Chương 641: Đưa cô về nhà qua đêm
Lý Nhi
29/12/2020
Những người đến Hồng Đỉnh tiêu xài vốn cũng chẳng phải hạng hiền lành gì, cô sẽ không bị dòm ngó tới thật đó chứ?
Trong lòng Tịch Giai Giai hoang mang không ngớt: “Vậy sau này tôi phải làm sao đây? Có, có khi nào tôi sẽ luôn bị bọn họ để ý tới không?”
Ánh mắt Bùi Dục quét qua khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng bệch của cô, cảm thấy cũng đã đủ rồi, nếu hù doạ nữa thì thật sự sẽ hơi quá, anh nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay cô về nhà với tôi chắc chắn bọn họ sẽ biết, đến lúc đó bọn họ nể mặt tôi sẽ không tiếp tục làm khó cô nữa đâu.”
Tịch Giai Giai bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Nếu không thì bây giờ cô cũng có thể về nhà đó, tôi cũng không có ngăn cô lại đâu.” Lúc nói lời này, chiếc xe đúng lúc đã tiến vào trong sân trước của một ngôi biệt thự, tắt máy ngừng xe lại xong, anh không vội đi xuống mà quay đầu qua nhìn cô: “Sao, có về không?”
Tịch Giai Giai suy cho cùng vẫn còn quá đơn thuần, những lời như vậy rơi vào tai cô thật sự sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, cô có chút sợ hãi loại người như Bùi Dục, nhưng so với hai người tối hôm nay, Bùi Dục trông cũng không đáng sợ như vậy nữa.
Chẳng qua chỉ là ở một đêm thôi, cũng sẽ không có gì đâu nhỉ?
Anh ta cũng đã cứu mình rồi, chắc sẽ không làm gì chứ?
Bùi Dục nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của cô, khoé môi mỏng của anh nhếch lên, nhẹ nhàng để lại một câu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Bị người ta nhìn thấu tâm tư, trái tim của Tịch Giai Giai liền hồi hộp: “Anh nói thì phải giữ lấy lời, không được nói rồi nuốt lời.”
Bùi Dục sảng khoái gật đầu: “Ừm.”
Tịch Giai Giai đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn căn nhà kiểu phương Tây ba tầng bên ngoài, đó là một tòa nhà theo phong cách châu Âu rất đặc trưng với các cửa sổ lớn, vách tường sạch sẽ và một cánh cửa lớn đầy khí khách, cô chỉ được nhìn thấy mấy căn nhà như vậy trên ti vi thôi.
Bùi Dục trực tiếp ấn nút mở dây an toàn của cô, cũng không cho cô thời gian tiếp tục do dự nữa mà kéo cửa xe ra: “Đi thôi.”
Thế là, Tịch Giai Giai cứ như vậy mà ỡm ờ bị đưa vào nhà của Bùi Dục.
Hai người một trước một sau đi, Bùi Dục đưa tay ấn khoá mật mã, rồi đẩy cửa và nghiêng người sang một bên để mở một không gian cho cô bước vào.
Tịch Giai Giai rụt rè bước vào trong, sợ sẽ đụng vào người anh nên men theo vách tường đi vào.
Vừa bước vào nhà thì đập vào mắt đầu tiên chính là một bức tường ti vi rất bắt mắt trong phòng khách, toàn bộ là màu xám nhạt, bên trên đó không biết đã sử dụng chất liệu gì để làm thành một lớp vật thể trong suốt như bề mặt cắt kim cương, bên cạnh đó là một chiếc cửa sổ sát đất, rèm cửa bằng voan màu trắng bị gió thổi tung bay, ngay cả đèn ở cửa cũng là cảm ứng nữa.
Phong cách trang trí tổng thể của căn nhà là ba màu đen, trắng và xám, chính là phong cách lãnh đạm như trên mạng nói, hoàn toàn khác biệt với phong cách trang trí sang trọng xa hoa của Hồng Đỉnh.
Tịch Giai Giai nhìn thấy người đàn ông ném một đôi dép lê mới toanh đến trước chân mình, cô liền lê lết ra sau một bước nhỏ, giống như thứ mà anh ném tới không phải là dép lê, mà là bom đạn vậy.
Mi tâm Bùi Dục nhíu lại: “Tịch Giai Giai tôi cảnh cáo cô, tôi đã nói không làm gì thì chính là không làm gì, cô mà còn có cái biểu cảm đó thì tôi không bảo đảm mình sẽ thẹn quá hoá giận mà làm gì đâu.”
Lại bị uy hiếp rồi.
“Tôi có biểu cảm gì chứ…”
Bùi Dục suy nghĩ vài giây, giống như là đang nghĩ xem nên hình dung thế nào, cả nửa ngày trời mới nói: “Cái loại biểu cảm như tôi muốn cưỡng gian cô vậy đó.”
“...”
Tịch Giai Giai thật là khóc không ra nước mắt mà, cứ có cảm giác như vừa mới ra khỏi sào huyệt của hổ thì lại chui vào ổ sói vậy.
Đến cũng đến rồi, bây giờ muốn đi cũng không thể được, cô chỉ có thể cố gắng đừng chọc người đàn ông này xù lông là được, những cái khác thì dễ nói rồi.
Sau khi thay giày xong, Bùi Dục không thèm để ý đến cô nữa mà tự mình vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh rót vào cổ họng mình.
Cả người Tịch Giai Giai cẩn trọng đến mức không thể cẩn trọng hơn, không dám ngồi không dám động đậy, cứ an phận thủ thường mà đứng ở bên cạnh ghế sofa.
Bùi Dục vừa uống nước vừa đánh giá cô gái nhỏ trong phòng khách, cho dù ở xa như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được cái cơ thể kia đang càng lúc càng cứng đờ.
Ha.
Đáy lòng khẽ cười một tiếng, còn tưởng là gan lớn đến chừng nào, cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, bình thường thì cứ trừng hai con mắt to to, thật ra cũng chỉ là một cô bé có tâm lý yếu đuối.
Nhưng mà tại sao một cô bé không có cái gì hết, khô khô khan khan như vậy lại lọt vào mắt anh được nhỉ?
Tuy Tịch Giai Giai có vẻ ngoài không tệ, nhưng mà bên cạnh anh không thiếu phụ nữ xinh đẹp, khẩu vị của anh trước giờ luôn là loại tràn trề mùi vị phụ nữ, chứ không phải loại học sinh thế này.
Không lẽ là ăn thịt ăn cá quen rồi, nên bắt đầu thèm cháo trắng dưa cải?
Trong chớp mắt, trong đầu Bùi Dục hiện lên vô số suy nghĩ, nhiều nhất vẫn là sự hoài nghi sâu sắc về chính mình.
Thì ra con người qua 30 thật sự sẽ thay đổi, vốn tưởng rằng bản thân mình có thể khác với người khác, nhưng không ngờ là mình cũng giống như người khác rồi, anh thật thất vọng đối với bản thân mình.
Tịch Giai Giai cứ yên lặng mà đứng ở đó gần 15 phút, đến cuối cùng khi thực sự không nhìn nổi nữa, Bùi Dục mới đi qua đó nói với cô một tiếng: “Phòng dành cho khách ở đầu cuối cùng bên trái trên lầu có một bồn tắm, cô có thể đi ngâm một cái.”
Tịch Giai Giai bây giờ đang vào lúc căng thẳng và nhạy cảm nhất, cô vô cùng cảnh giác với mấy từ như ngâm mình tắm rửa như vậy, một con người yêu sạch sẽ như cô lập tức lắc đầu: “Không cần không cần đâu, tôi như vậy là được rồi.”
“...” Bùi Dục thật sự cạn lời rồi, cô rốt cuộc là sợ hãi đến mức nào mà mới có thể canh phòng nghiêm ngặt như thế vậy chứ?
“Cô xác định là mình sẽ đem cái thân mình nhuốm đầy mùi trong phòng bao đó đi ngủ chứ?” Bùi Dục bực mình cực kỳ, nhưng khoé môi mỏng đó vẫn đang cười: “Cô không để ý, nhưng tôi để ý, Tịch Giai Giai, cút lên đó cho tôi.”
Thấy anh sắp lật mặt rồi, Tịch Giai Giai cũng không dám rề rà nữa mà ngoan ngoãn theo sau anh đi lên lầu hai.
Bùi Dục trực tiếp đưa cô vào trong phòng, anh thậm chí còn vô cùng ‘chu đáo’ mà mở đầy nước bồn tắm nữa.
Anh chỉ cần nghĩ đến hành động của hai tên đàn ông không biết xấu hổ ở phòng bao đó là lại hận không thể dùng cồn khử độc toàn thân cho Tịch Giai Giai.
Không tắm?
Không được, phải tắm.
Bùi Dục mở nước xong thì quay người ra khỏi phòng, Tịch Giai Giai chăm chú nhìn bóng lưng của người đó, đến khi anh hoàn toàn đi ra ngoài rồi cô mới thở phào.
Thực ra cô cũng rất muốn tắm một cái, không có ai khó chịu hơn cô hết.
Tịch Giai Giai khoá trái cửa phòng, lại sợ anh có chìa khoá nên dùng sức đẩy chiếc ghế ở bên cạnh qua chặn ngay sau cửa, làm xong mấy thứ này cô mới yên tâm mà đi vào nhà tắm để tắm.
Bùi Dục vẫn đứng ngoài cửa chưa có đi, mãi cho đến khi bên trong vang lên những tiếng nước chảy rào rào cực nhỏ anh mới yên tâm.
Ánh mắt rơi trên cánh cửa, không cần đoán cũng biết cô chắc chắn là đã khoá trái rồi, vừa nãy tiếng ghế ma sát với mặt sàn anh cũng đã nghe thấy rồi.
Vừa chặn vừa khoá, ha, thật sự tưởng anh thèm muốn lắm sao?
Bùi Dục vô cùng khinh miệt mà ngước đầu lên rồi quay người rời khỏi, đi đến phòng khách lầu một, đúng lúc giám đốc của Hồng Đỉnh gọi điện thoại đến, anh lại lấy một chai bia ra, để điện thoại ở trên bàn bên cạnh, ấn mở loa ngoài lên nghe máy: “Xử lý xong rồi sao?”
Bên đầu dây bên kia, thanh âm của giám đốc vẫn vô cùng điềm tĩnh và chuyên nghiệp như thường: “Vâng thưa Tổng giám đốc Bùi, hai người đều đã nhận sai rồi, cũng đã để cho người của chúng ta dạy cho một bài học rồi, nói là sau này nhìn thấy cô Tịch thì sẽ biết điều mà tránh đi.”
“Ừm.”
“Bên Liễu Nhân Nhân và giám đốc Lý tôi cũng đã nói rồi, hai người đó sau này muốn làm việc sẽ rất khó.”
Trong lòng Tịch Giai Giai hoang mang không ngớt: “Vậy sau này tôi phải làm sao đây? Có, có khi nào tôi sẽ luôn bị bọn họ để ý tới không?”
Ánh mắt Bùi Dục quét qua khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng bệch của cô, cảm thấy cũng đã đủ rồi, nếu hù doạ nữa thì thật sự sẽ hơi quá, anh nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay cô về nhà với tôi chắc chắn bọn họ sẽ biết, đến lúc đó bọn họ nể mặt tôi sẽ không tiếp tục làm khó cô nữa đâu.”
Tịch Giai Giai bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Nếu không thì bây giờ cô cũng có thể về nhà đó, tôi cũng không có ngăn cô lại đâu.” Lúc nói lời này, chiếc xe đúng lúc đã tiến vào trong sân trước của một ngôi biệt thự, tắt máy ngừng xe lại xong, anh không vội đi xuống mà quay đầu qua nhìn cô: “Sao, có về không?”
Tịch Giai Giai suy cho cùng vẫn còn quá đơn thuần, những lời như vậy rơi vào tai cô thật sự sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, cô có chút sợ hãi loại người như Bùi Dục, nhưng so với hai người tối hôm nay, Bùi Dục trông cũng không đáng sợ như vậy nữa.
Chẳng qua chỉ là ở một đêm thôi, cũng sẽ không có gì đâu nhỉ?
Anh ta cũng đã cứu mình rồi, chắc sẽ không làm gì chứ?
Bùi Dục nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của cô, khoé môi mỏng của anh nhếch lên, nhẹ nhàng để lại một câu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Bị người ta nhìn thấu tâm tư, trái tim của Tịch Giai Giai liền hồi hộp: “Anh nói thì phải giữ lấy lời, không được nói rồi nuốt lời.”
Bùi Dục sảng khoái gật đầu: “Ừm.”
Tịch Giai Giai đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn căn nhà kiểu phương Tây ba tầng bên ngoài, đó là một tòa nhà theo phong cách châu Âu rất đặc trưng với các cửa sổ lớn, vách tường sạch sẽ và một cánh cửa lớn đầy khí khách, cô chỉ được nhìn thấy mấy căn nhà như vậy trên ti vi thôi.
Bùi Dục trực tiếp ấn nút mở dây an toàn của cô, cũng không cho cô thời gian tiếp tục do dự nữa mà kéo cửa xe ra: “Đi thôi.”
Thế là, Tịch Giai Giai cứ như vậy mà ỡm ờ bị đưa vào nhà của Bùi Dục.
Hai người một trước một sau đi, Bùi Dục đưa tay ấn khoá mật mã, rồi đẩy cửa và nghiêng người sang một bên để mở một không gian cho cô bước vào.
Tịch Giai Giai rụt rè bước vào trong, sợ sẽ đụng vào người anh nên men theo vách tường đi vào.
Vừa bước vào nhà thì đập vào mắt đầu tiên chính là một bức tường ti vi rất bắt mắt trong phòng khách, toàn bộ là màu xám nhạt, bên trên đó không biết đã sử dụng chất liệu gì để làm thành một lớp vật thể trong suốt như bề mặt cắt kim cương, bên cạnh đó là một chiếc cửa sổ sát đất, rèm cửa bằng voan màu trắng bị gió thổi tung bay, ngay cả đèn ở cửa cũng là cảm ứng nữa.
Phong cách trang trí tổng thể của căn nhà là ba màu đen, trắng và xám, chính là phong cách lãnh đạm như trên mạng nói, hoàn toàn khác biệt với phong cách trang trí sang trọng xa hoa của Hồng Đỉnh.
Tịch Giai Giai nhìn thấy người đàn ông ném một đôi dép lê mới toanh đến trước chân mình, cô liền lê lết ra sau một bước nhỏ, giống như thứ mà anh ném tới không phải là dép lê, mà là bom đạn vậy.
Mi tâm Bùi Dục nhíu lại: “Tịch Giai Giai tôi cảnh cáo cô, tôi đã nói không làm gì thì chính là không làm gì, cô mà còn có cái biểu cảm đó thì tôi không bảo đảm mình sẽ thẹn quá hoá giận mà làm gì đâu.”
Lại bị uy hiếp rồi.
“Tôi có biểu cảm gì chứ…”
Bùi Dục suy nghĩ vài giây, giống như là đang nghĩ xem nên hình dung thế nào, cả nửa ngày trời mới nói: “Cái loại biểu cảm như tôi muốn cưỡng gian cô vậy đó.”
“...”
Tịch Giai Giai thật là khóc không ra nước mắt mà, cứ có cảm giác như vừa mới ra khỏi sào huyệt của hổ thì lại chui vào ổ sói vậy.
Đến cũng đến rồi, bây giờ muốn đi cũng không thể được, cô chỉ có thể cố gắng đừng chọc người đàn ông này xù lông là được, những cái khác thì dễ nói rồi.
Sau khi thay giày xong, Bùi Dục không thèm để ý đến cô nữa mà tự mình vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh rót vào cổ họng mình.
Cả người Tịch Giai Giai cẩn trọng đến mức không thể cẩn trọng hơn, không dám ngồi không dám động đậy, cứ an phận thủ thường mà đứng ở bên cạnh ghế sofa.
Bùi Dục vừa uống nước vừa đánh giá cô gái nhỏ trong phòng khách, cho dù ở xa như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được cái cơ thể kia đang càng lúc càng cứng đờ.
Ha.
Đáy lòng khẽ cười một tiếng, còn tưởng là gan lớn đến chừng nào, cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, bình thường thì cứ trừng hai con mắt to to, thật ra cũng chỉ là một cô bé có tâm lý yếu đuối.
Nhưng mà tại sao một cô bé không có cái gì hết, khô khô khan khan như vậy lại lọt vào mắt anh được nhỉ?
Tuy Tịch Giai Giai có vẻ ngoài không tệ, nhưng mà bên cạnh anh không thiếu phụ nữ xinh đẹp, khẩu vị của anh trước giờ luôn là loại tràn trề mùi vị phụ nữ, chứ không phải loại học sinh thế này.
Không lẽ là ăn thịt ăn cá quen rồi, nên bắt đầu thèm cháo trắng dưa cải?
Trong chớp mắt, trong đầu Bùi Dục hiện lên vô số suy nghĩ, nhiều nhất vẫn là sự hoài nghi sâu sắc về chính mình.
Thì ra con người qua 30 thật sự sẽ thay đổi, vốn tưởng rằng bản thân mình có thể khác với người khác, nhưng không ngờ là mình cũng giống như người khác rồi, anh thật thất vọng đối với bản thân mình.
Tịch Giai Giai cứ yên lặng mà đứng ở đó gần 15 phút, đến cuối cùng khi thực sự không nhìn nổi nữa, Bùi Dục mới đi qua đó nói với cô một tiếng: “Phòng dành cho khách ở đầu cuối cùng bên trái trên lầu có một bồn tắm, cô có thể đi ngâm một cái.”
Tịch Giai Giai bây giờ đang vào lúc căng thẳng và nhạy cảm nhất, cô vô cùng cảnh giác với mấy từ như ngâm mình tắm rửa như vậy, một con người yêu sạch sẽ như cô lập tức lắc đầu: “Không cần không cần đâu, tôi như vậy là được rồi.”
“...” Bùi Dục thật sự cạn lời rồi, cô rốt cuộc là sợ hãi đến mức nào mà mới có thể canh phòng nghiêm ngặt như thế vậy chứ?
“Cô xác định là mình sẽ đem cái thân mình nhuốm đầy mùi trong phòng bao đó đi ngủ chứ?” Bùi Dục bực mình cực kỳ, nhưng khoé môi mỏng đó vẫn đang cười: “Cô không để ý, nhưng tôi để ý, Tịch Giai Giai, cút lên đó cho tôi.”
Thấy anh sắp lật mặt rồi, Tịch Giai Giai cũng không dám rề rà nữa mà ngoan ngoãn theo sau anh đi lên lầu hai.
Bùi Dục trực tiếp đưa cô vào trong phòng, anh thậm chí còn vô cùng ‘chu đáo’ mà mở đầy nước bồn tắm nữa.
Anh chỉ cần nghĩ đến hành động của hai tên đàn ông không biết xấu hổ ở phòng bao đó là lại hận không thể dùng cồn khử độc toàn thân cho Tịch Giai Giai.
Không tắm?
Không được, phải tắm.
Bùi Dục mở nước xong thì quay người ra khỏi phòng, Tịch Giai Giai chăm chú nhìn bóng lưng của người đó, đến khi anh hoàn toàn đi ra ngoài rồi cô mới thở phào.
Thực ra cô cũng rất muốn tắm một cái, không có ai khó chịu hơn cô hết.
Tịch Giai Giai khoá trái cửa phòng, lại sợ anh có chìa khoá nên dùng sức đẩy chiếc ghế ở bên cạnh qua chặn ngay sau cửa, làm xong mấy thứ này cô mới yên tâm mà đi vào nhà tắm để tắm.
Bùi Dục vẫn đứng ngoài cửa chưa có đi, mãi cho đến khi bên trong vang lên những tiếng nước chảy rào rào cực nhỏ anh mới yên tâm.
Ánh mắt rơi trên cánh cửa, không cần đoán cũng biết cô chắc chắn là đã khoá trái rồi, vừa nãy tiếng ghế ma sát với mặt sàn anh cũng đã nghe thấy rồi.
Vừa chặn vừa khoá, ha, thật sự tưởng anh thèm muốn lắm sao?
Bùi Dục vô cùng khinh miệt mà ngước đầu lên rồi quay người rời khỏi, đi đến phòng khách lầu một, đúng lúc giám đốc của Hồng Đỉnh gọi điện thoại đến, anh lại lấy một chai bia ra, để điện thoại ở trên bàn bên cạnh, ấn mở loa ngoài lên nghe máy: “Xử lý xong rồi sao?”
Bên đầu dây bên kia, thanh âm của giám đốc vẫn vô cùng điềm tĩnh và chuyên nghiệp như thường: “Vâng thưa Tổng giám đốc Bùi, hai người đều đã nhận sai rồi, cũng đã để cho người của chúng ta dạy cho một bài học rồi, nói là sau này nhìn thấy cô Tịch thì sẽ biết điều mà tránh đi.”
“Ừm.”
“Bên Liễu Nhân Nhân và giám đốc Lý tôi cũng đã nói rồi, hai người đó sau này muốn làm việc sẽ rất khó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.