Chương 617: Đột nhiên lại lãnh giấy đăng ký kết hôn
Lý Nhi
29/12/2020
Sau khi sức khỏe của Thẩm Dĩnh đã hoàn toàn hồi phục, chuyện đầu tiên cô làm chính là dẫn theo Thẩm Tiếu trở về nhà chính nhà họ Lục một chuyến, kể từ sau khi trở về từ nước Y thì cô vẫn luôn cố gắng tránh né những người ở bên cạnh, sợ bị người ta nhận ra vấn đề, hiện tại rốt cuộc cũng đã có lại ký ức rồi, nghĩ đến sự lạnh nhạt trước đó mà hơi băn khoăn.
Sau khi hết bận rộn ở chỗ tiện hoa, cô cố ý đến trung tâm thương mại để lựa chọn một chiếc khăn lụa được làm thủ công tuyệt đẹp, lại đến cửa hàng trà lấy hồng trà thượng hạng đã được đặt từ trước, sau đó đi về phía công ty luật Hình Yên.
Xe mới dừng ở gara, Thẩm Dĩnh đường quen lối đi thang máy lên đến cửa công ty, bây giờ quy mô của Hình Yên càng ngày càng lớn, vốn là chỉ có hai tầng, về sau về thành bốn tầng, hiện tại có lẽ là đã đến sáu tầng rồi, ở tòa cao ốc khu trung tâm tấc đất tấc vàng như thế này tiền thuê nhà là một con số không nhỏ.
Bây giờ ở tầng năm tầng sáu chính là hạng mục ở nước ngoài, phòng làm việc của nhân viên cấp cao cũng ở trên tầng sáu.
Sau khi Thẩm Dĩnh đăng ký ở tầng lễ tân thì trực tiếp đi vào công ty, hôm nay cô mặc một cái áo vest có eo màu vàng nhạt, ở bên trong phối hợp một chiếc váy hoa voan xinh xắn, lúc xuống xe cô đã cố ý thay một đôi giày cao gót cao năm cm, cả người nhìn cực kỳ có khí chất.
Ở Hình Yên có không ít nhân viên cũ đã từng làm việc ở đây hơn mười năm, có mấy người làm cùng một thời gian với Thẩm Dĩnh lúc trước, thấy được cô tới đây thì tất cả mọi người đều lên tiếng chào hỏi cũng không dám có biểu cảm gì, dù sao hiện tại thì cô chính là vợ của tổng giám đốc mà không phải là đồng nghiệp.
Thẩm Dĩnh cũng không ép buộc, cười nhạt một tiếng liền đi về phía phòng làm việc của Lục Hi.
Thật vất vả mới đi được đến cửa, thư ký gõ cửa mở ra thay cho cô, đẩy cửa bước vào, Lục Hi đang ngồi trên ghế sa lông ở trong phòng làm việc, người ngồi ở bên cạnh của anh chính là Lưu Sinh Yên.
Thấy cô bước vào hai người đàn ông đều đồng là không hẹn mà cùng im miệng, Lục Hi đứng dậy đi về phía cô: "Đến rồi đó à."
"Ừm."
"Tiếu Tiếu đâu rồi?"
"Em đã kêu tài xế đi đón thằng bé rồi, đợi lát nữa sẽ gặp nhau ở nhà chính."
Lục Hi hơi nhíu mày không nói chuyện.
Thẩm Dĩnh biết là anh không yên lòng, cô mỉm cười: "Em vừa mới đến trung tâm mua sắm mua ít đồ, anh đừng lo lắng."
Lưu Sinh Yên Nhìn đôi nam nữ sánh vai nhau đứng ở đó, hai người bọn họ đã lận đận nhiều năm mới có thể đến được ngày hôm nay, đã rất nhiều lần rồi anh ta là người ngoài cuộc đều cảm thấy không có hi vọng, vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ. Anh ta không hiểu rõ động lực của Lục Hi được bắt nguồn từ đâu, lúc này cảm nhận được loại không khí mà hai người bọn họ ở cạnh nhau, rốt cuộc thì anh ta cũng đã hiểu rõ rồi.
Người này chắc có lẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, trừ cô ra thì bất luận kẻ nào khác cũng không thể tin tưởng được.
"Thẩm Dĩnh, đã lâu không gặp rồi." Lưu Sinh Yên đi đến trước mặt của hai người bọn họ, thuận thế mà kêu thư ký một tiếng: "Mang hồng trà đến đây."
"Anh Sinh Yên, không cần phải làm phiền đâu, đợi lát nữa bọn em sẽ đi ngay."Thẩm Dĩnh vội vàng ngăn cản lại, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho anh ta.
"Đã một thời gian dài rồi không gặp cô, sức khỏe thế nào rồi?"
Trong lúc mà Thẩm Dĩnh bị bệnh, người mà cô thấy nhiều nhất chính La Quyết Trình, bình thường thì công việc của Lưu Sinh Yên cũng nhiều, đã nhắc mấy lần với Lục Hi muốn đi đến thăm cô cũng đều bị anh từ chối, anh ta cũng không miễn cưỡng nữa.
Thẩm Dĩnh gật đầu mỉm cười: "Yên tâm đi, đều đã tốt hết rồi."
Thật ra thì không cần cô nói Lưu Sinh Yên cũng có thể nhìn ra được, khí sắc trên gương mặt lớn chừng bàn tay kia trông cũng không tệ, so với lúc gặp trước đó thì mượt mà không ít, làn da cũng hồng hào hơn: "Xem ra là Lục Hi nuôi cô cũng không tệ nha."
Nói xong anh ta lại cảm khái một câu: "Cô nói xem đã một năm trôi qua rồi, sao mà không nhìn thấy được vết tích thời gian nào ở trên người của cô vậy chứ?"
Tính đi tính lại thì năm nay Thẩm Dĩnh cũng đã 31 32 tuổi rồi, nhưng mà tuổi tác lại không hề lưu lại vết tích nào ở trên mặt của cô, mặc dù là khí chất cả người khi đã thành thục hơn rất nhiều nhưng mà khuôn mặt kia lại tại không hề có một chút vết nhăn đặc biệt là bây giờ đã tròn hơn một chút, nhìn tràn đầy nhựa sống.
Nghe vậy Thẩm Dĩnh lại thấy ngại ngùng, chỉ là khoát khoát tay nói một câu: "Anh Sinh Yên anh đừng có tâng bốc em, không phải là Tuyết Du cũng rất trẻ trung à."
"Cô ấy à..." Nhắc đến Phùng Tuyết Du, đáy mắt của Lưu Sinh Yên đã nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ: "Cô ấy chỉ có tính tình là phát triển thôi."
Thẩm Dĩnh rất muốn giải thích hai câu cho Phùng Tuyết Du, nhưng mà mới vừa nghĩ tới tính tình xấu kia của cô ấy, cũng chỉ có thể không nói lời nào đành chấp nhận.
"Đúng rồi, có chuyện này chưa kịp nói với mọi người, hôm nay đã có hai người ở đây rồi thì tôi cũng nói trước cho hai người biết." Lưu Sinh Yên giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thần bí nói một câu sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tôi với Tuyết Du đã đăng ký kết hôn rồi."
Thẩm Dĩnh: "..."
Lục Hi: "..."
Hai người bọn họ không nói được gì khác, không phải là không vui... mà là quá kinh ngạc.
Cái này đột nhiên lại bất ngờ đi đăng ký kết hôn? Phải biết là một năm trước, hai người Lưu Sinh Yên với Phùng Tuyết Du ồn ào đến nỗi giống như là sao hỏa đụng phải trái đất.
"Chuyện xảy ra lúc nào vậy?" Cuối cùng vẫn là Lục Hi khôi phục thần trí lại trước.
Lưu Sinh Yên không cần suy nghĩ gì liền thốt ra: "Ngày 16 tháng trước."
"Ngày tháng cũng không tệ."
"Chứ sao."
Thẩm Dĩnh nghe hai người đàn ông này anh một câu tôi một câu, rốt cuộc cũng có chút cảm giác chân thật, vừa nghĩ tới người bạn tốt của mình cũng đã tìm được một phần hạnh phúc thuộc về mình, cô nhịn không được mà cảm thấy kích động.
Cô biết rằng bởi vì năm đó do chuyện mình mất tích mà Phùng Tuyết Du với Lưu Sinh Yên ồn ào đến nỗi tách ra, bởi vì cô ấy trách Lục Hi cũng theo đó mà trách người bên cạnh của Lục Hi, bởi vì mình mà cô ấy thậm chí cũng không suy nghĩ đến hạnh phúc của bản thân, bây giờ nghe được tin tức này thì một tảng đá lớn ở trong lòng của Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng đã được buông xuống.
Lục Hi đưa tay đặt ở bả vai của cô, thấy được hốc mắt của cô hơi phiếm hồng, nhẹ giọng an ủi: "Việc tốt mà, không cần phải khóc."
"Anh Sinh Yên, anh phải đối tốt với Tuyết Du nhà bọn em đó, từ nhỏ cậu ấy đã được nuông chiều lớn lên, anh không thể để cho cô ấy chịu phải ấm ức." Thẩm Dĩnh không biết là cười hay là khóc giả bộ bộ dáng hung dữ cảnh cáo, giống như là người nhà mẹ đẻ vậy.
Lưu Sinh Yên: "Cô yên tâm đi, cho dù tôi có khó khăn và mệt mỏi đi nữa cũng sẽ không để cho cô ấy cảm thấy ấm ức."
Đừng nhìn Phùng Tuyết Du lúc bình thường rất mạnh mẽ, là một người rất có chính kiến, một bộ dạng bà đây lợi hại nhất không sợ trời không sợ đất, thật ra thì nội tâm lại mềm mại hơn so với ai khác, nhìn thấy động vật nhỏ lang thang ở ven đường sẽ khó chịu, nhìn thấy người già nghèo khổ thì sẽ muốn đi giúp đỡ bọn họ, những thứ này Lưu Sinh Yên đều hiểu hết.
Lục Hi kéo cô gái nhỏ qua bên cạnh mình, ngước mắt lên nhìn người anh em nhà mình: "Hôm nào mọi người tụ tập với nhau một chút, chuyện này tôi sẽ không nói cho người khác đâu, tự cậu nói đi."
"Được thôi, không thành vấn đề." Lưu Sinh Yên đột ngột xác định thời gian: "Buổi tối cuối tuần này cậu có rảnh không?"
"Có thể chứ." Lục Hi trực tiếp đồng ý, đùa giỡn mỉm cười: "Hiện tại tôi là người đàn ông trong gia đình, thời gian có rất nhiều."
...
Lục Hi và Thẩm Dĩnh sau khi rời khỏi công ty thì trực tiếp đi thang máy xuống gara để xe, Thẩm Dĩnh lái xe tới đây, Lục Hi dứt khoát để xe của mình lại công ty rồi chạy xe của cô đến nhà chính.
Vừa mới ngồi vào ghế lái phụ, Thẩm Dĩnh nhịn không được mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Phùng Tuyết Du.
Chưa qua mấy giây thì điện thoại đã có người nhận, âm thanh vội vã của Phùng Tuyết Du truyền tới: "Dĩnh Dĩnh, rốt cuộc cậu cũng đã nhớ đến người bạn xấu xa như tớ đây rồi à, tớ còn tưởng rằng cậu đã quên tớ rồi đó."
Sau khi hết bận rộn ở chỗ tiện hoa, cô cố ý đến trung tâm thương mại để lựa chọn một chiếc khăn lụa được làm thủ công tuyệt đẹp, lại đến cửa hàng trà lấy hồng trà thượng hạng đã được đặt từ trước, sau đó đi về phía công ty luật Hình Yên.
Xe mới dừng ở gara, Thẩm Dĩnh đường quen lối đi thang máy lên đến cửa công ty, bây giờ quy mô của Hình Yên càng ngày càng lớn, vốn là chỉ có hai tầng, về sau về thành bốn tầng, hiện tại có lẽ là đã đến sáu tầng rồi, ở tòa cao ốc khu trung tâm tấc đất tấc vàng như thế này tiền thuê nhà là một con số không nhỏ.
Bây giờ ở tầng năm tầng sáu chính là hạng mục ở nước ngoài, phòng làm việc của nhân viên cấp cao cũng ở trên tầng sáu.
Sau khi Thẩm Dĩnh đăng ký ở tầng lễ tân thì trực tiếp đi vào công ty, hôm nay cô mặc một cái áo vest có eo màu vàng nhạt, ở bên trong phối hợp một chiếc váy hoa voan xinh xắn, lúc xuống xe cô đã cố ý thay một đôi giày cao gót cao năm cm, cả người nhìn cực kỳ có khí chất.
Ở Hình Yên có không ít nhân viên cũ đã từng làm việc ở đây hơn mười năm, có mấy người làm cùng một thời gian với Thẩm Dĩnh lúc trước, thấy được cô tới đây thì tất cả mọi người đều lên tiếng chào hỏi cũng không dám có biểu cảm gì, dù sao hiện tại thì cô chính là vợ của tổng giám đốc mà không phải là đồng nghiệp.
Thẩm Dĩnh cũng không ép buộc, cười nhạt một tiếng liền đi về phía phòng làm việc của Lục Hi.
Thật vất vả mới đi được đến cửa, thư ký gõ cửa mở ra thay cho cô, đẩy cửa bước vào, Lục Hi đang ngồi trên ghế sa lông ở trong phòng làm việc, người ngồi ở bên cạnh của anh chính là Lưu Sinh Yên.
Thấy cô bước vào hai người đàn ông đều đồng là không hẹn mà cùng im miệng, Lục Hi đứng dậy đi về phía cô: "Đến rồi đó à."
"Ừm."
"Tiếu Tiếu đâu rồi?"
"Em đã kêu tài xế đi đón thằng bé rồi, đợi lát nữa sẽ gặp nhau ở nhà chính."
Lục Hi hơi nhíu mày không nói chuyện.
Thẩm Dĩnh biết là anh không yên lòng, cô mỉm cười: "Em vừa mới đến trung tâm mua sắm mua ít đồ, anh đừng lo lắng."
Lưu Sinh Yên Nhìn đôi nam nữ sánh vai nhau đứng ở đó, hai người bọn họ đã lận đận nhiều năm mới có thể đến được ngày hôm nay, đã rất nhiều lần rồi anh ta là người ngoài cuộc đều cảm thấy không có hi vọng, vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ. Anh ta không hiểu rõ động lực của Lục Hi được bắt nguồn từ đâu, lúc này cảm nhận được loại không khí mà hai người bọn họ ở cạnh nhau, rốt cuộc thì anh ta cũng đã hiểu rõ rồi.
Người này chắc có lẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, trừ cô ra thì bất luận kẻ nào khác cũng không thể tin tưởng được.
"Thẩm Dĩnh, đã lâu không gặp rồi." Lưu Sinh Yên đi đến trước mặt của hai người bọn họ, thuận thế mà kêu thư ký một tiếng: "Mang hồng trà đến đây."
"Anh Sinh Yên, không cần phải làm phiền đâu, đợi lát nữa bọn em sẽ đi ngay."Thẩm Dĩnh vội vàng ngăn cản lại, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho anh ta.
"Đã một thời gian dài rồi không gặp cô, sức khỏe thế nào rồi?"
Trong lúc mà Thẩm Dĩnh bị bệnh, người mà cô thấy nhiều nhất chính La Quyết Trình, bình thường thì công việc của Lưu Sinh Yên cũng nhiều, đã nhắc mấy lần với Lục Hi muốn đi đến thăm cô cũng đều bị anh từ chối, anh ta cũng không miễn cưỡng nữa.
Thẩm Dĩnh gật đầu mỉm cười: "Yên tâm đi, đều đã tốt hết rồi."
Thật ra thì không cần cô nói Lưu Sinh Yên cũng có thể nhìn ra được, khí sắc trên gương mặt lớn chừng bàn tay kia trông cũng không tệ, so với lúc gặp trước đó thì mượt mà không ít, làn da cũng hồng hào hơn: "Xem ra là Lục Hi nuôi cô cũng không tệ nha."
Nói xong anh ta lại cảm khái một câu: "Cô nói xem đã một năm trôi qua rồi, sao mà không nhìn thấy được vết tích thời gian nào ở trên người của cô vậy chứ?"
Tính đi tính lại thì năm nay Thẩm Dĩnh cũng đã 31 32 tuổi rồi, nhưng mà tuổi tác lại không hề lưu lại vết tích nào ở trên mặt của cô, mặc dù là khí chất cả người khi đã thành thục hơn rất nhiều nhưng mà khuôn mặt kia lại tại không hề có một chút vết nhăn đặc biệt là bây giờ đã tròn hơn một chút, nhìn tràn đầy nhựa sống.
Nghe vậy Thẩm Dĩnh lại thấy ngại ngùng, chỉ là khoát khoát tay nói một câu: "Anh Sinh Yên anh đừng có tâng bốc em, không phải là Tuyết Du cũng rất trẻ trung à."
"Cô ấy à..." Nhắc đến Phùng Tuyết Du, đáy mắt của Lưu Sinh Yên đã nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ: "Cô ấy chỉ có tính tình là phát triển thôi."
Thẩm Dĩnh rất muốn giải thích hai câu cho Phùng Tuyết Du, nhưng mà mới vừa nghĩ tới tính tình xấu kia của cô ấy, cũng chỉ có thể không nói lời nào đành chấp nhận.
"Đúng rồi, có chuyện này chưa kịp nói với mọi người, hôm nay đã có hai người ở đây rồi thì tôi cũng nói trước cho hai người biết." Lưu Sinh Yên giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thần bí nói một câu sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tôi với Tuyết Du đã đăng ký kết hôn rồi."
Thẩm Dĩnh: "..."
Lục Hi: "..."
Hai người bọn họ không nói được gì khác, không phải là không vui... mà là quá kinh ngạc.
Cái này đột nhiên lại bất ngờ đi đăng ký kết hôn? Phải biết là một năm trước, hai người Lưu Sinh Yên với Phùng Tuyết Du ồn ào đến nỗi giống như là sao hỏa đụng phải trái đất.
"Chuyện xảy ra lúc nào vậy?" Cuối cùng vẫn là Lục Hi khôi phục thần trí lại trước.
Lưu Sinh Yên không cần suy nghĩ gì liền thốt ra: "Ngày 16 tháng trước."
"Ngày tháng cũng không tệ."
"Chứ sao."
Thẩm Dĩnh nghe hai người đàn ông này anh một câu tôi một câu, rốt cuộc cũng có chút cảm giác chân thật, vừa nghĩ tới người bạn tốt của mình cũng đã tìm được một phần hạnh phúc thuộc về mình, cô nhịn không được mà cảm thấy kích động.
Cô biết rằng bởi vì năm đó do chuyện mình mất tích mà Phùng Tuyết Du với Lưu Sinh Yên ồn ào đến nỗi tách ra, bởi vì cô ấy trách Lục Hi cũng theo đó mà trách người bên cạnh của Lục Hi, bởi vì mình mà cô ấy thậm chí cũng không suy nghĩ đến hạnh phúc của bản thân, bây giờ nghe được tin tức này thì một tảng đá lớn ở trong lòng của Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng đã được buông xuống.
Lục Hi đưa tay đặt ở bả vai của cô, thấy được hốc mắt của cô hơi phiếm hồng, nhẹ giọng an ủi: "Việc tốt mà, không cần phải khóc."
"Anh Sinh Yên, anh phải đối tốt với Tuyết Du nhà bọn em đó, từ nhỏ cậu ấy đã được nuông chiều lớn lên, anh không thể để cho cô ấy chịu phải ấm ức." Thẩm Dĩnh không biết là cười hay là khóc giả bộ bộ dáng hung dữ cảnh cáo, giống như là người nhà mẹ đẻ vậy.
Lưu Sinh Yên: "Cô yên tâm đi, cho dù tôi có khó khăn và mệt mỏi đi nữa cũng sẽ không để cho cô ấy cảm thấy ấm ức."
Đừng nhìn Phùng Tuyết Du lúc bình thường rất mạnh mẽ, là một người rất có chính kiến, một bộ dạng bà đây lợi hại nhất không sợ trời không sợ đất, thật ra thì nội tâm lại mềm mại hơn so với ai khác, nhìn thấy động vật nhỏ lang thang ở ven đường sẽ khó chịu, nhìn thấy người già nghèo khổ thì sẽ muốn đi giúp đỡ bọn họ, những thứ này Lưu Sinh Yên đều hiểu hết.
Lục Hi kéo cô gái nhỏ qua bên cạnh mình, ngước mắt lên nhìn người anh em nhà mình: "Hôm nào mọi người tụ tập với nhau một chút, chuyện này tôi sẽ không nói cho người khác đâu, tự cậu nói đi."
"Được thôi, không thành vấn đề." Lưu Sinh Yên đột ngột xác định thời gian: "Buổi tối cuối tuần này cậu có rảnh không?"
"Có thể chứ." Lục Hi trực tiếp đồng ý, đùa giỡn mỉm cười: "Hiện tại tôi là người đàn ông trong gia đình, thời gian có rất nhiều."
...
Lục Hi và Thẩm Dĩnh sau khi rời khỏi công ty thì trực tiếp đi thang máy xuống gara để xe, Thẩm Dĩnh lái xe tới đây, Lục Hi dứt khoát để xe của mình lại công ty rồi chạy xe của cô đến nhà chính.
Vừa mới ngồi vào ghế lái phụ, Thẩm Dĩnh nhịn không được mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Phùng Tuyết Du.
Chưa qua mấy giây thì điện thoại đã có người nhận, âm thanh vội vã của Phùng Tuyết Du truyền tới: "Dĩnh Dĩnh, rốt cuộc cậu cũng đã nhớ đến người bạn xấu xa như tớ đây rồi à, tớ còn tưởng rằng cậu đã quên tớ rồi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.