100 Cách Câu Dẫn Chú Yêu

Chương 23:

Hanh Hanh A

31/03/2024

Trần Chỉ Chỉ và Đặng Cảnh Trạch kết hôn cũng đã năm năm rồi, Trần Chỉ Chỉ là người ủng hộ cho quan điểm “cuộc sống sau kết hôn tốt đẹp nhất chính là không có gì khác với cuộc sống trước hôn nhân”, năm năm rồi mà hai người vẫn dính nhau như lúc mới yêu.

Hai người cũng đã có một đôi trai gái, đứa lớn là con trai, tên là Đặng Sâm, lúc Trần Chỉ Chỉ vừa sinh xong, bộ dạng ốm yếu của cô khiến Đặng Cảnh Trạch rất đau lòng, một lòng chỉ muốn dành hết công lao về phía Trần Chỉ Chỉ, vốn muốn đặt tên con theo họ Trần lại bị Trần Chỉ Chỉ nghiêm túc từ chối, nói tên Trần Đăng thật sự là quá khó nghe…

Đứa nhỏ là con gái, tên là Đặng Ý, sau khi có Đặng Sâm, Đặng Cảnh Trạch vốn là không muốn có thêm con nữa, nhưng mà Trần Chỉ Chỉ ngắm con gái nhà người ta, cực kỳ thèm muốn, Đặng Cảnh Trạch không đồng ý, cô đành phải câu dẫn anh làm tình, kết quả chính là cô đã thành công. Hôm sinh Đặng Ý, Đặng Cảnh Trạch đã bên cô cả quá trình, dáng vẻ Trần Chỉ Chỉ vừa vượt cạn thành công mặt mũi trắng bệch hơi thở yếu ớt khiến người đàn ông cao mét tám mấy khóc lóc nói đây thật sự là đứa cuối cùng thôi, không bao giờ sinh nữa….

Đặng Ý thật sự là nhận được chân truyền trăm phần trăm công lực làm nũng của Trần Chỉ Chỉ, đêm nào cũng đòi ngủ cùng bố mẹ, lần nào cũng là Đặng Cảnh Trạch ôm cô gái nhỏ ra ngoài để lại cho Đặng Sâm, tính cách Đặng Sâm giống với Đặng Cảnh Trạch, dù còn nhỏ nhưng đã rất trầm ổn, việc chăm sóc em gái đương nhiên cũng rất đỉnh.

Tuy rằng buổi tối đều là cưỡng chế ôm Đặng Ý ra ngoài, nhưng đến sáng thì không thể nào ngăn được cô bé, cô bé dậy rất sớm, vợ chồng hai người còn chưa dậy cô bé đã nhào vào lòng mẹ, Đặng Cảnh Trạch chỉ cảm thấy là bụng của Trần Chỉ Chỉ trong lòng anh lại to lên rồi, ngay lập tức bị dọa tỉnh, mở mắt ra mới nhận ra là Đặng Ý.

“Đặng Ý! Đừng làm phiền mẹ con còn đang ngủ!”

Đặng Cảnh Trạch ép giọng xuống muốn kéo Đặng Ý từ trong lòng Trần Chỉ Chỉ ra, tiếc rằng cô bé bị dọa sợ càng ôm chặt lấy Trần Chỉ Chỉ, ôm chặt cứng khiến Trần Chỉ Chỉ tỉnh dậy.

Thái độ của Đặng Cảnh Trạch ngay lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, ôn nhu nhẹ nhàng cười nói: “Vợ yêu, em dậy rồi à, còn buồn ngủ không? hay là ngủ thêm lúc nữa? Hôm nay anh không có tiết, có thể chở Sâm Sâm, Ý Ý đi mẫu giáo.”

Không phải Đặng Cảnh Trạch sợ Trần Chỉ Chỉ, mà là khí thế lúc vừa tỉnh của Trần Chỉ Chỉ thật sự là quá đáng sợ, nếu mà khiến cô cáu lên, liền có đến tận ba đứa nhỏ làm loạn, anh thật sự không giải quyết nổi.

Trần Chỉ Chỉ còn chưa mở lời, vậy mà Đặng Ý đã không vui trước, đầu nhỏ của cô bé vùi vào lòng mẹ, hoàn toàn không nhìn đến Đặng Cảnh Trạch: “Hôm nay là ngày Thiếu nhi, Ý Ý không muốn đi mẫu giáo đâu!”

Trong lòng trẻ em, ngày tết Thiếu nhi mùng một tháng sáu chính là ngày mà tất cả mọi yêu cầu của chúng đều được thực hiện.



Đặng Cảnh Trạch vẫn luôn nghiêm khắc với các con, chuyện như là không đi lớp càng không thể chấp nhận, nhớ lúc anh làm chủ nhiệm lớp, trong lớp có ai đi học muộn anh đều bắt viết bản kiểm điểm.

“Đặng Ý!”

Đặng Cảnh Trạch kiềm chế sự tức giận, túm lấy Đặng Ý muốn tét mông cô bé. Trần Chỉ Chỉ lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, ôm lấy Đặng Ý quay lưng lại với Đặng Cảnh Trạch không để anh xuống tay được: “Đừng đánh Ý Ý, muốn đánh thì đánh em này–”

“Tét”.

Kết quả là mông Trần Chỉ Chỉ bị tét một nhát.

“Huu…anh còn đánh thật đấy à, chú Đặng nhẫn tâm thật đấy…”

Trần Chỉ Chỉ kịch đã có lập tức diễn, ôm lấy mặt giả vờ khóc.

Đặng Cảnh Trạch đỡ trán, không để ý đến vợ ngốc nhà mình, ôm Đặng Ý ra trước mặt dạy dỗ: “Ý Ý, trẻ em không thể nào không đi học được, con xem anh con, không phải cũng đi học đấy sao?”

Đặng Sâm ở ngoài cửa nghe được cuộc hội thoại của hai người, không chỉ có chút đen mặt, nếu không phải do bố, có đứa trẻ nào sẽ thích đi học.

Quả nhiên Đặng Ý không hề nghe vào tai lời nói của Đặng Cảnh Trạch, đôi mắt cô bé đỏ lên, môi bĩu ra, với Trần Chỉ Chỉ năm xưa như từ cùng một khuôn đúc ra, Đặng Cảnh Trạch đầu hàng ngay lập tức, giọng điệu cũng mềm mỏng đi nhiều: “Ý Ý, con nghe lời nào, baba mua kẹo cho con với anh trai được không nào?”



Sợ hai đứa nhỏ sẽ bị sâu răng, Đặng Cảnh Trạch và Trần Chỉ Chỉ nghiêm khắc khống chế lượng đường hai đứa ăn vào, trẻ con nghiện kẹo ngọt nhất rồi, lúc này nghe thấy có thể được ăn kẹo tự nhiên vui vẻ lên nhiều, vốn Đặng Ý còn rất không tình nguyện cũng bắt đầu tươi tỉnh hẳn.

Đặng Cảnh Trạch cảm thấy hữu dụng, lập tức thêm dầu vào lửa:” Ý Ý ngoan ngoan đi ăn sáng với anh trai, baba chở hai đứa đi học, trên đường đến trường có thể cho hai đứa tự chọn kẹo thích ăn đấy.”

Vừa nghe thấy bản thân còn có quyền lựa chọn, Đặng Ý vui lắm luôn, mấy hôm trước cô bé thích một loại kẹo, mama chê cô bé ăn nhiều kẹo không cho mua, bây giờ rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng rồi, cô bé lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ăn sáng với Đặng Sâm.

Trần Chỉ Chỉ nhìn dáng vẻ cao hứng vui vẻ của con gái mình, không khỏi khiển trách: “Anh chỉ biết lừa trẻ con thôi.”

Đặng Cảnh Trạch đã định rời giường đi thay đồ, nghe thấy Trần Chỉ Chỉ nói vậy, lại ngồi xuống, ôm lấy vợ yêu vẫn trong chăn hôn một nhát: “Đúng vậy, anh không biết lừa trẻ con thì làm sao lừa em vào tay được.”

Trần Chỉ Chỉ đạp Đặng Cảnh Trạch một cái, dục anh nhanh chóng ra ăn sáng với hai con, chú già này cũng không biết là bị sao nữa, kết hôn xong càng ngày càng sến súa.

Đặng Cảnh Trạch đưa Đặng Sâm và Đặng Ý đến lớp xong, lúc về Trần Chỉ Chỉ đã rời giường rồi, anh như làm ảo thuật rút ra từ trong túi áo một bó kẹo mút, tặng cho Trần Chỉ Chỉ đang ăn sáng: “Vợ yêu, tết Thiếu nhi vui vẻ!”

Mắt Trần Chỉ Chỉ sáng lên ngay khi Đặng Cảnh Trạch lấy bó kẹo ra, lúc này vẫn vờ vịt: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi còn tết Thiếu nhi.”

Đặng Cảnh Trạch nghe thấy Trần Chỉ Chỉ nói như vậy, nghiêm túc lên không ít, hơi trịnh trọng nói: “Chỉ Chỉ là bảo bối bé bỏng của Đặng Cảnh Trạch, trong lòng Đặng Cảnh Trạch Chỉ Chỉ mãi mãi là em bé.”

Tuy là đã kết hôn lâu năm rồi, nghe thấy lời tỏ tình vừa thành khẩn lại trực tiếp như vậy của Đặng Cảnh Trạch vẫn khiến Trần Chỉ Chỉ ngượng ngùng đỏ mặt, nói lảng tránh: “Ayyah, em không thích kẹo nữa rồi…”

Đặng Cảnh Trạch rút một cây keo ra, chầm chậm bóc vỏ, bí ẩn cười cười, bế Trần Chỉ Chỉ lên đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa ghé vào tai Trần Chỉ Chỉ, nhỏ giọng nói: “Miệng nhỏ phía trên không muốn, vậy miệng nhỏ phía dưới có thích hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện 100 Cách Câu Dẫn Chú Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook