Chương 16:
Hanh Hanh A
23/03/2024
Đặng Cảnh Trạch cẩn thận đút từng thìa cháo cho cô, còn cẩn thận quấy hai lần rồi mới múc lên, như thế này thì cháo không quá nhạt cũng không quá nhão.
Sợ Trần Chỉ Chỉ bị lạnh, anh còn đặc biệt mở điều hòa ấm, hơi gió ấm áp từ từ thổi tới, khiến người ta ấm áp và dễ chịu hơn.
Chắc là anh thích cô nhỉ, Trần Chỉ Chỉ nghĩ như vậy
Một người lạnh lùng và cao quý như vậy bây giờ lại ôm cô như thế này, bàn tay như ngọc chạm khắc tinh xảo lại cầm thìa đút cháo cho cô.
Mới mấy giờ trước hai người còn đang nước sữa hòa nhau, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy mình giống như một ác ma, kéo vị thần tôn quý xuống địa ngục, nhuộm đen đôi cánh thiên thần của anh, khiến thân thể hoàn mỹ của anh dần dần trở nên tục tĩu.
Trần Chỉ Chỉ từ nhỏ đã được ông nội Trần dạy dỗ nghiêm khắc, điều to gan lớn mật nhất mà cô từng làm cũng chỉ là cùng nhóm bạn xấu đi tới quan bar mà thôi. Nếu như quay trở lại mấy tháng trước, ngay cả bản thân cô cũng sẽ không thể nào tin được mình lại có thể ở trong lớp học, mở hai chân ra cho người ta nhìn tiểu huyệt.
Có vẻ như kể từ khi gặp Đặng Cảnh Trạch thì mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, tất cả đều trở nên không giống bình thường.
Trần Chỉ Chỉ chưa từng trải qua một mối tình nào, nhưng từ nhỏ đã bị theo đuổi, cô là hoa khôi trong mắt mọi người, làm sao có thể thiếu đàn ông được chứ. Cô cũng từng gặp không ít người vừa đẹp trai vừa tài giỏi, nhưng mà chưa bao giờ cảm thấy rung động đến thế, cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì một người đàn ông mà rơi vào trạng thái không thể kiểm soát được bản thân thế này.
Bây giờ cô đang làm gì vậy? Cô vậy mà lại vì Đặng Cảnh Trạch trong lúc ân ái không xuất trận mà lại nghi vấn chính bản thân mình. Cô cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, thế nên cho dù cô có quyến rũ anh như thế nào đi nữa thì anh vẫn có thể giữ bình tĩnh kiềm chế bản thân. Cho dù anh có liếm huyệt cho cô, cho dù anh có dùng tay để thỏa mãn cô, nhưng anh đều vẫn rất bình tĩnh, thậm chí đến giây phút quyết định thì lại không chút do dự mà rút ra.
Nỗi thất vọng ập đến như thác lũ.
Ăn được mấy miếng thì Trần Chỉ Chỉ đã cảm thấy no rồi, Đặng Cảnh Trạch còn giả bộ như nghiêm túc mà dạy dỗ cô, nói cô là dạ dày chim chưa ăn đã no. Trần Chỉ Chỉ cảm thấy mệt mỏi, không chỉ là thân thể, còn có thể xác tinh thần.
Sau khi tiễn Đặng Cảnh Trạch đi, Trần Chỉ Chỉ gọi điện thoại cho Trình Linh.
Thông thường, vào thời điểm này Trình Linh đều đang làm tình. Điện thoại vừa reo đã có người bắt máy, Trần Chỉ Chỉ giống như nghe được tiếng “chiến đấu nảy lửa” ở đầu dây bên kia, tiếng da thịt va chạm vô cùng rõ ràng.
"Có chuyện gì vậy...chị Chỉ... A...” Trình Linh ở đầu dây bên kia vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển thoải mái của Trình Linh, đầu dây bên kia dường như càng tăng thêm khí thế, những âm thanh “bạch bạch bạch” càng thêm rõ ràng hơn.
Trần Chỉ Chỉ rất muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân mình còn có chuyện nghĩ mãi không ra thì đành phải tốc chiến tốc thắng: “Trình Linh, chỉ hỏi em một chuyện. Có một người đàn ông và một người phụ nữ, bọn họ làm tình với nhau, nhưng lại không làm bước cuối cùng, em nói xem lý do là gì?”
Trình Linh ở đầu dây bên kia thở hổn hển: “A... Cái gì? Bước cuối cùng... A... A... Ý chị nói là... Đâm tiểu huyệt sao... A... Nhẹ thôi... A... Không có người đàn ông nào có thể chịu nổi chuyện này, tiểu huyệt dâng lên đến tận cửa rồi mà không đụ... trừ khi anh ta...”
Trình Linh đột nhiên rên rỉ một tiếng, sau đó trêu chọc nói với đối tượng bạn giường của mình: “Này, có phải thấy tôi vừa làm tình vừa gọi điện thế này rất thoải mái đúng không? Đâm vào trong tiểu huyệt của tôi có sướng không? Sao mà đã bắn rồi? Em trai à, cậu như thế này là không được đâu nha...”
"Trình Linh!" Trần Chỉ Chỉ sắp sửa không nhịn nổi nữa.
Trình Linh ở đầu dây bên kia nghe ra được giọng nói không vui của Trần Chỉ Chỉ thì ngay lập tức quay lại chủ đề câu chuyện trước đó: “Trừ khi anh ta chán ghét chị... Hoặc là... Anh ta bị liệt dương.”
Trần Chỉ Chỉ sửng sốt, Đặng Cảnh Trạch không biết có thích cô hay không, nhưng cô dám chắc chắn anh không chán ghét mình. Còn về chuyện liệt dương... Mặc dù Đặng Cảnh Trạch không chen vào, nhưng những vết rách da trước ngực và giữa hai chân cô có thể nói lên một điều, đó là anh chắc chắn không phải là kiểu người không cứng nổi.
Trần Chỉ Chỉ do dự nói: "Không thể nào, anh ấy không ghét chị, cũng không bất lực đâu. Mặc dù anh ấy không nhét vào trong, nhưng bọn chị làm tình bằng ngực và chân, anh ấy không thể nào là người không cứng được.”
Trình Linh nghe cô nói như thế thì bật cười thành tiếng: “Chị Chỉ, chị đúng là một công chúa nhỏ ngây thơ mà. Làm tình bằng ngực và làm tình bằng tiểu huyệt có thể giống nhau sao? Nói không chừng dương vật của anh ta vừa mới cắm vào trong tiểu huyệt thì đã mềm nhũn ra rồi.”
Trần Chỉ Chỉ im lặng, sau đó lại nghe thấy Trình Linh ở đầu dây bên kia nói tiếp: “Sao thế? Lão Đặng nhà chị bị bệnh liệt dương à?”
“Cạch” một tiếng, Trần Chỉ Chỉ cúp điện thoại. Mặt mũi cô đen sì, nằm vật ra giường.
Nếu như Đặng Cảnh Trạch thật sự bị liệt dương... Vậy thì mọi chuyện lập tức đều có lý do của nó, bao gồm cả chuyện tại sao lần nào anh cũng chỉ liếm tiểu huyệt cho mình, có thể làm tình với tất cả mọi bộ phận trên người cô, trừ tiểu huyệt.
Ôi... Đặng Cảnh Trạch thực sự bị liệt dương rồi...
Trần Chỉ Chỉ thở dài trong bóng tối, không sao cả, cho dù Đặng Cảnh Trạch bị liệt dương thì cô cũng sẽ giúp anh chữa bệnh. Liệt dương không phải là có thể chữa khỏi sao? chỉ cần bọn họ phối hợp tốt thì chắc chắn Đặng Cảnh Trạch sẽ khỏi bệnh!
Nghĩ như vậy, Trần Chỉ Chỉ liền bắt đầu lên kế hoạch điều trị bệnh liệt dương cho Đặng Cảnh Trạch...
Sợ Trần Chỉ Chỉ bị lạnh, anh còn đặc biệt mở điều hòa ấm, hơi gió ấm áp từ từ thổi tới, khiến người ta ấm áp và dễ chịu hơn.
Chắc là anh thích cô nhỉ, Trần Chỉ Chỉ nghĩ như vậy
Một người lạnh lùng và cao quý như vậy bây giờ lại ôm cô như thế này, bàn tay như ngọc chạm khắc tinh xảo lại cầm thìa đút cháo cho cô.
Mới mấy giờ trước hai người còn đang nước sữa hòa nhau, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy mình giống như một ác ma, kéo vị thần tôn quý xuống địa ngục, nhuộm đen đôi cánh thiên thần của anh, khiến thân thể hoàn mỹ của anh dần dần trở nên tục tĩu.
Trần Chỉ Chỉ từ nhỏ đã được ông nội Trần dạy dỗ nghiêm khắc, điều to gan lớn mật nhất mà cô từng làm cũng chỉ là cùng nhóm bạn xấu đi tới quan bar mà thôi. Nếu như quay trở lại mấy tháng trước, ngay cả bản thân cô cũng sẽ không thể nào tin được mình lại có thể ở trong lớp học, mở hai chân ra cho người ta nhìn tiểu huyệt.
Có vẻ như kể từ khi gặp Đặng Cảnh Trạch thì mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, tất cả đều trở nên không giống bình thường.
Trần Chỉ Chỉ chưa từng trải qua một mối tình nào, nhưng từ nhỏ đã bị theo đuổi, cô là hoa khôi trong mắt mọi người, làm sao có thể thiếu đàn ông được chứ. Cô cũng từng gặp không ít người vừa đẹp trai vừa tài giỏi, nhưng mà chưa bao giờ cảm thấy rung động đến thế, cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì một người đàn ông mà rơi vào trạng thái không thể kiểm soát được bản thân thế này.
Bây giờ cô đang làm gì vậy? Cô vậy mà lại vì Đặng Cảnh Trạch trong lúc ân ái không xuất trận mà lại nghi vấn chính bản thân mình. Cô cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, thế nên cho dù cô có quyến rũ anh như thế nào đi nữa thì anh vẫn có thể giữ bình tĩnh kiềm chế bản thân. Cho dù anh có liếm huyệt cho cô, cho dù anh có dùng tay để thỏa mãn cô, nhưng anh đều vẫn rất bình tĩnh, thậm chí đến giây phút quyết định thì lại không chút do dự mà rút ra.
Nỗi thất vọng ập đến như thác lũ.
Ăn được mấy miếng thì Trần Chỉ Chỉ đã cảm thấy no rồi, Đặng Cảnh Trạch còn giả bộ như nghiêm túc mà dạy dỗ cô, nói cô là dạ dày chim chưa ăn đã no. Trần Chỉ Chỉ cảm thấy mệt mỏi, không chỉ là thân thể, còn có thể xác tinh thần.
Sau khi tiễn Đặng Cảnh Trạch đi, Trần Chỉ Chỉ gọi điện thoại cho Trình Linh.
Thông thường, vào thời điểm này Trình Linh đều đang làm tình. Điện thoại vừa reo đã có người bắt máy, Trần Chỉ Chỉ giống như nghe được tiếng “chiến đấu nảy lửa” ở đầu dây bên kia, tiếng da thịt va chạm vô cùng rõ ràng.
"Có chuyện gì vậy...chị Chỉ... A...” Trình Linh ở đầu dây bên kia vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển thoải mái của Trình Linh, đầu dây bên kia dường như càng tăng thêm khí thế, những âm thanh “bạch bạch bạch” càng thêm rõ ràng hơn.
Trần Chỉ Chỉ rất muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân mình còn có chuyện nghĩ mãi không ra thì đành phải tốc chiến tốc thắng: “Trình Linh, chỉ hỏi em một chuyện. Có một người đàn ông và một người phụ nữ, bọn họ làm tình với nhau, nhưng lại không làm bước cuối cùng, em nói xem lý do là gì?”
Trình Linh ở đầu dây bên kia thở hổn hển: “A... Cái gì? Bước cuối cùng... A... A... Ý chị nói là... Đâm tiểu huyệt sao... A... Nhẹ thôi... A... Không có người đàn ông nào có thể chịu nổi chuyện này, tiểu huyệt dâng lên đến tận cửa rồi mà không đụ... trừ khi anh ta...”
Trình Linh đột nhiên rên rỉ một tiếng, sau đó trêu chọc nói với đối tượng bạn giường của mình: “Này, có phải thấy tôi vừa làm tình vừa gọi điện thế này rất thoải mái đúng không? Đâm vào trong tiểu huyệt của tôi có sướng không? Sao mà đã bắn rồi? Em trai à, cậu như thế này là không được đâu nha...”
"Trình Linh!" Trần Chỉ Chỉ sắp sửa không nhịn nổi nữa.
Trình Linh ở đầu dây bên kia nghe ra được giọng nói không vui của Trần Chỉ Chỉ thì ngay lập tức quay lại chủ đề câu chuyện trước đó: “Trừ khi anh ta chán ghét chị... Hoặc là... Anh ta bị liệt dương.”
Trần Chỉ Chỉ sửng sốt, Đặng Cảnh Trạch không biết có thích cô hay không, nhưng cô dám chắc chắn anh không chán ghét mình. Còn về chuyện liệt dương... Mặc dù Đặng Cảnh Trạch không chen vào, nhưng những vết rách da trước ngực và giữa hai chân cô có thể nói lên một điều, đó là anh chắc chắn không phải là kiểu người không cứng nổi.
Trần Chỉ Chỉ do dự nói: "Không thể nào, anh ấy không ghét chị, cũng không bất lực đâu. Mặc dù anh ấy không nhét vào trong, nhưng bọn chị làm tình bằng ngực và chân, anh ấy không thể nào là người không cứng được.”
Trình Linh nghe cô nói như thế thì bật cười thành tiếng: “Chị Chỉ, chị đúng là một công chúa nhỏ ngây thơ mà. Làm tình bằng ngực và làm tình bằng tiểu huyệt có thể giống nhau sao? Nói không chừng dương vật của anh ta vừa mới cắm vào trong tiểu huyệt thì đã mềm nhũn ra rồi.”
Trần Chỉ Chỉ im lặng, sau đó lại nghe thấy Trình Linh ở đầu dây bên kia nói tiếp: “Sao thế? Lão Đặng nhà chị bị bệnh liệt dương à?”
“Cạch” một tiếng, Trần Chỉ Chỉ cúp điện thoại. Mặt mũi cô đen sì, nằm vật ra giường.
Nếu như Đặng Cảnh Trạch thật sự bị liệt dương... Vậy thì mọi chuyện lập tức đều có lý do của nó, bao gồm cả chuyện tại sao lần nào anh cũng chỉ liếm tiểu huyệt cho mình, có thể làm tình với tất cả mọi bộ phận trên người cô, trừ tiểu huyệt.
Ôi... Đặng Cảnh Trạch thực sự bị liệt dương rồi...
Trần Chỉ Chỉ thở dài trong bóng tối, không sao cả, cho dù Đặng Cảnh Trạch bị liệt dương thì cô cũng sẽ giúp anh chữa bệnh. Liệt dương không phải là có thể chữa khỏi sao? chỉ cần bọn họ phối hợp tốt thì chắc chắn Đặng Cảnh Trạch sẽ khỏi bệnh!
Nghĩ như vậy, Trần Chỉ Chỉ liền bắt đầu lên kế hoạch điều trị bệnh liệt dương cho Đặng Cảnh Trạch...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.