Chương 424: Kế điệu hổ ly sơn
Lý Nhi
29/12/2020
Sau khi Thẩm Tiếu bị bắt lên xe, cậu bé bị đưa về phía trước một khoảng, sau đó Hoàng Tử Nhu dùng khăn tay ướt bịt miệng và mũi cậu bé lại, một chất khí có chút kích thích theo hơi thở của mũi tiến vào cơ thể, rất nhanh đã mất đi nhận thức.
Hoàng Tử Nhu lái xe về phía Nam, tốc độ của xe rất nhanh, cô ta tắt điện thoại của mình, đổi thành máy nhắn tin, chỉ có loại điện thoại này mới không bị định vị.
Chiếc xe càng đi càng nhanh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng trở nên hoang vu, không biết lái như vậy bao lâu, cuối cùng chiếc xe lao vào một con đường núi vắng vẻ, cô ta ra khỏi xe, để lại chiếc xe ở dưới chân núi, đổi một Santana màu đen đã được chuẩn bị từ trước.
Không có biển số, không có logo, cô ta trực tiếp kéo cơ thể của Thẩm Tiếu, ném đứa bé đã bị bất tỉnh vào sau ghế.
Sa khi trở lại đường, không biết có phải là vì vậy, hoặc nói là qua một loạt các hoạt động liên tiếp nhau, cô ta cũng đã phần nào thích ứng được với quy trình “tội phạm” này, đầu óc lộn xộn của Hoàng Tử Nhu đột nhiên bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta cẩn thận đi theo con đường mà cô ta đã lên kế hoạch từ trước, camera trên con đường này rất ít, lúc nãy, khi đổi xe ở dưới chân núi cũng không có, rất khó để theo dõi theo dấu vết của cô ta.
Trước khi trời tối, cô đã lái xe đến nơi giao giữa hai thành phố, cách thành phố J hơn 100km.
Xung quanh không có đèn đường, thậm chí thôn xóm rất ít, nhìn xa xa cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi nhà gỗ cũ có bật đèn.
Cô ta dừng xe trong một con hẻm, để tăng tốc độ, chỉ có thể cõng Thẩm Tiếu trên lưng, nhìn con đường núi tối tăm không quá xa, Hoàng Tử Nhu không hề sợ hãi, mà là có một cảm giác an tâm vì dưới bóng tối bao trùm sẽ rất khó bị phát hiện.
…..….
Lúc Lục Hi vội vàng về đến cửa biệt thự, ông cụ cũng đi ra, đang nói gì đó với người phụ trách kỹ thuật, thấy anh đi qua, vẻ mặt của mấy người kia trông có vẻ rất nặng nề, chỉ trong nháy mắt đứa bé đã bị cướp đi, trách nhiệm này không ai có thể gánh vác được.
“Tiểu Hi, xin lỗi, tất cả là do ta hồ đồ…..” Ngô Quân Hà lau nước mắt, trước mắt đều là hình ảnh đứa bé bị cướp đi.
Trên đường tới đây Lục Hi đã sắp xếp lại tất cả mọi chuyện, rất rõ ràng, đây là kế hoạch Hoàng Tử Nhu đã lên từ trước, những bức ảnh ghép của Thẩm Dĩnh, hẹn gặp anh ở quán coffee, chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn của cô ta, mục đích thật sự của cô ta là đứa bé.
Bằng cách vụng về như vậy, khiến tất cả mọi người đều biết là cô ta làm, giữa ban ngày ban mặt lại bắt đứa bé đi, không thể nói cô ta ngu ngốc, mà Hoàng Tử Nhu đã dùng bất cứ thủ đoạn nào dù có bẩn thỉu đến mức nào, đã đến bước đường cùng.
Một người bất chấp mọi thứ như vậy sẽ đối xử với đứa bé như thế nào, Lục Hi không dám nghĩ đến, chỉ cần nghĩ một chút về chuyện này anh ta liền sụp đổ, trong lòng anh yêu thương Thẩm Tiếu bao nhiêu, lúc này anh hận Hoàng Tử Nhu bấy nhiêu, nhưng anh buộc phải giữ bình tĩnh và lý trí, con trai còn đang đợi ba đến giải cứu, anh không thể bối rối.
Đối mặt với Ngô Quân Hà và ông cụ, anh không trách cứ điều gì, chỉ nặng nề nói: “Thằng bé bị bắt lúc nào, ở đâu, camera có tra ra không?”
Ngô Quân Hà lập tức chỉ tay vào nơi vừa xảy ra chuyện, kể lại tường tận mọi chuyện cho Lục Hi nghe: “Hoàng Tử Nhu giả vờ là một giáo viên mẫu giáo, nói là muốn qua để ký tài liệu nhập học, trong lòng bà nhớ ra trước đây con đã nói với bà là đang xem trường mẫu giáo cho đứa bé, cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ được vừa mới quay người đi, cô ta lại dám bắt đứa bé đi….”
Ông cụ đứng một bên nghe, khuôn mặt tái mét, cuối cùng không kiềm chế được trách mắng: “Não của bà để đâu hả, nói với bà bao nhiêu lần rồi, bà lại không đồng ý!”
“Ai có thể ngờ được Hoàng Tử Nhu kia lại có nhiều mánh khóe đến vậy, bây giờ phải làm sao, nếu như cháu của tôi gặp chuyện gì không may, tôi cũng không muốn sống nữa….” Ngô Quân Hà nói xong liền khóc nức nở.
Cảnh tượng trước mặt vừa xót xa vừa khiến lòng người khác bất an, trong lòng tất cả mọi người đều đặt ra những kết quả xấu nhất và tốt nhất, theo đó tiếng khóc cũng ngày càng lớn.
“Đừng khóc, bây giờ không phải là lúc khóc, đợi Tiếu Tiếu quay lại khóc cũng không muộn.” Nói xong, Lục Hi quay người hỏi mấy nhân viên phụ trách kỹ thuật bên cạnh về camera, nhân viên kỹ thuật sớm đã chuẩn bị một bản sao chép trên điện thoại, nhìn vào bức ảnh đen trắng trên màn hình, nhìn thấy Hoàng Tử Nhu bắt đứa bé vào xe, khuôn mặt người đàn ông tối sầm lại giống như trung tâm của cơn bão, trong mắt hiện lên những đám mây đen rất đáng sợ: “Làm rõ biển số xe cho tôi.”
Nhân viên phụ trách ký thuật lập tức đưa một biển số đến trước mặt anh: “Anh Lục, nhân viên kỹ thuật tách ra, là cái này.”
Lục Hi nhận lấy, trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Dục, sau khi người kia nhận máy, trong giọng nói mang theo ngỗ ngược: “Anh Lục Hi?”
“Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, lúc nãy đã bị Hoàng Tử Nhu bắt đi, cậu giúp anh theo dõi một biển số xe, rất gấp.” Lục Hi đi thẳng vào vấn đề, lúc này báo cảnh sát có thể kích động đến Hoàng Tử Nhu, hơn nữa đội cảnh sát điều tra cho dù bí mật đến đâu cũng rất lộ liễu, anh không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao đứa trẻ vẫn còn ở trong tay đối phương.
Người của Bùi Dục cũng rất giỏi trong những việc này, nếu như bọn họ không có cách nào, vậy thì bên phía cảnh sát đoán chừng cũng không có cách nào.
Bùi Dục vừa nghe thấy vậy, liền giật mình, giọng nói cũng lập tức trở nên nghiêm túc: “Được, gửi biển số xe cho tôi, tôi lập tức đi căn dặn phía dưới.”
Trước khi cúp điện thoại, Lục Hi đã hét lên với anh ta: “Bùi Dục, có bất kỳ tin tức nào của Tiếu Tiếu, nhất định, nhất định phải báo ngay cho tôi.”
Anh nói liền hai từ “nhất định”, mặc dù giọng nói rất ổn định, nhưng Bùi Dục cũng cảm nhận được sự lo lắng trong đó: “Anh Lục Hi, anh yên tâm, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm ra đứa bé đang ở đâu.”
“Được.”
Sau khi nhận được đường lối, Lục Hi quay người đi vào trong biệt thự, Ngô Quân Hà căng thẳng đi theo anh: “Tiểu Hi, có cần phải nói với người nhà họ Hoàng không, biết đâu họ biết được Hoàng Tử Nhu đang ở đâu?”
“Chuyện này trừ chúng ta ra không được nói với bất kỳ ai, nếu như nhà họ Hoàng biết được lúc này sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.” Nói xong câu nói này đúng lúc đi qua trạm bảo vệ, nhân viên phụ trách kỹ thuật cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ, vẻ mặt tái nhợt, Lục Hi nhìn qua, khí áp thấp đến mức đáng sợ: “Trước khi chuyện này có kết quả không được để lộ bất cứ điều gì.”
Nhân viên phụ trách kỹ thuật vội vàng gật đầu, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi: “Anh Lục, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không!”
Lục Hi nhìn vào trong biệt thự, ông cụ đang được bảo mẫu đỡ, trong lòng lo lắng không yên: “Tiểu Hi, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Sống nhiều năm như vậy rồi, không dễ gì mới nhìn thấy được con của Lục Hi, ông cụ thật sự sợ đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện gì.
Lục Hi nhìn căn biệt thự ở đằng xa, ánh mắt âm u, khẽ nhếch môi nói ra một đáp án đầy bất lực: “Đợi.”
Hoàng Tử Nhu lái xe về phía Nam, tốc độ của xe rất nhanh, cô ta tắt điện thoại của mình, đổi thành máy nhắn tin, chỉ có loại điện thoại này mới không bị định vị.
Chiếc xe càng đi càng nhanh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng trở nên hoang vu, không biết lái như vậy bao lâu, cuối cùng chiếc xe lao vào một con đường núi vắng vẻ, cô ta ra khỏi xe, để lại chiếc xe ở dưới chân núi, đổi một Santana màu đen đã được chuẩn bị từ trước.
Không có biển số, không có logo, cô ta trực tiếp kéo cơ thể của Thẩm Tiếu, ném đứa bé đã bị bất tỉnh vào sau ghế.
Sa khi trở lại đường, không biết có phải là vì vậy, hoặc nói là qua một loạt các hoạt động liên tiếp nhau, cô ta cũng đã phần nào thích ứng được với quy trình “tội phạm” này, đầu óc lộn xộn của Hoàng Tử Nhu đột nhiên bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta cẩn thận đi theo con đường mà cô ta đã lên kế hoạch từ trước, camera trên con đường này rất ít, lúc nãy, khi đổi xe ở dưới chân núi cũng không có, rất khó để theo dõi theo dấu vết của cô ta.
Trước khi trời tối, cô đã lái xe đến nơi giao giữa hai thành phố, cách thành phố J hơn 100km.
Xung quanh không có đèn đường, thậm chí thôn xóm rất ít, nhìn xa xa cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi nhà gỗ cũ có bật đèn.
Cô ta dừng xe trong một con hẻm, để tăng tốc độ, chỉ có thể cõng Thẩm Tiếu trên lưng, nhìn con đường núi tối tăm không quá xa, Hoàng Tử Nhu không hề sợ hãi, mà là có một cảm giác an tâm vì dưới bóng tối bao trùm sẽ rất khó bị phát hiện.
…..….
Lúc Lục Hi vội vàng về đến cửa biệt thự, ông cụ cũng đi ra, đang nói gì đó với người phụ trách kỹ thuật, thấy anh đi qua, vẻ mặt của mấy người kia trông có vẻ rất nặng nề, chỉ trong nháy mắt đứa bé đã bị cướp đi, trách nhiệm này không ai có thể gánh vác được.
“Tiểu Hi, xin lỗi, tất cả là do ta hồ đồ…..” Ngô Quân Hà lau nước mắt, trước mắt đều là hình ảnh đứa bé bị cướp đi.
Trên đường tới đây Lục Hi đã sắp xếp lại tất cả mọi chuyện, rất rõ ràng, đây là kế hoạch Hoàng Tử Nhu đã lên từ trước, những bức ảnh ghép của Thẩm Dĩnh, hẹn gặp anh ở quán coffee, chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn của cô ta, mục đích thật sự của cô ta là đứa bé.
Bằng cách vụng về như vậy, khiến tất cả mọi người đều biết là cô ta làm, giữa ban ngày ban mặt lại bắt đứa bé đi, không thể nói cô ta ngu ngốc, mà Hoàng Tử Nhu đã dùng bất cứ thủ đoạn nào dù có bẩn thỉu đến mức nào, đã đến bước đường cùng.
Một người bất chấp mọi thứ như vậy sẽ đối xử với đứa bé như thế nào, Lục Hi không dám nghĩ đến, chỉ cần nghĩ một chút về chuyện này anh ta liền sụp đổ, trong lòng anh yêu thương Thẩm Tiếu bao nhiêu, lúc này anh hận Hoàng Tử Nhu bấy nhiêu, nhưng anh buộc phải giữ bình tĩnh và lý trí, con trai còn đang đợi ba đến giải cứu, anh không thể bối rối.
Đối mặt với Ngô Quân Hà và ông cụ, anh không trách cứ điều gì, chỉ nặng nề nói: “Thằng bé bị bắt lúc nào, ở đâu, camera có tra ra không?”
Ngô Quân Hà lập tức chỉ tay vào nơi vừa xảy ra chuyện, kể lại tường tận mọi chuyện cho Lục Hi nghe: “Hoàng Tử Nhu giả vờ là một giáo viên mẫu giáo, nói là muốn qua để ký tài liệu nhập học, trong lòng bà nhớ ra trước đây con đã nói với bà là đang xem trường mẫu giáo cho đứa bé, cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ được vừa mới quay người đi, cô ta lại dám bắt đứa bé đi….”
Ông cụ đứng một bên nghe, khuôn mặt tái mét, cuối cùng không kiềm chế được trách mắng: “Não của bà để đâu hả, nói với bà bao nhiêu lần rồi, bà lại không đồng ý!”
“Ai có thể ngờ được Hoàng Tử Nhu kia lại có nhiều mánh khóe đến vậy, bây giờ phải làm sao, nếu như cháu của tôi gặp chuyện gì không may, tôi cũng không muốn sống nữa….” Ngô Quân Hà nói xong liền khóc nức nở.
Cảnh tượng trước mặt vừa xót xa vừa khiến lòng người khác bất an, trong lòng tất cả mọi người đều đặt ra những kết quả xấu nhất và tốt nhất, theo đó tiếng khóc cũng ngày càng lớn.
“Đừng khóc, bây giờ không phải là lúc khóc, đợi Tiếu Tiếu quay lại khóc cũng không muộn.” Nói xong, Lục Hi quay người hỏi mấy nhân viên phụ trách kỹ thuật bên cạnh về camera, nhân viên kỹ thuật sớm đã chuẩn bị một bản sao chép trên điện thoại, nhìn vào bức ảnh đen trắng trên màn hình, nhìn thấy Hoàng Tử Nhu bắt đứa bé vào xe, khuôn mặt người đàn ông tối sầm lại giống như trung tâm của cơn bão, trong mắt hiện lên những đám mây đen rất đáng sợ: “Làm rõ biển số xe cho tôi.”
Nhân viên phụ trách ký thuật lập tức đưa một biển số đến trước mặt anh: “Anh Lục, nhân viên kỹ thuật tách ra, là cái này.”
Lục Hi nhận lấy, trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Dục, sau khi người kia nhận máy, trong giọng nói mang theo ngỗ ngược: “Anh Lục Hi?”
“Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, lúc nãy đã bị Hoàng Tử Nhu bắt đi, cậu giúp anh theo dõi một biển số xe, rất gấp.” Lục Hi đi thẳng vào vấn đề, lúc này báo cảnh sát có thể kích động đến Hoàng Tử Nhu, hơn nữa đội cảnh sát điều tra cho dù bí mật đến đâu cũng rất lộ liễu, anh không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao đứa trẻ vẫn còn ở trong tay đối phương.
Người của Bùi Dục cũng rất giỏi trong những việc này, nếu như bọn họ không có cách nào, vậy thì bên phía cảnh sát đoán chừng cũng không có cách nào.
Bùi Dục vừa nghe thấy vậy, liền giật mình, giọng nói cũng lập tức trở nên nghiêm túc: “Được, gửi biển số xe cho tôi, tôi lập tức đi căn dặn phía dưới.”
Trước khi cúp điện thoại, Lục Hi đã hét lên với anh ta: “Bùi Dục, có bất kỳ tin tức nào của Tiếu Tiếu, nhất định, nhất định phải báo ngay cho tôi.”
Anh nói liền hai từ “nhất định”, mặc dù giọng nói rất ổn định, nhưng Bùi Dục cũng cảm nhận được sự lo lắng trong đó: “Anh Lục Hi, anh yên tâm, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm ra đứa bé đang ở đâu.”
“Được.”
Sau khi nhận được đường lối, Lục Hi quay người đi vào trong biệt thự, Ngô Quân Hà căng thẳng đi theo anh: “Tiểu Hi, có cần phải nói với người nhà họ Hoàng không, biết đâu họ biết được Hoàng Tử Nhu đang ở đâu?”
“Chuyện này trừ chúng ta ra không được nói với bất kỳ ai, nếu như nhà họ Hoàng biết được lúc này sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.” Nói xong câu nói này đúng lúc đi qua trạm bảo vệ, nhân viên phụ trách kỹ thuật cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ, vẻ mặt tái nhợt, Lục Hi nhìn qua, khí áp thấp đến mức đáng sợ: “Trước khi chuyện này có kết quả không được để lộ bất cứ điều gì.”
Nhân viên phụ trách kỹ thuật vội vàng gật đầu, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi: “Anh Lục, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không!”
Lục Hi nhìn vào trong biệt thự, ông cụ đang được bảo mẫu đỡ, trong lòng lo lắng không yên: “Tiểu Hi, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Sống nhiều năm như vậy rồi, không dễ gì mới nhìn thấy được con của Lục Hi, ông cụ thật sự sợ đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện gì.
Lục Hi nhìn căn biệt thự ở đằng xa, ánh mắt âm u, khẽ nhếch môi nói ra một đáp án đầy bất lực: “Đợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.