Chương 666: Con không thương tâm chút nào sao?
Lý Nhi
29/12/2020
Cảm nhận nó, cũng chịu đựng nó.
La Quyết Trình giống như là đang đứng trong trung tâm của cơn bão, anh thu tầm mắt lại, cố gắng không để cho mình cũng mất đi kiểm soát: “Đi vào gặp ông cụ lần cuối đi.”
Nói xong, anh nghiêng người qua nhường đường, giữ cửa mở ra.
Cả người Lý Dĩnh Phiên đã không còn sức nào nữa, được Lục Thiển và chồng của bà ta dìu lấy, gần như là vừa lôi vừa kéo mà đi vào trong phòng cấp cứu.
Còn người đàn ông đứng ở bên cạnh thì từ đầu đến cuối không hề động đậy, cứ như vậy mà nhìn cánh cửa lớn ở trước mặt, nhìn cánh cửa vốn đang đóng chặt nhưng lúc này lại mở to ra…
Khát khao quá sâu, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, cứ như nhìn thấy ông cụ nằm trên giường bệnh bị đẩy ra ngoài, giống như mỗi lần vận rủi lại hóa may trước đây.
Nhưng mà không có.
Người già đã ở bên cạnh anh hơn 30 năm đã rời khỏi thế giới này rồi.
Dùng cách bệnh nặng như vậy mà ra đi rồi.
Ra đi, hai chữ đầy nặng nề biết bao, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều không có gì thay đổi, chỉ là người không còn nữa, ngoại trừ bọn họ, không có biết tin tức của người này, cũng không có ai để ý.
Hễ nghĩ đến những thứ này, cả người Lục Hi lại khó chịu như sắp sụp đổ rồi.
Có một giây phút nào đó, Thẩm Dĩnh cũng không dám động vào anh, cảm giác như chỉ cần đụng nhẹ một chút thôi thì người đàn ông này sẽ sập đổ vậy.
Nhưng cô cần phải kêu anh tỉnh lại, chứ không phải là để anh tự nhốt mình lại như vậy.
“Hi à.” Cô nhấc tay lên, dùng lực độ nhẹ nhất để vỗ vỗ vào lưng của người đàn ông, thay vì nói là vỗ thì chi bằng nói là an ủi: “Vào trong xem đi.”
“Dĩnh Dĩnh, em nói cho anh nghe đi đây không phải là thật, có đúng không?” Anh cố gắng nhẫn nhịn sự tanh ngọt trong cổ họng mà thốt ra một câu.
Trái tim Thẩm Dĩnh đau nhói, rất muốn nói với anh là phải, tất cả những thứ này đều không phải là thật, ông cụ vẫn còn, ông cụ không sao hết, nhưng cô không thể.
“Hi à, ông cụ chỉ là ra khỏi thế gian này mà thôi, ông ấy sẽ không đau khổ nữa.”
Biểu cảm của anh gần như là nhăn nhúm, nhìn không ra là đang khóc hay đang cười nữa: “Phải rồi, người ra đi thì chỉ có ra đi thôi, đau khổ là những người ở lại.”
Thẩm Dĩnh cau mày, nghe thấy mấy lời không đâu vào đâu của anh, cuối cùng cô cũng không có nói gì, ông cụ đột nhiên ra đi, tuy anh đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có nhất thời không thể chấp nhận được, trong lòng đã loạn thì làm sao có thể nói ra những lời lý trí được chứ?
Cô trực tiếp túm lấy cánh tay của anh, ngữ khí kiên định mà lên tiếng: “Lục Hi, anh đi vào trong gặp ông cụ một cái được không?”
Tuy là một câu hỏi nhưng Thẩm Dĩnh cũng không định cho anh không gian để do dự, cô trực tiếp dùng sức kéo anh vào trong phòng cấp cứu.
Nếu như cần phải đối mặt thì bây giờ lập tức đối mặt, chứ không phải là tránh né, sau đó trong lòng sẽ để lại một vết sẹo dài vĩnh viễn không thể xoá mờ đi lần nữa.
Tránh né không thể khiến cho anh ổn hơn, cho nên chi bằng đối mặt đi.
Xuyên qua một hành lang nhỏ bé, Thẩm Dĩnh rất nhanh đã tìm thấy vị trí giường bệnh mà ông cụ đang nằm, đèn phẫu thuật đã tắt, thay thế vào đó là ánh đèn vô cùng dịu nhẹ, bên trong chỉ còn lại một bác sĩ và một y tá, nhìn thấy người nhà đến thì lập tức lui ra vị trí ngoài cùng nhất.
Lúc Lục Hi đi vào trong, các loại máy móc trên người và cả ống thở trên mặt của ông cụ đều đã lấy ra hết rồi, chỉ còn lại ông một mình yên tĩnh nằm ở trên đó.
Trên người ông đã không còn bao nhiêu thịt nữa, phần xương trên gương mặt cũng nổi lên hết cả, hô hấp đã ngừng lại rồi, cả người không còn một tia sinh khí nào nữa.
Lý Dĩnh Phiên và Lục Thiển đã khóc lóc sướt mướt ở bên cạnh rồi, Lục Hi từ đầu đến cuối chỉ đứng ở cuối giường, không có phát ra chút thanh âm nào.
Mấy tiếng trước, anh còn đang nói chuyện với ông cụ về con cái về trước đây và hiện tại, mới mấy tiếng, trời và người cách biệt, âm dương lưỡng đoạn, kiếp này cứ thế mà chia tay nhau.
Lý Dĩnh Phiên có lẽ là thương tâm và buồn bã quá độ, tinh thần và lý trí bắt đầu sụp đổ, bà nhìn Lục Hi yên lặng không nói tiếng nào thì nhấc tay lên chỉ vào anh mà lớn tiếng khóc lóc la lối: “Ông ngoại con không còn nữa con không thương tâm chút nào sao! Con cứ nhìn ông ấy, nhìn ông ấy đi như vậy, con thật là nhẫn tâm a…”
Thẩm Dĩnh siết chặt năm ngón tay đang túm lấy cánh tay của người đàn ông lại, nghe thấy lời tố cáo vô duyên vô cớ của Lý Dĩnh Phiên, trái tim cô giống như là bị một thanh sắt đang nung nóng in vào vậy.
Cô hiểu sự đau khổ của bà, nhưng sự đau khổ đó không nên di chuyển lên người của một người khác lần nữa như vậy được, càng huống hồ cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, trong lòng của Lục Hi khó chịu đến mức nào.
Lúc Thẩm Dĩnh không nhịn nổi muốn lên tiếng thay cho anh thì bàn tay mà cô đang nắm lấy đột nhiên dùng sức nắm lại tay cô, lực đạo lớn đến nỗi gần như là bóp vụn xương của cô.
Cô đau đến nhíu mày, nhưng không có rút ra.
Quay đầu nhìn người ở bên cạnh mình, tầm mắt của anh đã dừng lại trên người của ông cụ, giống như là muốn khắc ghi thật sâu dáng vẻ của ông vào trong đầu não mình vậy, anh không có phản bác gì cả, chỉ yên lặng mà đứng đó.
Đừng nói là Thẩm Dĩnh nhìn thấy cảnh này sẽ khó chịu, ngay cả La Quyết Trình cũng cảm thấy ấm ức thay cho anh.
Nhưng mà người này lại không nói một chữ một lời nào cả, thậm chí ngay cả giải thích cũng không có, đối với anh mà nói thì bây giờ sự tranh cãi mới là sự không tôn trọng lớn nhất đối với người đã chết.
Anh không sợ bị hiểu lầm chút nào cả, chỉ muốn yên lặng mà nhìn người nằm trên giường bệnh nhiều hơn một chút.
Thời gian giống như là đã ngừng lại trong giây phút này rồi vậy, là lời cáo biệt cuối cùng của một người đối với một người khác.
“Có cần thông báo cho bên mẹ không?” Chồng của Lý Dĩnh Phiên là người duy nhất tương đối tỉnh táo, nghĩ đến đây là lần cuối cùng gặp mặt, cảm thấy vẫn nên thông báo một tiếng.
Ai ngờ thanh âm vừa dứt thì bên ngoài phòng cấp cứu đột nhiên vang lên một thanh âm già nua: “Không cần các người nói, ta cũng tự đến rồi.”
Tất cả mọi người đều bị giọng nói đột ngột này làm giật bắn mình, quay đầu lại thì nhìn thấy bà ngoại Lục đang đứng ở cửa, người bên cạnh dìu bà là tài xế của nhà tổ.
Bà cụ nhìn thẳng về phía trước mà đi vào, trực tiếp dừng lại ở vị trí đầu giường, cơ thể hơi hơi hom khom mang theo một khí phách bình tĩnh, mái tóc bạc phơ xoã ở sau đầu, bà cúi đầu nhìn người đã ở bên cạnh mình, cùng đi qua hơn nửa đời người, lúc này đã không còn dấu hiệu sinh tồn nữa, không có khóc trời khóc đất, không làm to chuyện, thậm chí tiếng khóc thút thít cũng không có nữa.
Bà chỉ đưa tay lên lặng lẽ lau đi vệt nước mắt, không để cho ai nhìn thấy sự bi thương của bà.
“Được rồi, ba con sống đến từng tuổi này đã là trường thọ rồi, những cái cần nhìn, cần nghe, cần ăn cũng đã trải qua hết rồi, không có gì để khóc hết, một ngày trong tương lai ta cũng sẽ xuống đó với ông ấy, cũng sẽ không cô đơn quá lâu đâu.” Ngữ khí của bà cụ vô cùng bình thản, thậm chí giữa các câu chữ còn có thể khiến người ta cảm nhận được một sự điềm tĩnh.
Có lẽ là người già rồi, sẽ luôn nghĩ đến có một ngày như vậy, theo thời gian dần trôi, có rất nhiều chuyện đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Chuyện sớm muộn thì không có ai có thể tránh được, nếu đã như vậy thì cũng chỉ có thể nén đi bi thương thôi.
Người chết đã đi rồi, người còn sống vẫn phải sống cho thật tốt, tuy tàn nhẫn nhưng cũng không có sự lựa chọn nào.
“Các con suy nghĩ làm sao để làm hậu sự đi, tuổi tác ta lớn rồi không giúp được chút sức nào nữa, Hi à, ông ngoại xem trọng cháu nhất, chuyện hậu sự cháu và mẹ cháu cứ thương lượng đi.”
Lục Hi nhắm mắt lại, gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
“Mấy đứa ra ngoài trước đi, để ta với ba con ở riêng một lát, ta dặn dò ông ấy vài câu.”
La Quyết Trình giống như là đang đứng trong trung tâm của cơn bão, anh thu tầm mắt lại, cố gắng không để cho mình cũng mất đi kiểm soát: “Đi vào gặp ông cụ lần cuối đi.”
Nói xong, anh nghiêng người qua nhường đường, giữ cửa mở ra.
Cả người Lý Dĩnh Phiên đã không còn sức nào nữa, được Lục Thiển và chồng của bà ta dìu lấy, gần như là vừa lôi vừa kéo mà đi vào trong phòng cấp cứu.
Còn người đàn ông đứng ở bên cạnh thì từ đầu đến cuối không hề động đậy, cứ như vậy mà nhìn cánh cửa lớn ở trước mặt, nhìn cánh cửa vốn đang đóng chặt nhưng lúc này lại mở to ra…
Khát khao quá sâu, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, cứ như nhìn thấy ông cụ nằm trên giường bệnh bị đẩy ra ngoài, giống như mỗi lần vận rủi lại hóa may trước đây.
Nhưng mà không có.
Người già đã ở bên cạnh anh hơn 30 năm đã rời khỏi thế giới này rồi.
Dùng cách bệnh nặng như vậy mà ra đi rồi.
Ra đi, hai chữ đầy nặng nề biết bao, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều không có gì thay đổi, chỉ là người không còn nữa, ngoại trừ bọn họ, không có biết tin tức của người này, cũng không có ai để ý.
Hễ nghĩ đến những thứ này, cả người Lục Hi lại khó chịu như sắp sụp đổ rồi.
Có một giây phút nào đó, Thẩm Dĩnh cũng không dám động vào anh, cảm giác như chỉ cần đụng nhẹ một chút thôi thì người đàn ông này sẽ sập đổ vậy.
Nhưng cô cần phải kêu anh tỉnh lại, chứ không phải là để anh tự nhốt mình lại như vậy.
“Hi à.” Cô nhấc tay lên, dùng lực độ nhẹ nhất để vỗ vỗ vào lưng của người đàn ông, thay vì nói là vỗ thì chi bằng nói là an ủi: “Vào trong xem đi.”
“Dĩnh Dĩnh, em nói cho anh nghe đi đây không phải là thật, có đúng không?” Anh cố gắng nhẫn nhịn sự tanh ngọt trong cổ họng mà thốt ra một câu.
Trái tim Thẩm Dĩnh đau nhói, rất muốn nói với anh là phải, tất cả những thứ này đều không phải là thật, ông cụ vẫn còn, ông cụ không sao hết, nhưng cô không thể.
“Hi à, ông cụ chỉ là ra khỏi thế gian này mà thôi, ông ấy sẽ không đau khổ nữa.”
Biểu cảm của anh gần như là nhăn nhúm, nhìn không ra là đang khóc hay đang cười nữa: “Phải rồi, người ra đi thì chỉ có ra đi thôi, đau khổ là những người ở lại.”
Thẩm Dĩnh cau mày, nghe thấy mấy lời không đâu vào đâu của anh, cuối cùng cô cũng không có nói gì, ông cụ đột nhiên ra đi, tuy anh đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có nhất thời không thể chấp nhận được, trong lòng đã loạn thì làm sao có thể nói ra những lời lý trí được chứ?
Cô trực tiếp túm lấy cánh tay của anh, ngữ khí kiên định mà lên tiếng: “Lục Hi, anh đi vào trong gặp ông cụ một cái được không?”
Tuy là một câu hỏi nhưng Thẩm Dĩnh cũng không định cho anh không gian để do dự, cô trực tiếp dùng sức kéo anh vào trong phòng cấp cứu.
Nếu như cần phải đối mặt thì bây giờ lập tức đối mặt, chứ không phải là tránh né, sau đó trong lòng sẽ để lại một vết sẹo dài vĩnh viễn không thể xoá mờ đi lần nữa.
Tránh né không thể khiến cho anh ổn hơn, cho nên chi bằng đối mặt đi.
Xuyên qua một hành lang nhỏ bé, Thẩm Dĩnh rất nhanh đã tìm thấy vị trí giường bệnh mà ông cụ đang nằm, đèn phẫu thuật đã tắt, thay thế vào đó là ánh đèn vô cùng dịu nhẹ, bên trong chỉ còn lại một bác sĩ và một y tá, nhìn thấy người nhà đến thì lập tức lui ra vị trí ngoài cùng nhất.
Lúc Lục Hi đi vào trong, các loại máy móc trên người và cả ống thở trên mặt của ông cụ đều đã lấy ra hết rồi, chỉ còn lại ông một mình yên tĩnh nằm ở trên đó.
Trên người ông đã không còn bao nhiêu thịt nữa, phần xương trên gương mặt cũng nổi lên hết cả, hô hấp đã ngừng lại rồi, cả người không còn một tia sinh khí nào nữa.
Lý Dĩnh Phiên và Lục Thiển đã khóc lóc sướt mướt ở bên cạnh rồi, Lục Hi từ đầu đến cuối chỉ đứng ở cuối giường, không có phát ra chút thanh âm nào.
Mấy tiếng trước, anh còn đang nói chuyện với ông cụ về con cái về trước đây và hiện tại, mới mấy tiếng, trời và người cách biệt, âm dương lưỡng đoạn, kiếp này cứ thế mà chia tay nhau.
Lý Dĩnh Phiên có lẽ là thương tâm và buồn bã quá độ, tinh thần và lý trí bắt đầu sụp đổ, bà nhìn Lục Hi yên lặng không nói tiếng nào thì nhấc tay lên chỉ vào anh mà lớn tiếng khóc lóc la lối: “Ông ngoại con không còn nữa con không thương tâm chút nào sao! Con cứ nhìn ông ấy, nhìn ông ấy đi như vậy, con thật là nhẫn tâm a…”
Thẩm Dĩnh siết chặt năm ngón tay đang túm lấy cánh tay của người đàn ông lại, nghe thấy lời tố cáo vô duyên vô cớ của Lý Dĩnh Phiên, trái tim cô giống như là bị một thanh sắt đang nung nóng in vào vậy.
Cô hiểu sự đau khổ của bà, nhưng sự đau khổ đó không nên di chuyển lên người của một người khác lần nữa như vậy được, càng huống hồ cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, trong lòng của Lục Hi khó chịu đến mức nào.
Lúc Thẩm Dĩnh không nhịn nổi muốn lên tiếng thay cho anh thì bàn tay mà cô đang nắm lấy đột nhiên dùng sức nắm lại tay cô, lực đạo lớn đến nỗi gần như là bóp vụn xương của cô.
Cô đau đến nhíu mày, nhưng không có rút ra.
Quay đầu nhìn người ở bên cạnh mình, tầm mắt của anh đã dừng lại trên người của ông cụ, giống như là muốn khắc ghi thật sâu dáng vẻ của ông vào trong đầu não mình vậy, anh không có phản bác gì cả, chỉ yên lặng mà đứng đó.
Đừng nói là Thẩm Dĩnh nhìn thấy cảnh này sẽ khó chịu, ngay cả La Quyết Trình cũng cảm thấy ấm ức thay cho anh.
Nhưng mà người này lại không nói một chữ một lời nào cả, thậm chí ngay cả giải thích cũng không có, đối với anh mà nói thì bây giờ sự tranh cãi mới là sự không tôn trọng lớn nhất đối với người đã chết.
Anh không sợ bị hiểu lầm chút nào cả, chỉ muốn yên lặng mà nhìn người nằm trên giường bệnh nhiều hơn một chút.
Thời gian giống như là đã ngừng lại trong giây phút này rồi vậy, là lời cáo biệt cuối cùng của một người đối với một người khác.
“Có cần thông báo cho bên mẹ không?” Chồng của Lý Dĩnh Phiên là người duy nhất tương đối tỉnh táo, nghĩ đến đây là lần cuối cùng gặp mặt, cảm thấy vẫn nên thông báo một tiếng.
Ai ngờ thanh âm vừa dứt thì bên ngoài phòng cấp cứu đột nhiên vang lên một thanh âm già nua: “Không cần các người nói, ta cũng tự đến rồi.”
Tất cả mọi người đều bị giọng nói đột ngột này làm giật bắn mình, quay đầu lại thì nhìn thấy bà ngoại Lục đang đứng ở cửa, người bên cạnh dìu bà là tài xế của nhà tổ.
Bà cụ nhìn thẳng về phía trước mà đi vào, trực tiếp dừng lại ở vị trí đầu giường, cơ thể hơi hơi hom khom mang theo một khí phách bình tĩnh, mái tóc bạc phơ xoã ở sau đầu, bà cúi đầu nhìn người đã ở bên cạnh mình, cùng đi qua hơn nửa đời người, lúc này đã không còn dấu hiệu sinh tồn nữa, không có khóc trời khóc đất, không làm to chuyện, thậm chí tiếng khóc thút thít cũng không có nữa.
Bà chỉ đưa tay lên lặng lẽ lau đi vệt nước mắt, không để cho ai nhìn thấy sự bi thương của bà.
“Được rồi, ba con sống đến từng tuổi này đã là trường thọ rồi, những cái cần nhìn, cần nghe, cần ăn cũng đã trải qua hết rồi, không có gì để khóc hết, một ngày trong tương lai ta cũng sẽ xuống đó với ông ấy, cũng sẽ không cô đơn quá lâu đâu.” Ngữ khí của bà cụ vô cùng bình thản, thậm chí giữa các câu chữ còn có thể khiến người ta cảm nhận được một sự điềm tĩnh.
Có lẽ là người già rồi, sẽ luôn nghĩ đến có một ngày như vậy, theo thời gian dần trôi, có rất nhiều chuyện đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Chuyện sớm muộn thì không có ai có thể tránh được, nếu đã như vậy thì cũng chỉ có thể nén đi bi thương thôi.
Người chết đã đi rồi, người còn sống vẫn phải sống cho thật tốt, tuy tàn nhẫn nhưng cũng không có sự lựa chọn nào.
“Các con suy nghĩ làm sao để làm hậu sự đi, tuổi tác ta lớn rồi không giúp được chút sức nào nữa, Hi à, ông ngoại xem trọng cháu nhất, chuyện hậu sự cháu và mẹ cháu cứ thương lượng đi.”
Lục Hi nhắm mắt lại, gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
“Mấy đứa ra ngoài trước đi, để ta với ba con ở riêng một lát, ta dặn dò ông ấy vài câu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.