đáp trả:
" Ừ! Nhờ có em đó! Cảm ơn Tiểu Duệ nhé! "
Tư Duệ tựa cằm bên vai Tiểu Miểu, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lắc phủ nhận.
Ôm một lúc, Tiểu Miểu khẽ đẩy cô gái trong lòng ra mỉm cười:
" Trễ rồi em mau về lại biệt thự ăn cơm đi kẻo dì Liễu trông. "
" Vâng! "
_________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.