Chương 1:
Hanh Hanh A
23/03/2024
Trần Chỉ Chỉ nhận được cuộc gọi của ông nội yêu cầu cô tham dự bữa tiệc của một người bạn cũ. Lúc này cô đang ở trong một quán bar với Trình Linh, vài chàng trai trẻ đẹp vây quanh hai người họ như thể đang ganh đua nhau thu hút sự chú ý.
Không thể phủ nhận Trần Chỉ Chỉ rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với cặp mắt to quyến rũ, mái tóc dài mượt buông xõa ngang lưng, vòng eo nhỏ uyển chuyển rồi còn có cặp ngực lớn đáng tự hào.
Trình Linh nhìn Trần Chỉ Chí đang không chú tâm, không khỏi trêu ghẹo: "Chị Chỉ, đêm nay lại không thích sao?"
Trần Chỉ Chỉ nở một nụ cười, từ chối rượu do một chàng trai mời, nhìn Trình Linh và khẽ gật đầu đồng tình.
Trịnh Linh không chỉ tức giận, mấy ngày liền tổ chức trò chơi, ai ngờ tầm mắt của bà cô này cao đến mức ai cũng không chịu, không ai vừa mắt. Cô thực sự muốn biết kẻ bất lương nào mới có thể hạ gục được mỹ nhân Chỉ Chỉ này.
Nhìn thời gian đã sắp đến giờ dự bữa tiệc cùng ông nội, Trần Chỉ Chỉ gõ lên bàn và nói với Trình Linh,."Tớ vào toilet và đi thẳng luôn. Ông nội muốn tớ đi."
Mặc dù Trình Linh lộ vẻ mặt bất mãn nhưng cũng không dám không đồng ý, ông nội của Trần Chỉ Chỉ là hiệu phó của trường bọn họ, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa.
Sau khi lấy túi lên, Trần Chỉ Chỉ mới bắt đầu bước ra ngoài, hành lang yên tĩnh hơn bên trong rất nhiều, cô chậm rãi đi vào toilet. Khi mở cửa toilet ra thì phát hiện bồn rửa mặt ở đây dùng chung cả nam lẫn nữ, lúc này đã có một người đang dùng, Trần Chỉ Chỉ bước đến bồn rửa ngoài cùng, đặt túi xách sang một bên, cúi xuống và vặn vòi nước. Nước chảy qua ngón tay Trần Chỉ Chỉ có chút mát lạnh. Cô vừa mới uống một chút rượu, lúc này đầu óc có vẻ hơi uể oải. Nhà họ Trần gia giáo luôn rất nghiêm khắc, tình cảnh bây giờ của cô nếu để Trần lão gia nhìn thấy được chắc phải bị thu tiền tiêu vặt mấy tháng.
Trần Chỉ Chỉ nhắm mắt tạt vài giọt nước vào mặt, lập tức tỉnh táo trở lại, mở mắt ra lần nữa thì thấy trong tầm mắt hiện ra một đôi tay, một đôi tay của người đàn ông. Chủ nhân của nó đang dùng bồn rửa tay bên cạnh, bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương lộ ra rất rõ ràng. Trần Chỉ Chỉ vô thức kẹp chặt hai chân, có chút không kiên nhẫn. Chỉ nhìn thấy đôi tay thôi mà đã ướt? Trần Chỉ Chỉ đang tưởng tượng ra cái cách mà bàn tay này đút vào tiểu huyệt của mình.
Trần Chỉ Chỉ còn đang sững sờ, người bên kia đã rửa tay sạch sẽ rồi. Trần Chỉ Chỉ chỉ vội vàng nhìn lên, chỉ còn thấy bóng lưng của người bên kia, anh ta có mái tóc đen rất mềm, mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, trông rất gọn gàng, không giống như quần áo thường mặc khi đến bar.
Khi ông nội gọi cô lần nữa, người đàn ông đã rời đi. Trần Chỉ Chỉ cầm túi xách và bước ra khỏi bar với đôi giày cao gót nhỏ.
Khi đến Hà Trai, còn kém thời gian ông nội nói một phút đồng hồ, Trần Chỉ Chỉ chạy lên tầng 4 với đôi giày cao gót, đẩy cửa ra thở phì phò, cả ngực nảy lên, tạo lên cảnh đầy xuân sắc.
Vừa vào cửa, Trần Chỉ Chỉ lại nhìn thấy bàn tay đó đang cầm điện thoại di động định đặt xuống. Trần Chỉ Chỉ lần này phản ứng nhanh, lập tức ngẩng đầu lên, người đàn ông có khuôn mặt như sạch sẽ như tay, đeo kính gọng bạc, lạnh lùng nhìn Trần Chỉ Chỉ. Nhìn xuống phía dưới, cô thấy chiếc áo phông trắng của anh ấy. Khoan đã - anh ta hiện đang mặc áo phông? Trần Chỉ Chỉ cho dù hoa mắt đến đâu cũng không thể nhầm áo phông và áo sơ mi. Nếu anh ấy là người vừa ở bar, tại sao anh ấy có thể nhanh chóng tới đây như vậy? Cô vừa ra cửa liền bắt taxi tới đây, anh ta không thể nhanh hơn mình được, liệu có phải cùng một người không?
Nhìn thấy Trần Chỉ Chỉ sững sờ đứng ở cửa, ông nội Trần nói: "Chỉ Chỉ, sao cháu còn đứng im ở đó, mau vào đây và chào ông Đặng đi!"
Trần Chỉ Chỉ nhanh nhảu đến chỗ ông nội ngồi xuống, ngọt ngào chào ông Đặng, sau đó nhìn kỹ lại, ông Đặng này có phải là hiệu trưởng Đặng của trường mình không? ... Trần Chỉ Chỉ trong lòng thầm oán trách ông nội, hiệu trưởng trường mình ở đây, sao không thông báo cho mình một tiếng.
Sau khi Trần Chỉ Chỉ chào hỏi xung quanh một lúc, cô nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Trần Chỉ Chỉ nhìn vào đôi tay cuốn hút kia một cách đầy tập trung. Không, đây rõ ràng là hai bàn tay giống nhau!
Trần Chỉ Chỉ rơi vào trầm tư, những người khác trong bữa tiệc tối cũng không nhàn rỗi, Trần Chỉ Chỉ nghe thấy có người nhắc đến tên mình, liền nhanh chóng hoàn hồn trở lại, nghe thấy Hiệu trưởng Đặng cười tủm tỉm, chỉ vào người đàn ông đối diện nói: "Xem trí nhớ của tôi này, quên không giới thiệu bọn nhỏ với nhau, đây là cháu ngoại tôi, Đặng Cảnh Trạch, vừa đi học tiến sĩ ở Mỹ về, Tiểu Trạch, đây là cháu gái của ông Trần, Trần Chỉ Chỉ. "
Anh ta hóa ra là cháu ngoại của ông Đặng? Trần Chỉ Chỉ còn đang kinh ngạc, người đàn ông đã đứng dậy, cầm ly rượu với đôi tay mê hoặc kia, từ xa chào Trần Chỉ Chỉ: "Xin chào, tôi là Đặng Cảnh Trạch."
Giọng nói anh trầm thấp dễ chịu làm Trần Chỉ Chỉ hơi đỏ mặt, cầm ly rượu lên, nói nhỏ: "Chào anh Đặng."
Người đàn ông còn chưa nói gì, cô liền thấy ông nội nói: "Anh sao? Cháu không để ý tuổi tác sao?"
Trần Chỉ Chỉ biết tròn mắt và đành nói thêm: "Chào chú Đặng."
Ông nội Đặng cười giảng hoà: "Haha, cũng không khác biệt lắm, Tiểu Trạch nhà ta chỉ lớn hơn cháu tám chín tuổi, cháu gọi anh cũng không sai!"
Trần Chỉ Chỉ ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông đối diện cũng đang nhìn mình, da trắng môi đỏ, khóe miệng hơi cong lên. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Trần Chỉ Chỉ vội vàng tránh đi tầm mắt của hắn.
Không thể phủ nhận Trần Chỉ Chỉ rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với cặp mắt to quyến rũ, mái tóc dài mượt buông xõa ngang lưng, vòng eo nhỏ uyển chuyển rồi còn có cặp ngực lớn đáng tự hào.
Trình Linh nhìn Trần Chỉ Chí đang không chú tâm, không khỏi trêu ghẹo: "Chị Chỉ, đêm nay lại không thích sao?"
Trần Chỉ Chỉ nở một nụ cười, từ chối rượu do một chàng trai mời, nhìn Trình Linh và khẽ gật đầu đồng tình.
Trịnh Linh không chỉ tức giận, mấy ngày liền tổ chức trò chơi, ai ngờ tầm mắt của bà cô này cao đến mức ai cũng không chịu, không ai vừa mắt. Cô thực sự muốn biết kẻ bất lương nào mới có thể hạ gục được mỹ nhân Chỉ Chỉ này.
Nhìn thời gian đã sắp đến giờ dự bữa tiệc cùng ông nội, Trần Chỉ Chỉ gõ lên bàn và nói với Trình Linh,."Tớ vào toilet và đi thẳng luôn. Ông nội muốn tớ đi."
Mặc dù Trình Linh lộ vẻ mặt bất mãn nhưng cũng không dám không đồng ý, ông nội của Trần Chỉ Chỉ là hiệu phó của trường bọn họ, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa.
Sau khi lấy túi lên, Trần Chỉ Chỉ mới bắt đầu bước ra ngoài, hành lang yên tĩnh hơn bên trong rất nhiều, cô chậm rãi đi vào toilet. Khi mở cửa toilet ra thì phát hiện bồn rửa mặt ở đây dùng chung cả nam lẫn nữ, lúc này đã có một người đang dùng, Trần Chỉ Chỉ bước đến bồn rửa ngoài cùng, đặt túi xách sang một bên, cúi xuống và vặn vòi nước. Nước chảy qua ngón tay Trần Chỉ Chỉ có chút mát lạnh. Cô vừa mới uống một chút rượu, lúc này đầu óc có vẻ hơi uể oải. Nhà họ Trần gia giáo luôn rất nghiêm khắc, tình cảnh bây giờ của cô nếu để Trần lão gia nhìn thấy được chắc phải bị thu tiền tiêu vặt mấy tháng.
Trần Chỉ Chỉ nhắm mắt tạt vài giọt nước vào mặt, lập tức tỉnh táo trở lại, mở mắt ra lần nữa thì thấy trong tầm mắt hiện ra một đôi tay, một đôi tay của người đàn ông. Chủ nhân của nó đang dùng bồn rửa tay bên cạnh, bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương lộ ra rất rõ ràng. Trần Chỉ Chỉ vô thức kẹp chặt hai chân, có chút không kiên nhẫn. Chỉ nhìn thấy đôi tay thôi mà đã ướt? Trần Chỉ Chỉ đang tưởng tượng ra cái cách mà bàn tay này đút vào tiểu huyệt của mình.
Trần Chỉ Chỉ còn đang sững sờ, người bên kia đã rửa tay sạch sẽ rồi. Trần Chỉ Chỉ chỉ vội vàng nhìn lên, chỉ còn thấy bóng lưng của người bên kia, anh ta có mái tóc đen rất mềm, mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, trông rất gọn gàng, không giống như quần áo thường mặc khi đến bar.
Khi ông nội gọi cô lần nữa, người đàn ông đã rời đi. Trần Chỉ Chỉ cầm túi xách và bước ra khỏi bar với đôi giày cao gót nhỏ.
Khi đến Hà Trai, còn kém thời gian ông nội nói một phút đồng hồ, Trần Chỉ Chỉ chạy lên tầng 4 với đôi giày cao gót, đẩy cửa ra thở phì phò, cả ngực nảy lên, tạo lên cảnh đầy xuân sắc.
Vừa vào cửa, Trần Chỉ Chỉ lại nhìn thấy bàn tay đó đang cầm điện thoại di động định đặt xuống. Trần Chỉ Chỉ lần này phản ứng nhanh, lập tức ngẩng đầu lên, người đàn ông có khuôn mặt như sạch sẽ như tay, đeo kính gọng bạc, lạnh lùng nhìn Trần Chỉ Chỉ. Nhìn xuống phía dưới, cô thấy chiếc áo phông trắng của anh ấy. Khoan đã - anh ta hiện đang mặc áo phông? Trần Chỉ Chỉ cho dù hoa mắt đến đâu cũng không thể nhầm áo phông và áo sơ mi. Nếu anh ấy là người vừa ở bar, tại sao anh ấy có thể nhanh chóng tới đây như vậy? Cô vừa ra cửa liền bắt taxi tới đây, anh ta không thể nhanh hơn mình được, liệu có phải cùng một người không?
Nhìn thấy Trần Chỉ Chỉ sững sờ đứng ở cửa, ông nội Trần nói: "Chỉ Chỉ, sao cháu còn đứng im ở đó, mau vào đây và chào ông Đặng đi!"
Trần Chỉ Chỉ nhanh nhảu đến chỗ ông nội ngồi xuống, ngọt ngào chào ông Đặng, sau đó nhìn kỹ lại, ông Đặng này có phải là hiệu trưởng Đặng của trường mình không? ... Trần Chỉ Chỉ trong lòng thầm oán trách ông nội, hiệu trưởng trường mình ở đây, sao không thông báo cho mình một tiếng.
Sau khi Trần Chỉ Chỉ chào hỏi xung quanh một lúc, cô nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Trần Chỉ Chỉ nhìn vào đôi tay cuốn hút kia một cách đầy tập trung. Không, đây rõ ràng là hai bàn tay giống nhau!
Trần Chỉ Chỉ rơi vào trầm tư, những người khác trong bữa tiệc tối cũng không nhàn rỗi, Trần Chỉ Chỉ nghe thấy có người nhắc đến tên mình, liền nhanh chóng hoàn hồn trở lại, nghe thấy Hiệu trưởng Đặng cười tủm tỉm, chỉ vào người đàn ông đối diện nói: "Xem trí nhớ của tôi này, quên không giới thiệu bọn nhỏ với nhau, đây là cháu ngoại tôi, Đặng Cảnh Trạch, vừa đi học tiến sĩ ở Mỹ về, Tiểu Trạch, đây là cháu gái của ông Trần, Trần Chỉ Chỉ. "
Anh ta hóa ra là cháu ngoại của ông Đặng? Trần Chỉ Chỉ còn đang kinh ngạc, người đàn ông đã đứng dậy, cầm ly rượu với đôi tay mê hoặc kia, từ xa chào Trần Chỉ Chỉ: "Xin chào, tôi là Đặng Cảnh Trạch."
Giọng nói anh trầm thấp dễ chịu làm Trần Chỉ Chỉ hơi đỏ mặt, cầm ly rượu lên, nói nhỏ: "Chào anh Đặng."
Người đàn ông còn chưa nói gì, cô liền thấy ông nội nói: "Anh sao? Cháu không để ý tuổi tác sao?"
Trần Chỉ Chỉ biết tròn mắt và đành nói thêm: "Chào chú Đặng."
Ông nội Đặng cười giảng hoà: "Haha, cũng không khác biệt lắm, Tiểu Trạch nhà ta chỉ lớn hơn cháu tám chín tuổi, cháu gọi anh cũng không sai!"
Trần Chỉ Chỉ ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông đối diện cũng đang nhìn mình, da trắng môi đỏ, khóe miệng hơi cong lên. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Trần Chỉ Chỉ vội vàng tránh đi tầm mắt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.