Chương 475: Tôi muốn gọi một người phụ nữ
Lý Nhi
29/12/2020
Thẩm Dĩnh cũng nắm lại tay anh: “Đừng lo, dù sao chỉ vất vả mấy ngày nằm viện, chỉ cần anh ở bên cạnh em là đủ rồi.”
Tuy bây giờ rất vất vả, nhưng cô lại không cảm thấy mệt lòng chút nào, chỉ là khá dễ buồn ngủ mà thôi, so với cuộc sống nửa năm nay, những ngày không có anh mới là vất vả.
“Đúng rồi.” Đang nói chuyện cô đột nhiên nhớ đến: “Gần đây anh vẫn không làm vật lý trị liệu, không phải nói cần rèn luyện liên tục sao?”
Cứ mãi bận rộn chuyện của Thẩm Tri Lịch, lại lơ là tình hình sức khỏe của anh.
“Lúc trước rèn luyện nhiều rồi, nghỉ ngơi hai ngày cũng được, không sao đâu.”
“Thật à?”
“Ừm.” Lục Hi đột nhiên nhớ tới buổi tối khi ăn cơm Thẩm Tiếu cũng từng nói câu này, không nhịn được mỉm cười: “Tiếu Tiếu đúng là giống em.”
Thẩm Dĩnh không hiểu lý do, nhưng lại cảm thấy rất kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, là em nuôi lớn từ nhỏ mà.”
“Em nuôi lớn nói chuyện gì cũng bệnh vực em, tối nay còn dạy dỗ anh một chút thay em đó.”
Thẩm Dĩnh không ngờ sẽ có chuyện này, bất ngờ hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói anh rời đi em rất khó chịu, sau này còn như vậy nữa sẽ không để ý đến anh.” Lúc Lục Hi nhớ lại giọng nói cũng dịu dàng theo, anh cũng không cảm thấy con trai không hiểu chuyện, ngược lại rất vui vì con trai có thể ngoan ngoãn tỉ mỉ như vậy, còn biết thương mẹ nữa.
Thẩm Dĩnh nghe thế trái tim cũng sắp tan chảy: “Xem như không uổng công yêu thương thằng bé.”
Trong lúc trò chuyện, thang máy cũng đã đến, hai người tay trong tay một trước một sau đi ra ngoài, đến cửa phòng bệnh của Thẩm Tri Lịch, Thẩm Dĩnh bảo anh đi về nghỉ ngơi trước: “Em vào đây, anh ngủ sớm một chút.”
Lục Hi kéo cổ cô qua, cúi người hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, dừng lại một lúc lâu mới đứng dậy: “Đợi sức khỏe của bác trai ổn hơn, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé.”
Mấy ngày này Thẩm Dĩnh đã nghe anh nhắc tới đề tài kết hôn này mấy lần, với một người đàn ông cực kỳ không thích lải nhải, trừ khi chuyện này anh cực kỳ muốn làm, nếu không sẽ chẳng lặp lại liên tục như vậy.
“Biết rồi ~”
Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống vai người đàn ông, anh nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, cảm xúc nơi đáy mắt vô cùng nghiêm túc: “Dĩnh Dĩnh, anh nhất định sẽ linh đình cưới em vào cửa lớn nhà họ Lục.”
Trước giờ vẫn chưa cho Thẩm Dĩnh một danh phận, cũng là cái Lục Hi cảm thấy nợ cô nhất, thật sự có quá nhiều quá nhiều chuyện thiệt thòi với cô, chuyện nên làm nhất chính là cho cô một cái hôn lễ.
Đứng ở hành lang bệnh viện, bên tai yên tĩnh đến hơi đáng sợ, nhưng hoàn cảnh như vậy, nghe thấy một câu thế này, hốc mắt Thẩm Dĩnh vẫn hơi đỏ lên.
Ai cũng nói khi phụ nữ mặc váy cưới là đẹp nhất, cô từng mặc một lần vì Đoàn Trí Thiên, khi đó cô ngây thơ vẫn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng hiểu hạnh phúc không dễ có được.
Cô hít mũi dựa sát vào lòng người đàn ông: “Vậy em đợi anh đến cưới em.”
Lục Hi thỏa mãn ôm cô vào lòng: “Nhất định.”
…
Bên kia, sau khi Mã Thiên Xích trở về căn hộ một mình, chờ đợi đều là căn phòng khép kín, đúng lúc bên ngoài đã chìm vào bóng đêm, đặt mình vào trong đó như bị hút vào một hang tối vô cùng to lớn.
Anh hơi bực bội đưa tay kéo cà vạt, cởi áo khoác treo trên giá áo, không kịp thay quần áo đã ngã người trên sofa.
Hình ảnh cả nhà ba người vui vẻ hòa thuận của Lục Hi cứ hiện mãi trước mắt không xua đi được, càng như thế dây cung nào đó trong lòng anh càng như bị chạm vào một chút, không ngừng khiến tim anh run rẩy.
Từ trước tới giờ anh đều chưa từng nghĩ tới vấn đề lập gia đình, trong lòng anh hai thứ tình yêu và tình thân vừa xa xỉ vừa không quan trọng, anh cũng sẽ không tính toán hay gò ép cái gì.
Nhưng đêm nay nhìn thấy cảnh như vậy, anh lại bị xúc động.
Có lẽ vì người kia là Thẩm Dĩnh, cho nên mọi chuyện đều khiến anh cảm nhận càng sâu sắc hơn.
Mã Thiên Xích hơi không được bình tĩnh, đã lâu rồi anh không xuất hiện tình trạng như vậy, đứng dậy muốn đến quầy rượu trong phòng khách mở một chai Whiskey, lại nhìn thấy một tấm thẻ phản quang trên bàn trà.
Anh hơi ngơ ngác, cầm lên nhìn rõ chữ bên trên theo ánh trăng ngoài cửa sổ, là một tấm thẻ ngân hàng.
Trước giờ anh đều không có thẻ ngân hàng trong nước, không khỏi thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, là tấm thấy người phủ nữ ở quán bar đêm đó làm rơi.
Mã Thiên Xích kẹp tấm thẻ trên đầu ngón tay, quan sát tới lui một lát, xoay cổ tay cất thẻ vào trong túi, anh đột nhiên không muốn mở Whiskey như vậy nữa, ngược lại đi tới cửa mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài.
Anh lấy xe chạy thẳng về phía bắc, cuối cùng dừng xe lại bên phố, Giám đốc quán bar nhận ra anh, lần trước số tiền tiêu phí của anh là hóa đơn lớn nhất từ sau khi khai trương đến giờ, gần như mọi người đều biết sự tồn tại như truyền thuyết này.
“Chào ngài, hoan nghênh lại đến chơi, vẫn là ghế dài VIP trên lầu hai sao ạ?” Giám đốc quen thuộc hỏi, đã mở cửa lớn mạ vàng trước mặt ra cho anh.
Mã Thiên Xích không nhìn anh ta, sải bước đi vào bên trong, đưa mắt nhìn một vòng lầu một, không nhìn thấy bóng dáng trong ấn tượng kia, anh lập tức đi về phía lầu hai, vẫn là phòng bao lần trước.
Giám đốc thấy anh ngồi xuống lập tức đưa menu lên: “Ngài cần uống gì ạ?”
Mã Thiên Xích không quan tâm lật xem, gọi một chai Whisket đắt nhất, cộng thêm sáu ly Tequila nhỏ, khi Giám đốc cầm menu định rời đi, người này đột nhiên lên tiếng: “Tôi còn muốn gọi chút đồ.”
Giám đốc lập tức xoay người đi về: “Ngài nói đi ạ.”
Chỉ thấy đôi mắt sắc bén của anh hơi nheo lại, môi mỏng khẽ mở: “Người phụ nữ đến phòng bao lần trước.”
Nghe vậy, Giám đốc suýt chút ngơ người, cho rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn vào đôi mắt vô cùng chắc chắn của Mã Thiên Xích… Được rồi, anh ta không nghe lầm, đúng là gọi đồ, gọi một “người”.
Giám đốc có ấn tượng rất sâu sắc với Mã Thiên Xích, cho nên cũng có ấn tượng với Đường Uyển tối hôm đó, trong trí nhớ là làm việc dưới tay một trưởng ca nào đó, anh ta không dám đắc tội khách hàng lớn, vội không ngừng gập đầu: “Được, anh yên tâm, cứ để tôi lo.”
Sau khi rời khỏi phòng bao, Giám đốc trực tiếp tìm HR phụ trách quản lý nhân viên: “Lúc trước có phải trong tiệm có một người bán đồ người lớn không?”
HR suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có, sao thế?”
“Mau gọi cô ta đến đây, vị thần tài trên lầu muốn tìm!”
“Hôm nay cô ta không tới.”
“Vậy cậu cứ kêu cô ta qua đây, cho dù thế nào, người cũng phải đến quán.” Giám đốc vô cùng gấp gáp, sau khi nói những lời này thì vội vàng chuẩn bị đồ được gọi.
Đường Uyển đang chuẩn bị gác đêm ở bệnh viện, sau khi nhận được điện thoại của quán bar HR, cô vốn muốn từ chối xin nghỉ, đối phương lại đưa ra điều kiện cực kỳ hấp dẫn, cô sẽ không thỏa hiệp với bất cứ thứ gì, chỉ có tiền, cô rất cần tiền, hoàn toàn không thể từ chối được.
Đường Uyển vội vàng thay quần áo chạy tới quán bar, vừa vào cửa đã bị Giám đốc gọi lại: “Bà trẻ của tôi ơi, cô đến rồi, mau lên lầu với tôi.”
Đường Uyển không hiểu gì: “Giám đốc, tôi vẫn chưa thay quần áo mà.”
“Không cần thay nữa, đã không kịp rồi!” Giám đốc bất chấp tất cả, kéo thẳng người đến cửa phòng bao.
Đường Uyển đã mơ hồ có dự cảm không tốt, đợi khi cô đứng ở cửa lấy lại tinh thần, người đã bị đẩy mạnh vào trong.
Cô có ấn tượng rất sâu sắc với phòng bao này.
Lúc đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa, gần như lập tức nhớ đến khuôn mặt kia.
Đẹp trai, cũng đáng sợ.
Cô xoay người đi ra ngoài theo bản năng, nhưng cửa đã bị Giám đốc đóng lại từ bên ngoài rồi.
Lui không thể lui, tiến không thể tiến, Đường Uyển như dê con đợi bị giết, chỉ có thể ở trong không gian nguy hiểm này.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, tay cũng đang run rẩy, cố lấy hết can đảm xoay người đối mặt với người đàn ông ở sau lưng, còn chưa kịp nghĩ phải nói chuyện thế nào đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn vang lên: “Tới đây.”
Tuy bây giờ rất vất vả, nhưng cô lại không cảm thấy mệt lòng chút nào, chỉ là khá dễ buồn ngủ mà thôi, so với cuộc sống nửa năm nay, những ngày không có anh mới là vất vả.
“Đúng rồi.” Đang nói chuyện cô đột nhiên nhớ đến: “Gần đây anh vẫn không làm vật lý trị liệu, không phải nói cần rèn luyện liên tục sao?”
Cứ mãi bận rộn chuyện của Thẩm Tri Lịch, lại lơ là tình hình sức khỏe của anh.
“Lúc trước rèn luyện nhiều rồi, nghỉ ngơi hai ngày cũng được, không sao đâu.”
“Thật à?”
“Ừm.” Lục Hi đột nhiên nhớ tới buổi tối khi ăn cơm Thẩm Tiếu cũng từng nói câu này, không nhịn được mỉm cười: “Tiếu Tiếu đúng là giống em.”
Thẩm Dĩnh không hiểu lý do, nhưng lại cảm thấy rất kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, là em nuôi lớn từ nhỏ mà.”
“Em nuôi lớn nói chuyện gì cũng bệnh vực em, tối nay còn dạy dỗ anh một chút thay em đó.”
Thẩm Dĩnh không ngờ sẽ có chuyện này, bất ngờ hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói anh rời đi em rất khó chịu, sau này còn như vậy nữa sẽ không để ý đến anh.” Lúc Lục Hi nhớ lại giọng nói cũng dịu dàng theo, anh cũng không cảm thấy con trai không hiểu chuyện, ngược lại rất vui vì con trai có thể ngoan ngoãn tỉ mỉ như vậy, còn biết thương mẹ nữa.
Thẩm Dĩnh nghe thế trái tim cũng sắp tan chảy: “Xem như không uổng công yêu thương thằng bé.”
Trong lúc trò chuyện, thang máy cũng đã đến, hai người tay trong tay một trước một sau đi ra ngoài, đến cửa phòng bệnh của Thẩm Tri Lịch, Thẩm Dĩnh bảo anh đi về nghỉ ngơi trước: “Em vào đây, anh ngủ sớm một chút.”
Lục Hi kéo cổ cô qua, cúi người hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, dừng lại một lúc lâu mới đứng dậy: “Đợi sức khỏe của bác trai ổn hơn, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé.”
Mấy ngày này Thẩm Dĩnh đã nghe anh nhắc tới đề tài kết hôn này mấy lần, với một người đàn ông cực kỳ không thích lải nhải, trừ khi chuyện này anh cực kỳ muốn làm, nếu không sẽ chẳng lặp lại liên tục như vậy.
“Biết rồi ~”
Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống vai người đàn ông, anh nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, cảm xúc nơi đáy mắt vô cùng nghiêm túc: “Dĩnh Dĩnh, anh nhất định sẽ linh đình cưới em vào cửa lớn nhà họ Lục.”
Trước giờ vẫn chưa cho Thẩm Dĩnh một danh phận, cũng là cái Lục Hi cảm thấy nợ cô nhất, thật sự có quá nhiều quá nhiều chuyện thiệt thòi với cô, chuyện nên làm nhất chính là cho cô một cái hôn lễ.
Đứng ở hành lang bệnh viện, bên tai yên tĩnh đến hơi đáng sợ, nhưng hoàn cảnh như vậy, nghe thấy một câu thế này, hốc mắt Thẩm Dĩnh vẫn hơi đỏ lên.
Ai cũng nói khi phụ nữ mặc váy cưới là đẹp nhất, cô từng mặc một lần vì Đoàn Trí Thiên, khi đó cô ngây thơ vẫn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng hiểu hạnh phúc không dễ có được.
Cô hít mũi dựa sát vào lòng người đàn ông: “Vậy em đợi anh đến cưới em.”
Lục Hi thỏa mãn ôm cô vào lòng: “Nhất định.”
…
Bên kia, sau khi Mã Thiên Xích trở về căn hộ một mình, chờ đợi đều là căn phòng khép kín, đúng lúc bên ngoài đã chìm vào bóng đêm, đặt mình vào trong đó như bị hút vào một hang tối vô cùng to lớn.
Anh hơi bực bội đưa tay kéo cà vạt, cởi áo khoác treo trên giá áo, không kịp thay quần áo đã ngã người trên sofa.
Hình ảnh cả nhà ba người vui vẻ hòa thuận của Lục Hi cứ hiện mãi trước mắt không xua đi được, càng như thế dây cung nào đó trong lòng anh càng như bị chạm vào một chút, không ngừng khiến tim anh run rẩy.
Từ trước tới giờ anh đều chưa từng nghĩ tới vấn đề lập gia đình, trong lòng anh hai thứ tình yêu và tình thân vừa xa xỉ vừa không quan trọng, anh cũng sẽ không tính toán hay gò ép cái gì.
Nhưng đêm nay nhìn thấy cảnh như vậy, anh lại bị xúc động.
Có lẽ vì người kia là Thẩm Dĩnh, cho nên mọi chuyện đều khiến anh cảm nhận càng sâu sắc hơn.
Mã Thiên Xích hơi không được bình tĩnh, đã lâu rồi anh không xuất hiện tình trạng như vậy, đứng dậy muốn đến quầy rượu trong phòng khách mở một chai Whiskey, lại nhìn thấy một tấm thẻ phản quang trên bàn trà.
Anh hơi ngơ ngác, cầm lên nhìn rõ chữ bên trên theo ánh trăng ngoài cửa sổ, là một tấm thẻ ngân hàng.
Trước giờ anh đều không có thẻ ngân hàng trong nước, không khỏi thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, là tấm thấy người phủ nữ ở quán bar đêm đó làm rơi.
Mã Thiên Xích kẹp tấm thẻ trên đầu ngón tay, quan sát tới lui một lát, xoay cổ tay cất thẻ vào trong túi, anh đột nhiên không muốn mở Whiskey như vậy nữa, ngược lại đi tới cửa mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài.
Anh lấy xe chạy thẳng về phía bắc, cuối cùng dừng xe lại bên phố, Giám đốc quán bar nhận ra anh, lần trước số tiền tiêu phí của anh là hóa đơn lớn nhất từ sau khi khai trương đến giờ, gần như mọi người đều biết sự tồn tại như truyền thuyết này.
“Chào ngài, hoan nghênh lại đến chơi, vẫn là ghế dài VIP trên lầu hai sao ạ?” Giám đốc quen thuộc hỏi, đã mở cửa lớn mạ vàng trước mặt ra cho anh.
Mã Thiên Xích không nhìn anh ta, sải bước đi vào bên trong, đưa mắt nhìn một vòng lầu một, không nhìn thấy bóng dáng trong ấn tượng kia, anh lập tức đi về phía lầu hai, vẫn là phòng bao lần trước.
Giám đốc thấy anh ngồi xuống lập tức đưa menu lên: “Ngài cần uống gì ạ?”
Mã Thiên Xích không quan tâm lật xem, gọi một chai Whisket đắt nhất, cộng thêm sáu ly Tequila nhỏ, khi Giám đốc cầm menu định rời đi, người này đột nhiên lên tiếng: “Tôi còn muốn gọi chút đồ.”
Giám đốc lập tức xoay người đi về: “Ngài nói đi ạ.”
Chỉ thấy đôi mắt sắc bén của anh hơi nheo lại, môi mỏng khẽ mở: “Người phụ nữ đến phòng bao lần trước.”
Nghe vậy, Giám đốc suýt chút ngơ người, cho rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn vào đôi mắt vô cùng chắc chắn của Mã Thiên Xích… Được rồi, anh ta không nghe lầm, đúng là gọi đồ, gọi một “người”.
Giám đốc có ấn tượng rất sâu sắc với Mã Thiên Xích, cho nên cũng có ấn tượng với Đường Uyển tối hôm đó, trong trí nhớ là làm việc dưới tay một trưởng ca nào đó, anh ta không dám đắc tội khách hàng lớn, vội không ngừng gập đầu: “Được, anh yên tâm, cứ để tôi lo.”
Sau khi rời khỏi phòng bao, Giám đốc trực tiếp tìm HR phụ trách quản lý nhân viên: “Lúc trước có phải trong tiệm có một người bán đồ người lớn không?”
HR suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có, sao thế?”
“Mau gọi cô ta đến đây, vị thần tài trên lầu muốn tìm!”
“Hôm nay cô ta không tới.”
“Vậy cậu cứ kêu cô ta qua đây, cho dù thế nào, người cũng phải đến quán.” Giám đốc vô cùng gấp gáp, sau khi nói những lời này thì vội vàng chuẩn bị đồ được gọi.
Đường Uyển đang chuẩn bị gác đêm ở bệnh viện, sau khi nhận được điện thoại của quán bar HR, cô vốn muốn từ chối xin nghỉ, đối phương lại đưa ra điều kiện cực kỳ hấp dẫn, cô sẽ không thỏa hiệp với bất cứ thứ gì, chỉ có tiền, cô rất cần tiền, hoàn toàn không thể từ chối được.
Đường Uyển vội vàng thay quần áo chạy tới quán bar, vừa vào cửa đã bị Giám đốc gọi lại: “Bà trẻ của tôi ơi, cô đến rồi, mau lên lầu với tôi.”
Đường Uyển không hiểu gì: “Giám đốc, tôi vẫn chưa thay quần áo mà.”
“Không cần thay nữa, đã không kịp rồi!” Giám đốc bất chấp tất cả, kéo thẳng người đến cửa phòng bao.
Đường Uyển đã mơ hồ có dự cảm không tốt, đợi khi cô đứng ở cửa lấy lại tinh thần, người đã bị đẩy mạnh vào trong.
Cô có ấn tượng rất sâu sắc với phòng bao này.
Lúc đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa, gần như lập tức nhớ đến khuôn mặt kia.
Đẹp trai, cũng đáng sợ.
Cô xoay người đi ra ngoài theo bản năng, nhưng cửa đã bị Giám đốc đóng lại từ bên ngoài rồi.
Lui không thể lui, tiến không thể tiến, Đường Uyển như dê con đợi bị giết, chỉ có thể ở trong không gian nguy hiểm này.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, tay cũng đang run rẩy, cố lấy hết can đảm xoay người đối mặt với người đàn ông ở sau lưng, còn chưa kịp nghĩ phải nói chuyện thế nào đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn vang lên: “Tới đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.