Chương 464: Khi nào ba trở về
Lý Nhi
29/12/2020
Giám đốc cũng không để ý đến cô ta, mà nhìn về phía những người khác trên ghế dài: “Xin lỗi các vị, có chút việc cần cô ta đi làm, một lát là xong, một lát thôi ~”
Đường Uyển ngơ ngác bị giám đốc kéo lên tầng hai, có rất nhiều phòng bao đang mở, vị trí xê dịch không thể nhìn thấy lẫn nhau, cô ta bị mang đến vị trí trung tâm, cô ta biết nơi này, là vị trí đắt nhất quán bar, bình thường cô ta không lên nổi chỗ này.
“Giám đốc, anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Đường Uyển không hiểu vì sao hỏi.
Giám đốc đưa cô lên, nhỏ giọng nói: “Cho cô kiếm tiền, tự mình nắm chắc đi!”
Nói xong giám đốc lui ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa thủy tinh đổi màu của ghế dài, tất cả bên ngoài đều bị ngăn cách, ngay cả âm thanh cũng nhỏ đi, Đường Uyển hoảng hốt không thôi, mượn ánh đèn mờ ảo cô ta nhìn thấy người đàn ông đứng dậy chậm rãi đi về phía mình, phong độ y như trong ấn tượng.
Trên người anh ta có mùi nước hoa, khi đi đến trước mặt cô ta, cô ta gần như không thể hít thở.
Mã Thiên Xích cúi đầu nhìn gương mặt hoảng hốt của cô gái, so với cơ thể mặc quần áo phô bày trần trụi, gương mặt lại thanh thuần sạch sẽ hơn rất nhiều.
Ánh mắt hơi thay đổi, bỗng nhiên anh đưa tay về phía ngực cô, Đường Uyển kinh hãi, sắc mặt tái nhợt: “Anh muốn làm gì?!”
Mã Thiên Xích như không nghe thấy, khi đưa tay ra lần nữa, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy một chiếc hộp vuông, ánh mắt nhìn cô tăng thêm mấy phần khinh thường: “Bán rao áo mưa trong quán bar?”
Đường Uyển như bị đạp trúng phải đuôi mèo, đưa tay cướp lấy hộp áo mưa: “Đừng động đến đồ của tôi!”
“Vừa rồi không nghe giám đốc nói sao? Những thứ này, tôi muốn.”
Đường Uyển bán đồ dùng người lớn trong quán bar được tháng rồi, mỗi một buổi tối đều hi vọng có thể mau chóng bán mấy thứ này đi, nhưng giờ khắc này cô ta lại cảm giác thấy khuôn mặt nóng bỏng.
Ngay cả kiểu buôn bán này cũng làm rồi, còn cần thể diện cái gì chứ, Đường Uyển tự an ủi mình, hít sâu một hơi, đưa hết giỏ trong ngực cho anh ta: “Tổng cộng ba mươi hộp, bảy triệu hai trăm nghìn, ngài trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Mã Thiên Xích xùy một tiếng, quay người lấy một xấp tiền trong túi ra, cũng không đếm mà nhét vào trong giỏ của cô ta: “Đồ đưa cô, tiền, không cần trả lại.”
Ánh mắt Đường Uyển rơi vào những tờ tiền mặt màu xanh bên trong giỏ đồ dùng người lớn, đáy lòng có một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng lên, nhưng nghĩ đến bệnh viện không ngừng giục đóng viện phí, cô cụp mắt, lộ ra một nụ cười không được tốt lắm, thậm chí còn không tự nhiên: “Cảm ơn.”
Cuộc sống ép cô cúi đầu, cô nhất định phải học được cách buông bỏ mặt mũi và tôn nghiêm, không có cái gì quan trọng hơn tiền.
Mã Thiên Xích nhìn dáng vẻ cúi đầu phục tùng của cô, trái lại cũng có mấy phần giống Thẩm Dĩnh, phụ nữ như vậy nhìn như yếu đuối, nhưng thật ra bên trong còn kiên cường hơn đàn ông.
Bỗng nhiên anh ta có chút hứng thú, giữ im lặng đợi cô cất kỹ tiền, sau đó không chớp mắt rút ra thêm một chồng: “Qua đó uống hết ly rượu trên bàn, chỗ này là của cô.”
Giọng nói rõ ràng của người đàn ông vang lên bên tai cô ta, Đường Uyển run lên, ánh mắt nhìn sang, ly rượu kia còn không ít, Whisky nồng độ cực cao còn không pha bớt, đoán chừng với tửu lượng của cô sẽ không chịu nổi một ly này.
Đường Uyển thu tầm mắt lại, vô cùng lý trí: “Thưa ngài, rất cảm ơn vừa rồi ngài giải vây giúp tôi, tôi chỉ là muốn kiếm ít tiền, tửu lượng cũng không tốt, nếu như làm ngài mất hứng, quả thật không phải ý muốn của tôi.”
Mã Thiên Xích không ngờ cô sẽ từ chối, môi mỏng nhếch lên: “Không phải cô cần tiền sao?”
Nhu cầu trong lòng bị nói thẳng ra thế này, sắc mặt Đường Uyển cứng đờ: “Tôi rất cần tiền, nhưng tôi thật sự không uống nổi rượu này.”
“Cô cảm thấy không uống có thể đi ra khỏi phòng bao này sao?”
Dứt tiếng, Đường Uyển có chút khiếp sợ nhìn anh, tức giận vướng tại lồng ngực không nuốt xuống được.
Đây rõ ràng là uy hiếp.
“Thưa ngài...”
“Uống nó đi.” Nói lại lần nữa, rõ ràng Mã Thiên Xích đã không còn kiên nhẫn: “Uống xong cầm tiền rời đi.”
Đường Uyển nhìn thấy chắc chắn nơi đáy mắt người đàn ông, cô biết mình không tránh được ly rượu này rồi, không uống không được, tiền vừa thu vào túi trở nên phỏng tay, cũng biết sẽ không đơn giản như vậy...
Tất cả bên ngoài phòng bao vẫn vui vẻ như thường, trong phòng, bầu không khí lại có phần giằng co.
Đường Uyển lặng lẽ hít sâu một hơi, dưới cái nhìn soi mói áp bức đi đến cạnh bàn, cô hơi nghiêng người hỏi: “Tôi uống rồi anh sẽ cho tôi đi sao?”
“Đúng vậy.”
Đường Uyển nhìn ly rượu, cái ly chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt, không cần đưa đến gần mũi cũng biết hương vị đậm đặc đến mức nào, cô chậm rãi cầm ly rượu đưa đến bên môi, sau mấy giây do dự, cắn răng rót vào cổ họng, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng cay rát chảy qua thực quản tiến vào dạ dày, cô gần như chưa từng dừng, quả thật chính là rót thẳng vào, đầu lưỡi bị kích thích mà hơi tê tê, thoáng cái trở nên đau rát nóng bỏng.
Rất hiếm khi cô uống rượu, càng đừng nói bỗng chốc uống nhiều như vậy, lúc này cảm thấy khó chịu choáng váng, nhưng vẫn ráng chống đỡ nâng ly rượu rỗng tuếch trong tay lên: “Tôi uống xong rồi.”
Mã Thiên Xích ném tiền vào trong giỏ, đi đến bên người cô, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, anh ta thuận tay cầm xì gà trên bàn ngậm lên miệng châm lửa, tảo ra vẻ tùy tiện phóng khoáng.
“Đi đi.”
Nửa phút sau, cuối cùng anh ta lên tiếng, nhưng lại không nhìn thẳng vào cô.
Đường Uyển như nhặt được khai ân to lớn, cũng không quay đầu mà cầm giỏ xông ra ngoài.
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, ánh mắt Mã Thiên Xích rơi vào tấm thẻ ngân hàng rơi trên mặt đất kia, anh ta cúi người nhặt lên, chính là một tấm thẻ bình thường không thể bình thường hơn.
Người đàn ông lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường.
...
Tháng thứ năm Lục Hi rời đi, chương trình học kỳ một của Thẩm Tiếu kết thúc, Thẩm Dĩnh cố ý dành thời gian đi họp phụ huynh cuối kỳ cho con.
Bình thường cô thích lái một chiếc xe Mercedes màu đen, lần này cố ý chọn một chiếc Bentley trong gara, không phải là khoe khoang gì, hoàn cảnh của trường học như vậy, những thứ này đều trở thành bình thường nhất, cô không muốn khiến cho người khác bàn tán.
Chạy xe đến trường học, đã có giáo viên nghênh đón, Thẩm Dĩnh dừng xe trong bãi đậu xe, cầm túi xách đi theo chỉ dẫn của giáo viên vào lớp của Thẩm Tiếu.
Thằng bé thấy cô đến thì vô cùng vui vẻ, không ngừng lôi kéo cô líu ríu nói chuyện, bày tất cả mọi thứ trong ngăn bàn ra cho cô xem.
Họp phụ huynh là hình thức chủ yếu dùng để giao lưu, giáo viên nói chung một lát rồi lại nói riêng tình hình gần đây của mỗi đứa bé cho người trong nhà.
“Cô Thẩm, bình thường thằng bé rất ngoan, rất lễ phép cũng rất cố gắng, chỉ là tham gia hoạt động ngoài giờ không được tích cực lắm, mặc dù không ảnh hưởng quá lớn, nhưng dù sao tuổi thằng bé còn nhỏ, bồi dưỡng giao tiếp và khơi thông năng lực từ nhỏ là điều cần thiết.” Giáo viên Vương chủ nhiệm lớp dặn dò khái quát.
Thẩm Dĩnh nghe thấy hơi bất ngờ: “Không tích cực sao?”
“Đúng vậy, thật ra trước đó Tiếu Tiếu vẫn đồng ý tham gia hoạt động ngoài giờ, nhưng từ nửa học kỳ sau này bắt đầu, thằng bé không tích cực lắm, có lẽ chính là xuất hiện cảm xúc dao động của tuổi nhỏ, cũng bình thường, cần điều chỉnh một chút.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh, Thẩm Tiếu vẫn luôn là một đứa bé thích kết bạn, rất tích cực hoạt bát, mặc kệ là trước kia ở London nước Anh hay là sau khi về nước, bao gồm cả lần trước bé nhắc đến muốn dẫn bạn đến nhà chơi, bây giờ đột nhiên nghe thấy giáo viên nói như vậy, vô cùng kinh ngạc.
Sau khi họp phụ huynh xong, Thẩm Dĩnh dẫn Thẩm Tiếu đến một quán ăn cho trẻ em ăn cơm, thằng bé vẫn luôn kêu gào muốn đến, hôm nay rảnh rỗi nên đặt chỗ trước.
Lúc ăn cơm, Thẩm Dĩnh như tùy tiện hỏi: “Tiếu Tiếu, giáo viên nói gần đây con không thích tham gia hoạt động ngoài giờ lắm sao?”
Thẩm Tiếu đang say sưa chiến đấu với đùi gà nhỏ, trả lời mơ hồ: “Ừm... không có mà.”
Rõ ràng con trai không muốn nói thật, Thẩm Dĩnh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu dẫn dắt từ từ: “Nếu không phải không thích thì vì sao không tham dự chứ? Chơi cùng các bạn học không vui sao?”
Thẩm Tiếu vẫn lắc đầu: “Không.”
Ngay tại khi Thẩm Dĩnh đau đầu không biết nói thế nào, đột nhiên thằng bé nói ra một câu: “Mẹ, khi nào ba trở về?”
Đường Uyển ngơ ngác bị giám đốc kéo lên tầng hai, có rất nhiều phòng bao đang mở, vị trí xê dịch không thể nhìn thấy lẫn nhau, cô ta bị mang đến vị trí trung tâm, cô ta biết nơi này, là vị trí đắt nhất quán bar, bình thường cô ta không lên nổi chỗ này.
“Giám đốc, anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Đường Uyển không hiểu vì sao hỏi.
Giám đốc đưa cô lên, nhỏ giọng nói: “Cho cô kiếm tiền, tự mình nắm chắc đi!”
Nói xong giám đốc lui ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa thủy tinh đổi màu của ghế dài, tất cả bên ngoài đều bị ngăn cách, ngay cả âm thanh cũng nhỏ đi, Đường Uyển hoảng hốt không thôi, mượn ánh đèn mờ ảo cô ta nhìn thấy người đàn ông đứng dậy chậm rãi đi về phía mình, phong độ y như trong ấn tượng.
Trên người anh ta có mùi nước hoa, khi đi đến trước mặt cô ta, cô ta gần như không thể hít thở.
Mã Thiên Xích cúi đầu nhìn gương mặt hoảng hốt của cô gái, so với cơ thể mặc quần áo phô bày trần trụi, gương mặt lại thanh thuần sạch sẽ hơn rất nhiều.
Ánh mắt hơi thay đổi, bỗng nhiên anh đưa tay về phía ngực cô, Đường Uyển kinh hãi, sắc mặt tái nhợt: “Anh muốn làm gì?!”
Mã Thiên Xích như không nghe thấy, khi đưa tay ra lần nữa, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy một chiếc hộp vuông, ánh mắt nhìn cô tăng thêm mấy phần khinh thường: “Bán rao áo mưa trong quán bar?”
Đường Uyển như bị đạp trúng phải đuôi mèo, đưa tay cướp lấy hộp áo mưa: “Đừng động đến đồ của tôi!”
“Vừa rồi không nghe giám đốc nói sao? Những thứ này, tôi muốn.”
Đường Uyển bán đồ dùng người lớn trong quán bar được tháng rồi, mỗi một buổi tối đều hi vọng có thể mau chóng bán mấy thứ này đi, nhưng giờ khắc này cô ta lại cảm giác thấy khuôn mặt nóng bỏng.
Ngay cả kiểu buôn bán này cũng làm rồi, còn cần thể diện cái gì chứ, Đường Uyển tự an ủi mình, hít sâu một hơi, đưa hết giỏ trong ngực cho anh ta: “Tổng cộng ba mươi hộp, bảy triệu hai trăm nghìn, ngài trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Mã Thiên Xích xùy một tiếng, quay người lấy một xấp tiền trong túi ra, cũng không đếm mà nhét vào trong giỏ của cô ta: “Đồ đưa cô, tiền, không cần trả lại.”
Ánh mắt Đường Uyển rơi vào những tờ tiền mặt màu xanh bên trong giỏ đồ dùng người lớn, đáy lòng có một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng lên, nhưng nghĩ đến bệnh viện không ngừng giục đóng viện phí, cô cụp mắt, lộ ra một nụ cười không được tốt lắm, thậm chí còn không tự nhiên: “Cảm ơn.”
Cuộc sống ép cô cúi đầu, cô nhất định phải học được cách buông bỏ mặt mũi và tôn nghiêm, không có cái gì quan trọng hơn tiền.
Mã Thiên Xích nhìn dáng vẻ cúi đầu phục tùng của cô, trái lại cũng có mấy phần giống Thẩm Dĩnh, phụ nữ như vậy nhìn như yếu đuối, nhưng thật ra bên trong còn kiên cường hơn đàn ông.
Bỗng nhiên anh ta có chút hứng thú, giữ im lặng đợi cô cất kỹ tiền, sau đó không chớp mắt rút ra thêm một chồng: “Qua đó uống hết ly rượu trên bàn, chỗ này là của cô.”
Giọng nói rõ ràng của người đàn ông vang lên bên tai cô ta, Đường Uyển run lên, ánh mắt nhìn sang, ly rượu kia còn không ít, Whisky nồng độ cực cao còn không pha bớt, đoán chừng với tửu lượng của cô sẽ không chịu nổi một ly này.
Đường Uyển thu tầm mắt lại, vô cùng lý trí: “Thưa ngài, rất cảm ơn vừa rồi ngài giải vây giúp tôi, tôi chỉ là muốn kiếm ít tiền, tửu lượng cũng không tốt, nếu như làm ngài mất hứng, quả thật không phải ý muốn của tôi.”
Mã Thiên Xích không ngờ cô sẽ từ chối, môi mỏng nhếch lên: “Không phải cô cần tiền sao?”
Nhu cầu trong lòng bị nói thẳng ra thế này, sắc mặt Đường Uyển cứng đờ: “Tôi rất cần tiền, nhưng tôi thật sự không uống nổi rượu này.”
“Cô cảm thấy không uống có thể đi ra khỏi phòng bao này sao?”
Dứt tiếng, Đường Uyển có chút khiếp sợ nhìn anh, tức giận vướng tại lồng ngực không nuốt xuống được.
Đây rõ ràng là uy hiếp.
“Thưa ngài...”
“Uống nó đi.” Nói lại lần nữa, rõ ràng Mã Thiên Xích đã không còn kiên nhẫn: “Uống xong cầm tiền rời đi.”
Đường Uyển nhìn thấy chắc chắn nơi đáy mắt người đàn ông, cô biết mình không tránh được ly rượu này rồi, không uống không được, tiền vừa thu vào túi trở nên phỏng tay, cũng biết sẽ không đơn giản như vậy...
Tất cả bên ngoài phòng bao vẫn vui vẻ như thường, trong phòng, bầu không khí lại có phần giằng co.
Đường Uyển lặng lẽ hít sâu một hơi, dưới cái nhìn soi mói áp bức đi đến cạnh bàn, cô hơi nghiêng người hỏi: “Tôi uống rồi anh sẽ cho tôi đi sao?”
“Đúng vậy.”
Đường Uyển nhìn ly rượu, cái ly chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt, không cần đưa đến gần mũi cũng biết hương vị đậm đặc đến mức nào, cô chậm rãi cầm ly rượu đưa đến bên môi, sau mấy giây do dự, cắn răng rót vào cổ họng, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng cay rát chảy qua thực quản tiến vào dạ dày, cô gần như chưa từng dừng, quả thật chính là rót thẳng vào, đầu lưỡi bị kích thích mà hơi tê tê, thoáng cái trở nên đau rát nóng bỏng.
Rất hiếm khi cô uống rượu, càng đừng nói bỗng chốc uống nhiều như vậy, lúc này cảm thấy khó chịu choáng váng, nhưng vẫn ráng chống đỡ nâng ly rượu rỗng tuếch trong tay lên: “Tôi uống xong rồi.”
Mã Thiên Xích ném tiền vào trong giỏ, đi đến bên người cô, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, anh ta thuận tay cầm xì gà trên bàn ngậm lên miệng châm lửa, tảo ra vẻ tùy tiện phóng khoáng.
“Đi đi.”
Nửa phút sau, cuối cùng anh ta lên tiếng, nhưng lại không nhìn thẳng vào cô.
Đường Uyển như nhặt được khai ân to lớn, cũng không quay đầu mà cầm giỏ xông ra ngoài.
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, ánh mắt Mã Thiên Xích rơi vào tấm thẻ ngân hàng rơi trên mặt đất kia, anh ta cúi người nhặt lên, chính là một tấm thẻ bình thường không thể bình thường hơn.
Người đàn ông lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường.
...
Tháng thứ năm Lục Hi rời đi, chương trình học kỳ một của Thẩm Tiếu kết thúc, Thẩm Dĩnh cố ý dành thời gian đi họp phụ huynh cuối kỳ cho con.
Bình thường cô thích lái một chiếc xe Mercedes màu đen, lần này cố ý chọn một chiếc Bentley trong gara, không phải là khoe khoang gì, hoàn cảnh của trường học như vậy, những thứ này đều trở thành bình thường nhất, cô không muốn khiến cho người khác bàn tán.
Chạy xe đến trường học, đã có giáo viên nghênh đón, Thẩm Dĩnh dừng xe trong bãi đậu xe, cầm túi xách đi theo chỉ dẫn của giáo viên vào lớp của Thẩm Tiếu.
Thằng bé thấy cô đến thì vô cùng vui vẻ, không ngừng lôi kéo cô líu ríu nói chuyện, bày tất cả mọi thứ trong ngăn bàn ra cho cô xem.
Họp phụ huynh là hình thức chủ yếu dùng để giao lưu, giáo viên nói chung một lát rồi lại nói riêng tình hình gần đây của mỗi đứa bé cho người trong nhà.
“Cô Thẩm, bình thường thằng bé rất ngoan, rất lễ phép cũng rất cố gắng, chỉ là tham gia hoạt động ngoài giờ không được tích cực lắm, mặc dù không ảnh hưởng quá lớn, nhưng dù sao tuổi thằng bé còn nhỏ, bồi dưỡng giao tiếp và khơi thông năng lực từ nhỏ là điều cần thiết.” Giáo viên Vương chủ nhiệm lớp dặn dò khái quát.
Thẩm Dĩnh nghe thấy hơi bất ngờ: “Không tích cực sao?”
“Đúng vậy, thật ra trước đó Tiếu Tiếu vẫn đồng ý tham gia hoạt động ngoài giờ, nhưng từ nửa học kỳ sau này bắt đầu, thằng bé không tích cực lắm, có lẽ chính là xuất hiện cảm xúc dao động của tuổi nhỏ, cũng bình thường, cần điều chỉnh một chút.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh, Thẩm Tiếu vẫn luôn là một đứa bé thích kết bạn, rất tích cực hoạt bát, mặc kệ là trước kia ở London nước Anh hay là sau khi về nước, bao gồm cả lần trước bé nhắc đến muốn dẫn bạn đến nhà chơi, bây giờ đột nhiên nghe thấy giáo viên nói như vậy, vô cùng kinh ngạc.
Sau khi họp phụ huynh xong, Thẩm Dĩnh dẫn Thẩm Tiếu đến một quán ăn cho trẻ em ăn cơm, thằng bé vẫn luôn kêu gào muốn đến, hôm nay rảnh rỗi nên đặt chỗ trước.
Lúc ăn cơm, Thẩm Dĩnh như tùy tiện hỏi: “Tiếu Tiếu, giáo viên nói gần đây con không thích tham gia hoạt động ngoài giờ lắm sao?”
Thẩm Tiếu đang say sưa chiến đấu với đùi gà nhỏ, trả lời mơ hồ: “Ừm... không có mà.”
Rõ ràng con trai không muốn nói thật, Thẩm Dĩnh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu dẫn dắt từ từ: “Nếu không phải không thích thì vì sao không tham dự chứ? Chơi cùng các bạn học không vui sao?”
Thẩm Tiếu vẫn lắc đầu: “Không.”
Ngay tại khi Thẩm Dĩnh đau đầu không biết nói thế nào, đột nhiên thằng bé nói ra một câu: “Mẹ, khi nào ba trở về?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.