Chương 19:
Hanh Hanh A
23/03/2024
Kể từ lần trước phá thân thất bại, Trần Chỉ Chỉ không còn bám lấy Đặng Cảnh Trạch như trước nữa. Nói ra thì thật xấu hổ, cầu xin anh đâm vào cũng là cô, đau quá bảo anh lui ra ngoài cũng là cô.
Vất vả lắm mới có một ngày rảnh rỗi, Trần Chỉ Chỉ cũng không đi tìm Đặng Cảnh Trạch, mà đi tới Tân Đại Địa tìm Trình Linh chơi.
Trần Chỉ Chỉ và Trình Linh mỗi lần tới Tân Đại Địa đều ngồi một phòng cố định, Trình Linh thường xuyên tới đây, thế nên dần dần căn phòng đó đã trở thành phòng độc quyền của hai người.
Đẩy cửa phòng riêng ra, Trần Chỉ Chỉ lập tức nhìn thấy Trình Linh trái ôm phải ấp hai tiểu thịt tươi. Nhìn thấy cô đi vào, Trình Linh lập tức mỉm cười: “Ái chà, khách quý tới. Chị Chỉ, sao hôm nay chị lại có thời gian rảnh tới Tân Đại Địa vậy? Chẳng lẽ cuộc sống sinh hoạt của lão Đặng nhà chị không tốt, không thỏa mãn được chị à?”
Trần Chỉ Chỉ đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, cậu thanh niên đang ngồi ở đó lập tức thức thời tránh ra.
Trần Chỉ Chỉ mở một chai rượu, rót vào hai chiếc ly bên cạnh rồi đưa cho Trình Linh một ly, mình một ly: “Tâm trạng không tốt, uống với chị một chút.”
Trình Linh đã sớm nhìn ra tâm trạng của Trần Chỉ Chỉ không tốt, nhưng cũng không nói ra. Cô ấy chỉ nhận lấy ly rượu Trần Chỉ Chỉ đưa, chạm ly với cô một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Có chuyện gì vậy? Bây giờ chị đã có đối tượng rồi mà còn đến Tân Đại Địa, không sợ bị lão Đặng kiện à?” Trình Linh chế nhạo Đặng Cảnh Trạch.
“Kiện cái con khỉ.” Trần Chỉ Chỉ thầm mắng một tiếng, anh còn chẳng thèm để ý đến cô, kiện cáo gì chứ.
Nghe Trần Chỉ Chỉ nói như vậy, Trình Linh cũng hiểu, chắc là cãi nhau với Đặng Cảnh Trạch rồi chạy tới đây tìm người tâm sự đây mà. Cô ấy nháy mắt với hai tiểu thịt tươi bên cạnh, hai người này lập tức di chuyển đến bên cạnh Trần Chỉ Chỉ, muốn giúp cô giải tỏa tâm trạng.
Sở dĩ Tân Đại Địa có thể trở thành nơi mà tất cả mọi người đều lưu luyến quên lối về là vì ở nơi đó, cả nam lẫn nữ đều có nghiệp vụ vô cùng xuất sắc, tâm tư khéo léo.
Một thanh niên cầm lấy ly rượu của Trần Chỉ Chỉ, rót đầy cho cô, sau đó nhân lúc Trần Chỉ Chỉ uống cạn mà ngồi sán lại gần hơi, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trần Chỉ Chỉ vốn rất ghét người khác phái tới gần mình, nhưng lần này cô lại không từ chối. Cô muốn xem rốt cuộc có phải là ngoài Đặng Cảnh Trạch ra thì cô không tiếp nhận được ai nữa không.
Thanh niên bên cạnh tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, có lẽ là nhận ra Trần Chỉ Chỉ không bài xích mình, cậu ta càng được đà lấn tới hơn, thân mật hỏi thăm: “Chị Chỉ Chỉ, chị sao thế? Có thể nói cho em nghe một chút không?”
Nghe cái giọng nói non nớt này, làm sao ai nỡ từ chối cơ chứ?
Trần Chỉ Chỉ lắc lắc ly rượu trong tay, uống thêm một ngụm, cảm nhận ngụm rượu đắng chát chảy xuống cổ họng, lúc này mới nói tiếp: “Có phải đàn ông các cậu trời sinh đã biết quyến rũ người khác như thế không?”
Thanh niên mỉm cười, cụng ly với Trần Chỉ Chỉ, để lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Làm gì có ai trời sinh đã biết quyến rũ người khác cơ chứ? Chỉ là đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như chị Chỉ Chỉ thì đều không nhịn được mà muốn quyến rũ chị thôi.”
Ha ha ha, Trần Chỉ Chỉ nghiến răng nghiến lời: “Nhưng mà có một người là ngoại lệ.”
Cô đã lộ cả tiểu huyệt ra cho anh nhìn rồi mà anh còn không đụ cô!
Thanh niên nhìn ra được Trần Chỉ Chỉ không vui thì lập tức hiểu ra, cô nhất định là tổn thương vì tình.
Ánh mắt của cậu ta lưu chuyển, nhìn Trần Chỉ Chỉ, cười đến xán lạn: “Chị đừng không vui như thế mà, để em ở bên chị được không? Chị... hay là chúng ta chơi trò uống rượu giao bôi đi!”
Nếu như một người tổn thương vì tình, vậy thì cách chữa trị tốt nhất chính là để người đó mở lòng với người khác. Thanh niên này hiểu rõ chuyện đó, nên nhân lúc Trần Chỉ Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại, cậu ta đã vòng tay qua tay cô, hai người đối mặt, ly rượu giao nhau.
Cạch!
Cửa đột nhiên mở ra.
Người đàn ông vẫn mặc một bộ vest lịch sự và thắt cà vạt sẫm màu như lần đầu tiên cô nhìn thấy, chỉ có điều biểu cảm trên mặt vô cùng âm trầm, trong căn phòng ánh đèn lập lòe, nhìn càng thêm u ám đáng sợ hơn.
Vất vả lắm mới có một ngày rảnh rỗi, Trần Chỉ Chỉ cũng không đi tìm Đặng Cảnh Trạch, mà đi tới Tân Đại Địa tìm Trình Linh chơi.
Trần Chỉ Chỉ và Trình Linh mỗi lần tới Tân Đại Địa đều ngồi một phòng cố định, Trình Linh thường xuyên tới đây, thế nên dần dần căn phòng đó đã trở thành phòng độc quyền của hai người.
Đẩy cửa phòng riêng ra, Trần Chỉ Chỉ lập tức nhìn thấy Trình Linh trái ôm phải ấp hai tiểu thịt tươi. Nhìn thấy cô đi vào, Trình Linh lập tức mỉm cười: “Ái chà, khách quý tới. Chị Chỉ, sao hôm nay chị lại có thời gian rảnh tới Tân Đại Địa vậy? Chẳng lẽ cuộc sống sinh hoạt của lão Đặng nhà chị không tốt, không thỏa mãn được chị à?”
Trần Chỉ Chỉ đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, cậu thanh niên đang ngồi ở đó lập tức thức thời tránh ra.
Trần Chỉ Chỉ mở một chai rượu, rót vào hai chiếc ly bên cạnh rồi đưa cho Trình Linh một ly, mình một ly: “Tâm trạng không tốt, uống với chị một chút.”
Trình Linh đã sớm nhìn ra tâm trạng của Trần Chỉ Chỉ không tốt, nhưng cũng không nói ra. Cô ấy chỉ nhận lấy ly rượu Trần Chỉ Chỉ đưa, chạm ly với cô một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Có chuyện gì vậy? Bây giờ chị đã có đối tượng rồi mà còn đến Tân Đại Địa, không sợ bị lão Đặng kiện à?” Trình Linh chế nhạo Đặng Cảnh Trạch.
“Kiện cái con khỉ.” Trần Chỉ Chỉ thầm mắng một tiếng, anh còn chẳng thèm để ý đến cô, kiện cáo gì chứ.
Nghe Trần Chỉ Chỉ nói như vậy, Trình Linh cũng hiểu, chắc là cãi nhau với Đặng Cảnh Trạch rồi chạy tới đây tìm người tâm sự đây mà. Cô ấy nháy mắt với hai tiểu thịt tươi bên cạnh, hai người này lập tức di chuyển đến bên cạnh Trần Chỉ Chỉ, muốn giúp cô giải tỏa tâm trạng.
Sở dĩ Tân Đại Địa có thể trở thành nơi mà tất cả mọi người đều lưu luyến quên lối về là vì ở nơi đó, cả nam lẫn nữ đều có nghiệp vụ vô cùng xuất sắc, tâm tư khéo léo.
Một thanh niên cầm lấy ly rượu của Trần Chỉ Chỉ, rót đầy cho cô, sau đó nhân lúc Trần Chỉ Chỉ uống cạn mà ngồi sán lại gần hơi, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trần Chỉ Chỉ vốn rất ghét người khác phái tới gần mình, nhưng lần này cô lại không từ chối. Cô muốn xem rốt cuộc có phải là ngoài Đặng Cảnh Trạch ra thì cô không tiếp nhận được ai nữa không.
Thanh niên bên cạnh tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, có lẽ là nhận ra Trần Chỉ Chỉ không bài xích mình, cậu ta càng được đà lấn tới hơn, thân mật hỏi thăm: “Chị Chỉ Chỉ, chị sao thế? Có thể nói cho em nghe một chút không?”
Nghe cái giọng nói non nớt này, làm sao ai nỡ từ chối cơ chứ?
Trần Chỉ Chỉ lắc lắc ly rượu trong tay, uống thêm một ngụm, cảm nhận ngụm rượu đắng chát chảy xuống cổ họng, lúc này mới nói tiếp: “Có phải đàn ông các cậu trời sinh đã biết quyến rũ người khác như thế không?”
Thanh niên mỉm cười, cụng ly với Trần Chỉ Chỉ, để lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Làm gì có ai trời sinh đã biết quyến rũ người khác cơ chứ? Chỉ là đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như chị Chỉ Chỉ thì đều không nhịn được mà muốn quyến rũ chị thôi.”
Ha ha ha, Trần Chỉ Chỉ nghiến răng nghiến lời: “Nhưng mà có một người là ngoại lệ.”
Cô đã lộ cả tiểu huyệt ra cho anh nhìn rồi mà anh còn không đụ cô!
Thanh niên nhìn ra được Trần Chỉ Chỉ không vui thì lập tức hiểu ra, cô nhất định là tổn thương vì tình.
Ánh mắt của cậu ta lưu chuyển, nhìn Trần Chỉ Chỉ, cười đến xán lạn: “Chị đừng không vui như thế mà, để em ở bên chị được không? Chị... hay là chúng ta chơi trò uống rượu giao bôi đi!”
Nếu như một người tổn thương vì tình, vậy thì cách chữa trị tốt nhất chính là để người đó mở lòng với người khác. Thanh niên này hiểu rõ chuyện đó, nên nhân lúc Trần Chỉ Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại, cậu ta đã vòng tay qua tay cô, hai người đối mặt, ly rượu giao nhau.
Cạch!
Cửa đột nhiên mở ra.
Người đàn ông vẫn mặc một bộ vest lịch sự và thắt cà vạt sẫm màu như lần đầu tiên cô nhìn thấy, chỉ có điều biểu cảm trên mặt vô cùng âm trầm, trong căn phòng ánh đèn lập lòe, nhìn càng thêm u ám đáng sợ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.