Chương 573: Người phụ nữ này đối với tôi rất quan trọng
Lý Nhi
29/12/2020
Thẩm Dĩnh sợ nhất là để người bên cạnh biết chuyện cô mất trí nhớ. Nói thẳng không được sao? Được. Nhưng cô cũng không thể hiểu rõ vì sao cô lại mâu thuẫn trong chuyện này như vậy.
Hình như một khi để người bên cạnh phát hiện mình mất trí nhớ, sẽ có cảm giác rất không an toàn, tất cả đều sẽ thay đổi. Cô không thích kiểu tất cả mọi người đối xử với cô như một người khác biệt. Vì thế cô thà rằng không nói bất cứ điều gì, cứ như vậy từ từ hồi phục sẽ tốt hơn.
Nhưng lừa được Thẩm Tri Lịch Đào Li Hinh, lừa được Thẩm Tiếu, lại không thể lừa được Mã Thiên Xích.
Từ khi anh ta bước vào, từ khi cô nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, trong lòng như có ai nói không tốt. Đôi mắt kia phát ra ánh mắt tựa như tia X quang, như có thể nhìn thấu tất cả.
Chỉ có điều, cô không nghĩ rằng cô thật sự đã bị nhìn thấu.
Cô gặp qua cô Đường kia, Lục Hi cũng không biết gì, nên trước khi cô nói ra câu nói đó, anh cũng không ngăn lại.
Thẩm Dĩnh há hốc miệng, mãi hai giây sau mới tìm lại được giọng của mình, “Hả, vậy sao, chắc em không ở đây quá lâu nên quên rồi. Vừa rồi thấy quen quen mà thực sự không nhớ ra được. Em đã nói là chắc chắn đã gặp qua rồi, chứ không thì......”
“Thẩm Dĩnh.” Không đợi cô nói xong, Mã Thiên Xích cười xen vào. Chỉ là nụ cười chẳng thoải mái chút nào. “Mọi người gặp nhau ở quán bar à, rất đặc biệt. Hơn nữa em tuyệt đối sẽ không quên sự xuất hiện của người phụ nữ bên cạnh anh bây giờ, em có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy.”
Dăm ba câu của anh ta, Thẩm Dĩnh đã không thể chống đỡ được rồi. Bị Lục Hi nắm chặt tay, người đó phát giác hạ thấp giọng mở miệng nói: “Anh Mã cũng đừng ép hỏi nữa.”
Anh ta không nói rõ, nhưng câu nói này chẳng khác gì gián tiếp thừa nhận cả.
Mã Thiên Xích lại một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt sáng nhưng lại hơi trống rỗng của người phụ nữ. Cuối cùng anh đã hiểu tất cả mọi chuyện. Cũng chính vì thế mà cũng không cười nổi nữa.
Trên đường đi, vì sự hưng phấn kích động của cô sau khi về nước lúc này đều trở thành nỗi lo lắng, nên anh rất không yên tâm với trạng thái bây giờ của cô. Lo lắng đến mức cảm thấy Lục Hi có thể ở bên cô được thì tốt.
Nhìn tư thái của người đàn ông bên cạnh cô, hoàn toàn muốn bảo vệ cô phía sau mình. Hai người họ cùng nhau vượt qua những khó khăn, trải qua sinh tử, sóng gió như thế nào cũng đều đã vượt qua, nhưng vẫn không có gì có thể ngăn tách họ.
Nhớ trước đó trên mạng có đọc được một câu. Con người cả đời này ở với ai, từ khi sinh ra đã được định sẵn. Anh vốn chưa bao giờ tin vào những điều này, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười. Nhưng bây giờ lại hơi tin.
Thẩm Dĩnh và Lục Hi đã cùng nhau tồn tại như vậy. Họ dường như sinh ra là để cho nhau, bất kể thế nào cũng sẽ không rời xa nhau.
Còn anh, từ đầu đến cuối đều là một diễn viên quần chúng.
Diễn viên quần chúng thì diễn viên quần chúng. Anh chỉ hy vọng Thẩm Dĩnh có thể hạnh phúc.
Mã Thiên Xích hiểu rõ tình cảnh của cô bây giờ. Sau khi làm rõ mọi chuyện cũng không tiếp tục ép người quá đáng, mà chỉ nói một vài vấn đề liên quan tới tình hình gần đây của Thẩm Tiếu và vấn đề sức khoẻ của cô sau kỳ trị liệu.
Thời gian dần dần trôi qua đã gần nửa tiếng đồng hồ, vị trí bên cạnh vẫn trống không.
Không phải nói đưa đứa bé ra ngoài chơi sao, sao bây giờ còn chưa về?
Thật sự là vì muốn trốn tránh anh, về cũng không về nữa sao?
Nghĩ vậy, Mã Thiên Xích sầm mặt vừa định gọi điện cho cô thì quản lý quán trà vội vội vàng vàng bất ngờ đẩy cửa xông vào.
Vẻ mặt anh ta đầy lo lắng, thậm chí còn chẳng để ý gõ cửa, mắt trợn trừng, thở hổn hển: “Lục, Lý tổng không xong rồi. Đứa, đứa bé...”
Anh ta chạy tới, thở hổn hển, nói đứt quãng không nên lời.
Mã Thiên Xích không còn đủ kiên nhẫn để nghe, tất nhiên vẫn biết không phải chuyện gì tốt, tiến tới nắm chặt cổ áo người quản lý: “Người bây giờ đang ở đâu, nói cho rõ!”
“Sân sau, ở ngay sân sau...”
Vừa nói dứt lời, người quản lý chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua trước mặt. Bóng đen trước mặt cũng biến theo mất. Lục Hi theo sát phía sau, nắm tay Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng chậm lại một chút.
Mã Thiên Xích bước nhanh đi ra khỏi quán trà, đi qua một cánh cửa gỗ đi đến vườn sau. Vừa kéo mở cửa ra, anh chưa kịp đi vào, Thẩm Tiếu bên cạnh đã nhảy ra: “Chú! Chú!”
Tiếng đứa bé trong sáng hơi chói tai do căng thẳng và sợ hãi.
Anh ôm đứa bé vào lòng bảo vệ, thái độ dịu dàng nhất có thể: “Chú đây.”
“Đường, cô Đường cô ấy...” Đứa bé ấp úng bên tai.
Mã Thiên Xích buông đứa bé ra một chút, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai đứa bé, chăm chú nhìn: “Cô Đường ở đâu?”
“Cô bị hai người khác đưa đi rồi. Cháu đang chơi ở sân sau. Nhưng bỗng nhiên có hai người từ bên ngoài tiến vào, nắm lấy tay cháu định kéo cháu đi. Sau đó cô Đường kéo cô ta lại để cháu chạy. Cháu nhìn thấy chú quản lý nên nói với chú ấy. Nhưng lúc cháu quay lại tìm thì cô Đường đã không còn ở đó nữa.” Suy cho cùng là đứa bé sáu tuổi sau khi bị kinh sợ thì ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng đến đâu cũng vẫn không được mạch lạc.
Lục Hi theo tới nghe được cuộc nói chuyện như vậy, nhíu đôi lông mày rậm, cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong lòng. Biểu cảm hơi không vui nói với người quản lý: “Kiểm tra tất cả các camera ở sân sau, nửa giờ trước cho đến giờ.”
Người quản lý cũng biết là có chuyện xảy ra, liên tục trả lời: “Vâng. Thưa Lục tổng, tôi đi ngay bây giờ đây.”
......
Năm phút sau, trong văn phòng quán trà.
Lục Hi và Mã Thiên Xích xem màn hình giám sát được năm phút, sắc mặt đều trở nên khó nhìn.
Đường Uyển bị đưa đi. Không, chính xác hơn mà nói là bị một nhóm người không rõ lai lịch bắt đi.
Từ trên màn hình đen trắng có thể thấy, thoạt đầu hai người đàn ông đeo mặt nạ muốn đem Thẩm Tiếu đi, nhưng sau đó Đường Uyển giằng co không biết nói gì với bọn chúng, khiến bản thân bị bắt đi.
Bây giờ điều duy nhất có thể xác định là, đối phương đến không phải vì đứa bé. Nếu không sẽ không để Thẩm Tiếu đi. Như vậy cũng chỉ có một khả năng đó là đối phương nhắm vào Mã Thiên Xích mà tới.
“Báo cảnh sát đi.” Lục Hi nhìn sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh. “Thời gian chưa lâu, để người trong cục tăng tốc điều tra các camera suốt dọc đường, còn có thể đuổi kịp.”
Việc đã đến nước này, Mã Thiên Xích có muốn để người của mình điều tra thì đây cũng là thành phố J chứ không phải Luân Đôn, bây giờ cách hiệu quả nhất chính là báo cảnh sát.
Thấy anh ta không có ý kiến gì khác, Lục Hi ngay lập tức nhấc điện thoại liên lạc với người quen ở cục.
Mã Thiên Xích ngồi trên ghế, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi màn hình. Thậm chí lúc Thẩm Dĩnh tới trấn an anh, anh cũng không thèm ngẩng đầu.
Bên trong ánh mắt sắc bén kia dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy, hận rằng không thể nhìn xuyên màn hình, giải cứu người ở bên trong.
Lục Hi báo cảnh sát xong, trạng thái vẫn y như vậy.
Đàn ông với nhau luôn luôn thẳng thắn và đơn giản. Nói cho cùng bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, anh ta vỗ vỗ vai Mã Thiên Xích: “Đừng lo lắng, sẽ tìm được thôi.”
Không ngờ người này đứng dậy, nặng nề thở dài: “Chuyện này làm phiền cậu rồi, người phụ nữ này rất quan trọng với tôi. Ân tình này tôi đã khắc cốt ghi tâm rồi.”
Hình như một khi để người bên cạnh phát hiện mình mất trí nhớ, sẽ có cảm giác rất không an toàn, tất cả đều sẽ thay đổi. Cô không thích kiểu tất cả mọi người đối xử với cô như một người khác biệt. Vì thế cô thà rằng không nói bất cứ điều gì, cứ như vậy từ từ hồi phục sẽ tốt hơn.
Nhưng lừa được Thẩm Tri Lịch Đào Li Hinh, lừa được Thẩm Tiếu, lại không thể lừa được Mã Thiên Xích.
Từ khi anh ta bước vào, từ khi cô nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, trong lòng như có ai nói không tốt. Đôi mắt kia phát ra ánh mắt tựa như tia X quang, như có thể nhìn thấu tất cả.
Chỉ có điều, cô không nghĩ rằng cô thật sự đã bị nhìn thấu.
Cô gặp qua cô Đường kia, Lục Hi cũng không biết gì, nên trước khi cô nói ra câu nói đó, anh cũng không ngăn lại.
Thẩm Dĩnh há hốc miệng, mãi hai giây sau mới tìm lại được giọng của mình, “Hả, vậy sao, chắc em không ở đây quá lâu nên quên rồi. Vừa rồi thấy quen quen mà thực sự không nhớ ra được. Em đã nói là chắc chắn đã gặp qua rồi, chứ không thì......”
“Thẩm Dĩnh.” Không đợi cô nói xong, Mã Thiên Xích cười xen vào. Chỉ là nụ cười chẳng thoải mái chút nào. “Mọi người gặp nhau ở quán bar à, rất đặc biệt. Hơn nữa em tuyệt đối sẽ không quên sự xuất hiện của người phụ nữ bên cạnh anh bây giờ, em có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy.”
Dăm ba câu của anh ta, Thẩm Dĩnh đã không thể chống đỡ được rồi. Bị Lục Hi nắm chặt tay, người đó phát giác hạ thấp giọng mở miệng nói: “Anh Mã cũng đừng ép hỏi nữa.”
Anh ta không nói rõ, nhưng câu nói này chẳng khác gì gián tiếp thừa nhận cả.
Mã Thiên Xích lại một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt sáng nhưng lại hơi trống rỗng của người phụ nữ. Cuối cùng anh đã hiểu tất cả mọi chuyện. Cũng chính vì thế mà cũng không cười nổi nữa.
Trên đường đi, vì sự hưng phấn kích động của cô sau khi về nước lúc này đều trở thành nỗi lo lắng, nên anh rất không yên tâm với trạng thái bây giờ của cô. Lo lắng đến mức cảm thấy Lục Hi có thể ở bên cô được thì tốt.
Nhìn tư thái của người đàn ông bên cạnh cô, hoàn toàn muốn bảo vệ cô phía sau mình. Hai người họ cùng nhau vượt qua những khó khăn, trải qua sinh tử, sóng gió như thế nào cũng đều đã vượt qua, nhưng vẫn không có gì có thể ngăn tách họ.
Nhớ trước đó trên mạng có đọc được một câu. Con người cả đời này ở với ai, từ khi sinh ra đã được định sẵn. Anh vốn chưa bao giờ tin vào những điều này, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười. Nhưng bây giờ lại hơi tin.
Thẩm Dĩnh và Lục Hi đã cùng nhau tồn tại như vậy. Họ dường như sinh ra là để cho nhau, bất kể thế nào cũng sẽ không rời xa nhau.
Còn anh, từ đầu đến cuối đều là một diễn viên quần chúng.
Diễn viên quần chúng thì diễn viên quần chúng. Anh chỉ hy vọng Thẩm Dĩnh có thể hạnh phúc.
Mã Thiên Xích hiểu rõ tình cảnh của cô bây giờ. Sau khi làm rõ mọi chuyện cũng không tiếp tục ép người quá đáng, mà chỉ nói một vài vấn đề liên quan tới tình hình gần đây của Thẩm Tiếu và vấn đề sức khoẻ của cô sau kỳ trị liệu.
Thời gian dần dần trôi qua đã gần nửa tiếng đồng hồ, vị trí bên cạnh vẫn trống không.
Không phải nói đưa đứa bé ra ngoài chơi sao, sao bây giờ còn chưa về?
Thật sự là vì muốn trốn tránh anh, về cũng không về nữa sao?
Nghĩ vậy, Mã Thiên Xích sầm mặt vừa định gọi điện cho cô thì quản lý quán trà vội vội vàng vàng bất ngờ đẩy cửa xông vào.
Vẻ mặt anh ta đầy lo lắng, thậm chí còn chẳng để ý gõ cửa, mắt trợn trừng, thở hổn hển: “Lục, Lý tổng không xong rồi. Đứa, đứa bé...”
Anh ta chạy tới, thở hổn hển, nói đứt quãng không nên lời.
Mã Thiên Xích không còn đủ kiên nhẫn để nghe, tất nhiên vẫn biết không phải chuyện gì tốt, tiến tới nắm chặt cổ áo người quản lý: “Người bây giờ đang ở đâu, nói cho rõ!”
“Sân sau, ở ngay sân sau...”
Vừa nói dứt lời, người quản lý chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua trước mặt. Bóng đen trước mặt cũng biến theo mất. Lục Hi theo sát phía sau, nắm tay Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng chậm lại một chút.
Mã Thiên Xích bước nhanh đi ra khỏi quán trà, đi qua một cánh cửa gỗ đi đến vườn sau. Vừa kéo mở cửa ra, anh chưa kịp đi vào, Thẩm Tiếu bên cạnh đã nhảy ra: “Chú! Chú!”
Tiếng đứa bé trong sáng hơi chói tai do căng thẳng và sợ hãi.
Anh ôm đứa bé vào lòng bảo vệ, thái độ dịu dàng nhất có thể: “Chú đây.”
“Đường, cô Đường cô ấy...” Đứa bé ấp úng bên tai.
Mã Thiên Xích buông đứa bé ra một chút, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai đứa bé, chăm chú nhìn: “Cô Đường ở đâu?”
“Cô bị hai người khác đưa đi rồi. Cháu đang chơi ở sân sau. Nhưng bỗng nhiên có hai người từ bên ngoài tiến vào, nắm lấy tay cháu định kéo cháu đi. Sau đó cô Đường kéo cô ta lại để cháu chạy. Cháu nhìn thấy chú quản lý nên nói với chú ấy. Nhưng lúc cháu quay lại tìm thì cô Đường đã không còn ở đó nữa.” Suy cho cùng là đứa bé sáu tuổi sau khi bị kinh sợ thì ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng đến đâu cũng vẫn không được mạch lạc.
Lục Hi theo tới nghe được cuộc nói chuyện như vậy, nhíu đôi lông mày rậm, cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong lòng. Biểu cảm hơi không vui nói với người quản lý: “Kiểm tra tất cả các camera ở sân sau, nửa giờ trước cho đến giờ.”
Người quản lý cũng biết là có chuyện xảy ra, liên tục trả lời: “Vâng. Thưa Lục tổng, tôi đi ngay bây giờ đây.”
......
Năm phút sau, trong văn phòng quán trà.
Lục Hi và Mã Thiên Xích xem màn hình giám sát được năm phút, sắc mặt đều trở nên khó nhìn.
Đường Uyển bị đưa đi. Không, chính xác hơn mà nói là bị một nhóm người không rõ lai lịch bắt đi.
Từ trên màn hình đen trắng có thể thấy, thoạt đầu hai người đàn ông đeo mặt nạ muốn đem Thẩm Tiếu đi, nhưng sau đó Đường Uyển giằng co không biết nói gì với bọn chúng, khiến bản thân bị bắt đi.
Bây giờ điều duy nhất có thể xác định là, đối phương đến không phải vì đứa bé. Nếu không sẽ không để Thẩm Tiếu đi. Như vậy cũng chỉ có một khả năng đó là đối phương nhắm vào Mã Thiên Xích mà tới.
“Báo cảnh sát đi.” Lục Hi nhìn sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh. “Thời gian chưa lâu, để người trong cục tăng tốc điều tra các camera suốt dọc đường, còn có thể đuổi kịp.”
Việc đã đến nước này, Mã Thiên Xích có muốn để người của mình điều tra thì đây cũng là thành phố J chứ không phải Luân Đôn, bây giờ cách hiệu quả nhất chính là báo cảnh sát.
Thấy anh ta không có ý kiến gì khác, Lục Hi ngay lập tức nhấc điện thoại liên lạc với người quen ở cục.
Mã Thiên Xích ngồi trên ghế, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi màn hình. Thậm chí lúc Thẩm Dĩnh tới trấn an anh, anh cũng không thèm ngẩng đầu.
Bên trong ánh mắt sắc bén kia dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy, hận rằng không thể nhìn xuyên màn hình, giải cứu người ở bên trong.
Lục Hi báo cảnh sát xong, trạng thái vẫn y như vậy.
Đàn ông với nhau luôn luôn thẳng thắn và đơn giản. Nói cho cùng bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, anh ta vỗ vỗ vai Mã Thiên Xích: “Đừng lo lắng, sẽ tìm được thôi.”
Không ngờ người này đứng dậy, nặng nề thở dài: “Chuyện này làm phiền cậu rồi, người phụ nữ này rất quan trọng với tôi. Ân tình này tôi đã khắc cốt ghi tâm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.