Chương 552: Đột kích dưới lầu
Lý Nhi
29/12/2020
Tuần thứ hai Vương Thu Phương xuất viện, dưới sự thúc giục không ngừng của mẹ, Đường Uyển vẫn quyết định quay về trường tiếp tục học, cô vốn muốn đợi sức khỏe Vương Thu Phương tốt hơn một chút mới định, nhưng không chịu nổi bà ngày nào cũng cằn nhằn, chỉ đành ngoan ngoãn đến trường.
Cô đến phòng giáo vụ “giải đông” học bạ của mình, nghỉ học một năm, thi cử cũng không tham gia chỉ đành bắt đầu lại từ năm hai, nhưng kết quả này đối với Đường Uyển mà nói hoàn toàn có thể chấp nhận.
Trong lúc trao đổi, giảng viên hiểu được hoàn cảnh khó khăn của gia đình cô, giải đáp cho cô biết làm thế nào mới có thể nhận được tiền trợ giúp và học bổng mỗi kỳ của trường.
Đường Uyển nghe cẩn thận, ghi nhớ từng chút một.
Rời khỏi phòng giáo vụ, Đường Uyển không vội về nhà, mà là dạo vài vòng trong khuôn viên trường đã lâu không tới, trường học rộng lớn vừa khéo là lúc sinh viên mới nhập học, từng khuôn mặt tràn trề năng lượng lướt qua người cô, ngay cả cô cũng lây nhiễm vài phần hơi thở thanh xuân.
Cô đè nén quá lâu, cả người nhìn cũng có chút mệt mỏi, đặc biệt là so với các sinh viên đồng lứa, cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ cô thật sự nên phóng thích mình một chút.
Đi tới nhà ăn trường, vừa đúng đuổi kịp các bạn học tan tiết tới ăn cơm, nói cũng khéo, lại có thể nhìn thấy bạn chung ký túc của Đường Uyển, Tưởng Xảo Xảo.
Trước đây hai người ở cùng ký túc xá, nhưng quan hệ luôn không quá tốt, ba Tưởng Xảo Xảo là phó giáo sư đang nhậm chức, mẹ là giám đốc ngân hàng, điều kiện gia đình rất tốt, vì điều này mà cô ta có sự cao ngạo khinh thường kiểu học sinh ‘nghèo khó’ như Đường Uyển từ trong cốt tủy.
Đường Uyển đa số đều là có thể chịu đựng thì chịu đựng, cho tới hai tuần trước khi cô nghỉ học, Tưởng Xảo Xảo mất một đồng hồ mới mua, là kiểu mới của nhà C, giá hơn một trăm hai mươi triệu, tìm hai ngày cũng không thấy, cô ta đột nhiên cứ kiên quyết là Đường Uyển lấy đồng hồ của cô ta.
Chuyện Đường Uyển không có cách nào chịu đựng nhất là sự vu khống của người khác, đặc biệt còn là kiểu vu khống không có chứng cứ thế này, cô trực tiếp để Tưởng Xảo Xảo kiểm tra chăn màn và tủ của mình, chỉ là lật tới lật lui cũng không tìm thấy đồng hồ đó.
Vốn cho rằng chuyện sẽ kết thúc như vậy, không ngờ miệng người đáng sợ, không biết thế nào, chuyện này lại truyền khắp khoa, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi, ban đầu Đường Uyển còn có thể chịu đựng, nhưng dần dần cô bị những lời đồn đãi đó làm ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể ngồi chờ chết nữa.
Cô tìm tới nhân viên hướng dẫn, yêu cầu báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát tới ký túc xá, dưới ánh mắt hoảng loạn của Tưởng Xảo Xảo, cô được chứng minh trong sạch, cũng chính từ lúc đó, hai người đã kết thù.
Bây giờ gặp lại, Đường Uyển vốn muốn vờ như không nhìn thấy bỏ đi, lại bị giọng nói sắc nhọn của cô ta gọi lại.
“Ô, đây là ai đây?”
Đường Uyển đành dừng lại bước chân, nhìn cô ta chậm rãi đi tới phía mình, mặt đầy kiêu ngạo đắc ý: “Đây không phải là bạn học Đường Uyển của chúng ta sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới trường vậy cà?”
Cô ta nói xong còn cười với nữ sinh bên cạnh, nụ cười đó không hề có ý tốt.
Đường Uyển chỉ cảm thấy ấu trĩ, làm như không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của cô ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Đến khôi phục học bạ.”
“Vậy là chuẩn bị quay về học à? Chỉ là cô trễ một năm, e là còn phải học lại năm hai lần nữa đi, nói ra cũng thảm, vì không có tiền trả học phí mà nghỉ học, cô hẳn là người đầu tiên trong viện chúng ta.” Tưởng Xảo Xảo thầm khinh cô nghèo, hận không thể ném tất cả lời nói lạnh lùng chế giễu lên người cô.
Trải qua hơn một năm tôi luyện ngoài xã hội, cả người Đường Uyển như đã thay da đổi thịt, nếu trước đây đối diện với sự trào phúng của Tưởng Xảo Xảo cô vẫn sẽ cảm thấy tự ti, thì bây giờ hoàn toàn không còn xem là gì cả.
Ánh mắt cô rơi trên người hai người, cả người đều đắp hàng hiệu, quả thực bên ngoài hoa mỹ bên trong thối nát.
“Trước đây lúc còn là bạn học không thấy cô quan tâm, bây giờ lại nhiệt tình, nhưng chuyện của tôi không cần cô phí lòng, học năm hai lần nữa nói không chừng còn có thể kết giao với bạn bè tam quan đúng đắn, tôi cảm thấy không có gì không tốt.”
“Cô!” Tưởng Xảo Xảo không nghĩ tới cô còn dám phản kích, lập tức nghẹn họng, một lúc sau mới nghĩ ra nói thế nào: “Xem ra hơn một năm này cô ở bên ngoài không phải lãng phí!”
“Thời gian dài như vậy nếu còn không tiến bộ, vậy chẳng phải đồ ngốc sao.” Đường Uyển cười nói, ánh mắt cực kỳ có thâm ý, giống như đang nói cô ta không có chút tiến bộ nào.
Tưởng Xảo Xảo vốn muốn mỉa mai cô, không nghĩ tới lại ngược lại bị mỉa mai, bỏ lại một câu bèn tức giận rời đi: “Vậy cô cứ đợi khai giảng xem các bạn học cùng cấp có nhìn trúng cô không đi, đồ lưu ban!”
Đường Uyển nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng là sự bình tĩnh mà bản thân cũng không ngờ tới.
Cô sớm đã không còn để ý cách nhìn của người khác, nếu ai mắng cô một câu cô đều để tâm, thì cũng sẽ không chống đỡ nổi cho tới hôm nay.
Trên đường quay về, Đường Uyển ghé vào một cửa hàng vịt quay giá cả cực kỳ phải chăng lại rất ngon, nghĩ hai ngày nữa phải báo cáo rồi, cô bèn mua một con quay về.
Bây giờ Vương Thu Phương đã khôi phục rất tốt, có thể ăn chút thịt thà bình thường, cũng xem như cho bà thay đổi khẩu vị.
Đổi hai lần xe buýt tới trạm xe ngoài tiểu khu, sắc trời đã tối, cô cầm hai hộp thức ăn màu trắng loại dùng một lần đi về phía tiểu khu, tiểu khu kiểu cũ cách âm không tốt, bên tai có thể nghe thấy tiếng xào thức ăn từ các nhà ở tầng thấp.
“Xèo xeo” nghe cũng vui tai, lại thêm phần ấm áp.
Đường Uyển cả đường đi tâm trạng đều rất tốt, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới lầu nhà mình, nụ cười của cô cứng ngắc bên miệng, bất giác chậm bước chân, cách thật xa đã đối diện với anh mắt người đó nhìn sang.
Con ngươi đen thâm thúy như giếng cổ hàn đàm sâu thẳm, ánh mắt sắc bén đó phá nát không khí rơi vào trên mặt cô, vẫn chói mắt bức người như vậy, làm người ta lập tức cảm thấy áp bách.
Cô đi tới, không chắc chắn mở miệng: “Anh Mã?”
Lại gặp mặt lần nữa, cách gần một tháng, lại quay về cách xưng hô xa lại đó.
Mã Thiên Xích nhìn mái tóc đã chỉnh chu của cô, còn có bộ quần áo vận động sạch sẽ, phiền muộn trong lòng kỳ quái đã tản đi chút ít, cô không cao, đứng trước mặt anh phải hơi ngẩng đầu.
Ánh mắt sâu xa không chút dấu vết đánh giá cô, khoảng thời gian rời đi này cô vẫn sống rất tốt, cả người đều tràn đầy cảm giác thoải mái tự tại, đương nhiên, ngoại trừ vài phút nhìn thấy anh.
“Có chuyện tìm cô.” Anh thu lại ánh mắt, nói ngắn gọn.
Đường Uyển không nhịn được kinh ngạc: “Chuyện gì?”
Người đàn ông khẽ gật đầu dùng cằm chỉ chỉ siêu xe Bentley màu đen ở không xa: “Lên xe nói.”
Nói rồi, anh bèn xoay người muốn đi về phía xe, Đường Uyển nhất thời vội vàng, nhanh chóng kéo tay áo sơ mi anh lại: “Tôi lên lầu một chuyến trước, phiền anh đợi tôi một lát.”
Mã Thiên Xích quay đầu lại nhìn đầu ngón tay mượt mà của cô, Đường Uyển lúc này mới ý thức được hành động của mình có chút không ổn, liền vội buông ra: “Ngại quá...”
Nhìn cô rút tay về, Mã Thiên Xích dời ánh mắt, lại nhấc bước: “Đi đi.”
Cô đến phòng giáo vụ “giải đông” học bạ của mình, nghỉ học một năm, thi cử cũng không tham gia chỉ đành bắt đầu lại từ năm hai, nhưng kết quả này đối với Đường Uyển mà nói hoàn toàn có thể chấp nhận.
Trong lúc trao đổi, giảng viên hiểu được hoàn cảnh khó khăn của gia đình cô, giải đáp cho cô biết làm thế nào mới có thể nhận được tiền trợ giúp và học bổng mỗi kỳ của trường.
Đường Uyển nghe cẩn thận, ghi nhớ từng chút một.
Rời khỏi phòng giáo vụ, Đường Uyển không vội về nhà, mà là dạo vài vòng trong khuôn viên trường đã lâu không tới, trường học rộng lớn vừa khéo là lúc sinh viên mới nhập học, từng khuôn mặt tràn trề năng lượng lướt qua người cô, ngay cả cô cũng lây nhiễm vài phần hơi thở thanh xuân.
Cô đè nén quá lâu, cả người nhìn cũng có chút mệt mỏi, đặc biệt là so với các sinh viên đồng lứa, cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ cô thật sự nên phóng thích mình một chút.
Đi tới nhà ăn trường, vừa đúng đuổi kịp các bạn học tan tiết tới ăn cơm, nói cũng khéo, lại có thể nhìn thấy bạn chung ký túc của Đường Uyển, Tưởng Xảo Xảo.
Trước đây hai người ở cùng ký túc xá, nhưng quan hệ luôn không quá tốt, ba Tưởng Xảo Xảo là phó giáo sư đang nhậm chức, mẹ là giám đốc ngân hàng, điều kiện gia đình rất tốt, vì điều này mà cô ta có sự cao ngạo khinh thường kiểu học sinh ‘nghèo khó’ như Đường Uyển từ trong cốt tủy.
Đường Uyển đa số đều là có thể chịu đựng thì chịu đựng, cho tới hai tuần trước khi cô nghỉ học, Tưởng Xảo Xảo mất một đồng hồ mới mua, là kiểu mới của nhà C, giá hơn một trăm hai mươi triệu, tìm hai ngày cũng không thấy, cô ta đột nhiên cứ kiên quyết là Đường Uyển lấy đồng hồ của cô ta.
Chuyện Đường Uyển không có cách nào chịu đựng nhất là sự vu khống của người khác, đặc biệt còn là kiểu vu khống không có chứng cứ thế này, cô trực tiếp để Tưởng Xảo Xảo kiểm tra chăn màn và tủ của mình, chỉ là lật tới lật lui cũng không tìm thấy đồng hồ đó.
Vốn cho rằng chuyện sẽ kết thúc như vậy, không ngờ miệng người đáng sợ, không biết thế nào, chuyện này lại truyền khắp khoa, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi, ban đầu Đường Uyển còn có thể chịu đựng, nhưng dần dần cô bị những lời đồn đãi đó làm ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể ngồi chờ chết nữa.
Cô tìm tới nhân viên hướng dẫn, yêu cầu báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát tới ký túc xá, dưới ánh mắt hoảng loạn của Tưởng Xảo Xảo, cô được chứng minh trong sạch, cũng chính từ lúc đó, hai người đã kết thù.
Bây giờ gặp lại, Đường Uyển vốn muốn vờ như không nhìn thấy bỏ đi, lại bị giọng nói sắc nhọn của cô ta gọi lại.
“Ô, đây là ai đây?”
Đường Uyển đành dừng lại bước chân, nhìn cô ta chậm rãi đi tới phía mình, mặt đầy kiêu ngạo đắc ý: “Đây không phải là bạn học Đường Uyển của chúng ta sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới trường vậy cà?”
Cô ta nói xong còn cười với nữ sinh bên cạnh, nụ cười đó không hề có ý tốt.
Đường Uyển chỉ cảm thấy ấu trĩ, làm như không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của cô ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Đến khôi phục học bạ.”
“Vậy là chuẩn bị quay về học à? Chỉ là cô trễ một năm, e là còn phải học lại năm hai lần nữa đi, nói ra cũng thảm, vì không có tiền trả học phí mà nghỉ học, cô hẳn là người đầu tiên trong viện chúng ta.” Tưởng Xảo Xảo thầm khinh cô nghèo, hận không thể ném tất cả lời nói lạnh lùng chế giễu lên người cô.
Trải qua hơn một năm tôi luyện ngoài xã hội, cả người Đường Uyển như đã thay da đổi thịt, nếu trước đây đối diện với sự trào phúng của Tưởng Xảo Xảo cô vẫn sẽ cảm thấy tự ti, thì bây giờ hoàn toàn không còn xem là gì cả.
Ánh mắt cô rơi trên người hai người, cả người đều đắp hàng hiệu, quả thực bên ngoài hoa mỹ bên trong thối nát.
“Trước đây lúc còn là bạn học không thấy cô quan tâm, bây giờ lại nhiệt tình, nhưng chuyện của tôi không cần cô phí lòng, học năm hai lần nữa nói không chừng còn có thể kết giao với bạn bè tam quan đúng đắn, tôi cảm thấy không có gì không tốt.”
“Cô!” Tưởng Xảo Xảo không nghĩ tới cô còn dám phản kích, lập tức nghẹn họng, một lúc sau mới nghĩ ra nói thế nào: “Xem ra hơn một năm này cô ở bên ngoài không phải lãng phí!”
“Thời gian dài như vậy nếu còn không tiến bộ, vậy chẳng phải đồ ngốc sao.” Đường Uyển cười nói, ánh mắt cực kỳ có thâm ý, giống như đang nói cô ta không có chút tiến bộ nào.
Tưởng Xảo Xảo vốn muốn mỉa mai cô, không nghĩ tới lại ngược lại bị mỉa mai, bỏ lại một câu bèn tức giận rời đi: “Vậy cô cứ đợi khai giảng xem các bạn học cùng cấp có nhìn trúng cô không đi, đồ lưu ban!”
Đường Uyển nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng là sự bình tĩnh mà bản thân cũng không ngờ tới.
Cô sớm đã không còn để ý cách nhìn của người khác, nếu ai mắng cô một câu cô đều để tâm, thì cũng sẽ không chống đỡ nổi cho tới hôm nay.
Trên đường quay về, Đường Uyển ghé vào một cửa hàng vịt quay giá cả cực kỳ phải chăng lại rất ngon, nghĩ hai ngày nữa phải báo cáo rồi, cô bèn mua một con quay về.
Bây giờ Vương Thu Phương đã khôi phục rất tốt, có thể ăn chút thịt thà bình thường, cũng xem như cho bà thay đổi khẩu vị.
Đổi hai lần xe buýt tới trạm xe ngoài tiểu khu, sắc trời đã tối, cô cầm hai hộp thức ăn màu trắng loại dùng một lần đi về phía tiểu khu, tiểu khu kiểu cũ cách âm không tốt, bên tai có thể nghe thấy tiếng xào thức ăn từ các nhà ở tầng thấp.
“Xèo xeo” nghe cũng vui tai, lại thêm phần ấm áp.
Đường Uyển cả đường đi tâm trạng đều rất tốt, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới lầu nhà mình, nụ cười của cô cứng ngắc bên miệng, bất giác chậm bước chân, cách thật xa đã đối diện với anh mắt người đó nhìn sang.
Con ngươi đen thâm thúy như giếng cổ hàn đàm sâu thẳm, ánh mắt sắc bén đó phá nát không khí rơi vào trên mặt cô, vẫn chói mắt bức người như vậy, làm người ta lập tức cảm thấy áp bách.
Cô đi tới, không chắc chắn mở miệng: “Anh Mã?”
Lại gặp mặt lần nữa, cách gần một tháng, lại quay về cách xưng hô xa lại đó.
Mã Thiên Xích nhìn mái tóc đã chỉnh chu của cô, còn có bộ quần áo vận động sạch sẽ, phiền muộn trong lòng kỳ quái đã tản đi chút ít, cô không cao, đứng trước mặt anh phải hơi ngẩng đầu.
Ánh mắt sâu xa không chút dấu vết đánh giá cô, khoảng thời gian rời đi này cô vẫn sống rất tốt, cả người đều tràn đầy cảm giác thoải mái tự tại, đương nhiên, ngoại trừ vài phút nhìn thấy anh.
“Có chuyện tìm cô.” Anh thu lại ánh mắt, nói ngắn gọn.
Đường Uyển không nhịn được kinh ngạc: “Chuyện gì?”
Người đàn ông khẽ gật đầu dùng cằm chỉ chỉ siêu xe Bentley màu đen ở không xa: “Lên xe nói.”
Nói rồi, anh bèn xoay người muốn đi về phía xe, Đường Uyển nhất thời vội vàng, nhanh chóng kéo tay áo sơ mi anh lại: “Tôi lên lầu một chuyến trước, phiền anh đợi tôi một lát.”
Mã Thiên Xích quay đầu lại nhìn đầu ngón tay mượt mà của cô, Đường Uyển lúc này mới ý thức được hành động của mình có chút không ổn, liền vội buông ra: “Ngại quá...”
Nhìn cô rút tay về, Mã Thiên Xích dời ánh mắt, lại nhấc bước: “Đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.