Chương 25: HẠ NGỌC UYÊN TRỞ VỀ (2)
Dead Roses
07/09/2023
Diệc Nhiêm.. Diệc Nhiêm, cháu mau dậy.
" Ai.. là ai ? Giọng nói quen thuộc này hình như là của ... dì Trương. "
Tô Diệc Nhiêm bừng tỉnh sau cơn mê man, lúc nãy cô lại không may ngủ quên mất. Nhìn chiếc đồng hồ được đúc bằng vàng ánh lên màu sáng chói, cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa :
" Vậy mà.. đã hơn bảy giờ rồi... nhanh quá, mình chỉ vừa mới chợp mắt.."
Cô quay sang nhìn về phía dì Trương đang tươi cười, lòng có chút lo lắng :
- Diệc Nhiêm.. cháu mau dậy chuẩn bị theo lời cậu chủ dặn dò. Cô Hạ Ngọc Uyên đang trên đường về biệt thự...
Tô Diệc Nhiêm không giấu nổi đôi mắt đã đỏ hoe từ khi nào, khóe miệng cô run lên mà mấp máy, lời lẽ cũng không thể thẳng tuột được nữa :
" Hạ.. Hạ Ngọc Uyên.. cô ấy.. đang về đây sao ? "
Đôi môi run rẩy từng lời, cô khó nhọc lắm mới khôi phục lại được khuôn mắt điềm tĩnh, gắng mỉm cười - một nụ cười chứa bao sự đau buồn.
Dì Trương không khỏi xót thương cho cô, một người phụ nữ hiền lành và xinh đẹp hết đỗi nhưng lại chẳng thể đấu lại những thứ gọi là tình yêu, là quyền lực.
Tô Diệc Nhiêm cười híp mắt hình vòng cung, đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống của cô lại vang lên những lời lẽ an ủi :
" Dì Trương.. hôm nay là ngày Hạ Ngọc Uyên trở về, chúng ta nên vui mới phải. Hôm nay cũng là ngày.. cháu tròn 19 tuổi. "
Đôi mắt hết đỗi u sầu của cô như hàng ngàn vì sao sáng cùng đượm một vẻ rầu rĩ, hàng lông mi dày khẽ chớp chớp vài cái.
Dì Trương khẽ vỗ vào tấm vai nhỏ gọn của cô rồi buông lời động viên :
" Vậy là hôm nay sinh nhật của cháu, ta sẽ làm một chiếc bánh thật to để mừng cháu bước sang tuổi mới. "
- Dạ thôi ạ, dì cũng đừng nói cho ai biết nhé. Cháu vẫn trải qua 18 năm sinh nhật không một lời chúc.. dần dần cũng đã thành một thói quen..
Dì thở dài thườn thượt, một lát sau nghe lệnh của Dương Lâm Nghiêu mà tiến hành tổ chức một bữa tiệc lớn. Cả biệt thự như được làm mới lên rất nhiều, áp đảo cái lạnh từ cảm xúc của Dương Lâm Nghiêu.
Tô Diệc Nhiêm thay một bộ váy dài qua đầu gối, cô búi tóc lên để dễ dàng làm việc, cũng như bao người khác.. cô không ngồi chơi mà vào giúp họ làm đủ thứ.
...
Chừng chưa đầy 1 tiếng sau, một hàng xe sang toàn nam bô ghi ni chất lượng đã dàn ngay trước cổng biệt thự lớn, hàng xe trải dài với một màu đen bóng snag trọng tôn lên vẻ nhiều tiền..
Từ trong xe, anh bước ra với bộ vest được nhà thiết kế nổi tiếng may riêng như để dành cho vóc dáng đẹp đến hờn ghen của mình.
Chiếc ca - ra - vat cùng chiếc áo sơ mi trắng làm lên vẻ đẹp hài hòa, rung động trời đất. Khẽ đưa bàn tay vào trong xe như thể đón ai đó ra.
" Cộp.." - Chiếc giày cao gót sang trọng sực mùi tiền được đặt xuống tấm thảm đỏ, từ bên trong, một người phụ nữ với vẻ đẹp ngạo mạn đầy kiêu kì.. cô ta bước ra với bao ánh nhìn và lời chào kính trọng :
- Chào mừng cô đã trở về, Dương phu nhân !
Hai bên là hai hàng người hầu xếp đều nhau, họ đồng loạt cúi người chào lớn.
Hạ Ngọc Uyên cười cười, đôi môi được tô màu son đậm để tôn lên đường nét quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp của mình :
- Lâm Nghiêu, chỉ là trở về lại nơi này thôi.. anh làm thế này khiến em ngại..
Dương Lâm Nghiêu quay phắt sang lườm cái nhìn đầy gai góc về phía bọn họ, những người hầu ấy biết đường mà run rẩy lui hết vào trong.
- Ngọc Uyên, hôm nay anh sẽ chính thức nói chuyện với ông nội để đường đường chính chính dẫn em vào Dương gia.
" Vậy..còn cái người mà kết hôn giả để làm bình phong cho anh.. em muốn gặp cô gái ấy. "
Giọng nói dịu dàng mê đắm lòng người của Hạ Ngọc Uyên vang lên, cô ta khoác lấy cánh tay anh rồi bước vào cửa biệt thự đang mở ra để chào đón họ.
Tô Diệc Nhiêm đang đứng ngay đấy bày biện trên bàn tiệc, gương mặt trong sáng hết đỗi thơ ngây, ánh mắt ngơ ngác khẽ nhìn về phía Dương Lâm Nghiêu đang cười cười nói nói với Hạ Ngọc Uyên.
" Chính là.. cô gái đứng cạnh Lâm Nghiêu.. năm ấy, họ thật sự là người yêu.." - Con tim yếu ớt của cô bỗng quặn lại vì đau, chứng kiến một sự thật hết dỗi phũ phàng này khiến trái tim cô như bị cắt xé kịch liệt.
Hạ Ngọc Uyên để ý về phía cô đang đứng, đôi mắt cô ta cứ dán chặt về phía gương mặt đầy sự u sầu của cô.
Chậm rãi bước đến gần bằng đôi giày cao gót quyến rũ, cô ta cười rạng rỡ :
- Cô có phải là Tô Diệc Nhiêm đúng không ? Chúng ta về phòng riêng nói chuyện một chút nhé !
Tô Diệc Nhiêm dừng lại công việc bày biện của mình, cô nhìn về phía người phụ nữ sang trong đoan trang ấy mà thầm nghĩ : " Cô ấy đẹp thật, lại còn vô cùng hiền dịu.. thể nào.. thể nào Dương Lâm Nghiêu chả yêu đến điên cuồng.. như vậy chứ ? "
Cô lọc bỏ những suy nghĩ tơ tưởng ra khỏi đầu mình, khẽ nở nụ cười xã giao :
" Được chứ, chúng ta vào căn phòng riêng ở ngay cuối hành lang.."
Hạ Ngọc Uyên quay người rời đi trước, cô cũng chỉ biết lững thững theo sau bóng lưng phảng phất đầy mùi nước hoa đắt tiền..
" Ai.. là ai ? Giọng nói quen thuộc này hình như là của ... dì Trương. "
Tô Diệc Nhiêm bừng tỉnh sau cơn mê man, lúc nãy cô lại không may ngủ quên mất. Nhìn chiếc đồng hồ được đúc bằng vàng ánh lên màu sáng chói, cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa :
" Vậy mà.. đã hơn bảy giờ rồi... nhanh quá, mình chỉ vừa mới chợp mắt.."
Cô quay sang nhìn về phía dì Trương đang tươi cười, lòng có chút lo lắng :
- Diệc Nhiêm.. cháu mau dậy chuẩn bị theo lời cậu chủ dặn dò. Cô Hạ Ngọc Uyên đang trên đường về biệt thự...
Tô Diệc Nhiêm không giấu nổi đôi mắt đã đỏ hoe từ khi nào, khóe miệng cô run lên mà mấp máy, lời lẽ cũng không thể thẳng tuột được nữa :
" Hạ.. Hạ Ngọc Uyên.. cô ấy.. đang về đây sao ? "
Đôi môi run rẩy từng lời, cô khó nhọc lắm mới khôi phục lại được khuôn mắt điềm tĩnh, gắng mỉm cười - một nụ cười chứa bao sự đau buồn.
Dì Trương không khỏi xót thương cho cô, một người phụ nữ hiền lành và xinh đẹp hết đỗi nhưng lại chẳng thể đấu lại những thứ gọi là tình yêu, là quyền lực.
Tô Diệc Nhiêm cười híp mắt hình vòng cung, đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống của cô lại vang lên những lời lẽ an ủi :
" Dì Trương.. hôm nay là ngày Hạ Ngọc Uyên trở về, chúng ta nên vui mới phải. Hôm nay cũng là ngày.. cháu tròn 19 tuổi. "
Đôi mắt hết đỗi u sầu của cô như hàng ngàn vì sao sáng cùng đượm một vẻ rầu rĩ, hàng lông mi dày khẽ chớp chớp vài cái.
Dì Trương khẽ vỗ vào tấm vai nhỏ gọn của cô rồi buông lời động viên :
" Vậy là hôm nay sinh nhật của cháu, ta sẽ làm một chiếc bánh thật to để mừng cháu bước sang tuổi mới. "
- Dạ thôi ạ, dì cũng đừng nói cho ai biết nhé. Cháu vẫn trải qua 18 năm sinh nhật không một lời chúc.. dần dần cũng đã thành một thói quen..
Dì thở dài thườn thượt, một lát sau nghe lệnh của Dương Lâm Nghiêu mà tiến hành tổ chức một bữa tiệc lớn. Cả biệt thự như được làm mới lên rất nhiều, áp đảo cái lạnh từ cảm xúc của Dương Lâm Nghiêu.
Tô Diệc Nhiêm thay một bộ váy dài qua đầu gối, cô búi tóc lên để dễ dàng làm việc, cũng như bao người khác.. cô không ngồi chơi mà vào giúp họ làm đủ thứ.
...
Chừng chưa đầy 1 tiếng sau, một hàng xe sang toàn nam bô ghi ni chất lượng đã dàn ngay trước cổng biệt thự lớn, hàng xe trải dài với một màu đen bóng snag trọng tôn lên vẻ nhiều tiền..
Từ trong xe, anh bước ra với bộ vest được nhà thiết kế nổi tiếng may riêng như để dành cho vóc dáng đẹp đến hờn ghen của mình.
Chiếc ca - ra - vat cùng chiếc áo sơ mi trắng làm lên vẻ đẹp hài hòa, rung động trời đất. Khẽ đưa bàn tay vào trong xe như thể đón ai đó ra.
" Cộp.." - Chiếc giày cao gót sang trọng sực mùi tiền được đặt xuống tấm thảm đỏ, từ bên trong, một người phụ nữ với vẻ đẹp ngạo mạn đầy kiêu kì.. cô ta bước ra với bao ánh nhìn và lời chào kính trọng :
- Chào mừng cô đã trở về, Dương phu nhân !
Hai bên là hai hàng người hầu xếp đều nhau, họ đồng loạt cúi người chào lớn.
Hạ Ngọc Uyên cười cười, đôi môi được tô màu son đậm để tôn lên đường nét quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp của mình :
- Lâm Nghiêu, chỉ là trở về lại nơi này thôi.. anh làm thế này khiến em ngại..
Dương Lâm Nghiêu quay phắt sang lườm cái nhìn đầy gai góc về phía bọn họ, những người hầu ấy biết đường mà run rẩy lui hết vào trong.
- Ngọc Uyên, hôm nay anh sẽ chính thức nói chuyện với ông nội để đường đường chính chính dẫn em vào Dương gia.
" Vậy..còn cái người mà kết hôn giả để làm bình phong cho anh.. em muốn gặp cô gái ấy. "
Giọng nói dịu dàng mê đắm lòng người của Hạ Ngọc Uyên vang lên, cô ta khoác lấy cánh tay anh rồi bước vào cửa biệt thự đang mở ra để chào đón họ.
Tô Diệc Nhiêm đang đứng ngay đấy bày biện trên bàn tiệc, gương mặt trong sáng hết đỗi thơ ngây, ánh mắt ngơ ngác khẽ nhìn về phía Dương Lâm Nghiêu đang cười cười nói nói với Hạ Ngọc Uyên.
" Chính là.. cô gái đứng cạnh Lâm Nghiêu.. năm ấy, họ thật sự là người yêu.." - Con tim yếu ớt của cô bỗng quặn lại vì đau, chứng kiến một sự thật hết dỗi phũ phàng này khiến trái tim cô như bị cắt xé kịch liệt.
Hạ Ngọc Uyên để ý về phía cô đang đứng, đôi mắt cô ta cứ dán chặt về phía gương mặt đầy sự u sầu của cô.
Chậm rãi bước đến gần bằng đôi giày cao gót quyến rũ, cô ta cười rạng rỡ :
- Cô có phải là Tô Diệc Nhiêm đúng không ? Chúng ta về phòng riêng nói chuyện một chút nhé !
Tô Diệc Nhiêm dừng lại công việc bày biện của mình, cô nhìn về phía người phụ nữ sang trong đoan trang ấy mà thầm nghĩ : " Cô ấy đẹp thật, lại còn vô cùng hiền dịu.. thể nào.. thể nào Dương Lâm Nghiêu chả yêu đến điên cuồng.. như vậy chứ ? "
Cô lọc bỏ những suy nghĩ tơ tưởng ra khỏi đầu mình, khẽ nở nụ cười xã giao :
" Được chứ, chúng ta vào căn phòng riêng ở ngay cuối hành lang.."
Hạ Ngọc Uyên quay người rời đi trước, cô cũng chỉ biết lững thững theo sau bóng lưng phảng phất đầy mùi nước hoa đắt tiền..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.