Chương 588: Lo lắng về việc điều trị
Lý Nhi
29/12/2020
La Quyết Trình nhìn hai người kia hôn nhau như thể bên cạnh không có ai cả, anh ta đành tránh mắt rồi che miệng lại ho một tiếng: "Chú ý xung quanh chứ..."
Nghe thấy vậy, Thẩm Dĩnh vốn đang bị hôn đến mơ hồ tỉnh lại. Cô nhanh chóng đảy người trước mặt ra, mặt cô cũng đỏ bừng lên: "Em, em qua kia..."
Lục Hi chỉ hận không thể dán mắt lên mặt cô, trong lòng anh thì không thể yên tâm nổi: "Có bất cứ chuyện gì thì phải nói ngay. Anh sẽ trông em."
"Em biết rồi."
Sau khi đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh đi khỏi phòng làm việc, La Quyết Trình thấy người đàn ông nào đó đang lo lắng không nguôi thì không khỏi thở dài: "Vào lúc này anh nên cổ vũ để cô ấy tự tin. Nhưng anh thì hay rồi, nhìn còn có vẻ lo lắng hơn cả cô ấy. Như vậy sao mà ổn được?"
Ánh mắt người đàn ông ấy sâu thẳm, anh nói: "Tôi sợ cô ấy chịu không nổi."
La Quyết Trình mở màn hình máy tính trong phòng làm việc lên, hình ảnh trên màn hình là phòng điều trị. Anh ta cúi người quay lại gần người anh rồi khẽ vỗ vai anh nói: "Cô ấy nhất định sẽ vượt qua được thôi."
Tâm trạng lo lắng của Lục Hi vẫn không thể nào đỡ hơn được. Rõ ràng cô mới là người cần điều trị, nhưng tâm trạng của anh lại không hề tốt. Anh đã tìm hiểu trước rất nhiều thông tin về quá trình điều trị này, cũng hiểu rõ sẽ đau đớn đến mức nào. Anh chỉ cần nghĩ đến việc cô phải trải qua những điều đó, thì anh không thể nào yên tâm được.
Rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện bóng dáng của Thẩm Dĩnh. Cô đã thay xong quần áo, quần áo trên người cô mỏng như vậy là vì thiết kế đặc biệt cho việc điều trị. Theo sự hướng dẫn của bác sỹ và y tá, cô bước vào một máy quét quan sát hình tròn dài hai mét. Cả người cô nằm trên đó được đẩy vào trong.
Tầm nhìn bị ngăn cách, cái máy màu trắng đó sáng đèn rồi ánh sáng màu xanh yếu ớt phản chiếu từ trong đó ra. Còn bác sỹ thì đang ấn hàng loạt nút trên đó, đồng thời ghi lại số liệu.
Vì không nhìn thấy cô, cái cảm giác hoảng loạn trong lòng Lục Hi càng nặng hơn. Mặc dù anh đang ngồi trên sofa, nhưng tâm trí đã sớm không còn ở đây rồi. Anh nắm chặt hai tay, liều mạng đè ép cảm giác lo âu trong lòng.
Anh phải mở to mắt nhìn cô chịu đựng những thứ này, nhưng anh lại không thể làm gì được.
Cảm giác bức bách bị đè nén này khiến La Quyết Trình cũng ngồi không yên giống anh: "Lục Hi, cậu đừng căng thẳng quá. Bên trong máy có một nút khẩn cấp, nếu như Thẩm Dĩnh không chịu được, ấn nút đó thì mọi thứ đều sẽ dừng lại.
"Nếu như cô ấy hôn mê rồi, không kịp ấn thì sao?" Rõ ràng biết La Quyết Trình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhưng đến giờ khắc này anh vẫn không nhịn được hỏi loại vấn đề ngu ngốc như vậy.
"Sẽ không sao đâu. Đã có dữ liệu hiển thị, nếu như cô ấy ngất rồi, chiếc máy sẽ tự động dừng lại."
"..."
Lục Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng trên màn hình. Cho dù không thể nhìn ra điều như, nhưng anh lại nhìn cực kỳ nghiêm túc. Tỷ lệ nháy mắt cũng thấp đi nhiều, giống như anh sợ sẽ bỏ lỡ thứ gì vậy.
Ở bên kia, bản thân cô vốn không hề quá lo lắng về việc điều trị. Nhưng vào lúc cô bị đẩy vào trong máy, tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại. Trong không gian nhỏ bé ấy, phía sau người cô lại là một vùng ánh sáng xanh, bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng "tít tít". Rất nhanh thôi, phía trên chiếc máy hạ xuống một thứ hình vuông giống như chiếc giương, ngay sau đó vùng da bị chiếu xạ có cảm giác bỏng cháy.
Quần áo trên người không thể ngăn cản được cảm giác như bị lửa thiêu đốt ấy. Rồi chầm chậm, cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, dường như đang di chuyển qua lại trên lưng cô. Cô cắn chặt rặng cố gắng không phát ra tiếng, cô đã nhịn đến mức mồ hôi đầy đầu.
Đau quá, thật sự quá đau. Không phải cái cảm giác đau bị đánh một đấm hay tiêm một nhát đơn thuần, mà là loại đau đớn ăn vào tận xương tận tủy. Mỗi lần tia sáng chiếu xuống người cô, vùng da ấy giống như sắp bị cắt xuống để mọc vùng da mới vậy.
Mà quá trình này, mỗi một lần phải duy trì hai mươi phút.
Thẩm Dĩnh trước nay không cảm giác thời gian trôi qua chậm như vậy. Cảm giác đau đớn bị phóng đại vô hạn, từng giây từng phút với cô đều là đày đọa. Phải có ý chí lớn lao mới chống đỡ được.
Đã qua mười phút rồi, lưng cô đã đau đớn mức không còn cảm giác nữa rồi. Nhưng vào lúc cô tưởng mình đã chết lặng, tia la-de mãnh liệt lại lần nữa kích thích lưng của cô.
Những liều thuốc tê trước đó không hề có tác dụng. Đặc biệt là vào giai đoạn cuối cùng, cả người cô không khỏi run rẩy mãnh liệt.
Có rất nhiều lần cô muốn từ bỏ. So với nói là do ý chí không kiên định thì thà rằng nói đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Nếu như không phải biết lúc này đang điều trị, cô thậm chí còn tưởng rằng giây tiếp theo mình sẽ chết.
Một phút cuối cùng, trong máy sẽ vang lên tiếng "tít tít" để đếm ngược thời gian. Lúc vang lên thanh âm đó, cả người cô giống như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy. May mà quần áo trên người cô đã hút hết mồ hôi trên người, không hề ảnh hưởng đến vết thương.
"Tít tít két-"
Lúc sự nhẫn nại của cô gần như không còn, máy móc cuối cùng cũng dừng vận hành. Tất cả ánh sáng đều tối lại, cơ thể cô vẫn còn run rẩy biên độ nhỏ theo quán tính.
Lục Hi thấy chiếc máy mở ra từng chút từng chút một trên màn hình, thấy cô được đẩy ra ngoài. Đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên co lại. Cơ thể nhỏ bé đang nằm phía trên ấy, ở phía sau lưng đã thấm một vùng máu đỏ chói mắt. Anh không thể tưởng tượng nổi cơ thể dưới lớp quần áo ấy đã bị đày đọa thành dạng gì.
Mái tóc của cô đã được mũ chụp tóc bọc kín lại, nhưng trên chiếc mũ chụp tóc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khuôn mặt lộ ra ngoài cũng tím đỏ đến không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông đau đớn như muốn điên lên, anh xoay người muốn ra khỏi phòng làm việc. Nhưng La Quyết Trình đã nhanh tay nhanh mắt nắm chặt lấy cánh tay của anh nhưng lại bị anh hất mạnh ra. Lực hất quá mạnh khiến anh ta phải lùi về sau hai bước mới đứng ổn định được.
Anh ta không dám chần chừ, lập tức tiến lên trước kéo vai anh lại: "Cậu bình tĩnh lại đi. Bây giờ xông qua đó thì cậu có thể làm gì! Vết thương của cô ấy còn chưa xử lý, chẳng lẽ cậu muốn cô ấy bị nhiễm trùng sao!"
Một câu nói thôi, khiến bước chân của Lục Hi dừng lại ở nơi đó. Đúng vậy, anh qua đó thì có thể làm được gì chứ?
La Quyết Trình thấy anh đã nghe lọt tai lời của mình thì thở ra một hơi: "Cậu đừng thấy vậy mà sợ hãi. Có hiện tượng chảy máu là bình thường, chảy máu dưới da sẽ không tạo thành vết thương bên trong. Đợi lúc nữa bác sỹ và y tá sẽ xử lý vết thương cho cô ấy. Đợi hai ngày nữa sẽ biến mất, như vậy sẽ có lợi cho việc tái tạo dưới lớp da. Còn đau đớn, chắc chắn sẽ có. Dù sao lần đầu tiên, cô ấy đã chịu đựng được là chuyện tốt."
"Tôi vốn không để ý vết sẹo của cô ấy." Giọng anh khàn khàn thốt lên một câu. Anh vốn không để ý cô sẽ biến thành như thế nào. So sánh với sẹo, anh càng không muốn thấy cô đau đớn.
"Hi, đây là lựa chọn của cô ấy. Cậu hãy tin tưởng cô ấy. Chỉ cần khoảng ba tháng, tất cả mọi thứ sẽ trôi qua." La Quyết Trình vỗ về cảm xúc của anh. Trong lòng anh ta lại rất vui mừng, anh ta không ngờ rằng Thẩm Dĩnh sẽ kiên cường như vậy. Cho dù là đàn ông thì chỉ cần thực hiện đến giữa cũng hô ngừng. Nhưng cô thế mà không hề kêu, nên cũng khiến anh ta càng chắc chắn. Cô nhất định sẽ vượt qua được.
Hơn mười phút sau, Thẩm Dĩnh được y tá đỡ ra khỏi phòng điều trị. Bước chân của cô có hơi phù phiếm, cả người cũng không còn sức lực.
Lục Hi thấy đôi môi trắng bệch của cô và đôi mắt rõ ràng đã từng khóc kia. Trong lòng anh giống như tràn ngập mây đen, buồn bực đến không thể thở nổi.
Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô. Lâu sau, anh bước qua đó đón cô từ trong tay y tá và cẩn thận che chở cho cô. Thẩm Dịnh ngước nhìn góc nghiêng khuôn mặt của người đàn ông, cô nở một nụ cười yếu ớt: "Em không sao, thật đó."
Nghe thấy vậy, Thẩm Dĩnh vốn đang bị hôn đến mơ hồ tỉnh lại. Cô nhanh chóng đảy người trước mặt ra, mặt cô cũng đỏ bừng lên: "Em, em qua kia..."
Lục Hi chỉ hận không thể dán mắt lên mặt cô, trong lòng anh thì không thể yên tâm nổi: "Có bất cứ chuyện gì thì phải nói ngay. Anh sẽ trông em."
"Em biết rồi."
Sau khi đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh đi khỏi phòng làm việc, La Quyết Trình thấy người đàn ông nào đó đang lo lắng không nguôi thì không khỏi thở dài: "Vào lúc này anh nên cổ vũ để cô ấy tự tin. Nhưng anh thì hay rồi, nhìn còn có vẻ lo lắng hơn cả cô ấy. Như vậy sao mà ổn được?"
Ánh mắt người đàn ông ấy sâu thẳm, anh nói: "Tôi sợ cô ấy chịu không nổi."
La Quyết Trình mở màn hình máy tính trong phòng làm việc lên, hình ảnh trên màn hình là phòng điều trị. Anh ta cúi người quay lại gần người anh rồi khẽ vỗ vai anh nói: "Cô ấy nhất định sẽ vượt qua được thôi."
Tâm trạng lo lắng của Lục Hi vẫn không thể nào đỡ hơn được. Rõ ràng cô mới là người cần điều trị, nhưng tâm trạng của anh lại không hề tốt. Anh đã tìm hiểu trước rất nhiều thông tin về quá trình điều trị này, cũng hiểu rõ sẽ đau đớn đến mức nào. Anh chỉ cần nghĩ đến việc cô phải trải qua những điều đó, thì anh không thể nào yên tâm được.
Rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện bóng dáng của Thẩm Dĩnh. Cô đã thay xong quần áo, quần áo trên người cô mỏng như vậy là vì thiết kế đặc biệt cho việc điều trị. Theo sự hướng dẫn của bác sỹ và y tá, cô bước vào một máy quét quan sát hình tròn dài hai mét. Cả người cô nằm trên đó được đẩy vào trong.
Tầm nhìn bị ngăn cách, cái máy màu trắng đó sáng đèn rồi ánh sáng màu xanh yếu ớt phản chiếu từ trong đó ra. Còn bác sỹ thì đang ấn hàng loạt nút trên đó, đồng thời ghi lại số liệu.
Vì không nhìn thấy cô, cái cảm giác hoảng loạn trong lòng Lục Hi càng nặng hơn. Mặc dù anh đang ngồi trên sofa, nhưng tâm trí đã sớm không còn ở đây rồi. Anh nắm chặt hai tay, liều mạng đè ép cảm giác lo âu trong lòng.
Anh phải mở to mắt nhìn cô chịu đựng những thứ này, nhưng anh lại không thể làm gì được.
Cảm giác bức bách bị đè nén này khiến La Quyết Trình cũng ngồi không yên giống anh: "Lục Hi, cậu đừng căng thẳng quá. Bên trong máy có một nút khẩn cấp, nếu như Thẩm Dĩnh không chịu được, ấn nút đó thì mọi thứ đều sẽ dừng lại.
"Nếu như cô ấy hôn mê rồi, không kịp ấn thì sao?" Rõ ràng biết La Quyết Trình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhưng đến giờ khắc này anh vẫn không nhịn được hỏi loại vấn đề ngu ngốc như vậy.
"Sẽ không sao đâu. Đã có dữ liệu hiển thị, nếu như cô ấy ngất rồi, chiếc máy sẽ tự động dừng lại."
"..."
Lục Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng trên màn hình. Cho dù không thể nhìn ra điều như, nhưng anh lại nhìn cực kỳ nghiêm túc. Tỷ lệ nháy mắt cũng thấp đi nhiều, giống như anh sợ sẽ bỏ lỡ thứ gì vậy.
Ở bên kia, bản thân cô vốn không hề quá lo lắng về việc điều trị. Nhưng vào lúc cô bị đẩy vào trong máy, tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại. Trong không gian nhỏ bé ấy, phía sau người cô lại là một vùng ánh sáng xanh, bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng "tít tít". Rất nhanh thôi, phía trên chiếc máy hạ xuống một thứ hình vuông giống như chiếc giương, ngay sau đó vùng da bị chiếu xạ có cảm giác bỏng cháy.
Quần áo trên người không thể ngăn cản được cảm giác như bị lửa thiêu đốt ấy. Rồi chầm chậm, cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, dường như đang di chuyển qua lại trên lưng cô. Cô cắn chặt rặng cố gắng không phát ra tiếng, cô đã nhịn đến mức mồ hôi đầy đầu.
Đau quá, thật sự quá đau. Không phải cái cảm giác đau bị đánh một đấm hay tiêm một nhát đơn thuần, mà là loại đau đớn ăn vào tận xương tận tủy. Mỗi lần tia sáng chiếu xuống người cô, vùng da ấy giống như sắp bị cắt xuống để mọc vùng da mới vậy.
Mà quá trình này, mỗi một lần phải duy trì hai mươi phút.
Thẩm Dĩnh trước nay không cảm giác thời gian trôi qua chậm như vậy. Cảm giác đau đớn bị phóng đại vô hạn, từng giây từng phút với cô đều là đày đọa. Phải có ý chí lớn lao mới chống đỡ được.
Đã qua mười phút rồi, lưng cô đã đau đớn mức không còn cảm giác nữa rồi. Nhưng vào lúc cô tưởng mình đã chết lặng, tia la-de mãnh liệt lại lần nữa kích thích lưng của cô.
Những liều thuốc tê trước đó không hề có tác dụng. Đặc biệt là vào giai đoạn cuối cùng, cả người cô không khỏi run rẩy mãnh liệt.
Có rất nhiều lần cô muốn từ bỏ. So với nói là do ý chí không kiên định thì thà rằng nói đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Nếu như không phải biết lúc này đang điều trị, cô thậm chí còn tưởng rằng giây tiếp theo mình sẽ chết.
Một phút cuối cùng, trong máy sẽ vang lên tiếng "tít tít" để đếm ngược thời gian. Lúc vang lên thanh âm đó, cả người cô giống như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy. May mà quần áo trên người cô đã hút hết mồ hôi trên người, không hề ảnh hưởng đến vết thương.
"Tít tít két-"
Lúc sự nhẫn nại của cô gần như không còn, máy móc cuối cùng cũng dừng vận hành. Tất cả ánh sáng đều tối lại, cơ thể cô vẫn còn run rẩy biên độ nhỏ theo quán tính.
Lục Hi thấy chiếc máy mở ra từng chút từng chút một trên màn hình, thấy cô được đẩy ra ngoài. Đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên co lại. Cơ thể nhỏ bé đang nằm phía trên ấy, ở phía sau lưng đã thấm một vùng máu đỏ chói mắt. Anh không thể tưởng tượng nổi cơ thể dưới lớp quần áo ấy đã bị đày đọa thành dạng gì.
Mái tóc của cô đã được mũ chụp tóc bọc kín lại, nhưng trên chiếc mũ chụp tóc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khuôn mặt lộ ra ngoài cũng tím đỏ đến không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông đau đớn như muốn điên lên, anh xoay người muốn ra khỏi phòng làm việc. Nhưng La Quyết Trình đã nhanh tay nhanh mắt nắm chặt lấy cánh tay của anh nhưng lại bị anh hất mạnh ra. Lực hất quá mạnh khiến anh ta phải lùi về sau hai bước mới đứng ổn định được.
Anh ta không dám chần chừ, lập tức tiến lên trước kéo vai anh lại: "Cậu bình tĩnh lại đi. Bây giờ xông qua đó thì cậu có thể làm gì! Vết thương của cô ấy còn chưa xử lý, chẳng lẽ cậu muốn cô ấy bị nhiễm trùng sao!"
Một câu nói thôi, khiến bước chân của Lục Hi dừng lại ở nơi đó. Đúng vậy, anh qua đó thì có thể làm được gì chứ?
La Quyết Trình thấy anh đã nghe lọt tai lời của mình thì thở ra một hơi: "Cậu đừng thấy vậy mà sợ hãi. Có hiện tượng chảy máu là bình thường, chảy máu dưới da sẽ không tạo thành vết thương bên trong. Đợi lúc nữa bác sỹ và y tá sẽ xử lý vết thương cho cô ấy. Đợi hai ngày nữa sẽ biến mất, như vậy sẽ có lợi cho việc tái tạo dưới lớp da. Còn đau đớn, chắc chắn sẽ có. Dù sao lần đầu tiên, cô ấy đã chịu đựng được là chuyện tốt."
"Tôi vốn không để ý vết sẹo của cô ấy." Giọng anh khàn khàn thốt lên một câu. Anh vốn không để ý cô sẽ biến thành như thế nào. So sánh với sẹo, anh càng không muốn thấy cô đau đớn.
"Hi, đây là lựa chọn của cô ấy. Cậu hãy tin tưởng cô ấy. Chỉ cần khoảng ba tháng, tất cả mọi thứ sẽ trôi qua." La Quyết Trình vỗ về cảm xúc của anh. Trong lòng anh ta lại rất vui mừng, anh ta không ngờ rằng Thẩm Dĩnh sẽ kiên cường như vậy. Cho dù là đàn ông thì chỉ cần thực hiện đến giữa cũng hô ngừng. Nhưng cô thế mà không hề kêu, nên cũng khiến anh ta càng chắc chắn. Cô nhất định sẽ vượt qua được.
Hơn mười phút sau, Thẩm Dĩnh được y tá đỡ ra khỏi phòng điều trị. Bước chân của cô có hơi phù phiếm, cả người cũng không còn sức lực.
Lục Hi thấy đôi môi trắng bệch của cô và đôi mắt rõ ràng đã từng khóc kia. Trong lòng anh giống như tràn ngập mây đen, buồn bực đến không thể thở nổi.
Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô. Lâu sau, anh bước qua đó đón cô từ trong tay y tá và cẩn thận che chở cho cô. Thẩm Dịnh ngước nhìn góc nghiêng khuôn mặt của người đàn ông, cô nở một nụ cười yếu ớt: "Em không sao, thật đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.