Chương 33: GIẢ DỐI
Dead Roses
07/09/2023
Tô Diệc Nhiêm không chờ Mộ Du Khanh nữa, cô kéo lấy tay anh ta đi thật nhanh về phía một bàn ăn lớn trước mắt.
Dương Lâm Nghiêu nhìn thấy cô cả gan như vậy thì tay lại siết chặt hơn nữa, anh cau đôi mày đẹp đẽ của mình lại, ánh mắt khinh thường nhìn cô đầy sự nham hiểm.
- Không dừng lại thật hử ?
Anh đột nhiên cất lời lạnh lẽo như xuyên thẳng vào con tim đang thầm run lên của cô.
Cô bất giác buông lỏng bàn tay đang nắm lấy phần tay áo của Mộ Du Khanh, đôi mắt hoảng sợ run lên như chợt nhận ra được sự nguy hiểm đang kề sát lại gần mình.
Lời nói có phần hạ giọng : " Mộ thiếu, hôm khác chúng ta ăn sau.. tôi.. tôi có việc phải đi. "
Cô rời đi nhanh chóng khiến Mộ Du Khanh có đôi phần khó hiểu, Du Khanh định nới tay gọi cô lại nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí của Dương Lâm Nghiêu như đang cảnh cáo chính bản thân anh ta là đến lúc '' nên '' dừng lại.
Mộ Du Khanh im phăng phắc, vì so về thế lực thì công ty MRC của anh ta còn thua công ty Dương thị rất nhiều về mảng kinh doanh tài chính và nhiều cổ phần khác nữa.
..
Không nỡ nhìn cô gái nhỏ với bộ váy trắng dài ngang đầu gối, đôi chân thon dài trắng trẻo khẽ bước từng bước chậm rãi đến chỗ Dương Lâm Nghiêu.
Tô Diệc Nhiêm cất giọng nghẹn ngào :
" Anh còn muốn gì ở tôi hả Dương Lâm Nghiêu ? "
Lời nói lạnh lẽo lại được phát ra từ đôi môi khẽ mở của anh :
- Theo tôi.
Cô bàng hoàng, đôi mắt ngơ ngác long lanh mà nhìn về phía người đfan ông đầy lạnh lùng kia.
Rảo bước theo sau bước chân vừa dài vừa rộng của anh, bờ vai anh thật rộng, eo cũng rất thon.. thật hợp với bộ vest màu đen tuyền phối cùng chiếc áo sơ mi trắng được thắt ca ra vat màu xanh dương mà anh đang khoác trên mình.
Hương thơm thảng thoảng qua cánh mũi nhỏ của cô, mùi thơm nhè nhẹ nhưng khiến con người ta đê mê..
Dương Lâm Nghiêu lướt qua một cách thờ ơ mà không hề để ý đến Hạ Ngọc Uyên đang sửng sốt đứng ngay đấy, thấy bị bơ cô ta liền ngắt lời :
- A Nghiêu.. anh định đi đâu ? Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.
" Ngọc Uyên, lát anh sẽ trở lại với em. Ngoan, đợi anh. "
Nói rồi Dương Lâm Nghiêu rời đi trước sự tức tối của cô ta, Hạ Ngọc Uyên hậm hực nhưng rồi nhìn thấy Tô Diệc Nhiêm đang theo sau.. bất chợt hiểu ra ý gì đó, cô ta mới mỉm cười đắc ý.
" Tô Diệc Nhiêm ơi Tô Diệc Nhiêm.. lần này cô chết chắc rồi. Dám chọc tức Dương Lâm Nghiêu thì con đường sống của cô ít đấy. "
.
.
.
" Cạch. " - Tiếng đóng cửa loáng một cái cô đã bị anh kéo mạnh vào bên trong, tay trái của anh cũng thuận lấy mà chốt cánh cửa màu nâu được làm bằng loại gỗ thượng hạng đấy.
" Anh.. anh tính làm gì tôi.. "
Cô thất kinh hét lớn, cô hiện tại có thể khẳng định được sự đáng sợ đến tàn độc của anh đang bao trùm lấy bầu không khí căng thẳng hết đỗi rùng mình này.
Ánh mắt sắc lạnh như ngàn mũi tên đâm thủng thị giác của cô, Tô Diệc Nhiêm đưa tay đẩy dịch anh ra thì bớt chợt anh cất giọng :
- Cô biết mình vừa chọc tức tôi chứ ?
Cô lắc đầu mà từ chối : " Tôi không làm gì anh cả.. để tôi đi. "
Dương Lâm Nghiêu khẽ cười nham hiểm, anh lùi lại rồi ngồi phịch xuống chiếc giường mềm mại phía sau, hai chân anh vắt chéo lại, khẽ rung chân, anh cất giọng đầy khiêu khích :
- Cô đi đi.
Tô Diệc Nhiêm không rét mà run, bởi cô hiểu rõ người đàn ông trước mặt nguy hiểm tới nhường nào. Cô bất giác run rẩy mà mất đà khụy xuống dưới nền đất lát một màu trắng tinh.
Gương mặt anh càng đẹp hơn khi ánh nắng yếu ớt của mặt trời le lỏi qua khung cửa sổ mà rọi vào. Như làm sáng bừng lên gương mặt điển trai sắc nét nhưng đầy sự lạnh nhạt ấy..
" Không đi ? "
- Tôi.. tôi không đi.. đi nữa..
Tô Diệc Nhiêm nắm hai bàn tay đang run lên từng hồi của mình, cô cắn lấy đôi môi đã có phần nhợt nhạt để giấu đi những giọt lệ đang chực trào khóe mắt.
- Lôi cô ta vào tầng 2x.
Dương Lâm Nghiêu khẽ rung chân, anh cất lời ra lệnh.
..Đột nhiên từ đâu đã xuất hiện hai tên lực lưỡng, cao to, đen và đầu trọc. Trên cái đầu trọc lóc ấy lại có thêm một vết sẹo dài chừng 10 cm hình xương cá - trông đến đáng sợ.
Anh lạnh nhạt nhìn về phía cô, thờ ơ mở lời :
- Cô thích gần đàn ông đúng không ? Tôi cho cô thỏa mãn.. nhớ đừng để tôi cảm thấy thất vọng.
Cô đã không kiềm được nỗi sợ hãi, bất cứ sự can đảm nào cũng không thể giữ được khi ở trước mặt người đàn ông đầy sự tàn nhẫn này.
Nước mắt cô lại một lần nữa không giữ được, tuôn hai hàng lệ nóng hổi rơi lã chã trên gương mặt đã đẫm nước mắt của mình, cô chua xót mà cất giọng khàn đặc đi vì khóc nhiều.
" Đừng.. đừng làm vậy. Tôi chỉ muốn sống yên ổn ở bên cạnh anh thôi, tôi chưa từng.. chưa từng có suy nghĩ làm hại đến Hạ Ngọc Uyên. Tôi yêu anh nhưng không hề có ý phá hoại hạnh phúc của.. "
Dương Lâm Nghiêu bất ngờ bóp chặt lấy chiếc cằm của cô thật mạnh, anh ghiến răng gằn lên từng lời lẽ sắc bén.
Dương Lâm Nghiêu nhìn thấy cô cả gan như vậy thì tay lại siết chặt hơn nữa, anh cau đôi mày đẹp đẽ của mình lại, ánh mắt khinh thường nhìn cô đầy sự nham hiểm.
- Không dừng lại thật hử ?
Anh đột nhiên cất lời lạnh lẽo như xuyên thẳng vào con tim đang thầm run lên của cô.
Cô bất giác buông lỏng bàn tay đang nắm lấy phần tay áo của Mộ Du Khanh, đôi mắt hoảng sợ run lên như chợt nhận ra được sự nguy hiểm đang kề sát lại gần mình.
Lời nói có phần hạ giọng : " Mộ thiếu, hôm khác chúng ta ăn sau.. tôi.. tôi có việc phải đi. "
Cô rời đi nhanh chóng khiến Mộ Du Khanh có đôi phần khó hiểu, Du Khanh định nới tay gọi cô lại nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí của Dương Lâm Nghiêu như đang cảnh cáo chính bản thân anh ta là đến lúc '' nên '' dừng lại.
Mộ Du Khanh im phăng phắc, vì so về thế lực thì công ty MRC của anh ta còn thua công ty Dương thị rất nhiều về mảng kinh doanh tài chính và nhiều cổ phần khác nữa.
..
Không nỡ nhìn cô gái nhỏ với bộ váy trắng dài ngang đầu gối, đôi chân thon dài trắng trẻo khẽ bước từng bước chậm rãi đến chỗ Dương Lâm Nghiêu.
Tô Diệc Nhiêm cất giọng nghẹn ngào :
" Anh còn muốn gì ở tôi hả Dương Lâm Nghiêu ? "
Lời nói lạnh lẽo lại được phát ra từ đôi môi khẽ mở của anh :
- Theo tôi.
Cô bàng hoàng, đôi mắt ngơ ngác long lanh mà nhìn về phía người đfan ông đầy lạnh lùng kia.
Rảo bước theo sau bước chân vừa dài vừa rộng của anh, bờ vai anh thật rộng, eo cũng rất thon.. thật hợp với bộ vest màu đen tuyền phối cùng chiếc áo sơ mi trắng được thắt ca ra vat màu xanh dương mà anh đang khoác trên mình.
Hương thơm thảng thoảng qua cánh mũi nhỏ của cô, mùi thơm nhè nhẹ nhưng khiến con người ta đê mê..
Dương Lâm Nghiêu lướt qua một cách thờ ơ mà không hề để ý đến Hạ Ngọc Uyên đang sửng sốt đứng ngay đấy, thấy bị bơ cô ta liền ngắt lời :
- A Nghiêu.. anh định đi đâu ? Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.
" Ngọc Uyên, lát anh sẽ trở lại với em. Ngoan, đợi anh. "
Nói rồi Dương Lâm Nghiêu rời đi trước sự tức tối của cô ta, Hạ Ngọc Uyên hậm hực nhưng rồi nhìn thấy Tô Diệc Nhiêm đang theo sau.. bất chợt hiểu ra ý gì đó, cô ta mới mỉm cười đắc ý.
" Tô Diệc Nhiêm ơi Tô Diệc Nhiêm.. lần này cô chết chắc rồi. Dám chọc tức Dương Lâm Nghiêu thì con đường sống của cô ít đấy. "
.
.
.
" Cạch. " - Tiếng đóng cửa loáng một cái cô đã bị anh kéo mạnh vào bên trong, tay trái của anh cũng thuận lấy mà chốt cánh cửa màu nâu được làm bằng loại gỗ thượng hạng đấy.
" Anh.. anh tính làm gì tôi.. "
Cô thất kinh hét lớn, cô hiện tại có thể khẳng định được sự đáng sợ đến tàn độc của anh đang bao trùm lấy bầu không khí căng thẳng hết đỗi rùng mình này.
Ánh mắt sắc lạnh như ngàn mũi tên đâm thủng thị giác của cô, Tô Diệc Nhiêm đưa tay đẩy dịch anh ra thì bớt chợt anh cất giọng :
- Cô biết mình vừa chọc tức tôi chứ ?
Cô lắc đầu mà từ chối : " Tôi không làm gì anh cả.. để tôi đi. "
Dương Lâm Nghiêu khẽ cười nham hiểm, anh lùi lại rồi ngồi phịch xuống chiếc giường mềm mại phía sau, hai chân anh vắt chéo lại, khẽ rung chân, anh cất giọng đầy khiêu khích :
- Cô đi đi.
Tô Diệc Nhiêm không rét mà run, bởi cô hiểu rõ người đàn ông trước mặt nguy hiểm tới nhường nào. Cô bất giác run rẩy mà mất đà khụy xuống dưới nền đất lát một màu trắng tinh.
Gương mặt anh càng đẹp hơn khi ánh nắng yếu ớt của mặt trời le lỏi qua khung cửa sổ mà rọi vào. Như làm sáng bừng lên gương mặt điển trai sắc nét nhưng đầy sự lạnh nhạt ấy..
" Không đi ? "
- Tôi.. tôi không đi.. đi nữa..
Tô Diệc Nhiêm nắm hai bàn tay đang run lên từng hồi của mình, cô cắn lấy đôi môi đã có phần nhợt nhạt để giấu đi những giọt lệ đang chực trào khóe mắt.
- Lôi cô ta vào tầng 2x.
Dương Lâm Nghiêu khẽ rung chân, anh cất lời ra lệnh.
..Đột nhiên từ đâu đã xuất hiện hai tên lực lưỡng, cao to, đen và đầu trọc. Trên cái đầu trọc lóc ấy lại có thêm một vết sẹo dài chừng 10 cm hình xương cá - trông đến đáng sợ.
Anh lạnh nhạt nhìn về phía cô, thờ ơ mở lời :
- Cô thích gần đàn ông đúng không ? Tôi cho cô thỏa mãn.. nhớ đừng để tôi cảm thấy thất vọng.
Cô đã không kiềm được nỗi sợ hãi, bất cứ sự can đảm nào cũng không thể giữ được khi ở trước mặt người đàn ông đầy sự tàn nhẫn này.
Nước mắt cô lại một lần nữa không giữ được, tuôn hai hàng lệ nóng hổi rơi lã chã trên gương mặt đã đẫm nước mắt của mình, cô chua xót mà cất giọng khàn đặc đi vì khóc nhiều.
" Đừng.. đừng làm vậy. Tôi chỉ muốn sống yên ổn ở bên cạnh anh thôi, tôi chưa từng.. chưa từng có suy nghĩ làm hại đến Hạ Ngọc Uyên. Tôi yêu anh nhưng không hề có ý phá hoại hạnh phúc của.. "
Dương Lâm Nghiêu bất ngờ bóp chặt lấy chiếc cằm của cô thật mạnh, anh ghiến răng gằn lên từng lời lẽ sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.