Chương 406: Muốn đẩy ngã em
Lý Nhi
29/12/2020
Thẩm Tiếu ngồi trên ghế sa lông chờ thật lâu, chính mình tự rửa sạch sẽ tay rồi mới đợi được ba và mẹ từ trên lầu xuống, thằng bé lập tức chạy đến phòng ăn ngồi đàng hoàng, cực kỳ hiểu chuyện mà chờ hai người lớn ngồi xuống mới bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Dĩnh và Lục Hi ở trên lầu tranh chấp hai câu, mặc dù không phải là rất nghiêm trọng nhưng dù sao tâm trạng cũng sẽ bị ảnh hưởng, Thẩm Dĩnh là bất đắc dĩ, Lục Hi thì là hờn dỗi.
Đôi mắt to của Thẩm Tiếu chớp qua chớp lại nhìn về hai người bọn họ, cảm nhận được bầu không khí không bình thường này, chủ động mở miệng làm dịu: “Chú ơi, cháo hải sản của chú nấu ngon quá.”
Mắt Lục Hi nhanh chóng liếc qua chén của con trai: “Thích thì ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút mới có thể cao như chú được.”
Đôi mắt to của thằng bé xoay chuyển: “Mẹ cũng cao mà.”
Thẩm Dĩnh đột nhiên được con trai nhắc tới, gượng cười hai tiếng: “Con là con trai, phải cao hơn mẹ một chút mới được.”
Một đoạn đối thoại anh tới tôi đi này rất nhanh lại bị gián đoạn, Thẩm Tiếu liếm liếm thìa, nhìn ra tâm tình của ba và mẹ không tốt, cũng không có ý định nói chuyện nữa, liền phối hợp mà trầm mặc không nói gì thêm.
Mãi cho đến trước khi ăn cơm xong xuôi, hai người cũng không nói thêm cái gì.
Thím Lâm không có ở đây, Lục Hi khó có được mà xuống bếp nấu cơm, Thẩm Dĩnh cũng không thể không làm gì cả, cô chủ động thu dọn chén đũa vào phòng bếp.
Gộp lại cũng không có bao nhiêu bát, không dùng được mấy rửa, cô mở vòi nước lấy chút nước rửa chén dùng tay rửa.
Tiếng nước chảy rào rào không dứt ở bên tai, chợt có một thân ảnh cao lớn đi vào cửa phòng bếp, rõ ràng phòng bếp có diện tích cũng lớn, cũng không tính là quá nhỏ, nhưng khi Thẩm Dĩnh cảm thấy người này bước đến bên cạnh cô thì toàn bộ không gian đều nhỏ hẹp.
Cô không tự chủ mà liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy người này lấy bình nước trong tủ lạnh ra, đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía cô.
Ánh mắt của cô không kịp thu lại liền bị bắt quả tang, bên tai lập tức bị nung đỏ một mảng: “Anh, sao anh lại vào đây?”
Lục Hi cũng không trêu chọc cô, dĩ nhiên là còn có chút giận cô, giọng nói cũng nặng nề: “Buổi chiều theo anh ra ngoài một chuyến.”
Thật sự có chuyện à?
Thẩm Dĩnh đặt cái bát cuối cùng vào trong máy hong khô: “Đi đâu?”
“Trường học.” Anh lại uống một hớp nước, đôi môi mỏng ngậm lấy miệng bình ngửa đầu uống, hầu kết nhấp nhô có quy luật mấy lần, chỉ là uống mấy hớp nước mà lại mê người muốn chết đi được: “Cũng nên tìm nhà trẻ cho Tiếu Tiếu rồi.”
Từ khi trở về nước đến giờ, phần lớn thời gian thằng bé đều ở nhà chờ, hiện tại mối quan hệ của hai người bọn họ cũng đã tiến bộ đôi chút, không có lý do gì lại để cho con trai nhàn rỗi.
Thẩm Dĩnh không phải không nghĩ tới, nhưng mà...
“Có phải là quá nhanh hay không?”
“Quá nhanh?”
Lục Hi đặt chai nước trong tay vào bồn rửa chén: “Trẻ con không đi học mà ngày nào cũng chơi, một ngày đều là uổng phí, như vậy là nhanh à?”
Đây cũng chỉ là cái cớ không nỡ trong lòng cô mà thôi.
Thẩm Dĩnh cắn môi, thật ra cô cũng không muốn qua loa tắc trách thằng bé, chỉ là thật sự bây giờ cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, có loại cảm giác bị người đẩy đi về phía trước.
Lục Hi thấy cô không nói lời nào, tâm trạng vừa muốn hòa hoãn lại càng thêm lo lắng, cũng không cho cô thời gian suy nghĩ: “Chiều nay đã hẹn thời gian với viện trưởng rồi, em đi với anh xem một chút, có chuyện gì thì trở về lại nói.”
Thẩm Dĩnh nhìn cái bóng trên cửa sổ, thật ra trải qua tối hôm qua, anh cũng đã đem lòng mình mở ra trước mắt. Trôi qua năm năm, ngọn lửa trong lòng cô thật ra cũng đã biến thành oán khí, anh thành tâm xin lỗi, cô cũng sẽ không già mồm không biết tốt xấu.
Nhìn thân thể cứng ngắc của người đàn ông đang đứng ở trước mắt, rõ ràng đỉnh đầu đã bốc lên ngọn lửa rồi. Cô mím môi tiến lên một bước, chủ động mở miệng lấy lòng: “Anh có thể đừng nghĩ em bết bát như vậy được không, chỉ là chuyện em cần suy nghĩ tương đối nhiều, tương đối cặn kẽ, lại không phải là nhằm vào anh.”
“Vậy em nhằm vào ai?” Dáng vẻ hờn dỗi của anh nào có giống bộ dáng của một ông chủ, vừa ngây thơ lại vừa khó chìu.
Thẩm Dĩnh thấy anh như vậy thì trong lòng cũng mềm mại: “Em không nhằm vào ai cả. Lúc nãy em nhắc đến Mã Thiên Xích cũng chỉ là không hi vọng mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn, tâm trạng của anh ấy có chút khác lạ, đương nhiên em sẽ lo lắng, nhưng không phải là sự quan tâm của người phụ nữ đối với người đàn ông của mình. Đối với em mà nói, anh ấy cũng là người nhà của em, em không buộc anh phải hiểu, em chỉ là hi vọng anh sẽ không hiểu lầm.”
“Hơn nữa.” Cô dừng tạm lại một chút rồi lại nói: “Chuyện của con trai em cũng không hề qua loa, anh muốn đi vậy thì cứ đi thôi. Chẳng qua là em cảm thấy anh nên thương lượng trước chuyện này với em một chút, để cho em có thể chuẩn bị tâm lý.”
Thái độ của cô đã mềm mỏng, hỏa khí của Lục Hi có lớn như thế nào thì bây giờ cũng chỉ như mèo cào lông mà thôi, anh đối với cô vốn không có sức chống cự, cô chỉ cần hơi cho bậc thang là anh liền đi xuống, có điều bộ dáng của anh vẫn như vậy: “Anh cũng muốn thương lượng với em, tối hôm qua chưa kịp, lúc nãy bị Mã Thiên Xích làm cho tức giận.”
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Anh tức với anh ấy cái gì chứ.”
“Em không quan tâm anh trước mà lại quan tâm anh ta, đương nhiên anh phải tức giận rồi.” Nói xong anh lại đi về phía trước, ép cả người của cô không thể không dựa vào ngăn tủ ở sau lưng, hai tay chống bên eo cô: “Em là người phụ nữ của anh.”
“Vâng vâng vâng, em là của anh.” Thẩm Dĩnh vốn là muốn dựa vào chuyện này để anh không còn giận nữa, thật sự chịu không được dáng vẻ tỏ ra hờn dỗi trẻ con này của anh.
Không ngờ tới cô lại thừa nhận là người của mình, anh đột nhiên nhướng mày hỏi: “Em thừa nhận rồi?”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới kịp phản ứng, đỏ mặt đưa tay đẩy anh ra: “Anh có thể không thiếu tiện nghi mà còn khoe mẽ được hay không hả.”
“Em cứ nói là em thừa nhận rồi đi.”
“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh ngước mắt lên trừng anh, đáy mắt có hơn phân nửa là hờn dỗi: “Anh đủ chưa vậy hả.”
Thấy cô thật sự muốn giận rồi, anh cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, cúi đầu hung hăng hôn một cái lên môi cô rồi mới lui về phía sau: “Chỉ lần này thôi đó, nếu lần sau lại để anh phát hiện em nghĩ đến người đàn ông khác, em cũng phải cố gắng mà chịu đựng.”
Anh nói xong còn cố ý nhìn lướt qua thân thể của cô, ánh mắt này khiến đáy lòng Thẩm Dĩnh run rẩy, nhỏ giọng làm bầm: “Ít kiếm cớ cho sự cầm thú của mình đi...”
Lục Hi không nghe rõ, nhưng cũng biết không phải là lời nói tốt đẹp gì, nghiêng lỗ tai qua hỏi cô: “Em nói cái gì?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Em không nói gì cả.”
Nhìn dáng vẻ cô thành thành thật thật đứng trước mặt mình một, cảnh tượng này năm năm trước đã xuất hiện vô số lần trước mắt anh, nhưng hiện tại anh rất hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ nghe lời này của Thẩm Dĩnh.
Anh không khỏi đưa ta nhéo khuôn mặt non mềm của cô, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của cô.
Lục Hi mỉm cười: “Năm năm trước em sợ anh, mỗi lần gọi em đến phòng làm việc của anh thì em đều như thế này, cúi đầu không dám nói lời nào, đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc chính là không dám nhìn thẳng vào anh.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, cho dù chỉ là hờ hững nhắc lại như vậy, nhưng trong đầu Thẩm Dĩnh rất nhanh liền xuất hiện cảnh tượng kia.
“Khi đó em mới hai mươi bốn anh ba mươi hai tuổi, em không biết cái gì cả, cho nên cũng sẽ cực kỳ sợ anh. Nhưng mà em không biết mỗi lần em dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa thẹn thùng kia nhìn anh, anh chỉ có một suy nghĩ.” Anh xích lại gần bên tai cô, cố ý vừa thổi khí vào lỗ tai của cô vừa nói: “Muốn đẩy ngã em.”
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy tai của mình đều tê dại, giây tiếp theo cô cảm thấy cả người của mình cũng tê dại theo, cô nghiêng đầu đi muốn tránh sang nơi nào đó. Rõ ràng đã làm mẹ của một đứa con rồi, thế nhưng khi cô nghe anh nói những lời này, vẫn là không nhịn được mà... run rẩy trong lòng.
Thẩm Dĩnh và Lục Hi ở trên lầu tranh chấp hai câu, mặc dù không phải là rất nghiêm trọng nhưng dù sao tâm trạng cũng sẽ bị ảnh hưởng, Thẩm Dĩnh là bất đắc dĩ, Lục Hi thì là hờn dỗi.
Đôi mắt to của Thẩm Tiếu chớp qua chớp lại nhìn về hai người bọn họ, cảm nhận được bầu không khí không bình thường này, chủ động mở miệng làm dịu: “Chú ơi, cháo hải sản của chú nấu ngon quá.”
Mắt Lục Hi nhanh chóng liếc qua chén của con trai: “Thích thì ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút mới có thể cao như chú được.”
Đôi mắt to của thằng bé xoay chuyển: “Mẹ cũng cao mà.”
Thẩm Dĩnh đột nhiên được con trai nhắc tới, gượng cười hai tiếng: “Con là con trai, phải cao hơn mẹ một chút mới được.”
Một đoạn đối thoại anh tới tôi đi này rất nhanh lại bị gián đoạn, Thẩm Tiếu liếm liếm thìa, nhìn ra tâm tình của ba và mẹ không tốt, cũng không có ý định nói chuyện nữa, liền phối hợp mà trầm mặc không nói gì thêm.
Mãi cho đến trước khi ăn cơm xong xuôi, hai người cũng không nói thêm cái gì.
Thím Lâm không có ở đây, Lục Hi khó có được mà xuống bếp nấu cơm, Thẩm Dĩnh cũng không thể không làm gì cả, cô chủ động thu dọn chén đũa vào phòng bếp.
Gộp lại cũng không có bao nhiêu bát, không dùng được mấy rửa, cô mở vòi nước lấy chút nước rửa chén dùng tay rửa.
Tiếng nước chảy rào rào không dứt ở bên tai, chợt có một thân ảnh cao lớn đi vào cửa phòng bếp, rõ ràng phòng bếp có diện tích cũng lớn, cũng không tính là quá nhỏ, nhưng khi Thẩm Dĩnh cảm thấy người này bước đến bên cạnh cô thì toàn bộ không gian đều nhỏ hẹp.
Cô không tự chủ mà liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy người này lấy bình nước trong tủ lạnh ra, đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía cô.
Ánh mắt của cô không kịp thu lại liền bị bắt quả tang, bên tai lập tức bị nung đỏ một mảng: “Anh, sao anh lại vào đây?”
Lục Hi cũng không trêu chọc cô, dĩ nhiên là còn có chút giận cô, giọng nói cũng nặng nề: “Buổi chiều theo anh ra ngoài một chuyến.”
Thật sự có chuyện à?
Thẩm Dĩnh đặt cái bát cuối cùng vào trong máy hong khô: “Đi đâu?”
“Trường học.” Anh lại uống một hớp nước, đôi môi mỏng ngậm lấy miệng bình ngửa đầu uống, hầu kết nhấp nhô có quy luật mấy lần, chỉ là uống mấy hớp nước mà lại mê người muốn chết đi được: “Cũng nên tìm nhà trẻ cho Tiếu Tiếu rồi.”
Từ khi trở về nước đến giờ, phần lớn thời gian thằng bé đều ở nhà chờ, hiện tại mối quan hệ của hai người bọn họ cũng đã tiến bộ đôi chút, không có lý do gì lại để cho con trai nhàn rỗi.
Thẩm Dĩnh không phải không nghĩ tới, nhưng mà...
“Có phải là quá nhanh hay không?”
“Quá nhanh?”
Lục Hi đặt chai nước trong tay vào bồn rửa chén: “Trẻ con không đi học mà ngày nào cũng chơi, một ngày đều là uổng phí, như vậy là nhanh à?”
Đây cũng chỉ là cái cớ không nỡ trong lòng cô mà thôi.
Thẩm Dĩnh cắn môi, thật ra cô cũng không muốn qua loa tắc trách thằng bé, chỉ là thật sự bây giờ cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, có loại cảm giác bị người đẩy đi về phía trước.
Lục Hi thấy cô không nói lời nào, tâm trạng vừa muốn hòa hoãn lại càng thêm lo lắng, cũng không cho cô thời gian suy nghĩ: “Chiều nay đã hẹn thời gian với viện trưởng rồi, em đi với anh xem một chút, có chuyện gì thì trở về lại nói.”
Thẩm Dĩnh nhìn cái bóng trên cửa sổ, thật ra trải qua tối hôm qua, anh cũng đã đem lòng mình mở ra trước mắt. Trôi qua năm năm, ngọn lửa trong lòng cô thật ra cũng đã biến thành oán khí, anh thành tâm xin lỗi, cô cũng sẽ không già mồm không biết tốt xấu.
Nhìn thân thể cứng ngắc của người đàn ông đang đứng ở trước mắt, rõ ràng đỉnh đầu đã bốc lên ngọn lửa rồi. Cô mím môi tiến lên một bước, chủ động mở miệng lấy lòng: “Anh có thể đừng nghĩ em bết bát như vậy được không, chỉ là chuyện em cần suy nghĩ tương đối nhiều, tương đối cặn kẽ, lại không phải là nhằm vào anh.”
“Vậy em nhằm vào ai?” Dáng vẻ hờn dỗi của anh nào có giống bộ dáng của một ông chủ, vừa ngây thơ lại vừa khó chìu.
Thẩm Dĩnh thấy anh như vậy thì trong lòng cũng mềm mại: “Em không nhằm vào ai cả. Lúc nãy em nhắc đến Mã Thiên Xích cũng chỉ là không hi vọng mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn, tâm trạng của anh ấy có chút khác lạ, đương nhiên em sẽ lo lắng, nhưng không phải là sự quan tâm của người phụ nữ đối với người đàn ông của mình. Đối với em mà nói, anh ấy cũng là người nhà của em, em không buộc anh phải hiểu, em chỉ là hi vọng anh sẽ không hiểu lầm.”
“Hơn nữa.” Cô dừng tạm lại một chút rồi lại nói: “Chuyện của con trai em cũng không hề qua loa, anh muốn đi vậy thì cứ đi thôi. Chẳng qua là em cảm thấy anh nên thương lượng trước chuyện này với em một chút, để cho em có thể chuẩn bị tâm lý.”
Thái độ của cô đã mềm mỏng, hỏa khí của Lục Hi có lớn như thế nào thì bây giờ cũng chỉ như mèo cào lông mà thôi, anh đối với cô vốn không có sức chống cự, cô chỉ cần hơi cho bậc thang là anh liền đi xuống, có điều bộ dáng của anh vẫn như vậy: “Anh cũng muốn thương lượng với em, tối hôm qua chưa kịp, lúc nãy bị Mã Thiên Xích làm cho tức giận.”
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Anh tức với anh ấy cái gì chứ.”
“Em không quan tâm anh trước mà lại quan tâm anh ta, đương nhiên anh phải tức giận rồi.” Nói xong anh lại đi về phía trước, ép cả người của cô không thể không dựa vào ngăn tủ ở sau lưng, hai tay chống bên eo cô: “Em là người phụ nữ của anh.”
“Vâng vâng vâng, em là của anh.” Thẩm Dĩnh vốn là muốn dựa vào chuyện này để anh không còn giận nữa, thật sự chịu không được dáng vẻ tỏ ra hờn dỗi trẻ con này của anh.
Không ngờ tới cô lại thừa nhận là người của mình, anh đột nhiên nhướng mày hỏi: “Em thừa nhận rồi?”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới kịp phản ứng, đỏ mặt đưa tay đẩy anh ra: “Anh có thể không thiếu tiện nghi mà còn khoe mẽ được hay không hả.”
“Em cứ nói là em thừa nhận rồi đi.”
“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh ngước mắt lên trừng anh, đáy mắt có hơn phân nửa là hờn dỗi: “Anh đủ chưa vậy hả.”
Thấy cô thật sự muốn giận rồi, anh cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, cúi đầu hung hăng hôn một cái lên môi cô rồi mới lui về phía sau: “Chỉ lần này thôi đó, nếu lần sau lại để anh phát hiện em nghĩ đến người đàn ông khác, em cũng phải cố gắng mà chịu đựng.”
Anh nói xong còn cố ý nhìn lướt qua thân thể của cô, ánh mắt này khiến đáy lòng Thẩm Dĩnh run rẩy, nhỏ giọng làm bầm: “Ít kiếm cớ cho sự cầm thú của mình đi...”
Lục Hi không nghe rõ, nhưng cũng biết không phải là lời nói tốt đẹp gì, nghiêng lỗ tai qua hỏi cô: “Em nói cái gì?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Em không nói gì cả.”
Nhìn dáng vẻ cô thành thành thật thật đứng trước mặt mình một, cảnh tượng này năm năm trước đã xuất hiện vô số lần trước mắt anh, nhưng hiện tại anh rất hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ nghe lời này của Thẩm Dĩnh.
Anh không khỏi đưa ta nhéo khuôn mặt non mềm của cô, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của cô.
Lục Hi mỉm cười: “Năm năm trước em sợ anh, mỗi lần gọi em đến phòng làm việc của anh thì em đều như thế này, cúi đầu không dám nói lời nào, đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc chính là không dám nhìn thẳng vào anh.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, cho dù chỉ là hờ hững nhắc lại như vậy, nhưng trong đầu Thẩm Dĩnh rất nhanh liền xuất hiện cảnh tượng kia.
“Khi đó em mới hai mươi bốn anh ba mươi hai tuổi, em không biết cái gì cả, cho nên cũng sẽ cực kỳ sợ anh. Nhưng mà em không biết mỗi lần em dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa thẹn thùng kia nhìn anh, anh chỉ có một suy nghĩ.” Anh xích lại gần bên tai cô, cố ý vừa thổi khí vào lỗ tai của cô vừa nói: “Muốn đẩy ngã em.”
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy tai của mình đều tê dại, giây tiếp theo cô cảm thấy cả người của mình cũng tê dại theo, cô nghiêng đầu đi muốn tránh sang nơi nào đó. Rõ ràng đã làm mẹ của một đứa con rồi, thế nhưng khi cô nghe anh nói những lời này, vẫn là không nhịn được mà... run rẩy trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.