Chương 10: TẬN CÙNG ĐAU KHỔ
Dead Roses
07/09/2023
Dương Lâm Nghiêu, anh nghe em giải thích, thật ra...
" Cô muốn tiền đúng không ? Được, tôi cho cô. Cô phải trả hết 'nợ' theo như đã hứa nhỉ ? " - Vừa nói anh vừa lấy một điếu thuốc ra, châm lửa nhỏ rồi rít một hơi dài...
Khẽ thở nhẹ, anh liếc ánh nhìn lạnh lẽo về phía Tô Diệc Nhiêm đang cố gắng thanh minh.
- Cầm lấy và cút.
Dương Lâm Nghiêu dứt khoát ném tấm thẻ đen vào người cô rồi thay quần áo bỏ đi.
Trước khi ra khỏi phòng, anh dừng lại buông lời cay đắng: " Cô ghê tởm thật đấy. "
''...''
Trong căn phòng rộng rãi thoáng mát lúc này chỉ còn bơ vơ một người phụ nữ ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trắng tinh khôi.
Đôi mắt cô không hiểu sao tự nhiên lại hoen đỏ, đuôi mắt đnag chứa những giọt lệ trực trào, cô lấy chăn lau những giọt nước mắt đang làm ướt đẫm mi...
Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng gần 21h rồi, cô tủi thân nhặt lấy bộ váy bị vất dưới sàn rồi cẩn trọng mặc vào.
Chỉnh sửa tóc tai, cô cầm lấy tấm thẻ đen ban nãy rồi vội ra bắt taxi đi đến khu 20xx - điểm hẹn gặp mặt.
" Xào xạc....xào xạc..." - khung cản nhộn nhịp của buổi sáng đã được thay vào bằng một bầu trời đêm đen với le lỏi những chấm sao trắng điểm trên bầu trời.
Ánh đèn đường cứ thế bị đẩy lùi lại với một màu vàng cam nhè nhẹ, gió heo hút từ bên ngoài không khí cứ thổi qua cửa kính ô tô khiến mái tóc của cô bay phấp phới.
- Cô định đi tới khu 20xx đấy một mình sao ? Nơi đó hoang tàn lắm, cô có chắc... ?
Bác tài xế lái taxi bắt lời, phá tan đi bầu không khí lạnh lẽo chỉ toàn tiếng gió rít..
Cô quay đầu ra phía đằng sau, con phố dài dằng dặc bị bao trùm bởi một màu đen thẳm, khẽ chớp mắt, cô kiên định cất lời:
" Cháu phải đến đó theo hẹn, cảm ơn bác đã lo lắng, cháu không sao đâu ạ. "
Nói rồi cô khẽ cười xòa, nụ cười như nắng ấm tự an ủi bản thân mình. Bác tài xế già chỉ biết thở dài rồi im lặng.
Chiếc xe vẫn bon bon trên con đường nhưng sự tĩnh lặng vẫn không đổi...
..15 phút sau, chiếc xe dừng lại tại một con hẻm nhỏ, sâu hút trong con hẻm đó là một căn nhà hoang tàn, cũ rích.
Cô trả tiền xe rồi cúi người cảm ơn cẩn thận, rồi nắm chắc tay bước vào con hẻm tối tăm ám đầy mùi chết chóc ấy.
Tô Diệc Nhiêm theo phản xạ tự nhiên mà bất thình lình quay phắt đầu lại nhìn.
Từ nãy đến giờ, kể cả lúc ngồi trên xe, cô có cảm giác như ai đó vẫn luôn rình rập theo dõi mình. Tâm trạng bất an nổi lên trong lòng, tiếng tim cô cứ thế đập mạnh vì sợ hãi.
Cắn môi nén cơn sợ mà bước tiếp, đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến chiếc túi xách rung lên từng hồi. " Reng reng reng..."
- Tốt lắm, cứ đi đến gần nữa đi, tao và bà già đang ở trong căn nhà hoang đấy. Chỉ cần mấy bước nữa là đến rồi. Nhanh lên nào...''thỏ con''.
Hai từ '' thỏ con '' nhấn mạnh khiến gai ốc cô nổi hết cả lên, không rét mà run, Tô Diệc Nhiêm chà hai bên tay mình để bớt cơn lạnh người.
Vừa bước đến trước cửa, cô đưa bàn tay run run định mở thì cánh cửa đột nhiên bật tung.
Đằng sau lớp cửa bị bật tung là một người đàn ông với vóc dáng cao lớn, râu ria xồm xoàm, mặc áo ba lỗ đang đứng chình ình trước cửa.
- Ha ha, Tô Diệc Nhiêm bé bỏng của tớ, có biết tớ thích cậu lắm không ? - Hắn cất lời biến thái đầy kì bí.
Tô Diệc Nhiêm cả người run lên khi vừa nhìn thấy mặt tên đàn ông, điẹn thoại bị hắn giật lấy và bóp nát ngay trước mặt cô một tiếng '' rắc...''
- Chính Huy... có phải...không ?
Tô Diệc Nhiêm từ từ lùi lại phía sau, người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt cô đây không ai khác chính là bạn học cũ thời cấp 3... một quá khứ đầy rẫy sự ám ảnh.
" Tô Diệc Nhiêm, sao năm đó cậu lại nỡ từ chối tình cảm của tớ... để tớ phải chịu sự nhục nhã vậy hả? Cậu có biết làm vậy là quá đáng lắm không ? Tớ yêu cậu thật lòng, vậy mà..."
- Chính Huy, cậu dành hơn mấy năm trời để nghĩ cách trả thù chuyện năm đó sao?
Cô trầm giọng hỏi.
Đáp lại lời nói của cô chỉ là một câu nói lạc đề nhằm đánh trống lẳng của hắn.
" Tớ sẽ làm mọi cách để khiến cậu thật sự yêu tớ, làm của riêng của mìn tớ. "
Tô Diệc Nhiêm tặc lưỡi định bỏ chạy thì đã bị một lực mạnh kéo vào bên trong căn nhà hoang tàn rách nát kia.
- Thả ra, cậu định làm gì tôi ?
Cô vùng vẫy định thoát ra, nhưng sức của hắn quá lớn khiến cô không thể bảo thủ.
" Tất nhiên là cưỡng hiếp để khiến cậu thuộc về tớ rồi tớ sẽ nhốt cậu lại, giam giữ từng ngày để hưởng thụ. Cậu phải đón nhận tình cảm này của tớ một cách thật nồng nhiệt chứ nhỉ ? "
Hắn liếm mép, lấy sợi dây thừng trói chặt hai tay cô lại.
Tô Diệc Nhiêm ra sức giãy giụa trong tuyệt vọng, cô gào đến khan cả tiếng.
" Tôi không thích cậu, nếu cậu dám động vào tôi thì có chết tôi cũng..."
'' Chát. '' - Chính Huy vả một phát vào mặt cô, gò má cô đỏ ửng lên.
" Mày câm mồm cho tao, chỉ vì năm đó mày từ chối mới khiến tao phải chịu sự nhục nhã từ toàn trường. Mày khốn nạn lắm, biết không ? "
Tô Diệc Nhiêm rơi vào tĩnh lặng, nước mắt cô lại tuôn rơi: " Hết rồi, đời mình sẽ chấm dứt tại đây..."
" Cô muốn tiền đúng không ? Được, tôi cho cô. Cô phải trả hết 'nợ' theo như đã hứa nhỉ ? " - Vừa nói anh vừa lấy một điếu thuốc ra, châm lửa nhỏ rồi rít một hơi dài...
Khẽ thở nhẹ, anh liếc ánh nhìn lạnh lẽo về phía Tô Diệc Nhiêm đang cố gắng thanh minh.
- Cầm lấy và cút.
Dương Lâm Nghiêu dứt khoát ném tấm thẻ đen vào người cô rồi thay quần áo bỏ đi.
Trước khi ra khỏi phòng, anh dừng lại buông lời cay đắng: " Cô ghê tởm thật đấy. "
''...''
Trong căn phòng rộng rãi thoáng mát lúc này chỉ còn bơ vơ một người phụ nữ ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trắng tinh khôi.
Đôi mắt cô không hiểu sao tự nhiên lại hoen đỏ, đuôi mắt đnag chứa những giọt lệ trực trào, cô lấy chăn lau những giọt nước mắt đang làm ướt đẫm mi...
Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng gần 21h rồi, cô tủi thân nhặt lấy bộ váy bị vất dưới sàn rồi cẩn trọng mặc vào.
Chỉnh sửa tóc tai, cô cầm lấy tấm thẻ đen ban nãy rồi vội ra bắt taxi đi đến khu 20xx - điểm hẹn gặp mặt.
" Xào xạc....xào xạc..." - khung cản nhộn nhịp của buổi sáng đã được thay vào bằng một bầu trời đêm đen với le lỏi những chấm sao trắng điểm trên bầu trời.
Ánh đèn đường cứ thế bị đẩy lùi lại với một màu vàng cam nhè nhẹ, gió heo hút từ bên ngoài không khí cứ thổi qua cửa kính ô tô khiến mái tóc của cô bay phấp phới.
- Cô định đi tới khu 20xx đấy một mình sao ? Nơi đó hoang tàn lắm, cô có chắc... ?
Bác tài xế lái taxi bắt lời, phá tan đi bầu không khí lạnh lẽo chỉ toàn tiếng gió rít..
Cô quay đầu ra phía đằng sau, con phố dài dằng dặc bị bao trùm bởi một màu đen thẳm, khẽ chớp mắt, cô kiên định cất lời:
" Cháu phải đến đó theo hẹn, cảm ơn bác đã lo lắng, cháu không sao đâu ạ. "
Nói rồi cô khẽ cười xòa, nụ cười như nắng ấm tự an ủi bản thân mình. Bác tài xế già chỉ biết thở dài rồi im lặng.
Chiếc xe vẫn bon bon trên con đường nhưng sự tĩnh lặng vẫn không đổi...
..15 phút sau, chiếc xe dừng lại tại một con hẻm nhỏ, sâu hút trong con hẻm đó là một căn nhà hoang tàn, cũ rích.
Cô trả tiền xe rồi cúi người cảm ơn cẩn thận, rồi nắm chắc tay bước vào con hẻm tối tăm ám đầy mùi chết chóc ấy.
Tô Diệc Nhiêm theo phản xạ tự nhiên mà bất thình lình quay phắt đầu lại nhìn.
Từ nãy đến giờ, kể cả lúc ngồi trên xe, cô có cảm giác như ai đó vẫn luôn rình rập theo dõi mình. Tâm trạng bất an nổi lên trong lòng, tiếng tim cô cứ thế đập mạnh vì sợ hãi.
Cắn môi nén cơn sợ mà bước tiếp, đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến chiếc túi xách rung lên từng hồi. " Reng reng reng..."
- Tốt lắm, cứ đi đến gần nữa đi, tao và bà già đang ở trong căn nhà hoang đấy. Chỉ cần mấy bước nữa là đến rồi. Nhanh lên nào...''thỏ con''.
Hai từ '' thỏ con '' nhấn mạnh khiến gai ốc cô nổi hết cả lên, không rét mà run, Tô Diệc Nhiêm chà hai bên tay mình để bớt cơn lạnh người.
Vừa bước đến trước cửa, cô đưa bàn tay run run định mở thì cánh cửa đột nhiên bật tung.
Đằng sau lớp cửa bị bật tung là một người đàn ông với vóc dáng cao lớn, râu ria xồm xoàm, mặc áo ba lỗ đang đứng chình ình trước cửa.
- Ha ha, Tô Diệc Nhiêm bé bỏng của tớ, có biết tớ thích cậu lắm không ? - Hắn cất lời biến thái đầy kì bí.
Tô Diệc Nhiêm cả người run lên khi vừa nhìn thấy mặt tên đàn ông, điẹn thoại bị hắn giật lấy và bóp nát ngay trước mặt cô một tiếng '' rắc...''
- Chính Huy... có phải...không ?
Tô Diệc Nhiêm từ từ lùi lại phía sau, người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt cô đây không ai khác chính là bạn học cũ thời cấp 3... một quá khứ đầy rẫy sự ám ảnh.
" Tô Diệc Nhiêm, sao năm đó cậu lại nỡ từ chối tình cảm của tớ... để tớ phải chịu sự nhục nhã vậy hả? Cậu có biết làm vậy là quá đáng lắm không ? Tớ yêu cậu thật lòng, vậy mà..."
- Chính Huy, cậu dành hơn mấy năm trời để nghĩ cách trả thù chuyện năm đó sao?
Cô trầm giọng hỏi.
Đáp lại lời nói của cô chỉ là một câu nói lạc đề nhằm đánh trống lẳng của hắn.
" Tớ sẽ làm mọi cách để khiến cậu thật sự yêu tớ, làm của riêng của mìn tớ. "
Tô Diệc Nhiêm tặc lưỡi định bỏ chạy thì đã bị một lực mạnh kéo vào bên trong căn nhà hoang tàn rách nát kia.
- Thả ra, cậu định làm gì tôi ?
Cô vùng vẫy định thoát ra, nhưng sức của hắn quá lớn khiến cô không thể bảo thủ.
" Tất nhiên là cưỡng hiếp để khiến cậu thuộc về tớ rồi tớ sẽ nhốt cậu lại, giam giữ từng ngày để hưởng thụ. Cậu phải đón nhận tình cảm này của tớ một cách thật nồng nhiệt chứ nhỉ ? "
Hắn liếm mép, lấy sợi dây thừng trói chặt hai tay cô lại.
Tô Diệc Nhiêm ra sức giãy giụa trong tuyệt vọng, cô gào đến khan cả tiếng.
" Tôi không thích cậu, nếu cậu dám động vào tôi thì có chết tôi cũng..."
'' Chát. '' - Chính Huy vả một phát vào mặt cô, gò má cô đỏ ửng lên.
" Mày câm mồm cho tao, chỉ vì năm đó mày từ chối mới khiến tao phải chịu sự nhục nhã từ toàn trường. Mày khốn nạn lắm, biết không ? "
Tô Diệc Nhiêm rơi vào tĩnh lặng, nước mắt cô lại tuôn rơi: " Hết rồi, đời mình sẽ chấm dứt tại đây..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.