Chương 332: Một nhà ba người
Lý Nhi
29/12/2020
Dường như lúc này người đàn ông mới chú ý đến cô, liếc nhìn qua, lúc đầu là cố ý muốn trọc tức cô, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người cô lại không thể nào rời đi được.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, không xấu màu sắc rất đẹp, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cổ V, một chiếc quần jean màu xanh, đi một đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc một nửa rơi xuống, một nửa kẹp sau đầu, thoạt nhìn giống như một sinh viên vừa mới ra trường.
Lục Hi liền nhớ lại lần gặp cô ở quán bar vào 5 năm trước, cũng là cảm giác như vậy, trong hoàn cảnh xa hoa, cô giống như một đóa cúc họa mi, vô cùng xinh đẹp.
Năm năm sau, con trai cũng đã lớn, cô cũng 29 tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như đã bỏ qua cô, không những không để lại một chút dấu vết lão hóa nào trên cơ thể, ngược lại còn khiến cô trông càng trẻ hơn.
Cô có một khuôn mặt rất ngây thơ, đặc biệt là lúc cười, hoàn toàn không giống một người đã làm mẹ.
Thẩm Dĩnh chạm phải đôi mắt sâu, tĩnh mịch của người đàn ông, có chút không tự nhiên cúi đầu xuống, mượn việc chỉnh lại cổ áo của Thẩm Tiếu để tránh ánh mắt của anh.
Nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy? Trên mặt cô có cái gì sao?
Thẩm Dĩnh cố gắng nói với bản thân mình là đừng quan tâm, không muốn thể hiện bất cứ điều gì khiến người khác hiểu nhầm ở trước mặt anh.
“Muốn uống gì không, chú kêu người lấy cho cháu.” Lục Hi nói xong liền giơ tay lên gọi người phục vụ ở bên cạnh.
Thẩm Tiếu nghĩ một lúc: “Cháu muốn uống nước có ga!”
“Không được.” Thẩm Dĩnh lập tức bác bỏ: “Uống nước có ga không tốt cho răng. Chỉ được uống nước hoa quả thôi.”
“Vâng.” Thẩm Tiếu cũng không tùy hứng nữa: “Vậy cháu muốn uống nước cam, cảm ơn cô.”
Người phục vụ trông cũng không già lắm, cũng chỉ là cô gái khoảng hơn 20 tuổi, thấy Thẩm Tiếu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy liền khen ngợi: “Bạn nhỏ thật đáng yêu.”
Đây là lần đầu tiên Lục Hi nghe thấy người ngoài khen con trai mình, cảm thấy vô cùng tự hào: “Đúng vậy, rất đáng yêu.”
“…..” Thẩm Dĩnh ngồi một bên nhìn, trước kia đã từng thấy anh tham gia rất nhiều vụ kiện và vụ án lớn, nhưng chưa từng thấy anh có phản ứng như vậy, chẳng qua người ta chỉ thuận miệng khen một câu, anh lại vui vẻ như vậy, giống như đây là một chuyện rất lớn.
Cô nhớ lại tâm trạng của mình sau khi sinh nghe thấy y tá khen con trai mình, thật sự rất giống, lúc đó cô cũng vô cùng kích động, bây giờ đã nhiều năm trôi qua, cô đã quen rồi.
Vừa nghĩ đến tâm trạng của anh bây giờ giống như năm năm trước lúc cô làm mẹ, trong lòng Thẩm Dĩnh không còn cứng rắn với anh được nữa.
Nói đi nói lại dù sao cũng là ruột thịt, có mối quan hệ huyết thống, không có cách nào thoát khỏi sự liên quan.
Ba người ngồi trong phòng chờ một lúc, hầu hết thời gian đều là Lục Hi và Thẩm Tiếu nói chuyện với nhau, Thẩm Dĩnh yên tĩnh ngồi một bên lắng nghe, thỉnh thoảng cậu bé hỏi cô mới chen vào một hai câu.
Mặc dù giữa ba người không quá thân thiết, nhưng cũng không quá xa lạ, bầu không khí tốt hơn rất nhiều so với khi chỉ có Thẩm Dĩnh và Lục Hi.
Không lâu sau, đã đến giờ lên máy bay, Lục Hi đi phía trước, Thẩm Dĩnh dắt Thẩm Tiếu theo sau, sau khi kiểm tra vé xong liền đi vào cabin.
Đôi mắt Thẩm Tiếu mở to đi đi đi lại trong máy bay giống như con thoi, tò mò nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, hạng thương gia không giống với hạng phổ thông, không quá đông, chỗ ngồi cũng lớn hơn, Thẩm Tiếu ngồi lên cũng rất thoải mái: “Mẹ, khi nào máy bay mới cất cánh vậy?”
Thẩm Dĩnh dậy cậu bé cách thắt dây an toàn: “Một lúc nữa sẽ cất cánh, con sợ sao?”
“Không sợ.” Cậu bé rất phấn khích lắc đầu, mặc dù nói như vậy, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn có thể nhìn ra, lần đầu tiên đi máy bay, cậu bé vẫn có chút căng thẳng.
Lúc này, nữ tiếp viên mang hai phần tráng miệng đến, một cốc nước trái cây, ngoài ra còn có một phần bánh ngọt, Thẩm Dĩnh quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên kia, biết cái này là anh đã căn dặn.
“Một lúc nữa máy bay mới cất cánh, cháu có thể ghép bức tranh này.” Người đàn ông đưa cho cậu một bức tranh lộn xộn không theo thứ tự.
Thẩm Tiếu cầm lấy nó, cúi đầu ghép một cách nghiêm túc, hai mắt mở to nhìn một cách đầy nghiêm túc, không phải là suy nghĩ một cách rối rắm, dáng vẻ rất đáng yêu.
Vị trí của Thẩm Dĩnh chính là bên cạnh Lục Hi, hai ngày nay cô không được nghỉ ngơi một cách tử tế, dưới mắt cô đã có sự xanh xao, Lục Hi vừa nhìn là đã nhận ta, đưa cho cô một cái chăn: “Nghỉ ngơi một lúc đi, con cứ để tôi trông cho.”
“Không sao, tôi không buồn ngủ.” Sao Thẩm Dĩnh lại không buồn ngủ chứ, chỉ là cô không yên tâm, Lục Hi chưa từng chăm sóc trẻ con, ngộ nhỡ con trai có chuyện gì ngại ngùng không muốn nói với anh.
Nhưng không lâu sau, may bay đã cất cánh, chạy dọc theo đường băng rộng rãi và bằng phẳng của sân bay, tiếng động cơ bắt đầu truyền đến bên tai, không lâu sau, máy bay đã đạt được độ cao phù hợp, cuối cùng cũng bay một cách ổn định.
“Cháu có thể kéo rèm lại.” Lục Hi, thân thiết nhắc nhở cậu bé, lại không trực tiếp giúp cậu bé làm.
Thẩm Tiếu nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn làm theo, nhìn những đám mây trắng dưới máy bay, quay đầu lại, trong mắt dường như có những ngôi sao đang lấp lánh: “Thật đẹp!”
Thẩm Dĩnh liền bị cậu bé lây nhiễm sự vui vẻ, cũng nở một nụ cười: “Ngồi yên, đừng có di chuyển lung tung, con vẫn có thể nhìn thấy mà.”
Thẩm Tiếu lấp tức quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
“Đây là lần thứ nhất con đi máy bay sao?” Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
Thẩm Dĩnh khẽ trả lời: “Ừ.”
“Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.” Anh bỏ lại một câu, không nói thêm điều gì nữa, nhưng anh lại không hề biết trong lòng Thẩm Dĩnh vì câu nói này mà gợn sóng.
Bên tai rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, ban đầu Thẩm Dĩnh vẫn có thể cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, nhưng thời gian rất dài, cô dường như ngủ thiếp đi, mí mắt cô nặng trĩu, nhắm mở mấy lần, cuối cùng cũng không thể chống cự lại được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi.
Lục Hi nghe thấy hơi thở ổn định của người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt chuyển từ báo cáo sang khuôn mặt trắng trẻo của cô, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào mặt cô, anh giơ tay kéo rèm lại, sợ cô ngủ không được ngon.
Tiếp viên hàng không đi qua hỏi anh có cần thêm chăn không, vẫn chưa nói xong, người đàn ông đã giơ tay ra hiệu cho cô im lặng.
Tiếp viên nhìn Thẩm Dĩnh đang ngủ say, trong lòng cũng ghen tỵ không thôi, cô có thể nhận được sự chăm sóc như vậy từ một người đàn ông.
Lục Hi nhìn đến mê mẩn, ánh mắt anh lưu luyến lướt qua từng điểm trên khuôn mặt cô, không lâu sau họ sẽ trở lại nơi mà họ đã từng chung sống, vừa nghĩ đến những điều này anh liền cảm thấy vui vẻ.
Có trời mới biết anh đợi ngày này bao lâu, anh mong chờ ngày này bao lâu rồi, hơn nữa lần này về nước ngoài bọn họ còn có Thẩm Tiếu, tất cả những điều này đều khiến Lục Hi cảm thấy giống như một giấc mơ.
Lục Hi nhìn lên, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn, bụ bẫm đáng cầm tấm ghép hình mà anh vừa đưa cho, khuôn mặt tràn đầy tự hào báo cáo với anh: “Cháu ghép xong rồi.”
Thẩm Tiếu quay đầu lại nhìn Thẩm Dĩnh, thấy mẹ đã ngủ, liền yên lặng không lên tiếng nữa, còn không quên nhắc nhở Lục Hi: “Chú ơi, mẹ đang ngủ, chúng ta nhỏ tiếng thôi nha.”
Không biết làm sao, người đàn ông đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút chua, sợ con trai nhìn ra, anh liền nở nụ cười: “Được, chúng ta sẽ nói thầm với nhau.”
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, không xấu màu sắc rất đẹp, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cổ V, một chiếc quần jean màu xanh, đi một đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc một nửa rơi xuống, một nửa kẹp sau đầu, thoạt nhìn giống như một sinh viên vừa mới ra trường.
Lục Hi liền nhớ lại lần gặp cô ở quán bar vào 5 năm trước, cũng là cảm giác như vậy, trong hoàn cảnh xa hoa, cô giống như một đóa cúc họa mi, vô cùng xinh đẹp.
Năm năm sau, con trai cũng đã lớn, cô cũng 29 tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như đã bỏ qua cô, không những không để lại một chút dấu vết lão hóa nào trên cơ thể, ngược lại còn khiến cô trông càng trẻ hơn.
Cô có một khuôn mặt rất ngây thơ, đặc biệt là lúc cười, hoàn toàn không giống một người đã làm mẹ.
Thẩm Dĩnh chạm phải đôi mắt sâu, tĩnh mịch của người đàn ông, có chút không tự nhiên cúi đầu xuống, mượn việc chỉnh lại cổ áo của Thẩm Tiếu để tránh ánh mắt của anh.
Nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy? Trên mặt cô có cái gì sao?
Thẩm Dĩnh cố gắng nói với bản thân mình là đừng quan tâm, không muốn thể hiện bất cứ điều gì khiến người khác hiểu nhầm ở trước mặt anh.
“Muốn uống gì không, chú kêu người lấy cho cháu.” Lục Hi nói xong liền giơ tay lên gọi người phục vụ ở bên cạnh.
Thẩm Tiếu nghĩ một lúc: “Cháu muốn uống nước có ga!”
“Không được.” Thẩm Dĩnh lập tức bác bỏ: “Uống nước có ga không tốt cho răng. Chỉ được uống nước hoa quả thôi.”
“Vâng.” Thẩm Tiếu cũng không tùy hứng nữa: “Vậy cháu muốn uống nước cam, cảm ơn cô.”
Người phục vụ trông cũng không già lắm, cũng chỉ là cô gái khoảng hơn 20 tuổi, thấy Thẩm Tiếu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy liền khen ngợi: “Bạn nhỏ thật đáng yêu.”
Đây là lần đầu tiên Lục Hi nghe thấy người ngoài khen con trai mình, cảm thấy vô cùng tự hào: “Đúng vậy, rất đáng yêu.”
“…..” Thẩm Dĩnh ngồi một bên nhìn, trước kia đã từng thấy anh tham gia rất nhiều vụ kiện và vụ án lớn, nhưng chưa từng thấy anh có phản ứng như vậy, chẳng qua người ta chỉ thuận miệng khen một câu, anh lại vui vẻ như vậy, giống như đây là một chuyện rất lớn.
Cô nhớ lại tâm trạng của mình sau khi sinh nghe thấy y tá khen con trai mình, thật sự rất giống, lúc đó cô cũng vô cùng kích động, bây giờ đã nhiều năm trôi qua, cô đã quen rồi.
Vừa nghĩ đến tâm trạng của anh bây giờ giống như năm năm trước lúc cô làm mẹ, trong lòng Thẩm Dĩnh không còn cứng rắn với anh được nữa.
Nói đi nói lại dù sao cũng là ruột thịt, có mối quan hệ huyết thống, không có cách nào thoát khỏi sự liên quan.
Ba người ngồi trong phòng chờ một lúc, hầu hết thời gian đều là Lục Hi và Thẩm Tiếu nói chuyện với nhau, Thẩm Dĩnh yên tĩnh ngồi một bên lắng nghe, thỉnh thoảng cậu bé hỏi cô mới chen vào một hai câu.
Mặc dù giữa ba người không quá thân thiết, nhưng cũng không quá xa lạ, bầu không khí tốt hơn rất nhiều so với khi chỉ có Thẩm Dĩnh và Lục Hi.
Không lâu sau, đã đến giờ lên máy bay, Lục Hi đi phía trước, Thẩm Dĩnh dắt Thẩm Tiếu theo sau, sau khi kiểm tra vé xong liền đi vào cabin.
Đôi mắt Thẩm Tiếu mở to đi đi đi lại trong máy bay giống như con thoi, tò mò nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, hạng thương gia không giống với hạng phổ thông, không quá đông, chỗ ngồi cũng lớn hơn, Thẩm Tiếu ngồi lên cũng rất thoải mái: “Mẹ, khi nào máy bay mới cất cánh vậy?”
Thẩm Dĩnh dậy cậu bé cách thắt dây an toàn: “Một lúc nữa sẽ cất cánh, con sợ sao?”
“Không sợ.” Cậu bé rất phấn khích lắc đầu, mặc dù nói như vậy, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn có thể nhìn ra, lần đầu tiên đi máy bay, cậu bé vẫn có chút căng thẳng.
Lúc này, nữ tiếp viên mang hai phần tráng miệng đến, một cốc nước trái cây, ngoài ra còn có một phần bánh ngọt, Thẩm Dĩnh quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên kia, biết cái này là anh đã căn dặn.
“Một lúc nữa máy bay mới cất cánh, cháu có thể ghép bức tranh này.” Người đàn ông đưa cho cậu một bức tranh lộn xộn không theo thứ tự.
Thẩm Tiếu cầm lấy nó, cúi đầu ghép một cách nghiêm túc, hai mắt mở to nhìn một cách đầy nghiêm túc, không phải là suy nghĩ một cách rối rắm, dáng vẻ rất đáng yêu.
Vị trí của Thẩm Dĩnh chính là bên cạnh Lục Hi, hai ngày nay cô không được nghỉ ngơi một cách tử tế, dưới mắt cô đã có sự xanh xao, Lục Hi vừa nhìn là đã nhận ta, đưa cho cô một cái chăn: “Nghỉ ngơi một lúc đi, con cứ để tôi trông cho.”
“Không sao, tôi không buồn ngủ.” Sao Thẩm Dĩnh lại không buồn ngủ chứ, chỉ là cô không yên tâm, Lục Hi chưa từng chăm sóc trẻ con, ngộ nhỡ con trai có chuyện gì ngại ngùng không muốn nói với anh.
Nhưng không lâu sau, may bay đã cất cánh, chạy dọc theo đường băng rộng rãi và bằng phẳng của sân bay, tiếng động cơ bắt đầu truyền đến bên tai, không lâu sau, máy bay đã đạt được độ cao phù hợp, cuối cùng cũng bay một cách ổn định.
“Cháu có thể kéo rèm lại.” Lục Hi, thân thiết nhắc nhở cậu bé, lại không trực tiếp giúp cậu bé làm.
Thẩm Tiếu nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn làm theo, nhìn những đám mây trắng dưới máy bay, quay đầu lại, trong mắt dường như có những ngôi sao đang lấp lánh: “Thật đẹp!”
Thẩm Dĩnh liền bị cậu bé lây nhiễm sự vui vẻ, cũng nở một nụ cười: “Ngồi yên, đừng có di chuyển lung tung, con vẫn có thể nhìn thấy mà.”
Thẩm Tiếu lấp tức quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
“Đây là lần thứ nhất con đi máy bay sao?” Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
Thẩm Dĩnh khẽ trả lời: “Ừ.”
“Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.” Anh bỏ lại một câu, không nói thêm điều gì nữa, nhưng anh lại không hề biết trong lòng Thẩm Dĩnh vì câu nói này mà gợn sóng.
Bên tai rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, ban đầu Thẩm Dĩnh vẫn có thể cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, nhưng thời gian rất dài, cô dường như ngủ thiếp đi, mí mắt cô nặng trĩu, nhắm mở mấy lần, cuối cùng cũng không thể chống cự lại được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi.
Lục Hi nghe thấy hơi thở ổn định của người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt chuyển từ báo cáo sang khuôn mặt trắng trẻo của cô, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào mặt cô, anh giơ tay kéo rèm lại, sợ cô ngủ không được ngon.
Tiếp viên hàng không đi qua hỏi anh có cần thêm chăn không, vẫn chưa nói xong, người đàn ông đã giơ tay ra hiệu cho cô im lặng.
Tiếp viên nhìn Thẩm Dĩnh đang ngủ say, trong lòng cũng ghen tỵ không thôi, cô có thể nhận được sự chăm sóc như vậy từ một người đàn ông.
Lục Hi nhìn đến mê mẩn, ánh mắt anh lưu luyến lướt qua từng điểm trên khuôn mặt cô, không lâu sau họ sẽ trở lại nơi mà họ đã từng chung sống, vừa nghĩ đến những điều này anh liền cảm thấy vui vẻ.
Có trời mới biết anh đợi ngày này bao lâu, anh mong chờ ngày này bao lâu rồi, hơn nữa lần này về nước ngoài bọn họ còn có Thẩm Tiếu, tất cả những điều này đều khiến Lục Hi cảm thấy giống như một giấc mơ.
Lục Hi nhìn lên, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn, bụ bẫm đáng cầm tấm ghép hình mà anh vừa đưa cho, khuôn mặt tràn đầy tự hào báo cáo với anh: “Cháu ghép xong rồi.”
Thẩm Tiếu quay đầu lại nhìn Thẩm Dĩnh, thấy mẹ đã ngủ, liền yên lặng không lên tiếng nữa, còn không quên nhắc nhở Lục Hi: “Chú ơi, mẹ đang ngủ, chúng ta nhỏ tiếng thôi nha.”
Không biết làm sao, người đàn ông đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút chua, sợ con trai nhìn ra, anh liền nở nụ cười: “Được, chúng ta sẽ nói thầm với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.