Chương 537: Đổi một cách sống mới
Lý Nhi
29/12/2020
Lúc Thẩm Dĩnh và Lục Hi quay lại bệnh viện cũng đã đến giữa trưa, không dám có bất kỳ chậm trễ nào, La Quyết Trình lập tức để Điền Tang Tang Vào kiểm tra vết thương với đồng phục cách ly.
Lục Hi bị La Quyết Trình gọi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cô gái, Điền Tang Tang rón rén cởi quần áo trên người của cô ra, sau khi để lộ ra lại nhìn thấy màu sắc của miếng băng gạc kia chưa từng thay đổi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: "Không sao, vết thương không bị tổn thương một lần nữa."
Trái tim của Thẩm Dĩnh cũng theo đó mà rơi xuống, cô nghiêng đầu qua một bên: "Cảm ơn, đã làm phiền cô rồi."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa đây cũng là công việc của tôi." Điền Tang Tang điều chỉnh tư thế của cô một lần nữa, sau khi bảo đảm cô dễ chịu mới hoàn toàn yên tâm: "Dĩnh Dĩnh à, Cô đừng quá lo lắng, vết thương đã phục hồi không tệ, anh Quyết Trình cũng đã cố gắng nghĩ các cách để vết thương của cô không để lại sẹo. Y thuật của anh ấy cực kỳ cao, chắc chắn sẽ có biện pháp, cô yên tâm tiếp nhận trị liệu là tốt rồi."
Đương nhiên là Thẩm Dĩnh biết y thuật của La Quyết Trình cao siêu: "Chỉ là...".....
"Bác sĩ Điền, vết thương ở phía sau lưng tôi có phải rất nghiêm trọng không?"
Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi Điền Tang Tang câu hỏi này, cô ta vô ý nhìn thoáng qua vết thương của cô, chính xác là vô cùng nghiêm trọng, nhưng lại kiêng dè cảm nhận và tâm trạng của cô cho nên không thể nào nói thật được: "Vết thương này của cô cũng không tính là cái gì, chờ lát nữa tôi mang ghi chép ngoại khoa đến cho cô xem một chút. Chân nè, tay nè, đã bị chặn lại, cô đây là tiểu vu gặp đại vu."
Trả lời trực tiếp như thế nào so với qua loa tắc trách càng khiến Thẩm Dĩnh nghe được thì cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, cô buồn cười nói: "Nói chuyện với cô thật thú vị."
Điền Tang Tang Trừng mắt nhìn cô: "Anh Lục càng thú vị hơn tôi chứ nhỉ."
Thẩm Dĩnh sững sờ: "Anh ấy á?"
"Đúng đó, cô đừng nhìn thấy bình thường anh Lục cứ căng cứng cả khuôn mặt, đó là bởi vì lúc này cô còn bị thương phải nằm trên giường, trong lòng của anh ấy yêu cô cho nên mới như vậy. Trước kia lúc hai người bọn cô yêu nhau, đừng nhắc tới ngọt ngào nhiều bao nhiêu, nhiều đến nỗi khiến người ta thấy ngưỡng mộ, còn ngọt ngào hơn so với phim truyền hình." Điền Tang Tang không từ bất kỳ cố gắng nào mà ca ngợi Lục Hi, chính là muốn để hình tượng của Lục Hi ở trong lòng cô tốt hơn một chút: "Bây giờ cô tạm thời mất trí nên đã quên đi, thật ra anh ấy đối với cô rất tốt."
"Tốt đến cỡ nào?"
Điền Tang Tang suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm động mở miệng nói: "Mặc dù nói như vậy là quá cường điệu, nhưng mà anh ấy thật sự có thể sống vì cô, chết vì cô."
"......"
"Cô đừng cảm thấy có áp lực, tôi nói cho cô những chuyện này cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến mà thôi." Thấy cô không nói lời nào, Điền Tang Tang vội vàng an ủi.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Thật ra nếu cô không nói những cái này thì tôi cũng có thể cảm giác được anh ấy đối với tôi rất tốt, cũng không phải là lúc tất cả đàn ôngkhi đối mặt với một cô gái bị mất trí nhớ nặng, có thể làm được giống như anh ấy. Nhưng mà tôi không hiểu rõ, nếu như cả cuộc đời này của tôi mất đi đoạn ký ức liên quan đến anh ấy, nếu như tôi không nhớ nổi thì phải làm thế nào bây giờ?"
Đến lúc đó không phải là anh lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng hay sao.
Không ngờ là vấn đề này khi lọt vào tai của Điền Tang Tang lại quả thật không đáng giá để nhắc tới: "Anh ấy đã có thể sống vì cô, chết vì cô, sao anh ấy có thể quan tâm đến chuyện cô có hồi đáp lại anh ấy hay không? Đối với anh ấy mà nói, chỉ cần có thể chăm sóc bên cạnh cô, như vậy cũng đã đủ rồi."
Người đàn ông Lục Hi này có được hết tất cả những thứ mà đàn ông ở trên đời này mong muốn, tiền tài, nhan sắc, quyền thế, địa vị... Anh muốn cái gì thì có cái đó, nhưng mà cái người không thiếu gì này lại muốn nhất cũng chỉ có trái tim của Thẩm Dĩnh.
Điền Tang Tang thấy cô nghe hiểu, trong lòng vui mừng: "Cô nghỉ ngơi trước một chút đi, có chuyện gì thì nhất định gọi tôi đó."
"Được."
Âm thanh đóng cửa vang lên, không đến nửa phút lại bị người khác mở ra từ bên ngoài, không bao lâu sau một đôi giày da của đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, thuận theo đôi chân dài mà nhìn lên, Lục Hi đã quay lại rồi.
Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào trong con ngươi của anh, có thứ gì đó trong lòng Thẩm Dĩnh đã nứt ra một khe hở, chất lỏng nóng hổi tuôn ra đánh thẳng vào sợi dây lí trí của cô.
Giờ phút này, cái gì cũng đều chưa thay đổi, nhưng lại giống như cái gì cũng đã thay đổi rồi.
......
Buổi tối ngày thứ hai sau khi Lục Hi và Thẩm Dĩnh đi khỏi cục cảnh sát, Hawk lại phát điên phát cuồng một lần nữa. Anh ta không ngừng đạp vào vách tường, chờ lúc giám ngục đi vào thì mặt tường vốn trắng tinh đã bị dính đầy lòng bàn chân màu đen dính bùn đất.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà làm cái gì vậy chứ, yên tĩnh lại cho tôi." Vẻ mặt của nhân viên cảnh sát hung dữ, nhìn người đàn ông đang đứng ở bên giường.
Hawk quay đầu lại, lệ khí nơi đáy mắt ngập trời, khiến cho người ta nhìn cũng không nhịn được mà thấy sợ hãi. Nhân viên cảnh sát vội vàng gọi đồng nghiệp ở sau lưng đến đây cùng mình, lúc này mới dám đi vào: "Tôi kêu cậu yên tĩnh, nhìn cái gì mà nhìn."
"Tôi muốn gặp đội trưởng của các người." Anh ta bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn không rõ ràng.
"Gặp đội trưởng à?" Nhân viên cảnh sát chỉ đồng hồ treo trên tường: "Anh có biết mấy giờ rồi không, trời vừa mới sáng được một nửa, anh không ngủ được thì đội trưởng không ngủ được à?"
Hawk lắc cổ qua trái qua phải, phát ra âm thanh răng rắc, đã tính trước mà nói: "Anh nói cho anh ta biết tôi có chuyện muốn nói với anh ta, đương nhiên anh ta sẽ tới đây gặp tôi."
Nhân viên cảnh sát chỉ quơ quơ đèn pin ở trong tay, uy hiếp nói: "Đi ngủ đi, lại không trung thực nữa thì ngày mai cũng có người xử lý anh."
Hawk thấy anh ta muốn đi, bỗng nhiên bước về phía trước hai bước, âm thanh xích chân vang lên trong căn phòng yên tĩnh này lại càng lộ ra vẻ chói tai, giống như là cắm thẳng vào trong tim của người ta, dẫn đến hai người lập tức quay đầu lại: "Đừng nhích nhích, anh muốn làm gì."
"Nói cho đội trưởng của các người biết là tôi muốn gặp anh ta." Hawk lặp lại câu nói này: "Nếu như tối nay anh ta không chịu gặp tôi thì nhất định sẽ hối hận."
Giọng điệu của anh ta cực kỳ kiên định, y hệt như là nếu không truyền tin tức này thay anh ta thì sẽ xảy ra chuyện gì lớn vậy đó.
"Đội trưởng giống như là cực kỳ để ý đến anh ta, có phải là có chuyện gì hay không, cũng đừng bởi vì chúng ta mà làm trễ nải công việc." Một người trong đó tiến tới nhỏ xong thì thầm, trong lòng đã dao động.
Hai người do dự một lát, lúc này mới quyết định gọi điện thoại cho đội trưởng. Sau khi thuật lại lời của Hawk cho anh ta biết, cũng không đến mười lăm phút sau, đội trưởng đã lập tức xuất hiện ở trong phòng giam của Hawk.
"Người đâu rồi?"
"Dạ ở bên trong."
Đội trưởng vỗ vỗ vào vai của nhân viên cảnh sát: "Làm tốt lắm."
"......"
Hai người nhìn nhau, cả hai không hiểu cái gì đưa tay lên sờ mũi: "May mắn là đã nói..."....."
Sau khi đội trưởng đi vào, Hawk đang ngồi bên cạnh giường, trong phòng này ngoại trừ một cái giường thì ngoài ra cũng không có gì khác, ngoại trừ một không gian như thế này, anh ta cũng không muốn phải ngồi ở chỗ khác.
Thấy anh ta bước vào, Hawk không Bình thường lộ ra một vòng cung, giống như là bạn bè quen biết, không hề nhìn thấy chút gò bó nào: "Đến rồi à."
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Đội trưởng đã liên tục thẩm vấn Hawk trong nửa tháng nay, rốt cuộc cũng đã hiểu được một đạo lí, người đàn ông này xảo trá đã thành tính, nhiều năm đứng ở phía đối lập với cảnh sát, có chiêu gì thì cũng trở nên trong suốt vô dụng trước mặt của anh ta. Trừ phi chính anh ta muốn nói, nếu không thì có dùng biện pháp nào cũng không ép buộc được anh ta mở miệng.
Cho nên tối ngày hôm nay anh ta đã cho người gọi anh ta đến, tất nhiên là đã suy nghĩ kỹ, vậy cũng không cần phải nói dài dòng cái gì nữa.
"Không phải là anh muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến buôn lậu hay sao, tôi nói cho anh biết." Hawk đưa tay phủi ống quần một chút, chờ lúc anh ta đứng lên, nụ cười kia đã không còn tồn tại nữa: "Toàn bộ."
Trong lúc đội trưởng đang suy nghĩ trong lời nói của anh ta có mấy phần thật giả, Hawk đã bắt đầu kể những chuyện trong quá khứ của anh ta.
Không kịp kinh ngạc gì, không kịp hỏi đến cùng, đội trưởng mở bút ghi âm và máy quay phim ở bên người ra, ghi chép "Tự thuật phạm tội" của anh ta.
"Tại sao lại nói cho tôi biết?"
Một câu nói như vậy, dường như không nên xuất hiện ở giữa hai người bọn họ.
Lần này Hawk đã thu hồi lại nụ cười bất cần đời, anh ta lộ ra một nụ cười chân thật thuộc về cảm xúc của mình, cực kỳ lạ lừng, khó mà hình dung được.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, bên tai yêm ắng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Trong lúc đội trưởng cho là sẽ không chờ được câu trả lời lại nghe thấy anh ta nói.
"Bởi vì tôi muốn đổi một cách sống mới."
Lục Hi bị La Quyết Trình gọi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cô gái, Điền Tang Tang rón rén cởi quần áo trên người của cô ra, sau khi để lộ ra lại nhìn thấy màu sắc của miếng băng gạc kia chưa từng thay đổi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: "Không sao, vết thương không bị tổn thương một lần nữa."
Trái tim của Thẩm Dĩnh cũng theo đó mà rơi xuống, cô nghiêng đầu qua một bên: "Cảm ơn, đã làm phiền cô rồi."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa đây cũng là công việc của tôi." Điền Tang Tang điều chỉnh tư thế của cô một lần nữa, sau khi bảo đảm cô dễ chịu mới hoàn toàn yên tâm: "Dĩnh Dĩnh à, Cô đừng quá lo lắng, vết thương đã phục hồi không tệ, anh Quyết Trình cũng đã cố gắng nghĩ các cách để vết thương của cô không để lại sẹo. Y thuật của anh ấy cực kỳ cao, chắc chắn sẽ có biện pháp, cô yên tâm tiếp nhận trị liệu là tốt rồi."
Đương nhiên là Thẩm Dĩnh biết y thuật của La Quyết Trình cao siêu: "Chỉ là...".....
"Bác sĩ Điền, vết thương ở phía sau lưng tôi có phải rất nghiêm trọng không?"
Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi Điền Tang Tang câu hỏi này, cô ta vô ý nhìn thoáng qua vết thương của cô, chính xác là vô cùng nghiêm trọng, nhưng lại kiêng dè cảm nhận và tâm trạng của cô cho nên không thể nào nói thật được: "Vết thương này của cô cũng không tính là cái gì, chờ lát nữa tôi mang ghi chép ngoại khoa đến cho cô xem một chút. Chân nè, tay nè, đã bị chặn lại, cô đây là tiểu vu gặp đại vu."
Trả lời trực tiếp như thế nào so với qua loa tắc trách càng khiến Thẩm Dĩnh nghe được thì cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, cô buồn cười nói: "Nói chuyện với cô thật thú vị."
Điền Tang Tang Trừng mắt nhìn cô: "Anh Lục càng thú vị hơn tôi chứ nhỉ."
Thẩm Dĩnh sững sờ: "Anh ấy á?"
"Đúng đó, cô đừng nhìn thấy bình thường anh Lục cứ căng cứng cả khuôn mặt, đó là bởi vì lúc này cô còn bị thương phải nằm trên giường, trong lòng của anh ấy yêu cô cho nên mới như vậy. Trước kia lúc hai người bọn cô yêu nhau, đừng nhắc tới ngọt ngào nhiều bao nhiêu, nhiều đến nỗi khiến người ta thấy ngưỡng mộ, còn ngọt ngào hơn so với phim truyền hình." Điền Tang Tang không từ bất kỳ cố gắng nào mà ca ngợi Lục Hi, chính là muốn để hình tượng của Lục Hi ở trong lòng cô tốt hơn một chút: "Bây giờ cô tạm thời mất trí nên đã quên đi, thật ra anh ấy đối với cô rất tốt."
"Tốt đến cỡ nào?"
Điền Tang Tang suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm động mở miệng nói: "Mặc dù nói như vậy là quá cường điệu, nhưng mà anh ấy thật sự có thể sống vì cô, chết vì cô."
"......"
"Cô đừng cảm thấy có áp lực, tôi nói cho cô những chuyện này cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến mà thôi." Thấy cô không nói lời nào, Điền Tang Tang vội vàng an ủi.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Thật ra nếu cô không nói những cái này thì tôi cũng có thể cảm giác được anh ấy đối với tôi rất tốt, cũng không phải là lúc tất cả đàn ôngkhi đối mặt với một cô gái bị mất trí nhớ nặng, có thể làm được giống như anh ấy. Nhưng mà tôi không hiểu rõ, nếu như cả cuộc đời này của tôi mất đi đoạn ký ức liên quan đến anh ấy, nếu như tôi không nhớ nổi thì phải làm thế nào bây giờ?"
Đến lúc đó không phải là anh lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng hay sao.
Không ngờ là vấn đề này khi lọt vào tai của Điền Tang Tang lại quả thật không đáng giá để nhắc tới: "Anh ấy đã có thể sống vì cô, chết vì cô, sao anh ấy có thể quan tâm đến chuyện cô có hồi đáp lại anh ấy hay không? Đối với anh ấy mà nói, chỉ cần có thể chăm sóc bên cạnh cô, như vậy cũng đã đủ rồi."
Người đàn ông Lục Hi này có được hết tất cả những thứ mà đàn ông ở trên đời này mong muốn, tiền tài, nhan sắc, quyền thế, địa vị... Anh muốn cái gì thì có cái đó, nhưng mà cái người không thiếu gì này lại muốn nhất cũng chỉ có trái tim của Thẩm Dĩnh.
Điền Tang Tang thấy cô nghe hiểu, trong lòng vui mừng: "Cô nghỉ ngơi trước một chút đi, có chuyện gì thì nhất định gọi tôi đó."
"Được."
Âm thanh đóng cửa vang lên, không đến nửa phút lại bị người khác mở ra từ bên ngoài, không bao lâu sau một đôi giày da của đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, thuận theo đôi chân dài mà nhìn lên, Lục Hi đã quay lại rồi.
Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào trong con ngươi của anh, có thứ gì đó trong lòng Thẩm Dĩnh đã nứt ra một khe hở, chất lỏng nóng hổi tuôn ra đánh thẳng vào sợi dây lí trí của cô.
Giờ phút này, cái gì cũng đều chưa thay đổi, nhưng lại giống như cái gì cũng đã thay đổi rồi.
......
Buổi tối ngày thứ hai sau khi Lục Hi và Thẩm Dĩnh đi khỏi cục cảnh sát, Hawk lại phát điên phát cuồng một lần nữa. Anh ta không ngừng đạp vào vách tường, chờ lúc giám ngục đi vào thì mặt tường vốn trắng tinh đã bị dính đầy lòng bàn chân màu đen dính bùn đất.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà làm cái gì vậy chứ, yên tĩnh lại cho tôi." Vẻ mặt của nhân viên cảnh sát hung dữ, nhìn người đàn ông đang đứng ở bên giường.
Hawk quay đầu lại, lệ khí nơi đáy mắt ngập trời, khiến cho người ta nhìn cũng không nhịn được mà thấy sợ hãi. Nhân viên cảnh sát vội vàng gọi đồng nghiệp ở sau lưng đến đây cùng mình, lúc này mới dám đi vào: "Tôi kêu cậu yên tĩnh, nhìn cái gì mà nhìn."
"Tôi muốn gặp đội trưởng của các người." Anh ta bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn không rõ ràng.
"Gặp đội trưởng à?" Nhân viên cảnh sát chỉ đồng hồ treo trên tường: "Anh có biết mấy giờ rồi không, trời vừa mới sáng được một nửa, anh không ngủ được thì đội trưởng không ngủ được à?"
Hawk lắc cổ qua trái qua phải, phát ra âm thanh răng rắc, đã tính trước mà nói: "Anh nói cho anh ta biết tôi có chuyện muốn nói với anh ta, đương nhiên anh ta sẽ tới đây gặp tôi."
Nhân viên cảnh sát chỉ quơ quơ đèn pin ở trong tay, uy hiếp nói: "Đi ngủ đi, lại không trung thực nữa thì ngày mai cũng có người xử lý anh."
Hawk thấy anh ta muốn đi, bỗng nhiên bước về phía trước hai bước, âm thanh xích chân vang lên trong căn phòng yên tĩnh này lại càng lộ ra vẻ chói tai, giống như là cắm thẳng vào trong tim của người ta, dẫn đến hai người lập tức quay đầu lại: "Đừng nhích nhích, anh muốn làm gì."
"Nói cho đội trưởng của các người biết là tôi muốn gặp anh ta." Hawk lặp lại câu nói này: "Nếu như tối nay anh ta không chịu gặp tôi thì nhất định sẽ hối hận."
Giọng điệu của anh ta cực kỳ kiên định, y hệt như là nếu không truyền tin tức này thay anh ta thì sẽ xảy ra chuyện gì lớn vậy đó.
"Đội trưởng giống như là cực kỳ để ý đến anh ta, có phải là có chuyện gì hay không, cũng đừng bởi vì chúng ta mà làm trễ nải công việc." Một người trong đó tiến tới nhỏ xong thì thầm, trong lòng đã dao động.
Hai người do dự một lát, lúc này mới quyết định gọi điện thoại cho đội trưởng. Sau khi thuật lại lời của Hawk cho anh ta biết, cũng không đến mười lăm phút sau, đội trưởng đã lập tức xuất hiện ở trong phòng giam của Hawk.
"Người đâu rồi?"
"Dạ ở bên trong."
Đội trưởng vỗ vỗ vào vai của nhân viên cảnh sát: "Làm tốt lắm."
"......"
Hai người nhìn nhau, cả hai không hiểu cái gì đưa tay lên sờ mũi: "May mắn là đã nói..."....."
Sau khi đội trưởng đi vào, Hawk đang ngồi bên cạnh giường, trong phòng này ngoại trừ một cái giường thì ngoài ra cũng không có gì khác, ngoại trừ một không gian như thế này, anh ta cũng không muốn phải ngồi ở chỗ khác.
Thấy anh ta bước vào, Hawk không Bình thường lộ ra một vòng cung, giống như là bạn bè quen biết, không hề nhìn thấy chút gò bó nào: "Đến rồi à."
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Đội trưởng đã liên tục thẩm vấn Hawk trong nửa tháng nay, rốt cuộc cũng đã hiểu được một đạo lí, người đàn ông này xảo trá đã thành tính, nhiều năm đứng ở phía đối lập với cảnh sát, có chiêu gì thì cũng trở nên trong suốt vô dụng trước mặt của anh ta. Trừ phi chính anh ta muốn nói, nếu không thì có dùng biện pháp nào cũng không ép buộc được anh ta mở miệng.
Cho nên tối ngày hôm nay anh ta đã cho người gọi anh ta đến, tất nhiên là đã suy nghĩ kỹ, vậy cũng không cần phải nói dài dòng cái gì nữa.
"Không phải là anh muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến buôn lậu hay sao, tôi nói cho anh biết." Hawk đưa tay phủi ống quần một chút, chờ lúc anh ta đứng lên, nụ cười kia đã không còn tồn tại nữa: "Toàn bộ."
Trong lúc đội trưởng đang suy nghĩ trong lời nói của anh ta có mấy phần thật giả, Hawk đã bắt đầu kể những chuyện trong quá khứ của anh ta.
Không kịp kinh ngạc gì, không kịp hỏi đến cùng, đội trưởng mở bút ghi âm và máy quay phim ở bên người ra, ghi chép "Tự thuật phạm tội" của anh ta.
"Tại sao lại nói cho tôi biết?"
Một câu nói như vậy, dường như không nên xuất hiện ở giữa hai người bọn họ.
Lần này Hawk đã thu hồi lại nụ cười bất cần đời, anh ta lộ ra một nụ cười chân thật thuộc về cảm xúc của mình, cực kỳ lạ lừng, khó mà hình dung được.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, bên tai yêm ắng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Trong lúc đội trưởng cho là sẽ không chờ được câu trả lời lại nghe thấy anh ta nói.
"Bởi vì tôi muốn đổi một cách sống mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.