Chương 594: Người mà anh quan tâm nhất là cô
Lý Nhi
29/12/2020
Sau khi nói vài câu đơn giản với La Quyết Trình, Vương Thu Phương lần nữa trở về phòng bệnh, hôm nay bà về nhà một chuyến, vốn dĩ muốn thu dọn đồ đạc của mình, sau đó định ở lại trong bệnh viện này.
Bà liếc nhìn bóng lưng nặng nề của người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh, đưa tay ra khẽ gõ cửa hai cái, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
“Cậu Mã cũng ở đây à.” Vương Thu Phương miễn cưỡng nở một nụ cười chào hỏi người đàn ông trước mặt.
Mã Thiên Xích nhìn người phụ nữ đi vào, anh ta không phải là người giỏi về việc giao tiếp với người khác, nhưng dù sao cũng là mẹ của Đường Uyển, ít nhiều cũng biết kiêng nể: “Chào bác.”
Tuy Mã Thiên Xích đối xử với Đường Uyển rất tốt, Vương Thu Phương cũng thật sự thương yêu con gái của mình, nhưng Vương Thu Phương nói chuyện với Mã Thiên Xích chưa được vài câu, bà thậm chí còn tưởng tượng không ra Đường Uyển làm thế nào mà ở được với Mã Thiên Xích.
Người đàn ông này mang trong mình một hơi thở kiêu ngạo lạnh lùng, đặc biệt là hiện tại tâm trạng đang không tốt, thì càng hiện rõ ra, cho dù là với một người tuổi đã lớn như bà, khi nói chuyện với anh cũng sẽ có áp lực.
Liếc mắt nhìn đã hơn mười một giờ trưa, Vương Thu Phương đặt đồ giữ nhiệt ở trong tay lên trên bàn: “Cậu Mã vẫn chưa ăn cơm phải không? Vừa hay tôi cũng mang chút đồ ăn, đều là đồ tự làm, ngon hơn so với bên ngoài, cậu không chê thì ăn một miếng đi.”
Lúc Vương Thu Phương đến thì đã dự đoán được Mã Thiên Xích nhất định đang ở trong phòng bệnh, những ngày qua, ngoại trừ thời gian bà ở bên cạnh thì Mã Thiên Xích gần như là một tấc không rời, vừa bắt đầu bà vẫn còn hoài nghi thái độ của anh đối với Đường Uyển, nhưng mọi việc sau đó đều làm cho bà không còn tồn tại sự nghi ngờ nào nữa.
Không có ai diễn kịch đến mức này, đây là một loại trả giá can tâm tình nguyện.
Bà không biết nên cảm ơn như thế nào, chỉ có thể thông qua cách vụng về này mà biểu đạt một chút tâm ý nhỏ của mình.
Mã Thiên Xích đương nhiên là hiểu được, cho nên lời cự tuyệt đến bên miệng cũng bị anh nuốt xuống lại, anh đứng dậy đi đến trước bàn, lặng lẽ mở hộp giữ nhiệt ra.
Hộp giữ nhiệt có màu hồng, phía trên còn in hai con gấu nhỏ màu nâu, trong đó gương mặt của một con đã bị tróc đi một nửa, ở trong tay anh ta thoạt nhìn có chút buồn cười.
Mở nắp đậy ra, có hai món ăn đơn giản, một món là sườn xào chua ngọt, món kia là đậu phụ tôm, ở phía trong cùng là canh cá diếc, tuy đều là món ăn gia đình, có thể cảm nhận được tay nghề của Vương Thu Phương rất tốt, thoạt nhìn rất có cảm giác ngon miệng.
“Tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên chỉ làm vài món mà Uyển Uyển thích ăn, đứa trẻ này thích nhất là món sườn xào chua ngọt tôi làm, còn nói đó là món ngon nhất mà nó từng ăn…” Nói đến đây, Vương Thu Phương lại có chút nghẹn ngào, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Mã Thiên Xích, bà rút khăn giấy tùy tiện tìm một cái cớ: “Tôi ra ngoài đi lấy nước ấm.”
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng vào, Mã Thiên Xích ngồi trước bàn nhìn hai món ăn, một lúc sau, anh mới cầm đũa lên gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng.
Hương vị chua chua ngọt ngọt cộng với mùi thơm của nước tương, sườn lợn chắc là đã được luộc qua một lần, ngoài giòn trong mềm, nước tương bao phủ vô cùng ngon miệng.
Mã Thời Xích không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, so với thịt heo thì lại thích ăn thịt bò hơn, nhưng bây giờ ăn được món sườn chua ngọt này, lại cảm thấy đây chính là mỹ vị.
Cô rất thích phải không?
Nhớ lại lúc hai người cùng nhau ăn cơm, khẩu vị của cô thiên về vị chua và ngọt, đồ ăn mặn và cay thì rất ít động vào, chỉ có điều lúc đó anh cũng không lưu tâm, cho nên cũng chưa từng phát hiện.
Một đĩa sườn chua ngọt, có khoảng tám miếng, anh đều ăn hết, một chút cũng không lưu lại, chiếc đĩa nhỏ trống không, trong miệng vẫn còn tồn tại hương vị của sườn lợn, nhưng trái tim lại trống rỗng.
Ăn đồ cô thích ăn, nhưng cô lại không thể tỉnh dậy, mùi vị như vậy thật không dễ chịu.
Mã Thiên Xích bưng chiếc dĩa nhỏ trước mặt lên, canh cá trong đó cũng đã ăn được hơn một nửa, động tác gấp gáp làm cho nước canh bị bắn ra ngoài, thoạt nhìn có chút nhếch nhác, nhưng người này lại hoàn toàn không để ý.
Hơi nóng trong hộp giữ nhiệt bay vào trong mắt, anh nhắm chặt mắt lại, trong miệng cảm thấy chua xót.
Im lặng ngồi đó một lúc, đặt đôi đũa trong tay xuống, rút một tờ khăn giấy ra khẽ lau khóe miệng, đứng dậy đi đến đầu giường, từ trên cao nhìn xuống gương mặt càng ngày càng tái nhợt, đáy mắt thoáng qua một tia thống khổ.
“Em định lúc nào mới chịu tỉnh?” Dường như rất lâu rồi không nói chuyện với cô, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Tôi vẫn đợi đến khi em tỉnh sẽ trừng phạt em, em vì sao lại rút lui?”
Nói xong câu này, trong phòng một mảng im lặng, người con gái trên giường nhắm chặt đôi mắt, cũng chỉ còn mình anh tự biên tự diễn mà thôi.
Nhưng vai diễn thế này mà Mã Thiên Xích làm không biết chán, có một vài lời một khi đã nói ra thì sẽ không thu lại được nữa…
“Không phải thích tôi sao? Không phải dũng cảm tỏ tình với tôi sao, sao giờ lại nằm im trên giường không động đậy, dũng khí của em đâu, sự quả quyết của em đâu rồi?”
“Ở quán trà có gan lớn giao mình cho Đỗ Kiến Nghiệp như vậy, nói là vì tôi, em đã thử suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Em rốt cuộc tự cho mình là đúng đến khi nào, nhìn tôi hiện giờ như vậy, trong lòng có vui vẻ chưa …”
“Đường Uyển, tôi ghét nhất kiểu người phụ nữ nói được mà làm không được, cho nên em tỉnh dậy thực hiện hết lời nói mà em đã từng nói có được không?”
Nói đến đây, người đàn ông đột nhiên cười một tiếng, đáy mắt đỏ lên, vẻ mặt ngược lại mù mịt, thoạt nhìn có phần quỷ dị: “Thật ra tôi cũng có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng đáng tiếc lúc tôi muốn nói đã quá muộn rồi, tôi rất sợ sẽ không còn cơ hội tự mình nói ra với em nữa…”
Giọng nói rắn rỏi dần dần giảm xuống, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, anh nói năng lộn xộn, thậm chí là nói một cách không có logic mà chỉ là tự mình lầm bầm một mình.
Lời anh muốn nói, việc anh muốn làm, quả thật có rất nhiều, cuộc sống cô túng quẫn, từ nhỏ trên vai đã mang gánh nặng của gia đình, anh có nhiều tiền như vậy, có thể để cho cô trải qua một cuộc sống tốt nhất, cô muốn gì anh cũng đều có thể cho cô, chỉ cần cô mở miệng.
Nhưng hiện tại không còn cơ hội nữa, chỉ có thể đè nén tâm tình xúc động bùng phát khắp nơi ở trong cơ thể, anh mới có thể ổn định chính mình, mới có thể không kích động mà làm ra những việc tiêu cực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm giữa gối mang máy thở, nhìn lâu thêm nữa thì chỉ làm cho anh gục ngã.
Thân thể cao lớn của người đàn ông cúi xuống, luồng nhiệt trong đáy mắt dường như làm anh bị bỏng, cổ họng như bị một sợi dây ghìm chặt thở không thông: “Cô gái như em rốt cuộc đã ăn cái gì để lớn lên, mà lại dám dùng sinh mạng của mình để đi hoán đổi, em sao lại dám…”
Xảy ra chuyện cho đến hôm nay, Mã Thiên Xích cũng không dám tưởng tượng được, cô lấy bản thân của mình để đổi lấy Thẩm Dĩnh từ chỗ của Đỗ Kiến Nghiệp, lúc đó cảm xúc của cô như thế nào.
Anh chỉ nhớ rõ một câu mà Thư Dĩnh nhắc lại…
Em rất thích anh, cho dù vì người mà anh để ý thì em làm những việc này cũng đáng.
Cô khi đó cho rằng anh chỉ quan tâm đến chuyện của Thẩm Dĩnh, thậm chí đến bản thân anh cũng cho rằng như vậy, nhưng thật đáng buồn bi kịch lại xảy ra vào lúc này.
Cô hôn mê, khả năng tỉnh lại không lớn, nhưng anh lại phát hiện trái tim này sớm đã bị cô lấp đầy rồi.
Phần tình cảm này bị anh cố ý xem thường, vào giờ khắc này mọi việc như được chiếu rõ, nhưng lại đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng của anh mỗi ngày đều bị câu nói này giày vò.
Làm cho anh mỗi đêm đều hối hận không thôi, làm cho anh sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên ném thử mùi vị của sự hối hận.
Nếu như có thể, anh hy vọng tự mình nói với cô, người anh quan tâm nhất chính là cô.
Bà liếc nhìn bóng lưng nặng nề của người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh, đưa tay ra khẽ gõ cửa hai cái, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
“Cậu Mã cũng ở đây à.” Vương Thu Phương miễn cưỡng nở một nụ cười chào hỏi người đàn ông trước mặt.
Mã Thiên Xích nhìn người phụ nữ đi vào, anh ta không phải là người giỏi về việc giao tiếp với người khác, nhưng dù sao cũng là mẹ của Đường Uyển, ít nhiều cũng biết kiêng nể: “Chào bác.”
Tuy Mã Thiên Xích đối xử với Đường Uyển rất tốt, Vương Thu Phương cũng thật sự thương yêu con gái của mình, nhưng Vương Thu Phương nói chuyện với Mã Thiên Xích chưa được vài câu, bà thậm chí còn tưởng tượng không ra Đường Uyển làm thế nào mà ở được với Mã Thiên Xích.
Người đàn ông này mang trong mình một hơi thở kiêu ngạo lạnh lùng, đặc biệt là hiện tại tâm trạng đang không tốt, thì càng hiện rõ ra, cho dù là với một người tuổi đã lớn như bà, khi nói chuyện với anh cũng sẽ có áp lực.
Liếc mắt nhìn đã hơn mười một giờ trưa, Vương Thu Phương đặt đồ giữ nhiệt ở trong tay lên trên bàn: “Cậu Mã vẫn chưa ăn cơm phải không? Vừa hay tôi cũng mang chút đồ ăn, đều là đồ tự làm, ngon hơn so với bên ngoài, cậu không chê thì ăn một miếng đi.”
Lúc Vương Thu Phương đến thì đã dự đoán được Mã Thiên Xích nhất định đang ở trong phòng bệnh, những ngày qua, ngoại trừ thời gian bà ở bên cạnh thì Mã Thiên Xích gần như là một tấc không rời, vừa bắt đầu bà vẫn còn hoài nghi thái độ của anh đối với Đường Uyển, nhưng mọi việc sau đó đều làm cho bà không còn tồn tại sự nghi ngờ nào nữa.
Không có ai diễn kịch đến mức này, đây là một loại trả giá can tâm tình nguyện.
Bà không biết nên cảm ơn như thế nào, chỉ có thể thông qua cách vụng về này mà biểu đạt một chút tâm ý nhỏ của mình.
Mã Thiên Xích đương nhiên là hiểu được, cho nên lời cự tuyệt đến bên miệng cũng bị anh nuốt xuống lại, anh đứng dậy đi đến trước bàn, lặng lẽ mở hộp giữ nhiệt ra.
Hộp giữ nhiệt có màu hồng, phía trên còn in hai con gấu nhỏ màu nâu, trong đó gương mặt của một con đã bị tróc đi một nửa, ở trong tay anh ta thoạt nhìn có chút buồn cười.
Mở nắp đậy ra, có hai món ăn đơn giản, một món là sườn xào chua ngọt, món kia là đậu phụ tôm, ở phía trong cùng là canh cá diếc, tuy đều là món ăn gia đình, có thể cảm nhận được tay nghề của Vương Thu Phương rất tốt, thoạt nhìn rất có cảm giác ngon miệng.
“Tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên chỉ làm vài món mà Uyển Uyển thích ăn, đứa trẻ này thích nhất là món sườn xào chua ngọt tôi làm, còn nói đó là món ngon nhất mà nó từng ăn…” Nói đến đây, Vương Thu Phương lại có chút nghẹn ngào, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Mã Thiên Xích, bà rút khăn giấy tùy tiện tìm một cái cớ: “Tôi ra ngoài đi lấy nước ấm.”
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng vào, Mã Thiên Xích ngồi trước bàn nhìn hai món ăn, một lúc sau, anh mới cầm đũa lên gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng.
Hương vị chua chua ngọt ngọt cộng với mùi thơm của nước tương, sườn lợn chắc là đã được luộc qua một lần, ngoài giòn trong mềm, nước tương bao phủ vô cùng ngon miệng.
Mã Thời Xích không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, so với thịt heo thì lại thích ăn thịt bò hơn, nhưng bây giờ ăn được món sườn chua ngọt này, lại cảm thấy đây chính là mỹ vị.
Cô rất thích phải không?
Nhớ lại lúc hai người cùng nhau ăn cơm, khẩu vị của cô thiên về vị chua và ngọt, đồ ăn mặn và cay thì rất ít động vào, chỉ có điều lúc đó anh cũng không lưu tâm, cho nên cũng chưa từng phát hiện.
Một đĩa sườn chua ngọt, có khoảng tám miếng, anh đều ăn hết, một chút cũng không lưu lại, chiếc đĩa nhỏ trống không, trong miệng vẫn còn tồn tại hương vị của sườn lợn, nhưng trái tim lại trống rỗng.
Ăn đồ cô thích ăn, nhưng cô lại không thể tỉnh dậy, mùi vị như vậy thật không dễ chịu.
Mã Thiên Xích bưng chiếc dĩa nhỏ trước mặt lên, canh cá trong đó cũng đã ăn được hơn một nửa, động tác gấp gáp làm cho nước canh bị bắn ra ngoài, thoạt nhìn có chút nhếch nhác, nhưng người này lại hoàn toàn không để ý.
Hơi nóng trong hộp giữ nhiệt bay vào trong mắt, anh nhắm chặt mắt lại, trong miệng cảm thấy chua xót.
Im lặng ngồi đó một lúc, đặt đôi đũa trong tay xuống, rút một tờ khăn giấy ra khẽ lau khóe miệng, đứng dậy đi đến đầu giường, từ trên cao nhìn xuống gương mặt càng ngày càng tái nhợt, đáy mắt thoáng qua một tia thống khổ.
“Em định lúc nào mới chịu tỉnh?” Dường như rất lâu rồi không nói chuyện với cô, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Tôi vẫn đợi đến khi em tỉnh sẽ trừng phạt em, em vì sao lại rút lui?”
Nói xong câu này, trong phòng một mảng im lặng, người con gái trên giường nhắm chặt đôi mắt, cũng chỉ còn mình anh tự biên tự diễn mà thôi.
Nhưng vai diễn thế này mà Mã Thiên Xích làm không biết chán, có một vài lời một khi đã nói ra thì sẽ không thu lại được nữa…
“Không phải thích tôi sao? Không phải dũng cảm tỏ tình với tôi sao, sao giờ lại nằm im trên giường không động đậy, dũng khí của em đâu, sự quả quyết của em đâu rồi?”
“Ở quán trà có gan lớn giao mình cho Đỗ Kiến Nghiệp như vậy, nói là vì tôi, em đã thử suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Em rốt cuộc tự cho mình là đúng đến khi nào, nhìn tôi hiện giờ như vậy, trong lòng có vui vẻ chưa …”
“Đường Uyển, tôi ghét nhất kiểu người phụ nữ nói được mà làm không được, cho nên em tỉnh dậy thực hiện hết lời nói mà em đã từng nói có được không?”
Nói đến đây, người đàn ông đột nhiên cười một tiếng, đáy mắt đỏ lên, vẻ mặt ngược lại mù mịt, thoạt nhìn có phần quỷ dị: “Thật ra tôi cũng có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng đáng tiếc lúc tôi muốn nói đã quá muộn rồi, tôi rất sợ sẽ không còn cơ hội tự mình nói ra với em nữa…”
Giọng nói rắn rỏi dần dần giảm xuống, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, anh nói năng lộn xộn, thậm chí là nói một cách không có logic mà chỉ là tự mình lầm bầm một mình.
Lời anh muốn nói, việc anh muốn làm, quả thật có rất nhiều, cuộc sống cô túng quẫn, từ nhỏ trên vai đã mang gánh nặng của gia đình, anh có nhiều tiền như vậy, có thể để cho cô trải qua một cuộc sống tốt nhất, cô muốn gì anh cũng đều có thể cho cô, chỉ cần cô mở miệng.
Nhưng hiện tại không còn cơ hội nữa, chỉ có thể đè nén tâm tình xúc động bùng phát khắp nơi ở trong cơ thể, anh mới có thể ổn định chính mình, mới có thể không kích động mà làm ra những việc tiêu cực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm giữa gối mang máy thở, nhìn lâu thêm nữa thì chỉ làm cho anh gục ngã.
Thân thể cao lớn của người đàn ông cúi xuống, luồng nhiệt trong đáy mắt dường như làm anh bị bỏng, cổ họng như bị một sợi dây ghìm chặt thở không thông: “Cô gái như em rốt cuộc đã ăn cái gì để lớn lên, mà lại dám dùng sinh mạng của mình để đi hoán đổi, em sao lại dám…”
Xảy ra chuyện cho đến hôm nay, Mã Thiên Xích cũng không dám tưởng tượng được, cô lấy bản thân của mình để đổi lấy Thẩm Dĩnh từ chỗ của Đỗ Kiến Nghiệp, lúc đó cảm xúc của cô như thế nào.
Anh chỉ nhớ rõ một câu mà Thư Dĩnh nhắc lại…
Em rất thích anh, cho dù vì người mà anh để ý thì em làm những việc này cũng đáng.
Cô khi đó cho rằng anh chỉ quan tâm đến chuyện của Thẩm Dĩnh, thậm chí đến bản thân anh cũng cho rằng như vậy, nhưng thật đáng buồn bi kịch lại xảy ra vào lúc này.
Cô hôn mê, khả năng tỉnh lại không lớn, nhưng anh lại phát hiện trái tim này sớm đã bị cô lấp đầy rồi.
Phần tình cảm này bị anh cố ý xem thường, vào giờ khắc này mọi việc như được chiếu rõ, nhưng lại đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng của anh mỗi ngày đều bị câu nói này giày vò.
Làm cho anh mỗi đêm đều hối hận không thôi, làm cho anh sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên ném thử mùi vị của sự hối hận.
Nếu như có thể, anh hy vọng tự mình nói với cô, người anh quan tâm nhất chính là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.