Chương 491: Say rượu bị bắt
Lý Nhi
29/12/2020
Một câu nói vô ý của Phùng Tuyết Du lại nói lên được suy nghĩ trong lòng Thẩm Dĩnh, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút buồn cười: “Tớ biểu hiện rõ như vậy sao?”
Phùng Tuyết Du nhận lấy thực đơn đồ uống trong tay của nhân viên phục vụ, thuận tiện gật đầu: “Không phải cậu biểu hiện rõ, người có thể khiến tâm trạng cậu không tốt cũng chỉ có anh nhà cậu.”
Thẩm Dĩnh không còn gì để nói, hình như... đúng là như vậy thật.
“Cậu xem thử xem uống gì, bia, rượu vang hay là cốc-tai?”
“Rượu tây đi, Whiskey.” Thẩm Dĩnh nói một câu làm Phùng Tuyết Du suýt thì rớt cả tròng mắt.
“Cái gì?” Cô ngoáy ngoáy lỗ tai tưởng mình nghe lầm: “Cậu định uống say sao?”
“Tâm trạng không tốt, cậu uống cùng tớ đi?”
Phùng Tuyết Du cũng không phải người sợ này sợ kia, hào phóng gọi một chai Whiskey: “Được, khó lắm mới được say một lần, tớ đành liều mình bồi quân tử.”
Rượu tây rất nhanh được mang ra, quán bar tặng thêm một đĩa trái cây, Thẩm Dĩnh thả một miếng chanh vào trong ly, rót một ly Whiskey ra rồi chạm ly với Phùng Tuyết Du: “Cảm ơn đã uống cùng tớ.”
Phùng Tuyết Du mỉm cười: “Đừng khách khí ~”
Chất lỏng cay nồng từ cổ họng trượt xuống, lúc tâm trạng tốt không cảm thấy là thứ gì ngon, lúc tâm trạng không tốt uống một ly, quả thật có tác dụng giảm bớt sự căng thẳng, lo lắng.
“Nhưng lần này hai người cãi nhau vì chuyện gì?”
Thẩm Dĩnh nhớ tới cuộc nói chuyện giữa hai người tối qua, mí mắt hạ xuống lại không che giấu cảm xúc trong đáy mắt: “Anh ấy tiếp nhận một vụ án, khá nguy hiểm, tớ không muốn để anh ấy đi, Lục Hi cảm thấy bản thân là một người làm về pháp luật thì nên có nghĩa vũ đứng ra.”
“Rất nguy hiểm sao?”
“Ừm.” Thẩm Dĩnh trầm giọng nói: “Rất nguy hiểm.”
“Cậu cùng anh ta nói chuyện xem, Lục Hi chắc hẳn sẽ cảm thông, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, đừng vì một chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau.”
“Tớ đã nói rồi, nhưng...” Nói đến đây, Thẩm Dĩnh có chút ngập ngừng, cô cúi đầu nhìn ly rượu, cứ như trái tim cũng đang đắm chìm trong ấy: “Tớ không biết bản thân làm như vậy là đúng hay sai.”
Phùng Tuyết Du biết trong lòng cô đang do dự, là phụ nữ cô ấy đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô: “Thật ra chuyện này hai người cũng không sai, chỉ là lập trường không giống, nên góc độ suy xét vấn đề cũng không giống, tớ biết cậu lo lắng tới sự an toàn của anh ta, Lục Hi chắc chắn cũng có thể hiểu được, anh ta sẽ không trách cậu.”
Thẩm Dĩnh nghe được lời an ủi của cô ấy, trong lòng cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu: “Hôm nay tớ đưa Thẩm Tiếu tới trường, nó nói mình cũng muốn trở thành luật sư lợi hại giống như ba mẹ, Du Du, tớ thật sự không biết nên suy xét như thế nào...”
Xuất phát từ tư tâm, cô là một người vợ, người mẹ, cô thật sự không muốn Lục Hi mạo hiểm, nhưng nghĩ tới ý nghĩa to lớn và quan trọng của chuyện này, cô lại cảm thấy bản thân rất ích kỷ, rất nhỏ nhen.
“Dĩnh Dĩnh, mỗi người đều ích kỷ, người không vì mình thì trời tru đất diệt, tớ biết trong lòng cậu cũng có tinh thần trọng nghĩa, nhưng tớ không hy vọng tinh thần trọng nghĩa này trở thành một loại trói buộc, khiến cậu đưa ra lựa chọn mà cậu không thích."
Thẩm Dĩnh cũng rất muốn không quan tâm tới bất cứ chuyện gì mà đưa ra lựa chọn, nhưng nếu thật sự không làm gì cả, trong lòng cô sẽ không có vướng mắc sao? Cho dù cô không có, vậy Lục Hi thì sao?
Cô rất hiểu người đàn ông kia, thoạt nhìn thì lạnh lùng cứng nhắc hơn bất cứ ai, thực tế lại nhiệt tình trong các vụ án kiện tụng hơn bất kỳ ai khác, cho dù loại nhiệt tình này đã bị anh che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn có thể nhận ra, bởi vì cô cũng như vậy.
Nói từ bản chất thì trên người bọn họ có một bộ phận rất giống nhau.
Hai người uống một ly tiếp một ly, Whiskey uống hơn nửa, đầu của Thẩm Dĩnh đã mơ mơ hồ hồ, Phùng Tuyết Du có tửu lượng tốt hơn cô, cũng coi như còn tỉnh táo.
Hai người hăng say uống rượu trò chuyện, không ai chú ý tới di động đặt trên bàn, chờ tới lúc Thẩm Dĩnh đi nhà vệ sinh, di dộng lại sáng lên, Phùng Tuyết Du liếc mắt qua, là Lục Hi gọi tới.
Cô không nghĩ nhiều, thuận tay nhận cuộc gọi: “Lục Hi, vợ của anh đang ở cùng với tôi, đừng lo lắng...”
Vốn người đàn ông đã gọi tám lần mà chưa được bắt máy, đang chuẩn bị tức giận, sau khi nghe thấy câu nói say khướt này thì hoàn toàn bộc phát, anh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, mười giờ mười lăm phút tối, rất tốt.
Lục Hi đứng dậy, cầm lấy áo khoác rồi đi ra cửa, giọng nói âm trầm tựa như mang theo cơn gió lạnh từ nhà xác đi ra: “Các cô đang ở đâu?”
...
Hai mươi phút sau, một chiếc MayBach gây chú ý vững vàng dừng lại trước cửa quán bar, lốp xe ma sát mặt đất mang theo sự xa xỉ.
Không ít người đi ngang qua nhìn thấy một màn như vậy vô thức dừng bước chân, xe dừng lại, cánh cửa xe chỗ ghế lái mở ra, một dáng người thon dài xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ tiếc bóng đêm quá tối, không kịp nhìn rõ khuôn mặt người này, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng như vậy cũng đủ khiến cho người khác cảm thán.
“Đẹp trai quá!”
“Trời đất ạ, đây không phải bá đạo tổng tài trong hiện thực sao!”
“Muốn nhìn mặt của anh ấy quá đi...”
Tiếng bàn tán nho nhỏ ở phía sau cũng không thu hút bất kỳ sự chú ý nào của người đàn ông, anh đi vào quán bar với sắc mặt âm trầm, quản lý lập tức đi tới, vừa muốn hỏi anh đã đặt chỗ chưa, lập tức bị một ánh mắt băng lạnh dọa sợ.
“Thưa, thưa anh, chúng tôi cần, cần có thẻ hội viên...”
Bước chân của Lục Hi không dừng lại, trong ánh mắt đầy áp lực mang theo một cỗ lệ khí dày đặc, cách hơn mười mét cũng có thể cảm nhận được sự khó chịu trên người anh.
Quản lý khúm núm đi theo phía sau, muốn ngăn lại không dám ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng.
Lục Hi liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng nho nhỏ, yếu ớt đang dựa vào trên mặt bàn kia, sự lo lắng một đường đi vào lúc nhìn thấy cô biến thành cơn tức giận, người đàn ông bước dài mấy bước đi tới, vẫn là Phùng Tuyết Di nhìn thấy anh trước.
“Ý, anh tới rồi sao...” Rõ ràng Phùng Tuyết Du cũng đã có chút men say, mơ hồ nói: “Tới đón, đón vợ của anh sao?”
Lục Hi liếc mắt nhìn cô một cái, lấy ra di dộng nhắn tin cho Lưu Sinh Yên rồi không quan tâm tới cô nữa, ngược lại tập trung hết miệng súng lên bóng dáng vừa khiến cho anh lo lắng lại vừa tức giận kia.
“Đứng lên.”
Giọng nam lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền tới, nếu Thẩm Dĩnh bây giờ còn tỉnh táo thì sẽ biết, anh đang cố kiềm chế sự tức giận của mình, nhất định không được trêu chọc anh.
Chỉ tiếc, bây giờ cô đang say, cái gì cũng không rõ, chỉ thầm nghĩ nhức đầu, buồn ngủ.
Thấy người trên bàn không phản ứng, ngọn lửa giận trong lòng Lục Hi tựa như bị rội thêm dầu nóng, ngọn lửa càng thêm bùng cháy, anh trực tiếp vươn tay kéo người trên bàn lên, mặc dù biên độ của động tác lớn, nhưng cũng cẩn thận không làm cô đau.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, ngay sau đó nhìn thấy khuôn mặt đẹp anh tuấn quen thuộc —
“Lục, Lục Hi?” Đôi môi hé mở tràn ngập mùi rượu.
Người đàn ông khẽ cau mày, trong giọng nói chứa đầy sự nghiêm khắc: “Còn chưa đứng lên sao.”
Thẩm Dĩnh cũng không quan tâm tới việc có thể hay không, lập tức gật đầu: “Em có thể!”
“Vậy theo anh về nhà.”
“Được... hức ~” Sau khi nấc một cái, hai tay Thẩm Dĩnh chống lên mặt bàn, cố gắng khống chế sự cân bằng của cơ thể, chỉ tiếc cồn lên não, căn bản không thể khống chế, mông vừa rời khỏi chỗ ngồi không xa đã lập tức vô lực ngồi lại, cô lẩm bẩm, giọng điệu kỳ quái khó hiểu: “Hửm? Tại sao em không đứng lên được...”
“...” Lục Hi đứng ở một bên nhìn cô lăn qua lộn lại: “Có bản lĩnh nói dối đi uống rượu, không có bản lĩnh đứng lên?”
Thẩm Dĩnh vừa nghe câu này, đôi môi nhỏ nhắn lập tức mím chặt, vốn đã tràn ngập ủy khuất không có chỗ phát tiết, còn nghe anh nói mấy lời nói móc, lập tức cứng rắn nhảy lên một chút.
“Rầm” một tiếng vọng lại, xương đầu gối đập vào góc bàn, Lục Hi sửng sốt một chút, sự lạnh lẽo trong đáy mắt cũng ngưng trệ, giây tiếp theo tay nhanh hơn não đã bước tới đỡ lấy vai cô.
Phùng Tuyết Du nhận lấy thực đơn đồ uống trong tay của nhân viên phục vụ, thuận tiện gật đầu: “Không phải cậu biểu hiện rõ, người có thể khiến tâm trạng cậu không tốt cũng chỉ có anh nhà cậu.”
Thẩm Dĩnh không còn gì để nói, hình như... đúng là như vậy thật.
“Cậu xem thử xem uống gì, bia, rượu vang hay là cốc-tai?”
“Rượu tây đi, Whiskey.” Thẩm Dĩnh nói một câu làm Phùng Tuyết Du suýt thì rớt cả tròng mắt.
“Cái gì?” Cô ngoáy ngoáy lỗ tai tưởng mình nghe lầm: “Cậu định uống say sao?”
“Tâm trạng không tốt, cậu uống cùng tớ đi?”
Phùng Tuyết Du cũng không phải người sợ này sợ kia, hào phóng gọi một chai Whiskey: “Được, khó lắm mới được say một lần, tớ đành liều mình bồi quân tử.”
Rượu tây rất nhanh được mang ra, quán bar tặng thêm một đĩa trái cây, Thẩm Dĩnh thả một miếng chanh vào trong ly, rót một ly Whiskey ra rồi chạm ly với Phùng Tuyết Du: “Cảm ơn đã uống cùng tớ.”
Phùng Tuyết Du mỉm cười: “Đừng khách khí ~”
Chất lỏng cay nồng từ cổ họng trượt xuống, lúc tâm trạng tốt không cảm thấy là thứ gì ngon, lúc tâm trạng không tốt uống một ly, quả thật có tác dụng giảm bớt sự căng thẳng, lo lắng.
“Nhưng lần này hai người cãi nhau vì chuyện gì?”
Thẩm Dĩnh nhớ tới cuộc nói chuyện giữa hai người tối qua, mí mắt hạ xuống lại không che giấu cảm xúc trong đáy mắt: “Anh ấy tiếp nhận một vụ án, khá nguy hiểm, tớ không muốn để anh ấy đi, Lục Hi cảm thấy bản thân là một người làm về pháp luật thì nên có nghĩa vũ đứng ra.”
“Rất nguy hiểm sao?”
“Ừm.” Thẩm Dĩnh trầm giọng nói: “Rất nguy hiểm.”
“Cậu cùng anh ta nói chuyện xem, Lục Hi chắc hẳn sẽ cảm thông, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, đừng vì một chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau.”
“Tớ đã nói rồi, nhưng...” Nói đến đây, Thẩm Dĩnh có chút ngập ngừng, cô cúi đầu nhìn ly rượu, cứ như trái tim cũng đang đắm chìm trong ấy: “Tớ không biết bản thân làm như vậy là đúng hay sai.”
Phùng Tuyết Du biết trong lòng cô đang do dự, là phụ nữ cô ấy đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô: “Thật ra chuyện này hai người cũng không sai, chỉ là lập trường không giống, nên góc độ suy xét vấn đề cũng không giống, tớ biết cậu lo lắng tới sự an toàn của anh ta, Lục Hi chắc chắn cũng có thể hiểu được, anh ta sẽ không trách cậu.”
Thẩm Dĩnh nghe được lời an ủi của cô ấy, trong lòng cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu: “Hôm nay tớ đưa Thẩm Tiếu tới trường, nó nói mình cũng muốn trở thành luật sư lợi hại giống như ba mẹ, Du Du, tớ thật sự không biết nên suy xét như thế nào...”
Xuất phát từ tư tâm, cô là một người vợ, người mẹ, cô thật sự không muốn Lục Hi mạo hiểm, nhưng nghĩ tới ý nghĩa to lớn và quan trọng của chuyện này, cô lại cảm thấy bản thân rất ích kỷ, rất nhỏ nhen.
“Dĩnh Dĩnh, mỗi người đều ích kỷ, người không vì mình thì trời tru đất diệt, tớ biết trong lòng cậu cũng có tinh thần trọng nghĩa, nhưng tớ không hy vọng tinh thần trọng nghĩa này trở thành một loại trói buộc, khiến cậu đưa ra lựa chọn mà cậu không thích."
Thẩm Dĩnh cũng rất muốn không quan tâm tới bất cứ chuyện gì mà đưa ra lựa chọn, nhưng nếu thật sự không làm gì cả, trong lòng cô sẽ không có vướng mắc sao? Cho dù cô không có, vậy Lục Hi thì sao?
Cô rất hiểu người đàn ông kia, thoạt nhìn thì lạnh lùng cứng nhắc hơn bất cứ ai, thực tế lại nhiệt tình trong các vụ án kiện tụng hơn bất kỳ ai khác, cho dù loại nhiệt tình này đã bị anh che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn có thể nhận ra, bởi vì cô cũng như vậy.
Nói từ bản chất thì trên người bọn họ có một bộ phận rất giống nhau.
Hai người uống một ly tiếp một ly, Whiskey uống hơn nửa, đầu của Thẩm Dĩnh đã mơ mơ hồ hồ, Phùng Tuyết Du có tửu lượng tốt hơn cô, cũng coi như còn tỉnh táo.
Hai người hăng say uống rượu trò chuyện, không ai chú ý tới di động đặt trên bàn, chờ tới lúc Thẩm Dĩnh đi nhà vệ sinh, di dộng lại sáng lên, Phùng Tuyết Du liếc mắt qua, là Lục Hi gọi tới.
Cô không nghĩ nhiều, thuận tay nhận cuộc gọi: “Lục Hi, vợ của anh đang ở cùng với tôi, đừng lo lắng...”
Vốn người đàn ông đã gọi tám lần mà chưa được bắt máy, đang chuẩn bị tức giận, sau khi nghe thấy câu nói say khướt này thì hoàn toàn bộc phát, anh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, mười giờ mười lăm phút tối, rất tốt.
Lục Hi đứng dậy, cầm lấy áo khoác rồi đi ra cửa, giọng nói âm trầm tựa như mang theo cơn gió lạnh từ nhà xác đi ra: “Các cô đang ở đâu?”
...
Hai mươi phút sau, một chiếc MayBach gây chú ý vững vàng dừng lại trước cửa quán bar, lốp xe ma sát mặt đất mang theo sự xa xỉ.
Không ít người đi ngang qua nhìn thấy một màn như vậy vô thức dừng bước chân, xe dừng lại, cánh cửa xe chỗ ghế lái mở ra, một dáng người thon dài xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ tiếc bóng đêm quá tối, không kịp nhìn rõ khuôn mặt người này, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng như vậy cũng đủ khiến cho người khác cảm thán.
“Đẹp trai quá!”
“Trời đất ạ, đây không phải bá đạo tổng tài trong hiện thực sao!”
“Muốn nhìn mặt của anh ấy quá đi...”
Tiếng bàn tán nho nhỏ ở phía sau cũng không thu hút bất kỳ sự chú ý nào của người đàn ông, anh đi vào quán bar với sắc mặt âm trầm, quản lý lập tức đi tới, vừa muốn hỏi anh đã đặt chỗ chưa, lập tức bị một ánh mắt băng lạnh dọa sợ.
“Thưa, thưa anh, chúng tôi cần, cần có thẻ hội viên...”
Bước chân của Lục Hi không dừng lại, trong ánh mắt đầy áp lực mang theo một cỗ lệ khí dày đặc, cách hơn mười mét cũng có thể cảm nhận được sự khó chịu trên người anh.
Quản lý khúm núm đi theo phía sau, muốn ngăn lại không dám ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng.
Lục Hi liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng nho nhỏ, yếu ớt đang dựa vào trên mặt bàn kia, sự lo lắng một đường đi vào lúc nhìn thấy cô biến thành cơn tức giận, người đàn ông bước dài mấy bước đi tới, vẫn là Phùng Tuyết Di nhìn thấy anh trước.
“Ý, anh tới rồi sao...” Rõ ràng Phùng Tuyết Du cũng đã có chút men say, mơ hồ nói: “Tới đón, đón vợ của anh sao?”
Lục Hi liếc mắt nhìn cô một cái, lấy ra di dộng nhắn tin cho Lưu Sinh Yên rồi không quan tâm tới cô nữa, ngược lại tập trung hết miệng súng lên bóng dáng vừa khiến cho anh lo lắng lại vừa tức giận kia.
“Đứng lên.”
Giọng nam lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền tới, nếu Thẩm Dĩnh bây giờ còn tỉnh táo thì sẽ biết, anh đang cố kiềm chế sự tức giận của mình, nhất định không được trêu chọc anh.
Chỉ tiếc, bây giờ cô đang say, cái gì cũng không rõ, chỉ thầm nghĩ nhức đầu, buồn ngủ.
Thấy người trên bàn không phản ứng, ngọn lửa giận trong lòng Lục Hi tựa như bị rội thêm dầu nóng, ngọn lửa càng thêm bùng cháy, anh trực tiếp vươn tay kéo người trên bàn lên, mặc dù biên độ của động tác lớn, nhưng cũng cẩn thận không làm cô đau.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, ngay sau đó nhìn thấy khuôn mặt đẹp anh tuấn quen thuộc —
“Lục, Lục Hi?” Đôi môi hé mở tràn ngập mùi rượu.
Người đàn ông khẽ cau mày, trong giọng nói chứa đầy sự nghiêm khắc: “Còn chưa đứng lên sao.”
Thẩm Dĩnh cũng không quan tâm tới việc có thể hay không, lập tức gật đầu: “Em có thể!”
“Vậy theo anh về nhà.”
“Được... hức ~” Sau khi nấc một cái, hai tay Thẩm Dĩnh chống lên mặt bàn, cố gắng khống chế sự cân bằng của cơ thể, chỉ tiếc cồn lên não, căn bản không thể khống chế, mông vừa rời khỏi chỗ ngồi không xa đã lập tức vô lực ngồi lại, cô lẩm bẩm, giọng điệu kỳ quái khó hiểu: “Hửm? Tại sao em không đứng lên được...”
“...” Lục Hi đứng ở một bên nhìn cô lăn qua lộn lại: “Có bản lĩnh nói dối đi uống rượu, không có bản lĩnh đứng lên?”
Thẩm Dĩnh vừa nghe câu này, đôi môi nhỏ nhắn lập tức mím chặt, vốn đã tràn ngập ủy khuất không có chỗ phát tiết, còn nghe anh nói mấy lời nói móc, lập tức cứng rắn nhảy lên một chút.
“Rầm” một tiếng vọng lại, xương đầu gối đập vào góc bàn, Lục Hi sửng sốt một chút, sự lạnh lẽo trong đáy mắt cũng ngưng trệ, giây tiếp theo tay nhanh hơn não đã bước tới đỡ lấy vai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.