Chương 86: Sự im lặng tuyệt đối | Em sẽ là đôi mắt của anh
Hàn Thiên Lãnh
17/09/2023
Trong phòng bệnh VIP tối tăm chỉ có một chiếc giường, Tư Duệ nằm chống tay trên trán, khóe mắt cạn nước đã trở nên khô khốc.
Việc bị mất đi giọng nói xảy đến với cô quá đột ngột, dù vậy cũng không bằng Cao Lãng bị thương nặng nằm cô đơn lạnh lẽo ở một gian phòng khác.
Mà tất cả mọi sự việc này cũng chính vì sự ghen tức của cô mà ra.
Tay còn lại siết chặt ga giường đến nhăn nhúm. Cô ghét chính mình, bản thân đã không tin tưởng anh, bây giờ tự trách thì được gì chứ?
Lúc này, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong bệnh viện, tầng VIP không gian vốn đã vắng lặng, khi màn đêm bủa vây buông xuống, thanh âm vọng lại càng rõ ràng.
Ý thức Tư Duệ bật chế độ cảnh giác, bấy giờ đã là quá nửa đêm, sẽ không có bác sĩ hay y tá nào tới kiểm tra cả.
Đúng như trực giác, tiếng bước chân quả thực dừng lại ngay trước cửa phòng bệnh. Tư Duệ nín thở, cảm giác thấp thỏm bất an đến toát mồ hôi lạnh. Cô mím chặt môi không dám để phát ra âm thanh. Lại sực nhớ ra mình chẳng còn giọng nói.
Nửa đêm nửa hôm nằm một mình trong bệnh viện, phát hiện có tiếng bước chân vang vọng rồi tắt lịm trước cửa phòng. Nói không sợ là giả!
Tuy những năm gần đây Tư Duệ không coi phim kinh dị nữa nhưng ngày còn bé, ít nhiều cũng được xem qua vài bộ. Một loạt các hình ảnh máu me kinh dị từng thấy trong kí ức lúc này giống như bị triệu tập trở lại, thông đồng cùng nhau khủng bố tinh thần cô.
Tư Duệ lén nuốt nước bọt. Trong lòng tự hỏi: " Sau cánh cửa kia, rốt cuộc là người hay ma? "
Giây phút cánh cửa được vặn mở, Tư Duệ nhanh như chớp nằm xuống nhét mình vào chăn rồi nhắm tịt mắt. Cô đang ngủ, không nói, không nghe, không thấy cái gì hết.
Thề rằng nếu qua đêm nay cô vẫn có thể bình yên sống sót thì ngày mai sống chết cô cũng phải đổi phòng và giữ Tiểu Miểu ở lại.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, nối tiếp là tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà. Có ma nào lại sành điệu tới nỗi đi giày cao gót dọa người cơ chứ? Nhưng vì đang quá hoảng sợ nên Tư Duệ chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó.
Cô cố điều hòa hơi thở, áp tay trước ngực để tim không nhảy vọt ra bên ngoài. Đến khi tiếng giày cao gót dừng lại ở bên giường, cô biết 'người đó' đang chăm chăm nhìn cô, thậm chí tưởng tượng được cả ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt của 'người đó'.
" Tôi biết cô đang thức! Ngồi dậy đi tôi có chuyện muốn nói với cô! "
Giọng nói này quen quá!
Tư Duệ sực người, vứt cả lo sợ sang một bên, không nghĩ ngợi gì liền tung chăn ngồi bật dậy.
Quả nhiên là cô ta: Đồng Giai Lị!
Nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Tư Duệ đổ một tầng mồ hôi mỏng, Đồng Giai Lị không nhịn được khẽ bật cười:
" Sợ cái gì? Cô tưởng tôi là ma sao? Tại sao trẻ con lại sợ ma quỷ thế nhỉ? Chúng không có thật đâu! " Giọng cô ta đậm đà mùi châm chọc cùng móc mỉa, nói đoạn kéo một chiếc ghế tựa bên cạnh giường ra ngồi xuống.
' Tôi không có! ' Tư Duệ lắc đầu phủ nhận, không thèm chấp nhặt lời nói thiếu ý tứ của loại người lớn như Đồng Giai Lị. Cô phóng tia mắt cảnh giác lên người phụ nữ trước mặt. Mà khi nói câu này, môi cô chỉ hơi hé mở nên có lẽ Đồng Giai Lị cũng không nhìn ra Tư Duệ đang trả lời mình.
" Được rồi! Được rồi! Cô đã đến thăm Lãng chưa? "
Tư Duệ lại lắc đầu. Muốn nói rằng bác sĩ tạm thời chưa cho phép nhưng không thể.
Đồng Giai Lị lại như nắm rõ tình hình trong tay, thản nhiên nở nụ cười nói:
" Không vấn đề gì! Nếu muốn ngày mai tôi sẽ giúp cô đi gặp anh ấy! "
Giúp? Đồng Giai Lị biết rõ danh phận hiện tại của cô đối với Cao Lãng, lại còn tử tế muốn giúp ư? Sao đột nhiên lại tốt như vậy?
Tư Duệ nhíu nhíu mày, trương môi muốn nói gì đó, lại gật đầu đồng ý. Không cần biết biết người phụ nữ này đang tính toán điều gì, chỉ cần gặp được anh một lúc cái gì cô cũng tình nguyện.
Những người đến thăm Tư Duệ từ lúc cô tỉnh dậy đều nói rất qua loa về tình trạng của anh, hỏi kĩ thì tránh né, làm cô rất thấp thỏm không yên. Trái tim vì vậy vẫn luôn ra sức biểu tình, khi thì đau đớn, lúc lại tê tái khôn tả.
Tóm lại chừng nào còn chưa được tận mắt nhìn thấy anh an toàn, lành lặn, Tư Duệ nhất định sẽ không được yên lòng.
" Với một điều kiện… " Đồng Giai Lị cười lạnh nói tiếp, ánh mắt lơ đãng rơi về phía cô: " Cô yêu Lãng đúng chứ? "
Điều này không cần do dự, Tư Duệ lập tức gật đầu. Cảm thấy một cái chắc nịch như thế cũng chưa đủ, lại gật thêm liền mấy cái nữa.
' Điều kiện gì? ' Cô mấp máy môi, chẳng biết Đồng Giai Lị có hiểu hay không, chỉ thấy cô ta lấy trong túi xách ra mấy tờ giấy. Tư Duệ tò mò, không khỏi đưa mắt nhìn qua, đồng tử phút chốc trở nên co rút lại.
" Trả lại đôi mắt cho anh ấy! "
________________________________
Trước mắt bốn bề tràn ngập trong bóng tối. Người đàn ông nằm trong không gian ấy, mơ hồ đưa tay quờ quạng lung tung, đôi mày kiếm nhíu chặt.
" Đây là đâu? Sao lại tối như vậy? "
Anh muốn đứng dậy, nhưng cả cơ thể nặng trĩu, không thể cử động. Đặc biệt là cảm giác đau đớn cứng đờ truyền lên ở hai chân, tựa như từng bị người ta dồn hết sức lực bẻ làm đôi vậy!
Cơn đau ấy khiến anh mê mang một lúc, cuối cùng dần chìm vào giấc ngủ.
Tuy đã mất đi ý thức, nhưng giác quan của Cao Lãng lại vẫn nhạy bén như mọi ngày. Anh cảm nhận được có người đang mở cửa tiến vào. Bước chân của người này rất khẽ, rất nhẹ nhàng, thoạt nghe tựa như lông vũ mềm mại rơi trên mây. Hướng đi tuyệt đối cẩn trọng, tuy mang theo rụt rè nhưng là đang thẳng tiến về chỗ anh.
Ngay sau đó, anh thoang thoảng ngửi được một mùi hương trong sạch quen thuộc. Mùi hương của người con gái anh yêu, mùi hương mà anh vẫn luôn khát khao nhớ tới, mùi hương của Tư Duệ.
Cao Lãng muốn gọi tên cô, nhưng sức lực hiện tại lại không cho phép. Sự yếu đuối, bất lực này của bản thân khiến anh chán ghét chính mình. Đến cả tên cô, anh cũng không thể gọi. Vậy thì anh có thể làm được gì cho cô?
Anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô! Anh còn chưa kịp giải thích với cô cái gì! Cô sẽ hiểu lầm và chán ghét anh đến hết đời mất! Anh không muốn! Rất không can tâm!
Bàn tay đang bất động bỗng được người đó nhẹ nhàng nâng lên. Khi tiếp xúc với da thịt non nớt mềm mại từ bàn tay nhỏ bé kia rồi, anh đã không còn nghi ngờ gì nữa. Cô gái này đích thực là Tư Duệ của anh!
Khi điều này đã được chắc chắn, anh muốn siết chặt tay cô hơn, nắm lấy tay cô, muốn được cô sưởi ấm. Căn phòng này quá đỗi lạnh lẽo và tràn ngập tử khí, anh rất không thích. Nhưng từ khi cảm nhận được Tư Duệ đang ở đây, xung quanh dường như tăng lên mấy độ. Nhất là nhiệt độ từ bàn tay của cô, và cả hơi thở đều đều nhỏ nhẹ ở bên sườn mặt,... Tất cả mang lại cho anh một cảm giác thực an toàn, thực ấm áp.
Tưởng chừng như tiếp theo cô sẽ khóc nấc và rồi mắng nhiếc vào tai anh, sau đó sẽ lại dịu giọng thủ thỉ vực anh mau chóng tỉnh dậy. Anh kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đợi nửa ngày, bên tai vẫn chưa nghe ra động tĩnh gì. Xung quanh chỉ có một sự im lặng tuyệt đối.
***
Tư Duệ nhìn người đàn ông nằm im lìm bất động trên giường, vùng trán trái có một vết thương đã được băng lại nhưng máu vẫn rỉ ra thấm vào mảng băng gạc trắng muốt, tạo nên hai màu tương phản cực kỳ chói mắt.
Nhưng sự chú ý của cô rất nhanh đã di chuyển xuống dải băng quấn ngang mắt anh rồi dừng lại thật lâu.
Dải băng không to không nhỏ vắt ngang trên gương mặt điển trai trắng bệch. Chỉ còn để lộ ra sống mũi thẳng tắp cùng viền môi mỏng tái nhợt, khô khốc.
Tư Duệ trợn trừng, tơ máu trong mắt bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, khóe mắt bắt đầu ươn ướt. Môi cô khẽ mấp máy mấy tiếng nhưng không thành lời, cả cơ thể kích động run lên bần bật.
Là anh thật sao? Đây thật sự là Cao Lãng sao?
Người đàn ông vẫn luôn đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, tiền tài, vị thế, quyền lực tất cả đều nắm gọn trong tay. Người đàn ông mỗi ngày đều ôm cô ngồi trên đùi mình, chiều chuộng chăm sóc từng bữa ăn cho cô. Người đàn ông mới hôm qua cô còn cảm thấy cực kỳ chán ghét muốn tránh khỏi anh,... Bây giờ…
Bây giờ…
Như thế nào lại bất động như vậy? Như thế nào lại đau khổ như vậy?
Tầm mắt lại di chuyển xuống dưới hai khối thon dài nhô lên sau tấm chăn bông trắng, Tư Duệ hít sâu một hơi, vẫn là không dám lật ra xem. Đồng Giai Lị vừa nói chân anh bị gãy, cô đã suýt nữa thì đứng không vững. Nếu trực tiếp nhìn thấy, cô thật sự sẽ quỳ rạp xuống đất vì đau xót, vì dằn vặt bản thân.
Anh rốt cuộc thành ra thế này cũng là tại cô! - Tư Duệ vẫn luôn tự trách mình như thế!
Cô tự trấn tĩnh, cố nén đau lòng bắt lấy bàn tay to lớn thân thuộc. Vừa chạm vào liền run rẩy. Tay anh lạnh quá!
Tư Duệ hơi nhắm mắt, vô thức siết chặt hơn, có thể tưởng tượng được anh cũng đang đáp lại mình. Chờ đến khi tay Cao Lãng ấm dần lên, cô mới an tâm thở nhẹ một hơi nhưng không có ý định buông ra.
Cô đưa bàn còn lại hướng đến gương mặt bị che mất một phần ba kia, ngón trỏ và ngón cái dịu dàng xoa lên mi tâm anh. Không biết Cao Lãng mơ thấy gì, chân mày lại nhíu chặt như thế, hoặc chính là vì cơn đau khiến anh đang rất không thoải mái, đến cả một giấc ngủ bình yên cũng chẳng có được!
Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển xuống, vuốt ve gò má anh. Mới có một ngày, mà trông anh gầy đi thật nhiều. Tiều tụy như vậy, lại chính là tại cô mà ra! Cô phải làm sao đây? Làm sao đây!
Nhìn đôi môi nứt nẻ của Cao Lãng Tư Duệ rất không đành lòng, muốn cúi người giúp anh làm ẩm môi, ngặt nỗi vướng chiếc mặt nạ oxy. Cô cắn môi dưới đến bật máu, bất lực nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, càng nhìn đáy lòng càng nặng trĩu.
Nếu cuộc đời có thể có chữ "Nếu..."
Nếu cuộc đời có thể có "Ước gì…"
Nếu cuộc đời có thể "Thay đổi…"
Nếu vậy… thật tốt quá!
' Lãng, có thể đây sẽ là lần cuối cùng ta gặp nhau! Nhưng anh yên tâm! Kể từ ngày mai, em sẽ là đôi mất của anh! '
______________________________
-Còn tiếp-
Việc bị mất đi giọng nói xảy đến với cô quá đột ngột, dù vậy cũng không bằng Cao Lãng bị thương nặng nằm cô đơn lạnh lẽo ở một gian phòng khác.
Mà tất cả mọi sự việc này cũng chính vì sự ghen tức của cô mà ra.
Tay còn lại siết chặt ga giường đến nhăn nhúm. Cô ghét chính mình, bản thân đã không tin tưởng anh, bây giờ tự trách thì được gì chứ?
Lúc này, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong bệnh viện, tầng VIP không gian vốn đã vắng lặng, khi màn đêm bủa vây buông xuống, thanh âm vọng lại càng rõ ràng.
Ý thức Tư Duệ bật chế độ cảnh giác, bấy giờ đã là quá nửa đêm, sẽ không có bác sĩ hay y tá nào tới kiểm tra cả.
Đúng như trực giác, tiếng bước chân quả thực dừng lại ngay trước cửa phòng bệnh. Tư Duệ nín thở, cảm giác thấp thỏm bất an đến toát mồ hôi lạnh. Cô mím chặt môi không dám để phát ra âm thanh. Lại sực nhớ ra mình chẳng còn giọng nói.
Nửa đêm nửa hôm nằm một mình trong bệnh viện, phát hiện có tiếng bước chân vang vọng rồi tắt lịm trước cửa phòng. Nói không sợ là giả!
Tuy những năm gần đây Tư Duệ không coi phim kinh dị nữa nhưng ngày còn bé, ít nhiều cũng được xem qua vài bộ. Một loạt các hình ảnh máu me kinh dị từng thấy trong kí ức lúc này giống như bị triệu tập trở lại, thông đồng cùng nhau khủng bố tinh thần cô.
Tư Duệ lén nuốt nước bọt. Trong lòng tự hỏi: " Sau cánh cửa kia, rốt cuộc là người hay ma? "
Giây phút cánh cửa được vặn mở, Tư Duệ nhanh như chớp nằm xuống nhét mình vào chăn rồi nhắm tịt mắt. Cô đang ngủ, không nói, không nghe, không thấy cái gì hết.
Thề rằng nếu qua đêm nay cô vẫn có thể bình yên sống sót thì ngày mai sống chết cô cũng phải đổi phòng và giữ Tiểu Miểu ở lại.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, nối tiếp là tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà. Có ma nào lại sành điệu tới nỗi đi giày cao gót dọa người cơ chứ? Nhưng vì đang quá hoảng sợ nên Tư Duệ chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó.
Cô cố điều hòa hơi thở, áp tay trước ngực để tim không nhảy vọt ra bên ngoài. Đến khi tiếng giày cao gót dừng lại ở bên giường, cô biết 'người đó' đang chăm chăm nhìn cô, thậm chí tưởng tượng được cả ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt của 'người đó'.
" Tôi biết cô đang thức! Ngồi dậy đi tôi có chuyện muốn nói với cô! "
Giọng nói này quen quá!
Tư Duệ sực người, vứt cả lo sợ sang một bên, không nghĩ ngợi gì liền tung chăn ngồi bật dậy.
Quả nhiên là cô ta: Đồng Giai Lị!
Nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Tư Duệ đổ một tầng mồ hôi mỏng, Đồng Giai Lị không nhịn được khẽ bật cười:
" Sợ cái gì? Cô tưởng tôi là ma sao? Tại sao trẻ con lại sợ ma quỷ thế nhỉ? Chúng không có thật đâu! " Giọng cô ta đậm đà mùi châm chọc cùng móc mỉa, nói đoạn kéo một chiếc ghế tựa bên cạnh giường ra ngồi xuống.
' Tôi không có! ' Tư Duệ lắc đầu phủ nhận, không thèm chấp nhặt lời nói thiếu ý tứ của loại người lớn như Đồng Giai Lị. Cô phóng tia mắt cảnh giác lên người phụ nữ trước mặt. Mà khi nói câu này, môi cô chỉ hơi hé mở nên có lẽ Đồng Giai Lị cũng không nhìn ra Tư Duệ đang trả lời mình.
" Được rồi! Được rồi! Cô đã đến thăm Lãng chưa? "
Tư Duệ lại lắc đầu. Muốn nói rằng bác sĩ tạm thời chưa cho phép nhưng không thể.
Đồng Giai Lị lại như nắm rõ tình hình trong tay, thản nhiên nở nụ cười nói:
" Không vấn đề gì! Nếu muốn ngày mai tôi sẽ giúp cô đi gặp anh ấy! "
Giúp? Đồng Giai Lị biết rõ danh phận hiện tại của cô đối với Cao Lãng, lại còn tử tế muốn giúp ư? Sao đột nhiên lại tốt như vậy?
Tư Duệ nhíu nhíu mày, trương môi muốn nói gì đó, lại gật đầu đồng ý. Không cần biết biết người phụ nữ này đang tính toán điều gì, chỉ cần gặp được anh một lúc cái gì cô cũng tình nguyện.
Những người đến thăm Tư Duệ từ lúc cô tỉnh dậy đều nói rất qua loa về tình trạng của anh, hỏi kĩ thì tránh né, làm cô rất thấp thỏm không yên. Trái tim vì vậy vẫn luôn ra sức biểu tình, khi thì đau đớn, lúc lại tê tái khôn tả.
Tóm lại chừng nào còn chưa được tận mắt nhìn thấy anh an toàn, lành lặn, Tư Duệ nhất định sẽ không được yên lòng.
" Với một điều kiện… " Đồng Giai Lị cười lạnh nói tiếp, ánh mắt lơ đãng rơi về phía cô: " Cô yêu Lãng đúng chứ? "
Điều này không cần do dự, Tư Duệ lập tức gật đầu. Cảm thấy một cái chắc nịch như thế cũng chưa đủ, lại gật thêm liền mấy cái nữa.
' Điều kiện gì? ' Cô mấp máy môi, chẳng biết Đồng Giai Lị có hiểu hay không, chỉ thấy cô ta lấy trong túi xách ra mấy tờ giấy. Tư Duệ tò mò, không khỏi đưa mắt nhìn qua, đồng tử phút chốc trở nên co rút lại.
" Trả lại đôi mắt cho anh ấy! "
________________________________
Trước mắt bốn bề tràn ngập trong bóng tối. Người đàn ông nằm trong không gian ấy, mơ hồ đưa tay quờ quạng lung tung, đôi mày kiếm nhíu chặt.
" Đây là đâu? Sao lại tối như vậy? "
Anh muốn đứng dậy, nhưng cả cơ thể nặng trĩu, không thể cử động. Đặc biệt là cảm giác đau đớn cứng đờ truyền lên ở hai chân, tựa như từng bị người ta dồn hết sức lực bẻ làm đôi vậy!
Cơn đau ấy khiến anh mê mang một lúc, cuối cùng dần chìm vào giấc ngủ.
Tuy đã mất đi ý thức, nhưng giác quan của Cao Lãng lại vẫn nhạy bén như mọi ngày. Anh cảm nhận được có người đang mở cửa tiến vào. Bước chân của người này rất khẽ, rất nhẹ nhàng, thoạt nghe tựa như lông vũ mềm mại rơi trên mây. Hướng đi tuyệt đối cẩn trọng, tuy mang theo rụt rè nhưng là đang thẳng tiến về chỗ anh.
Ngay sau đó, anh thoang thoảng ngửi được một mùi hương trong sạch quen thuộc. Mùi hương của người con gái anh yêu, mùi hương mà anh vẫn luôn khát khao nhớ tới, mùi hương của Tư Duệ.
Cao Lãng muốn gọi tên cô, nhưng sức lực hiện tại lại không cho phép. Sự yếu đuối, bất lực này của bản thân khiến anh chán ghét chính mình. Đến cả tên cô, anh cũng không thể gọi. Vậy thì anh có thể làm được gì cho cô?
Anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô! Anh còn chưa kịp giải thích với cô cái gì! Cô sẽ hiểu lầm và chán ghét anh đến hết đời mất! Anh không muốn! Rất không can tâm!
Bàn tay đang bất động bỗng được người đó nhẹ nhàng nâng lên. Khi tiếp xúc với da thịt non nớt mềm mại từ bàn tay nhỏ bé kia rồi, anh đã không còn nghi ngờ gì nữa. Cô gái này đích thực là Tư Duệ của anh!
Khi điều này đã được chắc chắn, anh muốn siết chặt tay cô hơn, nắm lấy tay cô, muốn được cô sưởi ấm. Căn phòng này quá đỗi lạnh lẽo và tràn ngập tử khí, anh rất không thích. Nhưng từ khi cảm nhận được Tư Duệ đang ở đây, xung quanh dường như tăng lên mấy độ. Nhất là nhiệt độ từ bàn tay của cô, và cả hơi thở đều đều nhỏ nhẹ ở bên sườn mặt,... Tất cả mang lại cho anh một cảm giác thực an toàn, thực ấm áp.
Tưởng chừng như tiếp theo cô sẽ khóc nấc và rồi mắng nhiếc vào tai anh, sau đó sẽ lại dịu giọng thủ thỉ vực anh mau chóng tỉnh dậy. Anh kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đợi nửa ngày, bên tai vẫn chưa nghe ra động tĩnh gì. Xung quanh chỉ có một sự im lặng tuyệt đối.
***
Tư Duệ nhìn người đàn ông nằm im lìm bất động trên giường, vùng trán trái có một vết thương đã được băng lại nhưng máu vẫn rỉ ra thấm vào mảng băng gạc trắng muốt, tạo nên hai màu tương phản cực kỳ chói mắt.
Nhưng sự chú ý của cô rất nhanh đã di chuyển xuống dải băng quấn ngang mắt anh rồi dừng lại thật lâu.
Dải băng không to không nhỏ vắt ngang trên gương mặt điển trai trắng bệch. Chỉ còn để lộ ra sống mũi thẳng tắp cùng viền môi mỏng tái nhợt, khô khốc.
Tư Duệ trợn trừng, tơ máu trong mắt bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, khóe mắt bắt đầu ươn ướt. Môi cô khẽ mấp máy mấy tiếng nhưng không thành lời, cả cơ thể kích động run lên bần bật.
Là anh thật sao? Đây thật sự là Cao Lãng sao?
Người đàn ông vẫn luôn đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, tiền tài, vị thế, quyền lực tất cả đều nắm gọn trong tay. Người đàn ông mỗi ngày đều ôm cô ngồi trên đùi mình, chiều chuộng chăm sóc từng bữa ăn cho cô. Người đàn ông mới hôm qua cô còn cảm thấy cực kỳ chán ghét muốn tránh khỏi anh,... Bây giờ…
Bây giờ…
Như thế nào lại bất động như vậy? Như thế nào lại đau khổ như vậy?
Tầm mắt lại di chuyển xuống dưới hai khối thon dài nhô lên sau tấm chăn bông trắng, Tư Duệ hít sâu một hơi, vẫn là không dám lật ra xem. Đồng Giai Lị vừa nói chân anh bị gãy, cô đã suýt nữa thì đứng không vững. Nếu trực tiếp nhìn thấy, cô thật sự sẽ quỳ rạp xuống đất vì đau xót, vì dằn vặt bản thân.
Anh rốt cuộc thành ra thế này cũng là tại cô! - Tư Duệ vẫn luôn tự trách mình như thế!
Cô tự trấn tĩnh, cố nén đau lòng bắt lấy bàn tay to lớn thân thuộc. Vừa chạm vào liền run rẩy. Tay anh lạnh quá!
Tư Duệ hơi nhắm mắt, vô thức siết chặt hơn, có thể tưởng tượng được anh cũng đang đáp lại mình. Chờ đến khi tay Cao Lãng ấm dần lên, cô mới an tâm thở nhẹ một hơi nhưng không có ý định buông ra.
Cô đưa bàn còn lại hướng đến gương mặt bị che mất một phần ba kia, ngón trỏ và ngón cái dịu dàng xoa lên mi tâm anh. Không biết Cao Lãng mơ thấy gì, chân mày lại nhíu chặt như thế, hoặc chính là vì cơn đau khiến anh đang rất không thoải mái, đến cả một giấc ngủ bình yên cũng chẳng có được!
Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển xuống, vuốt ve gò má anh. Mới có một ngày, mà trông anh gầy đi thật nhiều. Tiều tụy như vậy, lại chính là tại cô mà ra! Cô phải làm sao đây? Làm sao đây!
Nhìn đôi môi nứt nẻ của Cao Lãng Tư Duệ rất không đành lòng, muốn cúi người giúp anh làm ẩm môi, ngặt nỗi vướng chiếc mặt nạ oxy. Cô cắn môi dưới đến bật máu, bất lực nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, càng nhìn đáy lòng càng nặng trĩu.
Nếu cuộc đời có thể có chữ "Nếu..."
Nếu cuộc đời có thể có "Ước gì…"
Nếu cuộc đời có thể "Thay đổi…"
Nếu vậy… thật tốt quá!
' Lãng, có thể đây sẽ là lần cuối cùng ta gặp nhau! Nhưng anh yên tâm! Kể từ ngày mai, em sẽ là đôi mất của anh! '
______________________________
-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.